Chương 17: Phản ứng của La gia
O Trích Thần
21/02/2014
Con ngươi của La Nguyên Khánh đảo quanh, trên mặt lập tức chất đầy tươi cười, “Thì ra cô nương đây thực sự là người của Khổng thiếu, đây chính là miếu Long Vương, ta tên La Nguyên Khánh, là con trai của sơn chủ núi La Vân, giao tình của ta với Khổng Uyên cũng khá sâu.”
Hoa Liên đùa nghịch tấm lệnh bài trong tay, mặt mỉm cười nghe La Nguyên Khánh nói, không ngờ cái danh của Khổng Uyên lại hữu dụng như vậy, tấm lệnh bài này là nàng thắng được lúc đánh cờ với Khổng Uyên, khi ấy Hoa Liên còn cười nhạo hắn keo kiệt, chỉ đưa có mỗi miếng lệnh bài như vậy, không tiêu được cũng chẳng thể làm cơm ăn. Ai ngờ, thì ra là mình thiển cận.
Về phần những lời mà La Nguyên Khánh nói, Hoa Liên chỉ có thể tin một nửa mà thôi, nàng cũng biết thế lực của Khổng Uyên rất lớn, vị trước mặt này không dám đắc tội hắn thôi. Về chuyện quan hệ của hai người không tệ, khả năng không hề cao.
Thực ra thì La Nguyên Khánh cũng chỉ mới gặp Khổng Uyên có hai lần, một lần là khi Khổng Uyên đến núi La Vân chúc thọ phụ thân hắn, còn một lần là phụ thân hắn dắt theo hắn cùng đại ca nhị ca đến tặng quà cho Khổng Tước Hoàng.
Khổng Uyên từ đầu chí cuối chỉ nói với hắn có hai câu, còn là mấy lời khách sáo, “giao tình khá sâu” là đến từ đây.
“La thiếu gia, ta có thể đi được chưa?” Hoa Liên quơ quơ lệnh bài trong tay.
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên có thể, bay đâu, tiễn vị cô nương này đi.”
“Đa tạ La thiếu gia.” Lật tay, đá Lạc Địa rơi vào trong túi đựng đồ, Hoa Liên liên tục cất bước không nhanh không chậm được tiễn ra khỏi Phường thị, đợi đến khi tên thị vệ đưa nàng ra ngoài xoay người lại, trực tiếp hóa thành một luồng hồng quang chạy về phía xa.
Nàng vốn không tin La Nguyên Khánh sẽ bỏ qua cho nàng, vừa nãy khi nhắc đến Khổng Uyên, trong mắt tên La Nguyên Khánh kia dù có sợ hãi, nhưng vẫn không che giấu được vẻ tham lam của hắn. Hơn nữa, bây giờ Hoa Liên chỉ có một thân một mình, nếu như nàng có chết cũng không biết là do ai ra tay.
Sau khi Hoa Liên đi rồi, tên thị vệ đưa nàng ra ngoài lập tức bám theo.
La Nguyên Khánh đứng trong Phường thị một lúc, trên mặt mang theo nụ cười âm lãnh nhanh chóng dắt người bỏ đi.
Không thở lấy một hơi bay gần nửa ngày, Hoa Liên bấy giờ mới thả chậm tốc độ. Điều khiến nàng thấy lạ là, tên La Nguyên Khánh kia lại không sai người đến đối phó nàng, lẽ nào là nàng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử?
Sau khi đi chậm lại, Hoa Liên cũng không vội đi nghiên cứu đá Lạc Địa, mà là đem tấm bản đồ đánh dấu vị trí Yêu tộc ở khắp nơi lấy ra, quả nhiên là ghi chép rất sơ sài, nàng cũng chỉ có thể thông qua phương hướng di chuyển của mình để đoán được vị trí mình đang đứng.
Đại Hoang sơn cách vị trí hiện nay của nàng – Trung Châu ít nhất phải đi qua năm châu, mà năm châu này đều có môn phái tu chân. Hoa Liên cảm thán từ tận đáy lòng, thế giới quả nhiên là quá nhỏ.
Với tốc độ hiện giờ của Hoa Liên, nếu như trên đường không đụng phải bất cứ nguy hiểm nào, toàn lực đi về phía trước, đi qua một châu ít nhất cũng tốn bảy ngày. Quan trọng nhất là, nàng không chắc chắn với vận may của mình lắm, cho nên, khả năng không xảy ra nguy hiểm thực sự là quá nhỏ.
Điều duy nhất khiến nàng tương đối vui vẻ là đi khoảng mười ngày nữa, qua Vũ Châu sẽ đến Lâm Châu, Lâm Châu tập trung khá nhiều Yêu Tộc, hơn nữa tu sĩ ở Lâm Châu và Yêu Tu từ trước đến nay đều nước sông không phạm nước giếng, nàng có thể ở đó sống tạm một thời gian.
Thực ra thì từ mấy ngàn năm trước, Yêu Tu và tu sĩ loài người cũng đã từng có giao ước, không thể tùy tiện đánh giết đối phương, có điều thời gian đã quá lâu, những tu sĩ đã từng giao ước kia người thì hồn phi phách tán, kẻ thì đã phi thăng, mặc dù cả hai bên đến giờ vẫn thừa nhận giao ước này, nhưng gặp được cơ hội, có ai lại bỏ qua.
Hoa Liên suy nghĩ một chút, quyết định đi Lâm Châu trước rồi nói sau, lấy tu vi của nàng bây giờ mà chạy loạn khắp nơi, thực sự là một hành động không hề thông minh.
Quan trọng nhất là, ở Lâm Châu có một vị bằng hữu của mẹ nàng, nàng đã từng gặp qua một lần, là một người rất thú vị, vừa đúng lúc nàng có thể qua bái phỏng.
Vào lúc Hoa Liên xác định xong phương hướng tiền về phía Lâm Châu, La Nguyên Khánh đã mang người trở lại núi La Vân. Hắn vừa quay về núi, ngày hôm sau đã đi tìm cậu ruột của mình – Nguyên Danh.
La gia là Kim Tình Viên tộc*, mà Nguyên gia lại là Xích Thân Viên tộc có đẳng cấp thấp nhất, cho nên La Nguyên Khánh vẫn không được xem trọng, nhưng trong đám người của Xích Thân Viên tộc của bọn hắn lại có một thiên tài, chính là cậu của La Nguyên Khánh – Nguyên Danh.
* Kim Tình Viên tộc: tộc Vượn mắt vàng
Mà La Vân cũng chỉ vì muốn mượn hơi Nguyên Danh nên mới cưới mẫu thân của La Nguyên Khánh làm thiếp. Nguyên Danh này năm nay cũng chỉ mới hơn ba trăm tuổi, tu vi đã đến Yêu Soái kỳ giữa, trong Yêu Tộc, với số tuổi này mà tu vi đã cao đến vậy, đã là thiên tài chân chính rồi.
Trong Yêu Tộc, cảnh giới dù cho chỉ tăng lên một đoạn ngắn cũng hết sức khó khăn, hơn nữa còn có thể nguy hiểm đến tính mạng, rất nhiều Yêu quái khi đột phá đến cảnh giới Yêu Soái đều không cần đến hai mươi năm, nhưng phần lớn lại chịu đựng đến chết trong cảnh giới kia.
Nhưng Nguyên Danh này thì khác, tiến độ tu luyện của hắn không quá nhanh nhưng rất ổn định, một trăm năm trước lên Yêu Soái kỳ đầu, nột trăm năm sau đã đột phá đến Yêu Soái kỳ giữa, thực sự là rất triển vọng.
Dĩ nhiên, cái loại hơn hai mươi tuổi mà đã đạt đến cảnh giới này như Khổng Uyên với Phong Biệt Tình, Hoa Liên căn bản không coi hai tên đó là người bình thường.
Nơi tu luyện của Nguyên Danh có rất đông thị vệ đứng gác, các đệ tử khác của La gia không thể tiến vào, bởi vì Nguyên Danh rất yêu quí La Nguyên Khánh cho nên hắn mới dám không chút kiêng dè xông vào trong.
Lúc La Nguyên Khánh tiến vào trong tiểu viện kia, Nguyên Danh vừa hay đang bước ra từ bên trong, “Tiểu Khánh, không phải con đi ra ngoài trải nghiệm sao, sao lại chạy về rồi? Có phải sợ khó sợ khổ không hả?” Nguyên Danh vóc người cao to hùng vĩ, ước chừng hai thước, hơn nữa trời sinh màu da đã đen sạm, trên mặt lại có một đống râu ria, mới vừa nhìn qua chẳng khác nào một con Hùng tinh, nhưng La Nguyên Khánh đã quen thân rồi nên căn bản chẳng quan tâm đến cái bộ dạng dọa người này của cậu mình.
