Ngự Phật

Chương 68: Bị bắt

O Trích Thần

21/02/2014

Vừa vào Yêu Long huyệt, Hoa Liên đã chẳng phân nổi đâu là đông tây nam bắc, chỉ đành mặc cho Vân Khi kéo nàng tiến về phía trước. Dọc đường đi căn bản không hề dừng lại, những thứ trân quý chất đống trong góc ông ta không liếc lấy một cái.

Rốt cục, trong gian phòng đá khổng lồ cuối cùng, Vân Khi cũng dừng bước, Hoa Liên cuối cùng cũng đã hiểu ra mục đích của ông ta.

Trong gian phòng đá này như hai cỗ hài cốt của Yêu Long ra, không có những thứ khác. Cũng chỉ có hai bộ xác Yêu Long này mới lọt vào mắt Vân Khi. Đúng vào lúc ông ta vươn tay muốn thu hồi bộ xương của Yêu Long lại, một bóng người khác cũng vọt vào, một thanh phi kiếm màu đỏ như lửa đâm thẳng về phía Vân Khi.

Có thể xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn đuổi kịp tốc độ của Vân Khi, tu vi tuyệt đối sẽ không kém hơn ông ta quá nhiều. Hoa Liên tự hiểu trong lòng, bây giờ, Vân Khi khẳng định không có thời gian để mắt đến mình, nếu lát nữa người ở bên ngoài đều theo vào, e là mạng nhỏ của nàng sẽ phải để lại nơi đây.

Nhìn khắp xung quanh một vòng, Hoa Liên vui mừng phát hiện ra bên cạnh xác của một con Yêu Long có một cánh cửa nhỏ. Thừa dịp hai người đang đánh đến khí thế ngút trời, nàng cúi người di chuyển đến cánh cửa nhỏ kia, lách mình đi vào.

Nàng vừa đi được không lâu, những kẻ đuổi theo đã lác đác vọt vào gian phòng đá. Thế lực ba phương vừa thấy mặt đã đánh thành một đoàn, mà gian phòng đá này trái lại rất bền chắc, không hề bị hư hại.

Hoa Liên men theo lối đi nhỏ hẹp phía sau cánh cửa nhỏ tiến về phía trước, không biết đằng trước là nơi nào. Nàng cứ mò mẫm trong bóng tối đi về phía trước, căn bản không chú ý tới, phía sau mình cách đó không xa, một con rắn nhỏ màu tím đang uốn người lẳng lặng đi theo sau.

Hoa Liên còn tưởng là cứ đi thẳng mãi như vậy kiểu gì cũng đến một kho giấu báu vật gì đó, kết quả, nàng lại ra khỏi Yêu Long huyệt. Có điều vị trí của lối ra này khá bí mật, còn không phải bí mật ở mức bình thường, lại còn thông thẳng ra bên ngoài đảo nhỏ.

Bò ra ngoài từ một hốc cây đại thụ khuất trời, Hoa Liên không dám manh động. Bởi vì phần lớn những kẻ ở đây đều có tu vi cao hơn nàng, nếu như dùng thần thức thăm dò, nhất định sẽ bị người ta nhận ra, cho nên nàng quyết định thu liễm hơi thở, chỉ dùng mắt thường quan sát tình huống bốn phía.

May mà, lối đi này tương đối dài, nàng đứng đằng sau gốc cây nhìn về phía đảo nhỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy vài bóng người. Hoa Liên suy nghĩ một chút, quyết định nên đổi một chỗ khác an toàn hơn chờ Vân Khi đi ra, dù sao nơi này cũng là lối đi, nhỡ đâu lát nữa lại có người đi từ bên trong ra.

Nhìn một vòng, nàng tìm đại một gốc cây đại thụ cành lá rậm rạp cách xa cửa ra bay tới, mới vừa đứng vững, trước mắt đột nhiên lại có thêm một thứ.

Hoa Liên cứng đờ cả người nhìn chằm chằm sinh vật trước mắt, hết sức kinh ngạc, nó vậy mà chưa bị người ta bắt được, lại còn đi theo sau mình.

Tuy nói nó vẫn đi theo nàng, nhưng Hoa Liên cũng không đến nỗi một bên tình nguyện cho là con Yêu Long này đã coi mình là mẫu thân của nó, ánh mắt nó nhìn nàng, giống như sói hoang thấy thịt vậy. Đoán chừng nếu không phải vì nó vừa mới sinh ra được không lâu, tu vi chưa cao, nàng đã sớm bị nuốt sống. Vốn Yêu Long đã chẳng phải sinh vật hiền lành gì, cũng không biết nàng đã chọc nó ở đâu.

Khè khè…

Bên này, Hoa Liên chỉ mới cử động một cái, con mắt của con Yêu Long kia bỗng sáng lên mấy phần, hai người cứ đứng trên cây giằng co, không ai định động thủ trước.

Mặc dù con Yêu Long trước mặt tu vi kém nàng không ít, nhưng Hoa Liên lo là, nếu mình thực sự làm gì nó, lấy tốc độ kinh khủng né được cả Thiên kiếp của nó, mình nhất định sẽ không đuổi kịp, trái lại còn có thể đánh động đến mấy tu sĩ chưa tiến vào Yêu Long huyệt kia.

Những tu sĩ kia đến lúc đó sẽ mặc kệ việc Hoa Liên có tranh đoạt với bọn họ hay không, nếu đã xuất hiện ở nơi này thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần giết và bị giết.

Hoa Liên như có gì suy ngẫm nhìn chằm chằm Yêu Long một lúc, đột nhiên trái tim nhảy lên, đầu ngón tay bùng lên một ngọn lửa. Con Yêu Long kia nhìn thấy ngọn lửa, tần số vỗ cánh đột nhiên mạnh lên, không chút do dự há mồm đớp lấy đầu ngón tay Hoa Liên.



Mắt thấy ngón tay sắp rơi vào trong miệng nó, ngọn lửa kia đột nhiên tự mình tách ra, rơi thẳng vào trong miệng con Yêu Long. Sau khi nuốt ngọn lửa, thân thể Yêu Long nháy mắt biến thành màu đỏ như máu, hơi thở nóng rực tỏa ra từ trong cơ thể nó.

Nó há miệng, phun ra một ngọn lửa đỏ lẫn sắc tím.

Nó không ngọ nguậy thì thôi, vừa cử động đã lập tức thu hút sự chú ý của đám người đứng bên ngoài. Nhìn thấy Yêu Long, những người đó cũng hết sức kinh ngạc, rõ ràng vừa rồi nó đã vọt vào trước, sao lúc này đã thấy ở ngoài.

Có điều, rất nhanh, những người này đã kịp phản ứng, đánh về phía vị trí của Yêu Long.

Mắt thấy những người kia cách mình ngày càng gần, mà con Yêu Long đó sau khi nuốt một ngọn Nghiệt Hỏa của nàng xong, trên người dường như xảy ra biến hóa gì đó, không nhúc nhích đứng giữa không trung, nàng không thể làm gì hơn ngoài việc rời khỏi chỗ ẩn nấp trên thân cây kia.

Bởi vì lực chú ý của mọi người đều đặt trên người Yêu Long, cho dù có nhìn thấy Hoa Liên cũng không để ý, chỉ có một số ít người có ý đồ là để mắt đến nàng.

Vào lúc Hoa Liên đã lùi ra thật xa, nàng vừa mới dừng bước, trong lòng đột nhiên dấy lên một cảm giác vô cùng nguy hiểm, ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại, nàng nhanh chóng gọi hư thể ra, bản thể thì hóa thành một luồng hồng quang bắn về phía xa.

Ai ngờ, nàng chưa bay được bao xa, hư thể đang đứng đó đã bị người ta đâm xuyên qua tim, mà trước mặt nàng lại có thêm một bóng người.

“Chẳng trách nhiều lần đều để ngươi trốn thoát, ngươi thực sự lại luyện được thành phân thân.” Thương Tình đứng đối diện Hoa Liên, nét mặt nhàn nhạt, nghe thanh âm của nàng ta, Hoa Liên chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh dâng lên từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu.

Nàng không sao ngờ nổi, Thương Tình lại đặc biệt đứng đây để chờ nàng. Nếu tu vi chỉ cao hơn nàng một tầng, cho dù đánh không lại, nàng cũng có cơ hội chạy trốn. Nhưng đứng trước mặt Thương Tình, Hoa Liên cảm thấy mình quá đỗi nhỏ bé, nàng ta muốn giết mình, căn bản là dễ như giết một con kiến vậy.

Tuy hai người đã từng gặp mặt, nhưng đây là lần đầu tiên Thương Tình ghé mắt nhìn nàng. Cho dù không cam tâm, nhưng Hoa Liên vẫn phải thừa nhận, muốn đuổi theo tu vi của Thương Tình, đối với nàng mà nói, khả năng quá ư mong manh.

“Là ngươi?” Việc đã đến nước này, Hoa Liên lại không thấy căng thẳng như trong tưởng tượng.

“Là ta.” Đối phương đã làm gì, cả hai đều rõ trong lòng, cho nên hai người nói chuyện với nhau, đương nhiên chẳng cần dông dài.

“Tại sao phải giết ta?”

Câu hỏi này khiến cho khóe miệng Thương Tình cong lên, “Giết ngươi, còn cần lý do sao?” Trong giọng nói không mang theo bất cứ sắc thái biểu cảm nào, nhưng nghe vào trong tai lại mười phần miệt thị.

Có thực lực thì sẽ được kiêu ngạo. Không có lý do gì, cũng không cần lý do, chỉ cần có thực lực, muốn ai chết thì kẻ đó phải chết, đây mới thực sự là thế giới của người Tu Chân.

Hoa Liên nhìn thẳng vào cặp mắt không có chút cảm xúc nào của Thương Tình, đột nhiên nở nụ cười, “Là vì hắn.”



Mặc dù không nhắc đến tên, nhưng Hoa Liên tin là Thương Tình nhất định biết nàng đang nói ai. Thực ra thì nàng cũng không xác định lắm, nhưng ngày đó khi còn ở Kim Luân tự, nàng cũng đã nhận ra thái độ của Thương Tình đối với Ân Mạc khác hẳn với người khác.

Hoặc nên nói là, chỉ có ở trước mặt Ân Mạc, Thương Tình mới có tình cảm. Hai người các nàng vốn không có bất cứ liên quan nào, nàng ta phái Ngọc Ẩn Tình đến giết nàng, nhất định phải có nguyên nhân gì đó, mà giữa bọn họ, giao điểm duy nhất chỉ có Ân Mạc.

“Thì ra cung chủ Linh Lung cung cũng biết động tình, hơn nữa, lại còn tương tư đơn phương.” Hoa Liên vừa dùng ngôn ngữ chọc giận Thương Tình, vừa nghĩ cách đối phó trong đầu.

Giờ ánh mắt của mọi người đều bị Yêu Long thu hút, căn bản không ai chú ý tới bên này. Cho dù có người chú ý, bọn họ nhìn thấy Thương Tình đứng đây, chỉ sợ cũng chẳng ra tay.

Nếu như có Ân Mạc ở đây… trong đầu vừa chợt lóe lên ý nghĩ này, Hoa Liên không nhịn được mà nhíu mày. Chắc là vì lần nào gặp nguy hiểm hắn cũng kịp thời xuất hiện, nàng phát hiện ra, mình dường như vô cùng lệ thuộc vào Ân Mạc, chuyện này đối với nàng mà nói chẳng phải là hiện tượng tốt.

Hoa Liên không biết là, những lời nàng thuận miệng nói ra lại động trúng vào chỗ đau của Thương Tình. Nàng thân là cung chủ Linh Lung cung, ngàn năm qua lần đầu tiên thích một người đàn ông, hơn nữa không hề che giấu tâm ý của mình, nhưng Niết Thiên lại chưa bao giờ cho nàng bất cứ cơ hội nào.

Hơn nữa, sau khi biết tâm ý của nàng, hắn thậm chí còn không bước vào Linh Lung cung thêm nửa bước. Cho dù trước mặt mọi người hắn đối xử với nàng vô cùng dịu dàng săn sóc, nhưng Thương Tình vẫn cảm thấy chưa đủ, cái nàng muốn không phải chỉ là thứ dịu dàng ở ngoài mặt như vậy.

Mới đầu, nàng còn chưa chú ý đến Hoa Liên, nhưng sau này, nàng dần phát hiện ra, thái độ của Niết Thiên đối với tiểu yêu này khác hẳn với người khác, nàng ta độ kiếp, hắn lại dám bỏ hết tất cả việc đang làm, tự mình chạy tới che chắn thay nàng ta. Bất kể giữa bọn họ có quan hệ gì, nàng cũng tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào xuất hiện giữa Niết Thiên và nàng.

“Đừng có nghĩ chọc giận ta, hôm nay, hắn sẽ không xuất hiện, không ai cứu được ngươi đâu.” Thương Tình dù sao cũng đã sống bao nhiêu năm, có thể đứng trên vị trí chưởng môn của Linh Lung cung, tâm trí đương nhiên không thể chỉ vì vài câu nói của Hoa Liên mà dao động.

Vừa dứt lời, nàng ta vươn tay phất về phía Hoa Liên một cái, Hoa Liên chỉ cảm thấy không gian xung quanh trong nháy mắt bị cố định, thân thể đã sớm như không thuộc về mình, đừng nói là phản kháng, ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Thương Tình bước từng bước về phía Hoa Liên, cuối cùng đứng trước mặt nàng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, “Cái miệng này của ngươi, ta rất không thích.” Nói xong, một cái tát vung lên.

Một tiếng bốp giòn vang, Hoa Liên phun ra một búng máu, gương mặt lập tức sưng phồng.

“Cặp mắt rất đẹp, đáng tiếc, ta cũng thấy ghét.” Một tay Thương Tình nâng cằm Hoa Liên lên, sau đó lại là một cái tát nữa.

Toàn thân bị khống chế, Nghiệt Hỏa trong cơ thể nàng cũng bị nén chặt, căn bản ngay cả nhúc nhích cũng không được, Hoa Liên chỉ có thể nhìn trân trân vào Thương Tình, mặc cho nàng ta vung từng cái tát về phía nàng.

Giờ phút này, Thương Tình chẳng còn là tiên tử chính đạo lạnh tựa băng sương gì nữa, chẳng khác nào một người đàn bà chanh chua. Nàng ta, không phải đã coi mình là tình địch đấy chứ? Trong đầu Hoa Liên đột nhiên thoáng qua một suy nghĩ hết sức buồn cười.

“Cho dù ta có chết, hắn cũng sẽ không thích cái loại như ngươi.” Khi thốt ra những lời này, Hoa Liên đã chuẩn bị sẵn tinh thần sử dụng chiêu cuối cùng.

Hư thể đã bị tàn phá, lại sử dụng Huyết độn nữa, e là dù nàng có chạy thoát, mạng nhỏ cũng chỉ còn lại một nửa.

“Ngươi muốn chết rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngự Phật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook