Chương 5:
Lục Đậu Hồng Thang
17/10/2023
Trên trời đầy sao, trăng tròn vành vạnh, Đông Châu xách mấy gói thuốc đi ở phía sau, nàng ấy quay đầu nhìn y quán, hỏi: “Thúc, tỷ ta không sao đúng chứ?”
“Ừm.” Trịnh Hải Thuận chỉ có thể đáp như vậy: “Quay về dưỡng thật tốt, có gì đó không đúng thì mau chóng đi gọi ta.”
“Thúc, đa tạ thúc, khiến thúc cũng lo lắng sợ hãi theo rồi.” Hải Châu lên tiếng: “Thúc yên tâm, ta sẽ không sao, Đông Châu và Phong Bình còn trông mong vào ta.”
Trịnh Hải Thuận thở dài, người lớn mệnh ngắn, hài tử khổ sở, hôm nay là người khác, ngày khác người không nơi nương tựa chưa biết chừng là hài tử của ông ấy. Ông ấy cõng người tìm một sạp bánh bao còn chưa dọn hàng, mua sáu cái màn thầu nóng, dẫn người tới góc tường tránh gió lấp bụng.
“Nên là ta trả tiền, thúc…”
“Ăn mau đi, đừng lải nhải, ăn xong chúng ta chèo thuyền về nhà.” Trịnh Hải Thuận ngắt lời Hải Châu.
Thủy triều đã xuống, gió trên biển vẫn còn lớn, tốc độ quay về còn nhanh hơn khi tới. Trên bờ biển ven bờ có người nhân lúc trời tối đi nhặt hải sản, hôm nay là ngày thủy triều lớn, sóng to, sau khi thủy triều xuống, trên bãi cát cũng có rất nhiều thứ lưu lại.
“Quay về rồi, lão thẩm, đó là thuyền nhà ta.” Ngụy Kim Hoa nhìn thấy thuyền, thở phào.
Phong Bình nghe vậy vội vàng chạy đến bên sông, Tề a nãi theo phía sau bảo nó chạy chậm chút.
“Đại tỷ! Nhị tỷ!”
“Kim Hoa, ta về trước, ngươi mau đi đào tôm cua đi, đừng quan tâm tới hai bọn ta.” Tề a nãi còn lo chuyện trong nhà, bây giờ cho dù trên bãi biển có vàng, bà cũng không có tâm tư đi đào. Quay đầu nhìn thuyền cập vào bờ, bà lại ra sức cảm ơn Trịnh Hải Thuận: “Cuối tháng tam thúc nó về bảo tam thúc nó mời ngươi qua nhà uống rượu.”
Hải Châu còn có một tam thúc, là thợ muối, mỗi cuối tháng về nhà một lần.
“Thẩm đừng khách sáo với ta, ta với Hưng Tử thân như huynh đệ, hài tử của huynh ấy ta nên chiếu cố nhiều chút.” Trịnh Hải Thuận kéo Phong Bình lên thuyền, đỡ Tề a nãi lên, truyền đạt lời dặn của đại phu cho bà, đưa người tới nhà ông ấy lại chuyển đầu đến bãi biển thủy triều xuống.
“A nãi, người cũng về đi, chỗ con không có việc gì, đợi lát nữa rửa chân rồi ngủ, người quay về chăm sóc nhị thúc con.” Hải Châu ngồi trên giường nói.
Tề a nãi cũng không lải nhải, vội vã đi, nhị nhi tử không quan trọng, cái bà sợ là tiểu tôn tử xảy ra chuyện.
Người đều đi khỏi, Hải Châu mới nhỏ tiếng hô đau, ngồi trên thuyền thuốc Ma Phí Tán đã tan hết, chặng đường này nàng chỉ thiếu điều cắn nát răng mới nhịn xuống được, đau tới đầm đìa mồ hôi.
“Đông Châu, nấu nồi nước, nước sôi, ta muốn lau người.” Lau người giảm nhiệt, còn phải uống nhiều nước thoát mồ hôi. Đừng thấy nàng ở y quán nói rất kiên quyết, nàng cũng sợ vết thương sẽ viêm nhiễm nữa, khéo lại sốt cao không hạ mất toi một mạng.
“Đại tỷ, ta thổi cho tỷ.” Phong Bình bê cái ghế nhỏ ngồi bên giường, dốc sức thổi vào cái chân đã bôi thuốc mỡ lại quấn băng gạc.
“Đệ ăn cơm chưa?” Hải Châu hỏi, thấy nó gật đầu, xoa đầu nó bảo nó đứng dậy nói chuyện với nàng.
Tỷ đệ ba người lần lượt tắm rửa, hai tiểu hài ngã xuống giường là ngủ, Hải Châu mơ mơ màng màng ngủ một đợt, sau khi bị người đi bắt hải sản về ồn tỉnh, nàng sờ lên trán, vội vàng ngồi dậy vắt khăn ướt lau mặt lau nách.
Đông Miên bị giọt nước bắn lên mặt đánh thức, thông qua bóng đen mơ hồ nhìn rõ động tác, sợ hãi bò dậy, nức nở hỏi: “Tỷ, có phải tỷ lại sốt không?”
“Có một chút.” Hải Châu không giấu nó: “Muội dậy rồi cũng tốt, đi sắc một túi thuốc đã mang về cho ta.”
Hai tỷ muội đều xuống giường ra khỏi nhà, Hải Châu ngồi trong sân ngửa đầu nhìn ngôi sao mặt trăng trên trời, câu được câu mất nói chuyện với tiểu nha đầu.
“Tỷ, tỷ đang nghĩ gì?”
“Nhớ…nhớ nương ta.”
Nàng cũng có người thân ở dị thế.
“Ừm.” Trịnh Hải Thuận chỉ có thể đáp như vậy: “Quay về dưỡng thật tốt, có gì đó không đúng thì mau chóng đi gọi ta.”
“Thúc, đa tạ thúc, khiến thúc cũng lo lắng sợ hãi theo rồi.” Hải Châu lên tiếng: “Thúc yên tâm, ta sẽ không sao, Đông Châu và Phong Bình còn trông mong vào ta.”
Trịnh Hải Thuận thở dài, người lớn mệnh ngắn, hài tử khổ sở, hôm nay là người khác, ngày khác người không nơi nương tựa chưa biết chừng là hài tử của ông ấy. Ông ấy cõng người tìm một sạp bánh bao còn chưa dọn hàng, mua sáu cái màn thầu nóng, dẫn người tới góc tường tránh gió lấp bụng.
“Nên là ta trả tiền, thúc…”
“Ăn mau đi, đừng lải nhải, ăn xong chúng ta chèo thuyền về nhà.” Trịnh Hải Thuận ngắt lời Hải Châu.
Thủy triều đã xuống, gió trên biển vẫn còn lớn, tốc độ quay về còn nhanh hơn khi tới. Trên bờ biển ven bờ có người nhân lúc trời tối đi nhặt hải sản, hôm nay là ngày thủy triều lớn, sóng to, sau khi thủy triều xuống, trên bãi cát cũng có rất nhiều thứ lưu lại.
“Quay về rồi, lão thẩm, đó là thuyền nhà ta.” Ngụy Kim Hoa nhìn thấy thuyền, thở phào.
Phong Bình nghe vậy vội vàng chạy đến bên sông, Tề a nãi theo phía sau bảo nó chạy chậm chút.
“Đại tỷ! Nhị tỷ!”
“Kim Hoa, ta về trước, ngươi mau đi đào tôm cua đi, đừng quan tâm tới hai bọn ta.” Tề a nãi còn lo chuyện trong nhà, bây giờ cho dù trên bãi biển có vàng, bà cũng không có tâm tư đi đào. Quay đầu nhìn thuyền cập vào bờ, bà lại ra sức cảm ơn Trịnh Hải Thuận: “Cuối tháng tam thúc nó về bảo tam thúc nó mời ngươi qua nhà uống rượu.”
Hải Châu còn có một tam thúc, là thợ muối, mỗi cuối tháng về nhà một lần.
“Thẩm đừng khách sáo với ta, ta với Hưng Tử thân như huynh đệ, hài tử của huynh ấy ta nên chiếu cố nhiều chút.” Trịnh Hải Thuận kéo Phong Bình lên thuyền, đỡ Tề a nãi lên, truyền đạt lời dặn của đại phu cho bà, đưa người tới nhà ông ấy lại chuyển đầu đến bãi biển thủy triều xuống.
“A nãi, người cũng về đi, chỗ con không có việc gì, đợi lát nữa rửa chân rồi ngủ, người quay về chăm sóc nhị thúc con.” Hải Châu ngồi trên giường nói.
Tề a nãi cũng không lải nhải, vội vã đi, nhị nhi tử không quan trọng, cái bà sợ là tiểu tôn tử xảy ra chuyện.
Người đều đi khỏi, Hải Châu mới nhỏ tiếng hô đau, ngồi trên thuyền thuốc Ma Phí Tán đã tan hết, chặng đường này nàng chỉ thiếu điều cắn nát răng mới nhịn xuống được, đau tới đầm đìa mồ hôi.
“Đông Châu, nấu nồi nước, nước sôi, ta muốn lau người.” Lau người giảm nhiệt, còn phải uống nhiều nước thoát mồ hôi. Đừng thấy nàng ở y quán nói rất kiên quyết, nàng cũng sợ vết thương sẽ viêm nhiễm nữa, khéo lại sốt cao không hạ mất toi một mạng.
“Đại tỷ, ta thổi cho tỷ.” Phong Bình bê cái ghế nhỏ ngồi bên giường, dốc sức thổi vào cái chân đã bôi thuốc mỡ lại quấn băng gạc.
“Đệ ăn cơm chưa?” Hải Châu hỏi, thấy nó gật đầu, xoa đầu nó bảo nó đứng dậy nói chuyện với nàng.
Tỷ đệ ba người lần lượt tắm rửa, hai tiểu hài ngã xuống giường là ngủ, Hải Châu mơ mơ màng màng ngủ một đợt, sau khi bị người đi bắt hải sản về ồn tỉnh, nàng sờ lên trán, vội vàng ngồi dậy vắt khăn ướt lau mặt lau nách.
Đông Miên bị giọt nước bắn lên mặt đánh thức, thông qua bóng đen mơ hồ nhìn rõ động tác, sợ hãi bò dậy, nức nở hỏi: “Tỷ, có phải tỷ lại sốt không?”
“Có một chút.” Hải Châu không giấu nó: “Muội dậy rồi cũng tốt, đi sắc một túi thuốc đã mang về cho ta.”
Hai tỷ muội đều xuống giường ra khỏi nhà, Hải Châu ngồi trong sân ngửa đầu nhìn ngôi sao mặt trăng trên trời, câu được câu mất nói chuyện với tiểu nha đầu.
“Tỷ, tỷ đang nghĩ gì?”
“Nhớ…nhớ nương ta.”
Nàng cũng có người thân ở dị thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.