Ngự Nữ Tâm Kinh

Quyển 3 - Chương 12: Chiêu Thân (Hạ)

Vương Thiểu Thiểu

28/08/2014

Đại đao hình răng cưa mang theo hàn quang lạnh lẽo cùng sát khí kinh hồn, chẳng mấy chốc đã bức đại hán trọc đầu không còn đường chống đỡ. Phần răng cưa trên sống Hổ Xỉ đao cứa vào mặt gã trọc, một vòi máu phún ra.

Quan Thái lộ vẻ tán thưởng, cất tiếng khen ngợi:

- Đao pháp của Thiếu niên này quả thực không tệ. Tuy chân khí còn kém, nhưng sát khí ngùn ngụt, không quá mười chiêu nữa tên trọc kia tất bại!

Nhạc Nhạc cười nói:

- Nếu A Thái nhìn nữ nhân mà có nhãn thần như vậy thật tốt, ta thấy không cần dùng mười chiêu, chỉ cần chừng bảy chiêu là xong!

Đúng như Nhạc Nhạc nói, vừa qua bảy chiêu, hắc y thiếu niên nọ thét lớn một tiếng, đao quang vừa chớp, hai tay gã trọc đã đứt lìa. Gã rú thảm một tiếng, ngã lăn ra đất dãy dụa, chỉ được một chút sau đã ngất đi. Hắc y thiếu niên thắng trận, liền nhìn lướt qua nơi Trữ Huyên đang ngồi, thấp giọng nói vài câu gì đó, rồi phi thân bay đi. Sắc mặt Trữ Huyên biến đổi mấy lần, giận dữ hừm một tiếng, thừ người nhìn theo hắc y thiếu niên vừa đi mất. Nhạc Nhạc cũng vừa kịp nghe câu gã nói với Trữa Huyên:

- Võ công giỏi thì thì lấy ngay làm chồng, ta thấy đầu óc ngươi có vấn đề rồi!

Nhạc Nhạc gật đầu nói:

- Anh hùng thường có ý kiến giống nhau[1], tiểu tử này thật có ý tứ!

Trên đài đột nhiên không còn ai, khiến nhiều người cảm thấy chưng hửng. Sau đó, lại có vài người nghệ cao gan lớn thượng đài, đả đấu liên miên, chẳng mấy lúc đã đến giữa trưa. Tuy có không ít cao thủ, nhưng tuyệt đỉnh cao thủ lại không có một ai. Tiên Vu Thác rốt cuộc nhịn không được, thấy Nhạc Nhạc cũng không ngăn cản, liền phi thân thượng đài. Gã vận cẩm y phất phới, tay cầm bảo kiếm tuyệt đẹp, mặt trắng như ngọc, tuấn tú cao quý, mắt sáng có thần, khiến Trữ Huyên vừa nhìn thấy mà tim đã thầm loạn nhịp.

Có người sớm nhận ra liền thét lớn:

- Đó là Tiên Vu thế gia Tiên Vu Thác. Y cũng đến đả lôi đài, xem ra chúng ta không có hy vọng gì rồi!

- Đúng ha, Toái Tinh kiếm pháp của Tiên Vu thế gia, đúng là danh tiếng lẫy lừng. Ai da, ta không nên thượng đài!

Trữ Kỳ và Trữ Huyên nghe thấy dưới đài tiếng bàn luận cùng la hét ầm ỷ, liền vô cùng vừa ý. Tiên Vu thế gia không những phú xưng địch quốc, lại còn nổi danh võ lâm thế gia. Tiên Vu Dã còn là cao thủ hiếm có tại Phong Nguyệt quốc, nếu như được cùng kết thân với Tiên Vu thế gia, còn lo gì không thể an thân trong chiến loạn!

Kiếm pháp cuủa Tiên Vu Thác quả thực không tệ. Sau khi lên đài, mới ba chiêu năm thức đã đánh rớt hán tử sử côn xuống đài. Kiếm pháp ưu mĩ, tư thế phong lưu của hắn khiến cho Trữ Huyên càng lúc càng vui. Tiểu tử Tiên Vu Thác cũng tranh thủ liếc mắt đưa tình với nàng. Hai người thầm thầm lén lén đầu mày cuối mắt thế nào đều không thoát được đôi mắt của Nhạc Nhạc dưới đài. Gã mắng thầm “Cũng xứng đôi đấy”. Suýt chút nữa gã buột miệng mắng gian phu dâm phụ, nhưng rất may là Nhạc Nhạc cũng có phẩm chất cao thượng, biết giữ lời tích đức. Thậm chí khi nãy có người dẫm lên chân hắn, bàn chân đau buốt, nhưng hắn cũng không hề cất lời chửi rủa.

Toái Tinh kiếm pháp của Tiên Vu Thác quả thật không phải tầm thường, liên tiếp đánh bại năm người khiêu chiến. Tên tiểu tử này ngày càng trở nên đắc ý, Trữ Kì cũng nhẹ nở nụ cười, định tuyên bố Tiên Vu Thác được chọn làm con rễ của Trữ gia, bỗng từ dưới đài lại có một người phóng lên. Người này tay không tấc sắt, trang phục thuần chất thư sinh, khoảng ba mươi tuổi, để ria mép, hai mắt xanh lè. Y vừa lên đài, không ít người phía dưới đài đã hô lớn :

- Thư sinh này chính là Thanh Nhãn thư sinh của Vạn Lí Minh, võ công cũng rất lợi hại!

- Ừ, võ công của Thanh Nhãn hộ pháp còn cao hơn Thanh Cung hộ pháp nhiều. Đây mới thật sự là cao thủ. Lần này Tiên Vu Thác có lẽ không may rồi, trận này rất đáng xem đây!

Nhạc Nhạc ở dưới nghe mọi người bàn luận, thấy thân pháp tuyệt diệu của Thanh Nhãn thư sinh, lại biết y là người của Vạn Lí Minh, ánh mắt sắng quắc lóe lên tia nhìn âm độc lạnh lùng. Quan Thái đứng cạnh đó cũng nói:



- Ta thấy Tiên Vu Thác không hay rồi, tên Thanh Nhãn thư sinh này quyền thuật rất kỳ diệu. Ta cũng không nhìn rõ chiêu nào là hư, chiêu nào là thật. Nếu cứ thế này thì trong vòng trăm chiêu, Tiên Vu Thác sẽ không còn lực hoàn thủ!

Nhạc Nhạc gật đầu đồng ý với cách phân tích của hắn. Trên đài lúc này Trữ Huyên còn lo âu hơn. Anh chàng tiếu diện lang quân sắp với tới tay này nếu bị người ta đánh bại thì không biết phải làm sao nữa. Cái tên thư sinh xấu xa đáng chết này! Những lời ác độc nhất của nàng thi nhau trút cả lên người của Thanh Nhãn thư sinh.

Toái Tinh kiếm pháp của Tiên Vu Thác quả nhiên bị gã sử quá nghiêng về chữ “Toái”, rồi, nó quá nhanh, một bức Tinh Tọa đồ giản đơn vài nét chấm phá bị gã dùng hai ba lần liền biến thành một thứ đồ án liên tục, chiêu công chưa xuất, đã nhanh như thiểm điện, chưởng ảnh đánh loạn thật giả khó đoán. Gã mệt đến toát mồ hôi, trong đầu thầm phát thệ, từ nay về sau phải dụng tâm luyện kiếm. Đột nhiên bên tai gã nghe tiếng Nhạc Nhạc truyền âm tới:

- Tiểu cữu tử, giả đò trúng độc đi. Lão tử tới giúp ngươi kiếm vợ. Con mẹ nó, lão tử làm thịt hắn nhậu với củ riềng mới được.

Tiên Vu Thác bèn tận dụng chút chân lực tối hậu, vẽ ra một Tinh Tọa đồ cực đẹp với khí thế ngút trời. Thanh Nhãn thư sinh tạm hoãn thế công, gia tâm phòng bị. Nhưng Tiên Vu Thác đột nhiên hét lên một tiếng đau đớn, triệt kiếm bay ngược về phía sau hai trượng, loạng choạng trên đài. Các nếp thịt trên mặt méo sệch đầy vẻ thống khổ, mồ hôi lạnh toát ra dầm dề. Mọi người dưới đài đều ngỡ ngàng im lặng. Tiên Vu Thác kêu thảm “Ta trúng độc rồi”. Trữ Huyên kinh hoảng hét lớn “A”, muốn chạy tới xem xét tình trạng của gã, nhưng bị cha nàng giữ lại, ra dấu cho nàng không nên kích động.

Nhạc Nhạc mắng thầm: “Tên quỷ sứ này thật có tài diễn kịch, đã làm ra bộ dạng như vậy, lại còn toát mồ hôi lạnh ròng ròng! Khà khà, tưởng mồ hôi gì chứ, mồ hôi mệt thì có, má ơi! Ả Trữ Huyên đó cũng quan tâm tới hắn ghê. Nhưng một khi ta lên đài, hà hà, xem ra ta nên học tập theo tên nhóc hắc y kia, chửi đại một câu ngươi là đồ ngốc rồi bỏ đi. Đúng là chủ ý hay!

Hơn ngàn người không biết xảy ra chuyện gì, yên lặng chờ xem. Bỗng nhiên, một bạch y thiếu niên phóng người lên đáp xuống giống như từ trời cao. Người ấy tuyết y phấp phới, y sam nhẹ bay, mặt ngọc mắt sao, tuấn mĩ lạ thường. Khóe môi của y nhếch lên, nụ cười trễ nải, phong lưu tiêu sái, như tiên đồng hạ phàm, từ trời cao đáp xuống. Mặc dù chỉ ở trên cao khoảng năm trượng, nhưng rất lâu y mới hạ xuống tới đài. Mọi người đều biết, khinh công nhanh thì rất dễ, chậm mới cực khó. Chỉ một chiêu thức nhẹ nhàng hời hợt ấy, đã khiến mọi người trong lòng chấn động.

Người ấy chính là Nhạc Nhạc. Nhưng có người còn đang thắc mắc vì sao gã lại từ trời cao bay xuống? Câu hỏi đó rất hay! Nguyên gã thừa lúc mọi người đang mải xem Tiên Vu Thác biểu diễn, gã “vù” một tiếng, phi lên trên trời cao.

Lúc Nhạc Nhạc còn chưa rơi xuống đất, đã cất giọng lạnh lùng quát:

- Tự xưng là hảo hán của Vạn Lí Minh đầy chính nghĩa, hóa ra lại là kẻ ti bỉ tiểu nhân, chuyên âm thầm hạ độc. Người của Vạn Lí Minh tất cả đều một dạng giống ngươi mà! Nghe nói Đường chủ Thanh Long đường tại Lạc Thành, bởi vì giết cả nhà người ta, cưỡng dâm vợ con người ta, bị cừu nhân đến tận Thanh Long đường chém giết. Thiệt đúng là chuột cùng một ổ, ngoài mặt thì quân tử khiêm tốn, bên trong thì nam trộm nữ điếm, toàn là thứ vô lại.

Con người đều có niềm tin vào cái đẹp, dù có là kẻ mù cũng truy cầu cái đẹp. Trong mắt thế nhân, cái đẹp là cái đúng, cái đẹp là sự thật! Nhạc Nhạc lần này tiến vào trường dưới hình thức của cái đẹp. Gã dùng khinh công phiêu hốt như tiên, lại dùng lời nói chính nghĩa, kết hợp khuôn mặt tuyệt mĩ. Mọi người căn cứ vào “sự thật” trước mắt, nên tin tưởng từng lời nói của Nhạc Nhạc, lập tức kết tội Thanh Nhãn thư sinh là kẻ tiểu nhân hạ độc, một chút thương lượng cũng không có.

Mặt Thanh Nhãn thư sinh toát đầy mồ hôi, từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống, vừa định giải thích, há miệng thốt “Ta…” một tiếng thì Nhạc Nhạc đã ngắt lời:

- Ta? Ta biết ngươi muốn nạp mĩ nữ này làm vợ, ta biết ngươi muốn mưu đoạt tài sản Trữ gia, ta cũng biết ngươi phụng mệnh lệnh Minh chủ Vạn Lí Minh. Nhưng ngươi không nên hạ độc, hơn nữa ngươi lại hạ độc trước mặt anh hùng hào kiệt trong thiên hạ, đây quả là sự vũ nhục đối với thiên hạ anh hùng!

Thiên hạ anh hùng dưới đài đồng thanh lên tiếng:

- Không sai, đây quả là sự vũ nhục đối với chúng ta. Giết chết Thanh Nhãn, đả đảo Vạn Lí Minh!

Thanh Nhãn thư sinh vừa khẩn cấp, vừa tức giận, vừa nóng nảy, điên cuồng hét lớn:

- Ta không có!

- Ngươi không có, ngươi không có cái gì? Không có lừa gạt anh hùng thiên hạ phải không? Ngươi không cam tâm phải không? Ngươi muốn giết người diệt khẩu phải không? Hừ, có thiên hạ anh hùng ở đây, sao có thể để Vạn Lí Minh các ngươi điên cuồng như thế? Ta phải thế thiên hành đạo, giết chết ngươi trước, vì dân trừ hại!

Nhạc Nhạc quát lớn trong bộ dạng “chính nghĩa rạng ngời”.



“Ngươi!” Thanh Nhãn thư sinh chưa nói dứt lời, Nhạc Nhạc đã rút Truy Tâm kiếm ra, phóng tới đầy sát khí.

Nhạc Nhạc luôn muốn phá bỏ thanh danh Vạn Lí Minh, sao có thể để hắn nói hết câu được, nên vừa xuất thủ đã dùng tuyệt chiêu “Manh mục chi quang”. Truy Tâm kiếm trong tay gã dường như cảm thụ được tên của chiêu thức, nên hóa thành từng đợt quang mang cuồng loạn, như mặt trời chói rực, hào quang rạng ngời. Nó lúc thì xoay tròn, lúc thì chập chờn biến dạng giống như có sinh mệnh. Xoay tròn thì nhằm đánh vào mắt của địch nhân, che mất tầm nhìn. Chập chờn biến dạng thì lấp lánh như cuồng xà, không ngừng uốn éo trên không, chấn nhiếp tâm thần của địch.

Dù Thanh Nhãn thư sinh luôn phòng bị Nhạc Nhạc, nhưng hắn chưa từng nghĩ là có một chiêu số như thế. Mắt của hắn có màu xanh là do luyện huyễn chưởng. Nhãn thần theo đó cũng mẫn cảm hơn gấp bội so với người thường. Nhưng khi gặp phải chiêu “Manh mục chi quang” này của Nhạc Nhạc, hai mắt ấy liền đau đớn giống như bị kim đâm. Hắn kêu thảm một tiếng, ôm chầm lấy hai mắt, từ khóe mắt chảy xuống hai dòng máu tươi. Kế đó, hắn cảm thấy ngực nhói đau, toàn thân trở nên cứng ngắc lạnh như băng. Hắn phát hiện màu đen đã lan từ mắt qua tay, giờ đã hoen ố luôn lòng ngực. Nơi ấy, chỗ trái tim, đang có một dòng dịch thể nóng hổi trào ra. Cặp môi bợt bạt của hắn há rộng, như muốn thở lần cuối, cũng có thể là để nói câu gì đó cuối cùng, nhưng chưa kịp đã ngã xuống.

Mọi người đều cố nhìn cho rõ chuyện vừa xảy ra. Cái chiêu “Manh mục chi quang” đó thực ra chỉ một kiếm có mục tiêu, người bàng quan chỉ nhìn thấy đẹp mắt, cũng không hề gặp phải thương tổn gì. Trong lúc họ đang sửng sốt tán thưởng chiêu kiếm tinh diệu này thì họ lại chứng kiến một thức kiếm pháp kế tiếp được xem là đẹp nhất mà từ trước đến giờ họ được thấy qua. Nó được mệnh danh là “Mân côi chi thứ” [2]. Sử chiêu này, Nhạc Nhạc thoáng trầm tư, một đóa Tử Mân Côi vô cùng ưu mĩ từ trên người gã nở ra. Gã đứng ở giữa, làm nhụy hoa. Cánh hoa màu tím đó từ nhụy hoa từ từ nở rộng. Nó là cả một quá trình, cực chậm nhưng cũng lại cực nhanh. Ở giữa bông hoa đột nhiên chồi lên mấy cái gai màu đỏ, gai màu máu hồng. Mọi người nhìn thấy máu, máu rỉ ra từ những cái gai. Bông hoa héo tàn, chỉ còn nhụy màu tím đỏ ở trung tâm. Đó chính là Nhạc Nhạc, tay cầm Truy Tâm kiếm. Kiếm đang nhỏ máu, máu từ trái tim của Thanh Nhãn thư sinh. Trái tim đó đang phún máu, phun thành vòi, thông qua hai tay đang cố giữ chặt. Nó cũng là hoa hồng. Hoa hồng đang nhỏ máu.

Tĩnh lặng, đặc biệt tĩnh lặng…

Nhạc Nhạc mừng thầm:

- Hà hà, con bà nó, ta quả thực là thiên tài, diễn kịch không tệ, khiến cho bọn chúng sợ chết khiếp hết rồi. Ối chà, không phải là ta đang gặp con nghiện đó sao, sao ánh mắt của nha đầu Trữ Huyên lại biến đổi dại dại ra thế kia. Khứa khứa, thôi hãy nhường lại cho Tiên Vu Thác thôi.

Nhạc Nhạc chuyển thân đi về phía Tiên Vu Thác, lấy từ trên người ra một chiếc bình, đổ ra một viên đại bổ đan, đưa cho gã, cất cao giọng nói cho tất thảy quần hùng bên dưới nghe rất rõ ràng:

- Đây là giải độc thần đan, sau khi phục thuốc, nhất định có thể giải được kì độc trên người ngươi!

Tiên Vu Thác nuốt “thần đan”, tinh thần chuyển sang tốt ngay, lập tức như rồng như hổ nhanh nhẹn vươn người đứng dậy. Gã vận chân khí đầy đủ nói lớn :

- Đa tạ vị đại ca đây, phá tan âm mưu của Vạn Lí Minh, ta đại diện chư vị anh hùng gửi lời cảm tạ tới người. Xin mời.

Chợt thấy Nhạc Nhạc như một đạo bạch quang, bắn vọt hướng ra ngoài đám người, vượt qua khoảng cách bảy tám trượng, hạ chân điểm nhẹ xuống một cành cây nhỏ, vọt tiếp về phía trước. Đợi khi mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ còn thấy được cái bóng của Nhạc Nhạc. Mọi người chỉ còn biết thở dài than rằng “Cao nhân, thần nhân a!”

Bất quá cũng có người sớm nhận ra Vương Nhạc Nhạc, nhưng thấy trường nhiệt náo ồn ào này, cộng thêm bọn họ sớm xem Vạn Lí Minh không thuận nhãn, nên không ai dám nói ra.

Trữ Kì Hữu nhân cơ hội tuyên bố Tiên Vu Thác là người chiến thắng cuối cùng, trúng tuyển cùng Trữ Huyên thành hôn. Trữ Huyên lúc này tinh thần hoảng hốt, giống như vừa đánh mất linh hồn, một lời cũng không nói. Tiên Vu Thác làm gì chẳng rõ nguyên nhân, bất quá gã không nói ra, trong lòng thầm nhủ: “Nhạc Nhạc ca thật là có ý tứ, nói không đoạt là không đoạt. Hắn mà muốn đoạt, khi nào lại tới lượt ta. Sau khi trở về phải cảm tạ hắn thật tốt mới được. Trữ Huyên à, hắc hắc, thành hôn rồi còn lo ngươi ngang ngược không phục tùng ta sao.”

Giữa ngọ, Tiên Vu Thác được Trữ Kì Hữu mời vào trong trang, sau khi thương nghị định ngày, liền vui vẻ chiêu đãi một phen.

- Kha kha kha! Ca ca thật lợi hại, lừa hết cả đám bọn chúng!

Các nàng sau khi nghe chuyện vừa xảy ra, đều bật cười ha hả, Nhạc Nhạc được thể càng đắc ý.

[1] Anh hùng sở kiến lược đồng: anh hùng cùng chung quan điểm

[2] gai của hoa hồng

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngự Nữ Tâm Kinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook