Ngự Phật

Chương 161: Huyết chú

O Trích Thần

21/02/2014

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, trong chớp mắt, Hoa Liên và Ân Mạc đã ngây ngốc bên bờ Thiên Hà hơn mười năm. Hoa Liên càng ngày càng cảm thấy, sức sống của mình thực sự rất ương nghạnh, hơn nữa cực kỳ dễ dàng thích ứng với hoàn cảnh.

Giờ nàng lại cảm thấy, bờ Thiên Hà này cũng không đến nỗi tệ, nước Thiên Hà cũng rất đẹp, trừ gió đêm hay thổi bay mất nóc nhà của nàng ra thì tất cả đều hoàn mỹ.

Trong khoảng thời gian này, Anh đã từng đến thăm nàng mấy lần, đáng tiếc nàng ấy cũng không thể qua sông được, chỉ có thể đứng bên bờ đối diện nói chuyện với nàng. Thấy nàng sống ở đây rất tốt, Anh cũng yên lòng hơn.

Hoa Liên cũng không phải là tiên nhân đầu tiên bị lưu đày ở đây, có điều có thể chống đỡ được hơn mười năm, lại còn sắc mặt hồng hào tinh thần phơi phới, thực đúng là chưa có ai.

Ở Tiên Giới, thời gian mười năm cũng chẳng có gì thay đổi, tất cả vẫn như bình thường. Nghe Anh nói, Yến Cửu Vũ đã khôi phục lại vị trí thống lĩnh, giờ không có việc gì làm là lại đi khắp nơi chèn ép dân lành.

Còn nghe nói, Tử Vi Tiên Đế không biết đã dùng cách gì, lại giúp Tử Tiêu thành công vượt qua đạo Thiên kiếp cuối cùng, giờ địa vị của nàng ta ở Tiên Giới cực kỳ cao. Sở dĩ nhắc đến Tử Tiêu là vì còn một nguyên nhân quan trọng khác nữa, vừa nói đến đây, Anh liền tức không thở nổi.

Hoa cỏ trong Bách Hoa Viên của Hoa Liên mọc lên tươi tốt vô cùng, trong thời gian mười năm này, đã có không ít Hoa linh được sinh ra, Tử Tiêu cũng cảm thấy hứng thú với mấy thứ hoa cỏ đó. Lúc Hoa Liên không có ở đó, nàng ta qua Bách Hoa Viên mấy lần, chuyển hết đám hoa cỏ đã sinh ra Hoa linh kia đi.

Nếu là người khác thì đương nhiên sẽ không biết, nhưng Anh và Yến Cửu Vũ hễ không có việc gì là lại đến chỗ nàng dạo vòng vòng, gần như là có mấy cọng cỏ mọc dưới đất cũng có thể kể ra, di nhiên là biết rõ ràng.

Hai người mặc dù tức giận, nhưng dù sao người làm chủ nhân như Hoa Liên không có ở đây, bọn họ cũng không tiện để nói.

Đối với chuyện này, Hoa Liên cũng chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết, cũng không thấy tức giận mấy.

Năm thứ mười bảy nàng lưu đày, sứ giả Phật giới lần đầu tiên đến bờ Thiên Hà, mang đến một tin tức khiến người ta khó mà ngờ được: Đại chiến Tiên Ma diễn ra sớm hơn dự kiến. Đại chiến đã bắt đầu, Ân Mạc đương nhiên không thể không đi, cũng may vị sứ giả kia cũng tương đối dễ nói chuyện, Ân Mạc nói chờ một thời gian nữa hắn sẽ về, thế mà ông ta cũng đồng ý.

Sứ giả của Phật giới đi chưa được bao lâu, Anh lại đi cùng với Yến Cửu Vũ đến đây. Hai người bọn họ cũng đến để báo tin này cho Hoa Liên, đồng thời cũng coi như là chào tạm biệt nàng. Trên chiến trường biến cố chỉ xảy ra trong chớp mắt, có thể một bước lên trời, cũng có thể bỏ mình vì đạo.

“Ta cứ cảm thấy chuyện Đại chiến Tiên Ma lần này diễn ra sớm có điểm gì đó là lạ.” Bờ sông bên kia, sắc mặt của Yến Cửu Vũ có chút nghiêm túc.

“Sao hả, ngươi có tin nội bộ gì hả?” Anh liếc hắn một cái.

“Ta nghe nói sở dĩ lại diễn ra trước là bởi vì có Tiên Đế thúc đẩy, nghe nói là Tiên Giới phái người đi ám sát vài Ma Quân có khả năng thăng cấp lên Ma Đế, cho nên Ma Giới mới quyết định khai chiến trước.”

“Ngươi nghe ai nói?”

“Ai nói ngươi không cần biết, tin này chắc Sát Sinh Phật cũng biết đúng không?” Yến Cửu Vũ liếc nhìn Ân Mạc đang đứng bên cạnh.

“Ừ.” Ân Mạc gật đầu, mặc dù mười bảy năm nay hắn không hề rời khỏi bờ Thiên Hà nửa bước, nhưng tin tức vẫn rất linh thông. Huống chi hắn cũng có thể coi là cao tăng ở Phật giới, muốn biết những tin tức này cũng không khó.

“Vậy ngươi biết Tiên Đế đó là ai không?”

Khóe miệng Ân Mạc nhếch lên, “Tử Vi.”

“Tại sao lại là hắn?!” Yến Cửu Vũ và Anh đều không tin nổi, gần như đồng loạt kêu lên.

Hoa Liên đứng bên bờ bên kia nheo mắt, nhìn về phía Tiên Giới, không biết đang nghĩ gì.



Vài tháng trước, Tiên Giới, trong Thiên Điện ở Tử Vi Điện, Tử Tiêu mặt đầy đau đớn nằm trên giường, trên làn da lõa lồ xuất hiện từng mảng ban đen, mắt thấy sắp lan tận lên mặt.

“Y Tiên, thế này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Tử Tiêu tại sao lại đột nhiên biến thành như vậy?” Tử Vi Tiên Đế mặt đầy vẻ lo lắng.

“Tiên Đế, xin thứ cho lão hủ bất tài, Tử Tiêu Tiên tử hẳn là đã bị trúng nguyền rủa.”

“Nguyền rủa? Nguyền rủa gì mà lại có khả năng này?”

“Hẳn là Huyết chú, Tiên Đế có biết Tử Tiêu cô nương đã từng đắc tội kẻ nào không, hoặc là Tiên tử có từng dính phải máu của ai đó chăng?” Y Tiên hỏi lại lần nữa.

“Máu… chẳng lẽ là… nàng?” Trái tim của Tử Vi Tiên Đế nhảy lên, hiển nhiên là đã nhớ ra điều gì đó. Lập tức hỏi Y Tiên, “Y Tiên có biết làm thế nào để giải trừ chú ngữ không?”

“Chú ngữ này giải trừ thế nào lão hủ cũng không biết, có điều ta không giải được, nhưng có một cách có lẽ thành công.”

“Ngươi nói nghe coi.”

“Lấy máu tinh trong tim người hạ rủa để gột sạch những vết ban rủa này đi là được.”

“Chỉ có cách này thôi sao?” Lời của Y Tiên khiến cho Tử Vi Tiên Đế phải cau mày.

Trước kia Hoa Liên dùng máu của mình để nuôi dưỡng đóa sen vô căn là hóa thân của Tử Tiêu kia, chuyện này hắn biết. Không ai ngờ tới nàng lại hạ rủa trong máu. Sau khi biết chân tướng, dù hắn hận không thể giết chết Hoa Liên, nhưng lại không thể không kiêng kỵ Ân Mạc đứng sau nàng.

Dù mấy năm nay nàng ta vẫn bị lưu đày bên bờ Thiên Hà, tin tức về nàng vẫn có lúc truyền tới. Sát Sinh Phật ngay từ lúc nàng mới bị lưu đày đã sống ở đó cùng với nàng ta, điều này khiến cho không ít người phát run trong lòng.

Thậm chí ngay cả Chân Vũ Đại Đế cũng cảm thấy có chút may mắn, may mà không lưu đày suốt đời, nếu không Sát Sinh Phật có thể làm ra chuyện gì, chẳng ai biết được.

“Chỉ có cách này mới có thể hoàn toàn giải trừ Huyết chú, có điều nếu muốn tạm thời áp chế chú ngữ này xuống cũng dễ thôi, chỉ cần dùng máu của ngài bôi lên theo định kỳ là được.” Y Tiên đáp vậy.

“Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi.” Tử Vi nhắm mắt lại, khoát tay áo với ông ta.

Y Tiên quay về chỗ ở của mình, đã sớm có người đang chờ ở đó. Thấy người kia, sắc mặt của Y Tiên tỏ ra cung kính, “Đại nhân, ngài đến rồi.”

“Ừ, sao rồi?”

“Tất cả đều theo sự dặn dò của ngài, Tử Vi Tiên Đế đã tin lời ta.”

“Rất tốt, ta cũng muốn xem xem lần này còn ai có thể bảo vệ được nàng ta.” Giọng nói của người nọ lại càng trở nên lạnh lẽo.

Tử Vi Tiên Đế không hề biết, cách để giải trừ Huyết chú có rất nhiều, chỉ cần người hạ rủa đồng ý, thứ chú ngữ này có thể được giải trừ rất dễ dàng, nhưng hiển nhiên, có người không muốn hắn biết.

Dù Ân Mạc vẫn lần lữa không chịu đi nhưng ở lâu cũng không phải là ý hay, kéo dài được hơn hai tháng, cuối cùng hắn cũng không thể không đến chiến trường Tiên Ma.

Sau khi Ân Mạc đi rồi, ngày tháng dường như ngày càng dai dẳng. Hoa Liên mỗi ngày đều ngồi ở bờ bên này, nhìn tòa cung điện đã vắng bóng chủ nhân phía đối diện, cảm thấy có chút cô đơn.

Đã quen ngày nào cũng nhìn thấy hắn, đột nhiên đến một ngày lại không thấy người đâu, trong lòng cứ cảm thấy thật trống trải.



Đáng tiếc truyền âm trận hắn dạy nàng vẽ chỉ là loại đơn giản nhất, không thể dùng để truyền âm ở khoảng cách xa được, cho nên Hoa Liên chỉ có thể chờ cho ba năm cuối cùng qua đi, đến chiến trường Tiên Ma rồi, bọn họ còn có cơ hội để gặp nhau.

Năm thứ hai sau khi Ân Mạc rời khỏi, bên bờ Thiên Hà lại đón một vị khách quý. Nhìn thấy người tới, Hoa Liên không hề kinh ngạc chút nào, có điều người này đến trễ hơn dự kiến của nàng, chắc là lo Ân Mạc có để lại gì đó phòng bị.

“Hoa Liên, ngươi khiến ta rất thất vọng.” Tử Vi chắp tay sau lưng, thần sắc lạnh căm.

Hoa Liên cười nhạt một tiếng, “Ngươi đến đây là để hạch tội hay là để bắt ta về?”

“Tại sao ngươi lại làm thế? Ta đối xử với ngươi thế nào, ngươi nên biết rõ trong lòng, những gì ngươi muốn ta đều đã cho ngươi.”

“Tiên Đế đại nhân, ngươi sai rồi. Ai nói với ngươi những gì ngươi đưa ra chính là những gì ta muốn.”

”Cho nên ngươi liền trút hết nỗi bất mãn này lên người Tử Tiêu? Muội ấy chưa bao giờ đắc tội với ngươi, ngươi lại nhẫn tâm đối xử như vậy với muội ấy?!” Tử Vi Tiên Đế tỏ ra vô cùng đau đớn.

“Có từng đắc tội ta hay không, ta nói thì mới tính. Ta chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé, mà ngươi lại là Tiên Đế cao cao tại thượng, ta ít nhất cũng phải giữ cho mình một đường lui chứ. Ngươi có nhớ không, lúc trước khi đóa sen vô căn kia vừa mới nở hoa, ngươi đã một cước đá văng ta đi. Ngươi xem, giấu bài bao giờ cũng hữu dụng.” Hoa Liên nhàn nhạt nói, không hề cảm thấy tội lỗi với những việc mình làm.

“Để lợi dụng quyền lợi của ta mà ngươi lại đem Tử Tiêu ra làm món đồ chơi!” Tử Vi Tiên Đế tức giận nói.

“Quyền lợi của ngươi đối với ta mà nói chẳng có bất cứ sức hút nào, ta chỉ mong có thể sống an bình hơn mà thôi, ta không muốn biến thành vật hy sinh. Hơn nữa, ta cũng đâu có cầu xin ngươi, từ đầu đến cuối đều là ngươi tự chủ động, chẳng lẽ không phải sao?” Nhìn vị Tiên Đế cao cao tại thượng đối diện, trong mắt Hoa Liên không hề có vẻ tôn kính, chỉ có sự châm chọc nồng đậm.

Tất cả chẳng qua là lợi dụng và bị lợi dụng mà thôi, địa vị hắn cao nên tâm cao khí ngạo, một khi phát hiện mình bị người ta nắm bắt, làm sao bình tĩnh nổi.

Tử Vi Tiên Đế không nói gì nữa, tâm trạng vẫn do dự không ngừng rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Nếu tất cả đã bắt đầu rồi, hắn cũng chẳng thể nào thu tay lại nữa.

Từ khi hắn biết chuyện này đến giờ, hắn đã bố trí đầy đủ cả, hơn nữa chẳng một ai có thể túm lấy nhược điểm. Người kia cũng đã bảo đảm, cho dù Hoa Liên có chết, Sát Sinh Phật cũng không có cơ hội báo thù thay cho nàng ta, nếu đã nói đến nước này rồi thì còn gì để do dự nữa?

Nhưng không hiểu tại sao, nhìn vào ánh mắt bình thản không chút dao động kia của Hoa Liên, trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Hắn luôn cảm thấy, dường như mình đã quên mất một chuyện gì đó rất quan trọng, cố tình lại không nhớ ra nổi.

“Đi theo ta đi, Sát Sinh Phật giờ đã vào chiến trường rồi, lần này không ai giúp nổi ngươi nữa đâu.” Thấy Hoa Liên nhìn về phía tòa cung điện đối diện, Tử Vi Tiên Đế mở miệng nói.

“Xem ra Tiên Đế đại nhân đã sắp xếp chu đáo cả rồi, có điều nếu ta đi theo ngươi, nơi này phải làm sao đây?”

“Ngươi yên tâm, nàng ta sẽ thay ngươi ở lại đây.” Một nữ nhân có vẻ ngoài giống hệt như Hoa Liên đột nhiên xuất hiện, mặt không biểu cảm đứng bên cạnh Tử Vi Tiên Đế.

Hoa Liên cười một tiếng, đứng dậy đi theo Tử Vi Tiên Đế bước vào trong trận truyền tống.

Sau khi nàng đi rồi, tòa cung điện bên bờ đối diện đột nhiên chẳng hiểu vì sao mà lại ầm ầm sụp đổ. Trên chiến trường Tiên Ma xa xôi, Ân Mạc toàn thân đầy máu chợt khựng lại một cái, nhưng rồi lại nhanh chóng khôi phục lại bình thường, kim quang lóe lên, gã Ma Quân đầu bò đối diện hắn đã bị chém thành hai nửa.



Tin nàng được đưa từ nơi lưu đày về Tiên Giới không có ai biết, chỉ sợ hắn ngay từ đầu đã có ý đồ làm cho nàng lẳng lặng chết đi. Thậm chí lúc đi còn đặc biệt tìm một kẻ thay thế nàng sống ở bờ Thiên Hà tiếp tục chịu phạt.

Nhưng nàng đoán không lâu sau đó, “nàng” sẽ chẳng hiểu vì sao mà chết ở đó. Chết không đối chứng, một kế hoạch rất hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngự Phật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook