Chương 1: Hòa thượng giả
O Trích Thần
21/02/2014
Sáng sớm,những tiếng chim kêu ríu rít dễ nghe không dứt vang lên bên tai ở Liên Hành sơn, các loài động vật sống trong núi đều ra ngoài kiếm ăn trong buổi sớm ấm áp.
Những giọt sương lóng lánh trượt theo phiến lá, nhanh chóng rơi xuống tan vào đất bùn, dưới những tán cây cổ thụ trăm năm tươi tốt, sương không ngừng rớt xuống, tựa như một cơn mưa nhỏ từ trên trời rơi xuống, những giọt nước được ánh nắng chiếu vào vàng óng ánh, giống như những hạt châu màu vàng.
Lại là một buổi sớm khiến cho tâm trạng con người ta sảng khoái, nhưng lại không phải là một buổi sáng yên bình.
“Mỹ nhân, đừng chạy mà, để Hổ gia ta yêu thương chiều chuộng ngươi…” Giọng nói suồng sã, cộng thêm bộ dạng chảy nước miếng ngu xuẩn kia, thiếu chút nữa làm cho Hoa Liên đang chạy đằng trước nôn hết cả bữa cơm hôm qua ra.
Thời buổi này làm yêu quái cũng không dễ, đặc biệt là một Hoa yêu có tu vi thấp, nếu như là năm đó… thôi bỏ đi, năm đó mình cũng đâu có mạnh. Đều nói hảo hán không nhắc chuyện năm xưa, vấn đề là, tình cảnh năm đó của nàng còn không bằng bây giờ. Là một yêu tinh, Hoa Liên vẫn luôn cảm thấy mình làm yêu tinh vừa thất bại lại vừa uất ức.
Hổ yêu vẫn nhất quyết không tha đuổi theo phía sau, vừa chạy, Hoa Liên vừa quay đầu nhìn ra sau.
Đừng thấy con hổ kia bộ dạng ngu xuẩn, tu vi của hắn đã đến kỳ Yêu tướng, trong cái thời thế quần yêu loạn vũ này, dù chút tu vi đó chẳng là gì, nhưng ở Liên Hành sơn nhỏ nhỏ này, hắn hoàn toàn có thể ngang ngược, hơn nữa, một tiểu yêu như Hoa Liên cũng không thể giải quyết nổi hắn.
Động tác đuổi theo Hoa Liên của Hổ yêu tuy có vẻ ngớ ngẩn, nhưng nhìn kỹ cũng thấy, hắn chẳng hề dùng hết sức, chẳng qua chỉ đang trêu chọc Hoa Liên để chơi mà thôi. Chỉ cần hắn hơi dùng chút khí lực, sợ rằng Hoa Liên khó mà thoát khỏi miệng hổ.
Sáng sớm chưa ăn cơm, lại chạy qua mười mấy con đường núi, nói thật, cho dù là yêu quái cũng không chịu nổi. Hoa Liên cuối cùng cũng thở hổn hển dừng bước, nàng thực sự là không chạy nổi nữa rồi.
Bởi vì vận động mạnh, trên gương mặt trong suốt như ngọc của Hoa Liên nhuộm lên một mảng ửng hồng, giống như được bôi lên thứ phấn thượng đẳng, khiến người ta sinh ra ham muốn vươn tay chạm vào.
Hổ yêu cũng vừa vặn biểu đạt sự ca ngợi đối với cảnh này, có thể thấy được từ lưu lượng nước miếng của hắn.
“Mỹ nhân, ngươi đừng chạy nữa, ngươi xem, Hồ đại nương không phải đã đồng ý gả ngươi cho ta rồi sao!” Hổ yêu vừa xoa xoa tay, vừa tiến lại gần Hoa Liên.
Thân thể Hoa Liên cứng đờ, lúc mới đầu, nàng hiển nhiên còn chưa đoán được trình độ vô sỉ của con hổ này. Mẹ nàng thiếu chút nữa bị con hổ này vung một cái tát chụp chết, căn bản ngay cả nói cũng không ra nổi một câu.
Nàng chỉ nhớ con hổ kia xách cổ áo người mẹ nửa sống nửa chết của mình lên mà rống điên cuồng, “Gả con gái của ngươi cho ta đi, gả cho ta đi.” Lúc đó mẹ nàng đã hôn mê rồi, sao đến miệng con hổ này, lại thành mẹ nàng đã đồng ý chứ!
“Đa tạ Hổ gia yêu quí, Hoa Liên vẫn chưa tới tuổi lập gia đình.” Những yêu quái bình thường, năm khai khiếu* chính là được một tuổi, nhưng Hoa Liên không thể tính như vậy. Nếu mà tính thế, chỉ sợ trong tam giới lục đạo này không có mấy ai lớn tuổi hơn nàng.
* Khai khiếu: Mở trí thông minh, làm cho tâm trí sáng suốt, có tri giác
Nàng không muốn làm lão yêu bà, cho nên, tuổi của Hoa Liên được tính từ khi nàng bắt đầu biến hóa, năm nay, vừa đúng mười sáu tuổi.
Ở yêu tộc, yêu quái mười sáu tuổi đúng là được coi như vị thành niên. Đáng tiếc, con hổ này cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy.
“Không sao, không sao, ta không ngại.”
… Nhưng mà ta ngại!
Hoa Liên hít một hơi thật dài, cố gắng kiềm chế lại nỗi xúc động muốn gầm thét của mình. Nàng tình nguyện để đàn gảy tai trâu chứ nhất quyết không nguyện ý nói chuyện với một con hổ tướng mạo xấu xí đến mức làm cho người ta ăn cơm cũng khó mà nuốt xuống nổi. Chỉ số thông minh của hai bọn họ không nằm trên cùng một trục hoành, nói nhiều, thực sự là một loại xem thường bản thân.
Con hổ này trừ sức mạnh lớn hơn nàng ra, thực sự không có chỗ nào bằng, nhưng mà… ở Yêu tộc, sức mạnh chính là quyền lực.
Mắt thấy Hổ yêu từng bước tới gần, trong mắt Hoa Liên lóe lên một luồng hồng quang, lại phải dùng chiêu đó. Mỗi lần dùng xong sẽ mệt đến hai tháng, một năm nay nàng đã dùng liên tiếp hai lần, đây là tại trêu ai chọc ai vậy!
Hổ yêu thân cao hơn một mét chín, thể trọng tuyệt đối không dưới ba trăm cân đánh về phía Hoa Liên, căn bản chính là lấy thịt đè người mà! Có điều… con hổ yêu kia mới nhào đến giữa chừng, đột nhiên giống như bị ai điểm huyệt vậy, cứ đứng yên như vậy giữa không trung.
Hoa Liên kinh ngạc nhìn hổ yêu, theo bản năng lùi về phía sau, rồi lại lùi tiếp lùi tiếp, đại khái xác định con hổ yêu kia thực sự không thể động đậy nữa, không nói hai lời liền xoay người bỏ chạy, hoàn toàn không có ý ở lại cám ơn ân nhân đã cứu mạng nàng.
Đáng tiếc, chạy chưa được hai bước, đã bị một người cười tít mắt chặn lại bước về phía nàng.
Chẳng thà để hổ yêu đè chết còn hơn!
Thấy rõ người đến là ai xong, trong lòng Hoa Liên chỉ có duy nhất một suy nghĩ như vậy.
Người tới mặc một chiếc áo trắng phiêu dật tinh khôi, tóc dài đen nhánh dùng tơ vàng buộc lên, ánh sáng mặt trời rực rỡ hắt từ sau lưng hắn lại tạo thành một quầng sáng màu vàng nhàn nhạt, trên gương mặt có thể sánh với yêu nghiệt kia là cặp mắt đen sáng tựa sao trời, cho dù nói hắn là trích tiên hạ phàm cũng không quá đáng.
“Thật là khéo.” Thanh âm của nam nhân dịu dàng dễ nghe, khiến cho người ta cảm thấy cả người ấm áp.
“Thật không khéo.” Hoa Liên không để ý đến vẻ mặt dịu dàng của hắn, đổi hướng tiếp tục đi.
Sau thời gian một chung trà, trên một con đường khác, hai người lại “không hẹn mà gặp”, cặp mắt phượng mê người của nam nhân cong cong, mang theo ý cười rõ ràng, “Thật là khéo.”
“Hừ.” Hoa Liên chưa từ bỏ ý định, tiếp tục chuyển hướng.
Lại là thời gian một chung trà, Hoa Liên đứng trước mặt một con hổ khóc không ra nước mắt, nàng vậy mà lại vòng trở vễ chỗ cũ! Mà người kia vẫn đứng trước mặt nàng như thế, vẫn lời nói đó, lần thứ ba, “Thật là khéo!”
“Ngươi không bỏ qua cho ta được sao?” Hoa Liên chỉ thiếu nước quỳ xuống đất cầu xin hắn, nàng bị gã này bám lâu lắm rồi, nửa năm trước khó khăn lắm mơi trốn thoát khỏi tay hắn, ai biết hôm nay gặp vận xui, lại đụng phải hắn.
Chẳng lẽ, cả ngày lẫn đêm hắn không có chuyện gì khác để làm hay sao? Ngày ngày đuổi theo một tiểu yêu như nàng, rốt cuộc là muốn làm gì chứ!
“Vừa nãy là ta cứu thí chủ!”
“Đại ân không lời nào cảm tạ hết.” Hoa Liên bĩu môi.
“Thí chủ không muốn nói gì khác sao?” Nam tử dường như không hề có ý buông tha, dạt dào hứng thú nhìn Hoa Liên, không biết rốt cuộc là hắn muốn nghe Hoa Liên nói gì.
“Cáo từ.” Lần này Hoa Liên cũng không hề khách khí, chỉ thiếu chút nữa làm cho nam tử sặc nước miếng mà thôi. Có điều nam tử kia cũng không có ý để Hoa Liên bỏ đi, Hoa Liên chỉ thấy trước mắt lóe một cái, người nọ đã chắn trước mặt nàng.
“Thí chủ có duyên với Phật.” Nam nhân hai tay tạo thành chữ thập, mắt buông xuống, dáng vẻ kiểu cao tăng đắc đạo. Nếu như mái tóc dài này của hắn bị cạo sạch, mặc thêm tăng y vào, cầm phật châu trong tay, nhất định sẽ là vị hòa thượng đẹp nhất trên cõi đời này.
Chùa nào vận khí tốt thu nạp được hắn, sợ rằng tiền nhang đèn cũng sẽ tăng lên không ít. Hoa Liên nhìn chằm chằm nam nhân, không nhịn được nghĩ vậy trong lòng.
“Thí chủ?’ Nam nhân thấy Hoa Liên không nói lời nào, mày kiếm hơi nhướn lên, giọng cũng cao hơn.
“Ta không tin Phật.” Hoa Liên nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này, người này nhất định là bị lừa đá vào đầu rồi, lại bảo Yêu đi tin Phật, đùa gì thế. Hơn nữa những lời này không biết hai bọn họ đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, người này chẳng lẽ không biết hai chữ buông tha viết thế nào sao?
Cũng không biết đám hòa thượng đó cho hắn bao nhiêu lợi lộc mà khiến hắn đi khắp nơi thuyết phục người ta xuất gia như vậy, vốn hắn chỉ đi khuyên đàn ông đi làm hòa thượng, nhưng mà bây giờ hình như hắn còn nhận làm ăn với cả am ni cô thì phải, chuẩn bị độ cả nữ tử lên núi đi tu?
“Tin Phật có nhiều chỗ lợi lắm.” Giọng nói của nam nhân mang theo vài phần hấp dẫn, Hoa Liên lại chỉ thấy hắn chẳng có ý tốt gì. Hơn nữa lai lịch người này rốt cuộc thế nào, nàng đến giờ cũng không biết. Nàng chỉ biết, tu vi của tên này cao thâm hơn nàng nhiều lắm, cho nên đến tận lúc này, Hoa Liên bị hắn nói cho to cả đầu mà vẫn không dám động thủ với hắn.
Con hổ yêu vừa nãy, mặc dù đối phó cũng khó, nhưng cũng không phải không có cơ may thắng được. Hơn nữa cho dù không thắng được, ít nhất nàng cũng có thể chạy trốn, nhưng mà vị trước mặt này, nếu không phải thừa dịp hắn không chú ý thì ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có. Ngay từ lúc thua dưới tay hắn Hoa Liên đã nhớ rõ ràng.
“Phật tổ sẽ không nhận một yêu tinh làm tín đồ.” Hoa Liên nhắm mắt lại, siết chặt nắm đấm, một lúc lâu sau, tâm trạng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hết sức tỉnh táo nói với hắn.
“Yên tâm, ngươi là do ta giới thiệu, Phật tổ nhất định sẽ nể mặt ta.” Nam nhân cười đến ý xuân dạt dào, đối với hắn mà nói, chuyện đó hoàn toàn không thành vấn đề.
“…” Nàng và gã này hoàn toàn không thể khơi thông, còn chẳng bằng con hổ yêu vừa nãy. Không biết nên nói gì, Hoa Liên quay mặt qua một bên, đột nhiên liếc thấy con mãnh hổ thân dài tuyệt đối trên ba thước đã bị đánh cho trở lại nguyên hình nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
“Hắn chết rồi?” Hoa Liên trong lòng cả kinh, vội vàng mở miệng hỏi.
“Chắc là vậy.” Nam tử cúi đầu nhìn con hổ kia, vẻ mặt nhẹ tựa gió mây, giống như chuyện sống chết của con hổ yêu kia chẳng liên quan gì đến hắn vậy.
Rước lấy phiền phức rồi! Con hổ này thực lực không là cái gì, nhưng mà người ta có hậu đài, nghe nói nhà của con hổ yêu này vốn ở trong Đại Hoang sơn, là một gia tộc có thực lực không tầm thường.
Còn nghe nói con hổ yêu này vốn là ra ngoài trải nghiệm, cứ vậy mà chết, người nhà hắn mà truy cứu, Hoa Liên nhất định là kẻ đầu tiên gặp tai ương.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì phải dọn nhà thôi, Hoa Liên thở dài, bây giờ tìm chỗ để ở thôi cũng thật là khó, yêu tinh trong Liên Hành sơn quá nhiều, tu vi của nàng và mẹ lại cực kỳ thấp, ngay cả cái sơn động đổ nát của hai mẹ con bây giờ cũng thường xuyên bị những yêu tinh khác dòm ngó, chứ đừng nhắc tới chuyện đi tìm động phủ khác.
“Ngươi… không phải là hòa thượng đấy chứ?” Hai người nhìn nhau im lặng cả nửa ngày, Hoa Liên do dự một lát vẫn nói ra nghi ngờ trong lòng. Nam nhân này ăn mặc không giống như người xuất gia, nhưng mà, trên người hắn cố tình lại mang theo Phật quang do chân chính tu luyện mới thành, rồi lại có chỗ không được giống, nhưng cụ thể ở đâu thì Hoa Liên không nói ra được.
“Thí chủ vậy mà đã nhìn ra.” Nam tử ra vẻ vui mừng.
Nam nhân thừa nhận, Hoa Liên lại thấy kinh ngạc. Lần trước lúc nàng gặp tên này, hắn đang nướng thịt, nếu như nhớ không lầm, bữa cơm kia hắn không chỉ ăn thịt, mà còn uống rượu. Hơn nữa bây giờ hắn lại sát sinh, có hòa thượng nào như vậy chứ? Không phải hắn nên lòng đầy từ bi, phổ độ chúng sinh, trước nên khuyên răn con hổ kia một phen sao, cho hắn một cơ hội không phải sao?
“Ngươi thực sự là hòa thượng?”
“A di Đà Phật, tiểu tăng là sư bá của trụ trì Kim Luân tự.”
Thì ra là một tên lừa đảo! Đối với sự cả tin vào lời nói của người này lúc nãy, Hoa Liên khinh bỉ bản thân một phen. Trụ trì hiện nay Kim Luân tự là cao tăng đắc đạo hàng đầu trong giới tu hành bây giờ, Hoa Liên nhớ, vị cao tăng kia hình như là tự học thành tài.
Nếu nam nhân này không muốn nói thật với mình, Hoa Liên cũng chẳng muốn hỏi tiếp nữa, nàng chỉ chỉ thân hình khổng lồ của hổ yêu, “Ta muốn mang hắn về.”
Phải có thứ gì để còn thông báo chứ, hoặc là nói để đi sắp xếp mới đúng, mạng nhỏ của nàng và mẹ chỉ sợ sẽ phải nộp ra thật. Nàng mới đến cõi đời được có mười mấy năm thôi mà, còn chưa sống đủ.
Những giọt sương lóng lánh trượt theo phiến lá, nhanh chóng rơi xuống tan vào đất bùn, dưới những tán cây cổ thụ trăm năm tươi tốt, sương không ngừng rớt xuống, tựa như một cơn mưa nhỏ từ trên trời rơi xuống, những giọt nước được ánh nắng chiếu vào vàng óng ánh, giống như những hạt châu màu vàng.
Lại là một buổi sớm khiến cho tâm trạng con người ta sảng khoái, nhưng lại không phải là một buổi sáng yên bình.
“Mỹ nhân, đừng chạy mà, để Hổ gia ta yêu thương chiều chuộng ngươi…” Giọng nói suồng sã, cộng thêm bộ dạng chảy nước miếng ngu xuẩn kia, thiếu chút nữa làm cho Hoa Liên đang chạy đằng trước nôn hết cả bữa cơm hôm qua ra.
Thời buổi này làm yêu quái cũng không dễ, đặc biệt là một Hoa yêu có tu vi thấp, nếu như là năm đó… thôi bỏ đi, năm đó mình cũng đâu có mạnh. Đều nói hảo hán không nhắc chuyện năm xưa, vấn đề là, tình cảnh năm đó của nàng còn không bằng bây giờ. Là một yêu tinh, Hoa Liên vẫn luôn cảm thấy mình làm yêu tinh vừa thất bại lại vừa uất ức.
Hổ yêu vẫn nhất quyết không tha đuổi theo phía sau, vừa chạy, Hoa Liên vừa quay đầu nhìn ra sau.
Đừng thấy con hổ kia bộ dạng ngu xuẩn, tu vi của hắn đã đến kỳ Yêu tướng, trong cái thời thế quần yêu loạn vũ này, dù chút tu vi đó chẳng là gì, nhưng ở Liên Hành sơn nhỏ nhỏ này, hắn hoàn toàn có thể ngang ngược, hơn nữa, một tiểu yêu như Hoa Liên cũng không thể giải quyết nổi hắn.
Động tác đuổi theo Hoa Liên của Hổ yêu tuy có vẻ ngớ ngẩn, nhưng nhìn kỹ cũng thấy, hắn chẳng hề dùng hết sức, chẳng qua chỉ đang trêu chọc Hoa Liên để chơi mà thôi. Chỉ cần hắn hơi dùng chút khí lực, sợ rằng Hoa Liên khó mà thoát khỏi miệng hổ.
Sáng sớm chưa ăn cơm, lại chạy qua mười mấy con đường núi, nói thật, cho dù là yêu quái cũng không chịu nổi. Hoa Liên cuối cùng cũng thở hổn hển dừng bước, nàng thực sự là không chạy nổi nữa rồi.
Bởi vì vận động mạnh, trên gương mặt trong suốt như ngọc của Hoa Liên nhuộm lên một mảng ửng hồng, giống như được bôi lên thứ phấn thượng đẳng, khiến người ta sinh ra ham muốn vươn tay chạm vào.
Hổ yêu cũng vừa vặn biểu đạt sự ca ngợi đối với cảnh này, có thể thấy được từ lưu lượng nước miếng của hắn.
“Mỹ nhân, ngươi đừng chạy nữa, ngươi xem, Hồ đại nương không phải đã đồng ý gả ngươi cho ta rồi sao!” Hổ yêu vừa xoa xoa tay, vừa tiến lại gần Hoa Liên.
Thân thể Hoa Liên cứng đờ, lúc mới đầu, nàng hiển nhiên còn chưa đoán được trình độ vô sỉ của con hổ này. Mẹ nàng thiếu chút nữa bị con hổ này vung một cái tát chụp chết, căn bản ngay cả nói cũng không ra nổi một câu.
Nàng chỉ nhớ con hổ kia xách cổ áo người mẹ nửa sống nửa chết của mình lên mà rống điên cuồng, “Gả con gái của ngươi cho ta đi, gả cho ta đi.” Lúc đó mẹ nàng đã hôn mê rồi, sao đến miệng con hổ này, lại thành mẹ nàng đã đồng ý chứ!
“Đa tạ Hổ gia yêu quí, Hoa Liên vẫn chưa tới tuổi lập gia đình.” Những yêu quái bình thường, năm khai khiếu* chính là được một tuổi, nhưng Hoa Liên không thể tính như vậy. Nếu mà tính thế, chỉ sợ trong tam giới lục đạo này không có mấy ai lớn tuổi hơn nàng.
* Khai khiếu: Mở trí thông minh, làm cho tâm trí sáng suốt, có tri giác
Nàng không muốn làm lão yêu bà, cho nên, tuổi của Hoa Liên được tính từ khi nàng bắt đầu biến hóa, năm nay, vừa đúng mười sáu tuổi.
Ở yêu tộc, yêu quái mười sáu tuổi đúng là được coi như vị thành niên. Đáng tiếc, con hổ này cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy.
“Không sao, không sao, ta không ngại.”
… Nhưng mà ta ngại!
Hoa Liên hít một hơi thật dài, cố gắng kiềm chế lại nỗi xúc động muốn gầm thét của mình. Nàng tình nguyện để đàn gảy tai trâu chứ nhất quyết không nguyện ý nói chuyện với một con hổ tướng mạo xấu xí đến mức làm cho người ta ăn cơm cũng khó mà nuốt xuống nổi. Chỉ số thông minh của hai bọn họ không nằm trên cùng một trục hoành, nói nhiều, thực sự là một loại xem thường bản thân.
Con hổ này trừ sức mạnh lớn hơn nàng ra, thực sự không có chỗ nào bằng, nhưng mà… ở Yêu tộc, sức mạnh chính là quyền lực.
Mắt thấy Hổ yêu từng bước tới gần, trong mắt Hoa Liên lóe lên một luồng hồng quang, lại phải dùng chiêu đó. Mỗi lần dùng xong sẽ mệt đến hai tháng, một năm nay nàng đã dùng liên tiếp hai lần, đây là tại trêu ai chọc ai vậy!
Hổ yêu thân cao hơn một mét chín, thể trọng tuyệt đối không dưới ba trăm cân đánh về phía Hoa Liên, căn bản chính là lấy thịt đè người mà! Có điều… con hổ yêu kia mới nhào đến giữa chừng, đột nhiên giống như bị ai điểm huyệt vậy, cứ đứng yên như vậy giữa không trung.
Hoa Liên kinh ngạc nhìn hổ yêu, theo bản năng lùi về phía sau, rồi lại lùi tiếp lùi tiếp, đại khái xác định con hổ yêu kia thực sự không thể động đậy nữa, không nói hai lời liền xoay người bỏ chạy, hoàn toàn không có ý ở lại cám ơn ân nhân đã cứu mạng nàng.
Đáng tiếc, chạy chưa được hai bước, đã bị một người cười tít mắt chặn lại bước về phía nàng.
Chẳng thà để hổ yêu đè chết còn hơn!
Thấy rõ người đến là ai xong, trong lòng Hoa Liên chỉ có duy nhất một suy nghĩ như vậy.
Người tới mặc một chiếc áo trắng phiêu dật tinh khôi, tóc dài đen nhánh dùng tơ vàng buộc lên, ánh sáng mặt trời rực rỡ hắt từ sau lưng hắn lại tạo thành một quầng sáng màu vàng nhàn nhạt, trên gương mặt có thể sánh với yêu nghiệt kia là cặp mắt đen sáng tựa sao trời, cho dù nói hắn là trích tiên hạ phàm cũng không quá đáng.
“Thật là khéo.” Thanh âm của nam nhân dịu dàng dễ nghe, khiến cho người ta cảm thấy cả người ấm áp.
“Thật không khéo.” Hoa Liên không để ý đến vẻ mặt dịu dàng của hắn, đổi hướng tiếp tục đi.
Sau thời gian một chung trà, trên một con đường khác, hai người lại “không hẹn mà gặp”, cặp mắt phượng mê người của nam nhân cong cong, mang theo ý cười rõ ràng, “Thật là khéo.”
“Hừ.” Hoa Liên chưa từ bỏ ý định, tiếp tục chuyển hướng.
Lại là thời gian một chung trà, Hoa Liên đứng trước mặt một con hổ khóc không ra nước mắt, nàng vậy mà lại vòng trở vễ chỗ cũ! Mà người kia vẫn đứng trước mặt nàng như thế, vẫn lời nói đó, lần thứ ba, “Thật là khéo!”
“Ngươi không bỏ qua cho ta được sao?” Hoa Liên chỉ thiếu nước quỳ xuống đất cầu xin hắn, nàng bị gã này bám lâu lắm rồi, nửa năm trước khó khăn lắm mơi trốn thoát khỏi tay hắn, ai biết hôm nay gặp vận xui, lại đụng phải hắn.
Chẳng lẽ, cả ngày lẫn đêm hắn không có chuyện gì khác để làm hay sao? Ngày ngày đuổi theo một tiểu yêu như nàng, rốt cuộc là muốn làm gì chứ!
“Vừa nãy là ta cứu thí chủ!”
“Đại ân không lời nào cảm tạ hết.” Hoa Liên bĩu môi.
“Thí chủ không muốn nói gì khác sao?” Nam tử dường như không hề có ý buông tha, dạt dào hứng thú nhìn Hoa Liên, không biết rốt cuộc là hắn muốn nghe Hoa Liên nói gì.
“Cáo từ.” Lần này Hoa Liên cũng không hề khách khí, chỉ thiếu chút nữa làm cho nam tử sặc nước miếng mà thôi. Có điều nam tử kia cũng không có ý để Hoa Liên bỏ đi, Hoa Liên chỉ thấy trước mắt lóe một cái, người nọ đã chắn trước mặt nàng.
“Thí chủ có duyên với Phật.” Nam nhân hai tay tạo thành chữ thập, mắt buông xuống, dáng vẻ kiểu cao tăng đắc đạo. Nếu như mái tóc dài này của hắn bị cạo sạch, mặc thêm tăng y vào, cầm phật châu trong tay, nhất định sẽ là vị hòa thượng đẹp nhất trên cõi đời này.
Chùa nào vận khí tốt thu nạp được hắn, sợ rằng tiền nhang đèn cũng sẽ tăng lên không ít. Hoa Liên nhìn chằm chằm nam nhân, không nhịn được nghĩ vậy trong lòng.
“Thí chủ?’ Nam nhân thấy Hoa Liên không nói lời nào, mày kiếm hơi nhướn lên, giọng cũng cao hơn.
“Ta không tin Phật.” Hoa Liên nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này, người này nhất định là bị lừa đá vào đầu rồi, lại bảo Yêu đi tin Phật, đùa gì thế. Hơn nữa những lời này không biết hai bọn họ đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, người này chẳng lẽ không biết hai chữ buông tha viết thế nào sao?
Cũng không biết đám hòa thượng đó cho hắn bao nhiêu lợi lộc mà khiến hắn đi khắp nơi thuyết phục người ta xuất gia như vậy, vốn hắn chỉ đi khuyên đàn ông đi làm hòa thượng, nhưng mà bây giờ hình như hắn còn nhận làm ăn với cả am ni cô thì phải, chuẩn bị độ cả nữ tử lên núi đi tu?
“Tin Phật có nhiều chỗ lợi lắm.” Giọng nói của nam nhân mang theo vài phần hấp dẫn, Hoa Liên lại chỉ thấy hắn chẳng có ý tốt gì. Hơn nữa lai lịch người này rốt cuộc thế nào, nàng đến giờ cũng không biết. Nàng chỉ biết, tu vi của tên này cao thâm hơn nàng nhiều lắm, cho nên đến tận lúc này, Hoa Liên bị hắn nói cho to cả đầu mà vẫn không dám động thủ với hắn.
Con hổ yêu vừa nãy, mặc dù đối phó cũng khó, nhưng cũng không phải không có cơ may thắng được. Hơn nữa cho dù không thắng được, ít nhất nàng cũng có thể chạy trốn, nhưng mà vị trước mặt này, nếu không phải thừa dịp hắn không chú ý thì ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có. Ngay từ lúc thua dưới tay hắn Hoa Liên đã nhớ rõ ràng.
“Phật tổ sẽ không nhận một yêu tinh làm tín đồ.” Hoa Liên nhắm mắt lại, siết chặt nắm đấm, một lúc lâu sau, tâm trạng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hết sức tỉnh táo nói với hắn.
“Yên tâm, ngươi là do ta giới thiệu, Phật tổ nhất định sẽ nể mặt ta.” Nam nhân cười đến ý xuân dạt dào, đối với hắn mà nói, chuyện đó hoàn toàn không thành vấn đề.
“…” Nàng và gã này hoàn toàn không thể khơi thông, còn chẳng bằng con hổ yêu vừa nãy. Không biết nên nói gì, Hoa Liên quay mặt qua một bên, đột nhiên liếc thấy con mãnh hổ thân dài tuyệt đối trên ba thước đã bị đánh cho trở lại nguyên hình nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
“Hắn chết rồi?” Hoa Liên trong lòng cả kinh, vội vàng mở miệng hỏi.
“Chắc là vậy.” Nam tử cúi đầu nhìn con hổ kia, vẻ mặt nhẹ tựa gió mây, giống như chuyện sống chết của con hổ yêu kia chẳng liên quan gì đến hắn vậy.
Rước lấy phiền phức rồi! Con hổ này thực lực không là cái gì, nhưng mà người ta có hậu đài, nghe nói nhà của con hổ yêu này vốn ở trong Đại Hoang sơn, là một gia tộc có thực lực không tầm thường.
Còn nghe nói con hổ yêu này vốn là ra ngoài trải nghiệm, cứ vậy mà chết, người nhà hắn mà truy cứu, Hoa Liên nhất định là kẻ đầu tiên gặp tai ương.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì phải dọn nhà thôi, Hoa Liên thở dài, bây giờ tìm chỗ để ở thôi cũng thật là khó, yêu tinh trong Liên Hành sơn quá nhiều, tu vi của nàng và mẹ lại cực kỳ thấp, ngay cả cái sơn động đổ nát của hai mẹ con bây giờ cũng thường xuyên bị những yêu tinh khác dòm ngó, chứ đừng nhắc tới chuyện đi tìm động phủ khác.
“Ngươi… không phải là hòa thượng đấy chứ?” Hai người nhìn nhau im lặng cả nửa ngày, Hoa Liên do dự một lát vẫn nói ra nghi ngờ trong lòng. Nam nhân này ăn mặc không giống như người xuất gia, nhưng mà, trên người hắn cố tình lại mang theo Phật quang do chân chính tu luyện mới thành, rồi lại có chỗ không được giống, nhưng cụ thể ở đâu thì Hoa Liên không nói ra được.
“Thí chủ vậy mà đã nhìn ra.” Nam tử ra vẻ vui mừng.
Nam nhân thừa nhận, Hoa Liên lại thấy kinh ngạc. Lần trước lúc nàng gặp tên này, hắn đang nướng thịt, nếu như nhớ không lầm, bữa cơm kia hắn không chỉ ăn thịt, mà còn uống rượu. Hơn nữa bây giờ hắn lại sát sinh, có hòa thượng nào như vậy chứ? Không phải hắn nên lòng đầy từ bi, phổ độ chúng sinh, trước nên khuyên răn con hổ kia một phen sao, cho hắn một cơ hội không phải sao?
“Ngươi thực sự là hòa thượng?”
“A di Đà Phật, tiểu tăng là sư bá của trụ trì Kim Luân tự.”
Thì ra là một tên lừa đảo! Đối với sự cả tin vào lời nói của người này lúc nãy, Hoa Liên khinh bỉ bản thân một phen. Trụ trì hiện nay Kim Luân tự là cao tăng đắc đạo hàng đầu trong giới tu hành bây giờ, Hoa Liên nhớ, vị cao tăng kia hình như là tự học thành tài.
Nếu nam nhân này không muốn nói thật với mình, Hoa Liên cũng chẳng muốn hỏi tiếp nữa, nàng chỉ chỉ thân hình khổng lồ của hổ yêu, “Ta muốn mang hắn về.”
Phải có thứ gì để còn thông báo chứ, hoặc là nói để đi sắp xếp mới đúng, mạng nhỏ của nàng và mẹ chỉ sợ sẽ phải nộp ra thật. Nàng mới đến cõi đời được có mười mấy năm thôi mà, còn chưa sống đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.