“Cậu, con có chuyện muốn nói với cậu đây, đi đi, chúng ta vào trong nói chuyện.” La Nguyên Khánh cảnh giác liếc mắt nhìn chung quanh, kéo tay Nguyên Danh đi vào trong phòng.
Nguyên Danh cũng không để ý, đi theo hắn, sau khi vào phòng, La Nguyên Khánh còn bảo Nguyên Danh bày một tầng kết giới ra rồi mới mở miệng, “Cậu, lúc con đi tuần tra ở dưới kia đã phát hiện ra một bảo bối, là một khối đá, nhưng bên trong đó lại chứa sức mạnh Nguyên Thổ tương đối thuần khiết, con thấy, vật kia tuyệt đối là một linh vật hành Thổ.”
Linh vật hành Thổ là cái gì, cho dù La Nguyên Khánh không nói thì Nguyên Danh cũng rõ ràng, Viên tộc của bọn họ phần lớn đều có thân nguyên tố Thổ cả, chỉ có loại chủng tộc hỗn tạp mới lẫn nguyên tố khác.
Nói ví dụ như Xích Thân Viên tộc của bọn họ, chính là do thân nguyên tố Thổ và thân nguyên tố Hỏa kết hợp, mà hắn cũng là nhờ có tư chất khá tốt cho nên nguyên tố Hỏa mới không cao, sau khi biến hóa, màu sắc toàn thân cũng rất nhạt, không giống những người khác trong tộc. Nếu như hắn có được linh vật hành Thổ, sau khi luyện hóa có thể biến thân thể thành Nguyên Thổ thân tinh khiết nhất, khi đó tốc độ tu luyện của hắn nhất định sẽ tăng lên gấp năm lần.
“Tiểu Khánh, con nói thật sao?” Nếu như là thật, thì đây đúng là đại sự!
“Dĩ nhiên, lúc đó mấy tên thủ hạ của con đều ở đó, bọn chúng tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm.”
“Vậy vật kia đâu?” Trái tim Nguyên Danh đập thình thịch, cho dù đãi ngộ của hắn trong núi La Vân này đã hơn các đệ tử khác rất nhiều, nhưng hắn vẫn không cảm thấy đủ, La Vân vẫn chú trọng bồi dưỡng đến hai đứa con của ông ta, La Vũ, La Phong hơn.
Cũng là vì thứ tốt đều đưa cho bọn chúng, cho nên hai đứa kia mới mười bảy tuổi mà tu vi đã đạt đến đỉnh của Yêu Tướng, lúc nào cũng có thể đột phá. Mà linh vật Ngũ hành kia, thậm chí hai đứa con của La Vân cũng chưa có chứ đừng nói tới hắn.
“Con vốn muốn mang đồ về cho cậu, nhưng mà, nữ yêu mua thứ đó lại có lệnh bài của Khổng Uyên trong tay, lúc ấy ở Phường thị có không ít người, con không dám hạ thủ với nàng ta.”
“Con để nàng ta đi như vậy?” Nguyên Danh lập tức trợn mắt lên, hắn cũng mặc kệ Khổng Uyên là kẻ nào, hắn chỉ quan tâm đến tung tích của khối đá kia.
“Làm sao có thể, con đã sai thuộc hạ bám theo, nữ yêu kia tu vi chắc cũng tới Yêu tướng kỳ đầu, có điều để ngừa vạn nhất, con vẫn chưa sai chúng động thủ, con thấy để cho cậu tự mình đi một chuyến mới ổn thỏa.”
“Ừm, tiểu tử con, coi như có chút đầu óc, yên tâm, cậu sẽ đi ngay lập tức.” Nguyên Danh không trì hoãn trên núi bao lâu, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi theo La Nguyên Khánh.
Sau khi bọn họ đi khỏi, vài khách khanh* Yêu Soái kỳ trong núi La Vân cũng lần lượt rời đi.
