Ngự Phật

Chương 61: Chính là ý này

O Trích Thần

21/02/2014

“Đa tạ Liệt lão khen ngợi.” Vân Khi bấy giờ mới dời mắt qua nhìn Hoa Liên, có thể khiến cho Liệt Nam Khê đánh giá như vậy, xem ra đứa con gái này của Uẩn Nhi đúng là không đơn giản.

Hơn nữa, ở Đại Hoang sơn này, trong số đám người trẻ tuổi, tu vi cao nhất chính là Khổng Uyên, mà tu vi của tiểu nha đầu này lại gần bằng Khổng Uyên. Dù sao nàng cũng khác hẳn với Khổng Uyên, Khổng Uyên nói thế nào cũng là con của Yêu Hoàng, tu luyện đều theo điển tịch cao thâm nhất của Yêu tộc, còn có Khổng Tước Hoàng đứng một bên chỉ điểm, mà nàng, từ trước đến giờ chỉ có một mình, tốc độ tiến bộ này, thực sự có chút kinh người.

Nghe mấy vị lão tiền bối này nói chuyện mất cả nửa ngày bọn họ mới được thả ra ngoài hít thở, sau khi đi ra lập tức cảm thấy thoải mái hơn không ít. Trong đám người trẻ tuổi đồng lứa, có không ít kẻ biết Khổng Uyên, cũng có vài người có quan hệ cực kỳ tốt với hắn, dù sao cũng là trụ cột tương lai của Yêu tộc, chỉ có cùng một đẳng cấp mới có thể làm bạn bè, điểm này cũng không có gì đáng để kinh ngạc.

Dù gì thì Khổng Uyên cũng vẫn còn nhớ mà kéo Hoa Liên theo, không để nàng đứng một mình một chỗ, mấy người đứng đó phần lớn cũng cho là quan hệ của Hoa Liên và Khổng Uyên giống như lời đồn bên ngoài, cho nên, ánh mắt nhìn hai người đều mang theo vài phần ám muội.

Dĩ nhiên, cũng có không ít ánh mắt thù địch, xem ra giá thị trường của Khổng Uyên đích xác là không tệ, Hoa Liên không nhịn được nghĩ vậy. Thuận tiện quay đầu nhìn về phía luồng ánh mắt thù địch khiến nàng không thể nào ngó lơ kia, quả nhiên không ngoài dự đoán, là Ngạo Nguyệt.

Lần trước Ngạo Nguyệt bị nàng dùng một kiếm đâm xuyên qua tim, cũng bởi vì Hoa Liên mà giải trừ hôn ước với Bạch Y, tuy lúc ấy đã nói, thua thì sẽ không tiếp tục dây dưa chuyện này nữa, nhưng trong lòng nàng ta vẫn không sao thanh thản.

Hai người hai mắt nhìn nhau, một câu cũng không nói mà đã tóe lửa ra bốn phía, xung quanh hễ ai có mắt nhìn, đều có thể nhận ra địch ý giữa hai người.

Nam nữ ở đây rõ ràng chia ra làm hai phe, nhìn ra được, Ngạo Nguyệt chính là nhân vật cấp thủ lĩnh của đám nữ yêu kia. Thấy nàng ta đi về phía Hoa Liên, đám nữ yêu kia mặt mày đều mang vẻ hả hê.

Các nàng đều biết thủ đoạn của Ngạo Nguyêt, những người đứng ở đây, không mấy kẻ dám đắc tội với Ngạo Nguyệt, dù sao vô luận là thực lực hay bối cảnh, bọn họ đều không thể sánh được nàng ta.

Ngạo Nguyệt đi tới đứng trước mặt Hoa Liên, “Ta nghe nói, ngươi là con gái của Vân thúc thúc?” Trên mặt nàng ta hiện lên một nụ cười giễu cợt, cha nàng dù sao cũng là Bạch Hổ Hoàng, đối với chuyện của Hồ Hoàng cũng biết được nhiều hơn so với người khác, cho nên Ngạo Nguyệt mới biết, Hoa Liên căn bản chẳng có quan hệ máu mủ gì với Hồ Hoàng.

Cho dù nàng có ở lại Hồ tộc, e rằng địa vị cũng cực kỳ khó xử.

Biết Ngạo Nguyệt đến là để khiêu khích, không đợi Hoa Liên mở miệng, Khổng Uyên đứng bên cạnh đã chen vào trước, “Ngạo Nguyệt, thương thế của ngươi ổn rồi hả?” Tin Ngạo Nguyệt bị thương ở Khổng Gia trại, chỉ có mấy người trong cuộc biết, ngay cả Khổng Uyên cũng chỉ là được nghe kể lại.

Càng ở cạnh Hoa Liên, Khổng Uyên lại càng cảm thấy người này hợp khẩu vị của hắn, không liên quan đến tình yêu nam nữ, chẳng qua là tính tình vô cùng hợp ý hắn. Hoa Liên không kênh kiệu phách lối như những nữ yêu khác, bình thường thì chậm rãi ung dung, nhưng lúc giải quyết mọi việc thì lại dứt khoát nhanh gọn, chưa bao giờ kéo dài.

Nếu như bọn họ đứng ở phe đối lập, Hoa Liên nhất định sẽ trở thành một đối thủ cực kỳ khó dây.

“Ổn chứ, ngươi muốn thử trước không?” Ngạo Nguyệt cũng nhận ra ý tứ trong lời nói của Khổng Uyên, gương mặt xinh xắn hếch lên, không chút lúng túng.

Lần trước khi tỷ thí với Hoa Liên, nàng vì vượt cấp sử dụng chiêu đó nên đã bị trọng thương, may nhờ có cha đút cho nàng một viên đan dược Thiên cấp nên mới giúp nàng khá hơn. Đại khái vậy cũng là vì họa mà được phúc, khiến nàng đột phá lên tận Yêu Soái kỳ đầu, hiện giờ, cảnh giới của nàng và Hoa Liên đều giống nhau, nàng không tin bây giờ còn có thể bại bởi nàng ta.

Khổng Uyên cười cười, “Cũng không phải không được, thua thì đừng có trách ta bắt nạt ngươi.” Nói chuyện với một nam nhân từ xưa đến nay không biết thế nào là phong độ thân sĩ phải hết sức cẩn thận, Khổng Uyên chưa từng vì đối phương có thực lực thấp hơn mình hay vì người đó là nữ nhân mà lưu tình.

“Ta bảo này, thằng nhóc Khổng gia kia, ngươi càng ngày càng giỏi đấy, sao không đi tìm Hổ Khiếu mà khoa tay múa chân đi.” Ngạo Nguyệt còn chưa đáp lời, giọng nói của Bạch Hổ Hoàng Ngạo Nghiệp đã vọng ra từ bên trong, những tiền bối khi nãy còn đang nói chuyện phiếm trong đại điện cũng đã lục tục đi ra.



Hiếm khi được tụ hội, hơn nữa lễ cưới ngày mai mới bắt đầu, bọn họ phải tìm chuyện gì để làm chứ. Xem đám tiểu bối đánh nhau cũng rất có lợi cho thể xác và tinh thần.

Câu này của Ngạo Nghiệp khiến cho sắc mặt Khổng Uyên xanh lè, lúc trước khi hắn mới đột phá đến Yêu Soái kỳ, cảm thấy mình đã có tí vô địch, bèn chạy đến địa bàn của Bạch Hổ tộc, khiêu chiến thị vệ bên người Bạch Hổ Hoàng, Hổ Khiếu.

Khi đó trên Thiên bảng của Yêu tộc, Hổ Khiếu đứng thứ ba, lúc ấy, Khổng Uyên cảm thấy mình đúng là bị lừa đá vào đầu rồi. Hôm đó, sau khi bị Hổ Khiếu giày xéo cả buổi, hắn bị đuổi về Khổng Gia trại, kế tiếp mấy năm sau, phàm là nơi nào Hổ Khiếu xuất hiện, Khổng Uyên tuyệt đối sẽ không bước vào.

Cái con hổ biến thái kia chẳng phải thứ hay ho gì! Tu vi mình thấp hơn hắn bao nhiêu mà hắn lại dùng đến tám phần thực lực để đối phó mình.

”Đây là…” Vân Khi đi cùng với Liệt Nam Khê và Khổng Mân ra ngoài, thấy Ngạo Nguyệt và Hoa Liên đang giằng co trước điện, trên mặt mang theo vài phần ý cười.

Chuyện xảy ra ở Khổng Gia trịa, hắn vừa mới nghe Khổng Mân nói qua, xem ra tiểu nha đầu Ngạo Nguyệt kia vẫn chưa từ bỏ.

“Ta bảo này Khổng tước, bảo thằng nhóc nhà ngươi mau tránh ra đi, bọn ta đâu phải đến đây xem nó.” Có người đứng một bên bắt đầu ồn ào. Hai tiểu nha đầu có tu vi tương đương, một sắp là người nhà của Hồ Hoàng, một là người nhà của Bạch Hổ Hoàng, đánh nhau chắc sẽ vô cùng đặc sắc.

Khổng Uyên bị đám lão nhân ghét bỏ đến triệt để, cuối cùng cũng bị cha hắn kéo lại, mấy năm gần đây, hắn cũng khiến không ít người ghê tởm, chắc chẳng có mấy lão nhân muốn để tiểu bối nhà mình so tài với hắn.

“Tiểu Hoa Hoa, ngươi cẩn thận một chút.” Khổng Uyên mặt đầy lo lắng. Người ngoài đều cho là hắn lo Hoa Liên sẽ thua, trên thực tế, chỉ có hai người hiểu trong lòng, Khổng Uyên là sợ Hoa Liên kích động một cái lại không thu tay lại được.

Lần trước Ngọc Ẩn Tình bị nàng hủy thân thể bằng cách nào, đến giờ Khổng Uyên còn chưa hiểu ra được đây, hắn chỉ biết thủ đoạn của Hoa Liên tuyệt đối không đơn giản như tưởng tượng. Thực lực chân chính, cũng tuyệt đối không kém hắn bao nhiêu.

Hoa Liên buồn cười nhìn Khổng Uyên một cái, nàng có nói sẽ động thủ với Ngạo Nguyệt sao?

Người cản trở đã bị dọn dẹp sạch sẽ, Ngạo Nguyệt khoanh hai tay trước ngực, cằm nhếch lên, “Đến đi, chúng ta so một trận.”

Hoa Liên nhìn nàng ta một lúc lâu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, “Ta không có nghĩa vụ phải so với ngươi.”

“Ngươi sợ?” Ngạo Nguyệt giễu cợt nói.

“Cược mạng, ngươi có dám không?” Hoa Liên vẫn mỉm cười, chỉ bằng một câu đã chặn lời Ngạo Nguyệt lại, “Ta sợ không thu tay lại được mà giết ngươi, sau đó lại bị người ra lỡ tay giết mất thì không hay chút nào, việc như thế, một lần là đủ rồi.” Chuyện đã đến nước này, sợ rằng nàng có muốn rời khỏi Hồ tộc cũng khó. Nếu đã vậy, có vài lời, cho dù nói ra khỏi miệng cũng chẳng ai dám làm gì, nàng không tin Bạch Hổ Hoàng lại đuổi giết nàng chỉ vì những lời này.

“Ngươi có ý gì?!” Ngạo Nguyệt hoảng hốt, Hoa Liên rõ ràng có ẩn ý khác. Sau khi Hoa Liên nói như vậy, Vân Khi cười như không cười nhìn Bạch Hổ Hoàng một cái, ánh mắt kia khiến cho Ngạo Nghiệp không kìm được mà run lên.

“Chính là ý này.” Lời vừa dứt, bóng người trước mặt Ngạo Nguyệt đã biến mất, Hoa Liên đứng sau lưng nàng ta, trường kiếm màu xanh nhạt trong tay gác lên cổ nàng ta.



Mặc dù máu tươi mà Tạc Xỉ truyền cho nàng không khiến tu vi của nàng cao lên, nhưng Hoa Liên lại lấy được một thứ trân quý hơn.

Tạc Xỉ thời Thái cổ dù sao cũng là mãnh thú đứng đầu trong thiên địa, có thể khiến Hậu Nghệ phải tự mình ra tay diệt trừ, đương nhiên thực lực cũng không hề tầm thường. Trong huyết dịch của hắn, mang theo truyền thừa của hắn.

Mà Hoa Liên thông qua sự liên hệ của huyết dịch, lấy được ba loại thuật truyền thừa của hắn. Thuấn Ảnh là thuật duy nhất nàng có thể dùng hiện giờ, hai thuật còn lại, muốn hiểu rõ, đoán chừng ít nhất cũng phải sau trăm tuổi.

Ở Yêu Soái kỳ, Thuấn Ảnh chẳng qua là dựa vào yêu khí bộc phát của bản thân, có thể tùy ý di chuyển trong vòng trăm thước, tốc độ cực nhanh, ngay cả Yêu vương e là cũng chẳng thể làm gì, huống chi là một kẻ vừa mới lên đến Yêu Soái kỳ đầu như Ngạo Nguyệt.

Toàn trường hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có Khổng Uyên không sợ chết vừa huýt sáo vừa kêu gào: Tiểu Hoa Hoa, ngươi là tuyệt nhất~~~ vừa phất tay còn vừa hôn gió với Hoa Liên.

Khổng Mân hít một hơi thật sâu, một cước đá bay Khổng Uyên ra ngoài.

“Quả nhiên không tệ.” Liệt Nam Khê gật đầu một cái, trong mắt có sự tán thưởng không chút nào che giấu.

Vân Khi nhìn Hoa Liên, không biểu lộ bất cử biểu cảm nào đặc biệt, nhưng trong lòng vẫn có mấy phần kinh sợ. Xem ra, hình như hắn đã hơi xem thường cô con gái này của Uẩn Nhi rồi.

Dù sao cũng là con gái của Bạch Hổ Hoàng bị thua, hơn nữa thua có chút mất mặt, không ai dám tìm vận rủi vào lúc này, cũng không dám đề cập đến chuyện khi nãy. Rất nhanh, đám tiểu bối lại bắt đầu giải quyết mâu thuẫn cá nhân, trong chốc lát, trước đại điện lại náo nhiệt một mảnh.

Hoa Liên vốn chẳng quen bọn họ, dứt khoát đi tìm Khổng Uyên đã bị đá bay.

“Thanh Y, đi mời phu nhân.” Thấy Hoa Liên đi về phía cái hố to kia, Vân Khi thấp giọng nói.

“Dạ.”

Đứng bên cạnh cái hố to, nhìn “cây củ cải” xanh biếc bên trong, Hoa Liên không nhịn được mà bật cười thành tiếng, tư thế này của Khổng Uyên không tệ, đầu cắm xuống hố, hai cái chân thì đá loạn ở bên ngoài.

Hoa Liên giơ tay biến ra một dải lụa trắng quấn vào chân Khổng Uyên, dùng sức kéo, lôi hắn từ trong hố ra.

“Tiểu Hoa Hoa, chỉ có ngươi đối xử tốt với ta nhất.” Khổng Uyên đứng dậy, rũ đống bụi đất trên đầu xuống. Cha đúng là quá đáng, không để mặt mũi lại cho hắn gì cả, sao lại có thể đạp bay hắn như thế được chứ. Cho dù có đạp, ít nhất cũng phải chờ hắn chuẩn bị xong đã rồi hãy ra chân.

“Hình tượng này của ngươi không tệ.” Nhìn quả đầu rối bời như tổ chim này của Khổng đại thiếu, Hoa Liên mở miệng ca ngợi.

”…. Xong rồi, hình tượng hoàn mỹ của ta đã bị phá hủy.” Lục lọi trong ngực áo một lúc lâu, Khổng Uyên lại móc ra hẳn một món pháp bảo có dạng chiếc gương. Ôm gương nhìn quanh một lúc lâu, vẫn không tài nào tiếp nhận được hình tượng này, mặt như đưa đám nói vậy.

Hoa Liên vỗ vỗ bờ vai của hắn, không hề ngại ngùng nói cho hắn biết, trong mắt nàng, hắn căn bản chẳng hề có cái gọi là hình tượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngự Phật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook