Ngự Lôi

Quyển 4 - Chương 9: Công kích cấp Thánh + cái chết của Đan Thử

Tiêu Gia Tiểu Khanh

19/03/2018

Edit: Le le

Beta: Sakura

“Thế nào? Hi còn chưa đi ra?”

Lạc Nguyệt vừa tạm dừng tu luyện liền chạy ngay đến chỗ Mặc Hi đang bế quan, đứng đối diện nhìn Thiên Nhu đang đứng trước cửa dò hỏi.

“Vâng, Lạc tiểu thư không cần lo lắng, sẽ không có vấn đề gì đâu.” Thiên Nhu lên tiếng trả lời. Lạc Nguyệt vẫn coi Mặc Hi là bạn thân duy nhất, cô ấy tuyệt đối là một người bạn rất tốt.

“Hô… Đã một tháng rồi, một tháng trước ở trận đại chiến kia Hi đâu có bị thương đâu, đừng nói là lại muốn đột phá? Đúng là yêu nghiệt mà!” Trong miệng thì thào phàn nàn, Lạc Nguyệt Tựu cười nhạt một tiếng, khôi phục lại vẻ bình thường và thành thục của tộc trưởng nên có rồi nói tiếp, “ Em lại tiếp tục đi tu luyện đây, lúc nào Hi đi ra nhớ bảo Hi tới tìm em nhé!”

“Được!” Thiên Nhu gật đầu, nhìn Lạc Nguyệt rời đi.

Bây giờ đang trong tình trạng nước sôi lửa nỏng, tất cả mọi người đều đang cố gắng tu luyện, cũng chỉ có Thiên Nhu ở bên này canh giữ cho Mặc Hi, không phải đám người Phiêu Linh, Hắc Ảnh không muốn mà là bị Mặc Hi phân phó, thời gian đứng ở đây không bẳng dành cho tu luyện, có thực lực mới là trọng yếu nhất, hơn nữa cô cũng không có chuyện gì cả, bọn hắn cũng chỉ đành phải nghe theo.

Sau khi Lạc Nguyệt rời khỏi, Thiên Nhu lại tiếp tục đứng nhìn cánh cửa của gian mật thất huấn luyện, trên mặt hiện lên chút tươi cười, Hi… Nhất định sẽ lại càng thêm cường đại, mình tin tưởng!

Sau cánh của bằng vàng, giờ phút này Mặc Hi đang ngồi đứng ở một chỗ trên đài, lôi điện màu tím trắng bao quanh thân cô, trong đó pha chút ánh sang màu vàng. Mỗi lần ánh vàng lóe lên liền nhanh chóng tiến sâu vào trong thân thể của cô, lôi điện màu tím trắng kia cũng lay động theo, độ tinh thuần ngày càng cao.

Mà trong linh thức của Mặc Hi, cô giống như đang ngồi trong đó, xung qunh là một mảnh mênh mông, trong mi tâm không ngừng lóe ra tia chớp, linh hồn vốn màu tím trắng giờ phút này cũng bắt đầu lờ mờ phát tán ra chút ánh sáng màu vàng.

Bên cạnh cô là Thanh Dực trong bộ dáng mèo đen, quanh thân bao quanh năng lượng màu đen kì dị, trong đó cũng lóe ra ánh sáng màu vàng.

Một người một thú rơi vào trường kỳ tu luyện.

Một tháng, từ sau trận đại chiến kia, Liên minh dị năng cũng không tiếp tục công kích mà người của liên minh thành Đế Do lại không ngừng mở rộng, hai bên đều có cảm giác sau sự yên bình ấy có một loại giông tố sắp ập đến.

Một ngày lại trôi qua, liên minh dị năng ở một chỗ bên trong rừng râm.

Hỏa Âu khoác trên người áo bào màu trắng, giờ phú này trên người hắn không còn một chút tùy ý nào cả, sắc mặt nghiêm túc, còn có thêm chút cẩn thận, không tiếng động bước đến một chỗ bên vực thẳm, còn cách 10m thì dừng lại, thân mình hơi cong, cung kính nói, “Si Thánh tiền bối, một tháng đã qua, xin hỏi bây giờ ngài có thể xuất quan?”

Tiếng nói không lớn, nhưng hắn tin tưởng người nọ tuyệt đối có thể nghe thấy.

“…” Không có trả lời, Hỏa Âu chỉ đành tiếp tục bảo trì hành động chờ đợi.

Một lát nữa, liền là một nửa giờ.

Hỏa Âu một chút cũng không nhúc nhích.

“Ta nói với nhóc con nhà ngươi không cần thiết phải làm như thế này, việc ta đã đáp ứng ta nhất định sẽ làm.” Một âm thanh có chút hổn hển truyền đến, nhất thời khiến trong lòng Hỏa Âu vừa kinh sợ lại vừa vui mừng. Cánh cửa của ngôi nhà đất sập xệ trước mắt bỗng mở ra, một người toàn thân đầy dơ bẩn bước ra

Quần áo màu đen rách nát tả tơi, mái tóc dài giống như lâu lắm rồi chưa gội xõa xuống hai bên má khiến người khác không nhìn ra khuôn mặt của ông, thậm chí còn tỏa ra hương vị hôi thối. Người trước mắt một chút cũng không giống cao thủ cấp thánh, mà trông không khác gì một ăn mày đầu đường phố chợ.

“Gặp qua tiền bối Si Thánh.” Hỏa Âu lại cất tiếng.

“Được! Được! Có việc gì thì nói nhanh lên, làm xong ta còn về giường ngủ tiếp!” Người bị nghĩ là tên ăn mày kia xua xua tay, nói tiếp, “ Ở hội trường phải không? Đi thôi!”

Giọng nói vừa dứt, chỉ thấy có một ánh sáng màu tím lóe lên, còn chưa cảm giác được năng lượng dao động, thân ảnh đã không thấy đâu.

Lòng Hỏa Âu thất kinh, lúc này liền nghe thấy một giọng nói oanh lôi truyền khắp toàn hội trường, “Ông đây đã đến! Có việc gì liền nhanh đến hội trường bàn giao đi!”

Hỏa Âu có chút bất đắc dĩ, tiền bối Si Thánh ngoài tu luyện ra cũng chỉ biết tu luyện, trừ phi gặp được đối thủ xứng tầm mới nổi lên chút hứng thú, lần này hắn đến mời đi khó trách tâm tình có chút không tốt, khẽ động thân nhanh chóng liền quay trở lại hội trường.

Tiếng thét của tiền bối Si Thánh mang uy lực mạnh mẽ, phòng hội nghị âm u trong nháy mắt tụ tập đầy người, Hỏa Âu cũng kịp thời về tới.

Ngồi đối diện Lãnh Danh Nhiên đúng là tiền bối Si Thánh.

Lãnh Danh Nhiên đứng dậy, đi đầu một bước nhanh chóng mở miệng, “Tiền Bối Si Thánh.”

“Lải nhải ít thôi, có việc gì nói nhanh lên!” Si Thánh tùy tiện nói, nhưng vẫn nhìn Lãnh Danh Nhiên mang ý tìm tòi, hắn vẫn hiểu rằng nếu không phải thật sự có chuyện thật quan trọng thì hắn tuyệt đối sẽ không làm phiền đến mình.

Lãnh Danh Nhiên gật đầu quay trở lại an vị trên chỗ ngồi, tập tài liệu trên mặt bàn được khống chế phân phát cho mọi người, Si Thánh cũng có một phần, giọng nói của lãnh Danh Nhiên cũng đồng thời truyền đến “Tiền bối Si Thánh xem một chút đi.”

“Móa! Xem cái gì mà xem, anh cũng không phải không biết ta không đọc được nổi mấy chữ!” Không nói ra còn cảm thấy may mắn chút, nhất thời Si Thánh hét lớn nói ra, khiến cho mọi người ai ai cũng thấy xấu hổ.

Si Thánh đã gần 300 tuổi, nhưng cũng trước trách bọn hắn nhất thời quên mất vấn đề không biết chữ này.

“Khục, thật ngại quá, vậy để tôi tự nói vậy. ” Lãnh Danh Nhiên ho khan một tiếng, khôi phục lại sắc mặt, nghiêm túc nói, “Là như thế này, chúng ta muốn mời tiền bối Si Thánh ra mặt hủy một tòa thành thị.”

“Hử?” Si Thánh nổi lên hứng thú, trên mặt hiện lên tươi cười, mặc dù bị tóc che mất nhưng từ trong giọng nói vẫn có thể nghe ra được, “Có cái thành thị nào mà các người không bình định được? Có phải hay không tòa thành kia xuất hiện cao thủ cấp Thánh? Ha ha ha ha! Là ai, nhanh chút nói cho ta biết!”

“Không! Tòa thành kia có cao thủ cấp Thánh hay không thì chúng ta không biết, cho tới bây giờ chỉ biết là có hai cao thủ cấp Hoàng!” Giọng nói của Lãnh Danh Nhiên giống như một chậu nước lạnh giội tắt nhiệt huyết vừa dâng lên của Si Thánh.

“Cái gì!?” Một tiếng gào lên,Si Thánh bật đứng thẳng dậy, “ Chỉ vì hai tên cao thủ cấp Hoàng mà dám bảo ông đây đi giết? Đây không phải là đích danh bảo ông đây đi bắt nạt người sao? ”

Thật mất hết mặt mũi, phải biết rằng bình thường cao thủ cấp Hoàng dưới tay lão một chiêu cũng không trốn tránh được. Thế nhưng mà một chiêu đều không trốn được đấy.

“Tiền bối Si Thánh đừng vội kích động, người nhìn cái này đi sẽ hiểu.” Khuôn mặt Lãnh Danh Nhiên bình ổn, khẽ động ngón tay, một đoạn video được chiếu trên TV được tái hiện lại, Si Thánh đứng nhì lại tất cả.

Đó chính là đoạn phim chiếu từ hơn một tháng trước, trận chiến giữa Mặc Hi với Liên minh dị năng.

Một cô gái xinh đẹp đứng xa xa đằng kia, không gì chặn được giọng nói lạnh nhạt của cô.

“Các vị, phải cho lũ Liên minh dị năng này nếm thử sự lợi hại của chúng ta, khiến bọn chúng có đi mà không có về! Đến một giết một, đến một đôi giết một đôi, giết không tha!”

“Thế nào? Quên điều tôi vừa nói rồi sao? Giết không tha!”

“Thế nào? Lại gào đi, thế nhưng người ta đều chạy mất toàn bộ rồi!”

“Liên minh dị năng! Đây chỉ là bước đầu tiên…”

Cho đến khi từng trận âm âm thanh ầm cuồng nhiệt gào la lên: “Lôi Đế!”

Cách cách.

Bàn hội nghị vỡ tan, mọi người nhìn lại thấy cơ hồ toàn thân Si Thánh có chút cứng nhắc, có lẽ bọn hắn không nhìn thấy đằng sau mái tóc dơ bẩn kia có hai con mắt đang mở lớn, lộ ra ánh sáng âm u, trong đó còn chưa kịp tiêu tán hết vẻ chấn kinh hết sức rõ rang.

“Phụt…”

TV bị tắt đi, giọng nói của lãnh Danh Nhiên truyền tới ” Tiền bối Si Thánh đã thấy rõ, cô gái này cho tới bây giờ mới có 16 tuổi, nhưng thiên phú dị năng của cô ta có thể xưng kỳ tích,đây là tư liệu liên quan tới cô ta.”

Một tập tài liệu bay tới trước mặt Si Thánh.

Gần như là trong nháy mắt, Si Thánh cà lấy nhìn xuống.

Tính danh: Mặc Hi ( đã từng làm sát thủ tự do, danh xưng Tử)

Giới tính: Nữ.

Tuổi: 16 tuổi.

Dị năng: lôi điện màu tím trắng ( đồng thời cũng là Võ giả cấp cao)

Thực lực: khả năng là cao thủ cấp Hoàng ( đã có thể kích giết cao thủ cấp Hoàng)

Tư kiệu đặc thù: dị võ song tu, có thể tùy ý dẫn phát uy năng của Thiên Địa, bản thân đã có thể cảm ngộ năng lượng của Thiên Địa.

Chú thích: lúc phát tán khí thế cùng uy năng của Thiên Địa, ẩn có cảm giác thiên phạt!



Sau khi xem hết tư liệu trong tay, Si Thánh cũng trầm lặng xuống, sau đó Lãnh Danh Nhiên lên tiếng, “Tiền bối Si Thánh cũng hiểu phần nào rồi đi, mặc dù hiện tại thực lực của cô gái chỉ là cấp Hoàng, nhưng nếu tiếp tục cho cô ta thêm thời gian, tuyệt đối sẽ là mối uy hiếp không lường. Hơn nữa, hiện tại danh vọng của cô ta cũng rất lớn, liên minh thành Đế Do cũng càng ngày càng lớn mạnh, cho nên ta muốn mời tiền bối Si Thánh ra tay tiêu diệt tất cả bọn chúng.”

“…” Như là không có nghe thấy lời nói của Lãnh Danh Nhiên, Si Thánh hoàn toàn đnag chìm trong suy nghĩ của bản thân, trong đầu là một mảnh hỗn tạp.

Đó là cảm giác gì?

Thiên phạt, không sai, trên tài liệu có nhắc tới, dù là không có chân thật đi cảm giác cái uy năng do cô gái tên Mặc Hi dẫn động đi ra, nhưng lôi điện màu tím trắng kia, mảnh trời mờ mịt kia….

Lúc này chính lão đều không cảm thấy lòng bàn tay mình đã đổ ra mồ hôi.

Lão đã thấy qua thiên phạt sinh thời lão đã từng chứng kiến qua, chân thật thiên phạt, hơi thở vừa ra, chỉ có thần phục.

Khoảnh khắc đó, dù người chịu thiên phạt không phải là lão nhưng chỉ nhìn thôi lão đã bị hơi thở đó khiến cho toàn thân vô lực xụi lơ xuống đất, chỉ cảm thấy hơi thở tử vong dần tiếp cận lão, tiếp cận khiến lão không có lấy một tia phản kháng nào.

Cũng dưới thời điểm này lão đột phá, đột phá lên cấp Thánh, là bởi vì ngay tại thời điểm cận kề cái chết lão hoàn toàn buông lỏng tâm thái, trong nháy mắt từ trong uy năng của thiên phạt ngộ ra một chút năng lượng của Thiên Địa.

Nhưng cho đến bây giờ, tu vi của hắn không hề có tiến triển nũa.



Lãnh Danh Nhiên cũng không tiếp tục nói nữa, hắn đang đợi, đang đợi câu trả lời của Si Thánh.

“Ta hiểu rồi,lúc nào thì xuất phát!” Si Thánh buông tập tài liệu trên tay xuống, nói bằng giọng nghiêm túc khó thấy, “Nhưng mà, Mặc Hi không thể chết, cô ta rất quan trọng, ta nghĩ chỉ cần cao thủ cấp Thánh gặp được cô ta, hiểu rõ tư liệu liên quan đến cô ta thì tôi tin rằng tất cả cao thủ cấp Thánh của Thủy Lam Tinh này đều không nguyện ý bỏ qua cô ta đâu.”

“…” Trong lòng Lãnh Danh Nhiên nghi hoặc, Mặc Hi thật sự quan trọng đến vậy? Hoặc là phải hỏi rằng cô ta nắm giữ bí mật quan trọng nào vậy? Uy năng của Thiên Địa hay vẫn là phương pháp tu luyện?

“Chuyện này dựa theo quyết định của tiền bối Si Thánh.” Nếu Si Thánh đã lên tiếng, Lãnh Danh Nhiên cũng không nói them gì nữa, nếu đã nghĩ không giết cô ta, Si Thánh cũng sẽ bắt cô ta tới đây. Chỉ cần bắt được rồi thì còn sợ cô ta sẽ chạy thoát được sao? Đây chính là cấp thánh, thành Đế Do cũng không còn là mối uy hiếp.

“Vậy thì là ngày mai! Chuẩn bị tốt nhân thủ!” Si Thánh nói xong, bóng người đã biến mất.

Lãnh Danh Nhiên quay đâu nhìn Hỏa Âu, “Hỏa Âu, ngày mai anh đi cùng Si Thánh.”

“Thuộc hạ hiểu!” Hỏa Âu gật đầu.

Việc đã xong, mọi người đều rời đi. Phong Tiên Tuyết nãy giờ vẫn chỉ nhìn Lãnh Nặc Nho, ánh mắt lạnh lùng, ai cũng không biết rốt cục trong lòng cô đang nghĩ cái gì.

Đương nhiên, việc cô đang nghĩ cái gì bọn họ cũng chẳng quan tâm làm gì, Lãnh Nặc Nho lại cũng không thèm để ý tới, hắn là người đầu tiên biến mất tại chỗ trong số mọi người ở đây

Ở một chỗ bên sông, lúc này Si Thánh đang ngâm mình bên trong, tắm rửa sạch sẽ, đột nhiên giọng nói của ông truyền đến, “Nhóc Nho à, đến đây, sao phải khách khí với ông Phùng này.”

“Ông Phùng.” Quả nhiên, bên sông xuất hiện bóng ảnh của Lãnh Nặc Nho, một tiếng gọi nhẹ, vẻ lãnh tịch trên khuô mựt cũng hiện chút ôn hòa.

“Thế nào? Có việc gì vậy?” Si Thánh tên thật là Phùng Sí, chung quy cũng đã lên tiếng, “Mong ông Phùng đừng làm tổn thương cô ấy.”

“Cô ấy?” Phùng Sí sững sờ, nghi hoặc.

Cô ta là ai?

“Mặc Hi.”

“À?” Phùng Sí lại sững sờ, nhìn thấy vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt Lãnh Nặc Nho, con ngươi màu rám nắng dưới ánh nắng lộ ra lưu quang, tràn ngập đủ các loại màu sắc, nhàn nhạt, trong vắt cùng ôn nhu. Ông cười cười, “Ông hiểu rồi, ông Phùng nể mặt cháu, nếu không phải bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không làm con bé bị thương. Chỉ là… việc bắt giữ lần này nhất định phải làm, ông nghĩ không bao lâu nữa, dưới thành Đế Do chắc chắn quân sĩ thành rừng! Cô gái đó đối với cao thủ cấp Thánh hay bất luận một người tu luyện nào đều quá quan trọng, quá thần bí!

“…” hắn hiểu đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất, Lãnh Nặc Nho gật đầu, lên tiếng nói, “Cám ơn ông Phùng.”

“Ha ha ha ha… đã nói rồi không cần khách khí với ông!”

“Ha ha,cháu hiểu mà. Vậy cháu đi trước.” Lãnh Nặc Nho cũng cười nhẹ, chuẩn bị rời khỏi.

“Ừ” Phùng Sí gật đầu, ngay lúc Lãnh Nặc Nho chuẩn bị rời khỏi đột nhiên lại lên tiếng, “Nhưng mà, nhóc Nho…”

“Dạ?” Lãnh Nặc Nho chuyển đầu.

“Ánh mắt cháu cũng không tệ ah! Ha ha ha ha! Nga… Được rồi, đi thôi! Đi thôi! Thật đấy!” Vốn muốn nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng của Lãnh Nặc Nho nhưng không nghĩ tới Lãnh Nặc Nho cũng chỉ nhẹ nhàng cười, áp chế cảm giác thất bại, Phùng Sí đuổi người.

“Ha ha.” Lãnh Nặc Nho cười nhạt, thân ảnh biến mất.

Nhóc Nho, con đường tình cảm của cháu cũng thật khó đi….Mặc Hi kia cũng không phải là một nhân vật đơn giản…

Đại quân khí thế ngấp trời lại một lần nữa bao vây thành Đế Do, cũng với sắc trời lại hoàn toàn bất đồng.

Bầu trời có chút lờ mờ, sóng nước lăn tăn.

Trong phòng điều khiển, Đan Thử là người đầu tiên phát hiện ra, trong lòng thất kinh, vội vã thông tri tới tất cả mọi người.

“Không nghĩ đến, lúc này mới chỉ hơn một tháng một chút đã lại tới! Bọn hắn đúng là càng đánh càng không sợ đây mà!” Một người chế nhạo cười nói.

“Đến bây giờ Hi bế quan còn không có động tĩnh, lúc này không thể quấy nhiễu Hi được, chúng ta chỉ có thể tự mình đi nghênh chiến rồi!”

Lạc Nguyệt cũng lên tiếng.

“Trước hết đi nghênh chiến, một trăm tinh anh của Xích Tây Tộc đều xuất trận đi.” An Dĩ Mẫn bình tĩnh an bài, nhìn đội ngũ xuất hiện trong màn hình, cùng với lần trước ít đi không ít, nhưng lại khiến hắn ẩn ẩn cảm giác nguy hiểm.

Hơn nữa, hắn cũng không nghĩ rằng sau kinh nghiệm trận chiến lần trước, Liên minh dị năng sẽ để đội ngũ có lực chiến đấu kém hơn lần trước đến chịu chết.

Lẽ nào bọn hắn biết rõ Mặc Mặc bây giờ còn đang bế quan sao?

Bất kể là lý do gì, cũng tuyệt đối không thể coi nhẹ được. Thân vừa động liền rời đi, “Đi thôi, trận chiến này, chỉ sợ không đơn giản như vậy!”

“Vâng!”

“Mặc kệ thế nào, cũng phải cho bọn chúng biết sự lợi hại của chúng ta!’

“Các vị thành Động Dương, cũng tôi tiến…!”

“Toàn quân! Toàn bộ đi theo tôi!”

“…”

Từng hồi mệnh lệnh, mọi người đều đã xuất hiện trên thành Đế Do.

Hai quân đối đầu, hết sức căng thẳng.

Chỉ là lần này khiến cho đám người An Dĩ Mẫn cảm thấy khó hiểu chính là Liên minh dị năng lại không hề phát động công kích, thậm chí còn rất bình tĩnh, điều này không thể không khiến bọn hắn cảm thấy khó hiểu.

“Hả?” Bên trong đội ngũ Xích Tây tựa hồ cảm giác thấy cái gì, đột nhiên chớp mắt nhìn về một người trong đội ngũ phía đối diện, không nhìn còn may, vừa liếc qua khiến sắc mặt hắn bỗng biến đổi, hắn thế nhung lại không nhìn thấy người này, nếu như vậy chả nhẽ..người này là…

Phùng Sí bị hắn nhìn chăm chăm cũng chớp mắt nhìn lại, trong khuôn mặt hắn giống như đang cười mà không cười. Đều nói trực giác của dã thú rất nhạy cảm và đáng sợ, điều này cũng không phải là giả, tựa như người đang đứng trước mặt này.

“Cấp Thánh! Tuyệt đối là cấp Thánh! Cao thủ cấp Thánh!” Xích Tây lên tiếng thì thào, ánh mắt lóe ra. Cái nhìn kia của Phùng Sí, chỉ là liếc qua thôi cũng đủ để hắn xác định rõ.

Tiếng rất nhỏ, nhưng đang trong trận cấp Vương như An Dĩ Mẫn vẫn có thể lờ mờ nghe thấy. Vừa nghe thấy, nhất thời cả người như sấm bổ, ngây ngẩn.

Cấp Thánh! Đó gần như đã sắp tiếp cận đến cái người trong truyền thuyết kia rồi! cái âm thanh kia có thể nào không khiến bọn hắn đờ người? Làm sao mà không kinh hãi cho được!

Người không biết không sợ, lời này không giả, tựa như những người không nghe thấy tiếng Xích Tây thì thào đều nghi hoặc nhìn bọn họ.

“Này! Phía trước nghe đây, không phải trong thành các anh có cô bé tên Mặc Hi? Nhanh chút gọi con bé ra đi, con bé không phải là đầu lĩnh của các anh sao?”

Phùng Sí vẫn không ngừng tìm kiến bóng ảnh Mặc Hi lúc này lên tiếng, tiếng nói xuyên thấu toàn trường, một số người thực lực không cao đều bị tiếng hô này khến cho khí huyết vọt lên.

“…” Bọn người An Dĩ Mẫn trầm mặc, cao thủ cấp Thánh không thể không khiến tâm tình bọn họ trầm trọng được.

“Ông quản Mặc Hi ở đâu làm gì! Muốn đánh liền đánh, đứng có ở đằng kia lải nhải nhiều!” Thấy không có ai nói chuyện, Lạc Nguyệt liền kêu to một tiếng trả lời Phùng Sí. Cô hiểu không thể nói ra chuyện Mặc Hi hiện tại còn đang bế quan, bằng không để bọn hắn quấy nhiễu Măc Hi, ai cũng không biết được hậu quả như thế nào.

Mà Lạc Nguyệt cũng là một trong số người không nghe thấy tiếng lẩm bẩm quả Xích Tây.

“Hử? Cô bé này cũng có chút cốt khí! Nhưng mà…có chút khiến tiền bối này không thể không giáo đạo cháu một chút!” Phùng Sí vốn đang cười, sau đó khấu khí một trận, một cỗ khí thế bức bách vọt đến, cô trực tiếp thổ huyết, “Trước khi có đủ thực lực thì cá tính quá cũng không đúng đâu!”

“…”Hút khí! Đây là thực lực gì? Chỉ là khí thế thôi cũng đã bức bách tất cả mọi người, mà dưới khí thế này, vòng bảo hộ cũng kịch liệt rung động mấy cái.

“Ừm? Vòng phòng hộ luyện kim này thật không tệ. Chỉ là nếu không phải có vòng bảo hộ này, các ngươi căn bản không thể kháng cự lại ta!” Phùng Sí vừa nói vùa cười, đưa tay vẫy vẫy, ánh sáng màu tím đại biểu cho cấp Thánh sáng rọi trước mắt khiến mọi người nhất thời kinh sợ.

“Ah ah ah ah —— ”

Trên không bỗng xuất hiện vô số đá rơi xuống chỗ mọi người đang đứng cũng vòng phòng hộ, trong giây lát lấy đi tính mạng của mấy người, nhất thời tiếng kêu thảm thiết lặp đi lặp lại.

Một chiêu này đã đáng tan hi vọng của tất cả mọi người, đáng nát tất cả khí thế của mọi người.

“Hừ hừ! Cô ta đã không ra, ta đây liền giết tới khi nào cô ta chịu ló ra thì thôi!”Giọng nói nhàn nhạt của Phùng Sí khiến cho tâm của tất cả mọi người đều đóng băng.

Cấp Thánh gần như là đẳng cấp cao nhất ở Thủy Lam Tinh, đây là cấp mà bọn họ có thể đối kháng lại hay sao?

Sau đó, Hỏa Âu gào lên một tiếng, “Giết cho tôi!” Toàn quân xuất ra.

Liều mạng giết chóc chính thức bắt đầu, chỉ là tỉ lệ chiến thắng giữa hai bên hoàn toàn ngược lại.Cấp Thánh đó, một người cũng đã có thể hủy diệt tất cả, sao bọn hắn còn có chí khí đánh tiếp? hơn tháng trước còn khí diễm bừng bừng, bây giờ hoàn toàn bị dập tắt.

“Các anh em! Liều mạng! Có chết, ông mày cũng muốn kéo vài tên chó săn Liên minh dị năng chết theo!” Bên trong nghịch cảnh, đột nhiên có một tiếng người hô lớn.

“Đúng vậy! Liều mạng!” Những người còn lại cũng liều chết kêu lớn.

“Giết!”

“…”

Tiếng gào thét lặp đi lặp lại! Thỏ nóng nảy đều sẽ cắn người, càng huống chi đám người dị năng và võ giả, biết rõ đằng nào cũng chết, vậy trước khi chết thì càng muốn kéo xuống vài người!

Quyết tâm phải chết, đội ngũ thành Đế Do biết rõ là thất bại nhưng không lùi bước, dù là công kích yếu ớt thì cũng muốn giết chết địch nhân Liên minh dị năng trước mắt!

Nhất thời, thi thể không ngừng rơi, tươi huyết hỗn hợp lấy tươi máu chảy trôi.



“Hử? Thành Đế Do này còn có vài phần bản lãnh.” Phùng Sí nói lạnh nhạt và hơi bất ngờ, nhưng cũng chỉ là thoáng qua một phát mà thôi, đá từ bầu trời rơi xuống rơi đầu không hề ngừng nghỉ, mỗi một lần đều mang đi vài tánh mạng con người. Hoàn toàn là tàn sát.

“Ah ah ah ah ah!”

Một lát, thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông!

“Mặc Hi! Cô còn không có ý định đi ra à?” Giọng nói của Phùng Sí xuyên thấu cả thành Đế Do, phòng hộ tráo đã bị lão đánh vỡ, trong thành hoàn toàn khủng hoảng.

Sưu sưu sưu ——

Ngay tại sau đó này, từ tường thành bốn phía bắn vô số chùm tia sáng, toàn bộ chỉ hướng Phùng Sí ở trên bầu trời.

“Hừ!” Phùng Sí trợn mắt, tầng đất đá bao quanh người, nhất thời ngăn cản chùm tia sáng ở bên ngoài, “Cô không ra thì đừng có tránh ta không khách khí!”

Vừa nói xong, đám đất đá bay về phía người dân bình thường.

Sợ hãi, bàng hoàng, trốn chết tại thành Đế Do chính thức trình diễn.

“Lôi Đế!” Một người nọ hi vọng hò hét, chỉ cầu thiếu nữ giống như kỳ tích kia xuất hiện!

“Lôi Đế! Lôi Đế!” Mọi người đều hô, ý nguyện mãnh liệt truyền đi.

Bên trong phòng Huấn luyện, đột nhiên Mặc Hi hơi khẽ chấn động, hình như lôi điện tím trắng và ánh sáng màu vàng bao quanh người càng nồng nặc hơn.

Mà hình như đôi mi rậm như cánh bướm nhẹ nhàng run rẩy thoáng một phát.

Thời gian cứ thế trôi qua, tiếp tục tàn sát.

Lôi Đế…

Lôi Đế… Lôi Đế…

Đã không có ai hò hét, nếu có chỉ là trong lòng không ngừng mong chờ. Nhưng mặc kệ bọn hắn mong chờ thế nào, đá vẫn rơi mà thiếu nữ giống như kỳ tích kia còn chưa xuất hiện. Nhưng bọn hắn không bỏ cuộc, bởi vì đó là hi vọng duy nhất của bọn hắn!

“…” Đan Thử ở trong phòng giám sát điều khiển nhìn hết thảy trước mắt, trên mặt vẫn bình thản, nhưng không ngừng khống chế thiết bị trong tay, bên trong đôi mắt đen nhánh cho tới bây giờ vẫn còn tia chấn kinh, cấp Thánh, mặc kệ thế nào, đối với người tu luyện mà nói đã có thể nói là tu vi đỉnh phong rồi.

Đại nhân… Hi…

Mặc kệ thế nào, tuyệt đối không thể để lão quấy nhiễu đến Đại nhân!

Biết rõ giờ phút này Mặc Hi đang bế quan không dễ quấy nhiễu, đang nhìn đến Phùng Sí giết người vô tội vạ, động tĩnh càng ngày càng lớn, nghe thấy một tiếng hò hét thống khổ kia, cuối cùng ngón tay cũng dừng lại, trên mặt kiên định hình như đã quyết định cái gì đó.

Con ngươi đen nhánh chớp động còn có một tia quyết biệt.

Cả người đứng lên, phía sau liền hiện ra một tia ánh sáng xanh.

“Ô ô… Cứu mạng ah!”

“Đã xong! Toàn bộ đã xong…”

“…”

Tuyệt vọng tại trong lòng mỗi người lan tràn, tín niệm cũng bắt đầu dần dần tiêu tán.

Lôi Đế… Không có xuất hiện. Đã không có hi vọng sao?

Nhưng là mặc kệ bọn hắn hò hét thế nào, van nài thế nào đều không thể lay chuyển Phùng Sí, có cũng chỉ công kích.

Biện thự ở đường An Lâm, đám người Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm nhìn một màn trước mắt, ngây người thật lâu, này… Này là cái gì? Đây là mỗi ngày Mặc Mặc phải đối mặt sao…?

Từ lúc Mặc Hi nói một câu kia, Chu Tiểu Trúc thấy tất cả thì giời phút này đã hiểu sự nguy hiểm của thời loạn, nhìn thấy thôi mà cái loại rung động kia không phải là việc mà người bình thường như bọn hắn có thể tùy ý tiếp nhận đấy.

“Mặc Hi! Xem ra không đồ thành thì cô không ra? Hoặc giết hết người thân của cô!” Phùng Sí hoàn toàn không biết giờ phút này Mặc Hi đang bế quan, nên lúc này trong lời nói có chút chế nhạo, không thèm đoái hoài gì đến người dân, cái này khiến lão cảm thấy xem thường, cũng chế nhạo người bình thường kia không ngừng hò hét hai chữ “Lôi Đế”.

Đang nói, người trên không trung giống như bước chậm, muốn bước vào trong thành.

Có người phát động mỗi lần công kích xung quanh lão trong vòng một mét đã bị tiêu tán.

“Đại nhân không phải người mà ông có thể vũ nhục!” Ngay lúc này, một bóng ảnh màu xanh đột nhiên xuất hiện cổng thành, phía sau một đạo ánh sáng màu xanh bắt mắt, bày tỏ kiên định mà yên lặng.

“Ơ?” Phùng Sí liếc nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên không vượt qua 20 tuổi đang bay đến, hơi kỳ lạ, tiếp theo nhìn thấy quang dực*( hai cánh mang ánh sáng) của hắn, ngược lại không công kích hắn, cười nhạt một tiếng, “Hắc, nhóc con, thế nào? Nhóc có thể kháng được ta sao? Nhưng cái dị khí đằng sau nhóc có vẻ hay đó!”

“Có thể ngăn cản hay không ai cũng không thể nói trước được điều gì cả” Đan Thử nói cười, đối mặt khí thế một cường giả cấp Thánh, lúc hắn nói chuyện thì khóe miệng đã gỉ máu, nhưng hắn cũng không để ý, thậm chí ánh mắt càng trong trẻo, thấu qua luyện kim khí gầm rú, ” Các vị Thành Đế Do toàn bộ lui lại trở về trong thành!”

“Hả?”

“Cái gì?”

“Đan Thử?”

“…”

Tất cả mọi người sững sờ, ai cũng không hiểu tại thời khắc sinh tử tồn vong này, sao Đan Thử lại nói như thế.

An Dĩ Mẫn nhìn thiếu niên đứng ở trên tường thành,, bên cạnh Mặc Hi không có người vô dụng, khi nghe thấy lời Đan Thử nói, Hắc Ảnh và Phiêu Linh không hề có bất kỳ do dự quay về, cũng không hề chần chờ, “Tất cả mọi người, toàn bộ lui lại!”

“Lui lại!” Lạc Nguyệt cũng rống to!

“Lui lại!” Quỷ đồng thời mệnh lệnh.

Nhìn thấy mọi người thành Đế Do đang rút lui, Phùng Sí hoàn toàn không thèm để ý, lão để ý thiếu niên dựa vào dị khí có thể làm cái gì.

Đương nhiên, lão không có hành động, không có nghĩa là người khác không có, đám người Hỏa Âu đi truy đuổi.

Khoảng cách này đối với cường giả mà nói gần như là chuyện trong nháy mắt, cho nên đợi khi người về gần hết, Đan Thử cũng hành động rồi.

“Đan Thử, cậu bảo chúng tớ trở về là thập…” Lạc Nguyệt còn chưa nói xong, đã bị một màn trước mắt làm cho kinh sợ, đờ đẫn nguyên tại chỗ.

Máu tươi… máu tươi đỏ lòm từ con mắt, miệng, cái mũi, trong lỗ tai của Đan Thử chảy ra, ngay cả quần áo cũng bị máu nhuộm đỏ, lại không thấy một điểm vết thương, rất quỷ dị.

Mà đá rơi trên bầu trời tại lúc này giống bị cái gì ngăn cản, không hề rơi xuống thành Đế Do, ngay cả đám người Hỏa Âu đang truy người cũng bị ngăn cản ở bên ngoài.

Việc biến cố này khiến cho mọi người không thể không kinh.

Phùng Sí cũng hơi kinh dị.

“Phanh —— ”

Một tiếng âm thanh nhẹ vỡ tan vang lên từ trong tay Đan Thử, thấy một cái nhẫn trong tay hắn vỡ tan, tiếp theo…

“Cái gì!?” Phùng Sí kinh ngạc hô lên, năng lượng khổng lồ này có thể sánh ngang với cấp Thánh?

Chỉ thấy lúc Đan Thử phát tán ra năng lượng này, một hình ảnh ông già mơ hồ lóe lên rồi biến mất, 【 Dùng tánh mạng và linh hồn người làm dẫn, xác định muốn phát động chung cực bảo vệ sao? 】

Mọi người chỉ thấy đầy mặt Đan Thử là máu, trên khuôn mặt nở một nụ cười nhàn nhạt, giọng nói nhẹ nhàng, “Đúng vậy! Mở!”

Giọng nói vừa dứt, tiếp theo cả người vô lực rơi xuống đất

Đại nhân… Như vậy, xem như Đan Thử bảo vệ ngài một lần đi à nha… Ha ha…

Ngài luôn cường đại như vậy, nhưng mà ngài vẫn là cô gái mà… một lần này… Cuối cùng Đan Thử bảo vệ ngài rồi…

Khóe miệng hiện lấy một vòng cười nhạt, đôi mắt Đan Thử nhìn bầu trời, hình như chỗ đó xuất hiện khuôn mặt mà hắn muốn nhìn thấy nhất, trong lòng không có oán, không có hận, có chỉ là chút chút điềm mật, ngọt ngào, chút chút không bỏ, nhàn nhạt thư thái…

Oanh long ——

Giống như nhiệt sóng tứ tán mà khai, tại trong thành Đế Do, mọi người có thể chứng kiến trên bầu trời lại một lần nữa xuất hiện phòng hộ tráo, chỉ là đạo phòng hộ tráo này rõ ràng cường đại hơn cũ gấp trăm lần, xem đất đá của cường giả cấp Thánh không ngừng rơi xuống phòng hộ tráo rồi bắn tóe lên, Nhìn đám người Hỏa Âu không ngừng đả kích phòng hộ tráo nhưng lại không thể tiến vào thì đã biết rõ phòng hộ tráo này cường đại thế nào.

Chỉ là…

Giờ phút này, lại không có một người vui vẻ, có chỉ là không khí càng trầm thấp

Nhưng là, không thể không nói bọn hắn đều thả lỏng một hơi, giờ phút này nới lỏng một hơi, nhìn trên bầu trời, mặt mày Phùng Sí hơi nhăn nhó, tiếp theo ánh sáng tím trong tay chói lọi, mặt đất vùng lên, một bàn tay to mười trượng mãnh liệt công kích phòng hộ tráo.

Nhưng phòng hộ tráo chỉ rung một cái, liền không có động tĩnh.

“Này, luyện kim thuật Thượng Cổ, tuyệt đối không phải luyện kim thuật sư bây giờ có thể làm được đấy.” Bên ngoài phòng hộ tráo, Phùng Sí kinh ngạc trong lòng, lão cũng không thể nghĩ đến, một thiếu niên thoạt nhìn không có một điểm tác dụng lại hoàn toàn trở thành cứu Đế Do diệt vong, thậm chí không tiếc hi sinh tánh mạng của mình.

Hết thảy đều phát sinh trong nháy mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngự Lôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook