Ngự Phật

Chương 7: Một chiêu định Càn Khôn

O Trích Thần

21/02/2014

Quy củ của các gia đình quý tộc ở nhân gian rất nhiều, cũng may chỗ ở Lục Nhi an bài cho Hoa Liên là một tiểu viện nhỏ độc lập, cũng ít người qua lại, nàng cũng cảm thấy rất hài lòng.

Chỉ bằng một câu nói của tiểu nha đầu kia thôi mà lại nhận được đãi ngộ tốt thế này, xem ra nàng sắp đổi vận rồi đây. Hoa Liên vừa ngồi nghỉ ngơi trong phòng, vừa nhớ lại tình hình khi giao thủ với Ngọc Ẩn Tình.

Vốn Hoa Liên cũng chẳng mấy hứng thú với việc đánh lộn đấu đá, có điều chuyện lần này đã khiến nàng hiểu ra một đạo lý. Không phải là ngươi không muốn đánh người khác, thì người khác cũng sẽ không đến bắt nạt ngươi.

Nàng cũng đâu có làm gì, Ngọc Ẩn Tình lại muốn lấy mạng nàng. Về phần chuyện Ngọc Ẩn Tình nói nhìn nàng không vừa mắt có phải thật hay không, Hoa Liên cũng chẳng muốn truy cứu, sớm muộn gì cũng có một ngày, nàng sẽ khiến kẻ đã đả thương mình phải trả giá thật lớn.

Ở trong vương phủ, Hoa Liên ở một lần là ở luôn nửa tháng, mà vị tiểu quận chúa đã mời nàng vào kia cho tới giờ cũng chưa từng xuất hiện lần nào, Hoa Liên cũng chẳng sốt ruột, ngày thường không có chuyện gì liền ngồi trong phòng tu luyện.

Lần trước bị thương đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn, kinh mạch bị tổn thương nghiêm trọng, linh lực khô kiệt, cũng may vương phủ này cũng được coi là một nơi đất lành phong thủy, nơi ở của Hoa Liên rất tốt cho sự phục hồi của cơ thể, lại từ từ hấp thu linh khí tu dưỡng thân thể, đoán chừng chưa tới một hai tháng là thân thể có thể được điều dưỡng kha khá.

Bất quá vì nhu cầu của thân thể, mỗi ngày thời gian hấp thu linh khí đều được Hoa Liên khống chế trong vòng chừng hai canh giờ, linh khí quá nhiều sẽ gây áp lực cho kinh mạch của nàng. Thời gian vẫn có, không cần phải vội vàng như vậy.

Mỗi ngày sau khi chữa thương xong, Hoa Liên ngồi trên chiếc ghế tựa bằng trúc kê bên cạnh khung cửa, nhìn những con bướm đầy màu sắc bay lượn trên những khóm hoa ngoài cửa sổ mà ngẩn người.

Lục Nhi bước vào sân, nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngẩn của Hoa Liên qua cửa sổ, không nhịn được bật cười, quay về phía cửa sổ gọi một tiếng, Hoa tiểu thư, tiểu thư nhà ta muốn gặp ngươi.”

“Ừm.” Đợi bao nhiêu ngày như vậy, thật đúng là mất công cô tiểu thư kia còn nhớ ra nàng được.

Hoa Liên chỉnh trang lại y phục một chút, đi theo Lục Nhi ra khỏi tiểu viện. Phủ Túc vương rất lớn, đình đài lầu các san sát nối tiếp nhau, Lục Nhi đưa nàng qua hành lang chín khúc, lại qua mấy cánh cổng vòm, mới đến nơi cần đến.

Bên cạnh Tề Tông Nhi có một nam tử trẻ tuổi và một hán tử trung niên. Hoa Liên từ xa liếc qua người trung niên, chân mày không kìm được mà nhướn lên, hán tử trung niên kia vậy mà đã đến đỉnh của Hậu thiên, còn nam tử nhìn qua có vẻ thư sinh văn nhã kia lại còn đến Tiên thiên. Hai người này đặt ở nhân gian, cũng là cao thủ đứng hàng nhất nhì.

Sau khi Hoa Liên đi theo Lục Nhi vào thu hút không ít ánh mắt của người khác, nhìn lướt qua mấy người còn lại, chắc cũng là con cái của Túc Vương, nhưng rất hiển nhiên, quan hệ của Tề Tông Nhi với bọn họ không hề gần gũi, mà ánh mắt của những người này nhìn Tề Tông Nhi có sự bài xích, còn có cả sự chán ghét.

“Nhị ca, Hoa tỷ tỷ là chính là người thầy ta mời tới.” Tề Tông Nhi kéo tay Hoa Liên, giới thiệu với nam tử trẻ tuổi vận nho bào màu trắng ngà.

Hoa Liên hơi cúi người, “Hoa Liên bái kiến Nhị thiếu gia.”

“Hoa tiểu thư khách khí rồi, tại hạ Tề Hàn.” Nhị ca của Tông Nhi mặt chứa ý cười, nhẹ nhàng gật đầu với Hoa Liên một cái.

“Tiểu muội, sao ngươi có thể tùy tiện mang người ngoài vào, chẳng lẽ ngươi không biết đây là sân luyện võ của huynh đệ chúng ta sao?” Nói chuyện là một nam tử mặc cẩm bào màu tím thẫm, đầu đội kim quan. Người này mặc dù tướng mạo xuất chúng, nhưng ánh mắt hết sức âm lãnh, khi nhìn người khác khiến cho Hoa Liên cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

“Đại ca, đây là sư phụ ta mời đến, chuyên dạy võ công cho ta.” Tề Tông Nhi nghe ra ý tứ trong lời nói của người nọ, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi sưng lên.



Trong sân này, chỉ có nhị ca là huynh muội cùng mẹ với nàng, những người còn lại đều không có quan hệ tốt đẹp gì với nàng. Những người này không dám chèn ép nàng, cũng là bởi vì nàng được phụ thân yêu thương có thừa mà thôi, nhưng mà ngấm ngầm thì bọn họ vẫn ngáng chân nàng.

“Dạy võ công cho ngươi, ha ha ha, chỉ bằng thể trạng này của nàng ta, chớ có ra ngoài làm gì cho mất mặt. Tề Tông Nhi, chẳng lẽ ngươi còn chê Túc Vương phủ của chúng ta chưa đủ mất mặt sao! Lần trước Tề Hàn bị thiên kim nhà Thượng thư đại nhân từ hôn đã đủ khiến cho Túc Vương phủ chúng ta chao đảo rồi, giờ ngươi lại tùy tiện tìm một nữ tử không rõ lai lịch nhận làm sư phụ, hai huynh muội các ngươi quả thực đã làm cha mất hết thể diện! Người đâu, lôi nữ nhân không rõ lai lịch này đuổi ra ngoài cho ta.”

“Ngươi…” Tông Nhi bị những lời nói của nam tử kia làm cho tức đến đỏ bừng cả mặt, vươn tay chỉ hắn, vừa định mở miệng đã bị nhị ca Tề Hàn của nàng cản lại.

“Đại ca, Hoa tiểu thư ở lại là ý của phụ vương, chắc huynh sẽ không làm trái lệnh phụ vương chứ.”

“Hừ, đừng mang phụ vương ra mà dọa ta, giờ phụ vương không có ở đây, Vương phủ trên dưới đều phải nghe ta ra lệnh.” Tề Sấm vừa nghe thấy Tề Hàn nhắc đến phụ thân, sắc mặt lạnh lẽo, giọng nói càng thêm âm trầm.

“Tiểu đệ không có ý này, có điều muốn đuổi người cũng phải có lý do, không phải sao, đến lúc phụ vương trách tội thì ai sẽ gánh trách nhiệm đây?” Tề Hàn nhẹ bẫng nói một câu, khiến cho mấy huynh đệ đứng xung quanh Tề Sấm đều có chút chùn bước, phụ vương bọn họ nhìn qua thì tính tình rất tốt, nhưng trên thực tế, một thống soái ba quân quát tháo trên chiến trường hơn hai mươi năm, nếu như tính tình tốt, không biết ông ấy đã chết bao nhiêu lần.

“Vậy ý của ngươi là gì?” Tê Sấm mặc dù phách lối, dù sao cũng là người con lớn nhất của Túc vương, chuyện nặng nhẹ hắn vẫn rõ ràng.

“Không bằng để vị tiểu thư này tỷ thí với sư phụ của đại ca một lần, nếu như tiểu thư đây không địch lại, vậy nàng chính là hữu danh vô thực, đuổi đi cũng không sao.”

“Không được, nàng đây là lừa gạt Túc vương phủ chúng ta, sao có thể dễ dàng đuổi đi không như vậy, ít nhất cũng phải cho nàng năm mươi quân côn.” Năm mươi quân côn, thân thể một đại nam nhân cường tráng mà bị đánh không chết thì cũng tàn phế, như vậy đã đủ để thấy vị Đại thế tử này ngoan độc thế nào.

Hoa Liên rũ mắt xuống, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh. Tu sĩ nàng đánh không lại, nhưng là người phàm… Đặc biệt là người phàm lại muốn lấy mạng nàng, nếu bọn họ bất nhân, đừng trách nàng bất nghĩa.

“Nhị ca, vậy làm sao được, Hoa Liên tỷ tỷ nhất định không chịu được.” Tề Tông Nhi mặt đầy lo lắng nhìn Tề Hàn.

Tề Hàn không tiếp lời mà nhìn về phía Hoa Liên, “Hoa tiểu thư thấy sao?”

“Cung kính không bằng tuân mệnh.”

“Tốt lắm, đại ca, ta đây thay mặt Hoa tiểu thư đáp ứng. Nhưng, nếu Hoa tiểu thư thắng thì sao?”

“Thắng, ha ha ha, nàng mà có thể thắng?” Tề Sấm mặt đầy vẻ không tin nhìn chằm chằm Hoa Liên, sau đó phía sau hắn truyền đến một tràng cười ầm ĩ, kiểu cười chế nhạo rõ ràng đó khiến cho Tề Tông Nhi giận đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, trái lại, người trong cuộc như Hoa Liên lại chẳng có chút phản ứng.

“Nếu như nàng thắng, sau này ta sẽ xưng nàng một tiếng sư phụ, cũng lấy lễ sư đồ để đối đãi, Nhị đệ thấy sao?”

“Cứ quyết định vậy đi, không biết đại ca muốn để ai xuất chiến?”

“Nhị thế tử, tiểu lão nhi có lễ.” Nói đến võ công, một lão đầu hơn sáu mươi tuổi sau lưng Tề Sấm chợt đứng ra, xung quanh lập tức yên tĩnh lại, Tề Sấm vừa nãy vẻ mặt còn phách lối giờ đã thêm phần cung kính cúi người một cái, hô một tiếng thầy.



“Hoa tỷ tỷ, lão già chết dẫm kia là người có võ công lợi hại nhất trong phủ, không biết tên khốn kia tìm được ở đâu ra, ngay cả phụ vương cũng không phải đối thủ của lão, tỷ phải cẩn thận đấy!” Tề Tông Nhi nhỏ giọng giải thích bên tai Hoa Liên, “Nếu tỷ đánh không lại thì chạy mau đi, đừng lo chuyện trừng phạt, ta không để cho bọn họ động thủ, bọn họ không dám làm gì tỷ đâu.”

“Yên tâm.” Đối với sự quan tâm của Tề Tông Nhi, Hoa Liên chỉ mỉm cười, tâm địa của cô nhóc này đúng là vô cùng tốt bụng, khác hẳn với vị ca ca ruột thịt này của cô bé, hoàn toàn là hai loại tính cách.

Ngay cả Tề Sấm là người trong cuộc cũng không phát hiện ra, hắn chỉ mới nói mấy câu đã bị Tề Hàn dắt mũi đi, người ca ca ruột này của Tề Tông Nhi, tuyệt đối không phải kẻ dễ chọc.

Hơn nữa, đệ nhất cao thủ của Vương phủ ư? Lão đầu này ngay cả thị vệ bên cạnh Tề Hàn đánh còn không lại, mà dám xưng đệ nhất cao thủ. Có điều nhờ vậy có thể đoán ra, trong Vương phủ này không có ai biết võ công của Tề Hàn cao minh thế nào.

Tại sao người ta lại làm vậy, Hoa Liên không có hứng thú biết, chỉ cần không chọc phải nàng, chuyện gì cũng dễ nói chuyện.

“Tiểu cô nương, bây giờ nhận thua vẫn còn kịp, tiểu lão nhi ta còn thiếu một phòng thị thiếp, nếu ngươi nhận thua. Đại thế tử chắc vẫn còn nể mặt tiểu lão nhi này.” Lão đầu kia vừa nói xong, Tề Sấm đã liên tiếp nói phải.

“Thủ hạ ta vẫn còn thiếu một tên nô tài sai vặt, ta thấy ngươi cũng không tệ, muốn suy tính một chút không?” Hoa Liên thong dong phản kích.

“Hừ, khích tướng với ta cũng vô dụng, còn nhỏ tuổi mà đã không biết lễ độ thế này rồi.”

“Ta chỉ lễ độ với người thôi.” Hoa Liên vứt dứt lời, trên người lão đầu kia nhất thời bốc lên sát khí nồng đậm, từ khi lão ta tới Vương phủ đến giờ, chưa có kẻ nào dám ăn nói với lão như vậy. Tiểu nha đầu lại dám quanh co lòng vòng mắng lão ta không phải người, đáng chết!

Hai người bước tới giữa sân đấu võ, mấy vị thế tử và quận chúa đều vây xung quanh sân đấu võ, Tề Sấm ngoài cười nhưng trong không cười, vỗ vỗ bả vai Tề Hàn, “Nhị đệ, ngươi không biết võ công, nên đứng xa một chút thì hơn, nhỡ có bị đánh trúng thì không hay đâu.”

“Đa tạ đại ca nhắc nhở.” Nói xong, Tề Hàn thực sự lui về phía sau năm sáu bước, thấy vậy, tiếng cười nhạo của mấy huynh đệ của hắn lại càng vang lên không ngớt. Tề Hàn vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, giống như không nghe thấy gì cả.

Hoa Liên đứng giữa sân thấy vậy, nụ cười lạnh trên khóe miệng càng sâu hơn, không biết võ công? Tề Hàn này đúng là rất thú vị.

Đúng vào lúc Hoa Liên đang phân tâm, lão đầu kia chồm người tới, tay cụp thành trảo, móc thẳng về phía ngực của Hoa Liên.

Hoa Liên đứng tại chỗ bất động, chờ lão đầu kia vọt đến trước mặt mình, thân thể hơi xích ra, đánh ra một chưởng, lão đầu kia lập tức phụt máu văng ra ngoài. Liếc nhìn lão đầu ngã sõng xoài cách đó hơn mười mấy trượng, cả người co quắp, không ngừng ói máu, cả sân luyện võ đều im lặng dị thường.

Một chiêu, chỉ dùng một chiêu đã đánh người gần chết, xuất thủ không chút lưu tình, nữ tử nhìn qua có vẻ nhu nhược này mới thực sự là tâm ngoan thủ lạt

“May thay không làm nhục mệnh.” Hoa Liên xoay người nhìn Tề Tông Nhi mỉm cười.

Chỉ có điều, trừ Tề Tông Nhi ra, nét mặt của mọi người đều hết sức quái dị.

‘Oa, Hoa tỷ tỷ, tỷ quá lợi hại quá lợi hại ~~~” Tề Tông Nhi xông lên phía trước ôm chầm lấy cổ Hoa Liên vừa nhảy nhót vừa cười, ánh mắt Tề Hàn nhìn qua Hoa Liên cũng thêm vài phần cảnh giác, Hoa Liên cảm nhận được, cũng chỉ mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngự Phật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook