Chương 154: Lần thứ hai
O Trích Thần
21/02/2014
Một lần nữa gặp lại Lạc Lâm Cửu, ông ấy đã không còn mang bộ dạng bộ xương khô kia nữa. Mặc dù hồn thể thoạt nhìn còn có mấy phần trong suốt, cũng không khác biệt với bản thể là bao.
Vị sư phụ này của nàng so với trong tưởng tượng còn có thêm mấy phần khí chất u buồn, hoàn toàn là hình tượng một vị quý công tử nhẹ nhàng. Nhớ đến đánh giá của Yến Cửu Vũ về ông ấy, Hoa Liên cũng chỉ có thể cảm thản, người không thể xem vẻ ngoài.
Hai thầy trò bọn họ, vốn chưa từng nói đến chữ cám ơn bao giờ, Lạc Lâm Cửu từ xưa đã chẳng phải người kiểu cách, rất thản nhiên nhận của Hoa Liên một lạy. Nếu Hoa Liên đã có thể đi đến bước này, điều đó cũng nói lên ánh mắt của hắn không tệ, gặp rủi ro ở nhân gian mà còn thu nhận được một đồ đệ tốt như vậy.
Cho dù Thanh Lam Tiên Đế vì sao lại nhượng bộ, trong chuyện này có âm mưu gì hay không, có thể giúp hai thầy trò bọn họ được gặp mặt, cũng coi như là một chuyện tốt rồi.
Lạc Lâm Cửu cứ thế ở lại Bách Hoa Viên, thỉnh thoảng sẽ chỉ điểm một chút lúc Hoa Liên luyện đan. Ở phương diện này, cho dù có thêm mấy trăm năm nữa, so ra Hoa Liên chắc cũng vẫn kém sư phụ nàng. Nàng tiến bộ, người ta cũng đang tiến bộ, hơn nữa rất hiển nhiên, trên con đường luyện đan, sư phụ nàng có thể xưng là yêu nghiệt, mà nàng thì miễn cưỡng cũng chỉ có thể tính là thiên tài mà thôi.
Có điều phần lớn thời gian Lạc Lâm Cửu đều dành cho tu luyện. Lúc ông bị bắt về Tiên Giới, đặc biệt là quãng thời gian nằm trên tay Bích Lưu Tiên Quân đã phải chịu không ít khổ cực. Tổn thất một hồn thể mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng thương tổn cũng không ít.
Trừ những chuyện liên quan đến luyện đan, Hoa Liên không hỏi đến bất kỳ vấn đề nào khác. Tựa như không hề có chút hứng thú với chuyện Lạc Lâm Cửu bị bắt cùng với chân tướng trong chuyện ông ấy bị Tiên Giới truy nã năm đó.
Mà Lạc Lâm Cửu cũng không phải người nói nhiều, hai người ở cùng nhau lại khiến cho Bách Hoa Viên càng yên tĩnh hơn.
Yến Cửu Vũ dạo gần đây lại không đến chỗ này nữa, cũng không biết có phải do Lạc Lâm Cửu đến hay không. Mặc dù ngoài mặt hắn không biểu lộ ra, nhưng thực ra trong lòng ít nhiều vẫn để ý đến chuyện của Bạch Nhược.
Bất kể là hắn có thích Bạch Nhược thật hay không, đến cùng thì vẫn có lỗi với Lạc Lâm Cửu.
“Xin hỏi, Bách Hoa Tiên Quân có đó không?” Mặt trời chói chang nhô lên cao, Hoa Liên đang nghiên cứu đan phương, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người gọi nàng.
“Mời vào.”
Người đến nàng không biết, có điều bộ chiến giáp kia lại rất quen mắt. Nàng cũng không phải lần đầu tiên nói chuyện với Thiên tướng Chấp pháp, nhưng đúng là lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt hiền hòa như vậy.
“Thuộc hạ là phụng lệnh của Thống lĩnh, đến chuyển đồ cho Tiên Quân.” Người nọ hết sức cung kính đặt một chiếc hộp xuống trước mặt Hoa Liên, sau đó uyển chuyển cự tuyệt lời mời của nàng, đi trước.
Sau khi người đi rồi, nàng mới mở hộp ra. Bên trong là một khối đá truyền âm, cũng không tính là thứ gì quý hiếm. Nàng cầm tảng đá lên, rót vào bên trong một luồng linh khí, rất nhanh đã nghe thấy tiếng.
Yến Cửu Vũ nói hắn đi Đông Hải, Bạch Nhược cuối cùng vẫn không trốn thoát được khỏi sự trói buộc của cha nàng. Long Vương Thái tử tự mình tìm đến Thanh Lam Tiên Đế cầu hôn, dù sao Bích Lưu Tiên Quân cũng là thuộc hạ của nàng ta, cuối cùng được Bích Lưu đồng ý, hôn sự cứ thế được an bài.
Nhưng người thực sự sắp kết hôn với Bạch Nhược chẳng phải Long Vương Thái tử mà là một thuộc hạ của hắn, mặc dù như vậy, có hắn nhúng tay, tất cả đều khác biệt. Hắn dù sao cũng là một ngọn núi lớn, dựa cho vững vào cũng sẽ không đổ.
Yến Cửu Vũ nói với Hoa Liên, hắn không thể trơ mắt nhìn Bạch Nhược cứ thế mà bị phụ thân mình đem bán được, cho nên hắn cũng muốn Long Vương đi cầu hôn.
Thực ra thì nàng cảm thấy, cho dù Long Vương có đi cũng sẽ chẳng làm được gì. Thân phận của hai người này không cần nhìn cũng có thể phân ra cao thấp, nếu là nàng, nàng cũng sẽ chọn Long Vương Thái tử. Người bị đẩy làm vật hy sinh dù sao cũng là Bạch Nhược chứ đâu phải bọn họ, bọn họ chỉ cần biết mình được bao nhiêu lợi lộc mà thôi.
Chuyện của Bạch Nhược, Hoa Liên cũng không nói với Lạc Lâm Cửu. Cho dù có nói cũng không ngăn cản được, còn thêm phiền não.
Quả nhiên, y như nàng dự đoán, không bao lâu Tiên Giới đã truyền ra tin tức Bạch Nhược sắp gả cho người ta. Lần này không phải Hoa Liên nghe tin vỉa hè mà là Thanh Lam Tiên Đế đặc biệt phái người đến đưa thiệp mời cho nàng.
Thiệp mời đã đưa đến tận Bách Hoa Viên, hơn nữa người tới còn rành rọt nói cho nàng biết, người sắp thành hôn là một thuộc hạ của Long Vương Thái tử, Hỏa Long cùng với con gái của Bích Lưu Tiên Quân, Bạch Nhược, Lạc Lâm Cửu đương nhiên là nghe rất rõ ràng.
Hôn lễ ấn định sẽ cử hành vào bảy ngày sau, do Thanh Lam Tiên Đế tự mình chủ trì.
“Tiểu Liên, có lúc quá mức cố chấp, có phải thực sự cũng sai lầm?”
Lời của Lạc Lâm Cửu khiến cho Hoa Liên vụt ngẩng đầu, sắc mặt của ông vẫn bình thản, nhưng sự đau đớn trong mắt khi chạm lên tấm thiệp mời lại rõ ràng khó mà che giấu.
“Cũng không có gì là sai cả, chỉ là có những chuyện, chúng ta không làm chủ được.” Trên cõi đời này, chỉ có chữ tình là khiến người ta tổn thương sâu sắc nhất, không phải bị người mình yêu tổn thương thì cũng bị người khác tổn thương, lúc nào cũng không để cho người ta được như nguyện một cách dễ dàng.
Thế nhân đều nói thành tiên tốt, có ai biết, thành tiên rồi, vận mệnh vẫn cứ nằm trong tay kẻ khác, bọn họ chỉ có thể giống như một con rối, tùy ý bị người khác khống chế.
“Ngày Tiểu Nhược thành hôn, con có thể mang ta đi nhìn nàng một lần được không, trước kia nàng đồng ý lấy ta, đáng tiếc, ta vẫn không đợi được đến ngày nàng mặc áo cưới.” Giọng nói của Lạc Lâm Cửu đè thấp, trải qua đau khổ mấy năm nay, có lẽ hắn đã thực sự trở nên hèn yếu, rốt cục cũng không thể không học cách khuất phục.
“Được.”
Hôn lễ lần này được cử hành ở Tiên Giới. Tiên Đế tự mình chủ hôn, Long Vương Thái tử ngồi ở ghế thượng tân, người đến còn nhiều hơn cái hôm ở Long Cung.
Hồn thể của Lạc Lâm Cửu bám vào lò luyện đan, đi theo nàng tiến thẳng vào hôn lễ.
Gặp được Yến Cửu Vũ ở buổi tiệc cưới này thực sự khiến nàng có chút kinh ngạc, nàng còn tưởng Yến Cửu Vũ sẽ nhất quyết không đến kia.
“Hoa Liên, ở đây.” Yến Cửu Vũ mắt sắc, nhìn thấy nàng xong cũng chẳng quan tâm có bao nhiêu người đang nhìn, phất tay với nàng.
Hoa Liên cười cười với hắn, đi về phía hắn.
“Quan hệ của hai người này tốt như vậy từ bao giờ?” Ánh mắt của Câu Trần Đế ngồi bên cạnh Thanh Lam Tiên Đế vẫn dõi theo Hoa Liên từ lúc nàng bước vào.
“Hoa Liên là đồ đệ của Lạc Lâm Cửu, giao tình của bọn họ không tệ cũng đâu có gì lạ.” Thanh Lam Tiên Đế tức giận hừ một tiếng. Ai cũng biết Yến Cửu Vũ là đối tượng nàng ta muốn chèo kéo, vốn định gả Bạch Nhược cho hắn, ai ngờ Yến Cửu Vũ lại chẳng hề cảm kích. Sau đó hắn lại còn quan hệ càng thêm thân thiết với Hoa Liên, chuyện này khiến cho Thanh Lam Tiên Đế rất khó chịu trong lòng.
“Không phải ai cũng nói Yến Cửu Vũ một lòng say đắm Bạch Nhược hay sao, ta còn tưởng ngươi sẽ gả Bạch Nhược cho hắn kia chứ, có điều bây giờ xem ra là lời đồn thất thiệt rồi.” Câu Trần Đế cười nói. Tiệc cưới náo nhiệt vô cùng, Hoa Liên và Yến Cửu Vũ đứng trong góc tán gẫu, nhìn ra được, chuyện Bạch Nhược thành thân gần như không hề đả kích gì đến tâm tình của Yến Cửu Vũ, điều này không khỏi khiến cho bọn họ cảm thấy kỳ lạ.
“Chẳng qua chỉ là lời đồn mà thôi, ngươi mà cũng tin sao.” Thanh Lam nặn ra một tia cười, ánh mắt nhìn về phía Hoa Liên lại càng thêm lạnh lẽo. Hoa Liên này, khó đối phó hơn so với tưởng tượng của nàng nhiều lắm, để cho một con kiến hôi ngo ngoe trước mặt mình lâu như vậy, tâm trạng thực sự là không thể tốt nổi.
Câu chuyện của mấy vị Tiên Đế, Hoa Liên và Yến Cửu Vũ đương nhiên là không biết, nàng tò mò chuyện Yến Cửu Vũ tại sao lại ở đây hơn.
“Sao ngươi cũng tới?”
“Ta phụng mệnh đến bảo vệ chỗ này, Thanh Lam Tiên Đế sợ có người gây chuyện, đặc biệt tìm ta từ Long Cung về.” Yến Cửu Vũ tức giận nói.
“Đúng rồi, không phải ngươi nói đi tìm Long Vương cầu hôn giúp sao, Thanh Lam Tiên Đế không đồng ý?”
“Đừng nói nữa.” Yến Cửu Vũ bất đắc dĩ khoát tay, “Ta đến Long Cung, vừa mới nhắc tới chuyện này, Long Vương không nói hai lời đã giam ta lại, nếu không phải bên trên tìm ta về thi hành công vụ thì chắc ta vẫn còn bị đông cứng trong hàn băng vạn năm rồi.”
Nhìn dáng vẻ buồn bực kia của hắn, Hoa Liên không nhịn được bật cười. Hành động của Long Vương cũng không khó hiểu, Yến Cửu Vũ dù sao vẫn là người của Long Cung bọn họ, Long Cung đã vì Bạch Nhược mà để mất mặt một lần, lần thứ hai này nếu cầu hôn thành công thì cũng dễ nói, nhưng biết rõ sẽ thất bại mà còn đi mất thể diện một lần nữa, Long Vương chịu được mới là lạ.
“Sư phụ ngươi… Hắn không đến đấy chứ?” Nhìn xung quanh, Yến Cửu Vũ đột nhiên nhỏ giọng hỏi.
“Đến, ông ấy nói muốn nhìn Bạch Nhược, ngươi có thấy tân nương đâu không?”
“Không, mấy lần ta muốn gặp nàng đều bị người của Thanh Lam Tiên Đế cản lại, nói là nàng không muốn gặp ta. Ta lại cảm thấy, Bạch Nhược chắc chắn là đang bị giam lỏng.”
“Xem ra hôn lễ lần này không thể để xảy ra sai sót.”
“Ta mà lợi hại như Sát Sinh Phật, nói không chừng đã đi cướp dâu được rồi.” Yến Cửu Vũ không khỏi than thở. Bây giờ mới phát hiện ra thực lực mới là quan trọng nhất.
Hắn tuy thống lĩnh Thiên tướng Chấp pháp, người người ở Tiên Giới đều kính hắn ba phần, nhưng có lúc vẫn phải thỏa hiệp, thực sự khiến người ta không cam tâm.
“Ngươi mà lợi hại như vậy, cái chức Thống lĩnh này còn đến lượt ngươi ngồi hay sao?”
“Cũng phải, nhân gian có câu công cao át chủ, người ngồi trên cao, lo lắng trong lòng cũng chẳng khác nhau là mấy.” Yến Cửu Vũ cũng thấy thấu triệt, đáng lý ra phải hiểu rõ đạo lý này sớm hơn mới đúng.
“Canh giờ cũng sắp tới rồi đúng không?” Thấy xung quanh dần yên ắng xuống, Hoa Liên đoán chắc cũng sắp cử hành nghi thức.
“Ừ.” Sắc mặt của Yến Cửu Vũ cũng trầm xuống.
“Xin lỗi, ta đến trễ.” Tiếng nói vừa dứt, người đã xuất hiện trước mắt mọi người. Long Vương Thái tử không nhanh không chậm bước vào, mà một trong hai nhân vật chính của hôm nay, tân lang mặt không biểu cảm đang đi đằng sau hắn.
Chờ Long Vương Thái tử yên vị, Thanh Lam Tiên Đế đứng dậy từ trên chỗ ngồi, những tiếng nói rì rầm cũng ngừng lại.
“Hoan nghênh mọi người đã tới, ta được sự ủy thác của Bích Lưu Tiên quân, thay con gái hắn, Bạch Nhược, chủ trì hôn sự. Ta không mong có kẻ nào nhân cơ hội quấy rối, ta nghĩ chắc Yến Thống lĩnh cũng không để chuyện đó xảy ra đâu.” Thanh Lam đặc biệt liếc nhìn Hoa Liên và Yến Cửu Vũ.
Yến Cửu Vũ lạnh mặt, gần như chẳng có ai dám nhìn thẳng vào hắn, cho nên bọn họ chỉ có thể nhìn Hoa Liên, mà Hoa Liên thì lại mỉm cười với mỗi tiên nhân quay đầu qua nhìn nàng, khiến cho bọn họ cảm thấy rất ngượng ngập, rồi cũng chẳng có ai nhìn bọn họ nữa.
“Mời tân nương ra.”
Chẳng bao lâu, Bạch Nhược mặc một thân áo cưới đỏ tươi được hai tỳ nữ bên người của Thanh Lam Tiên Đế đỡ vào. Hoa Liên có thể cảm nhận được, chiếc lò luyện đan trong tay đang chấn động.
Cũng may Lạc Lâm Cửu vẫn nhịn được, không trở nên vọng động.
Toàn bộ nghi thức đều được cử hành trong im lặng, không khí này chẳng hề giống như đang tham dự một buổi hôn lễ, trái lại, giống như một tang lễ hơn…
Vị sư phụ này của nàng so với trong tưởng tượng còn có thêm mấy phần khí chất u buồn, hoàn toàn là hình tượng một vị quý công tử nhẹ nhàng. Nhớ đến đánh giá của Yến Cửu Vũ về ông ấy, Hoa Liên cũng chỉ có thể cảm thản, người không thể xem vẻ ngoài.
Hai thầy trò bọn họ, vốn chưa từng nói đến chữ cám ơn bao giờ, Lạc Lâm Cửu từ xưa đã chẳng phải người kiểu cách, rất thản nhiên nhận của Hoa Liên một lạy. Nếu Hoa Liên đã có thể đi đến bước này, điều đó cũng nói lên ánh mắt của hắn không tệ, gặp rủi ro ở nhân gian mà còn thu nhận được một đồ đệ tốt như vậy.
Cho dù Thanh Lam Tiên Đế vì sao lại nhượng bộ, trong chuyện này có âm mưu gì hay không, có thể giúp hai thầy trò bọn họ được gặp mặt, cũng coi như là một chuyện tốt rồi.
Lạc Lâm Cửu cứ thế ở lại Bách Hoa Viên, thỉnh thoảng sẽ chỉ điểm một chút lúc Hoa Liên luyện đan. Ở phương diện này, cho dù có thêm mấy trăm năm nữa, so ra Hoa Liên chắc cũng vẫn kém sư phụ nàng. Nàng tiến bộ, người ta cũng đang tiến bộ, hơn nữa rất hiển nhiên, trên con đường luyện đan, sư phụ nàng có thể xưng là yêu nghiệt, mà nàng thì miễn cưỡng cũng chỉ có thể tính là thiên tài mà thôi.
Có điều phần lớn thời gian Lạc Lâm Cửu đều dành cho tu luyện. Lúc ông bị bắt về Tiên Giới, đặc biệt là quãng thời gian nằm trên tay Bích Lưu Tiên Quân đã phải chịu không ít khổ cực. Tổn thất một hồn thể mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng thương tổn cũng không ít.
Trừ những chuyện liên quan đến luyện đan, Hoa Liên không hỏi đến bất kỳ vấn đề nào khác. Tựa như không hề có chút hứng thú với chuyện Lạc Lâm Cửu bị bắt cùng với chân tướng trong chuyện ông ấy bị Tiên Giới truy nã năm đó.
Mà Lạc Lâm Cửu cũng không phải người nói nhiều, hai người ở cùng nhau lại khiến cho Bách Hoa Viên càng yên tĩnh hơn.
Yến Cửu Vũ dạo gần đây lại không đến chỗ này nữa, cũng không biết có phải do Lạc Lâm Cửu đến hay không. Mặc dù ngoài mặt hắn không biểu lộ ra, nhưng thực ra trong lòng ít nhiều vẫn để ý đến chuyện của Bạch Nhược.
Bất kể là hắn có thích Bạch Nhược thật hay không, đến cùng thì vẫn có lỗi với Lạc Lâm Cửu.
“Xin hỏi, Bách Hoa Tiên Quân có đó không?” Mặt trời chói chang nhô lên cao, Hoa Liên đang nghiên cứu đan phương, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người gọi nàng.
“Mời vào.”
Người đến nàng không biết, có điều bộ chiến giáp kia lại rất quen mắt. Nàng cũng không phải lần đầu tiên nói chuyện với Thiên tướng Chấp pháp, nhưng đúng là lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt hiền hòa như vậy.
“Thuộc hạ là phụng lệnh của Thống lĩnh, đến chuyển đồ cho Tiên Quân.” Người nọ hết sức cung kính đặt một chiếc hộp xuống trước mặt Hoa Liên, sau đó uyển chuyển cự tuyệt lời mời của nàng, đi trước.
Sau khi người đi rồi, nàng mới mở hộp ra. Bên trong là một khối đá truyền âm, cũng không tính là thứ gì quý hiếm. Nàng cầm tảng đá lên, rót vào bên trong một luồng linh khí, rất nhanh đã nghe thấy tiếng.
Yến Cửu Vũ nói hắn đi Đông Hải, Bạch Nhược cuối cùng vẫn không trốn thoát được khỏi sự trói buộc của cha nàng. Long Vương Thái tử tự mình tìm đến Thanh Lam Tiên Đế cầu hôn, dù sao Bích Lưu Tiên Quân cũng là thuộc hạ của nàng ta, cuối cùng được Bích Lưu đồng ý, hôn sự cứ thế được an bài.
Nhưng người thực sự sắp kết hôn với Bạch Nhược chẳng phải Long Vương Thái tử mà là một thuộc hạ của hắn, mặc dù như vậy, có hắn nhúng tay, tất cả đều khác biệt. Hắn dù sao cũng là một ngọn núi lớn, dựa cho vững vào cũng sẽ không đổ.
Yến Cửu Vũ nói với Hoa Liên, hắn không thể trơ mắt nhìn Bạch Nhược cứ thế mà bị phụ thân mình đem bán được, cho nên hắn cũng muốn Long Vương đi cầu hôn.
Thực ra thì nàng cảm thấy, cho dù Long Vương có đi cũng sẽ chẳng làm được gì. Thân phận của hai người này không cần nhìn cũng có thể phân ra cao thấp, nếu là nàng, nàng cũng sẽ chọn Long Vương Thái tử. Người bị đẩy làm vật hy sinh dù sao cũng là Bạch Nhược chứ đâu phải bọn họ, bọn họ chỉ cần biết mình được bao nhiêu lợi lộc mà thôi.
Chuyện của Bạch Nhược, Hoa Liên cũng không nói với Lạc Lâm Cửu. Cho dù có nói cũng không ngăn cản được, còn thêm phiền não.
Quả nhiên, y như nàng dự đoán, không bao lâu Tiên Giới đã truyền ra tin tức Bạch Nhược sắp gả cho người ta. Lần này không phải Hoa Liên nghe tin vỉa hè mà là Thanh Lam Tiên Đế đặc biệt phái người đến đưa thiệp mời cho nàng.
Thiệp mời đã đưa đến tận Bách Hoa Viên, hơn nữa người tới còn rành rọt nói cho nàng biết, người sắp thành hôn là một thuộc hạ của Long Vương Thái tử, Hỏa Long cùng với con gái của Bích Lưu Tiên Quân, Bạch Nhược, Lạc Lâm Cửu đương nhiên là nghe rất rõ ràng.
Hôn lễ ấn định sẽ cử hành vào bảy ngày sau, do Thanh Lam Tiên Đế tự mình chủ trì.
“Tiểu Liên, có lúc quá mức cố chấp, có phải thực sự cũng sai lầm?”
Lời của Lạc Lâm Cửu khiến cho Hoa Liên vụt ngẩng đầu, sắc mặt của ông vẫn bình thản, nhưng sự đau đớn trong mắt khi chạm lên tấm thiệp mời lại rõ ràng khó mà che giấu.
“Cũng không có gì là sai cả, chỉ là có những chuyện, chúng ta không làm chủ được.” Trên cõi đời này, chỉ có chữ tình là khiến người ta tổn thương sâu sắc nhất, không phải bị người mình yêu tổn thương thì cũng bị người khác tổn thương, lúc nào cũng không để cho người ta được như nguyện một cách dễ dàng.
Thế nhân đều nói thành tiên tốt, có ai biết, thành tiên rồi, vận mệnh vẫn cứ nằm trong tay kẻ khác, bọn họ chỉ có thể giống như một con rối, tùy ý bị người khác khống chế.
“Ngày Tiểu Nhược thành hôn, con có thể mang ta đi nhìn nàng một lần được không, trước kia nàng đồng ý lấy ta, đáng tiếc, ta vẫn không đợi được đến ngày nàng mặc áo cưới.” Giọng nói của Lạc Lâm Cửu đè thấp, trải qua đau khổ mấy năm nay, có lẽ hắn đã thực sự trở nên hèn yếu, rốt cục cũng không thể không học cách khuất phục.
“Được.”
Hôn lễ lần này được cử hành ở Tiên Giới. Tiên Đế tự mình chủ hôn, Long Vương Thái tử ngồi ở ghế thượng tân, người đến còn nhiều hơn cái hôm ở Long Cung.
Hồn thể của Lạc Lâm Cửu bám vào lò luyện đan, đi theo nàng tiến thẳng vào hôn lễ.
Gặp được Yến Cửu Vũ ở buổi tiệc cưới này thực sự khiến nàng có chút kinh ngạc, nàng còn tưởng Yến Cửu Vũ sẽ nhất quyết không đến kia.
“Hoa Liên, ở đây.” Yến Cửu Vũ mắt sắc, nhìn thấy nàng xong cũng chẳng quan tâm có bao nhiêu người đang nhìn, phất tay với nàng.
Hoa Liên cười cười với hắn, đi về phía hắn.
“Quan hệ của hai người này tốt như vậy từ bao giờ?” Ánh mắt của Câu Trần Đế ngồi bên cạnh Thanh Lam Tiên Đế vẫn dõi theo Hoa Liên từ lúc nàng bước vào.
“Hoa Liên là đồ đệ của Lạc Lâm Cửu, giao tình của bọn họ không tệ cũng đâu có gì lạ.” Thanh Lam Tiên Đế tức giận hừ một tiếng. Ai cũng biết Yến Cửu Vũ là đối tượng nàng ta muốn chèo kéo, vốn định gả Bạch Nhược cho hắn, ai ngờ Yến Cửu Vũ lại chẳng hề cảm kích. Sau đó hắn lại còn quan hệ càng thêm thân thiết với Hoa Liên, chuyện này khiến cho Thanh Lam Tiên Đế rất khó chịu trong lòng.
“Không phải ai cũng nói Yến Cửu Vũ một lòng say đắm Bạch Nhược hay sao, ta còn tưởng ngươi sẽ gả Bạch Nhược cho hắn kia chứ, có điều bây giờ xem ra là lời đồn thất thiệt rồi.” Câu Trần Đế cười nói. Tiệc cưới náo nhiệt vô cùng, Hoa Liên và Yến Cửu Vũ đứng trong góc tán gẫu, nhìn ra được, chuyện Bạch Nhược thành thân gần như không hề đả kích gì đến tâm tình của Yến Cửu Vũ, điều này không khỏi khiến cho bọn họ cảm thấy kỳ lạ.
“Chẳng qua chỉ là lời đồn mà thôi, ngươi mà cũng tin sao.” Thanh Lam nặn ra một tia cười, ánh mắt nhìn về phía Hoa Liên lại càng thêm lạnh lẽo. Hoa Liên này, khó đối phó hơn so với tưởng tượng của nàng nhiều lắm, để cho một con kiến hôi ngo ngoe trước mặt mình lâu như vậy, tâm trạng thực sự là không thể tốt nổi.
Câu chuyện của mấy vị Tiên Đế, Hoa Liên và Yến Cửu Vũ đương nhiên là không biết, nàng tò mò chuyện Yến Cửu Vũ tại sao lại ở đây hơn.
“Sao ngươi cũng tới?”
“Ta phụng mệnh đến bảo vệ chỗ này, Thanh Lam Tiên Đế sợ có người gây chuyện, đặc biệt tìm ta từ Long Cung về.” Yến Cửu Vũ tức giận nói.
“Đúng rồi, không phải ngươi nói đi tìm Long Vương cầu hôn giúp sao, Thanh Lam Tiên Đế không đồng ý?”
“Đừng nói nữa.” Yến Cửu Vũ bất đắc dĩ khoát tay, “Ta đến Long Cung, vừa mới nhắc tới chuyện này, Long Vương không nói hai lời đã giam ta lại, nếu không phải bên trên tìm ta về thi hành công vụ thì chắc ta vẫn còn bị đông cứng trong hàn băng vạn năm rồi.”
Nhìn dáng vẻ buồn bực kia của hắn, Hoa Liên không nhịn được bật cười. Hành động của Long Vương cũng không khó hiểu, Yến Cửu Vũ dù sao vẫn là người của Long Cung bọn họ, Long Cung đã vì Bạch Nhược mà để mất mặt một lần, lần thứ hai này nếu cầu hôn thành công thì cũng dễ nói, nhưng biết rõ sẽ thất bại mà còn đi mất thể diện một lần nữa, Long Vương chịu được mới là lạ.
“Sư phụ ngươi… Hắn không đến đấy chứ?” Nhìn xung quanh, Yến Cửu Vũ đột nhiên nhỏ giọng hỏi.
“Đến, ông ấy nói muốn nhìn Bạch Nhược, ngươi có thấy tân nương đâu không?”
“Không, mấy lần ta muốn gặp nàng đều bị người của Thanh Lam Tiên Đế cản lại, nói là nàng không muốn gặp ta. Ta lại cảm thấy, Bạch Nhược chắc chắn là đang bị giam lỏng.”
“Xem ra hôn lễ lần này không thể để xảy ra sai sót.”
“Ta mà lợi hại như Sát Sinh Phật, nói không chừng đã đi cướp dâu được rồi.” Yến Cửu Vũ không khỏi than thở. Bây giờ mới phát hiện ra thực lực mới là quan trọng nhất.
Hắn tuy thống lĩnh Thiên tướng Chấp pháp, người người ở Tiên Giới đều kính hắn ba phần, nhưng có lúc vẫn phải thỏa hiệp, thực sự khiến người ta không cam tâm.
“Ngươi mà lợi hại như vậy, cái chức Thống lĩnh này còn đến lượt ngươi ngồi hay sao?”
“Cũng phải, nhân gian có câu công cao át chủ, người ngồi trên cao, lo lắng trong lòng cũng chẳng khác nhau là mấy.” Yến Cửu Vũ cũng thấy thấu triệt, đáng lý ra phải hiểu rõ đạo lý này sớm hơn mới đúng.
“Canh giờ cũng sắp tới rồi đúng không?” Thấy xung quanh dần yên ắng xuống, Hoa Liên đoán chắc cũng sắp cử hành nghi thức.
“Ừ.” Sắc mặt của Yến Cửu Vũ cũng trầm xuống.
“Xin lỗi, ta đến trễ.” Tiếng nói vừa dứt, người đã xuất hiện trước mắt mọi người. Long Vương Thái tử không nhanh không chậm bước vào, mà một trong hai nhân vật chính của hôm nay, tân lang mặt không biểu cảm đang đi đằng sau hắn.
Chờ Long Vương Thái tử yên vị, Thanh Lam Tiên Đế đứng dậy từ trên chỗ ngồi, những tiếng nói rì rầm cũng ngừng lại.
“Hoan nghênh mọi người đã tới, ta được sự ủy thác của Bích Lưu Tiên quân, thay con gái hắn, Bạch Nhược, chủ trì hôn sự. Ta không mong có kẻ nào nhân cơ hội quấy rối, ta nghĩ chắc Yến Thống lĩnh cũng không để chuyện đó xảy ra đâu.” Thanh Lam đặc biệt liếc nhìn Hoa Liên và Yến Cửu Vũ.
Yến Cửu Vũ lạnh mặt, gần như chẳng có ai dám nhìn thẳng vào hắn, cho nên bọn họ chỉ có thể nhìn Hoa Liên, mà Hoa Liên thì lại mỉm cười với mỗi tiên nhân quay đầu qua nhìn nàng, khiến cho bọn họ cảm thấy rất ngượng ngập, rồi cũng chẳng có ai nhìn bọn họ nữa.
“Mời tân nương ra.”
Chẳng bao lâu, Bạch Nhược mặc một thân áo cưới đỏ tươi được hai tỳ nữ bên người của Thanh Lam Tiên Đế đỡ vào. Hoa Liên có thể cảm nhận được, chiếc lò luyện đan trong tay đang chấn động.
Cũng may Lạc Lâm Cửu vẫn nhịn được, không trở nên vọng động.
Toàn bộ nghi thức đều được cử hành trong im lặng, không khí này chẳng hề giống như đang tham dự một buổi hôn lễ, trái lại, giống như một tang lễ hơn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.