Quyển 1 - Chương 1: Trăm năm quay đầu
Tử Mộc Vạn Quân
03/09/2015
Sáng sớm, ánh nắng ban mai vừa hiện, bóng tối dần bị xua tan.
Núi xanh ngàn trượng, chỉ hướng trời xanh.
Lúc này, một chàng trai trẻ, cả người nhuốm đầy máu tươi, đang hoành thương mà đứng. Bóng lưng đứng thẳng nơi vách núi một cách yên lặng, tựa như mới trở về từ sâu trong huyết ngục, hai mắt đỏ thẫm chứa đầy phẫn nộ, sát ý ngập trời.
Bên cạnh chàng trai, có một thiếu nữ mặc y phục màu trắng, trên mặt mang theo mạng che, đang ngồi. Mái tóc đen của nàng rũ xuống, trước ngực máu nhuộm ướt đẫm, đôi mi nhíu lại lộ vẻ đau đớn.
Sau lưng hai người là vực sâu vô tận, từng cơn gió thổi qua mang theo hơi lạnh thấu xương, chim chóc bay lượn một cách khó nhọc. Mà phía trước cả hai, người đứng đông nghịt, dõi mắt nhìn khắp nơi đâu đâu cũng thấy cường địch, trong đó có không ít nhân vật danh tiếng vang dội khắp Nam Ly Châu.
Rõ ràng, hai người đang rơi vào trong tuyệt cảnh.
“Vân Mộ, ngươi cùng yêu nữ Dị tộc bắt tay với nhau, giết hại người cùng tộc, tội đáng muôn chết! Chẳng qua, chúng ta niệm tình ngươi đường đường là một vị Huyền Tông, đã từng có công bảo vệ nhân tộc, vậy nên chỉ cần ngươi đem yêu nữ kia giao ra đây, chúng ta có thể cho ngươi một con đường sống.”
"Vô sỉ, bại hoại! Người người đều muốn giết!”
"Giao yêu nữ ra, bó tay chịu trói!"
. . .
Đối mặt với những lời đe dọa, uy hiếp từ đám đông xung quanh, khẽ lướt qua từng gương mặt quen thuộc không giấu nổi vẻ tham lam, Vân Mộ tỏ ra cực kì bình tĩnh, tay nắm chặt lấy trường thương không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.
"Cấu kết yêu nữ dị tộc? Lúc Vân mỗ cùng cường giả dị tộc quyết chiến các ngươi đang ở nơi đâu?”
"Vô sỉ bại hoại? Nực cười, chính kẻ bại hoại trong miệng các ngươi đã tử thủ ở Lưỡng Giới Sơn, bị thương hàng trăm chỗ, vẫn kiên trì suốt ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ!"
"Bó tay chịu trói? Các ngươi … xứng sao?"
Giọng nói của Vân Mộ hết sức nhẹ nhàng, nhưng khi vào tai kẻ khác lại tựa như búa tạ, gõ mạnh vào lòng người, khiến cho đám đông xung quanh thẹn quá hóa giận.
Suốt trăm năm tu hành, Vân Mộ đã thấy quá nhiều âm mưu quỷ kế, không ít kẻ bên ngoài ra vẻ đạo mạo, bên trong lại luôn suy tính hãm hại người, làm sao có thể chỉ vì dăm ba câu của kẻ khác mà khiến bản tâm mình dao động.
"Vân sư huynh, hãy dừng tay lại đi!"
Một thanh âm trong trẻo, dễ nghe vang lên, từ trong đám người có một nam một nữ bước ra.
"Thì ra là các ngươi! Quả đúng là các ngươi!!!"
Nhìn thấy hai người vừa xuất hiện, vẻ mặt Vân Mộ vẫn bình tĩnh như trước, thế nhưng trường thương trong tay hắn lại khẽ run rẫy, trong mắt khó giấu được vẻ thống khổ.
Phong Mạc Dương, thượng vị Huyền Tông, thiên tư hơn người, phong thái ung dung, chính là đại sư huynh đồng tông, đồng mạch của Vân Mộ, người thừa kế tương lai của Phong gia thuộc Cổ Càn, cũng là một trong những người Vân Mộ kính trọng nhất.
Nam Cung Dao, đỉnh phong Huyền Sư, dung mạo tuyệt sắc khiến lòng người rung động, cũng chính là tiểu sư muội của Vân Mộ. Vân Mộ vẫn luôn rất quan tâm, chăm sóc nàng.
Quan hệ của hai người này với Vân Mộ vốn rất thân thiết, chỉ là không ngờ hôm nay lại đứng ở phía đối lập với Vân Mộ.
. . .
"Đại sư huynh, Tiểu sư muội, tất cả mọi chuyện đều do các ngươi xếp đặt ư?"
Thanh âm Vân Mộ khàn hẳn đi, đôi mắt đỏ ngầu hơi ngấn lệ:
"Ngoại trừ các ngươi ra, không ai biết rõ quan hệ giữa ta và Tố Vấn, càng không có ai biết được thân phận của nàng. Các ngươi vu khống ta giết hại người cùng tộc, khiến ta thân bại danh liệt, sau đó lại vây khốn ta, rồi cố ý đưa tin khiến Tố Vấn đến đây cứu ta, muốn một lần bắt cả ta và nàng, có đúng hay không?"
Lấy trí tuệ của Vân Mộ, chỉ vừa thoáng nghĩ liền hiểu rõ mọi chuyện, thế nhưng sự thật lại quá tàn khốc.
Vốn Vân Mộ nghĩ rằng mình đã quen với cảm giác thống khổ nên xem nhẹ tư vị của việc bị phản bội, nhưng khi hắn thực sự phải đối mặt, lòng hắn vẫn không tránh khỏi đau đớn, bởi vì một nam một nữ này chính là hai người hắn tín nhiệm nhất kiếp này.
Đường đường là một vị Huyền Tông, vốn nên được vạn người kính ngưỡng, tận hưởng vinh quang vô hạn, thế nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục thân bại danh liệt.
Cuộc đời quả thực luôn biến đổi thất thường!
. . .
"Vân sư đệ, thật lòng xin lỗi ngươi."
Phong Mạc Dương khẽ cười, khuôn mặt chả tỏ vẻ gọi là áy náy: "Thật sự ngươi rất thông minh, đáng tiếc, bởi vì ngươi quá thông minh nên khiến cho một người làm sư huynh như ta cũng phải chịu áp lực rất lớn, đặt biệt là khi muốn lên kế hoạch gài bẫy ngươi."
". . ."
Vân Mộ liếc mắt nhìn Phong Mạc Dương, phút chốc bỗng trở nên trầm mặc.
Đúng vậy, với trí tuệ của hắn vốn dĩ sẽ không rơi vào tình cảnh này, thế nhưng Phong Mạc Dương đã lợi dụng sự tin tưởng của hắn, lên kế hoạch hãm hại hắn.
Thứ tình cảm mang tên tin tưởng này, một khi đã hình thành sẽ rất khó mất đi, cho nên Vân Mộ mới rơi vào kết cục này.
Lúc này, Nam Cung Dao liền tiếp lời: "Vân sư huynh, huynh đã quên những gì sư phụ khuyên bảo lúc còn sống rồi sao? Con đường tu hành vốn là vô tình. Lúc trước, nếu không phải sư phụ động tình kiếp, thì làm sao có thể nổi lên dục niệm lúc đang đột phá, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, thân tử đạo tiêu. Huynh đường đường là một vị Huyền Tông, đâu cần phải vì tên yêu nữ dị tộc này mà đánh mất tương lai của chính mình!"
Nghe xong lời khuyên của Nam Cung Dao, Vân Mộ vẫn không nhúc nhích dù chỉ một chút.
"Tiểu sư muội, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi là tiểu sư muội. Ai cũng có tư cách nói những lời này, chỉ duy nhất ngươi là không!"
Vân Mộ nhìn bạch y nữ tử bên người, lại tiếp tục hướng về phía Nam Cung Dao nói: "Tố Vấn đối đãi với ngươi như người thân, đã từng nhiều lần cứu mạng ngươi, tại sao ngươi lại đối xử với nàng như vậy?"
"Đương nhiên là vì Thiên Môn Bí Tàng!"
Nam Cung Dao thẳng thắn trả lời, sắc mặt không hề thay đổi: "Mục đích ta theo đuổi, ngươi không hiểu, các ngươi cũng đều không hiểu."
Nghe được bốn chữ “Thiên Môn Bí Tàng”, Phong Mạc Dương cùng đám đông chung quanh lập tức chấn động tinh thần, ánh mắt toát lên vẻ phấn chấn.
Thiên Môn còn gọi là Thiên Duy chi môn, chính là cánh cổng dẫn đến Thiên giới trong truyền thuyết, trong đó cất giấu vô vàn bảo vật, thậm chí còn ghi lại bí mật phá toái hư không, đạt được vĩnh sinh.
Thử hỏi, đối mặt với mê hoặc lớn như vậy, có mấy người có thể giữ vững bản tâm?
Mà bạch y nữ tử Tố Vấn chính là chìa khóa khai mở Khải Thiên Môn.
"Thiên Môn Bí Tàng. . ."
Vân Mộ khẽ nhăn mài, rồi thở dài nói: “Chỉ vì một cái Thiên Môn Bí Tàng trong truyền thuyết mà mấy mươi năm tình nghĩa phút chốc hóa thành không, không lẽ một thứ đồ vật hư vô mờ mịt như vậy lại quan trọng với các ngươi đến thế sao? Hơn nữa ..."
"Vân sư đệ không cần nhiều lời, làm cũng đã làm rồi, nếu chúng ta đã dám làm, tất nhiên sẽ không ngại bị người khác đối xử lạnh nhạt hay chế nhạo.”
Phong Mạc Dương cắt ngang lời của đối phương, giọng điệu chuyển sang lạnh lùng: "Hơn nữa ngươi cho rằng, chỉ với vài người chúng ta lại dám cả gan nhúng tay vào Thiên Môn Bí Tàng hay sao? Không được sự ngầm đồng ý của sư môn, kẻ nào dám dễ dàng phế bỏ một vị cao thủ cấp bậc Huyền Tông chứ. Ta sẽ nói thật cho ngươi biết, chính tà cửu tông ở Nam Ly Châu đã đạt được một thỏa thuận chung, cùng nhau khai mở Khải Thiên Môn, giành lấy bí tàng bên trong, sau đó luyện chế Bỉ Ngạn Chu, băng qua Tử Hải, rời khỏi địa phương chết tiệt này."
"Cái gì! ? Chính tà cửu tông chuẩn bị rời khỏi Nam Ly Châu? !"
Vân Mộ lần đầu lộ vẻ kinh sợ, ngay lập tức liền chất vấn: "Nếu chính tà cửu tông rời đi, ai sẽ trấn thủ biên giới? Hàng tỉ đồng tộc nơi này sẽ ra sao? Không lẽ các ngươi đành lòng trơ mắt nhìn yêu ma thành đại họa khiến sinh linh đồ thán? Không lẽ tất cả các ngươi đều đã điên rồi!"
"Điên rồi? Không đi mới thực sự là điên rồi!”
Phong Mạc Dương khóe miệng nhếch lên đầy vẻ trào phúng: “Đại kiếp nạn sắp đến, Nam Ly Châu chắc chắn sẽ bị hủy diệt, lúc này còn không đi thì đợi đến khi nào? Nếu như ta có thể thành đạo, thì sẽ cứu giúp muôn dân trăm họ, còn như thân ta tổn hại, thì việc gì phải quan tâm sau khi ta chết thế gian này sẽ thế nào, dù cho có hồng thủy khắp nơi, yêu ma thành họa thì đã làm sao?
". . ."
Vân Mộ lần nữa rơi vào im lặng, cảm giác bi thương lan tỏa khắp người.
"Vân Mộ, có vẻ như hôm nay chúng ta phải chết ở nơi này rồi."
Tố Vấn chậm rãi đứng lên, thân thể vẫn vô cùng suy yếu. Nàng nhẹ nhàng cầm chặt tay trái Vân Mộ, trong mắt tràn đầy vẻ luyến tiếc. Nàng không muốn chết, nàng không muốn rời bỏ người nam nhân trước mặt, dù cho hắn chưa bao giờ cho nàng nửa câu hứa hẹn.
Vân Mộ trở tay nắm lấy tay Tố Vấn, trong lòng lại vô cùng bình tĩnh: “Đời này đã quá mệt mỏi rồi, chết đi cũng tốt, chúng ta không thể sinh cùng ngày, cùng tháng,cùng năm, nhưng chí ít còn có thể chết cùng năm, cùng tháng, cùng ngày”
"Đây có thể xem như là một lời hứa của huynh không?”
Tố Vấn cười nói một cách tự nhiên, thiên địa dường như biến sắc.
Vân Mộ gật đầu một cách nghiêm túc: Đúng vậy, đây chính là lời hứa của huynh, muội biết đây, trước giờ huynh không dễ dàng hứa hẹn bất cứ điều gì.”
Tố Vấn im lặng, hai má hơi ửng hồng.
. . .
"Này, này! Hai người các ngươi nói xong chưa?"
"Hắc hắc, quả thật là có tình có nghĩa, nếu đã không muốn chết, vậy thì nhanh nhanh nói ra bí mật của Thiên Môn Bí Tàng đi a!"
"Không sai! Nếu không nói, chúng ta sẽ không khách khí!"
"Nhanh lên, nhanh lên!"
Đám đông xung quanh không thể giữ nổi kiên nhẫn nữa. Đúng lúc này, từ thân thể Tố Vấn bỗng truyền ra một trận chấn động mạnh mẽ.
“Thiên địa vi chứng, tuyên cổ vi giám, huyền linh tế hiến, bích lạc hoàng tuyền. Sinh sinh thế thế, vạn tử bất hối!”
Đây là một đoạn tế văn cổ xưa, không những thế còn là một lời nguyền vĩnh hằng, mỗi một chữ Tố Vấn nói ra đều khiến cho không gian chung quanh chấn động mạnh hơn một chút.
Niệm xong tế văn, cả người Tố Vấn bỗng hóa thành một con cửu thải kim loan, hòa vào trong cơ thể của Vân Mộ.
