Ngự Linh Thể Giới

Quyển 1 - Chương 51: Ác nhân tất có ác nhân trị

Tử Mộc Vạn Quân

07/12/2015

"Lên!"

"Mọi người cẩn thận."

"Nhanh! Bảo vệ Nhị thiếu gia!"

"Dừng tay."

Đỗ Diệc Bằng xông lên đầu tiên, đáng tiếc là cơ hội để hắn thi triển Huyền Linh Thuật đều không có liền bị Vân Mộ lấn lên trước người tung một quyền đấm gục luôn, so với Đỗ Tiểu Oánh càng thêm thê thảm, quả nhiên là đệ tử hoàn khố đến cả Huyền Linh Thuật trụ cột nhất cũng không nắm giữ thuần thục.

Vài tên hộ vệ còn chưa tới gần đã bị mấy miếng gai đất từ dưới chân trồi lên đánh bọn chúng tan tác tả tơi, lăn lộn trên đất kêu rên thảm thiết.

"Thằng khốn! Mày. . ."

Đỗ Diệc Bằng đang muốn chửi bới, nhưng mà tiếng nói hắn im bặt lại, chỉ thấy một miếng gai đất lặng yên đâm lên, mũi nhọn nó như độc xà vừa vặn đâm sát cổ hắn, gai đất như độc châm đâm vào thần kinh hắn.

"Mày. . . Mày muốn làm gì !?"

Dù rằng trong lòng tràn đầy sợ hãi nhưng trong mắt Đỗ Diệc Bằng vẫn là phun trào lửa giận, chửi bới loạn xạ: "Thằng nhà quê, mày lại dám đắc tội Đỗ gia nhà tao, mày nhất định phải chết! Chết chắc con mẹ mày rồi! Trên trời dưới đất không ai có thể cứu được mày đâu, Vân gia cũng không thể!"

"Mày bị ngu à?"

Vân Mộ dùng 'nửa con mắt' lườm Đỗ Diệc Bằng, mặt không biểu tình nói: "Mạng của chúng mày hiện giờ đang nằm trong tay tao, lại dám loạn ngôn như vậy? Xem ra Đỗ nhị thiếu gia mày thật sự là không sợ chết a! Nếu tao giết mày, có lẽ sau này tao sẽ bị Đỗ gia đuổi giết vô cùng vô tận, nhưng mà chúng mày có lẽ cũng nhìn không tới đi à nha?"

"Mày. . . Mày dám! ?"

Đỗ Diệc Bằng nói chuyện yếu ớt vô lực, hiển nhiên trong lòng hắn đã sợ hãi cực kỳ.

"Tao có gì mà không dám?"

Vân Mộ cười cười hỏi ngược lại, lập tức khiến cho tất cả mọi người đều hiểu lầm.

Đúng vậy nha, hắn ta họ Vân, hắn có cái gì mà không dám đây? Vân gia từ trước đến nay mơ hồ vẫn áp đảo Đỗ gia một đầu, huống chi thằng nhóc thiếu gia quần là áo lượt còn đang nằm trong tay hắn ta.

Nhưng trên thực tế, Vân Mộ từ đầu đến cuối đều chưa từng nói hắn là người Vân gia, cũng không có thừa nhận thân phận Vân gia.

"Mày mày . . ."

Đỗ Diệc Bằng vừa tức vừa gấp, ấp a ấp úng không biết nên nói gì.

Lúc này, Vân Mộ đi đến trước mặt Đỗ Tiểu Oánh, cố ý phân vân nói: "Hay là tao thả chúng bay cũng được, chỉ cần phế bỏ linh khiếu của tiểu nha đầu này là được, đến lúc đó, Đỗ nhị thiếu gia mày hay vẫn là nghĩ phải bàn giao với trưởng bối trong nhà như thế nào a!"

"Dừng. . . Dừng tay!"

Đỗ Diệc Bằng run rẩy tâm thần, hoàn toàn bị thủ đoạn của Vân Mộ dọa sợ: "Mày. . . Mày đến cùng muốn như thế nào?! Chỉ cần mày không làm hại Oánh Óanh thì điều kiện gì tao cũng đồng ý?"

"Điều kiện gì cũng đồng ý sao?"



Vân Mộ nhìn nhìn Trương Nhiên cùng Chu Đại Bàn ở bên cạnh, ngược lại cười nói: "Có một số việc, không phải nói mày nhất định sẽ làm sao, nếu như tao bắt mày học sủa tiếng chó mày cũng sủa? Rồi bắt mày quỳ rạp lè lưỡi liếm mày cũng liếm theo?"

"Mày. . . Con mẹ mày không nên khinh người khác quá đáng!"

Đỗ Diệc Bằng giận đến mặt đỏ bừng, trong lòng thì khuất nhục vô cùng. Chính mình đường đường là Nhị thiếu gia Đỗ gia, chưa từng bị người khác coi khinh như vậy.

Vân Mộ vẫn tươi cười không quan tâm nói: "Những lời này hình như chút quen tai? Thường thường loại mày đều được nghe từ miệng người khác, hiện tại chính mày lại nói trôi chảy như vậy, hẳn là học hỏi rất tốt a."

Đám người xung quanh nghe vậy, vô ý thức mà nở nụ cười, lại vội vàng giấu mặt đi, nhưng trong lòng vui sướng không thôi.

Đặc biệt là người đã từng bị Đỗ gia chèn ép, hoặc là người ăn thiệt thòi bởi Đỗ gia.

Dừng một chút, Vân Mộ bỏ qua biểu lộ sắp cắn người đến nơi của Đỗ Diệc Bằng, không nhịn được nói: "Được rồi, giao tất cả tàng giới luân của chúng mày ra đây!"

"Cái...cái quái gì! ?"

Điều này không chỉ khiến Đỗ Diệc Bằng ngây dại mà là tất cả mọi người ở xung quanh đều trợn tròn mắt, nguyên một đám kinh dị mà nhìn qua Vân Mộ.

Bọn họ đều cho là mình vừa nghe lầm, liền tài vật của thiếu gia Đỗ gia cũng dám cưỡng đoạt trắng trợn, Vân gia từ lúc nào sinh ra tên đệ tử to gan lớn mật coi trời bằng vung như vậy?

"Mày. . . Mày lại dám cướp của tao! ? Chẳng lẽ mày không sợ khơi lên tranh chấp giữa hai nhà Đỗ Vân !?"

Đỗ Diệc Bằng lấy lại tinh thần, mặt mũi tràn đầy không dám tin, gần như quên mất tức giận là gì.

"Tranh chấp? Thì như nào?" Vân Mộ nực cười nói: "Ức hiếp người khác chính là bọn mày, cản đường tao chính là bọn mày, động thủ trước cũng là bọn mày, lấy nhiều khi ít cũng vẫn là bọn mày. . . 'Đỗ tiểu nhị gia', mày dựa vào cái gì mà cho rằng tao sẽ dễ dàng thả chúng mày?"

"Tao. . . Mày mày. . ."

"Làm sao? Thật muốn tao ra tay?"

Đối mặt với Vân Mộ, Đỗ Diệc Bằng vẫn thật là không có dũng khí cá chết lưới rách, càng không có tâm tư đi đánh cược Đỗ Tiểu Oánh. Rốt cuộc hắn đành phải lấy tàng giới luân trên người mình cùng Đỗ Tiểu Oánh giao ra.

Đây chính là ác nhân tất có ác nhân trị, nếu như Vân Minh Hạo chứng kiến tình cảnh này nhất định sẽ vô cùng thông cảm với cảnh ngộ của Đỗ Diệc Bằng.

"Đi! Chúng ta đi! Vân Mộ đúng không? Mày hãy đợi đấy!"

Đỗ Diệc Bằng nghiến răng nghiến lợi rời đi, trước khi đi còn không quên buông lời dọa nạt.

Đối với Đỗ Diệc Bằng uy hiếp, Vân Mộ không thèm để ý.

Loạn Lâm Tập có quy củ của Loạn Lâm Tập, liên quan đến tranh đấu giữa thế lực thì tình huống sẽ phức tạp vô cùng. Hắn cố ý không có phủ nhân thân phận Vân gia chính là tồn tâm tư như vậy. Về phần sau này sẽ phát triển đến tình trạng gì vậy phải xem vị Nhị thiếu gia Đỗ gia này phối hợp bao nhiêu rồi.

Còn đối với an nguy của mình, Vân Mộ đã có ý định khác.

. . .

"Nói đi, hai người ngươi xảy ra chuyện gì?"



Đợi đám người xung quanh tản đi, Vân Mộ mới chuyển hướng tới Trương Nhiên cùng Chu Đại Bàn, hỏi chuyện đã trải qua.

Vân Mộ nhìn qua tuổi không lớn lắm, thế nhưng mà đứng trước mặt hắn, Trương Nhiên cùng Chu Đại Bàn có chút nhút nhát, thậm chí còn không ngẩng đầu lên được.

Chu Đại Bàn ấp úng, cả buổi nói ra được chữ nào.

Trương Nhiên nhịn không nổi, một cước đá bay Chu Đại Bàn, vội vàng giảng thuật nói: "Thật ra cũng không có gì, chúng ta chỉ muốn mượn Khải Linh đài của Vạn Thông Thương Hành dùng một lát, nhưng mà ngân lượng của chúng ta không đủ, ngay lúc đau khổ cầu khẩn ở cửa ra vào Vạn Thông Thương Hành, ai ngờ gặp phải họ Đỗ kia, không cẩn thận chạm vào đối phương. . . Còn chuyện sau đó ngươi cũng thấy đấy."

"Các ngươi muốn lên Khải Linh đài?"

Vân Mộ hơi có chút kinh ngạc, nhìn qua hai người tầm mười lăm mười sáu tuổi, lại vẫn hi vọng thức tỉnh linh khiếu? Nếu là hài tử con nhà bình thường chỉ sợ đã sớm cam chịu số phận rồi.

Chu Đại Bàn ngược lại là không biết gì, còn Trương Nhiên tức thì vẻ mặt xấu hổ, dường như không muốn nói, cho dù là người thấp kém cũng có tôn nghiêm cùng điểm giới hạn của mình, hắn có thể chịu người khác vũ nhục cùng coi khinh nhưng hắn không hy vọng người khác phủ nhận hắn kiên trì.

"Ách!"

Do dự một chút, Trương Nhiên vẫn là tự giới thiệu bản thân: "Ta gọi Trương Nhiên, Trương trong trương thi hữu đạo (xử sự linh hoạt, uyển chuyển), Nhiên trong nhiệt huyết nhiên thiêu (máu nóng bùng cháy), đa tạ ơn cứu mạng của Vân thiếu gia."

Nói xong, Trương Nhiên cung kính thi lễ.

Chu Bàn tử cũng học theo, hướng Vân Mộ bái, tự báo họ tên nói: "Ta gọi Chu Cung Tử, đa tạ Vân thiếu gia ban ơn cứu mạng."

"Chu công tử? !"

Vân Mộ không khỏi giật bắn mình, Trương Nhiên thuận miệng giải thích nói: "Cung Tử trong cung cẩn như tử (cung kính như con), Chu Cung Tử, bình thường ta vẫn gọi hắn Chu Đại Bàn."

"Ha ha, cha mẹ ngươi ngược lại là người lịch sự!"

Cười cười, Vân Mộ bỗng nói sang chuyện khác: "Ta gọi Vân Mộ, không phải thiếu gia, sau này các ngươi có thể gọi ta Vân Mộ là được. . . Lúc trước ta vốn nghĩ hai người ngươi nhát gan sợ phiền phức, gặp phải khó khăn chắc chắn riêng từng người chạy trốn. Không nghĩ tới các ngươi nghèo hèn kết bạn, lại có thể quyến luyến không bỏ, trọng tình trọng nghĩa, thật khiến ta lau mắt mà nhìn."

Không nói đến hai người có phải nhát gan hay không, nhưng không thể phủ nhận ít nhất bọn hắn rất có khí khái. Dù sao, không có ai trời sinh liền dũng cảm không biết sợ, rất nhiều khi sợ hãi cất giấu sâu ở trong nội tâm mỗi người, lúc chạm đến thì sẽ hãm sâu trong đó. Chỉ có thể vượt qua nội tâm sợ hãi mới có thể chân chính thành người dũng cảm không sợ hãi.

"Các ngươi, thật sự rất không tồi."

Vân Mộ cười cười vỗ vỗ vai hai người rồi lập tức quay người đi về phía Vạn Thông Thương Hành.

"Trương Nhiên, ý hắn là gì?"

"Ý người ta đang khen chúng ta có tình có nghĩa, hắc hắc hắc!"

Trương Nhiên đắc ý trong lòng, cho dù là tiểu nhân vật bé nhỏ cũng cần được người khác thừa nhận, đặc biệt là người mà mình sùng bái. Đáng tiếc nhất là, bọn hắn thủy chung không có cách nào để thức tỉnh linh khiếu, nay còn đắc tội người Đỗ gia, xem ra không thể lăn lộn ở Loạn Lâm Tập này được nữa rồi.

"Trương Nhiên, Chu Cung Tử, còn không đi theo ta? Hai ngươi không phải muốn lên Khải Linh đài sao?"

Phía trước truyền đến tiếng Vân Mộ gọi, Trương Nhiên cùng Chu Đại Bàn ngơ ngác nhìn nhau, không khỏi sững sờ ngay tại chỗ.

Bỗng nhiên, trong lòng hai người bay lên một trận đau xót mặn chát, nước mắt không tự giác phun trào ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngự Linh Thể Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook