Quyển 2 - Chương 9: Biên soạn nhạc tốt hơn các anh
Tiêu Gia Tiểu Khanh
19/07/2014
Edit: Vân Khinh
Beta: Sakura
Trên xe, Mặc Hi đột nhiên nói với An Dĩ Mẫn: “Ba cũng là Dị năng giả sao?”
“Đúng vậy.” An Dĩ Mẫn cũng không có giấu giếm, đây là chuyện mọi người đều biết, chẳng qua là ông cũng không biết vì sao Mặc Hi lại hỏi như vậy.
“Vậy dị năng của ba là cái gì?” Mặc Hi tiếp tục hỏi.
“Thủy.” An Dĩ Mẫn cũng không ngần ngại trả lời.
“Nha.” Mặc Hi đáp một tiếng, đôi mắt như có điều suy nghĩ, rồi thì quay đầu về phía cửa sổ.
An Dĩ Mẫn biết cô không có dị năng, lúc cô một tuổi, ông đã nhìn thấy cô kiểm tra, cho là Mặc Hi có chút thương cảm, cho nên cũng không có quấy nhiễu cô.
Không tới 10 phút đồng hồ, bọn họ đã đến ANSHENG, An Dĩ Mẫn dẫn Mặc Hi đi vào, mọi người nhìn thấy đều cúi người chào hỏi “Chào ông chủ.” Mà An Dĩ Mẫn cũng dịu dàng đáp lại, cho đến khi bước vào thang máy.
Khi thang máy vừa đóng lại trong nháy mắt, bát quái bắt đầu.
“Cô bé được ông chủ dẫn vào là ai a? Nhìn ra được ông chủ xử đối với cô bé rất tốt, lại còn đi song song với ông chủ.”
“Sẽ không phải là con riêng của ông chủ chứ? Dù sao mị lực của ông chủ càng ngày càng lớn.”
“Đứa bé kia thật là đáng yêu a!! Trời ạ!! Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cô bé đang yêu như vậy, thật muốn ôm một cái!!” Rất rõ ràng lời nói này là của một cô gái.
“Đúng vậy, đúng vậy! Giống như là búp bê vậy. Không biết là ai a, không lẽ thật sự là con riêng của ông chủ?”
“A. . . . . . ! Rất có thể là như thế a, dù sao ông chủ cũng vô cùng tuấn mỹ, có con gái xinh đẹp như vậy cũng không lạ!”
“Quả thật cũng có thể như vậy a! Đúng….Nhất định là như vậy, nếu không ông chủ tốt với cô bé như vậy làm gì?”
“. . . . . .”
Cho nên mới nói bát quái rất đáng sợ, đến cuối cũng chủ đề nói đến là người phụ nữ nào may mắn ở cùng với An Dĩ Mẫn?? Sinh ra Mặc Hi ở đâu, vì sao bây giờ mới mang cô trở về?? Nói tóm lại hoàn toàn xem Mặc Hi là con riêng của An Dĩ Mẫn….
Mà nhân vật chính mọi người bàn luận bây giờ đang đi về phía phòng thu âm, nhân viên canh gác ở phòng thu âm nhìn thấy An Dĩ Mẫn đi đến thì cúi người nói: “Xin chào ông chủ.” Sau đó giúp An Dĩ Mẫn mở cửa.
Tiến vào bên trong thì thấy rất giống phòng thu âm ở hiện đại, mà những thiết bị thì hoàn toàn không giống, tấm ngăn cách không phải là thủy tinh, mà là một màng năng lượng.
Vừa nhìn thấy An Dĩ Mẫn tiến vào, một số người ngồi trên ghế làm một cái thủ thế tạm dùng đối với người bên trong, sau đó đứng lên cung kính nói với An Dĩ Mẫn: “Ông chủ!.”
An Dĩ Mẫn khoát tay nói: “Tiếp tục thu âm, không cần để ý đến tôi.” Sau đó liền kéo Mặc Hi ngồi vào những chỗ còn trống, đưa một tai nghe cho cô: “Nghe ca khúc con viết xem sao.”
Mặc Hi nhận lấy, mang vào tai.
Những người khác nghe vậy, cũng kinh ngạc nhìn về phía Mặc Hi đang ngồi một bên ghế, bọn họ không thể nào nghĩ đến, ca khúc bất phàm như vậy lại được một……cô bé tám, chín tuổi viết ra??? Thế giới này thật sự là không thiếu cái lạ a!! Thấy ánh mắt An Dĩ Mẫn, thì ra hiệu cho những người bên trong bắt đầu.
Mặc Hi mang headphone, thì nghe một tiếng nhạc truyền tới, có chút nghi ngờ, sao không giống như trong kí ức? Chẳng lẽ là đối với bọn họ thì nhạc như thế này nghe sẽ tốt hơn? Giương mắt không hiểu nhìn về phía nam nhân đã chuẩn bị tốt, cũng có thể gọi là một thiếu niên, thân hình thon dài, mắt phượng mi dài, gương mặt tuấn mĩ yêu nghiệt dưới ánh đèn càng thêm yêu dị, đôi mắt tà khí giờ phút này lại khẽ híp lại, lộ vẻ dìu dàng, thiếu niên này chính là người mà Mặc Hi nhìn thấy trên mặt báo, ca sĩ thần tượng gần đây nhất — Thần.
Mặc dù kiếp trước Mặc Hi không có tiếp xúc với thế giới giải trí, nhưng là từ nhỏ là tiểu thư quý tộc cũng có tiếp xúc với âm nhạc, đồng thời cũng là người yêu thích âm nhạc, giờ phút này nhìn thấy Thần thì cảm giác anh ta không đơn giản, anh ta không phải chỉ dựa vào hình dạng bình hoa làm thần tượng, mà là một cao thủ có thực lực chân chính.
Mà âm thanh kế tiếp cũng chứng thực được ý nghĩ của Mặc Hi, tiếng hát trầm thấp từ tính truyền tới, dịu dàng uyển chuyển, nghe rất hay, cũng rất động lòng người, chẳng qua là….
“Ngừng!” Không tới hai mươi giây, Mặc Hi trực tiếp kêu lên.
Những người khác nhíu mày, trong mắt có chút tức giận, đứa trẻ này chẳng lẽ đang quấy rối sao?? Ca khúc đang hát rất tốt, bị cô cắt ngang như vậy, chẳng qua là An Dĩ Mẫn ở đây, Mặc Hi lại được An Dĩ Mẫn đưa đến, cho nên cũng không tiện lên tiếng oán trách, người bên trong cũng không hiểu, chớp chớp đôi mắt nhìn về phía bọn họ, mở liên kết âm thanh, từ tính mà có chút tà khí, giọng nói bất cần đời truyền đến: “Sao vậy?”
Người ngồi ở trung tâm làm một cái thủ thế, sau đó nhìn về phía Mặc Hi, bên trong Thần cũng bĩu môi, sau đó ánh mắt cũng lóe về hứng thú nhìn về phía Mặc Hi.
An Dĩ Mẫn mở miệng, hỏi Mặc Hi: “Mặc Mặc? Sao vậy?” Ông vừa mới nghe, ca khúc này không phải đang hát rất tốt sao?
Mặc Hi lột xuống headphone, có chút nghiêm túc nói với An Dĩ Mẫn: “Tại sao ba không phối theo ca khúc mà con đưa cho ba, dựa theo cách soạn nhạc này, thì giá trị bài hát đã giảm thấp đi rất nhiều.”
Đúng vậy, cô vừa nghe ca khúc Thần hát là《Nghĩ quá nhiều 》là ca từ bài hát này, nhưng giai điệu thì hoàn toàn không giống, mặc dù cũng không kém, lại không có hay như trước kia, cho nên cô mới mở miệng nói ngừng, nghi ngờ nhìn về phía mọi người. Chẳng lẽ thế giới khác, mặc dù có ca sĩ, ca khúc nhưng thẩm mĩ cũng khác, nhận thấy nhạc cô soạn không tốt?
“Con soạn nhạc?” An Dĩ Mẫn bị Mặc Hi hỏi như vậy cũng quay lại hỏi Mặc Hi: “Mặc Hi có soạn nhạc sao? Ba chỉ thấy ca từ thôi.” Vừa nói vừa lấy bản sao đưa cho Mặc Hi.
Mặc Hi nhận lấy, là cô viết, sau đó chỉ vào phía trên năm dòng nhạc, nói với An Dĩ Mẫn: “Đây nè!”
An Dĩ Mẫn vừa nhìn, thấy chỗ Mặc Hi chỉ, mới hiểu được, cười nói: “Hóa ra đây là nhạc mà Mặc Mặc nói a, nhưng đây là kí hiệu gì a? Sao ba chưa từng thấy qua?”
“Sao?” Mặc Hi nghe vậy, cũng hiểu vì sao An Dĩ Mẫn không biết cô viết ca khúc, hóa ra thế giới này không có kí hiệu khuông nhạc?? Chỉ có thể nói: “Đây là kí hiệu Mặc Mặc nghĩ ra, rất đơn giản.”
“Nga, Mặc Mặc thật là thông minh a, còn có tự mình soan ra ký hiệu nhạc a.” An Dĩ Mẫn đầu tiên là khen Mặc Hi một tiếng, sau đó hỏi: “Vậy bây giờ làm thế nào?? Mặc Mặc soan ca khúc này còn tốt hơn ca khúc lúc nãy sao?”
“Phải.” Mặc Hi thành thật gật đầu, nhưng những người bên cạnh lại khó chịu, như thế nào ca khúc này cũng là họ soạn ra, không phải bọn họ rất giỏi, nhưng là ít nhất….phương diện này cũng là người có uy tín danh dự, bị một cô bé tám, chín tuổi nói ca khúc họ soạn không tốt?? Làm cho bọn họ rất tức giận.
Beta: Sakura
Trên xe, Mặc Hi đột nhiên nói với An Dĩ Mẫn: “Ba cũng là Dị năng giả sao?”
“Đúng vậy.” An Dĩ Mẫn cũng không có giấu giếm, đây là chuyện mọi người đều biết, chẳng qua là ông cũng không biết vì sao Mặc Hi lại hỏi như vậy.
“Vậy dị năng của ba là cái gì?” Mặc Hi tiếp tục hỏi.
“Thủy.” An Dĩ Mẫn cũng không ngần ngại trả lời.
“Nha.” Mặc Hi đáp một tiếng, đôi mắt như có điều suy nghĩ, rồi thì quay đầu về phía cửa sổ.
An Dĩ Mẫn biết cô không có dị năng, lúc cô một tuổi, ông đã nhìn thấy cô kiểm tra, cho là Mặc Hi có chút thương cảm, cho nên cũng không có quấy nhiễu cô.
Không tới 10 phút đồng hồ, bọn họ đã đến ANSHENG, An Dĩ Mẫn dẫn Mặc Hi đi vào, mọi người nhìn thấy đều cúi người chào hỏi “Chào ông chủ.” Mà An Dĩ Mẫn cũng dịu dàng đáp lại, cho đến khi bước vào thang máy.
Khi thang máy vừa đóng lại trong nháy mắt, bát quái bắt đầu.
“Cô bé được ông chủ dẫn vào là ai a? Nhìn ra được ông chủ xử đối với cô bé rất tốt, lại còn đi song song với ông chủ.”
“Sẽ không phải là con riêng của ông chủ chứ? Dù sao mị lực của ông chủ càng ngày càng lớn.”
“Đứa bé kia thật là đáng yêu a!! Trời ạ!! Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cô bé đang yêu như vậy, thật muốn ôm một cái!!” Rất rõ ràng lời nói này là của một cô gái.
“Đúng vậy, đúng vậy! Giống như là búp bê vậy. Không biết là ai a, không lẽ thật sự là con riêng của ông chủ?”
“A. . . . . . ! Rất có thể là như thế a, dù sao ông chủ cũng vô cùng tuấn mỹ, có con gái xinh đẹp như vậy cũng không lạ!”
“Quả thật cũng có thể như vậy a! Đúng….Nhất định là như vậy, nếu không ông chủ tốt với cô bé như vậy làm gì?”
“. . . . . .”
Cho nên mới nói bát quái rất đáng sợ, đến cuối cũng chủ đề nói đến là người phụ nữ nào may mắn ở cùng với An Dĩ Mẫn?? Sinh ra Mặc Hi ở đâu, vì sao bây giờ mới mang cô trở về?? Nói tóm lại hoàn toàn xem Mặc Hi là con riêng của An Dĩ Mẫn….
Mà nhân vật chính mọi người bàn luận bây giờ đang đi về phía phòng thu âm, nhân viên canh gác ở phòng thu âm nhìn thấy An Dĩ Mẫn đi đến thì cúi người nói: “Xin chào ông chủ.” Sau đó giúp An Dĩ Mẫn mở cửa.
Tiến vào bên trong thì thấy rất giống phòng thu âm ở hiện đại, mà những thiết bị thì hoàn toàn không giống, tấm ngăn cách không phải là thủy tinh, mà là một màng năng lượng.
Vừa nhìn thấy An Dĩ Mẫn tiến vào, một số người ngồi trên ghế làm một cái thủ thế tạm dùng đối với người bên trong, sau đó đứng lên cung kính nói với An Dĩ Mẫn: “Ông chủ!.”
An Dĩ Mẫn khoát tay nói: “Tiếp tục thu âm, không cần để ý đến tôi.” Sau đó liền kéo Mặc Hi ngồi vào những chỗ còn trống, đưa một tai nghe cho cô: “Nghe ca khúc con viết xem sao.”
Mặc Hi nhận lấy, mang vào tai.
Những người khác nghe vậy, cũng kinh ngạc nhìn về phía Mặc Hi đang ngồi một bên ghế, bọn họ không thể nào nghĩ đến, ca khúc bất phàm như vậy lại được một……cô bé tám, chín tuổi viết ra??? Thế giới này thật sự là không thiếu cái lạ a!! Thấy ánh mắt An Dĩ Mẫn, thì ra hiệu cho những người bên trong bắt đầu.
Mặc Hi mang headphone, thì nghe một tiếng nhạc truyền tới, có chút nghi ngờ, sao không giống như trong kí ức? Chẳng lẽ là đối với bọn họ thì nhạc như thế này nghe sẽ tốt hơn? Giương mắt không hiểu nhìn về phía nam nhân đã chuẩn bị tốt, cũng có thể gọi là một thiếu niên, thân hình thon dài, mắt phượng mi dài, gương mặt tuấn mĩ yêu nghiệt dưới ánh đèn càng thêm yêu dị, đôi mắt tà khí giờ phút này lại khẽ híp lại, lộ vẻ dìu dàng, thiếu niên này chính là người mà Mặc Hi nhìn thấy trên mặt báo, ca sĩ thần tượng gần đây nhất — Thần.
Mặc dù kiếp trước Mặc Hi không có tiếp xúc với thế giới giải trí, nhưng là từ nhỏ là tiểu thư quý tộc cũng có tiếp xúc với âm nhạc, đồng thời cũng là người yêu thích âm nhạc, giờ phút này nhìn thấy Thần thì cảm giác anh ta không đơn giản, anh ta không phải chỉ dựa vào hình dạng bình hoa làm thần tượng, mà là một cao thủ có thực lực chân chính.
Mà âm thanh kế tiếp cũng chứng thực được ý nghĩ của Mặc Hi, tiếng hát trầm thấp từ tính truyền tới, dịu dàng uyển chuyển, nghe rất hay, cũng rất động lòng người, chẳng qua là….
“Ngừng!” Không tới hai mươi giây, Mặc Hi trực tiếp kêu lên.
Những người khác nhíu mày, trong mắt có chút tức giận, đứa trẻ này chẳng lẽ đang quấy rối sao?? Ca khúc đang hát rất tốt, bị cô cắt ngang như vậy, chẳng qua là An Dĩ Mẫn ở đây, Mặc Hi lại được An Dĩ Mẫn đưa đến, cho nên cũng không tiện lên tiếng oán trách, người bên trong cũng không hiểu, chớp chớp đôi mắt nhìn về phía bọn họ, mở liên kết âm thanh, từ tính mà có chút tà khí, giọng nói bất cần đời truyền đến: “Sao vậy?”
Người ngồi ở trung tâm làm một cái thủ thế, sau đó nhìn về phía Mặc Hi, bên trong Thần cũng bĩu môi, sau đó ánh mắt cũng lóe về hứng thú nhìn về phía Mặc Hi.
An Dĩ Mẫn mở miệng, hỏi Mặc Hi: “Mặc Mặc? Sao vậy?” Ông vừa mới nghe, ca khúc này không phải đang hát rất tốt sao?
Mặc Hi lột xuống headphone, có chút nghiêm túc nói với An Dĩ Mẫn: “Tại sao ba không phối theo ca khúc mà con đưa cho ba, dựa theo cách soạn nhạc này, thì giá trị bài hát đã giảm thấp đi rất nhiều.”
Đúng vậy, cô vừa nghe ca khúc Thần hát là《Nghĩ quá nhiều 》là ca từ bài hát này, nhưng giai điệu thì hoàn toàn không giống, mặc dù cũng không kém, lại không có hay như trước kia, cho nên cô mới mở miệng nói ngừng, nghi ngờ nhìn về phía mọi người. Chẳng lẽ thế giới khác, mặc dù có ca sĩ, ca khúc nhưng thẩm mĩ cũng khác, nhận thấy nhạc cô soạn không tốt?
“Con soạn nhạc?” An Dĩ Mẫn bị Mặc Hi hỏi như vậy cũng quay lại hỏi Mặc Hi: “Mặc Hi có soạn nhạc sao? Ba chỉ thấy ca từ thôi.” Vừa nói vừa lấy bản sao đưa cho Mặc Hi.
Mặc Hi nhận lấy, là cô viết, sau đó chỉ vào phía trên năm dòng nhạc, nói với An Dĩ Mẫn: “Đây nè!”
An Dĩ Mẫn vừa nhìn, thấy chỗ Mặc Hi chỉ, mới hiểu được, cười nói: “Hóa ra đây là nhạc mà Mặc Mặc nói a, nhưng đây là kí hiệu gì a? Sao ba chưa từng thấy qua?”
“Sao?” Mặc Hi nghe vậy, cũng hiểu vì sao An Dĩ Mẫn không biết cô viết ca khúc, hóa ra thế giới này không có kí hiệu khuông nhạc?? Chỉ có thể nói: “Đây là kí hiệu Mặc Mặc nghĩ ra, rất đơn giản.”
“Nga, Mặc Mặc thật là thông minh a, còn có tự mình soan ra ký hiệu nhạc a.” An Dĩ Mẫn đầu tiên là khen Mặc Hi một tiếng, sau đó hỏi: “Vậy bây giờ làm thế nào?? Mặc Mặc soan ca khúc này còn tốt hơn ca khúc lúc nãy sao?”
“Phải.” Mặc Hi thành thật gật đầu, nhưng những người bên cạnh lại khó chịu, như thế nào ca khúc này cũng là họ soạn ra, không phải bọn họ rất giỏi, nhưng là ít nhất….phương diện này cũng là người có uy tín danh dự, bị một cô bé tám, chín tuổi nói ca khúc họ soạn không tốt?? Làm cho bọn họ rất tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.