"Vân Mộ, người khác nói huynh lạnh lùng, vô tình, thế nhưng nếu là người vô tình thì sao lại thương tâm, là kẻ lạnh lùng thì làm sao có thể rơi lệ. Muội không muốn huynh cùng chết với muội, muội biết rõ huynh còn rất nhiều chuyện muốn làm, cho nên huynh phải sống thật tốt, vì muội, vì những người quan tâm huynh và những người huynh quan tâm mà cố gắng sống!"
Thanh âm Tố Vấn nhạt dần, khí tức của nàng cũng theo đó biến mất. Thế gian này đã không còn sự hiện hữu của nàng nữa.
Vân Mộ đứng đó, ngây ngốc như kẻ đã đánh mất linh hồn. Linh hồn của hắn đã bị kích thích mạnh mẽ bởi nỗi đau đến thấu tận tâm can.
Bỗng nhiên, một đôi cánh màu vàng dần dần xuất hiện từ lưng của Vân Mộ, dường như một đôi tay dịu dàng, đang nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Nhìn thấy cảnh này, đám đông chung quanh liền kinh sợ.
"Yêu nữ kia quả nhiên là cường giả dị tộc!"
“Nàng … nàng lại lấy thân mình hiến tế cho tên họ Vân? Điên rồi! Nàng ta đã điên rồi!”
“Mọi người nhanh vây lấy tên họ Vân, đừng để hắn trốn thoát.”
Đám đông dưới sự dẫn dắt của Phong Mạc Dương và Nam Cung Dao, ngay lập tức liền xông về phía trước với ý định bắt sống Vân Mộ.
Hôm nay, Tố Vấn đã chết, trên thế gian này, người biết rõ về Thiên Môn Bí Tàng sợ rằng chỉ còn duy nhất một mình Vân Mộ, vậy nên bọn hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đối phương.
“Các ngươi yên tâm, ta sẽ không chạy, chắc chắn không …”
Vân Mộ phục hồi lại tinh thần, mượn lực từ đôi cánh nhanh chóng bay lên không trung, né tránh mọi công kích từ xung quanh. Mà giọng nói của hắn lại vô cùng đạm mạc, không để lộ ra chút tình cảm nào.
Lập tức, Vân Mộ liền vung mạnh trường thương trong tay, hư ảnh một con hổ to lớn xuất hiện, cao đến ba trượng, mũi thương tựa như rang nanh, lộ ra sát ý lạnh thấu xương.
Trăm năm nhìn lại, có oán, có hối, cũng có hận.
Vân Mộ từ một tên Huyền Đồ vô danh,tư chất bình thường, yên lặng từng bước một trở thành một vị Huyền Tông, những gian nan, thử thách hắn phải trải qua suốt quá trình đó, không phải ai cũng có thể hình dung.
Hắn không dám hận, bởi hắn sợ mình đi sai đường.
Hắn không dám yêu, bởi hắn sợ đánh mất bản thân.
Hắn vô tình, vô nghĩa, nhưng lại chí tình, chí nghĩa.
Cả đời này, hắn vẫn luôn sống trong đau khổ, mỗi một ngày trôi qua lại tựa như một cực hình, thế nhưng hắn lại không thể không cố gắng sống.
. . .
"Ông ông ô...ô...n...g!"
Cả dãy núi rung động dữ dội, gió mây loạn chuyển.
Huyền Linh trở nên cuồng bạo, sát khí ngập trời.
Phong Mạc Dương nhìn thấy tử ý ngày càng nhiều trong mắt Vân Mộ, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác chẳng lành.
“Nguy rồi! Hắn muốn tự bạo Huyền Linh!”
“Chạy! Chạy mau!”
Một tiếng thét kinh hãi vang lên, mọi người lập tức như bầy chim vở tổ ùa ra xung quanh.
Phong Mạc Dương cùng Nam Cung Dao vẻ mặt xanh mét, không thể không cấp tốc bỏ chạy giữ lấy mạng.
Nhìn từng thân ảnh một đang nhanh chóng chạy trối chết, Vân Mộ chẳng thèm để tâm.
Hắn khẽ vuốt nhẹ hai cánh trên lưng, thầm thì: “Muội là Tố Vấn, bởi vì muội chưa hỏi, nếu như muội hỏi, huynh nhất định sẽ trả lời … Thật ra, người quan tâm ta và người ta quan tâm nhất, cho đến tận lúc này, cũng chỉ có muội mà thôi.”
Kiếp này, ta cố gắng hết sức tu hành rốt cuộc đều hóa thành hư không.
Sau trăm năm quay đầu nhìn lại, lòng ta vẫn như cũ, vẫn ở trong vạn trường hồng trần.
"Oanh!"
"Oanh oanh oanh... "
Tiếng nổ như sét đánh, long trời lở đất.
Núi cao ngàn trượng phút chốc liền nổ tung, hóa thành một đống tro tàn, không gian chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch…
Núi xanh ngàn trượng, chỉ hướng trời xanh.
Lúc này, một chàng trai trẻ, cả người nhuốm đầy máu tươi, đang hoành thương mà đứng. Bóng lưng đứng thẳng nơi vách núi một cách yên lặng, tựa như mới trở về từ sâu trong huyết ngục, hai mắt đỏ thẫm chứa đầy phẫn nộ, sát ý ngập trời.
Bên cạnh chàng trai, có một thiếu nữ mặc y phục màu trắng, trên mặt mang theo mạng che, đang ngồi. Mái tóc đen của nàng rũ xuống, trước ngực máu nhuộm ướt đẫm, đôi mi nhíu lại lộ vẻ đau đớn.
Sau lưng hai người là vực sâu vô tận, từng cơn gió thổi qua mang theo hơi lạnh thấu xương, chim chóc bay lượn một cách khó nhọc. Mà phía trước cả hai, người đứng đông nghịt, dõi mắt nhìn khắp nơi đâu đâu cũng thấy cường địch, trong đó có không ít nhân vật danh tiếng vang dội khắp Nam Ly Châu.
Rõ ràng, hai người đang rơi vào trong tuyệt cảnh.
“Vân Mộ, ngươi cùng yêu nữ Dị tộc bắt tay với nhau, giết hại người cùng tộc, tội đáng muôn chết! Chẳng qua, chúng ta niệm tình ngươi đường đường là một vị Huyền Tông, đã từng có công bảo vệ nhân tộc, vậy nên chỉ cần ngươi đem yêu nữ kia giao ra đây, chúng ta có thể cho ngươi một con đường sống.”
"Vô sỉ, bại hoại! Người người đều muốn giết!”
"Giao yêu nữ ra, bó tay chịu trói!"
. . .
Đối mặt với những lời đe dọa, uy hiếp từ đám đông xung quanh, khẽ lướt qua từng gương mặt quen thuộc không giấu nổi vẻ tham lam, Vân Mộ tỏ ra cực kì bình tĩnh, tay nắm chặt lấy trường thương không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.
"Cấu kết yêu nữ dị tộc? Lúc Vân mỗ cùng cường giả dị tộc quyết chiến các ngươi đang ở nơi đâu?”
"Vô sỉ bại hoại? Nực cười, chính kẻ bại hoại trong miệng các ngươi đã tử thủ ở Lưỡng Giới Sơn, bị thương hàng trăm chỗ, vẫn kiên trì suốt ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ!"
"Bó tay chịu trói? Các ngươi … xứng sao?"
Giọng nói của Vân Mộ hết sức nhẹ nhàng, nhưng khi vào tai kẻ khác lại tựa như búa tạ, gõ mạnh vào lòng người, khiến cho đám đông xung quanh thẹn quá hóa giận.
Suốt trăm năm tu hành, Vân Mộ đã thấy quá nhiều âm mưu quỷ kế, không ít kẻ bên ngoài ra vẻ đạo mạo, bên trong lại luôn suy tính hãm hại người, làm sao có thể chỉ vì dăm ba câu của kẻ khác mà khiến bản tâm mình dao động.
"Vân sư huynh, hãy dừng tay lại đi!"
Một thanh âm trong trẻo, dễ nghe vang lên, từ trong đám người có một nam một nữ bước ra.
"Thì ra là các ngươi! Quả đúng là các ngươi!!!"
Nhìn thấy hai người vừa xuất hiện, vẻ mặt Vân Mộ vẫn bình tĩnh như trước, thế nhưng trường thương trong tay hắn lại khẽ run rẫy, trong mắt khó giấu được vẻ thống khổ.
Phong Mạc Dương, thượng vị Huyền Tông, thiên tư hơn người, phong thái ung dung, chính là đại sư huynh đồng tông, đồng mạch của Vân Mộ, người thừa kế tương lai của Phong gia thuộc Cổ Càn, cũng là một trong những người Vân Mộ kính trọng nhất.
Nam Cung Dao, đỉnh phong Huyền Sư, dung mạo tuyệt sắc khiến lòng người rung động, cũng chính là tiểu sư muội của Vân Mộ. Vân Mộ vẫn luôn rất quan tâm, chăm sóc nàng.
Quan hệ của hai người này với Vân Mộ vốn rất thân thiết, chỉ là không ngờ hôm nay lại đứng ở phía đối lập với Vân Mộ.
. . .
"Đại sư huynh, Tiểu sư muội, tất cả mọi chuyện đều do các ngươi xếp đặt ư?"
Thanh âm Vân Mộ khàn hẳn đi, đôi mắt đỏ ngầu hơi ngấn lệ:
"Ngoại trừ các ngươi ra, không ai biết rõ quan hệ giữa ta và Tố Vấn, càng không có ai biết được thân phận của nàng. Các ngươi vu khống ta giết hại người cùng tộc, khiến ta thân bại danh liệt, sau đó lại vây khốn ta, rồi cố ý đưa tin khiến Tố Vấn đến đây cứu ta, muốn một lần bắt cả ta và nàng, có đúng hay không?"
Lấy trí tuệ của Vân Mộ, chỉ vừa thoáng nghĩ liền hiểu rõ mọi chuyện, thế nhưng sự thật lại quá tàn khốc.
Vốn Vân Mộ nghĩ rằng mình đã quen với cảm giác thống khổ nên xem nhẹ tư vị của việc bị phản bội, nhưng khi hắn thực sự phải đối mặt, lòng hắn vẫn không tránh khỏi đau đớn, bởi vì một nam một nữ này chính là hai người hắn tín nhiệm nhất kiếp này.
Đường đường là một vị Huyền Tông, vốn nên được vạn người kính ngưỡng, tận hưởng vinh quang vô hạn, thế nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục thân bại danh liệt.
Cuộc đời quả thực luôn biến đổi thất thường!
. . .
"Vân sư đệ, thật lòng xin lỗi ngươi."
Phong Mạc Dương khẽ cười, khuôn mặt chả tỏ vẻ gọi là áy náy: "Thật sự ngươi rất thông minh, đáng tiếc, bởi vì ngươi quá thông minh nên khiến cho một người làm sư huynh như ta cũng phải chịu áp lực rất lớn, đặt biệt là khi muốn lên kế hoạch gài bẫy ngươi."
". . ."
Vân Mộ liếc mắt nhìn Phong Mạc Dương, phút chốc bỗng trở nên trầm mặc.
Đúng vậy, với trí tuệ của hắn vốn dĩ sẽ không rơi vào tình cảnh này, thế nhưng Phong Mạc Dương đã lợi dụng sự tin tưởng của hắn, lên kế hoạch hãm hại hắn.
Thứ tình cảm mang tên tin tưởng này, một khi đã hình thành sẽ rất khó mất đi, cho nên Vân Mộ mới rơi vào kết cục này.
Lúc này, Nam Cung Dao liền tiếp lời: "Vân sư huynh, huynh đã quên những gì sư phụ khuyên bảo lúc còn sống rồi sao? Con đường tu hành vốn là vô tình. Lúc trước, nếu không phải sư phụ động tình kiếp, thì làm sao có thể nổi lên dục niệm lúc đang đột phá, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, thân tử đạo tiêu. Huynh đường đường là một vị Huyền Tông, đâu cần phải vì tên yêu nữ dị tộc này mà đánh mất tương lai của chính mình!"
Nghe xong lời khuyên của Nam Cung Dao, Vân Mộ vẫn không nhúc nhích dù chỉ một chút.
"Tiểu sư muội, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi là tiểu sư muội. Ai cũng có tư cách nói những lời này, chỉ duy nhất ngươi là không!"
Vân Mộ nhìn bạch y nữ tử bên người, lại tiếp tục hướng về phía Nam Cung Dao nói: "Tố Vấn đối đãi với ngươi như người thân, đã từng nhiều lần cứu mạng ngươi, tại sao ngươi lại đối xử với nàng như vậy?"
"Đương nhiên là vì Thiên Môn Bí Tàng!"
Nam Cung Dao thẳng thắn trả lời, sắc mặt không hề thay đổi: "Mục đích ta theo đuổi, ngươi không hiểu, các ngươi cũng đều không hiểu."
Nghe được bốn chữ “Thiên Môn Bí Tàng”, Phong Mạc Dương cùng đám đông chung quanh lập tức chấn động tinh thần, ánh mắt toát lên vẻ phấn chấn.
Thiên Môn còn gọi là Thiên Duy chi môn, chính là cánh cổng dẫn đến Thiên giới trong truyền thuyết, trong đó cất giấu vô vàn bảo vật, thậm chí còn ghi lại bí mật phá toái hư không, đạt được vĩnh sinh.
Thử hỏi, đối mặt với mê hoặc lớn như vậy, có mấy người có thể giữ vững bản tâm?
Mà bạch y nữ tử Tố Vấn chính là chìa khóa khai mở Khải Thiên Môn.
"Thiên Môn Bí Tàng. . ."
Vân Mộ khẽ nhăn mài, rồi thở dài nói: “Chỉ vì một cái Thiên Môn Bí Tàng trong truyền thuyết mà mấy mươi năm tình nghĩa phút chốc hóa thành không, không lẽ một thứ đồ vật hư vô mờ mịt như vậy lại quan trọng với các ngươi đến thế sao? Hơn nữa ..."
"Vân sư đệ không cần nhiều lời, làm cũng đã làm rồi, nếu chúng ta đã dám làm, tất nhiên sẽ không ngại bị người khác đối xử lạnh nhạt hay chế nhạo.”
Phong Mạc Dương cắt ngang lời của đối phương, giọng điệu chuyển sang lạnh lùng: "Hơn nữa ngươi cho rằng, chỉ với vài người chúng ta lại dám cả gan nhúng tay vào Thiên Môn Bí Tàng hay sao? Không được sự ngầm đồng ý của sư môn, kẻ nào dám dễ dàng phế bỏ một vị cao thủ cấp bậc Huyền Tông chứ. Ta sẽ nói thật cho ngươi biết, chính tà cửu tông ở Nam Ly Châu đã đạt được một thỏa thuận chung, cùng nhau khai mở Khải Thiên Môn, giành lấy bí tàng bên trong, sau đó luyện chế Bỉ Ngạn Chu, băng qua Tử Hải, rời khỏi địa phương chết tiệt này."
"Cái gì! ? Chính tà cửu tông chuẩn bị rời khỏi Nam Ly Châu? !"
Vân Mộ lần đầu lộ vẻ kinh sợ, ngay lập tức liền chất vấn: "Nếu chính tà cửu tông rời đi, ai sẽ trấn thủ biên giới? Hàng tỉ đồng tộc nơi này sẽ ra sao? Không lẽ các ngươi đành lòng trơ mắt nhìn yêu ma thành đại họa khiến sinh linh đồ thán? Không lẽ tất cả các ngươi đều đã điên rồi!"
"Điên rồi? Không đi mới thực sự là điên rồi!”
Phong Mạc Dương khóe miệng nhếch lên đầy vẻ trào phúng: “Đại kiếp nạn sắp đến, Nam Ly Châu chắc chắn sẽ bị hủy diệt, lúc này còn không đi thì đợi đến khi nào? Nếu như ta có thể thành đạo, thì sẽ cứu giúp muôn dân trăm họ, còn như thân ta tổn hại, thì việc gì phải quan tâm sau khi ta chết thế gian này sẽ thế nào, dù cho có hồng thủy khắp nơi, yêu ma thành họa thì đã làm sao?
". . ."
Vân Mộ lần nữa rơi vào im lặng, cảm giác bi thương lan tỏa khắp người.
"Vân Mộ, có vẻ như hôm nay chúng ta phải chết ở nơi này rồi."
Tố Vấn chậm rãi đứng lên, thân thể vẫn vô cùng suy yếu. Nàng nhẹ nhàng cầm chặt tay trái Vân Mộ, trong mắt tràn đầy vẻ luyến tiếc. Nàng không muốn chết, nàng không muốn rời bỏ người nam nhân trước mặt, dù cho hắn chưa bao giờ cho nàng nửa câu hứa hẹn.
Vân Mộ trở tay nắm lấy tay Tố Vấn, trong lòng lại vô cùng bình tĩnh: “Đời này đã quá mệt mỏi rồi, chết đi cũng tốt, chúng ta không thể sinh cùng ngày, cùng tháng,cùng năm, nhưng chí ít còn có thể chết cùng năm, cùng tháng, cùng ngày”
"Đây có thể xem như là một lời hứa của huynh không?”
Tố Vấn cười nói một cách tự nhiên, thiên địa dường như biến sắc.
Vân Mộ gật đầu một cách nghiêm túc: Đúng vậy, đây chính là lời hứa của huynh, muội biết đây, trước giờ huynh không dễ dàng hứa hẹn bất cứ điều gì.”
Tố Vấn im lặng, hai má hơi ửng hồng.
. . .
"Này, này! Hai người các ngươi nói xong chưa?"
"Hắc hắc, quả thật là có tình có nghĩa, nếu đã không muốn chết, vậy thì nhanh nhanh nói ra bí mật của Thiên Môn Bí Tàng đi a!"
"Không sai! Nếu không nói, chúng ta sẽ không khách khí!"
"Nhanh lên, nhanh lên!"
Đám đông xung quanh không thể giữ nổi kiên nhẫn nữa. Đúng lúc này, từ thân thể Tố Vấn bỗng truyền ra một trận chấn động mạnh mẽ.
“Thiên địa vi chứng, tuyên cổ vi giám, huyền linh tế hiến, bích lạc hoàng tuyền. Sinh sinh thế thế, vạn tử bất hối!”
Đây là một đoạn tế văn cổ xưa, không những thế còn là một lời nguyền vĩnh hằng, mỗi một chữ Tố Vấn nói ra đều khiến cho không gian chung quanh chấn động mạnh hơn một chút.
Niệm xong tế văn, cả người Tố Vấn bỗng hóa thành một con cửu thải kim loan, hòa vào trong cơ thể của Vân Mộ.
"Vân Mộ, người khác nói huynh lạnh lùng, vô tình, thế nhưng nếu là người vô tình thì sao lại thương tâm, là kẻ lạnh lùng thì làm sao có thể rơi lệ. Muội không muốn huynh cùng chết với muội, muội biết rõ huynh còn rất nhiều chuyện muốn làm, cho nên huynh phải sống thật tốt, vì muội, vì những người quan tâm huynh và những người huynh quan tâm mà cố gắng sống!"
Thanh âm Tố Vấn nhạt dần, khí tức của nàng cũng theo đó biến mất. Thế gian này đã không còn sự hiện hữu của nàng nữa.
Vân Mộ đứng đó, ngây ngốc như kẻ đã đánh mất linh hồn. Linh hồn của hắn đã bị kích thích mạnh mẽ bởi nỗi đau đến thấu tận tâm can.
Bỗng nhiên, một đôi cánh màu vàng dần dần xuất hiện từ lưng của Vân Mộ, dường như một đôi tay dịu dàng, đang nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Nhìn thấy cảnh này, đám đông chung quanh liền kinh sợ.
"Yêu nữ kia quả nhiên là cường giả dị tộc!"
“Nàng … nàng lại lấy thân mình hiến tế cho tên họ Vân? Điên rồi! Nàng ta đã điên rồi!”
“Mọi người nhanh vây lấy tên họ Vân, đừng để hắn trốn thoát.”
Đám đông dưới sự dẫn dắt của Phong Mạc Dương và Nam Cung Dao, ngay lập tức liền xông về phía trước với ý định bắt sống Vân Mộ.
Hôm nay, Tố Vấn đã chết, trên thế gian này, người biết rõ về Thiên Môn Bí Tàng sợ rằng chỉ còn duy nhất một mình Vân Mộ, vậy nên bọn hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đối phương.
“Các ngươi yên tâm, ta sẽ không chạy, chắc chắn không …”
Vân Mộ phục hồi lại tinh thần, mượn lực từ đôi cánh nhanh chóng bay lên không trung, né tránh mọi công kích từ xung quanh. Mà giọng nói của hắn lại vô cùng đạm mạc, không để lộ ra chút tình cảm nào.
Lập tức, Vân Mộ liền vung mạnh trường thương trong tay, hư ảnh một con hổ to lớn xuất hiện, cao đến ba trượng, mũi thương tựa như rang nanh, lộ ra sát ý lạnh thấu xương.
Trăm năm nhìn lại, có oán, có hối, cũng có hận.
Vân Mộ từ một tên Huyền Đồ vô danh,tư chất bình thường, yên lặng từng bước một trở thành một vị Huyền Tông, những gian nan, thử thách hắn phải trải qua suốt quá trình đó, không phải ai cũng có thể hình dung.
Hắn không dám hận, bởi hắn sợ mình đi sai đường.
Hắn không dám yêu, bởi hắn sợ đánh mất bản thân.
Hắn vô tình, vô nghĩa, nhưng lại chí tình, chí nghĩa.
Cả đời này, hắn vẫn luôn sống trong đau khổ, mỗi một ngày trôi qua lại tựa như một cực hình, thế nhưng hắn lại không thể không cố gắng sống.
. . .
"Ông ông ô...ô...n...g!"
Cả dãy núi rung động dữ dội, gió mây loạn chuyển.
Huyền Linh trở nên cuồng bạo, sát khí ngập trời.
Phong Mạc Dương nhìn thấy tử ý ngày càng nhiều trong mắt Vân Mộ, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác chẳng lành.
“Nguy rồi! Hắn muốn tự bạo Huyền Linh!”
“Chạy! Chạy mau!”
Một tiếng thét kinh hãi vang lên, mọi người lập tức như bầy chim vở tổ ùa ra xung quanh.
Phong Mạc Dương cùng Nam Cung Dao vẻ mặt xanh mét, không thể không cấp tốc bỏ chạy giữ lấy mạng.
Nhìn từng thân ảnh một đang nhanh chóng chạy trối chết, Vân Mộ chẳng thèm để tâm.
Hắn khẽ vuốt nhẹ hai cánh trên lưng, thầm thì: “Muội là Tố Vấn, bởi vì muội chưa hỏi, nếu như muội hỏi, huynh nhất định sẽ trả lời … Thật ra, người quan tâm ta và người ta quan tâm nhất, cho đến tận lúc này, cũng chỉ có muội mà thôi.”
Kiếp này, ta cố gắng hết sức tu hành rốt cuộc đều hóa thành hư không.
Sau trăm năm quay đầu nhìn lại, lòng ta vẫn như cũ, vẫn ở trong vạn trường hồng trần.
"Oanh!"
"Oanh oanh oanh... "
Tiếng nổ như sét đánh, long trời lở đất.
Núi cao ngàn trượng phút chốc liền nổ tung, hóa thành một đống tro tàn, không gian chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.