* Khách khanh: Đây là tên một chức quan thời cổ đại, chỉ những người không thuộc bản địa nhưng lại giữ những vị trí quan trọng
Phía sau núi La Vân đối với các đệ tử mà nói đều là cấm địa, bởi vì người ở đây là La Vân, sơn chủ của núi La Vân. Giờ phút này, ông ta ngồi trong thư phòng, tay nắm hai viên bảo châu màu lam to chừng bằng quả nhãn, viên ngọc kia óng ánh trong suốt, không có chút tỳ vết, hơn nữa xung quanh còn mơ hồ có linh khí dao động nhưng lại không tản mác, có thể thấy đây nhất định là bảo bối hiếm có.
Mà chủ nhân của hai viên ngọc này cũng chẳng quan tâm, nhìn tờ giấy trong tay xong, hừ một tiếng, tiện tay quăng hai viên ngọc qua một bên, tay trái gõ mặt bàn, mặt đầy trầm tư.
“Lão gia, mấy vị thiếu gia tiểu thư đều đã có hành động, có cần tiểu nhân đi nhắc nhở vài lời không ạ?” Lão quản gia tóc trắng xóa cúi người đứng sau La Vân, nhìn qua như sắp đổ đến nơi, trên thực tế, lão ta cũng là cao nhân có tu vi đứng hàng thứ hai trong núi La Vân này.
“Không cần, ta cũng muốn xem xem, thằng nhóc La Nguyên Khánh kia có thể phát hiện ra được thứ bảo bối gì. Hừ, linh vật hành thổ, nếu trên cõi đời này linh vật hành thổ dễ tìm thấy như vậy, ta đã sớm thành Yêu Hoàng.” La Vân cũng chẳng tỏ vẻ tán thưởng với hành vi của con trai mình, “Chuyện lần này, Phong Nhi có nhúng tay không?”
“Không, Đại thiếu gia vẫn bế quan, tiến thẳng vào cảnh giới Yêu Soái.” Quản gia vội vàng đáp lời.
“Ừm, không uổng công ta thương nó. Chuyện này ngươi tạm thời đừng có nhúng tay, nếu thực xự xảy ra chuyện gì bất trắc thì hẵng xuất thủ xử lý, nhớ, phải làm cho sạch sẽ, đừng để cho thằng nhóc vô lại Khổng Uyên kia phát hiện ra.”
“Dạ, lão nô hiểu rồi.”
Cuộc tranh đấu ngầm dấy lên trong núi La Vân vì Hoa Liên, nàng chẳng hề hay biết, giờ phút này Hoa Liên đang hưởng thụ những tháng ngày làm tiểu thư giàu có ở nhân gian~
Nàng giờ mới biết, ở nhân gian, thứ hữu dụng nhất chính là vàng. Nàng có thể không cần đi bộ, ngồi trên xe ngựa mềm mại xa hoa chạy đến Lâm Châu, trên đường đi còn ở trong quán trọ rộng rãi thoải mái nhất, ăn những thứ ngon nhất.
Nếu như không phải vì thân thể không thể nào thay đổi, Hoa Liên vô cùng muốn làm người.
Dĩ nhiên, nhiều tiền quá cũng chẳng phải chuyện tốt, khi xe ngựa đi đến một con đường vắng vẻ ở ranh giới giữa Trung Châu và Vũ Châu, phiền phức cuối cùng cũng tới.
Hoa Liên đùa nghịch tấm lệnh bài trong tay, mặt mỉm cười nghe La Nguyên Khánh nói, không ngờ cái danh của Khổng Uyên lại hữu dụng như vậy, tấm lệnh bài này là nàng thắng được lúc đánh cờ với Khổng Uyên, khi ấy Hoa Liên còn cười nhạo hắn keo kiệt, chỉ đưa có mỗi miếng lệnh bài như vậy, không tiêu được cũng chẳng thể làm cơm ăn. Ai ngờ, thì ra là mình thiển cận.
Về phần những lời mà La Nguyên Khánh nói, Hoa Liên chỉ có thể tin một nửa mà thôi, nàng cũng biết thế lực của Khổng Uyên rất lớn, vị trước mặt này không dám đắc tội hắn thôi. Về chuyện quan hệ của hai người không tệ, khả năng không hề cao.
Thực ra thì La Nguyên Khánh cũng chỉ mới gặp Khổng Uyên có hai lần, một lần là khi Khổng Uyên đến núi La Vân chúc thọ phụ thân hắn, còn một lần là phụ thân hắn dắt theo hắn cùng đại ca nhị ca đến tặng quà cho Khổng Tước Hoàng.
Khổng Uyên từ đầu chí cuối chỉ nói với hắn có hai câu, còn là mấy lời khách sáo, “giao tình khá sâu” là đến từ đây.
“La thiếu gia, ta có thể đi được chưa?” Hoa Liên quơ quơ lệnh bài trong tay.
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên có thể, bay đâu, tiễn vị cô nương này đi.”
“Đa tạ La thiếu gia.” Lật tay, đá Lạc Địa rơi vào trong túi đựng đồ, Hoa Liên liên tục cất bước không nhanh không chậm được tiễn ra khỏi Phường thị, đợi đến khi tên thị vệ đưa nàng ra ngoài xoay người lại, trực tiếp hóa thành một luồng hồng quang chạy về phía xa.
Nàng vốn không tin La Nguyên Khánh sẽ bỏ qua cho nàng, vừa nãy khi nhắc đến Khổng Uyên, trong mắt tên La Nguyên Khánh kia dù có sợ hãi, nhưng vẫn không che giấu được vẻ tham lam của hắn. Hơn nữa, bây giờ Hoa Liên chỉ có một thân một mình, nếu như nàng có chết cũng không biết là do ai ra tay.
Sau khi Hoa Liên đi rồi, tên thị vệ đưa nàng ra ngoài lập tức bám theo.
La Nguyên Khánh đứng trong Phường thị một lúc, trên mặt mang theo nụ cười âm lãnh nhanh chóng dắt người bỏ đi.
Không thở lấy một hơi bay gần nửa ngày, Hoa Liên bấy giờ mới thả chậm tốc độ. Điều khiến nàng thấy lạ là, tên La Nguyên Khánh kia lại không sai người đến đối phó nàng, lẽ nào là nàng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử?
Sau khi đi chậm lại, Hoa Liên cũng không vội đi nghiên cứu đá Lạc Địa, mà là đem tấm bản đồ đánh dấu vị trí Yêu tộc ở khắp nơi lấy ra, quả nhiên là ghi chép rất sơ sài, nàng cũng chỉ có thể thông qua phương hướng di chuyển của mình để đoán được vị trí mình đang đứng.
Đại Hoang sơn cách vị trí hiện nay của nàng – Trung Châu ít nhất phải đi qua năm châu, mà năm châu này đều có môn phái tu chân. Hoa Liên cảm thán từ tận đáy lòng, thế giới quả nhiên là quá nhỏ.
Với tốc độ hiện giờ của Hoa Liên, nếu như trên đường không đụng phải bất cứ nguy hiểm nào, toàn lực đi về phía trước, đi qua một châu ít nhất cũng tốn bảy ngày. Quan trọng nhất là, nàng không chắc chắn với vận may của mình lắm, cho nên, khả năng không xảy ra nguy hiểm thực sự là quá nhỏ.
Điều duy nhất khiến nàng tương đối vui vẻ là đi khoảng mười ngày nữa, qua Vũ Châu sẽ đến Lâm Châu, Lâm Châu tập trung khá nhiều Yêu Tộc, hơn nữa tu sĩ ở Lâm Châu và Yêu Tu từ trước đến nay đều nước sông không phạm nước giếng, nàng có thể ở đó sống tạm một thời gian.
Thực ra thì từ mấy ngàn năm trước, Yêu Tu và tu sĩ loài người cũng đã từng có giao ước, không thể tùy tiện đánh giết đối phương, có điều thời gian đã quá lâu, những tu sĩ đã từng giao ước kia người thì hồn phi phách tán, kẻ thì đã phi thăng, mặc dù cả hai bên đến giờ vẫn thừa nhận giao ước này, nhưng gặp được cơ hội, có ai lại bỏ qua.
Hoa Liên suy nghĩ một chút, quyết định đi Lâm Châu trước rồi nói sau, lấy tu vi của nàng bây giờ mà chạy loạn khắp nơi, thực sự là một hành động không hề thông minh.
Quan trọng nhất là, ở Lâm Châu có một vị bằng hữu của mẹ nàng, nàng đã từng gặp qua một lần, là một người rất thú vị, vừa đúng lúc nàng có thể qua bái phỏng.
Vào lúc Hoa Liên xác định xong phương hướng tiền về phía Lâm Châu, La Nguyên Khánh đã mang người trở lại núi La Vân. Hắn vừa quay về núi, ngày hôm sau đã đi tìm cậu ruột của mình – Nguyên Danh.
La gia là Kim Tình Viên tộc*, mà Nguyên gia lại là Xích Thân Viên tộc có đẳng cấp thấp nhất, cho nên La Nguyên Khánh vẫn không được xem trọng, nhưng trong đám người của Xích Thân Viên tộc của bọn hắn lại có một thiên tài, chính là cậu của La Nguyên Khánh – Nguyên Danh.
* Kim Tình Viên tộc: tộc Vượn mắt vàng
Mà La Vân cũng chỉ vì muốn mượn hơi Nguyên Danh nên mới cưới mẫu thân của La Nguyên Khánh làm thiếp. Nguyên Danh này năm nay cũng chỉ mới hơn ba trăm tuổi, tu vi đã đến Yêu Soái kỳ giữa, trong Yêu Tộc, với số tuổi này mà tu vi đã cao đến vậy, đã là thiên tài chân chính rồi.
Trong Yêu Tộc, cảnh giới dù cho chỉ tăng lên một đoạn ngắn cũng hết sức khó khăn, hơn nữa còn có thể nguy hiểm đến tính mạng, rất nhiều Yêu quái khi đột phá đến cảnh giới Yêu Soái đều không cần đến hai mươi năm, nhưng phần lớn lại chịu đựng đến chết trong cảnh giới kia.
Nhưng Nguyên Danh này thì khác, tiến độ tu luyện của hắn không quá nhanh nhưng rất ổn định, một trăm năm trước lên Yêu Soái kỳ đầu, nột trăm năm sau đã đột phá đến Yêu Soái kỳ giữa, thực sự là rất triển vọng.
Dĩ nhiên, cái loại hơn hai mươi tuổi mà đã đạt đến cảnh giới này như Khổng Uyên với Phong Biệt Tình, Hoa Liên căn bản không coi hai tên đó là người bình thường.
Nơi tu luyện của Nguyên Danh có rất đông thị vệ đứng gác, các đệ tử khác của La gia không thể tiến vào, bởi vì Nguyên Danh rất yêu quí La Nguyên Khánh cho nên hắn mới dám không chút kiêng dè xông vào trong.
Lúc La Nguyên Khánh tiến vào trong tiểu viện kia, Nguyên Danh vừa hay đang bước ra từ bên trong, “Tiểu Khánh, không phải con đi ra ngoài trải nghiệm sao, sao lại chạy về rồi? Có phải sợ khó sợ khổ không hả?” Nguyên Danh vóc người cao to hùng vĩ, ước chừng hai thước, hơn nữa trời sinh màu da đã đen sạm, trên mặt lại có một đống râu ria, mới vừa nhìn qua chẳng khác nào một con Hùng tinh, nhưng La Nguyên Khánh đã quen thân rồi nên căn bản chẳng quan tâm đến cái bộ dạng dọa người này của cậu mình.
“Cậu, con có chuyện muốn nói với cậu đây, đi đi, chúng ta vào trong nói chuyện.” La Nguyên Khánh cảnh giác liếc mắt nhìn chung quanh, kéo tay Nguyên Danh đi vào trong phòng.
Nguyên Danh cũng không để ý, đi theo hắn, sau khi vào phòng, La Nguyên Khánh còn bảo Nguyên Danh bày một tầng kết giới ra rồi mới mở miệng, “Cậu, lúc con đi tuần tra ở dưới kia đã phát hiện ra một bảo bối, là một khối đá, nhưng bên trong đó lại chứa sức mạnh Nguyên Thổ tương đối thuần khiết, con thấy, vật kia tuyệt đối là một linh vật hành Thổ.”
Linh vật hành Thổ là cái gì, cho dù La Nguyên Khánh không nói thì Nguyên Danh cũng rõ ràng, Viên tộc của bọn họ phần lớn đều có thân nguyên tố Thổ cả, chỉ có loại chủng tộc hỗn tạp mới lẫn nguyên tố khác.
