Quyển 3 - Chương 3: Vô Song
Vương Thiểu Thiểu
28/08/2014
Lúc Nhạc Nhạc về đến phòng, Thái Vân nằm trong chăn mỏng đã đầm đìa mồ hôi thơm, cơ
thể nóng lên như hòn than, y phục mỏng quấn trên người đã bị thấm ướt từ lâu, khi Nhạc Nhạc cởi y phục nàng ra, hiện ra đôi chân trần trắng mịn, Nhạc Nhạc biết không thể chờ đợi được nữa, hoàn toàn tiến vào nội thể
của nàng, Thái Vân sau khi chịu sự dày vò lúc trước, giờ trải qua nỗi
đau của việc phá thân, vẻ mặt đau khổ khó chịu vì dục hỏa bỗng trở thành tươi vui khoan khoái.
Nhạc Nhạc thấy nàng phản ứng rất vui sướng, bèn chuyên tâm giải độc cho nàng, chẳng chút trêu chọc nào, cả người nàng liền run loạn, miệng say sưa rít lên, tay ghì chặt cổ Nhạc Nhạc, rất sợ người đem khoái lạc đến cho nàng chạy mất, nỗi khổ về dục hỏa thiêu thân nàng đã nếm đủ rồi, hiện giờ là lúc khổ tận cam lai, nàng không việc gì phải che giấu khoái lạc trong tình yêu, chỉ phát ra những tiếng gào rít ban sơ nhất, hết sức khoái cảm, trùng trùng va chạm, cao trào nối tiếp cao trào, nàng la đến mức cổ họng cũng khản đi, toàn thân run rẩy như đám mây, mây hồng, mây bay giữa trời! Đúng vậy, nàng cảm thấy cơ thể đang bay, vĩnh viễn cũng không rơi xuống đất, cảm giác mất trọng lượng khiến nhiệt huyết của nàng sôi sùng sục, rít một tiếng, hôn mê đi.
Nhạc Nhạc biết nàng đã đủ rồi, không thể nhiều hơn được nữa, giao hợp lần đầu đã quá điên cuồng, kết quả của sự điên cuồng chỉ sợ phải vài ba ngày không thể đi đứng được ấy chứ!
Nhạc Nhạc nhìn hai nữ nhân kia đang quấn vào nhau ở trong chăn, nghe thấy tiếng Thái Vân ngừng lại, hai đôi mắt đẹp mơ màng nhìn Nhạc Nhạc, trong mắt hiện ra dục vọng, lộ ra khát khao vô hạn, Nhạc Nhạc đâu có thể để bọn nàng thất vọng, bản thân hắn còn chưa thỏa mãn mà, kêu lên một tiếng, rồi nhào lên.
Trước tiên dùng cách thô bạo nhất chinh phục Giang Tiểu Vi, nàng trong lúc khoái cảm cực độ đã mê đi, nở nụ cười mãn nguyện đi vào trong giấc mộng.
Nhạc Nhạc đè Tiểu Kỳ xuống dưới, khẽ cười nói:
- Tiểu Kỳ Kỳ của ta đợi không nổi hở? Cái gì trên người Tiểu Kỳ Kỳ cũng rất thơm mà! Cơ thể mềm quá, ôm nàng giống như ôm một cục bông, mềm như không xương, lại có đàn tính kinh người, ca ca yêu chết đi được!
- Ca ca, người ta không chờ được nữa rồi, Tiểu Kỳ Kỳ muốn, muốn ca ưm, ca...
Nhạc Nhạc hít sâu một hơi, nói:
- Tiểu Kỳ Kỳ, càng ngày càng cám dỗ ta rồi, ca ca đến đây!
Lần này nàng lại không bị mê đi, trái tim thở gấp nhảy điên cuồng, rất lâu mới bình yên trở lại, nàng chầm chậm xoay người, bò lên người Nhạc Nhạc, dùng tiếng kêu run rẩy yêu kiều, nhu nhược nói:
- Ca! Ta rất yêu chàng! Ca, hôn ta...
Nhạc Nhạc hôn nhẹ lên miệng nàng, dịu dàng quấn lấy cái lưỡi trơn mềm, hút lấy nước bọt thơm ngát, rất lâu mới nói:
- Ta cũng yêu nàng, hảo Kỳ nhi, ngủ trên người ca ca đi! Ồ, tiểu bảo bối đợi một tý, ta ôm Thái Vân sang đây!
Trời sáng, Nhạc Nhạc cảm thấy Thái Vân đã tỉnh, bèn đặt Kỳ Kỳ vẫn còn ngủ say xuống, nhẹ nhàng ôm Thái Vân lúc này không dám mở mắt, Nhạc Nhạc ghé bên tai nàng ôn nhu nói:
- Thái Vân nhi, nàng tỉnh rồi à, có đau không?
- Ư, rất đau...
Nàng thẹn đỏ mặt, vẫn không dám mở mắt, nép vào lồng ngực ấm áp của Nhạc Nhạc:
- Tối qua ta chẳng nhớ được gì hết, cơ thể bỗng trở nên nóng như lửa, rồi làm sao thì không biết, về sau mới hơi tỉnh táo, lại mê đi, đến lúc ta phát hiện ngươi ở trên mình ta, ta rất cao hứng.
- Thái Vân nhi an tâm, có ta ở cạnh nàng thì chẳng cần sợ gì hết, có chuyện xảy ra ta chống cho, nàng lần đầu ra giang hồ, một số việc không hiểu rõ, sau này phải học nhiều hơn một chút, không được giống tối qua, lúc đó ta rất lo đấy!
- Không đâu, ta sẽ cẩn thận, còn may là ngươi, nếu không nếu không ta sẽ khó chịu chết mất!
Nhạc Nhạc cười nói:
- Thái Vân nhi của ta còn muốn rời khỏi ta không?
- Không, ta sai rồi, ta cũng không muốn rời khỏi ngươi nữa, ta có thể gọi ngươi là ca ca không, ta cảm thấy gọi như vậy đặc biệt khoan khoái, và an toàn!
Nhạc Nhạc cười một cách nhăn nhở nói:
- Đương nhiên, ta thích người khác gọi ta là ca ca, kỳ thực ta mới có mười sáu tuổi, hô hô! Nàng biết vì sao các nàng kia gọi ta là ca ca không?
- Không biết! Ca, ca nói cho ta biết đi!
- Đó là lúc bọn họ không nhịn được gọi ta là ca ca, còn gọi là thân ca ca nữa chứ! Ha ha!
- Hừ, hảo hoại nhân, ca...
Nữ nhân dường như trời sinh đã biết làm nũng, Thái Vân nhi đã bắt đầu rơi vào “Lưới giăng” của Nhạc Nhạc!
Lại qua rất lâu, hai nữ nhân kia mới tỉnh, mùa thu mưa sơ một lát, không khí hơi lạnh, gió mát, trời sáng, có điều vẫn không thấy mặt trời xuất hiện, tam nữ đều muốn trang điểm trước gương, Thái Vân mới phá thân lần đầu, cả đi hầu như cũng không thể, nên Nhạc Nhạc bồng nàng đến trước bàn trang điểm, Mộ Dung Kỳ tùy tiện chỉnh sửa một tý, thấy chỗ này chật, bèn chạy ra khỏi phòng, không lâu mang vào mấy cành hải đường cầm trong tay, ra dấu mấy cái trong gương, hờn dỗi nói:
- Ca, ca xem hoa đẹp, hay là Kỳ Kỳ đẹp?
Nhạc Nhạc làm bộ nhìn hồi lâu, Mộ Dung Kỳ sốt ruột nói dỗi:
- Ca, ca nói nhanh đi, đáo để ai đẹp hơn?
Nhạc Nhạc thở dài nói:
- Ta cảm thấy hoa vẫn đẹp hơn!
- Hứ, ca ca không thích Kỳ Kỳ, hoa chết, hoa thối, vò nát ngươi, xem ngươi còn đẹp bằng ta không?
Mộ Dung Kỳ tức giận xé loạn cành hoa một hồi, ném xuống chân Nhạc Nhạc, cái miệng hồng đào mắng:
- Đã là hoa tốt, tối nay để xú hoa này bồi tiếp ca ngủ đi! Hừ, ta không thích ca nữa!
Nhạc Nhạc cười lớn nói:
- Kỳ Kỳ lại tức giận à, ca ca làm bài thơ cho nàng nghe thế nào?
Tiểu Vi và Thái Vân ầm ĩ nói:
- Hay lắm hay lắm, nghe nói thơ của ca nghe rất hay!
Mộ Dung Kỳ cao ngạo dẩu mỏ lên:
- Không được, ta không nghe đâu, thơ thối, thơ nát! Hừ!
Nhạc Nhạc nhẹ nhàng ngâm:
Tạc dạ hải đường sơ trước vũ,
Sổ điểm khinh doanh kiều dục ngữ.
Giai nhân hiểu khởi xuất lan phòng,
Chiết lai đối kính hóa hồng trang.
Vấn lang hoa hảo nô nhan hảo?
Lang đạo bất như hoa yểu điệu.
Giai nhân văn ngữ phát kiều sân,
Bất tín tử hoa thắng hoạt nhân.
Tương hoa nhu toái trịch lang tiền:
Thỉnh lang kim nhật bạn hoa miên !
Dịch thơ (Diệp Kiếm Anh):
Hải đường mưa ướt đêm qua,
Hoa tươi muốn cất lời ca dịu dàng.
Giai nhân sáng sớm hỏi chàng:
Sau khi so sánh hồng trang mỹ miều
Thiếp hay hoa đẹp yêu kiều?
Hoa kia yểu điệu hơn nhiều nàng ơi!
Giai nhân ghen tức cả cười
Hoa chết sao đẹp bằng người sống ta
Đem hoa vò nát ném ra
Đêm nay chàng ngủ với hoa nghe chàng.
- Không, không làm nữa, ca ca cười nhạo người ta, ca...
Mộ Dung Kỳ tuy không chịu, nhưng đã mỉm cười bổ vào lòng Nhạc Nhạc.
- Hi hi, tức cười quá, ca ca thực là lợi hại!
Thái Vân cùng Tiểu Vi hai người hi hi cười rộ, Mộ Dung Kỳ càng làm nũng chui vào lòng Nhạc Nhạc không ra.
- Được rồi, chúng ta xuống ăn cơm, Thái Vân nhi, để ca bồng nàng xuống, ai bảo tối qua nàng điên cuồng như vậy chứ!
Nhạc Nhạc cười nói, bồng ngang Thái Vân lên, mấy người sánh vai bước xuống lầu.
Thái Vân thấy Nhạc Nhạc đối với mình như vậy, vừa cao hứng vừa mừng thẹn, sao không xấu hổ khi ở trước mọi người để hắn bồng chứ, nhưng quả tình không thể đi được, vừa động thì đã đau rát, mặc dù thẹn đỏ ửng cả mặt, nhưng xuân ý tràn đầy cùng với nét hạnh phúc lờ mờ lại giấu không được, khi Nhạc Nhạc và tam nữ xuống, tiếng ồn trong đại sảnh bỗng ngưng lại, toàn bộ đều im lặng, có không ít người biết việc đêm qua, còn có không ít “Anh hùng hảo hán” hiện giờ đang quá lâm ấy chứ! Trông thấy nữ tử trúng xuân dược tối qua xinh đẹp như vậy, cứ hối hận mãi sao tối qua không liều hơn một tý, cướp nàng về để “Giải độc”! Giờ có hối hận nữa thì cũng đã muộn rồi, coi dáng vẻ hạnh phúc của nàng, hễ sờ một lát thì ra nước rồi, chậc chậc, tiểu cô nương thực là ngon lành!
Nữ nhân thì lại chăm chăm nhìn Nhạc Nhạc, anh tuấn thông thường rốt cuộc chỉ là thông thường, xinh đẹp đặc biệt cũng chỉ là đặc biệt, Nhạc Nhạc là đặc biệt trong đặc biệt, bởi hắn là người có thể khiến người ta “Lướt qua không quên”! Đặc biệt là Mặc Linh Tử trong Mặc Sơn tam đạo sĩ, cặp mắt vẫn còn hơi sưng, ngơ ngẩn chằm chằm ngó Nhạc Nhạc, thần sắc trong mắt cực kỳ phức tạp, bưng một chén cháo, húp như điên, quả thực húp đến nửa ngày cũng chưa hạ chén xuống, cháo thừa rơi tràn cả ra đạo bào, hai tên sư huynh lắc đầu lia lịa ngó, than tiếc không ngớt!
Quan Thái cũng đi xuống lầu, ngồi mé đối diện Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc hướng tới gã cười nói:
- A Thái không muốn kiếm vợ à, coi ta này, bên cạnh đã có ba vợ rồi, ở ngoài còn có mấy người nữa cơ, A Thái chẳng nhẽ không nóng ruột ư?
- Ha ha...
Quan Thái cười ngây ngô nói:
- Ta vẫn chưa hoàn thành giao phó của sư phụ mà, sau này hãy nghĩ tới những việc này, hiện giờ kẻ thù lợi hại như vậy, cả tính mạng cũng không bảo đảm, sao có thể liên lụy cô nương nhà người ta chứ! Ha ha, ăn cơm trước đã, sau này hãy nói những chuyện này tiếp!
Gã ngượng ngùng nói chệch câu chuyện đi.
Bên ngoài khách sạn lại có tiếng vó ngựa vang lên, ngoài cửa chợt xuất hiện một lục sam cô nương đeo kiếm, cặp mắt nhỏ dài long lanh, cái mũi xinh xắn, đôi môi đỏ son cực đẹp, vóc người không phải là rất cao, phối hợp tổng thể lại, sự duyên dáng gợi tình gây cho người ta cảm giác tâm động, xem chừng nàng vẫn là xử nữ. Vẻ gợi tình của nàng hơi mờ nhạt, không cố ý, là tự nhiên, nhưng sự gợi tình ấy lại cực kỳ lôi cuốn, khiến nam nhân vừa nhìn thấy nàng đã muốn đè nàng trên giường, hết sức đày đọa, hết sức hủy hoại nàng, nữ nhân kiểu này là mối nguy hiểm, cả bản thân nàng cũng sẽ luôn rơi vào nguy hiểm.
Nhạc Nhạc trong bụng thầm khen ngợi “Có người đã từng nói, trên đời có thể khiến nam tử điên cuồng có hai loại nữ nhân, một là nữ nhân mà nam nhân vừa thấy đã muốn cưỡng hiếp, loại kia là, nữ nhân vừa thấy nam nhân đã muốn cưỡng hiếp hắn!”
Nàng vẫn chưa đi vào phòng thì sau lưng truyền đến một giọng nam:
- Yến Vô Song, xem ngươi còn đi đâu?
Nàng ngoái đầu hừ một tiếng, nói:
- Ai nói ta muốn đi đấy, ta khó khắn lắm mới đến được đây, còn chưa nghỉ ngơi, sao lại đi?
Giọng nói ôn nhu tế nhị, cả thanh âm tức giận cũng uyển chuyển lọt tai, dụ dỗ tâm thần người.
Nàng kiếm một cái bàn kề Nhạc Nhạc, gọi đồ rồi từ từ ăn.
Nam nhân nói chuyện ấy cũng đi vào, chừng ba mươi tuổi, sắc mặt đen vàng, râu chữ bát, cặp mắt chuột xám xịt đảo loạn, thấy mọi nhân sĩ võ lâm trong sảnh đều đang nhìn mình, tựa như giải thích cho mình vội mắng:
- Yến Vô Song, ngươi giết đại ca ta, hôm nay ta phải giết chết ngươi, thay đại ca báo thù, hôm nay ngươi trốn không nổi đâu!
Yến Vô Song miễn cưỡng lắc đầu nói:
- Quả thực không hiểu nổi huynh đệ các ngươi, một tên nhất định muốn ta làm tiểu thiếp của gã, ta không chịu nên đã giết gã, ngươi lại muốn lấy ta làm vợ, ta không đồng ý, ngươi lại truy sát ngàn dặm, âm hồn không tan nhất định phải báo thù cho gã, thực sợ các ngươi quá, đợi ta ăn no uống đủ, nghỉ ngơi đủ rồi ta lại trốn nữa, ngươi lại truy nữa! Dù sao ngươi cũng truy không được ta!
Sau khi mọi người trong sảnh nghe thấy nguyên do như vậy, không kềm nổi bật tiếng cười lớn, cười mãi đến mức hán tử mặt đen sắc mặt chuyển hồng, mặt đen có thể biến thành hồng, quả thực không phải là việc dễ dàng, nhưng sự chế giễu của mọi người lại có hiệu quả như thế.
Hán tử mặt đen la lên:
- Tiểu yêu nữ, Liễu Tam Thiếu ta há phải là loại người như ngươi nói, xem kiếm!
Giữa lúc phẫn nộ, gã mãnh liệt rút kiếm, đâm tới Yến Vô Song, kiếm còn chưa đến trước bàn, chỉ nghe ở xung quanh truyền tới mấy chục tiếng phá không.
- A...! Quân tập kích.
Liễu Tam Thiếu gào một tiếng bi thương, nhãn châu lồi ra, bất cam mà chết, gã không hiểu rõ, vì sao có mấy chục cái ám khí khác nhau tập kích gã, ám khí gồm có xương ba góc, trân châu, đá, kim thép, chén rượu, đũa, tăm xỉa răng, móng tay, còn có một miếng vỏ quýt, lại còn có một đoạn răng gãy.
Xem ra mị lực của Yến Vô Song không giống người bình thường rồi, lại có mười mấy người lén ra tay cho nàng, có lẽ là vì sắc đẹp của nàng mà xuất đầu đây!
Trái lại Yến Vô Song bị dọa đến phải nhảy lên, hờn mát nói:
- A, các ngươi giết gã rồi! Ta trên đường về nam đã đi hơn ngàn dặm đường, luôn luôn có gã chơi đùa cùng ta, lần này lại phải kiếm đồ chơi mới rồi, chao ôi, xúi quẩy quá nhỉ!
Nói xong nàng bĩu môi tức giận, chẳng thèm nhìn thi thể lấy một cái, đoạn tiếp tục ăn bánh bao thịt trâu của nàng, có điều dáng điệu xinh đẹp ấy càng khiến nam nhân mê mẩn.
- Huynh đệ chúng ta là Giang Bắc Song Hổ, cái tên này bên trong cũng có chữ song, xem ra chúng ta rất có duyên, cô nương đã không có người chơi cùng, thì để huynh đệ của ta làm dùm đi!
Lời nói vừa dứt, đã thấy hai tráng hán đeo đao đi tới cạnh Yến Vô Song, cười he he ngó nàng chòng chọc, có điều nụ cười cực giống lang sói, bốn mắt phát sáng, ánh sáng dâm dục.
Yến Vô Song hơi dẩu mỏ lên, chân mày lá liễu khẽ nhíu một cái, hốt nhiên lại vui mừng hai mắt phóng quang nói:
- Chỉ cần các ngươi có thể bắt được ta, ta liền chơi cùng các ngươi! Chỉ sợ các ngươi chân tay vụng về cả đời cũng không chạm được mép áo của bản cô nương, khách khách khách, các ngươi khỏi cần trợn mắt, ta chẳng sợ đâu!
Một tên trong Giang Bắc Song Hổ, mỉm cười nói:
- Tiểu cô nương đã nói, thì phải giữ lời, lão tử bây giờ bắt cô, đến lúc bắt được phải bồi tiếp hai ca ca chúng thật tốt!
Nói xong gã nhìn đi nhìn lại, xác nhận không có ám khí mới nhào về phía tiểu cô nương.
- Ám khí!
Cơ thể người đó bổ đến lưng chừng không, thì ngừng lại cứng ngắt, rồi ngã thẳng cẳng trên nền nhà, làm cho mọi người đồng thanh cười lớn, gã từ dưới đất đứng lên, phủi phủi mông, mắng:
- Con mẹ nó, ai dám lừa gạt lão tử, ám khí từ đâu đến! Hăm lão tử xíu nữa thì té chết.
Tên kia ở bên cạnh nhắc nhở:
- Đại ca, cẩn thận là hơn, để tiểu đệ ở cạnh lưu ý cho đại ca, bắt tiểu nương này chẳng phải là tiểu sự dễ dàng!
Nhạc Nhạc thấp giọng nói với Mộ Dung Kỳ:
- Sao rồi, Kỳ nhi cũng quan tâm tới nha đầu ấy, có muốn ca gạt y qua đây không? Chậc chậc, cơ thể nha đầu này quả là chọc ra lửa, hồng nhan họa thủy mà, có điều họa này nam nhân nào cũng thích!
Mộ Dung Kỳ vốn sợ Nhạc Nhạc xuất thủ, dẫn tới sự chú ý của tiểu cô nương, đến lúc tiểu cô nương chịu không nổi mị lực của Nhạc Nhạc, mình có thêm thư muội nữa, như vậy lại có người chia phần Nhạc Nhạc, mình há chẳng phải càng thương tâm, nên mới giành trước Nhạc Nhạc một chút để giúp đỡ tiểu cô nương. Bây giờ thấy Nhạc Nhạc hỏi nàng như vậy, nàng vội đáp:
- Không được! Ta cấm chàng đi gạt cô nương khác nữa! Ca, có mấy người chúng ta còn chưa đủ ư?
Tiểu Vi chế giễu:
- Kỳ muội à, bản sự của ca đối với chúng ta lớn như vậy, chúng ta cơ bản không chịu để cho nhiều thư muội giúp đỡ thì không được đâu, lần nào làm việc ấy, chúng ta chẳng phải đều mê đi, lại nói Yến Vô Song quả thực là quyến rũ đấy.
Tiếng nàng tuy nhỏ, nhưng hai người đều thẹn đỏ mặt, Mộ Dung Kỳ lườm nàng một cái, đành chịu nói:
- Được rồi, nhưng, vừa nghĩ có nhiều người, lòng ta cứ có chút khó chịu!
Nhạc Nhạc thính giác nhanh nhạy như thế, sớm đã nghe thấy lời nói của bọn nàng, mỉm cười ngụy dị không nói lời nào, lúc này một tên trong song hổ đã di chuyển chầm chậm đến trước mặt Yến Vô Song, cười nói:
- Vậy ta bắt thực nhé!
Yến Vô Song cơm nhét đầy miệng, lắc đầu lầu bầu nói:
- Đợi một tý, đợi ta ăn cơm xong rồi chơi! Các ngươi ăn no có sức lực, người ta mới vừa ăn, nếu không ta không chơi cùng các ngươi, ồ, cái này ngon lắm, cái này cũng không tệ.”
- Ám khí!
Mộ Dung Kỳ không sớm không muộn, ngay lúc Song Hổ định duỗi tay tranh thủ bắt Yến Vô Song, lại hô lên một câu.
Song Hổ quả thực còn sợ kiểu chết thảm ban nãy của Liễu Tam Thiếu, toàn thân cắm đầy các loại ám khí, mấy chục lỗ máu, cho nên khi nghe tiếng hô có ám khí, bèn kinh hãi kêu lên một tiếng, khiếp sợ lộn mèo ra sau một cái, người trong sảnh lại được một trận cười lớn, Giang Bắc Song Hổ ở trên giang hồ cũng có chút tên tuổi, nên có không ít người thảo luận bên dưới.
- Nghe nói Giang Bắc Song Hổ thế này thế kia, chẳng qua là như vậy, bị người ta nói mấy câu dọa đến té *** té đái!
- Đúng rồi, bộ dạng đó, thực là buồn cười, còn tự xưng là Song Hổ chứ, ngay cả con mèo mật cũng lớn hơn gã, hô hô!
Lúc này Song Hổ đã xác định được phương hướng của tiếng nói, ngây người chằm chằm nhìn về phía bàn Nhạc Nhạc, Yến Vô Song cũng bưng chén lớn, ngoái đầu hiếu kỳ ngó bọn Nhạc Nhạc, bụng nghĩ “Hai tiếng ban nãy đều là tiếng của nữ nhân, cả nữ nhân cũng thích ta ư, trước đây ta nhớ đều là nam nhân tự tác đa tình mà, a, ôi nam tử ấy anh tuấn quá!”
Song Hổ tức giận nói:
- Ta tưởng là ai cơ, té ra là tên dâm tặc mà, đêm qua đã đắc thủ được cô nương kia, hắc hắc, nha đầu ấy hiện giờ không còn có thể đi đứng được nữa rồi, lợi hại! Nhưng cũng không được làm lỡ việc săn gái của ta chứ!
Mộ Dung Kỳ phẫn nộ nói:
- Ngươi mới là dâm tặc ấy, chẳng kể chuyện của ca ca ta, chọc ngươi là bản cô nương, làm sao! Bản cô nương coi ngươi đúng là không hợp nhãn!
Tiểu Vi khó hiểu nhẹ nhàng hỏi Nhạc Nhạc:
- Ca, Tiểu Kỳ làm sao vậy, cô ấy thường nhìn nam nhân không hợp nhãn, giống như là toàn bộ nam nhân trong thiên hạ đều mắc nợ cô ấy vật gì vậy, ồ, trừ ca ca!
Nhạc Nhạc cười nói:
- Ha ha, nếu nợ cũng là do cha cô ấy nợ, cha cô ấy đã làm liên lụy đến tất cả nam nhân thiên hạ rồi!
Tiểu Vi không hiểu lắc lắc đầu.
- Vậy đừng trách Giang Bắc Song Hổ chúng ta ức hiếp giới nữ lưu các ngươi, huynh đệ lên!
Hai người như sói như hổ lao lên.
- Công phu mèo ba chân, cút đi!
Mộ Dung Kỳ vẫy ra một luồng chưởng phong, trong chưởng phong chỉ chứa bốn thành nội lực, nhưng Song Hổ lại giống như đột nhiên lao sai hướng, song song đâm vào bức tường ở mé trái, đầu vỡ máu chảy, hôn mê đi.
Mộ Dung Kỳ không ngờ Song Hổ kém như vậy, tưởng là hại chết mạng người, hướng về Nhạc Nhạc lè lưỡi có chút áy náy nói:
- Ca, ta chỉ dùng bốn thành lực đạo, bọn chúng như vậy, chẳng trách ta được.
- Ha, thư thư lợi hại quá! Đây là công phu gì thế, ta cũng muốn học!
Yến Vô Song tay vừa cầm bánh bao, vừa nhảy lên chạy qua, ngồi bên cạnh Mộ Dung Kỳ.
“A” Mộ Dung Kỳ không ngờ gây nên phiền phức:
- Công phu này của ta là gia truyền, không truyền ra ngoài đâu!
- Hừ, các ngươi sao đều như thế cả! Không phải gia truyền, thì là sư môn ngoại truyền, gặp cứ muốn thu ta làm đồ đệ, lão hiếu sắc cứ chòng chọc nhìn ta, còn động tay động chân, nếu không phải là ta cơ trí, sớm đã bị người hừ, nhìn lén người ta luyện công, vỗ tay ủng hộ gã, ngược lại bị người khác truy sát, hừ, một đám quỷ ích kỷ!
Yến Vô Song bất mãn chằm chằm nhìn Kỳ Kỳ, ra sức cắn bánh bao, giống như cái bánh đó chính là Kỳ Kỳ vậy.
- Ta có thể dạy lại cô, nhưng có điều ta chỉ biết đao pháp!
Giang Tiểu Vi thấy nàng rất là đáng thương, nhớ đến hoàn cảnh cầu sư vô môn trước đây của mình, đặc biệt đồng tình chăm chú nhìn nàng, hy vọng có thể giúp nàng một chút.
“A!” Yến Vô Song nhăn mũi thành vòng, khổ não nói:
- Nhưng ta không thích đao!
- Các ngươi không được nhìn ta, ta sử kiếm, nhưng không biết chiêu thức đâu!
Nhạc Nhạc thấy mấy người đều chăm chăm nhìn hắn, vội làm sáng tỏ quan điểm của mình.
- Gạt người! Sử kiếm không biết chiêu thức, kiểu nói hoang đường này mà cũng nói ra được, trông xinh đẹp như vậy, nhất định không phải là người tốt! Hừ, không cho các ngươi chơi, ta tự chơi à!
Nói xong nhún mình một cái, bay ra cửa đại sảnh.
Chưởng quỹ vội kêu:
- Còn chưa đưa tiền mà, cô nương, tiền!
Yến Vô Song đang ở giữa không trung, đột nhiên ngừng lại hướng về chỗ cũ bay tới, tốc độ nhanh hơn gấp hai lần lúc đầu, lộn trở lại, một chiêu này làm kinh hãi tất cả những người trong sảnh, kể cả nhóm người Nhạc Nhạc, tại không trung mà không mượn bất cứ vật gì để thay đổi phương hướng, loại khinh công này từ trước đến giờ chưa từng nghe nói à.
Phần lớn mọi người cho rằng nàng trở lại là để trả tiền, nhưng lập tức biết là mình đoán sai, bởi vì ở cửa lại xuất hiện một người, dáng người cao lớn, toàn thân bá khí, tuổi hơn ba mươi, nhếch nha nhếch nhác, râu tùy ý mọc tràn lan trên mặt, đi tới cửa liền đứng lại,
Gã chăm chú nhìn về phía Yến Vô Song, gầm lên một tiếng:
- Yến Vô Song!
Âm thanh chấn động giấy cửa sổ tạo ra tiếng kêu o o, Nhạc Nhạc bụng than, tiểu nha đầu này quả nhiên là yêu cơ gây tai họa, việc phiền phức thực là nhiều!
Nhạc Nhạc thấy nàng phản ứng rất vui sướng, bèn chuyên tâm giải độc cho nàng, chẳng chút trêu chọc nào, cả người nàng liền run loạn, miệng say sưa rít lên, tay ghì chặt cổ Nhạc Nhạc, rất sợ người đem khoái lạc đến cho nàng chạy mất, nỗi khổ về dục hỏa thiêu thân nàng đã nếm đủ rồi, hiện giờ là lúc khổ tận cam lai, nàng không việc gì phải che giấu khoái lạc trong tình yêu, chỉ phát ra những tiếng gào rít ban sơ nhất, hết sức khoái cảm, trùng trùng va chạm, cao trào nối tiếp cao trào, nàng la đến mức cổ họng cũng khản đi, toàn thân run rẩy như đám mây, mây hồng, mây bay giữa trời! Đúng vậy, nàng cảm thấy cơ thể đang bay, vĩnh viễn cũng không rơi xuống đất, cảm giác mất trọng lượng khiến nhiệt huyết của nàng sôi sùng sục, rít một tiếng, hôn mê đi.
Nhạc Nhạc biết nàng đã đủ rồi, không thể nhiều hơn được nữa, giao hợp lần đầu đã quá điên cuồng, kết quả của sự điên cuồng chỉ sợ phải vài ba ngày không thể đi đứng được ấy chứ!
Nhạc Nhạc nhìn hai nữ nhân kia đang quấn vào nhau ở trong chăn, nghe thấy tiếng Thái Vân ngừng lại, hai đôi mắt đẹp mơ màng nhìn Nhạc Nhạc, trong mắt hiện ra dục vọng, lộ ra khát khao vô hạn, Nhạc Nhạc đâu có thể để bọn nàng thất vọng, bản thân hắn còn chưa thỏa mãn mà, kêu lên một tiếng, rồi nhào lên.
Trước tiên dùng cách thô bạo nhất chinh phục Giang Tiểu Vi, nàng trong lúc khoái cảm cực độ đã mê đi, nở nụ cười mãn nguyện đi vào trong giấc mộng.
Nhạc Nhạc đè Tiểu Kỳ xuống dưới, khẽ cười nói:
- Tiểu Kỳ Kỳ của ta đợi không nổi hở? Cái gì trên người Tiểu Kỳ Kỳ cũng rất thơm mà! Cơ thể mềm quá, ôm nàng giống như ôm một cục bông, mềm như không xương, lại có đàn tính kinh người, ca ca yêu chết đi được!
- Ca ca, người ta không chờ được nữa rồi, Tiểu Kỳ Kỳ muốn, muốn ca ưm, ca...
Nhạc Nhạc hít sâu một hơi, nói:
- Tiểu Kỳ Kỳ, càng ngày càng cám dỗ ta rồi, ca ca đến đây!
Lần này nàng lại không bị mê đi, trái tim thở gấp nhảy điên cuồng, rất lâu mới bình yên trở lại, nàng chầm chậm xoay người, bò lên người Nhạc Nhạc, dùng tiếng kêu run rẩy yêu kiều, nhu nhược nói:
- Ca! Ta rất yêu chàng! Ca, hôn ta...
Nhạc Nhạc hôn nhẹ lên miệng nàng, dịu dàng quấn lấy cái lưỡi trơn mềm, hút lấy nước bọt thơm ngát, rất lâu mới nói:
- Ta cũng yêu nàng, hảo Kỳ nhi, ngủ trên người ca ca đi! Ồ, tiểu bảo bối đợi một tý, ta ôm Thái Vân sang đây!
Trời sáng, Nhạc Nhạc cảm thấy Thái Vân đã tỉnh, bèn đặt Kỳ Kỳ vẫn còn ngủ say xuống, nhẹ nhàng ôm Thái Vân lúc này không dám mở mắt, Nhạc Nhạc ghé bên tai nàng ôn nhu nói:
- Thái Vân nhi, nàng tỉnh rồi à, có đau không?
- Ư, rất đau...
Nàng thẹn đỏ mặt, vẫn không dám mở mắt, nép vào lồng ngực ấm áp của Nhạc Nhạc:
- Tối qua ta chẳng nhớ được gì hết, cơ thể bỗng trở nên nóng như lửa, rồi làm sao thì không biết, về sau mới hơi tỉnh táo, lại mê đi, đến lúc ta phát hiện ngươi ở trên mình ta, ta rất cao hứng.
- Thái Vân nhi an tâm, có ta ở cạnh nàng thì chẳng cần sợ gì hết, có chuyện xảy ra ta chống cho, nàng lần đầu ra giang hồ, một số việc không hiểu rõ, sau này phải học nhiều hơn một chút, không được giống tối qua, lúc đó ta rất lo đấy!
- Không đâu, ta sẽ cẩn thận, còn may là ngươi, nếu không nếu không ta sẽ khó chịu chết mất!
Nhạc Nhạc cười nói:
- Thái Vân nhi của ta còn muốn rời khỏi ta không?
- Không, ta sai rồi, ta cũng không muốn rời khỏi ngươi nữa, ta có thể gọi ngươi là ca ca không, ta cảm thấy gọi như vậy đặc biệt khoan khoái, và an toàn!
Nhạc Nhạc cười một cách nhăn nhở nói:
- Đương nhiên, ta thích người khác gọi ta là ca ca, kỳ thực ta mới có mười sáu tuổi, hô hô! Nàng biết vì sao các nàng kia gọi ta là ca ca không?
- Không biết! Ca, ca nói cho ta biết đi!
- Đó là lúc bọn họ không nhịn được gọi ta là ca ca, còn gọi là thân ca ca nữa chứ! Ha ha!
- Hừ, hảo hoại nhân, ca...
Nữ nhân dường như trời sinh đã biết làm nũng, Thái Vân nhi đã bắt đầu rơi vào “Lưới giăng” của Nhạc Nhạc!
Lại qua rất lâu, hai nữ nhân kia mới tỉnh, mùa thu mưa sơ một lát, không khí hơi lạnh, gió mát, trời sáng, có điều vẫn không thấy mặt trời xuất hiện, tam nữ đều muốn trang điểm trước gương, Thái Vân mới phá thân lần đầu, cả đi hầu như cũng không thể, nên Nhạc Nhạc bồng nàng đến trước bàn trang điểm, Mộ Dung Kỳ tùy tiện chỉnh sửa một tý, thấy chỗ này chật, bèn chạy ra khỏi phòng, không lâu mang vào mấy cành hải đường cầm trong tay, ra dấu mấy cái trong gương, hờn dỗi nói:
- Ca, ca xem hoa đẹp, hay là Kỳ Kỳ đẹp?
Nhạc Nhạc làm bộ nhìn hồi lâu, Mộ Dung Kỳ sốt ruột nói dỗi:
- Ca, ca nói nhanh đi, đáo để ai đẹp hơn?
Nhạc Nhạc thở dài nói:
- Ta cảm thấy hoa vẫn đẹp hơn!
- Hứ, ca ca không thích Kỳ Kỳ, hoa chết, hoa thối, vò nát ngươi, xem ngươi còn đẹp bằng ta không?
Mộ Dung Kỳ tức giận xé loạn cành hoa một hồi, ném xuống chân Nhạc Nhạc, cái miệng hồng đào mắng:
- Đã là hoa tốt, tối nay để xú hoa này bồi tiếp ca ngủ đi! Hừ, ta không thích ca nữa!
Nhạc Nhạc cười lớn nói:
- Kỳ Kỳ lại tức giận à, ca ca làm bài thơ cho nàng nghe thế nào?
Tiểu Vi và Thái Vân ầm ĩ nói:
- Hay lắm hay lắm, nghe nói thơ của ca nghe rất hay!
Mộ Dung Kỳ cao ngạo dẩu mỏ lên:
- Không được, ta không nghe đâu, thơ thối, thơ nát! Hừ!
Nhạc Nhạc nhẹ nhàng ngâm:
Tạc dạ hải đường sơ trước vũ,
Sổ điểm khinh doanh kiều dục ngữ.
Giai nhân hiểu khởi xuất lan phòng,
Chiết lai đối kính hóa hồng trang.
Vấn lang hoa hảo nô nhan hảo?
Lang đạo bất như hoa yểu điệu.
Giai nhân văn ngữ phát kiều sân,
Bất tín tử hoa thắng hoạt nhân.
Tương hoa nhu toái trịch lang tiền:
Thỉnh lang kim nhật bạn hoa miên !
Dịch thơ (Diệp Kiếm Anh):
Hải đường mưa ướt đêm qua,
Hoa tươi muốn cất lời ca dịu dàng.
Giai nhân sáng sớm hỏi chàng:
Sau khi so sánh hồng trang mỹ miều
Thiếp hay hoa đẹp yêu kiều?
Hoa kia yểu điệu hơn nhiều nàng ơi!
Giai nhân ghen tức cả cười
Hoa chết sao đẹp bằng người sống ta
Đem hoa vò nát ném ra
Đêm nay chàng ngủ với hoa nghe chàng.
- Không, không làm nữa, ca ca cười nhạo người ta, ca...
Mộ Dung Kỳ tuy không chịu, nhưng đã mỉm cười bổ vào lòng Nhạc Nhạc.
- Hi hi, tức cười quá, ca ca thực là lợi hại!
Thái Vân cùng Tiểu Vi hai người hi hi cười rộ, Mộ Dung Kỳ càng làm nũng chui vào lòng Nhạc Nhạc không ra.
- Được rồi, chúng ta xuống ăn cơm, Thái Vân nhi, để ca bồng nàng xuống, ai bảo tối qua nàng điên cuồng như vậy chứ!
Nhạc Nhạc cười nói, bồng ngang Thái Vân lên, mấy người sánh vai bước xuống lầu.
Thái Vân thấy Nhạc Nhạc đối với mình như vậy, vừa cao hứng vừa mừng thẹn, sao không xấu hổ khi ở trước mọi người để hắn bồng chứ, nhưng quả tình không thể đi được, vừa động thì đã đau rát, mặc dù thẹn đỏ ửng cả mặt, nhưng xuân ý tràn đầy cùng với nét hạnh phúc lờ mờ lại giấu không được, khi Nhạc Nhạc và tam nữ xuống, tiếng ồn trong đại sảnh bỗng ngưng lại, toàn bộ đều im lặng, có không ít người biết việc đêm qua, còn có không ít “Anh hùng hảo hán” hiện giờ đang quá lâm ấy chứ! Trông thấy nữ tử trúng xuân dược tối qua xinh đẹp như vậy, cứ hối hận mãi sao tối qua không liều hơn một tý, cướp nàng về để “Giải độc”! Giờ có hối hận nữa thì cũng đã muộn rồi, coi dáng vẻ hạnh phúc của nàng, hễ sờ một lát thì ra nước rồi, chậc chậc, tiểu cô nương thực là ngon lành!
Nữ nhân thì lại chăm chăm nhìn Nhạc Nhạc, anh tuấn thông thường rốt cuộc chỉ là thông thường, xinh đẹp đặc biệt cũng chỉ là đặc biệt, Nhạc Nhạc là đặc biệt trong đặc biệt, bởi hắn là người có thể khiến người ta “Lướt qua không quên”! Đặc biệt là Mặc Linh Tử trong Mặc Sơn tam đạo sĩ, cặp mắt vẫn còn hơi sưng, ngơ ngẩn chằm chằm ngó Nhạc Nhạc, thần sắc trong mắt cực kỳ phức tạp, bưng một chén cháo, húp như điên, quả thực húp đến nửa ngày cũng chưa hạ chén xuống, cháo thừa rơi tràn cả ra đạo bào, hai tên sư huynh lắc đầu lia lịa ngó, than tiếc không ngớt!
Quan Thái cũng đi xuống lầu, ngồi mé đối diện Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc hướng tới gã cười nói:
- A Thái không muốn kiếm vợ à, coi ta này, bên cạnh đã có ba vợ rồi, ở ngoài còn có mấy người nữa cơ, A Thái chẳng nhẽ không nóng ruột ư?
- Ha ha...
Quan Thái cười ngây ngô nói:
- Ta vẫn chưa hoàn thành giao phó của sư phụ mà, sau này hãy nghĩ tới những việc này, hiện giờ kẻ thù lợi hại như vậy, cả tính mạng cũng không bảo đảm, sao có thể liên lụy cô nương nhà người ta chứ! Ha ha, ăn cơm trước đã, sau này hãy nói những chuyện này tiếp!
Gã ngượng ngùng nói chệch câu chuyện đi.
Bên ngoài khách sạn lại có tiếng vó ngựa vang lên, ngoài cửa chợt xuất hiện một lục sam cô nương đeo kiếm, cặp mắt nhỏ dài long lanh, cái mũi xinh xắn, đôi môi đỏ son cực đẹp, vóc người không phải là rất cao, phối hợp tổng thể lại, sự duyên dáng gợi tình gây cho người ta cảm giác tâm động, xem chừng nàng vẫn là xử nữ. Vẻ gợi tình của nàng hơi mờ nhạt, không cố ý, là tự nhiên, nhưng sự gợi tình ấy lại cực kỳ lôi cuốn, khiến nam nhân vừa nhìn thấy nàng đã muốn đè nàng trên giường, hết sức đày đọa, hết sức hủy hoại nàng, nữ nhân kiểu này là mối nguy hiểm, cả bản thân nàng cũng sẽ luôn rơi vào nguy hiểm.
Nhạc Nhạc trong bụng thầm khen ngợi “Có người đã từng nói, trên đời có thể khiến nam tử điên cuồng có hai loại nữ nhân, một là nữ nhân mà nam nhân vừa thấy đã muốn cưỡng hiếp, loại kia là, nữ nhân vừa thấy nam nhân đã muốn cưỡng hiếp hắn!”
Nàng vẫn chưa đi vào phòng thì sau lưng truyền đến một giọng nam:
- Yến Vô Song, xem ngươi còn đi đâu?
Nàng ngoái đầu hừ một tiếng, nói:
- Ai nói ta muốn đi đấy, ta khó khắn lắm mới đến được đây, còn chưa nghỉ ngơi, sao lại đi?
Giọng nói ôn nhu tế nhị, cả thanh âm tức giận cũng uyển chuyển lọt tai, dụ dỗ tâm thần người.
Nàng kiếm một cái bàn kề Nhạc Nhạc, gọi đồ rồi từ từ ăn.
Nam nhân nói chuyện ấy cũng đi vào, chừng ba mươi tuổi, sắc mặt đen vàng, râu chữ bát, cặp mắt chuột xám xịt đảo loạn, thấy mọi nhân sĩ võ lâm trong sảnh đều đang nhìn mình, tựa như giải thích cho mình vội mắng:
- Yến Vô Song, ngươi giết đại ca ta, hôm nay ta phải giết chết ngươi, thay đại ca báo thù, hôm nay ngươi trốn không nổi đâu!
Yến Vô Song miễn cưỡng lắc đầu nói:
- Quả thực không hiểu nổi huynh đệ các ngươi, một tên nhất định muốn ta làm tiểu thiếp của gã, ta không chịu nên đã giết gã, ngươi lại muốn lấy ta làm vợ, ta không đồng ý, ngươi lại truy sát ngàn dặm, âm hồn không tan nhất định phải báo thù cho gã, thực sợ các ngươi quá, đợi ta ăn no uống đủ, nghỉ ngơi đủ rồi ta lại trốn nữa, ngươi lại truy nữa! Dù sao ngươi cũng truy không được ta!
Sau khi mọi người trong sảnh nghe thấy nguyên do như vậy, không kềm nổi bật tiếng cười lớn, cười mãi đến mức hán tử mặt đen sắc mặt chuyển hồng, mặt đen có thể biến thành hồng, quả thực không phải là việc dễ dàng, nhưng sự chế giễu của mọi người lại có hiệu quả như thế.
Hán tử mặt đen la lên:
- Tiểu yêu nữ, Liễu Tam Thiếu ta há phải là loại người như ngươi nói, xem kiếm!
Giữa lúc phẫn nộ, gã mãnh liệt rút kiếm, đâm tới Yến Vô Song, kiếm còn chưa đến trước bàn, chỉ nghe ở xung quanh truyền tới mấy chục tiếng phá không.
- A...! Quân tập kích.
Liễu Tam Thiếu gào một tiếng bi thương, nhãn châu lồi ra, bất cam mà chết, gã không hiểu rõ, vì sao có mấy chục cái ám khí khác nhau tập kích gã, ám khí gồm có xương ba góc, trân châu, đá, kim thép, chén rượu, đũa, tăm xỉa răng, móng tay, còn có một miếng vỏ quýt, lại còn có một đoạn răng gãy.
Xem ra mị lực của Yến Vô Song không giống người bình thường rồi, lại có mười mấy người lén ra tay cho nàng, có lẽ là vì sắc đẹp của nàng mà xuất đầu đây!
Trái lại Yến Vô Song bị dọa đến phải nhảy lên, hờn mát nói:
- A, các ngươi giết gã rồi! Ta trên đường về nam đã đi hơn ngàn dặm đường, luôn luôn có gã chơi đùa cùng ta, lần này lại phải kiếm đồ chơi mới rồi, chao ôi, xúi quẩy quá nhỉ!
Nói xong nàng bĩu môi tức giận, chẳng thèm nhìn thi thể lấy một cái, đoạn tiếp tục ăn bánh bao thịt trâu của nàng, có điều dáng điệu xinh đẹp ấy càng khiến nam nhân mê mẩn.
- Huynh đệ chúng ta là Giang Bắc Song Hổ, cái tên này bên trong cũng có chữ song, xem ra chúng ta rất có duyên, cô nương đã không có người chơi cùng, thì để huynh đệ của ta làm dùm đi!
Lời nói vừa dứt, đã thấy hai tráng hán đeo đao đi tới cạnh Yến Vô Song, cười he he ngó nàng chòng chọc, có điều nụ cười cực giống lang sói, bốn mắt phát sáng, ánh sáng dâm dục.
Yến Vô Song hơi dẩu mỏ lên, chân mày lá liễu khẽ nhíu một cái, hốt nhiên lại vui mừng hai mắt phóng quang nói:
- Chỉ cần các ngươi có thể bắt được ta, ta liền chơi cùng các ngươi! Chỉ sợ các ngươi chân tay vụng về cả đời cũng không chạm được mép áo của bản cô nương, khách khách khách, các ngươi khỏi cần trợn mắt, ta chẳng sợ đâu!
Một tên trong Giang Bắc Song Hổ, mỉm cười nói:
- Tiểu cô nương đã nói, thì phải giữ lời, lão tử bây giờ bắt cô, đến lúc bắt được phải bồi tiếp hai ca ca chúng thật tốt!
Nói xong gã nhìn đi nhìn lại, xác nhận không có ám khí mới nhào về phía tiểu cô nương.
- Ám khí!
Cơ thể người đó bổ đến lưng chừng không, thì ngừng lại cứng ngắt, rồi ngã thẳng cẳng trên nền nhà, làm cho mọi người đồng thanh cười lớn, gã từ dưới đất đứng lên, phủi phủi mông, mắng:
- Con mẹ nó, ai dám lừa gạt lão tử, ám khí từ đâu đến! Hăm lão tử xíu nữa thì té chết.
Tên kia ở bên cạnh nhắc nhở:
- Đại ca, cẩn thận là hơn, để tiểu đệ ở cạnh lưu ý cho đại ca, bắt tiểu nương này chẳng phải là tiểu sự dễ dàng!
Nhạc Nhạc thấp giọng nói với Mộ Dung Kỳ:
- Sao rồi, Kỳ nhi cũng quan tâm tới nha đầu ấy, có muốn ca gạt y qua đây không? Chậc chậc, cơ thể nha đầu này quả là chọc ra lửa, hồng nhan họa thủy mà, có điều họa này nam nhân nào cũng thích!
Mộ Dung Kỳ vốn sợ Nhạc Nhạc xuất thủ, dẫn tới sự chú ý của tiểu cô nương, đến lúc tiểu cô nương chịu không nổi mị lực của Nhạc Nhạc, mình có thêm thư muội nữa, như vậy lại có người chia phần Nhạc Nhạc, mình há chẳng phải càng thương tâm, nên mới giành trước Nhạc Nhạc một chút để giúp đỡ tiểu cô nương. Bây giờ thấy Nhạc Nhạc hỏi nàng như vậy, nàng vội đáp:
- Không được! Ta cấm chàng đi gạt cô nương khác nữa! Ca, có mấy người chúng ta còn chưa đủ ư?
Tiểu Vi chế giễu:
- Kỳ muội à, bản sự của ca đối với chúng ta lớn như vậy, chúng ta cơ bản không chịu để cho nhiều thư muội giúp đỡ thì không được đâu, lần nào làm việc ấy, chúng ta chẳng phải đều mê đi, lại nói Yến Vô Song quả thực là quyến rũ đấy.
Tiếng nàng tuy nhỏ, nhưng hai người đều thẹn đỏ mặt, Mộ Dung Kỳ lườm nàng một cái, đành chịu nói:
- Được rồi, nhưng, vừa nghĩ có nhiều người, lòng ta cứ có chút khó chịu!
Nhạc Nhạc thính giác nhanh nhạy như thế, sớm đã nghe thấy lời nói của bọn nàng, mỉm cười ngụy dị không nói lời nào, lúc này một tên trong song hổ đã di chuyển chầm chậm đến trước mặt Yến Vô Song, cười nói:
- Vậy ta bắt thực nhé!
Yến Vô Song cơm nhét đầy miệng, lắc đầu lầu bầu nói:
- Đợi một tý, đợi ta ăn cơm xong rồi chơi! Các ngươi ăn no có sức lực, người ta mới vừa ăn, nếu không ta không chơi cùng các ngươi, ồ, cái này ngon lắm, cái này cũng không tệ.”
- Ám khí!
Mộ Dung Kỳ không sớm không muộn, ngay lúc Song Hổ định duỗi tay tranh thủ bắt Yến Vô Song, lại hô lên một câu.
Song Hổ quả thực còn sợ kiểu chết thảm ban nãy của Liễu Tam Thiếu, toàn thân cắm đầy các loại ám khí, mấy chục lỗ máu, cho nên khi nghe tiếng hô có ám khí, bèn kinh hãi kêu lên một tiếng, khiếp sợ lộn mèo ra sau một cái, người trong sảnh lại được một trận cười lớn, Giang Bắc Song Hổ ở trên giang hồ cũng có chút tên tuổi, nên có không ít người thảo luận bên dưới.
- Nghe nói Giang Bắc Song Hổ thế này thế kia, chẳng qua là như vậy, bị người ta nói mấy câu dọa đến té *** té đái!
- Đúng rồi, bộ dạng đó, thực là buồn cười, còn tự xưng là Song Hổ chứ, ngay cả con mèo mật cũng lớn hơn gã, hô hô!
Lúc này Song Hổ đã xác định được phương hướng của tiếng nói, ngây người chằm chằm nhìn về phía bàn Nhạc Nhạc, Yến Vô Song cũng bưng chén lớn, ngoái đầu hiếu kỳ ngó bọn Nhạc Nhạc, bụng nghĩ “Hai tiếng ban nãy đều là tiếng của nữ nhân, cả nữ nhân cũng thích ta ư, trước đây ta nhớ đều là nam nhân tự tác đa tình mà, a, ôi nam tử ấy anh tuấn quá!”
Song Hổ tức giận nói:
- Ta tưởng là ai cơ, té ra là tên dâm tặc mà, đêm qua đã đắc thủ được cô nương kia, hắc hắc, nha đầu ấy hiện giờ không còn có thể đi đứng được nữa rồi, lợi hại! Nhưng cũng không được làm lỡ việc săn gái của ta chứ!
Mộ Dung Kỳ phẫn nộ nói:
- Ngươi mới là dâm tặc ấy, chẳng kể chuyện của ca ca ta, chọc ngươi là bản cô nương, làm sao! Bản cô nương coi ngươi đúng là không hợp nhãn!
Tiểu Vi khó hiểu nhẹ nhàng hỏi Nhạc Nhạc:
- Ca, Tiểu Kỳ làm sao vậy, cô ấy thường nhìn nam nhân không hợp nhãn, giống như là toàn bộ nam nhân trong thiên hạ đều mắc nợ cô ấy vật gì vậy, ồ, trừ ca ca!
Nhạc Nhạc cười nói:
- Ha ha, nếu nợ cũng là do cha cô ấy nợ, cha cô ấy đã làm liên lụy đến tất cả nam nhân thiên hạ rồi!
Tiểu Vi không hiểu lắc lắc đầu.
- Vậy đừng trách Giang Bắc Song Hổ chúng ta ức hiếp giới nữ lưu các ngươi, huynh đệ lên!
Hai người như sói như hổ lao lên.
- Công phu mèo ba chân, cút đi!
Mộ Dung Kỳ vẫy ra một luồng chưởng phong, trong chưởng phong chỉ chứa bốn thành nội lực, nhưng Song Hổ lại giống như đột nhiên lao sai hướng, song song đâm vào bức tường ở mé trái, đầu vỡ máu chảy, hôn mê đi.
Mộ Dung Kỳ không ngờ Song Hổ kém như vậy, tưởng là hại chết mạng người, hướng về Nhạc Nhạc lè lưỡi có chút áy náy nói:
- Ca, ta chỉ dùng bốn thành lực đạo, bọn chúng như vậy, chẳng trách ta được.
- Ha, thư thư lợi hại quá! Đây là công phu gì thế, ta cũng muốn học!
Yến Vô Song tay vừa cầm bánh bao, vừa nhảy lên chạy qua, ngồi bên cạnh Mộ Dung Kỳ.
“A” Mộ Dung Kỳ không ngờ gây nên phiền phức:
- Công phu này của ta là gia truyền, không truyền ra ngoài đâu!
- Hừ, các ngươi sao đều như thế cả! Không phải gia truyền, thì là sư môn ngoại truyền, gặp cứ muốn thu ta làm đồ đệ, lão hiếu sắc cứ chòng chọc nhìn ta, còn động tay động chân, nếu không phải là ta cơ trí, sớm đã bị người hừ, nhìn lén người ta luyện công, vỗ tay ủng hộ gã, ngược lại bị người khác truy sát, hừ, một đám quỷ ích kỷ!
Yến Vô Song bất mãn chằm chằm nhìn Kỳ Kỳ, ra sức cắn bánh bao, giống như cái bánh đó chính là Kỳ Kỳ vậy.
- Ta có thể dạy lại cô, nhưng có điều ta chỉ biết đao pháp!
Giang Tiểu Vi thấy nàng rất là đáng thương, nhớ đến hoàn cảnh cầu sư vô môn trước đây của mình, đặc biệt đồng tình chăm chú nhìn nàng, hy vọng có thể giúp nàng một chút.
“A!” Yến Vô Song nhăn mũi thành vòng, khổ não nói:
- Nhưng ta không thích đao!
- Các ngươi không được nhìn ta, ta sử kiếm, nhưng không biết chiêu thức đâu!
Nhạc Nhạc thấy mấy người đều chăm chăm nhìn hắn, vội làm sáng tỏ quan điểm của mình.
- Gạt người! Sử kiếm không biết chiêu thức, kiểu nói hoang đường này mà cũng nói ra được, trông xinh đẹp như vậy, nhất định không phải là người tốt! Hừ, không cho các ngươi chơi, ta tự chơi à!
Nói xong nhún mình một cái, bay ra cửa đại sảnh.
Chưởng quỹ vội kêu:
- Còn chưa đưa tiền mà, cô nương, tiền!
Yến Vô Song đang ở giữa không trung, đột nhiên ngừng lại hướng về chỗ cũ bay tới, tốc độ nhanh hơn gấp hai lần lúc đầu, lộn trở lại, một chiêu này làm kinh hãi tất cả những người trong sảnh, kể cả nhóm người Nhạc Nhạc, tại không trung mà không mượn bất cứ vật gì để thay đổi phương hướng, loại khinh công này từ trước đến giờ chưa từng nghe nói à.
Phần lớn mọi người cho rằng nàng trở lại là để trả tiền, nhưng lập tức biết là mình đoán sai, bởi vì ở cửa lại xuất hiện một người, dáng người cao lớn, toàn thân bá khí, tuổi hơn ba mươi, nhếch nha nhếch nhác, râu tùy ý mọc tràn lan trên mặt, đi tới cửa liền đứng lại,
Gã chăm chú nhìn về phía Yến Vô Song, gầm lên một tiếng:
- Yến Vô Song!
Âm thanh chấn động giấy cửa sổ tạo ra tiếng kêu o o, Nhạc Nhạc bụng than, tiểu nha đầu này quả nhiên là yêu cơ gây tai họa, việc phiền phức thực là nhiều!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.