Quyển 6 - Chương 6: Long điêu
Vương Thiểu Thiểu
28/08/2014
Bị Huyết Ảnh làm náo loạn, đáng thương cho lão bản cửa
hàng cả đêm không ngủ thu thập tàn cuộc trong nội viện, cho đến khi Tư
Đồ Bằng sai người đưa tới tiền bồi thường mới vui vẻ ra mặt.
Sáng sớm hôm sau, Nhạc Nhạc khoan khoái có thừa dẫn đám người Như Mộng cười hì hì đứng trước cửa khách sạn, thương thế đêm qua đã sớm khôi phục. Chỉ là chúng nữ bên cạnh thần sắc có vẻ hơi mỏi mệt, lại vô cùng hạnh phúc theo bên cạnh Nhạc Nhạc. Liễu Tiêm Tiêm cũng buồn ngủ không kém, bất mãn nhòm chằm chằm Vương Nhạc Nhạc, chẳng qua là nàng vẫn không thể theo bên cạnh Nhạc Nhạc.
Tư Đồ Bằng tưởng rằng lên đường sớm có thể bỏ Nhạc Nhạc lại, không nghĩ tới hắn chẳng những thương thế hồi phục, tinh thần tựa hồ so với mình còn tốt hơn, tức khí phân phó thủ hạ mau xuất phát một chút.
Đường sá phía trước khá bằng phảng, mua một thớt ngựa trong thành, ba đội nhân mã lên đường rời thành, dường như đều có tâm sự chậm rãi tiến lên. Sương mù dày đặc với nhãn lực của Nhạc Nhạc mà vật thể ngoài ba trượng cũng rất khó nhìn, nhờ có đám gia tướng của Tư Đồ Bằng quen thuộc lộ tuyến mới yên tâm hướng tới Long Cốt huyện.
Cung Như Mộng cùng Tứ Nguyệt chấp sự trên ngựa nhắm mắt dưỡng thần, cho đến giữa trưa mới khôi phục thần thái rạng ngời vốn có, quấn lấy Nhạc Nhạc không rời. Liễu Tiêm Tiêm cũng theo các nàng tỉnh dậy quay đầu lại vừa trừng trừng trợn mắt liếc Nhạc Nhạc một cái, mà hắn vẫn hì hì cười đáp lễ nàng.
“Đứng lại, đánh… đánh đánh cướp!”
Bỗng nhiên thanh âm như tiếng nổ trên sườn núi vang lên, sau đó hai ba trăm tên cường đạo chạy xuống vây lấy đám người Nhạc Nhạc.
Tư Đồ Bằng chợt thấy hai ba trăm người vây quanh, khách khí hỏi han:
“Các ngươi là..?”
Thanh âm của một phụ nhân trong sương mù bén nhọn vô cùng quát lên:
“Là đương gia, đã đem khẩu hiệu cho thủ hạ báo xuống, các người lại cư nhiên không biết bọn ta là sao?”
“Ồ” thanh âm tráng kiện lại vang lên:
“Núi này ta mở, cây này ta trồng…”
Còn chưa nói hết đã bị Nhạc Nhạc ngắt lời:
“Thì ra huynh đài này thực là người yêu cây, ”
Âm thanh tráng kiện lại từ trong sương mù dày đặc truyền đến:
“Đâu có đâu có, phẩm cách cao thượng chưa nói tới, bất quá Long Cốt huyện phương viên ba trăm dặm không ai không biết ta là ai, Đang Vũ hai vị đại vương. Chớ nói nhảm nhanh đưa tiền ra đây!”
“Đúng đưa tiền đây!”
Mấy trăm thanh âm chỉnh tề quát.
Liễu Tiêm Tiêm vốn tưởng rằng những tên cường đạo này lại vì Phi Mã mục trường mà đến, nhìn hồi lâu mới biết, những người này chẳng qua là sơn tặc bình thường. Nhân số tuy đông nhưng võ công đa số là tam lưu, nhị lưu không quá hai mươi người, đầu lĩnh một nam một nữ võ công miễn cưỡng được xưng nhất lưu. Nàng mới đầu còn có chút khẩn trương, thấy Vương Nhạc Nhạc không them để ý chút nào trêu chọc bọn họ cũng yên lòng theo.
“Aizz.. tiền nhiều sao mua được tình cảm, chi bằng bổn công tử đọc diễn cảm cho các vị một áng thơ cổ, thế nào?”
Vương Nhạc Nhạc không đợi bọn sơn tặc phản đối đã hắng giọng ngâm:
“#$%^$%....”
“Ngừng ngừng!”
Hai tên đầu lĩnh hoảng sợ vung vẩy lưỡi búa to đùng trong tay đồng thời hô:
“Hắc hắc, vị công tử này nghi biểu phi phàm, có thể qua, các tiểu tử để hắn qua!”
Liễu Tiêm Tiêm kinh ngạc nhìn chằm chằm Nhạc Nhạc, không thể hiểu nối, lầm bầm:
“Đọc thơ cũng có thể quá quan sao?”
“Nhưng mà…” Vương Nhạc Nhạc buồn rầu lắc đầu, rất không tình nguyên thúc ngựa đi về phía trước.
Hai đại hán thô tráng gãi râu gãi mép bất an nói:
“Ngươi còn có điều kiện gì có gì cứ nói, chỉ cần có lý chúng ta hoàn toàn làm theo, nhớ là phải giữ bí mật!”
“Đúng, có điều kiện gì cứ việc nói… chỉ cần giữ bí mật!”
Tư Đồ Bằng cùng chúng hộ vệ giật mình thiếu chút ngã ngựa, mở to mắt nhìn rõ ràng là hai tên đầu lĩnh đang yếu thế.
“Cái này, bổn công tử cũng không có điều kiện gì, chẳng qua là cầu hai vị bỏ qua cho phu nhân cùng gia quyến của ta cho như vậy … là được rồi”
Nhạc Nhạc chỉ vào Cung Như Mộng cùng Tứ Nguyệt chấp sự thuận tiện đưa luôn liễu Tiêm vào hàng ngũ phu nhân
“Đúng, đây cũng là phu nhân của ta!”
Vừa chỉ vào năm nam nhân Phi Mã mục trường
«Đây là năm gia quyến !«
Liễu Tiêm Tiêm thấy Nhạc Nhạc đem mình gom thành một hàng phu nhân cáu giận gắt một cái, nhưng trong lòng lại rạo rực cúi đầu không dám nhìn người.
Tên đầu lĩnh khó khan chỉ vào đám người Tư Đồ Bằng nói:
“Kia… bọn họ chẳng nhẽ cũng là gia quyến ngươi?”
Nhạc Nhạc cười to nói:
“Không, bọn họ không phải, bọn họ theo chân ta từ khi gặp mặt, rượu cũng uống qua, cơm cũng ăn xong… Chẳng qua là không quá quen thuộc, các ngươi có thể yên tâm đánh cướp. bất quá ta nhắc nhở các ngươi, võ công của bọn hắn đều là nhất lưu, sợ rằng khó đối phó!”
“Oa ha ha, đa tạ công tử nhắc nhở, chúng ta có thể đối phó được. Các ngươi lên đường nhất lộ thuận phong!”
Hai tên đầu lĩnh cười đùa muốn tiễn Nhạc Nhạc rời đi.
Đang lúc ấy thì Nhạc Nhạc trong lòng chợt hiện cảnh báo. Một tia sát ý nhàn nhạt từ phía trên ép xuống.
“Tản ra!”
Nói xong liền đem nội lực nhu hòa đẩy chúng nữ ra. Người mượn lực nhẹ nhàng lui về phía sau hai ba trượng. con bạch mã dưới chân kêu thảm một tiếng bị chém làm hai nửa.
“Huyết Ảnh!”
Nhạc Nhạc cười hì hì nhìn chằm chằm sát thủ áo đen không nhanh không chậm nói.
Linh thức của gã không cảm giác được sát ý nồng đậm của nàng cho nên vẻ mặt mới hòa hoãn tươi cười, không hề làm bất kỳ thế phòng hộ nào.
“Lại bị ngươi tránh được, coi như mạng ngươi lớn!”
Huyết Ảnh thu đao lại xoay người muốn đi.
Tư Đồ Bằng thiếu chút nữa gọi lại
“Vậy cũng là một lần ám sát?”
Bất quá hắn hàm dưỡng phi phàm, rốt cục cũng đem lời nuốt trở lại.
Như Mộng cùng Tứ Nguyệt chấp sự biết tâm tư Nhạc Nhạc cũng không ngăn cản Huyết Ảnh, cười hì hì nhìn nàng rời đi.
Hai tên đầu lĩnh chợt thấy sát chiều kinh thiên của Huyết Ảnh, lại thấy Nhạc Nhạc dùng thân pháp tuyệt diệu dễ dàng né tránh sớm đã muốn rời đi buông tha hành động lần này. Chợt nghe thủ hạ một trận sợ hãi rối loạn:
“Tiểu khắc tinh lại tới nữa, chạy mau!”
Theo phương hướng bọn họ chỉ, trong rừng cây sương mù dày đặc, có một viên cầu cầu lông màu hồng như bánh bột lọc, như tinh linh khoan thai nhảy múa, khinh xảo như hồ điệp, trong miệng ‘chít chít nha nha’ không ngừng, hiển nhiên là tâm tình vô cùng tốt.
“Long Điêu!”
Huyết Ảnh vui mừng kêu lên kinh hỉ phi thân phóng về phía màu hồng.
Long Điêu thấy Huyết Ảnh tiến tới gần, thong thả cải hoán thân pháp, như điện quang bắn về một gốc cổ tùng, tức khắc các loại quả tùng, hạt thông, vỏ cây như thiên nữ tán hoa bắn về phia Huyết Ảnh. Nàng kinh hô một tiếng thân hình dừng lại núp phía sau một gốc cây..
Long Điêu thấy Huyết Ảnh trốn rụt vòi, chít chít như mấy tiếng như cười nhạo, cầm hạt thong trong tay ném tới mấy tên sơn tặc còn chạy chưa xa, truyền đến không ít tiếng chửi rủa
“Long Điêu chết tiệt lần trước huynh đệ chúng ta đoạt một gốc cây trân châu sa quả, có cần thiết phải trả thù vậy không, làm hại chúng ta dọn nhà bảy lần…”
Nhìn lũ sơn tặc chạy văng tứ tán, Long Điêu hưng phấn vỗ vỗ bộ móng vuốt nhỏ xíu, chuyển cành liếc về phía Nhạc Nhạc khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Nhạc Nhạc trong long phát lạnh, ý thức được nguy cơ liền mở ra hộ thể chân khí đem chúng nữ bảo vệ lại.
Mà Tư Đồ Bằng cùng bọn người Liễu Côn đang ngạc nhiên vì Long Điêu thông linh thần kỳ đã thấy đầy trời hạt thông như mưa trút xuống đầu. Tiếng kêu thảm thiết vang lên mặt mũi xanh tím mới chật vật mở ra hộ thể chân khí.
Long Điêu đôi mắt to sang ngời ngời chớp chớp thấy cái lồng khí có màu giống lông mình chặn lại hạt thông ném tới, vô cùng bất mãn liền vươn cái đầu lưỡi béo mập ra làm mặt quỷ với Nhạc Nhạc. Chợt thấy Huyết Ảnh lăng không đánh tới, trong tay tựa hồ nắm đồ vật gì đó có vẻ nguy hiển. Linh tính động vật ngửi ra mùi “thuốc súng” liền chuyền sang một gốc tùng khác, thuận thế nhảy lại hướng Nhạc Nhạc.
Lưới vô hình của Huyết Ảnh vốn đã vây lại Long Điêu, tưởng rằng đã đắc thủ ai ngờ nó toàn lực chạy trốn tốc độ đột ngột tăng, dây lưới chỉ kịp chạm vào bộ lông rồi hụt
“Chết tiệt!”
Huyết Ảnh thầm mắng một tiếng, nhảy đến phía trên cây tùng tìm cơ hội hạ thủ lần nữa.
Nhạc Nhạc đang chật vật cản lại mưa hạt thông của Long Điêu, không ngờ một đám lông nhung gì đó không một chút cách trở nào xuyên qua chân khí của hắn, khiến hắn đột nhiên ngây dại
“Làm sao có thể…. Nó… xuyên qua hộ thể chân khí của ta! Hơn nữa lại không có chút trở ngại nào…”
Ngay cả Long Điêu cũng bối rối, ngày hôm qua đụng phải còn choáng váng đầu óc, hôm nay bỗng dưng lại xuyên qua? Đột nhiên một mùi thơm như lan xạ tiến vào mũi nó, bộ lông dựng đứng từ từ mềm lại, bộ lông hồng càng them sang mịn, nó giống như gặp được năng lượng, tham lam hấp thụ.
Nhạc Nhạc kinh ngạc nhìn khuôn mặt hưởng thụ của Long Điêu quay đầu nhìn chúng nữ sắc mặt đỏ ửng, yêu kiều thở gấp, bỗng nhiên hiểu chuyện gì xảy ra
“Lão tử chính là xuân dược trời sinh, chân khí dư thừa trong cơ thể khi ân ái lại tự động giả phóng… di?”
Hắn thấy Liễu Tiêm Tiêm loạng choạng, thân thể mềm mại ngoe nguẩy không chịu nổi đi tới. Bộ ngực căng mọng phập phồng không ngừng, đôi mắt vốn kiên định phi thường giờ lại tràn đầy xuân ý, vừa đụng đến đã mềm oặt trong ngực hắn điên cuồng hôn hít
“Nhạc lang Tiêm TIêm rất nhớ chàng… Ôm ta…”
Cung Như Mộng cùng Tứ Nguyệt chấp sự còn có thể chống cự nhưng ánh mắt ngày càng kiều mỵ, ngọc thể run rẩy, ánh mắt đầy hi vọng liếc nhìn Nhạc Nhạc
“Nên ngừng nên ngừng, không tất loạn!”
Nhạc Nhạc nghĩ tới đây mãnh liệt hạ quyết tâm, ôm lấy Liễu Tiêm Tiêm đang trúng ‘xuân độc’, nói với những người khác
Đi theo ta!”
Phấn hồng hộ thể chân khí mở ra hướng về phía núi rừng xa xa, như một đoàn hỏa cầu nồng nặc khiến ngoại nhân không thấy rõ bên trong rốt cuộc có vật gì.
Chỉ để lại Long Điêu đang dại ra vì ‘hạnh phúc’, nó phe phẩy cái đuôi mềm như nhung làm nũng, đột nhiên cảm thấy không còn mùi thơm, kinh ngạc kêu lên ‘chít chít nha nha’. Lỗ mũi hếch lên hướng về phía Nhạc Nhạc biến mất đuổi theo.
Huyết Ảnh dĩ nhiên không buông tha cơ hội này, theo sát Long Điêum đảo mắt cũng biến mất sau làn sương mù dày đặc.
Liễu Côn xoa đầu nói
“Tiêm Tiêm nhanh lên một chút còn lên đường, trước khi trời tối còn có thể vào khách sạn ở Long Cốt huyện… uy, Tiêm Tiêm… Tiêm Tiêm đâu?”
Bốn người Phi Mã mục trường khác cũng lắc lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Cảm thấy Nhạc Nhạc tiến vào, Liễu Tiêm Tiêm sướng khoái đến phát run lên, khoái cảm như bay lên tận trời xanh. Đau đớn ban đầu chẳng còn lại gì, ý thức mơ mơ màng màng, cuối cùng cũng có cảm giác rồi, không riêng gì thân thể sung sướng mà tâm lý cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc mãn nguyện. Cùng với cao trào đang lên nước mắt cũng theo lăn dài trên má.
Nhạc Nhạc hôn lên những giọt lệ của nàng, dùng ngôn ngữ tâm linh cùng nàng trao đổi tình yêu nồng cháy len lỏi đến tận sâu thẳm tâm hồn. Cho đến khi nàng mở hai đôi mắt đẹp ngắm nhìn Nhạc Nhạc, cái nhìn chứa chan vô vàn tình cảm.
Nhạc Nhạc khoái trá nở nụ cười, đôi mắt thanh tú kiên định này rốt cục cũng thần phục dưới tình yêu, khắc sâu một ấn ký, ấn ký của tình yêu
“A, làm sao ngươi vào được?”
Nhạc Nhạc hoảng sợ nhìn Long Điêu, nó đang xấu hổ dùng hai móng che mắt, cái đuôi mềm như nhung vẫn lắc la lắc lư ra vẻ ta cái gì cũng chưa nhìn thấy, Nhạc Nhạc và Tiêm Tiêm cứ tiếp tục đừng để ý đến nó.
“Ui, ngươi ở đây rình coi ta lại muốn ta không để ý tới ngươi sao?”
Long Điêu tham lam hít hà chân khí ái ân bên trong cái lồng khí, khẽ quay đầu lấy hai cái chân nhỏ che nốt lỗ tai, ngoan ngoãn bò tới một góc cách xa Nhạc Nhạc nhất. Sau đó quay đầu lại bộ dáng đáng yêu hướng Nhạc Nhạc nháy mắt mấy cái như thể đang nói:
“Như vậy có được không?”
Nhạc Nhạc đang muốn tỏ vẻ bất mãn, Tiêm Tiêm lại vui mùng reo lên:
“oa, nó nghe hiểu chàng nói chuyện nha, thật đáng yêu quá, tới đây ta ôm một cái!”
Long Điêu đầu tiên là vui mừng sau đó mới cẩn thận ngó ngó ánh mắt Tiêm Tiêm, vô cùng không tình nguyện nhảy vào trong ngực nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm Nhạc Nhạc hướng hắn nháy mắt lấy lòng.
Nhạc Nhạc nhìn chằm chằm đề phòng Long Điêu vô cùng hoài nghi động cơ của nó. Ngày hôm qua còn âm hiểm dụ mình đến hang nhện, hôm nay lại vì hấp thu thôi tình chân khí mà ngoan ngoãn như cún con. Tương phản quá lớn khó trách Nhạc Nhạc đem long sinh nghi.
Ôm lấy Đông Nguyệt còn đang bị dục hỏa dày vồ, không để ý đến Long Điêu nữa chuyên tâm thẳng tiến thân thể nàng. Đông Nguyệt bỗng nhiên an tĩnh lại, thân thể run rẩy biến thành ửng đỏ. Long Điêu thấy thế tò mò vô cùng, lấy cái đuôi mềm như nhung nhẹ nhàng mơn trớn đồn bộ yêu kiều của Đông Nguyệt, khiến nàng đột nhiên nhạy cảm dị thường hét lên một tiếng tiết thân như suối… Nhạc Nhạc một lẫn nữa trừng mắt lườm Long Điêu.
Nó thấy Nhạc Nhạc nhìn mình chằm chằm lại trở nên ra điều xấu hổ vô cùng, ôn nhuận nằm trong ngực Tiêm Tiêm không nhúc nhích mặc kệ nàng vuốt vê lông mềm của nó. Tiêm Tiêm bất ngờ nói:
“Nhạc lang, chàng xem tiểu tử này là cái hay đực, cho nó cái tên được không?”
Long Điêu phủi phủi đất ngóc đầu dậy, cái đuôi che bụng, cái miệng nhỏ nhắn cắn cắn chóp đuôi đang phe phẩy, ý bảo Nhạc Nhạc không nên tra xét giới tính của nó.
Nhạc Nhạc cười ha ha:
“cái nay còn phải hỏi sao, đương nhiên là con cái rồi, xem bộ dáng xấu hổ của nó kìa!”
Tiêm Tiêm cũng bị bộ dáng của nó trêu chọc cười không ngớt
“Xem nó toàn thân màu phấn hồng, gọi nó là Đô Đô đi!”
Long Điều chu cái miệng nhỏ nhắn hiển nhiên không hài lòng với danh tự này. Bất quá thấy Nhạc Nhạc gật gù cũng đành chấp nhân, bất đắc dĩ buông xuôi hai cái chân ý bảo
“Đô Đô thì Đô Đô!”
Lại khiến chúng nữ một phen cười to.
Nhạc Nhạc cố ý đem cái lồng khí nhạt thêm một chút, hướng về phía rừng sâu la lớn:
“Huyết Ảnh! Nhìn đủ chưa? Có phải thích rình coi rất kích thích không?”
“Hừ!”
Từ sâu trong rừng rậm truyền đến thanh âm khinh thường
“Nếu không phải đuổi theo Long Điêu ai cần theo chân ngươi! Nhiệm vụ của ta đã thất bại, ta sẽ không nhắc lại, chỉ cần ngươi khiến bản cô nương.. liền … liền…”
“Liền làm sao?”
Huyết Ảnh vốn định nói:
“Sẽ cho không cho ngươi thấy mặt”
Nhưng nói hai câu “Liền” lien tục mà vế sau vẫn chưa nói ra miệng, nàng hiện thân chỉ vào Đô Đô nói:
“Con Long Điêu kia nghe lời ngươi nói ư? Ta cần lấy máu nó cho tỷ tỷ chữa bệnh ngươi có thế giúp ta không?”
Nhạc Nhạc còn chưa nói chuyện, Đô Đô đã tức khí hướng phía Huyết Ảnh chit chit chửi loạn lên, sau đó nó cẩn thận nhìn Nhạc Nhạc sợ hắn đáp ứng Huyết Ảnh.
“Ha ha ha, ngươi liên tiếp ám sát ta, chúng ta lại không có giao tình gì tại sao ta phải giúp ngươi? Lại nói con chồn chết tiệt này với ta cũng chẳng thân thuộc gì ta có tư cách gì đáp ứng ngươi chứ?”
Nhạc thân thể trần trường đứng lên đối mặt với Huyết Ảnh cười đểu nói.
“Ngươi…”
Huyết Ảnh tức khí chỉ vào Nhạc Nhạc mà nói không ra lời, thấp giọng lẩm bẩm:
“Đúng rồi, ta cùng ngươi vừa không quen nhưng là… nhưng là… Băng tỷ tỷ bệnh thật cần máu Long Điêu.”
Nàng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định nói:
“Kia… kia… muốn như thế nào ngươi mới giúp ta?”
Xem ra máu Long Điêu đối với Huyết Ảnh rất quan trọng nếu không nàng tâm cao khí ngạo, cũng sẽ không bám riết như đỉa vậy.
“Trừ phi chúng là người quen như vậy mới có thể giúp ngươi!”
Nhạc Nhạc cười ta nhìn chằm chằm Huyết Ảnh.
Tứ Nguyệt chấp sự cùng Nhạc Nhạc có chút thời gian nên cũng hiều ‘người quen’ trong miệng hắn có ý rằng cùng hắn lến giường mới là người quen. Bốn nàng cũng che miệng cười khẽ, chỉ có Như Mộng cùng Tiêm Tiêm có chút khó hiểu hướng Tứ Nguyệt chấp sự thính giáo, nghe xong cũng cùng các nàng cười mờ ám.
“A, nguyên lai là như vậy, ta với ngươi nói chuyện với ngươi cũng có thể là quen không? Ta lại đi theo ngươi…”
Nói xong nàng cũng chạy trốn mất dạng vào rừng, giữa hai bắp đùi ẩm ướt nhớp nháp khiến nàng vô cùng khó chịu bứt rứt, nhìn Nhạc Nhạc trần truồng lại càng chịu không nổi, không trốn còn có biện pháp khác sao? Có.. chẳng qua nàng không nghĩ tới thôi.
Nhạc Nhạc không nghĩ là Huyết Ảnh sẽ nói như vậy, kinh ngạc thở dài nói:
“nha dầu nóng tính kia, bất quá đi theo ta cũng thật nguy hiểm!”
Vừa nói, hắn vừa cười xấu xa vừa nhìn chăm chú vào đỉnh ngọc phong khiết bạch của Tiêm Tiêm.
Tiêm Tiêm liếc hắn một cái, sẵng giọng
“mới vừa rồi hành hạ người ta còn chưa đủ sao? Nga chàng còn chưa nói cho ta biết vợ chồng cường đạo kia tại sao vừa nghe thơ của chàn lại thả chúng ta đi?”
Nhạc Nhạc cũng không trực tiếp trả lời, chỉ là lặp lại câu thơ vừa rồi, tăng thêm khẩu âm cũng mập mờ hướng các nàng cười dâm đãng
“A, chàng thật xấu xa!”
Trừ Cung Như Mộng không rõ ra chúng nữ còn lại đều hướng Nhạc Nhạc xấu hổ làm nũng.
Tư Đồ Bằng thấy Tiêm Tiêm biến mất, biết cùng Vương Nhạc Nhạc có liên quan, trong lòng thầm kêu đáng tiếc biết Tiêm Tiêm ‘lành ít dữ nhiều’, nói không chừng đã vào miệng soi. Tức khí cũng không thèm để ý đến Liễu Côn nữa mang theo thủ hạ nhanh chóng biến mất, chạy thẳng tới Long Cốt huyện.
Màn đêm vừa rơi xuống hắn đã mang theo gia tướng tiến vào khách sạn. trương Mạnh, Chu Thuận đi vào hồi báo:
“thuộc hạ đã liên lạc đến tổng chỉ huy Tư Đồ gia trong hàng động lần này, nghe nói tiểu thư cũng ở đây, đi cùng nàng còn có Hoan Hỉ giáo – Hồ Cơ, Vạn Lý Minh hai trưởng lão đã ở…”
Tư Đồ Bằng kinh ngạc ngắt lời nói:
“Ngươi vừa mới nói… người nào ở đâu?”
“Tiểu thư Tư Đồ Mẫn… a câu phía sau là Hồ Cơ của Hoan Hỉ giáo”
“Nàng cũng tới, thật là không tưởng được, có nàng xuất thủ cho dù đối mặt thiên quân vạn mã chúng ta vẫn có phần thắng…”
Tư Đồ Bằng ngửa mặt lên trời lộ ra bộ dáng hồi ức
“Năm đó ở trong phủ thu Mẫn muội làm đồ đệ ta đã gặp qua một lần… đến nay…”
Trương Mạnh, Chu Thuận vội la lên
“Nhị công tử, người làm sao lại chảy máu cam rồi?”
“Hả?”
Tư Đồ vội lau lau lỗ mũi.
“Ha ha ha, ca ca vẫn như cũ, nghe thấy tên sư phụ đã chảy đầy máu mũi rồi, sư phụ nếu biết nhất định sẽ cao hứng thưởng cho huynh mấy môi thơm đấy!”
Một chuỗi thanh âm me người từ ngoài cửa sổ truyền vào.
Tiếng cười là từ năm trượng truyền tới, Trương Mạnh, Chu Thuận còn chưa kịp phản ứng thì một trận hương phong sớm đã sà vào phòng.
Trương Mạnh, Chu Thuận đầu tiên ở trên bàn thấy một đôi chân ngọc nhẵn mịn như Dương Chi. Bọn họ biết rõ là tiểu thư thì không nên nhìn chăm chú như vậy nhưng vẫn không quản được đôi mắt ngơ ngẩn nhìn lên.
Bắp chân trắng noãn lõa lồ đến đầu gối bị một đoạn khố che tầm mắt. Hai người bọn họ nóng lòng nuốt nước bọt lướt qua cản trở màu hồng chướng mắt chăm chú nhìn eo thon khiết bạch bên trên, chiếc rốn xinh xắn khảm một viên thất thải bảo thạch. Lại hướng tiếp lên trên hương nhũ dựng đứng ngạo nghễ sau chiếc áo nhỏ nhắn, bởi hai người nhìn từ góc độ tuyệt diệu như vậy nên có thể mơ hồ thấy thung lung thăm thẳm dưới ngọc phong hung vĩ, hai người gầm nhẹ một tiếng từ từ tiến gần lại phía nàng.
Sáng sớm hôm sau, Nhạc Nhạc khoan khoái có thừa dẫn đám người Như Mộng cười hì hì đứng trước cửa khách sạn, thương thế đêm qua đã sớm khôi phục. Chỉ là chúng nữ bên cạnh thần sắc có vẻ hơi mỏi mệt, lại vô cùng hạnh phúc theo bên cạnh Nhạc Nhạc. Liễu Tiêm Tiêm cũng buồn ngủ không kém, bất mãn nhòm chằm chằm Vương Nhạc Nhạc, chẳng qua là nàng vẫn không thể theo bên cạnh Nhạc Nhạc.
Tư Đồ Bằng tưởng rằng lên đường sớm có thể bỏ Nhạc Nhạc lại, không nghĩ tới hắn chẳng những thương thế hồi phục, tinh thần tựa hồ so với mình còn tốt hơn, tức khí phân phó thủ hạ mau xuất phát một chút.
Đường sá phía trước khá bằng phảng, mua một thớt ngựa trong thành, ba đội nhân mã lên đường rời thành, dường như đều có tâm sự chậm rãi tiến lên. Sương mù dày đặc với nhãn lực của Nhạc Nhạc mà vật thể ngoài ba trượng cũng rất khó nhìn, nhờ có đám gia tướng của Tư Đồ Bằng quen thuộc lộ tuyến mới yên tâm hướng tới Long Cốt huyện.
Cung Như Mộng cùng Tứ Nguyệt chấp sự trên ngựa nhắm mắt dưỡng thần, cho đến giữa trưa mới khôi phục thần thái rạng ngời vốn có, quấn lấy Nhạc Nhạc không rời. Liễu Tiêm Tiêm cũng theo các nàng tỉnh dậy quay đầu lại vừa trừng trừng trợn mắt liếc Nhạc Nhạc một cái, mà hắn vẫn hì hì cười đáp lễ nàng.
“Đứng lại, đánh… đánh đánh cướp!”
Bỗng nhiên thanh âm như tiếng nổ trên sườn núi vang lên, sau đó hai ba trăm tên cường đạo chạy xuống vây lấy đám người Nhạc Nhạc.
Tư Đồ Bằng chợt thấy hai ba trăm người vây quanh, khách khí hỏi han:
“Các ngươi là..?”
Thanh âm của một phụ nhân trong sương mù bén nhọn vô cùng quát lên:
“Là đương gia, đã đem khẩu hiệu cho thủ hạ báo xuống, các người lại cư nhiên không biết bọn ta là sao?”
“Ồ” thanh âm tráng kiện lại vang lên:
“Núi này ta mở, cây này ta trồng…”
Còn chưa nói hết đã bị Nhạc Nhạc ngắt lời:
“Thì ra huynh đài này thực là người yêu cây, ”
Âm thanh tráng kiện lại từ trong sương mù dày đặc truyền đến:
“Đâu có đâu có, phẩm cách cao thượng chưa nói tới, bất quá Long Cốt huyện phương viên ba trăm dặm không ai không biết ta là ai, Đang Vũ hai vị đại vương. Chớ nói nhảm nhanh đưa tiền ra đây!”
“Đúng đưa tiền đây!”
Mấy trăm thanh âm chỉnh tề quát.
Liễu Tiêm Tiêm vốn tưởng rằng những tên cường đạo này lại vì Phi Mã mục trường mà đến, nhìn hồi lâu mới biết, những người này chẳng qua là sơn tặc bình thường. Nhân số tuy đông nhưng võ công đa số là tam lưu, nhị lưu không quá hai mươi người, đầu lĩnh một nam một nữ võ công miễn cưỡng được xưng nhất lưu. Nàng mới đầu còn có chút khẩn trương, thấy Vương Nhạc Nhạc không them để ý chút nào trêu chọc bọn họ cũng yên lòng theo.
“Aizz.. tiền nhiều sao mua được tình cảm, chi bằng bổn công tử đọc diễn cảm cho các vị một áng thơ cổ, thế nào?”
Vương Nhạc Nhạc không đợi bọn sơn tặc phản đối đã hắng giọng ngâm:
“#$%^$%....”
“Ngừng ngừng!”
Hai tên đầu lĩnh hoảng sợ vung vẩy lưỡi búa to đùng trong tay đồng thời hô:
“Hắc hắc, vị công tử này nghi biểu phi phàm, có thể qua, các tiểu tử để hắn qua!”
Liễu Tiêm Tiêm kinh ngạc nhìn chằm chằm Nhạc Nhạc, không thể hiểu nối, lầm bầm:
“Đọc thơ cũng có thể quá quan sao?”
“Nhưng mà…” Vương Nhạc Nhạc buồn rầu lắc đầu, rất không tình nguyên thúc ngựa đi về phía trước.
Hai đại hán thô tráng gãi râu gãi mép bất an nói:
“Ngươi còn có điều kiện gì có gì cứ nói, chỉ cần có lý chúng ta hoàn toàn làm theo, nhớ là phải giữ bí mật!”
“Đúng, có điều kiện gì cứ việc nói… chỉ cần giữ bí mật!”
Tư Đồ Bằng cùng chúng hộ vệ giật mình thiếu chút ngã ngựa, mở to mắt nhìn rõ ràng là hai tên đầu lĩnh đang yếu thế.
“Cái này, bổn công tử cũng không có điều kiện gì, chẳng qua là cầu hai vị bỏ qua cho phu nhân cùng gia quyến của ta cho như vậy … là được rồi”
Nhạc Nhạc chỉ vào Cung Như Mộng cùng Tứ Nguyệt chấp sự thuận tiện đưa luôn liễu Tiêm vào hàng ngũ phu nhân
“Đúng, đây cũng là phu nhân của ta!”
Vừa chỉ vào năm nam nhân Phi Mã mục trường
«Đây là năm gia quyến !«
Liễu Tiêm Tiêm thấy Nhạc Nhạc đem mình gom thành một hàng phu nhân cáu giận gắt một cái, nhưng trong lòng lại rạo rực cúi đầu không dám nhìn người.
Tên đầu lĩnh khó khan chỉ vào đám người Tư Đồ Bằng nói:
“Kia… bọn họ chẳng nhẽ cũng là gia quyến ngươi?”
Nhạc Nhạc cười to nói:
“Không, bọn họ không phải, bọn họ theo chân ta từ khi gặp mặt, rượu cũng uống qua, cơm cũng ăn xong… Chẳng qua là không quá quen thuộc, các ngươi có thể yên tâm đánh cướp. bất quá ta nhắc nhở các ngươi, võ công của bọn hắn đều là nhất lưu, sợ rằng khó đối phó!”
“Oa ha ha, đa tạ công tử nhắc nhở, chúng ta có thể đối phó được. Các ngươi lên đường nhất lộ thuận phong!”
Hai tên đầu lĩnh cười đùa muốn tiễn Nhạc Nhạc rời đi.
Đang lúc ấy thì Nhạc Nhạc trong lòng chợt hiện cảnh báo. Một tia sát ý nhàn nhạt từ phía trên ép xuống.
“Tản ra!”
Nói xong liền đem nội lực nhu hòa đẩy chúng nữ ra. Người mượn lực nhẹ nhàng lui về phía sau hai ba trượng. con bạch mã dưới chân kêu thảm một tiếng bị chém làm hai nửa.
“Huyết Ảnh!”
Nhạc Nhạc cười hì hì nhìn chằm chằm sát thủ áo đen không nhanh không chậm nói.
Linh thức của gã không cảm giác được sát ý nồng đậm của nàng cho nên vẻ mặt mới hòa hoãn tươi cười, không hề làm bất kỳ thế phòng hộ nào.
“Lại bị ngươi tránh được, coi như mạng ngươi lớn!”
Huyết Ảnh thu đao lại xoay người muốn đi.
Tư Đồ Bằng thiếu chút nữa gọi lại
“Vậy cũng là một lần ám sát?”
Bất quá hắn hàm dưỡng phi phàm, rốt cục cũng đem lời nuốt trở lại.
Như Mộng cùng Tứ Nguyệt chấp sự biết tâm tư Nhạc Nhạc cũng không ngăn cản Huyết Ảnh, cười hì hì nhìn nàng rời đi.
Hai tên đầu lĩnh chợt thấy sát chiều kinh thiên của Huyết Ảnh, lại thấy Nhạc Nhạc dùng thân pháp tuyệt diệu dễ dàng né tránh sớm đã muốn rời đi buông tha hành động lần này. Chợt nghe thủ hạ một trận sợ hãi rối loạn:
“Tiểu khắc tinh lại tới nữa, chạy mau!”
Theo phương hướng bọn họ chỉ, trong rừng cây sương mù dày đặc, có một viên cầu cầu lông màu hồng như bánh bột lọc, như tinh linh khoan thai nhảy múa, khinh xảo như hồ điệp, trong miệng ‘chít chít nha nha’ không ngừng, hiển nhiên là tâm tình vô cùng tốt.
“Long Điêu!”
Huyết Ảnh vui mừng kêu lên kinh hỉ phi thân phóng về phía màu hồng.
Long Điêu thấy Huyết Ảnh tiến tới gần, thong thả cải hoán thân pháp, như điện quang bắn về một gốc cổ tùng, tức khắc các loại quả tùng, hạt thông, vỏ cây như thiên nữ tán hoa bắn về phia Huyết Ảnh. Nàng kinh hô một tiếng thân hình dừng lại núp phía sau một gốc cây..
Long Điêu thấy Huyết Ảnh trốn rụt vòi, chít chít như mấy tiếng như cười nhạo, cầm hạt thong trong tay ném tới mấy tên sơn tặc còn chạy chưa xa, truyền đến không ít tiếng chửi rủa
“Long Điêu chết tiệt lần trước huynh đệ chúng ta đoạt một gốc cây trân châu sa quả, có cần thiết phải trả thù vậy không, làm hại chúng ta dọn nhà bảy lần…”
Nhìn lũ sơn tặc chạy văng tứ tán, Long Điêu hưng phấn vỗ vỗ bộ móng vuốt nhỏ xíu, chuyển cành liếc về phía Nhạc Nhạc khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Nhạc Nhạc trong long phát lạnh, ý thức được nguy cơ liền mở ra hộ thể chân khí đem chúng nữ bảo vệ lại.
Mà Tư Đồ Bằng cùng bọn người Liễu Côn đang ngạc nhiên vì Long Điêu thông linh thần kỳ đã thấy đầy trời hạt thông như mưa trút xuống đầu. Tiếng kêu thảm thiết vang lên mặt mũi xanh tím mới chật vật mở ra hộ thể chân khí.
Long Điêu đôi mắt to sang ngời ngời chớp chớp thấy cái lồng khí có màu giống lông mình chặn lại hạt thông ném tới, vô cùng bất mãn liền vươn cái đầu lưỡi béo mập ra làm mặt quỷ với Nhạc Nhạc. Chợt thấy Huyết Ảnh lăng không đánh tới, trong tay tựa hồ nắm đồ vật gì đó có vẻ nguy hiển. Linh tính động vật ngửi ra mùi “thuốc súng” liền chuyền sang một gốc tùng khác, thuận thế nhảy lại hướng Nhạc Nhạc.
Lưới vô hình của Huyết Ảnh vốn đã vây lại Long Điêu, tưởng rằng đã đắc thủ ai ngờ nó toàn lực chạy trốn tốc độ đột ngột tăng, dây lưới chỉ kịp chạm vào bộ lông rồi hụt
“Chết tiệt!”
Huyết Ảnh thầm mắng một tiếng, nhảy đến phía trên cây tùng tìm cơ hội hạ thủ lần nữa.
Nhạc Nhạc đang chật vật cản lại mưa hạt thông của Long Điêu, không ngờ một đám lông nhung gì đó không một chút cách trở nào xuyên qua chân khí của hắn, khiến hắn đột nhiên ngây dại
“Làm sao có thể…. Nó… xuyên qua hộ thể chân khí của ta! Hơn nữa lại không có chút trở ngại nào…”
Ngay cả Long Điêu cũng bối rối, ngày hôm qua đụng phải còn choáng váng đầu óc, hôm nay bỗng dưng lại xuyên qua? Đột nhiên một mùi thơm như lan xạ tiến vào mũi nó, bộ lông dựng đứng từ từ mềm lại, bộ lông hồng càng them sang mịn, nó giống như gặp được năng lượng, tham lam hấp thụ.
Nhạc Nhạc kinh ngạc nhìn khuôn mặt hưởng thụ của Long Điêu quay đầu nhìn chúng nữ sắc mặt đỏ ửng, yêu kiều thở gấp, bỗng nhiên hiểu chuyện gì xảy ra
“Lão tử chính là xuân dược trời sinh, chân khí dư thừa trong cơ thể khi ân ái lại tự động giả phóng… di?”
Hắn thấy Liễu Tiêm Tiêm loạng choạng, thân thể mềm mại ngoe nguẩy không chịu nổi đi tới. Bộ ngực căng mọng phập phồng không ngừng, đôi mắt vốn kiên định phi thường giờ lại tràn đầy xuân ý, vừa đụng đến đã mềm oặt trong ngực hắn điên cuồng hôn hít
“Nhạc lang Tiêm TIêm rất nhớ chàng… Ôm ta…”
Cung Như Mộng cùng Tứ Nguyệt chấp sự còn có thể chống cự nhưng ánh mắt ngày càng kiều mỵ, ngọc thể run rẩy, ánh mắt đầy hi vọng liếc nhìn Nhạc Nhạc
“Nên ngừng nên ngừng, không tất loạn!”
Nhạc Nhạc nghĩ tới đây mãnh liệt hạ quyết tâm, ôm lấy Liễu Tiêm Tiêm đang trúng ‘xuân độc’, nói với những người khác
Đi theo ta!”
Phấn hồng hộ thể chân khí mở ra hướng về phía núi rừng xa xa, như một đoàn hỏa cầu nồng nặc khiến ngoại nhân không thấy rõ bên trong rốt cuộc có vật gì.
Chỉ để lại Long Điêu đang dại ra vì ‘hạnh phúc’, nó phe phẩy cái đuôi mềm như nhung làm nũng, đột nhiên cảm thấy không còn mùi thơm, kinh ngạc kêu lên ‘chít chít nha nha’. Lỗ mũi hếch lên hướng về phía Nhạc Nhạc biến mất đuổi theo.
Huyết Ảnh dĩ nhiên không buông tha cơ hội này, theo sát Long Điêum đảo mắt cũng biến mất sau làn sương mù dày đặc.
Liễu Côn xoa đầu nói
“Tiêm Tiêm nhanh lên một chút còn lên đường, trước khi trời tối còn có thể vào khách sạn ở Long Cốt huyện… uy, Tiêm Tiêm… Tiêm Tiêm đâu?”
Bốn người Phi Mã mục trường khác cũng lắc lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Cảm thấy Nhạc Nhạc tiến vào, Liễu Tiêm Tiêm sướng khoái đến phát run lên, khoái cảm như bay lên tận trời xanh. Đau đớn ban đầu chẳng còn lại gì, ý thức mơ mơ màng màng, cuối cùng cũng có cảm giác rồi, không riêng gì thân thể sung sướng mà tâm lý cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc mãn nguyện. Cùng với cao trào đang lên nước mắt cũng theo lăn dài trên má.
Nhạc Nhạc hôn lên những giọt lệ của nàng, dùng ngôn ngữ tâm linh cùng nàng trao đổi tình yêu nồng cháy len lỏi đến tận sâu thẳm tâm hồn. Cho đến khi nàng mở hai đôi mắt đẹp ngắm nhìn Nhạc Nhạc, cái nhìn chứa chan vô vàn tình cảm.
Nhạc Nhạc khoái trá nở nụ cười, đôi mắt thanh tú kiên định này rốt cục cũng thần phục dưới tình yêu, khắc sâu một ấn ký, ấn ký của tình yêu
“A, làm sao ngươi vào được?”
Nhạc Nhạc hoảng sợ nhìn Long Điêu, nó đang xấu hổ dùng hai móng che mắt, cái đuôi mềm như nhung vẫn lắc la lắc lư ra vẻ ta cái gì cũng chưa nhìn thấy, Nhạc Nhạc và Tiêm Tiêm cứ tiếp tục đừng để ý đến nó.
“Ui, ngươi ở đây rình coi ta lại muốn ta không để ý tới ngươi sao?”
Long Điêu tham lam hít hà chân khí ái ân bên trong cái lồng khí, khẽ quay đầu lấy hai cái chân nhỏ che nốt lỗ tai, ngoan ngoãn bò tới một góc cách xa Nhạc Nhạc nhất. Sau đó quay đầu lại bộ dáng đáng yêu hướng Nhạc Nhạc nháy mắt mấy cái như thể đang nói:
“Như vậy có được không?”
Nhạc Nhạc đang muốn tỏ vẻ bất mãn, Tiêm Tiêm lại vui mùng reo lên:
“oa, nó nghe hiểu chàng nói chuyện nha, thật đáng yêu quá, tới đây ta ôm một cái!”
Long Điêu đầu tiên là vui mừng sau đó mới cẩn thận ngó ngó ánh mắt Tiêm Tiêm, vô cùng không tình nguyện nhảy vào trong ngực nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm Nhạc Nhạc hướng hắn nháy mắt lấy lòng.
Nhạc Nhạc nhìn chằm chằm đề phòng Long Điêu vô cùng hoài nghi động cơ của nó. Ngày hôm qua còn âm hiểm dụ mình đến hang nhện, hôm nay lại vì hấp thu thôi tình chân khí mà ngoan ngoãn như cún con. Tương phản quá lớn khó trách Nhạc Nhạc đem long sinh nghi.
Ôm lấy Đông Nguyệt còn đang bị dục hỏa dày vồ, không để ý đến Long Điêu nữa chuyên tâm thẳng tiến thân thể nàng. Đông Nguyệt bỗng nhiên an tĩnh lại, thân thể run rẩy biến thành ửng đỏ. Long Điêu thấy thế tò mò vô cùng, lấy cái đuôi mềm như nhung nhẹ nhàng mơn trớn đồn bộ yêu kiều của Đông Nguyệt, khiến nàng đột nhiên nhạy cảm dị thường hét lên một tiếng tiết thân như suối… Nhạc Nhạc một lẫn nữa trừng mắt lườm Long Điêu.
Nó thấy Nhạc Nhạc nhìn mình chằm chằm lại trở nên ra điều xấu hổ vô cùng, ôn nhuận nằm trong ngực Tiêm Tiêm không nhúc nhích mặc kệ nàng vuốt vê lông mềm của nó. Tiêm Tiêm bất ngờ nói:
“Nhạc lang, chàng xem tiểu tử này là cái hay đực, cho nó cái tên được không?”
Long Điêu phủi phủi đất ngóc đầu dậy, cái đuôi che bụng, cái miệng nhỏ nhắn cắn cắn chóp đuôi đang phe phẩy, ý bảo Nhạc Nhạc không nên tra xét giới tính của nó.
Nhạc Nhạc cười ha ha:
“cái nay còn phải hỏi sao, đương nhiên là con cái rồi, xem bộ dáng xấu hổ của nó kìa!”
Tiêm Tiêm cũng bị bộ dáng của nó trêu chọc cười không ngớt
“Xem nó toàn thân màu phấn hồng, gọi nó là Đô Đô đi!”
Long Điều chu cái miệng nhỏ nhắn hiển nhiên không hài lòng với danh tự này. Bất quá thấy Nhạc Nhạc gật gù cũng đành chấp nhân, bất đắc dĩ buông xuôi hai cái chân ý bảo
“Đô Đô thì Đô Đô!”
Lại khiến chúng nữ một phen cười to.
Nhạc Nhạc cố ý đem cái lồng khí nhạt thêm một chút, hướng về phía rừng sâu la lớn:
“Huyết Ảnh! Nhìn đủ chưa? Có phải thích rình coi rất kích thích không?”
“Hừ!”
Từ sâu trong rừng rậm truyền đến thanh âm khinh thường
“Nếu không phải đuổi theo Long Điêu ai cần theo chân ngươi! Nhiệm vụ của ta đã thất bại, ta sẽ không nhắc lại, chỉ cần ngươi khiến bản cô nương.. liền … liền…”
“Liền làm sao?”
Huyết Ảnh vốn định nói:
“Sẽ cho không cho ngươi thấy mặt”
Nhưng nói hai câu “Liền” lien tục mà vế sau vẫn chưa nói ra miệng, nàng hiện thân chỉ vào Đô Đô nói:
“Con Long Điêu kia nghe lời ngươi nói ư? Ta cần lấy máu nó cho tỷ tỷ chữa bệnh ngươi có thế giúp ta không?”
Nhạc Nhạc còn chưa nói chuyện, Đô Đô đã tức khí hướng phía Huyết Ảnh chit chit chửi loạn lên, sau đó nó cẩn thận nhìn Nhạc Nhạc sợ hắn đáp ứng Huyết Ảnh.
“Ha ha ha, ngươi liên tiếp ám sát ta, chúng ta lại không có giao tình gì tại sao ta phải giúp ngươi? Lại nói con chồn chết tiệt này với ta cũng chẳng thân thuộc gì ta có tư cách gì đáp ứng ngươi chứ?”
Nhạc thân thể trần trường đứng lên đối mặt với Huyết Ảnh cười đểu nói.
“Ngươi…”
Huyết Ảnh tức khí chỉ vào Nhạc Nhạc mà nói không ra lời, thấp giọng lẩm bẩm:
“Đúng rồi, ta cùng ngươi vừa không quen nhưng là… nhưng là… Băng tỷ tỷ bệnh thật cần máu Long Điêu.”
Nàng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định nói:
“Kia… kia… muốn như thế nào ngươi mới giúp ta?”
Xem ra máu Long Điêu đối với Huyết Ảnh rất quan trọng nếu không nàng tâm cao khí ngạo, cũng sẽ không bám riết như đỉa vậy.
“Trừ phi chúng là người quen như vậy mới có thể giúp ngươi!”
Nhạc Nhạc cười ta nhìn chằm chằm Huyết Ảnh.
Tứ Nguyệt chấp sự cùng Nhạc Nhạc có chút thời gian nên cũng hiều ‘người quen’ trong miệng hắn có ý rằng cùng hắn lến giường mới là người quen. Bốn nàng cũng che miệng cười khẽ, chỉ có Như Mộng cùng Tiêm Tiêm có chút khó hiểu hướng Tứ Nguyệt chấp sự thính giáo, nghe xong cũng cùng các nàng cười mờ ám.
“A, nguyên lai là như vậy, ta với ngươi nói chuyện với ngươi cũng có thể là quen không? Ta lại đi theo ngươi…”
Nói xong nàng cũng chạy trốn mất dạng vào rừng, giữa hai bắp đùi ẩm ướt nhớp nháp khiến nàng vô cùng khó chịu bứt rứt, nhìn Nhạc Nhạc trần truồng lại càng chịu không nổi, không trốn còn có biện pháp khác sao? Có.. chẳng qua nàng không nghĩ tới thôi.
Nhạc Nhạc không nghĩ là Huyết Ảnh sẽ nói như vậy, kinh ngạc thở dài nói:
“nha dầu nóng tính kia, bất quá đi theo ta cũng thật nguy hiểm!”
Vừa nói, hắn vừa cười xấu xa vừa nhìn chăm chú vào đỉnh ngọc phong khiết bạch của Tiêm Tiêm.
Tiêm Tiêm liếc hắn một cái, sẵng giọng
“mới vừa rồi hành hạ người ta còn chưa đủ sao? Nga chàng còn chưa nói cho ta biết vợ chồng cường đạo kia tại sao vừa nghe thơ của chàn lại thả chúng ta đi?”
Nhạc Nhạc cũng không trực tiếp trả lời, chỉ là lặp lại câu thơ vừa rồi, tăng thêm khẩu âm cũng mập mờ hướng các nàng cười dâm đãng
“A, chàng thật xấu xa!”
Trừ Cung Như Mộng không rõ ra chúng nữ còn lại đều hướng Nhạc Nhạc xấu hổ làm nũng.
Tư Đồ Bằng thấy Tiêm Tiêm biến mất, biết cùng Vương Nhạc Nhạc có liên quan, trong lòng thầm kêu đáng tiếc biết Tiêm Tiêm ‘lành ít dữ nhiều’, nói không chừng đã vào miệng soi. Tức khí cũng không thèm để ý đến Liễu Côn nữa mang theo thủ hạ nhanh chóng biến mất, chạy thẳng tới Long Cốt huyện.
Màn đêm vừa rơi xuống hắn đã mang theo gia tướng tiến vào khách sạn. trương Mạnh, Chu Thuận đi vào hồi báo:
“thuộc hạ đã liên lạc đến tổng chỉ huy Tư Đồ gia trong hàng động lần này, nghe nói tiểu thư cũng ở đây, đi cùng nàng còn có Hoan Hỉ giáo – Hồ Cơ, Vạn Lý Minh hai trưởng lão đã ở…”
Tư Đồ Bằng kinh ngạc ngắt lời nói:
“Ngươi vừa mới nói… người nào ở đâu?”
“Tiểu thư Tư Đồ Mẫn… a câu phía sau là Hồ Cơ của Hoan Hỉ giáo”
“Nàng cũng tới, thật là không tưởng được, có nàng xuất thủ cho dù đối mặt thiên quân vạn mã chúng ta vẫn có phần thắng…”
Tư Đồ Bằng ngửa mặt lên trời lộ ra bộ dáng hồi ức
“Năm đó ở trong phủ thu Mẫn muội làm đồ đệ ta đã gặp qua một lần… đến nay…”
Trương Mạnh, Chu Thuận vội la lên
“Nhị công tử, người làm sao lại chảy máu cam rồi?”
“Hả?”
Tư Đồ vội lau lau lỗ mũi.
“Ha ha ha, ca ca vẫn như cũ, nghe thấy tên sư phụ đã chảy đầy máu mũi rồi, sư phụ nếu biết nhất định sẽ cao hứng thưởng cho huynh mấy môi thơm đấy!”
Một chuỗi thanh âm me người từ ngoài cửa sổ truyền vào.
Tiếng cười là từ năm trượng truyền tới, Trương Mạnh, Chu Thuận còn chưa kịp phản ứng thì một trận hương phong sớm đã sà vào phòng.
Trương Mạnh, Chu Thuận đầu tiên ở trên bàn thấy một đôi chân ngọc nhẵn mịn như Dương Chi. Bọn họ biết rõ là tiểu thư thì không nên nhìn chăm chú như vậy nhưng vẫn không quản được đôi mắt ngơ ngẩn nhìn lên.
Bắp chân trắng noãn lõa lồ đến đầu gối bị một đoạn khố che tầm mắt. Hai người bọn họ nóng lòng nuốt nước bọt lướt qua cản trở màu hồng chướng mắt chăm chú nhìn eo thon khiết bạch bên trên, chiếc rốn xinh xắn khảm một viên thất thải bảo thạch. Lại hướng tiếp lên trên hương nhũ dựng đứng ngạo nghễ sau chiếc áo nhỏ nhắn, bởi hai người nhìn từ góc độ tuyệt diệu như vậy nên có thể mơ hồ thấy thung lung thăm thẳm dưới ngọc phong hung vĩ, hai người gầm nhẹ một tiếng từ từ tiến gần lại phía nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.