Ngự Nữ Tâm Kinh

Quyển 7 - Chương 2: Kỳ ngộ

Vương Thiểu Thiểu

12/09/2016

Quái vật kia nguyên lai là một con thuồng luồng, cả người lân giáp lòe lòe, cặp mắt đỏ như máu tham lam nhìn “mỹ thực” trước mặt, một nửa đoạn thân thể lộ ra mặt nước dài hơn một trượng, trong miệng phả ra mùi tanh hôi, nước miếng nhỏ tong tong trên nền đá phát ra tiếng ăn mòn xèo xèo rợn người.

Nó thấy Nhược Tuyết cùng Nhạc nhạc đều nhìn lên trời thì cũng ngẩng đầu nhìn theo, đầu lưỡi thụt ra thụt vào. Đô Đô khả ái dưới tình huống này rơi xuống ngay trên đầu lưỡi con mãng xà. Nó tựa hồ còn rất tỉnh khi nhìn thấy quái vật lớn như vậy, móng vuốt bén nhọn vươn ra hướng về cái “tấm vải đỏ” cản đường lướt một cái. Con thuồng luồng kêu thảm thiết một tiếng, lặn ùm xuống nước, cái đuôi khổng lồ từ trong nước vung lên điên cuồng nện lên trên bờ đá, đá vụn rơi lả tả. Nhạc Nhạc cũng không dám dùng hộ thể chân khí đón đỡ nữa, vội vàng kéo Nhược Tuyết thối lui mấy trượng tránh những tảng đá to, huy chưởng đỡ lại những mảnh nhỏ hơn.

Lúc này Đô Đô cũng theo đầu lưỡi con thuồng luồng rơi xuống nước, cái đầm không còn được yên tĩnh nữa, con thuồng luồng bị thương dưới đáy đầm điên cuồng quấy nước, sóng không ngừng đập vào bờ đá, giữa đầm một cái xoáy nước thật sâu, trầm muộn mà u ám.

Đáng thương cho Đô Đô ở dưới nước, thật vất vả mới từ dưới đáy ngoi lên, nhưng lại hoảng sợ phát hiện mình đã ở trong một cái xoáy nước cực mạnh, nó không ngừng sặc sụa ở bên trong, từ từ bị dòng nước kéo vào trung tâm.

Nhạc Nhạc thấy thế liền khẩn trương, Đô Đô trên mặt đất tốc độ không ai đuổi kịp, chắc chắn là không bị đánh rớt xuống núi, hẳn là cũng giống như Nhược Tuyết theo mình nhảy xuống. Hiện tại nó trong lúc nguy khốn, bản thân sao có thể không cứu. Không để ý đến Nhược Tuyết đang khuyên ngăn liền phi thân nhảy ùm xuống đầm, nhất định phải đem Đô Đô sắp bị xoáy nước hút vào cứu ra, nếu không bị hút vào giữa thì đến thần tiên cũng không cách nào cứu nó.

Đô Đô bị dòng nước xoay đến trời quay đất chuyền lại không ngừng bị sặc nước, đã sắp hôn mê, trong ánh trăng mờ mờ thấy một đạo thân ảnh quen thuộc bay tới hướng mình, nó mừng rỡ vẫy vẫy tiểu thủ, trong mắt ầng ậc nước, không biết là nước đầm hay nước mắt.

Nhạc Nhạc muốn lướt qua thật nhanh rồi giữa đường đem Đô Đô kéo lên, thuận lợi nắm được tiểu thủ của nó vươn ra. Đang thầm hô hên quá, không ngờ vui quá hóa buồn. Bỗng dưng cái đuôi khổng lồ của con quái che trước mặt hắn, đang đà phóng tới, muốn dừng lại cũng khó khăn, mà cho dù có dừng lại thì kết quả cũng là rơi xuống nước.

Thanh giao há miệng to như chậu máu chờ thức ăn rơi vào mồm. Nhạc Nhạc ngửi thấy mùi hôi thối thầm hô:

‘Tao liều mạng chó!’

Liền đem Đô Đô ôm chặt vào ngực, bay đến bên miệng rắn gần ba thước bỗng dung nghịch chuyển chân khí, thân hình tự nhiên dừng lại rồi trầm xuống, mà con thuồng luồng lại dựa theo phán đoán tốc độ vừa rồi mà khép miệng lại.

Nhạc Nhạc mừng rơn, trong nháy mắt nó khép miệng lại, hai chân vận đủ lực đạp vào miệng nó một cái, thân hình như mũi tên rời cung theo phản lực quay lại đường cũ, chẳng qua chỉ là chân dính chút nước nhãi tanh hôi, tiếng ‘xèo xèo’ vang lên dưới đáy giày. Nhạc Nhạc âm thầm phân một chút chân khí bảo hộ hai chân, rốt cục cũng bình an hạ cánh xuống bờ.

Nhược Tuyết òa khóc lao tới:

“Nhạc lang! mới rồi thật nguy hiểm quá! Hu hu!...”

Nhạc Nhạc an ủi nàng mấy câu chợt thấy chân truyền đến cảm giác nóng bỏng

‘Ồ, thật lại nọc độc lợi hại!’



Vội đem giày vứt ra, lòng bàn chân bị phổng rộp một mảng da, may mà chó chân khí bảo hộ nếu không thì đã rữa nát rồi.

Con thanh giao rít lên nhìn chằm chằm Nhạc Nhạc đã trốn ra xa, không cam lòng lặn mất tăm xuống nước.

Đô Đô phun ra mấy ngụm nước trong miệng mới tỉnh chút ít, chẳng qua toàn thân lông tơ ướt sũng, chật vật không chịu nổi, hiện tại bất chấp xấu hổ, ôn nhu bò tới ngực Nhạc Nhạc, không nhúc nhích.

Nhạc Nhạc thấy nó không có chuyện gì, mới rảnh rang đánh giá bốn phía, nhớ tới một hồi đại nạn không chết, nhẹ nhàng thở ra một hơi trong lòng thầm hỏi thăm mười tám đời nhà Đao cốc:

“Đao cốc thất sát trận chết tiệt, mẹ kiếp, không phải chỉ là bảy tên biệt cấp cao thủ hợp thành thượng đẳng sát trận sao, hừ, chờ lão tử trở về tìm bảy lão bà lợi hại, xem các ngươi làm sao vây giết! Đến lúc đó nhất định giết lên Đao cốc đem các ngươi tiêu diệt sạch! Ai, nếu là đem Diệu Duyên cùng Huyết Ảnh theo thì đã không đến nỗi thảm như vậy rồi! Thất sách! thất sách!”

Đang mơ màng nghĩ, Nhược Tuyết bên cạnh cả kinh kêu lên:

“Nhạc lang, con muỗi to quá!”

Dưới sự kinh sợ liền phát ra một đạo kình khí lạnh như băng, đem con muỗi to như con chim sẻ đánh rớt như một khúc củi mục.

“Ồ, quả nhiên kỳ dị. Nơi này thật giống như có người ở, lại thật giống như chẳng có ai quản lý. Hoa viên phía trước là do người kiến tạo. Ồ.. ‘xúc linh ti diệp’, ‘long đạm thảo’, ‘tử tham quế’, toàn là thế gian kỳ dược, nơi này lại từng mảnh từng mảnh giống như là được đặc biệt gieo cấy. Bất quá những kỳ dược này lại không có người thu hoạch, so với hoàng kim còn quý giá gấp vạn lần, thế mà lại có người bỏ phí của trời mặc nó khô héo ủ rũ. Thật là hoài nghi chủ nhân nơi này đã chết hay chưa, nếu như còn chưa chết thì cũng là ngu ngốc mà!

“Nhạc lang, phía trước có huyệt động, chúng ta vào xem một chút!”

Xuyên qua đám kỳ trân dược tùng, trước mắt bỗng đột nhiên sáng rực, xuất hiện một tiểu viện rộng rãi. Trên mặt đất, đá xanh được người tu chỉnh, bóng loáng như gương, còn có một bàn đá hắc thạch, bên cạnh bàn chỉ có một bộ ấm trà, nơi này nhiều lắm cũng chỉ có một người.

Một ít long chim màu trắng rơi vãi. Có vài chiếc còn dài tới cả trượng... Nếu như không phải có một cái bàn bình thường, Nhạc Nhạc thật cho là mình đã đi nhầm vào hang ổ cự nhân.

Đô Đô tinh thần tốt lên chút ít, bộ lông lấy tốc độ kinh người đã khôi phục dung mạo khả ái, cái mũi nó hếch lên ngửi ngửi, từ trong ngực của Nhạc Nhạc chui ra, giành trước tiến vào trong động.

“Đô Đô, cẩn thận!”



Nhược Tuyết nhắc nhở,.

Chợt thấy nó lại từ trong động quay ra, đứng ở trước cửa phất phất tay ra hiệu cho bọn họ vào nhanh một chút.

Nhạc Nhạc thấy Đô Đô đã tra xét qua, dựa vào cảm quan nhạy bén của nó đích thị là không gặp nguy hiểm. Hai người yên tâm vào trong huyệt động. Bên trong thoáng đãng trong lành, chỉ hơi tối tăm một chút, cũng may hai người nhãn lực phi phàm nên ánh sáng không ảnh hưởng lớn tới họ.

Vào động mới được ba bốn thước, đột nhiên không gian rộng mở, đỉnh tròn có đến trăm thước vuông. Bên trái bày biện một số đồ dùng hàng ngày, còn có một chiếc giường đá, trên giường là một khô lâu vẫn còn nguyên vẹn, rõ ràng là tự nhiên mà qua đời. Bên phải bày một chiếc đỉnh lô bằng đá, góc tường có thanh âm nước nhỏ tý tách, lâu lâu mới nhỏ xuống một giọt nước, cái máng nước còn chưa đầy quá nửa, trong máng còn một ống trúc hãy còn lá tươi xanh. Đô Đô ở bên cái máng nước đi tới đi lui, không biết đang suy tính cái gì.

Bên trong huyệt động còn rất nhiều không gian, Nhạc Nhạc không muốn vào trong bèn kéo Nhược Tuyết qua bên trái, mặt đất có một tầng bụi dày, tất cả đồ đạc nguyên vẹn. Đi tới bên cạnh khô lâu, trên thạch bích có viết:

“Lão phu Y Tiên Sở Phong, vì hái thuốc mà rơi xuống vực, ẩn cư tại đây… Cốc này núi vây quanh bốn bề, linh khí dị thường sung túc, linh cầm dị thú nhiều vô số… Hái vô số linh dược mà chế thành rất nhiều đan dược tăng công, nhưng bởi vì luyện đan công cụ sơ sài nên thuốc này chỉ có thể tăng công lực hai mươi năm, mỗi người chỉ có thể phục dụng một lần, dùng nhiều cũng không có hiệu quả… Người hữu duyên có được ắt tạo phúc cho thiên hạ. Sở Phong tuyệt bút.”

“Oa, quả nhiên có kỳ dược tăng công. Tuyết Nhi, nhanh một chút giúp ta tìm thuốc! Lão tử bị đánh rớt xuống vực đang buồn bực, chờ ta võ công đại thành, không phải là đem đám Đao cốc diệt môn!”

Nhạc Nhạc kích động muốn đi lật khô lâu để tìm.

Nhược Tuyết kéo hắn lại, cười giận nói:

“Nhạc lang, chai thuốc đang ở trên giường đá kìa, còn tìm ở đâu nữa! Sở tiền bối chính là gia gia của Vũ nhi, sao có thể động tới hài cốt của người được?”

Nhạc Nhạc cười hắc hắc nhìn cái bình trên bàn không khỏi ngơ ngẩn.

“Năm bình? Ta còn tưởng là thuốc cảm mạo đây! Cũng quá nhiều đi!”

Nghĩ vậy bèn cầm một lọ mở nắp ra, một cỗ lưu hương kỳ dị xông vào mũi, đan điền nhất thời một hồi xung động. Nhạc Nhạc vui vẻ nói:

“Quả nhiên là đồ tốt, ngửi một cái toàn thân liền sảng khoái! Như vậy một lọ chừng tram viên, ha ha, giàu to rồi!”

Nhạc Nhạc trước đưa Nhược Tuyết một viên rồi mới tự mình nuốt một viên vào bụng. Thuốc vào bụng đã cảm thấy toàn thân bao phủ trong ý cảnh ấm áp. Nhạc Nhạc không kịp nhét nắp bình lại liền vội vàng ngồi xuống vận công.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ngự Nữ Tâm Kinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook