Ngự Phật

Chương 175: Lưỡi xán hoa sen

O Trích Thần

21/02/2014

Câu này của Hoa Liên không khỏi khiến người khác kinh ngạc, ngay cả Tử Vi cũng có chút nghi hoặc, nghe ý tứ này của nàng, chẳng lẽ trước kia hắn từng có ân oán với nàng?

Thấy vẻ nghi ngờ khó hiểu của mọi người, lãnh ý trong mắt Hoa Liên lại càng đậm hơn, “Tử Vi Tiên Đế, nói vậy ngươi đã quên rồi, năm đó trên Bất Chu sơn, ngươi lấy mất hai hạt sen của ta, hại ta thiếu chút nữa tan thành tro bụi. Có điều thực đáng tiếc, sao lúc ấy ngươi không lấy thêm hai hạt sen nữa, lại để cho ta sống sót từ Thái Cổ cho tới tận bây giờ.”

Lời nói của Hoa Liên tựa như một quả trùy, nện thẳng vào trái tim Tử Vi. Thái Cổ!

Hắn vẫn không hiểu sao, thái độ của Hoa Liên lại đột nhiên thay đổi, thì ra nhân quả giữa họ đã bắt đầu từ tận Thái Cổ. Hắn nhớ chứ, hắn đương nhiên là nhớ.

Lúc ấy sau khi một tia thần niệm là Tử Tiêu tách ra từ cơ thể hắn, mặc dù đã ký thân vào hoa sen nhưng vô cùng yếu ớt, bởi vì khuyết điểm của hắn nên khiến cho Tử Tiêu bị thương nặng. Có người từng nói với hắn, nếu muốn giữ được Tử Tiêu, thì phải dùng hạt sen có linh khí dồi dào trấn trụ nàng.

Vừa hay hắn lại cùng sư phụ đi ngang qua Bất Chu sơn, nghe nói Dưỡng Thiên trì từng mọc lên hai đóa sen có mười hai đài sen, vốn chỉ muốn thử vận may một chút, ai ngờ hắn lại tìm được thật.

Khi ấy trong Dưỡng Thiên trì chỉ có một đóa hồng liên, nở giữa liệt hỏa hừng hực, màu đỏ yêu diễm trên cánh hoa khiến cho hắn đến giờ vẫn khó mà quên được. Nhưng khi ấy hắn vội vã cứu Tử Tiêu, căn bản không hề nghĩ đến sự sống chết của đóa sen kia.

Không ngờ tới, đã bao nhiêu năm như vậy, “nhân” được gieo xuống năm đó rốt cuộc cũng tìm đến hắn. Tử Vi chỉ cảm thấy trong miệng đắng ngắt, trong lòng loạn thành một đống, ngay cả ánh sáng công đức bao quanh người cũng vì sự dao động tâm cảnh của hắn mà trở nên vặn vẹo.

Ba Tiên Đế khác đều im lặng không nói gì, chuyện này không còn là chuyện bọn họ có thể nhúng tay được nữa. Thù này, quả nhiên không nhỏ. Một nhân quả lớn như vậy, kẻ nào nhúng tay kẻ đó sẽ xui xẻo, hơn nữa, chưa nhắc tới chuyện Hoa Liên đã là Tiên Đế, lại càng có thể nhiễu loạn Thiên cơ.

“Ngươi muốn đền bù thế nào?”

“Đền bù? Ngươi cảm thấy ngươi đền được sao?” Hoa Liên cười lạnh, “Sau khi ta mất đi hạt sen, ngay cả năng lực biến hóa cũng không có, cứ thế mà trải qua vạn năm. Ta nhìn thấy Vu tộc diệt vong, nhìn thấy Yêu tộc diệt vong, nhìn thấy vô số người thành Tiên thành Thánh, mà ta thì sao? Ta chỉ có thể vùi trong đống bùn nát sống tạm bợ qua ngày!” Ánh mắt lạnh lẽo quét qua từng người đang có mặt ở đây, giọng nói của Hoa Liên rốt cuộc cũng trở nên bình thản, “Kể từ ngày ta biến hóa được, cho đến khi ta thành tiên, mất không đến trăm năm. Từ Tiên nhân bình thường đến Tiên Đế cũng không đến trăm năm, ngươi biết ta sợ sẽ không tìm thấy ngươi như thế nào không, không ngờ ngươi lại chủ động chạy ra trước mặt ta.”

Cái nàng cần từ trước đến giờ không phải là sự đền bù, nàng muốn Tử Vi phải trả giá đắt vì chuyện này.

Những lời này đã cất giấu quá lâu trong lòng nàng, khi ấy nàng căn bản không nghĩ tới, mình còn có cơ hội nói ra ngay trước mặt Tử Vi.

Bọn họ không phải nàng, không ai có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng mà nàng phải chịu, không ai hiểu nổi khi thấy cây cỏ xung quanh biến hóa, trong lòng nàng đã chua xót thế nào.



Có điều cảm giác ấy đã rời xa nàng quá lâu rồi, thực ra nàng đã sắp quên mất thứ cảm giác tuyệt vọng ấy, nhưng đã nợ nàng thì không có lý nào lại không trả.

Liếc nhìn Tử Vi đang đứng đờ đẫn tại chỗ, Hoa Liên quay đầu bước đi, không ai nhìn thấy hai đóa hồng liên ẩn hiện trong cặp mắt nàng khi nàng xoay người.

“Tử Vi!” Thấy kim quang đạo đức trên người Tử Vi sau mấy lần lấp lóe lại hoàn toàn mờ hẳn, Chân Vũ Đại Đế đứng bên cạnh vung tay vỗ lên bả vai Tử Vi, muốn gọi hắn tỉnh lại.

“Sao vậy?” Tử Vi giật mình một cái, hai mắt cuối cùng cũng khôi phục lại vẻ tỉnh táo.

“Ngươi nghỉ ngơi trước đi đã, chuyện này chúng ta để sau hãy nói.” Sắc mặt của Chân Vũ Đại Đế cũng không dễ nhìn, bởi vì vừa nãy, không riêng gì Tử Vi trúng chiêu mà ngay cả hắn cũng thiếu chút nữa không chịu đựng được.

Lưỡi xán hoa sen, đây là phép thần thông hạng nhất, hắn chỉ nghe qua thời Thượng Cổ có người biết, không ngờ hôm nay lại gặp được. Phép thần thông này có thể biến lời nói láo thành lời nói thật, tránh thoát khỏi sự suy diễn của Thiên Địa, khiến cho người ta không tìm ra nổi một tia sơ hở, chuyên dùng để phá đạo tâm của người khác, nếu đạo hạnh của Hoa Liên cao thâm hơn chút nữa, sợ rằng hôm nay một thân công đức này của Tử Vi sẽ bị phế bỏ hoàn toàn.

Có điều xem thái độ ngày hôm nay của Tử Vi, lời Hoa Liên nói chỉ e cũng là thật, nếu không hắn đã chẳng dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy.

Tử Vi gật đầu một cái, không nhìn đến sắc mặt của mọi người, tự mình bỏ ra ngoài.

Sau khi rời khỏi bữa tiệc, Hoa Liên đi thẳng đến nơi ở của Yến Cửu Vũ, không ngờ ngoài Yến Cửu Vũ ra, Anh cũng đang ở đây, “Ta còn tưởng ngươi sẽ không về nữa kia.” Anh đẩy chén rượu trong tay đến trước mặt Hoa Liên.

“Ta cũng cho là như vậy.”

“Trông khí sắc bây giờ của ngươi không tệ, cho nên đúng như suy nghĩ của ta chứ?” Nàng nhíu mày cười hỏi.

Hoa Liên khẽ nhếch khóe miệng lên, “Ừ, hắn không chết.”

“Vậy ngươi nên vui mới đúng.” Mặc dù không biết Ân Mạc sống sót bằng cách nào, hơn nữa lại không bị bảng công đức phát hiện ra, nhưng chuyện hắn không chết cũng là một tin tốt.



“Vốn là vui, nhưng giờ xảy ra chút phiền toái, không biết hắn có ứng phó được hay không.” Nhớ đến người mặc áo đen kia, trong lòng Hoa Liên tràn ngập lo lắng.

“Sao vậy, gặp phiền phức?”

“Ở Ma Giới ta gặp phải một người, kẻ đó chỉ mới phất tay đã tống ta về đây rồi.”

“Lĩnh vực!” Anh chợt đứng phắt dậy, “Ngươi đã làm gì, sao lại dẫn cả Ma Vương tới?”

“Ma Vương?”

“Giờ ở Ma giới có hai vị Ma Vương Thượng Cổ, một người tên là La Hầu, một người tên là Kế Đô, trừ họ ra không có kẻ nào biết sử dụng Lĩnh vực hết, có điều nếu ông ta đã không giết ngươi, hẳn là vì thân phận của ngươi.”

“Tu vi của Ma Vương cao lắm sao?” Nhớ đến người nọ, Hoa Liên cảm thấy trái tim nặng trịch tựa như bị đá tảng đè lên.

“Đâu chỉ cao, bọn họ còn lợi hại hơn cả Thánh Nhân bình thường, cấp bậc như Tam Thanh kia, mình bọn họ cũng có thể đối phó với hai người. Sát Sinh Phật không phải đã đụng phải họ chứ?”

“Không biết, lúc ông ta đưa ta về đây, Ân Mạc vẫn chưa về.” Biết điểm đáng sợ của Ma Vương, trong lòng Hoa Liên càng thêm lo sợ bất an, dù người kia không hạ độc thủ với mình nhưng Ân Mạc giờ bặt vô âm tín, sẽ xảy ra chuyện gì nàng căn bản không thể dự liệu được.

“Giờ ngươi định làm sao, quay về Ma Giới hay chờ ở đây?’ Đối mặt ma Vương, cô luận có ý kiến gì cũng chẳng thể làm gì, việc bọn họ có thể làm chỉ có chờ đợi kết quả.

“Ta chờ ở đây.” Thứ nhất là bởi vì nàng không thể quay về Ma Giới, thứ hai, chuyện giữa nàng và Tử Vi còn chưa giải quyết hoàn toàn, lần trước nàng ra tay Tử Vi không kịp ứng phó, đợi đến lúc hắn kịp phản ứng lại rồi, chỉ e sẽ không dễ dàng như vậy.

Trước kia nàng cũng không nghĩ tới, sức mạnh của Lưỡi xán hoa sen lại cường đại đến mức ngay cả Tiên Đế cũng có thể dao động. Có điều đáng tiếc là không thể gây thương tổn đến căn cơ của hắn.

“Cũng được, nhưng tốt nhất là ngươi nên cẩn thận một chút, ta nghe nói Đạo Đức Thiên Tôn sắp tới đây, dù Thiên luật đã quy định Thánh nhân không được nhúng tay vào chuyện của Tiên Giới, nhưng từ trước đến giờ ông ta cũng chỉ che chở cho một người đồ đệ là Tử Vi, ta lo ông ta sẽ ra tay với ngươi.”

Hoa Liên gật đầu một cái, nàng sao có thể không biết, nhưng giờ cũng chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngự Phật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook