Quyển 1 - Chương 18: Con đường tu luyện
Tử Mộc Vạn Quân
03/09/2015
Thấy Vân Minh Hiên xuất hiện, đám thiếu niên Vân gia lập tức im lặng.
- Chu Nhạc, ngươi muốn nháo loạn ở Huyền Đạo các phải không?
Nghe thấy Vân Minh Hiên chụp mũ cho mình như vậy, Chu Nhạc không cam tâm nói:
- Thiếu gia Minh Hiên, tiểu nhân không phải là muốn gây sự, chỉ muốn hỏi vì sao phẩm chất thú hồn của bọn họ là ưu tú của chúng ta chỉ là bình thường? Thậm chí, của Vân Mộ còn là tàn khuyết?
- Ha ha, ngươi không phục?
Vân Minh Hiên không hề tức giận, nhưng khóe môi lại cong lên đầy giễu cợt:
- Bởi vì bọn họ mang họ Vân, trưởng bối của bọn họ đã cống hiến không ít công sức cho Vân gia. Còn bởi vì họ mang huyết thống của Vân gia! Còn các ngươi, không phải!
- Ta...
Chu Nhạc còn muốn phản bác nhưng đã bị Vân Mộ ngăn lại:
- Chu Nhạc, ta rất cảm kích ngươi đã bất bình thay ta, chỉ là hãy để ta tự ra mặt được rồi.
Không đợi Chu Nhạc trả lười, Vân Mộ đã tới trước mặt Vân Minh Hiên, hỏi:
- Vân Minh Hiên, ngươi đã động tay động chân vào thú hồn của ta, đúng không?
- Đúng thì thế nào? Ngươi cho rằng bổn thiếu gia ta không dám thừa nhận sao?
Vân Minh Hiên cười rộ, thẳng thắn nói:
- Ngươi chỉ là nhất khiếu chi tư, dù có cho ngươi thú hồn bình thường cũng là lãng phí! Với lại, con Khổ Thạch hầu này các phương diện đều khá cân bằng, không phải rất phù hợp với thiên phú của ngươi sao? Con hoang phối với tàn hồn, đúng là tuyệt phối!
- ...
Vân Mộ trầm mặc nhìn Vân Minh Hiên, ánh mắt lạnh nhạt.
Hắn đương nhiên không tin, đường đường là Vân gia lại thiếu mấy thú hồn bình thường, đối phương rõ ràng là cố ý chèn ép hắn, không cho hắn bất kỳ một cơ hội nào.
Nhưng, biết rõ thì sao?
Dựa vào điều kiện hiện nay của Vân Mộ, vốn không đủ khả năng đi kiếm một thú hồn có phẩm chất tốt, chỉ có thể luyện hóa hồn phách của Khổ Thạch hầu trước. Sau này có thú hồn thích hợp lại thay đổi, mặc dù sẽ lãng phí thời gian, tinh lực một cách vô ích. Nhưng bây giờ, đây là biện pháp duy nhất.
Với lại, Vân Mộ còn thức tỉnh được thiên linh cực khiếu. Phải nhanh chóng tìm một thú hồn thích hợp với thiên phú của mình mới được.
- Huyền linh phế phẩm cũng đủ để đánh các ngươi.
Vân Mộ lạnh lùng liếc đám người Vân Minh Hiên, còn nói thêm một câu như vậy.
Nghe thấy lời đó, đám người Vân gia đều nhao nhao ầm lên chửi mắng Vân Mộ không tự lượng sức, còn muốn đánh bọn họ. Nếu không phải e ngại quy tắc không thể động thủ ở Huyền Đạo các, bọn họ sợ đã không kìm chế được mà lao vào đánh người rồi.
Còn Vân Minh Hiên chỉ cươi cười, không chút tức giận. Trái lại, hắn còn thở phào nhẹ nhõm. Hắn cảm thấy một người cuồng vọng tự đại như vậy thì hắn không cần phải lo sợ gì.
- Được rồi, im lặng cả đi...
Vân Minh Hiên ra dáng huynh trường, lạnh nhạt nói. Đám thiếu niên xung quanh lập tức ngậm miệng.
Tiếp đó, Vân Minh Hiên sang sảng:
- Đầu tiên, ta xin chúc mừng các vị đường đệ đã thức tỉnh thành công. Từ nay về sau, các ngươi chính là đệ tử tinh anh của Vân gia, cũng là tương lai của Vân gia chúng ta. Cho nên, vi huynh mong rằng mọi người càng phải nỗ lực tu luyện, cống hiến hết mình cho gia tộc. Mai này, Vân gia chắc chắn sẽ mang lại cho các ngươi vinh hoa phú quý...
Nói xong mấy lời xã giao, Vân Minh Hiên quay lại chính sự:
- Đại trưởng lão đang bế quan nghiên cứu bí thuật. Cho nên vi huynh sẽ thay mặt giảng giải cho các ngươi kiến thức căn bản của việc tu luyện huyền linh. Nếu có gì không hiểu, lúc nào cũng có thể hỏi, vi huynh chắc chắn sẽ dốc lòng giải đáp.
Không thể không thừa nhận, tùy rằng Vân Minh Hiên còn trẻ nhưng ngôn hành cử chỉ vô cùng chính chắn, đúng mực. Vừa uy phong lại không kém phần hòa nhã, thân thiết. Khiến đám đệ tử trẻ tuổi của Vân gia đều sùng bái ra mặt, ngay các hộ vệ của các cũng gật đầu tỏ ý khen ngợi.
...
Huyền giả tu hành, chủ tu là huyền linh.
Thế nên, huyền linh mạnh hay yếu cũng sẽ quyết định đến độ mạnh yếu của huyền giả.
Khai mở linh khiếu, luyện hóa huyền linh, ngưng khiếu hóa hình... là ba giai đoạn của Huyền đồ, gọi là: khai khiếu, luyện khiếu, ngưng khiếu.
Giống như Vân Minh Hiên, đang ngưng trệ ở giai đoạn luyện khiếu hậu kỳ, thiếu một chút nữa là có thể làm cho huyền linh hóa hình.
Hoặc chẳng hạn như đệ nhất thiên tài của Vân gia, Vân Minh Khê đang ở giai đoạn ngưng khiếu trung kỳ, đã bắt đầu có thể làm cho huyền linh hiện ra, thực lực tăng lên mạnh mẽ. Một huyền đồ giai đoạn khai khiếu hoặc luyện khiếu không thể nào so sánh được.
Mà những thiếu niên Vân gia vừa mới khai khiếu kia, ngay cả thú hồn cũng chưa luyện hóa, đừng nói tới tu luyện huyền linh.
...
Sau khi huyền linh xuất hiện, thì thực lực của huyền giả bạo tăng trong nháy mắt, gọi là huyền sĩ.
Huyền sĩ chia làm ba giai đoạn: dẫn linh, tụ linh, phụ linh. Tu luyện phi thường gian khổ, trong lúc tu luyện cần phải mượn lực lượng của huyền linh để rèn luyện bản thân. Nên huyền linh càng mạnh thì càng có hiệu quả.
Trên đó, là huyền sư.
Nói đến đây, trong mắt Vân Minh Hiên tràn đầy bộ dáng si mê, chỉ là kiến thức của hắn hữu hạn không nói nhiều được. Đành giảng mấy câu qua loa.
Còn trên huyền sư, Vân Minh Hiên hoàn toàn không biết gì. Dù sao toàn bộ Vân gia, tứ đại trưởng lão có tu vi cao nhất cũng chỉ là huyền sư mà thôi. Chuyện sau đó, hắn còn chưa đủ tư cách đi thăm dò.
...
Đám đệ tử Vân gia nghe Vân Minh Hiên giảng giải đến say sưa, ngay cả Chu Nhạc cũng dựng lỗ tai lên nghe, không dám lơ là một chút. Chỉ có Vân Mộ là thản nhiên ngồi xếp bằng ở một góc lầu các, đem thú hồn dung nhập vào ngăn tim trái của mình, hoàn toàn không đếm xỉa tới lời nói của Vân Minh Hiên.
Nhưng phải công nhận, căn cơ tu luyện của Vân Minh Hiên rất vững chắc, kiến giải chính xác nhiều thứ. Nhưng luận về kinh nghiệm tu luyện mà nói, hắn làm sao có thể so với một đời huyền tông? Cho nên, trong mắt Vân Mộ, chẳng có gì đáng nghe.
Khi thú hồn dung nhập vào linh khiếu, tự nhiên sinh ra một cảm giác vô cùng huyền diệu.
Loại cảm giác này không thể nào dùng từ ngữ để miêu tả được, tựa như trong thân thể vừa có thêm một sinh mệnh vậy. Linh hồn cũng sung mãn.
Thực ra, thú hồn không hề có sinh mệnh, cũng không có linh trí, chứ nếu không thì đã có thể dưỡng nó phát triển thành hồn thể, hoặc có thể nói nó chỉ là một "công cụ".
- Đây là huyền linh đầu tiên của ta sao? Đúng là yếu nhược... Aizz! Trước cứ thế này đã vậy, hy vọng có thể sớm tìm ra một huyền linh thích hợp với thiên phú tinh thần.
Vân Mộ thầm thở dài, trong lòng có chút khó chịu. Không bột sao gột nên hồ? Cho dù Vân Mộ có vô số phương pháp, muôn vàn kế hoạch thì hiện giờ, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tu luyện từng bước một. Ngoài chăm chỉ ra, không có bất kỳ đường ngang ngõ tắt nào.
Thấy hành động của Vân Mộ, Vân Minh Hiên không nói gì nhưng lại cười lạnh đầy khinh thường. Hành vi cam chịu của đối phương vô cùng hợp tâm ý của hắn.
- Được rồi, những điều cần nói vi huynh đã nói xong, cái gì không nói thì tạm thời các ngươi cũng chưa cần biết, tránh việc viễn vông, không thiết thực.
Vân Minh Hiên còn nghiêm túc nhắc nhở:
- Bây giờ, các ngươi nên đi lựa chọn huyền đạo công pháp phù hợp với mình, sau khi đăng ký thì có thể rời đi. Chỉ là vi huynh cần phải nhắc nhở các ngươi một cậu, một tháng sau phải hoàn trả công pháp. Hơn nữa, không được lén lút sao chép lại, cho mượn hoặc làm mất. Nếu như vi phạm, xử theo gia quy!
Nghe thấy những lời ấy, mọi người đều gật đầu không ngừng. Sau đó từng người tản đi, tới chỗ kệ sách trong nội đường của Huyền đạo các tìm kiếm công pháp thích hợp với mình.
- Chu Nhạc, ngươi muốn nháo loạn ở Huyền Đạo các phải không?
Nghe thấy Vân Minh Hiên chụp mũ cho mình như vậy, Chu Nhạc không cam tâm nói:
- Thiếu gia Minh Hiên, tiểu nhân không phải là muốn gây sự, chỉ muốn hỏi vì sao phẩm chất thú hồn của bọn họ là ưu tú của chúng ta chỉ là bình thường? Thậm chí, của Vân Mộ còn là tàn khuyết?
- Ha ha, ngươi không phục?
Vân Minh Hiên không hề tức giận, nhưng khóe môi lại cong lên đầy giễu cợt:
- Bởi vì bọn họ mang họ Vân, trưởng bối của bọn họ đã cống hiến không ít công sức cho Vân gia. Còn bởi vì họ mang huyết thống của Vân gia! Còn các ngươi, không phải!
- Ta...
Chu Nhạc còn muốn phản bác nhưng đã bị Vân Mộ ngăn lại:
- Chu Nhạc, ta rất cảm kích ngươi đã bất bình thay ta, chỉ là hãy để ta tự ra mặt được rồi.
Không đợi Chu Nhạc trả lười, Vân Mộ đã tới trước mặt Vân Minh Hiên, hỏi:
- Vân Minh Hiên, ngươi đã động tay động chân vào thú hồn của ta, đúng không?
- Đúng thì thế nào? Ngươi cho rằng bổn thiếu gia ta không dám thừa nhận sao?
Vân Minh Hiên cười rộ, thẳng thắn nói:
- Ngươi chỉ là nhất khiếu chi tư, dù có cho ngươi thú hồn bình thường cũng là lãng phí! Với lại, con Khổ Thạch hầu này các phương diện đều khá cân bằng, không phải rất phù hợp với thiên phú của ngươi sao? Con hoang phối với tàn hồn, đúng là tuyệt phối!
- ...
Vân Mộ trầm mặc nhìn Vân Minh Hiên, ánh mắt lạnh nhạt.
Hắn đương nhiên không tin, đường đường là Vân gia lại thiếu mấy thú hồn bình thường, đối phương rõ ràng là cố ý chèn ép hắn, không cho hắn bất kỳ một cơ hội nào.
Nhưng, biết rõ thì sao?
Dựa vào điều kiện hiện nay của Vân Mộ, vốn không đủ khả năng đi kiếm một thú hồn có phẩm chất tốt, chỉ có thể luyện hóa hồn phách của Khổ Thạch hầu trước. Sau này có thú hồn thích hợp lại thay đổi, mặc dù sẽ lãng phí thời gian, tinh lực một cách vô ích. Nhưng bây giờ, đây là biện pháp duy nhất.
Với lại, Vân Mộ còn thức tỉnh được thiên linh cực khiếu. Phải nhanh chóng tìm một thú hồn thích hợp với thiên phú của mình mới được.
- Huyền linh phế phẩm cũng đủ để đánh các ngươi.
Vân Mộ lạnh lùng liếc đám người Vân Minh Hiên, còn nói thêm một câu như vậy.
Nghe thấy lời đó, đám người Vân gia đều nhao nhao ầm lên chửi mắng Vân Mộ không tự lượng sức, còn muốn đánh bọn họ. Nếu không phải e ngại quy tắc không thể động thủ ở Huyền Đạo các, bọn họ sợ đã không kìm chế được mà lao vào đánh người rồi.
Còn Vân Minh Hiên chỉ cươi cười, không chút tức giận. Trái lại, hắn còn thở phào nhẹ nhõm. Hắn cảm thấy một người cuồng vọng tự đại như vậy thì hắn không cần phải lo sợ gì.
- Được rồi, im lặng cả đi...
Vân Minh Hiên ra dáng huynh trường, lạnh nhạt nói. Đám thiếu niên xung quanh lập tức ngậm miệng.
Tiếp đó, Vân Minh Hiên sang sảng:
- Đầu tiên, ta xin chúc mừng các vị đường đệ đã thức tỉnh thành công. Từ nay về sau, các ngươi chính là đệ tử tinh anh của Vân gia, cũng là tương lai của Vân gia chúng ta. Cho nên, vi huynh mong rằng mọi người càng phải nỗ lực tu luyện, cống hiến hết mình cho gia tộc. Mai này, Vân gia chắc chắn sẽ mang lại cho các ngươi vinh hoa phú quý...
Nói xong mấy lời xã giao, Vân Minh Hiên quay lại chính sự:
- Đại trưởng lão đang bế quan nghiên cứu bí thuật. Cho nên vi huynh sẽ thay mặt giảng giải cho các ngươi kiến thức căn bản của việc tu luyện huyền linh. Nếu có gì không hiểu, lúc nào cũng có thể hỏi, vi huynh chắc chắn sẽ dốc lòng giải đáp.
Không thể không thừa nhận, tùy rằng Vân Minh Hiên còn trẻ nhưng ngôn hành cử chỉ vô cùng chính chắn, đúng mực. Vừa uy phong lại không kém phần hòa nhã, thân thiết. Khiến đám đệ tử trẻ tuổi của Vân gia đều sùng bái ra mặt, ngay các hộ vệ của các cũng gật đầu tỏ ý khen ngợi.
...
Huyền giả tu hành, chủ tu là huyền linh.
Thế nên, huyền linh mạnh hay yếu cũng sẽ quyết định đến độ mạnh yếu của huyền giả.
Khai mở linh khiếu, luyện hóa huyền linh, ngưng khiếu hóa hình... là ba giai đoạn của Huyền đồ, gọi là: khai khiếu, luyện khiếu, ngưng khiếu.
Giống như Vân Minh Hiên, đang ngưng trệ ở giai đoạn luyện khiếu hậu kỳ, thiếu một chút nữa là có thể làm cho huyền linh hóa hình.
Hoặc chẳng hạn như đệ nhất thiên tài của Vân gia, Vân Minh Khê đang ở giai đoạn ngưng khiếu trung kỳ, đã bắt đầu có thể làm cho huyền linh hiện ra, thực lực tăng lên mạnh mẽ. Một huyền đồ giai đoạn khai khiếu hoặc luyện khiếu không thể nào so sánh được.
Mà những thiếu niên Vân gia vừa mới khai khiếu kia, ngay cả thú hồn cũng chưa luyện hóa, đừng nói tới tu luyện huyền linh.
...
Sau khi huyền linh xuất hiện, thì thực lực của huyền giả bạo tăng trong nháy mắt, gọi là huyền sĩ.
Huyền sĩ chia làm ba giai đoạn: dẫn linh, tụ linh, phụ linh. Tu luyện phi thường gian khổ, trong lúc tu luyện cần phải mượn lực lượng của huyền linh để rèn luyện bản thân. Nên huyền linh càng mạnh thì càng có hiệu quả.
Trên đó, là huyền sư.
Nói đến đây, trong mắt Vân Minh Hiên tràn đầy bộ dáng si mê, chỉ là kiến thức của hắn hữu hạn không nói nhiều được. Đành giảng mấy câu qua loa.
Còn trên huyền sư, Vân Minh Hiên hoàn toàn không biết gì. Dù sao toàn bộ Vân gia, tứ đại trưởng lão có tu vi cao nhất cũng chỉ là huyền sư mà thôi. Chuyện sau đó, hắn còn chưa đủ tư cách đi thăm dò.
...
Đám đệ tử Vân gia nghe Vân Minh Hiên giảng giải đến say sưa, ngay cả Chu Nhạc cũng dựng lỗ tai lên nghe, không dám lơ là một chút. Chỉ có Vân Mộ là thản nhiên ngồi xếp bằng ở một góc lầu các, đem thú hồn dung nhập vào ngăn tim trái của mình, hoàn toàn không đếm xỉa tới lời nói của Vân Minh Hiên.
Nhưng phải công nhận, căn cơ tu luyện của Vân Minh Hiên rất vững chắc, kiến giải chính xác nhiều thứ. Nhưng luận về kinh nghiệm tu luyện mà nói, hắn làm sao có thể so với một đời huyền tông? Cho nên, trong mắt Vân Mộ, chẳng có gì đáng nghe.
Khi thú hồn dung nhập vào linh khiếu, tự nhiên sinh ra một cảm giác vô cùng huyền diệu.
Loại cảm giác này không thể nào dùng từ ngữ để miêu tả được, tựa như trong thân thể vừa có thêm một sinh mệnh vậy. Linh hồn cũng sung mãn.
Thực ra, thú hồn không hề có sinh mệnh, cũng không có linh trí, chứ nếu không thì đã có thể dưỡng nó phát triển thành hồn thể, hoặc có thể nói nó chỉ là một "công cụ".
- Đây là huyền linh đầu tiên của ta sao? Đúng là yếu nhược... Aizz! Trước cứ thế này đã vậy, hy vọng có thể sớm tìm ra một huyền linh thích hợp với thiên phú tinh thần.
Vân Mộ thầm thở dài, trong lòng có chút khó chịu. Không bột sao gột nên hồ? Cho dù Vân Mộ có vô số phương pháp, muôn vàn kế hoạch thì hiện giờ, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tu luyện từng bước một. Ngoài chăm chỉ ra, không có bất kỳ đường ngang ngõ tắt nào.
Thấy hành động của Vân Mộ, Vân Minh Hiên không nói gì nhưng lại cười lạnh đầy khinh thường. Hành vi cam chịu của đối phương vô cùng hợp tâm ý của hắn.
- Được rồi, những điều cần nói vi huynh đã nói xong, cái gì không nói thì tạm thời các ngươi cũng chưa cần biết, tránh việc viễn vông, không thiết thực.
Vân Minh Hiên còn nghiêm túc nhắc nhở:
- Bây giờ, các ngươi nên đi lựa chọn huyền đạo công pháp phù hợp với mình, sau khi đăng ký thì có thể rời đi. Chỉ là vi huynh cần phải nhắc nhở các ngươi một cậu, một tháng sau phải hoàn trả công pháp. Hơn nữa, không được lén lút sao chép lại, cho mượn hoặc làm mất. Nếu như vi phạm, xử theo gia quy!
Nghe thấy những lời ấy, mọi người đều gật đầu không ngừng. Sau đó từng người tản đi, tới chỗ kệ sách trong nội đường của Huyền đạo các tìm kiếm công pháp thích hợp với mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.