Chương 121: Vạch khuyết điểm trước đám đông
Tiêu Tương Túy Vũ
10/11/2017
Editor: ChieuNinh
Từ lúc có người ra tay, đến khi Ân Lang bị giết, rồi đến Ngôn Ca Hành đột nhiên hiện thân sử dụng pháp thuật cách âm, trên lôi đài có thể nói thần linh triển khai biến hóa hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Nhất là nhóm phái nữ cũng bỏ qua đoan trang ưu nhã thường ngày, phía sau chen lên phía trước đến dưới đài, trong miệng náo nhiệt kêu tên tuổi Ngôn Ca Hành, mong chờ vị ngâm thơ hát rong nổi danh nhất này có thể quay đầu nhìn các nàng một cái.
Thừa dịp cơ hội thật tốt ánh mắt mọi người cũng bị hấp dẫn đến trên đài, đám người Luật Cung Thương lặng lẽ lẻn tới khán đài. Mạnh Nguyên Phủ không biến sắc thả mê hương trước đó Phượng Vũ cho hắn ra, đợi đám vệ binh chung quanh gọi là bảo vệ thật ra là giám thị bị làm cho chóng mặt, thừa dịp kéo Luật Chấn Thanh đi.
Mặc dù Viên Tỉnh sai người bí mật giám thị Luật Chấn Thanh, nhưng người biết chuyện này chỉ giới hạn với thành viên Hội Nguyên Lão cùng với số ít quan viên cơ mật, đám người còn lại không biết chút nào. Cho nên dưới đài có người thấy Luật Chấn Thanh rời khỏi chỗ ngồi, cũng không thấy kỳ quái.
Luật Chấn Thanh giả bộ vẻ điềm nhiên như không có việc gì, Mạnh Nguyên Phủ một thân trang phục vệ binh cúi đầu đi theo phía sau ông, ở trong mắt người ngoài, đây chỉ là một màn rất bình thường. Trở lại dưới đài tiếp ứng, Luật Cung Thương thấy phụ thân sắp thoát hiểm, hết sức vui mừng, lòng nói chờ phụ thân bình an rút ra rồi, hắn liền lập tức đi trợ giúp Phượng Vũ.
Khi bước chân hai người đã có thể khó khăn lắm mới đi tới bậc thang phía trước, vừa đúng lúc Viên Tỉnh mạnh mẽ quay đầu, nhìn thấy màn này, lập tức mặt mày méo mó lớn tiếng ra lệnh: "Ngăn bọn họ lại cho ta!"
Vệ binh tâm phúc bên người hắn tự nhiên biết cấp trên muốn gì, lập tức phóng tới hai người Luật, Mạnh, bao quanh bọn hắn.
Mắt thấy phụ thân và bằng hữu bị vây, Luật Cung Thương cả kinh thất sắc, không chút nghĩ ngợi bỏ chạy tới khán đài: "Không cho tổn thương phụ thân của ta!"
"Hả? Tội phạm truy nã lọt lưới?!" Viên Tỉnh lộ ra nụ cười đầu tiên từ sau khi Ân Lang chết, cố ý lớn tiếng nói: "Mọi người nghe lệnh, tội phạm truy nã Luật Cung Thương và Luật Chấn Thanh hiệp trợ hắn lẻn trốn đang ở trên đài! Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Bất kỳ người nào có thể bắt được phụ tử này, liền được ghi lại khen thưởng một lần, thăng chức một cấp, thưởng năm trăm miếng tinh thạch!"
Lời này rơi vào trong tai mọi người, giống như viên đá quăng vào mặt hồ bình tĩnh, trong phút chốc một viên đá làm gợn lên ngàn tầng sóng, lực chú ý của mọi người nhanh chóng từ biến cố trên lôi đài chuyển dời đến khán đài.
Đám vệ binh nghe mức thưởng: "Trời ạ! Năm trăm miếng tinh thạch! Đây chính là mức thưởng đế quốc chưa bao giờ có qua!"
"Hơn nữa còn có thể ghi lại khen thưởng một lần, thăng chức một cấp! Ha ha ha, bắt được tiểu tử kia, ta liền có thể từ phó quan chuyển thành chính chức rồi!"
Dân chúng thì bị khơi dậy hoài nghi đối với Luật Chấn Thanh: "Cái gì? Thời gian trước bức họa nghi phạm dán khắp nơi, lại là nhi tử Nhị nguyên lão?"
"Không thể nào, Luật nguyên lão bình thường rất là lo nghĩ cho bách tính chúng ta, làm sao có thể sẽ làm chuyện biết phạm pháp vẫn phạm pháp! Nguyên Phương, ngươi thấy thế nào?"
"Tướng công, ta cảm thấy được chuyện này tất có kỳ hoặc."
Thường ngày danh tiếng của Luật Chấn Thanh ở trong dân chúng rất tốt, phần lớn mọi người bởi vì hắn cố ý ban bố chính sách Chư Hạng Huệ Dân, hoặc nhiều hoặc ít đều nhận được chỗ tốt. Mặc dù lời nói Viên Tỉnh kích thích hoài nghi ngắn ngủi, nhưng rất nhanh đã bị một tiếng hô to đè xuống: "Người Luật gia không thể nào là tội phạm truy nã, nhất định có oan tình!"
"Các ngươi lại dám dùng đao chỉa vào Luật nguyên lão, còn không mau lui ra!"
. . . . . .
Dần dần, trong đám người vang lên khẩu hiệu chỉnh tề: "Buông người Luật gia ra! Buông người Luật gia ra!"
Sóng âm như nước thủy triều, tràn đầy trời đất, giống như một cái bạt tai vô hình nặng nề quất vào trên mặt Viên Tỉnh, quất thẳng tới làm cho mặt mo của hắn đỏ bừng: "Phản phản! Một đám thứ dân lại dám ngăn trở Hội Nguyên Lão lùng bắt phạm nhân! Thật là buồn cười!"
Nhưng nổi giận thì nổi giận, từ trước đến giờ Triêu Hoa đế quốc là một quốc gia lấy xưng hiệu là chính trị sáng suốt, ương ngạnh như Viên Tỉnh, cũng không dám coi rẻ dân ý, chuyên quyền độc đoán. Nếu không một khi thu dọn không xong, cục diện khổ tâm kinh doanh thật tốt sẽ phải chắp tay nhường cho người ta.
Mà nghe được tiếng hô dưới đài, đám vệ binh vốn ổn định chiếm thượng phong cũng không dám động thủ bắt người, chỉ bao bọc vây quanh ba người. Mạnh Nguyên Phủ muốn động thủ phá vòng vây, lại cố kỵ lập trường Luật Chấn Thanh, không tiện công khai đối địch với vệ binh đế quốc.
Trong lúc nhất thời, hai bên mắt to trừng mắt nhỏ, cục diện giằng co không thôi.
Mặc dù Phượng Vũ bị ngăn cách ở trong bức tường pháp thuật cản trở mà không nghe được tiếng hô của đám người, nhưng coi tình thế, cũng đại khái đoán được mấy phần: "Cứu người có cần phải làm náo nhiệt như thế hay không."
"Có nhiều người xem nhìn chăm chú ngươi gặt hái như vậy, chẳng phải là rất phong cách?"
"Nam nhân áo lót, ta không thích khoe khoang giống như ngươi."
"Nội y, áo lót?" Khuôn mặt tươi cười của Ngôn Ca Hành vẫn rất đáng đánh đòn nhất thời có chút mất tự nhiên trở nên cứng nhắc: "Tại sao ngươi muốn gọi ta như vậy? Ta thừa nhận ta là thích đào người, mà ta không phải thích trộm nội y trong người." Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
Phượng Vũ tự nhiên sẽ không giải thích chân tướng tước hiệu này với hắn. Thấy nàng coi mình là không khí, trực tiếp đi xuống lôi đài, Ngôn Ca Hành gấp đến độ đuổi theo: "Này này, nói rõ ràng, Bản công tử Anh Minh Thần Võ tác phong nhanh nhẹn, ngươi coi như mắng ta bảnh bao cũng mạnh hơn gấp trăm lần so với gọi ta xấu xa như thế. Này! —— hả?"
Cho đến khi bị vô số mùi nước hoa hoặc thanh nhã hoặc gay mũi của phái nữ bao bọc vây quanh tản mát ra, Ngôn Ca Hành mới hậu tri hậu giác phát hiện, dưới tình thế cấp bách hắn đã một cước bước ra pháp thuật cách âm, bị chúng mãnh liệt mê ca hát bao vây.
Thân ở trong đống mỹ nhân lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được gấp gáp, tuyệt vọng liếc mắt nhìn Phượng Vũ cũng không quay đầu lại, ngay sau đó liền bị vô số hôn gió và tiếng thét chói tai che mất.
Toàn dân thần tượng đưa tới xôn xao không hề ảnh hưởng đối với giằng co dưới khán đài. Viên Tỉnh thấy lại tiếp tục kéo dài nữa sẽ chỉ làm chuyện trở nên càng hỏng bét, hơn nữa lo lắng Luật Chấn Thanh sẽ ở dưới tình huống cùng đường, hắn truyền tin ra mật thơ vẫn không có kiểm soát. Nhưng, vì vậy mà hạ lệnh, sẽ tổn thất nhiều dân ý, cũng không thể không suy tính nhân tố này.
Một bên hắn vừa khổ sở nghĩ đối sách, vừa lưu ý nét mặt Luật Chấn Thanh. Khi phát hiện vẻ mặt đối phương từ nặng nề chuyển thành kinh ngạc, lại biến thành như có điều suy nghĩ, một nỗi dự cảm không rõ ràng đột nhiên ập vào lòng.
Viên Tỉnh khẽ cắn răng, đang chuẩn bị ra lệnh đám vệ binh ấn ba người đi xuống thì Luật Chấn Thanh đột nhiên lớn tiếng nói: "Cảm tạ chư vị giúp ta nói chuyện, đa tạ ý tốt của các ngươi. Nhưng ta phải nói cho mọi người, con ta quả thật đã làm sai chuyện! Hắn không phải là bị oan uổng!"
Nghe nói như thế, Viên Tỉnh suýt nữa mắt choáng váng: tại sao lão này nói như vậy? Thật chẳng lẽ là thấy tình thế không ổn nhận thua rồi hả? Nhưng đây không giống cách làm người của hắn nha!
Không chỉ Viên Tỉnh, đám người đang vung cánh tay hô to cũng bởi vì những lời này mà á khẩu không tiếng động. Nơi chốn to như vậy, nhất thời yên tĩnh đáng sợ, người người đều nhìn về Luật Chấn Thanh, muốn biết kế tiếp hắn còn có thể nói cái gì.
Thấy đám người an tĩnh lại, Luật Chấn Thanh dừng lại một lát, lại nói: "Hơn một tháng trước vào ban đêm một ngày nọ, ta sửa sang lại văn thư cũ kỹ sáu mươi năm trước, vô ý phát hiện một phần tài liệu mật. Đọc rồi, ta cùng với Viên nguyên lão đều cho rằng cấp bậc giữ bí mật của nó nên thuộc về cấp cực kỳ bí mật, liền thu hồi nó, chuẩn bị vào ngày đi họp cùng chư vị nguyên lão thương nghị quyết định xem nên xử lý như thế nào. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Nhưng ta không biết, đứa nhỏ của ta vì khuyên ta trở về tham gia tiệc sinh nhật mẫu thân của nó, đặc biệt tới tìm ta, cũng nghe được đối thoại của ta và Viên nguyên lão. Điều này làm cho nó hết sức tò mò nội dung tài liệu. Khi ta rời khỏi phòng làm việc, nó liền lặng lẽ lẻn vào, lấy ra phần tài liệu cơ mật này, lại bị người bắt được tại chỗ."
Trong đám người, có một người trẻ tuổi gan tương đối lớn lớn tiếng hỏi: "Luật nguyên lão, chẳng lẽ hắn vì che giấu sự thật mà làm hư hại tài liệu?"
"Không, tài liệu còn chứa ở trong túi hồ sơ, hắn còn chưa kịp mở ra."
"Hắc, vậy thì coi như kỳ quái, mặc dù tội nhìn lén tài liệu cơ mật chính phủ tuy nặng, nhưng nếu như chưa đạt được mục đích, theo như luật pháp thì xử lý nhẹ. Ta thấy lệnh công tử chẳng qua cũng mới mười mấy tuổi, suy tính đến tuổi của hắn, kết quả xử phạt sẽ càng nhẹ hơn nhiều. Thế nào mà hắn lại bị chụp tội danh tội phạm truy nã, còn mở ra mức thưởng lớn như vậy đây?"
Thanh niên phân tích có trật tự, đưa đến những người khác cũng bắt đầu nghi ngờ, bắt đầu bàn luận xôn xao.
Thấy tình thế hình như không ổn, Viên Tỉnh thiếu kiên nhẫn, lớn tiếng nói: "Lúc ấy là ta phát hiện hắn đang nhìn lén tài liệu! Khi hắn hành động bị bại lộ, lại cố gắng đánh lén ta. Nếu không phải cảnh vệ kịp thời chạy tới, có lẽ hậu quả khó mà lường được!"
Lời còn chưa dứt, Luật Cung Thương lập tức phản bác: "Ngươi nói bậy! Là cảnh vệ phát hiện ta trước, kết quả ngươi làm bộ như giải vây cho ta, đuổi bọn họ đi rồi, lập tức trở mặt động thủ với ta! Nếu ta không trốn, chẳng phải là ngốc à!"
Hắn thẳng thắn đưa tới một trận cười ầm lên. Viên Tỉnh xanh mặt còn muốn nói cái gì nữa, thanh niên mới vừa ở dưới đài đặt câu hỏi vượt lên trước mở miệng: "Hai bên bên nào cũng cho là mình phải, chúng ta nên tin người nào mới tốt? Có câu nói trưởng giả vi tôn, ta nghĩ Viên nguyên lão nhất định sẽ không nói khoác. Ngược lại Luật tiểu thiếu gia ngoài miệng không có bằng cớ, sợ rằng nói ra có chút không đáng tin."
Lời này làm Luật Cung Thương giận đến không nhẹ, Viên Tỉnh cũng đổi giận thành vui, mỉm cười vuốt râu không dứt.
Chỉ nghe thanh niên lại nói: "Nhưng mà, lời nói của Viên nguyên lão ta còn có chút nghĩ không thông. Người đời đều biết, mặc dù Hội Nguyên Lão không cố ý yêu cầu võ lực, nhưng người gia nhập Hội Nguyên Lão, hầu như tất cả đều là bản lĩnh không tầm thường. Ta nhớ được ngay từ lúc năm năm trước, tài nghệ Viên nguyên lão liền đạt tới trung cấp cấp sáu. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Coi như năm năm qua không hề tiến thêm, bản lĩnh cũng không phải là chỉ một tiểu thiếu gia có thể so sánh được. Cho nên ta nghĩ không thông, khi một người vô luận là thân phận hay là bản lĩnh, cũng rõ ràng thấp hơn Viên nguyên lão, bị Viên nguyên lão bắt ngay tại chỗ, lại còn có lá gan phản kháng?"
Viên tỉnh sắc mặt vui mừng lại hóa thành tức giận lần nữa, nghiêm mặt trách mắng: "Tiểu tặc to gan lớn mật, tự nhiên làm chuyện gì cũng không ngạc nhiên!"
"A ~ hoá ra là như vậy." Thanh niên trịnh trọng gật đầu một cái: "Thì ra là lá gan Luật thiếu gia rất lớn, lớn đến độ làm tội phạm truy nã, trốn đông trốn tây thật lâu cũng không dám lộ diện, thật là khiến người ta bội phục. Chỉ là, ta còn có một chút nghĩ không ra ——"
"Luật nguyên lão nói, đêm hôm đó sau khi nói chuyện thương nghị với ngươi xong, các ngươi cùng nhau rời khỏi. Nhưng vì sao Viên nguyên lão lại một mình trở lại phòng làm việc của Luật nguyên lão? Theo lý thuyết, coi như ngươi muốn tìm lại Luật nguyên lão, cũng nên rõ ràng hắn không có ở trong phòng làm việc nha."
"Buồn cười, ngươi là thân phận gì? Lại dám chất vấn hành tung của ta?" Viên Tỉnh cả giận nói.
"Viên nguyên lão nói quá lời." Tuy bị trách cứ, trong mắt thanh niên lại xẹt qua vẻ sắc mặt vui mừng: chủ nhân nói ông ta càng giơ chân, mọi người sẽ càng cho là ông ta khả nghi, thật là tự mình làm bậy thì không thể sống được!
Che giấu ý định, thanh niên không nhường bước chút nào nói: "Chuyện liên quan đến danh dự Nhị nguyên lão kính yêu của chúng ta, hơn nữa quan hệ đến tiền đồ ái tử của ông ấy, ta cho là cũng cần phải hỏi cho rất rõ ràng tất cả nghi vấn. Nếu như các hạ cho rằng ta chỉ là bình dân, không có tư cách đặt câu hỏi mà nói, xin các hạ chỉ định đại nhân xuất thân cao quý khác, lập trường công chính quý tộc, trước mặt mọi người điều tra kỹ chuyện này!"
Từ lúc có người ra tay, đến khi Ân Lang bị giết, rồi đến Ngôn Ca Hành đột nhiên hiện thân sử dụng pháp thuật cách âm, trên lôi đài có thể nói thần linh triển khai biến hóa hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Nhất là nhóm phái nữ cũng bỏ qua đoan trang ưu nhã thường ngày, phía sau chen lên phía trước đến dưới đài, trong miệng náo nhiệt kêu tên tuổi Ngôn Ca Hành, mong chờ vị ngâm thơ hát rong nổi danh nhất này có thể quay đầu nhìn các nàng một cái.
Thừa dịp cơ hội thật tốt ánh mắt mọi người cũng bị hấp dẫn đến trên đài, đám người Luật Cung Thương lặng lẽ lẻn tới khán đài. Mạnh Nguyên Phủ không biến sắc thả mê hương trước đó Phượng Vũ cho hắn ra, đợi đám vệ binh chung quanh gọi là bảo vệ thật ra là giám thị bị làm cho chóng mặt, thừa dịp kéo Luật Chấn Thanh đi.
Mặc dù Viên Tỉnh sai người bí mật giám thị Luật Chấn Thanh, nhưng người biết chuyện này chỉ giới hạn với thành viên Hội Nguyên Lão cùng với số ít quan viên cơ mật, đám người còn lại không biết chút nào. Cho nên dưới đài có người thấy Luật Chấn Thanh rời khỏi chỗ ngồi, cũng không thấy kỳ quái.
Luật Chấn Thanh giả bộ vẻ điềm nhiên như không có việc gì, Mạnh Nguyên Phủ một thân trang phục vệ binh cúi đầu đi theo phía sau ông, ở trong mắt người ngoài, đây chỉ là một màn rất bình thường. Trở lại dưới đài tiếp ứng, Luật Cung Thương thấy phụ thân sắp thoát hiểm, hết sức vui mừng, lòng nói chờ phụ thân bình an rút ra rồi, hắn liền lập tức đi trợ giúp Phượng Vũ.
Khi bước chân hai người đã có thể khó khăn lắm mới đi tới bậc thang phía trước, vừa đúng lúc Viên Tỉnh mạnh mẽ quay đầu, nhìn thấy màn này, lập tức mặt mày méo mó lớn tiếng ra lệnh: "Ngăn bọn họ lại cho ta!"
Vệ binh tâm phúc bên người hắn tự nhiên biết cấp trên muốn gì, lập tức phóng tới hai người Luật, Mạnh, bao quanh bọn hắn.
Mắt thấy phụ thân và bằng hữu bị vây, Luật Cung Thương cả kinh thất sắc, không chút nghĩ ngợi bỏ chạy tới khán đài: "Không cho tổn thương phụ thân của ta!"
"Hả? Tội phạm truy nã lọt lưới?!" Viên Tỉnh lộ ra nụ cười đầu tiên từ sau khi Ân Lang chết, cố ý lớn tiếng nói: "Mọi người nghe lệnh, tội phạm truy nã Luật Cung Thương và Luật Chấn Thanh hiệp trợ hắn lẻn trốn đang ở trên đài! Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Bất kỳ người nào có thể bắt được phụ tử này, liền được ghi lại khen thưởng một lần, thăng chức một cấp, thưởng năm trăm miếng tinh thạch!"
Lời này rơi vào trong tai mọi người, giống như viên đá quăng vào mặt hồ bình tĩnh, trong phút chốc một viên đá làm gợn lên ngàn tầng sóng, lực chú ý của mọi người nhanh chóng từ biến cố trên lôi đài chuyển dời đến khán đài.
Đám vệ binh nghe mức thưởng: "Trời ạ! Năm trăm miếng tinh thạch! Đây chính là mức thưởng đế quốc chưa bao giờ có qua!"
"Hơn nữa còn có thể ghi lại khen thưởng một lần, thăng chức một cấp! Ha ha ha, bắt được tiểu tử kia, ta liền có thể từ phó quan chuyển thành chính chức rồi!"
Dân chúng thì bị khơi dậy hoài nghi đối với Luật Chấn Thanh: "Cái gì? Thời gian trước bức họa nghi phạm dán khắp nơi, lại là nhi tử Nhị nguyên lão?"
"Không thể nào, Luật nguyên lão bình thường rất là lo nghĩ cho bách tính chúng ta, làm sao có thể sẽ làm chuyện biết phạm pháp vẫn phạm pháp! Nguyên Phương, ngươi thấy thế nào?"
"Tướng công, ta cảm thấy được chuyện này tất có kỳ hoặc."
Thường ngày danh tiếng của Luật Chấn Thanh ở trong dân chúng rất tốt, phần lớn mọi người bởi vì hắn cố ý ban bố chính sách Chư Hạng Huệ Dân, hoặc nhiều hoặc ít đều nhận được chỗ tốt. Mặc dù lời nói Viên Tỉnh kích thích hoài nghi ngắn ngủi, nhưng rất nhanh đã bị một tiếng hô to đè xuống: "Người Luật gia không thể nào là tội phạm truy nã, nhất định có oan tình!"
"Các ngươi lại dám dùng đao chỉa vào Luật nguyên lão, còn không mau lui ra!"
. . . . . .
Dần dần, trong đám người vang lên khẩu hiệu chỉnh tề: "Buông người Luật gia ra! Buông người Luật gia ra!"
Sóng âm như nước thủy triều, tràn đầy trời đất, giống như một cái bạt tai vô hình nặng nề quất vào trên mặt Viên Tỉnh, quất thẳng tới làm cho mặt mo của hắn đỏ bừng: "Phản phản! Một đám thứ dân lại dám ngăn trở Hội Nguyên Lão lùng bắt phạm nhân! Thật là buồn cười!"
Nhưng nổi giận thì nổi giận, từ trước đến giờ Triêu Hoa đế quốc là một quốc gia lấy xưng hiệu là chính trị sáng suốt, ương ngạnh như Viên Tỉnh, cũng không dám coi rẻ dân ý, chuyên quyền độc đoán. Nếu không một khi thu dọn không xong, cục diện khổ tâm kinh doanh thật tốt sẽ phải chắp tay nhường cho người ta.
Mà nghe được tiếng hô dưới đài, đám vệ binh vốn ổn định chiếm thượng phong cũng không dám động thủ bắt người, chỉ bao bọc vây quanh ba người. Mạnh Nguyên Phủ muốn động thủ phá vòng vây, lại cố kỵ lập trường Luật Chấn Thanh, không tiện công khai đối địch với vệ binh đế quốc.
Trong lúc nhất thời, hai bên mắt to trừng mắt nhỏ, cục diện giằng co không thôi.
Mặc dù Phượng Vũ bị ngăn cách ở trong bức tường pháp thuật cản trở mà không nghe được tiếng hô của đám người, nhưng coi tình thế, cũng đại khái đoán được mấy phần: "Cứu người có cần phải làm náo nhiệt như thế hay không."
"Có nhiều người xem nhìn chăm chú ngươi gặt hái như vậy, chẳng phải là rất phong cách?"
"Nam nhân áo lót, ta không thích khoe khoang giống như ngươi."
"Nội y, áo lót?" Khuôn mặt tươi cười của Ngôn Ca Hành vẫn rất đáng đánh đòn nhất thời có chút mất tự nhiên trở nên cứng nhắc: "Tại sao ngươi muốn gọi ta như vậy? Ta thừa nhận ta là thích đào người, mà ta không phải thích trộm nội y trong người." Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
Phượng Vũ tự nhiên sẽ không giải thích chân tướng tước hiệu này với hắn. Thấy nàng coi mình là không khí, trực tiếp đi xuống lôi đài, Ngôn Ca Hành gấp đến độ đuổi theo: "Này này, nói rõ ràng, Bản công tử Anh Minh Thần Võ tác phong nhanh nhẹn, ngươi coi như mắng ta bảnh bao cũng mạnh hơn gấp trăm lần so với gọi ta xấu xa như thế. Này! —— hả?"
Cho đến khi bị vô số mùi nước hoa hoặc thanh nhã hoặc gay mũi của phái nữ bao bọc vây quanh tản mát ra, Ngôn Ca Hành mới hậu tri hậu giác phát hiện, dưới tình thế cấp bách hắn đã một cước bước ra pháp thuật cách âm, bị chúng mãnh liệt mê ca hát bao vây.
Thân ở trong đống mỹ nhân lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được gấp gáp, tuyệt vọng liếc mắt nhìn Phượng Vũ cũng không quay đầu lại, ngay sau đó liền bị vô số hôn gió và tiếng thét chói tai che mất.
Toàn dân thần tượng đưa tới xôn xao không hề ảnh hưởng đối với giằng co dưới khán đài. Viên Tỉnh thấy lại tiếp tục kéo dài nữa sẽ chỉ làm chuyện trở nên càng hỏng bét, hơn nữa lo lắng Luật Chấn Thanh sẽ ở dưới tình huống cùng đường, hắn truyền tin ra mật thơ vẫn không có kiểm soát. Nhưng, vì vậy mà hạ lệnh, sẽ tổn thất nhiều dân ý, cũng không thể không suy tính nhân tố này.
Một bên hắn vừa khổ sở nghĩ đối sách, vừa lưu ý nét mặt Luật Chấn Thanh. Khi phát hiện vẻ mặt đối phương từ nặng nề chuyển thành kinh ngạc, lại biến thành như có điều suy nghĩ, một nỗi dự cảm không rõ ràng đột nhiên ập vào lòng.
Viên Tỉnh khẽ cắn răng, đang chuẩn bị ra lệnh đám vệ binh ấn ba người đi xuống thì Luật Chấn Thanh đột nhiên lớn tiếng nói: "Cảm tạ chư vị giúp ta nói chuyện, đa tạ ý tốt của các ngươi. Nhưng ta phải nói cho mọi người, con ta quả thật đã làm sai chuyện! Hắn không phải là bị oan uổng!"
Nghe nói như thế, Viên Tỉnh suýt nữa mắt choáng váng: tại sao lão này nói như vậy? Thật chẳng lẽ là thấy tình thế không ổn nhận thua rồi hả? Nhưng đây không giống cách làm người của hắn nha!
Không chỉ Viên Tỉnh, đám người đang vung cánh tay hô to cũng bởi vì những lời này mà á khẩu không tiếng động. Nơi chốn to như vậy, nhất thời yên tĩnh đáng sợ, người người đều nhìn về Luật Chấn Thanh, muốn biết kế tiếp hắn còn có thể nói cái gì.
Thấy đám người an tĩnh lại, Luật Chấn Thanh dừng lại một lát, lại nói: "Hơn một tháng trước vào ban đêm một ngày nọ, ta sửa sang lại văn thư cũ kỹ sáu mươi năm trước, vô ý phát hiện một phần tài liệu mật. Đọc rồi, ta cùng với Viên nguyên lão đều cho rằng cấp bậc giữ bí mật của nó nên thuộc về cấp cực kỳ bí mật, liền thu hồi nó, chuẩn bị vào ngày đi họp cùng chư vị nguyên lão thương nghị quyết định xem nên xử lý như thế nào. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Nhưng ta không biết, đứa nhỏ của ta vì khuyên ta trở về tham gia tiệc sinh nhật mẫu thân của nó, đặc biệt tới tìm ta, cũng nghe được đối thoại của ta và Viên nguyên lão. Điều này làm cho nó hết sức tò mò nội dung tài liệu. Khi ta rời khỏi phòng làm việc, nó liền lặng lẽ lẻn vào, lấy ra phần tài liệu cơ mật này, lại bị người bắt được tại chỗ."
Trong đám người, có một người trẻ tuổi gan tương đối lớn lớn tiếng hỏi: "Luật nguyên lão, chẳng lẽ hắn vì che giấu sự thật mà làm hư hại tài liệu?"
"Không, tài liệu còn chứa ở trong túi hồ sơ, hắn còn chưa kịp mở ra."
"Hắc, vậy thì coi như kỳ quái, mặc dù tội nhìn lén tài liệu cơ mật chính phủ tuy nặng, nhưng nếu như chưa đạt được mục đích, theo như luật pháp thì xử lý nhẹ. Ta thấy lệnh công tử chẳng qua cũng mới mười mấy tuổi, suy tính đến tuổi của hắn, kết quả xử phạt sẽ càng nhẹ hơn nhiều. Thế nào mà hắn lại bị chụp tội danh tội phạm truy nã, còn mở ra mức thưởng lớn như vậy đây?"
Thanh niên phân tích có trật tự, đưa đến những người khác cũng bắt đầu nghi ngờ, bắt đầu bàn luận xôn xao.
Thấy tình thế hình như không ổn, Viên Tỉnh thiếu kiên nhẫn, lớn tiếng nói: "Lúc ấy là ta phát hiện hắn đang nhìn lén tài liệu! Khi hắn hành động bị bại lộ, lại cố gắng đánh lén ta. Nếu không phải cảnh vệ kịp thời chạy tới, có lẽ hậu quả khó mà lường được!"
Lời còn chưa dứt, Luật Cung Thương lập tức phản bác: "Ngươi nói bậy! Là cảnh vệ phát hiện ta trước, kết quả ngươi làm bộ như giải vây cho ta, đuổi bọn họ đi rồi, lập tức trở mặt động thủ với ta! Nếu ta không trốn, chẳng phải là ngốc à!"
Hắn thẳng thắn đưa tới một trận cười ầm lên. Viên Tỉnh xanh mặt còn muốn nói cái gì nữa, thanh niên mới vừa ở dưới đài đặt câu hỏi vượt lên trước mở miệng: "Hai bên bên nào cũng cho là mình phải, chúng ta nên tin người nào mới tốt? Có câu nói trưởng giả vi tôn, ta nghĩ Viên nguyên lão nhất định sẽ không nói khoác. Ngược lại Luật tiểu thiếu gia ngoài miệng không có bằng cớ, sợ rằng nói ra có chút không đáng tin."
Lời này làm Luật Cung Thương giận đến không nhẹ, Viên Tỉnh cũng đổi giận thành vui, mỉm cười vuốt râu không dứt.
Chỉ nghe thanh niên lại nói: "Nhưng mà, lời nói của Viên nguyên lão ta còn có chút nghĩ không thông. Người đời đều biết, mặc dù Hội Nguyên Lão không cố ý yêu cầu võ lực, nhưng người gia nhập Hội Nguyên Lão, hầu như tất cả đều là bản lĩnh không tầm thường. Ta nhớ được ngay từ lúc năm năm trước, tài nghệ Viên nguyên lão liền đạt tới trung cấp cấp sáu. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Coi như năm năm qua không hề tiến thêm, bản lĩnh cũng không phải là chỉ một tiểu thiếu gia có thể so sánh được. Cho nên ta nghĩ không thông, khi một người vô luận là thân phận hay là bản lĩnh, cũng rõ ràng thấp hơn Viên nguyên lão, bị Viên nguyên lão bắt ngay tại chỗ, lại còn có lá gan phản kháng?"
Viên tỉnh sắc mặt vui mừng lại hóa thành tức giận lần nữa, nghiêm mặt trách mắng: "Tiểu tặc to gan lớn mật, tự nhiên làm chuyện gì cũng không ngạc nhiên!"
"A ~ hoá ra là như vậy." Thanh niên trịnh trọng gật đầu một cái: "Thì ra là lá gan Luật thiếu gia rất lớn, lớn đến độ làm tội phạm truy nã, trốn đông trốn tây thật lâu cũng không dám lộ diện, thật là khiến người ta bội phục. Chỉ là, ta còn có một chút nghĩ không ra ——"
"Luật nguyên lão nói, đêm hôm đó sau khi nói chuyện thương nghị với ngươi xong, các ngươi cùng nhau rời khỏi. Nhưng vì sao Viên nguyên lão lại một mình trở lại phòng làm việc của Luật nguyên lão? Theo lý thuyết, coi như ngươi muốn tìm lại Luật nguyên lão, cũng nên rõ ràng hắn không có ở trong phòng làm việc nha."
"Buồn cười, ngươi là thân phận gì? Lại dám chất vấn hành tung của ta?" Viên Tỉnh cả giận nói.
"Viên nguyên lão nói quá lời." Tuy bị trách cứ, trong mắt thanh niên lại xẹt qua vẻ sắc mặt vui mừng: chủ nhân nói ông ta càng giơ chân, mọi người sẽ càng cho là ông ta khả nghi, thật là tự mình làm bậy thì không thể sống được!
Che giấu ý định, thanh niên không nhường bước chút nào nói: "Chuyện liên quan đến danh dự Nhị nguyên lão kính yêu của chúng ta, hơn nữa quan hệ đến tiền đồ ái tử của ông ấy, ta cho là cũng cần phải hỏi cho rất rõ ràng tất cả nghi vấn. Nếu như các hạ cho rằng ta chỉ là bình dân, không có tư cách đặt câu hỏi mà nói, xin các hạ chỉ định đại nhân xuất thân cao quý khác, lập trường công chính quý tộc, trước mặt mọi người điều tra kỹ chuyện này!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.