Nói ví dụ như Xích Thân Viên tộc của bọn họ, chính là do thân nguyên tố Thổ và thân nguyên tố Hỏa kết hợp, mà hắn cũng là nhờ có tư chất khá tốt cho nên nguyên tố Hỏa mới không cao, sau khi biến hóa, màu sắc toàn thân cũng rất nhạt, không giống những người khác trong tộc. Nếu như hắn có được linh vật hành Thổ, sau khi luyện hóa có thể biến thân thể thành Nguyên Thổ thân tinh khiết nhất, khi đó tốc độ tu luyện của hắn nhất định sẽ tăng lên gấp năm lần.
“Tiểu Khánh, con nói thật sao?” Nếu như là thật, thì đây đúng là đại sự!
“Dĩ nhiên, lúc đó mấy tên thủ hạ của con đều ở đó, bọn chúng tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm.”
“Vậy vật kia đâu?” Trái tim Nguyên Danh đập thình thịch, cho dù đãi ngộ của hắn trong núi La Vân này đã hơn các đệ tử khác rất nhiều, nhưng hắn vẫn không cảm thấy đủ, La Vân vẫn chú trọng bồi dưỡng đến hai đứa con của ông ta, La Vũ, La Phong hơn.
Cũng là vì thứ tốt đều đưa cho bọn chúng, cho nên hai đứa kia mới mười bảy tuổi mà tu vi đã đạt đến đỉnh của Yêu Tướng, lúc nào cũng có thể đột phá. Mà linh vật Ngũ hành kia, thậm chí hai đứa con của La Vân cũng chưa có chứ đừng nói tới hắn.
“Con vốn muốn mang đồ về cho cậu, nhưng mà, nữ yêu mua thứ đó lại có lệnh bài của Khổng Uyên trong tay, lúc ấy ở Phường thị có không ít người, con không dám hạ thủ với nàng ta.”
“Con để nàng ta đi như vậy?” Nguyên Danh lập tức trợn mắt lên, hắn cũng mặc kệ Khổng Uyên là kẻ nào, hắn chỉ quan tâm đến tung tích của khối đá kia.
“Làm sao có thể, con đã sai thuộc hạ bám theo, nữ yêu kia tu vi chắc cũng tới Yêu tướng kỳ đầu, có điều để ngừa vạn nhất, con vẫn chưa sai chúng động thủ, con thấy để cho cậu tự mình đi một chuyến mới ổn thỏa.”
“Ừm, tiểu tử con, coi như có chút đầu óc, yên tâm, cậu sẽ đi ngay lập tức.” Nguyên Danh không trì hoãn trên núi bao lâu, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi theo La Nguyên Khánh.
Sau khi bọn họ đi khỏi, vài khách khanh* Yêu Soái kỳ trong núi La Vân cũng lần lượt rời đi.
* Khách khanh: Đây là tên một chức quan thời cổ đại, chỉ những người không thuộc bản địa nhưng lại giữ những vị trí quan trọng
Phía sau núi La Vân đối với các đệ tử mà nói đều là cấm địa, bởi vì người ở đây là La Vân, sơn chủ của núi La Vân. Giờ phút này, ông ta ngồi trong thư phòng, tay nắm hai viên bảo châu màu lam to chừng bằng quả nhãn, viên ngọc kia óng ánh trong suốt, không có chút tỳ vết, hơn nữa xung quanh còn mơ hồ có linh khí dao động nhưng lại không tản mác, có thể thấy đây nhất định là bảo bối hiếm có.
Mà chủ nhân của hai viên ngọc này cũng chẳng quan tâm, nhìn tờ giấy trong tay xong, hừ một tiếng, tiện tay quăng hai viên ngọc qua một bên, tay trái gõ mặt bàn, mặt đầy trầm tư.
“Lão gia, mấy vị thiếu gia tiểu thư đều đã có hành động, có cần tiểu nhân đi nhắc nhở vài lời không ạ?” Lão quản gia tóc trắng xóa cúi người đứng sau La Vân, nhìn qua như sắp đổ đến nơi, trên thực tế, lão ta cũng là cao nhân có tu vi đứng hàng thứ hai trong núi La Vân này.
“Không cần, ta cũng muốn xem xem, thằng nhóc La Nguyên Khánh kia có thể phát hiện ra được thứ bảo bối gì. Hừ, linh vật hành thổ, nếu trên cõi đời này linh vật hành thổ dễ tìm thấy như vậy, ta đã sớm thành Yêu Hoàng.” La Vân cũng chẳng tỏ vẻ tán thưởng với hành vi của con trai mình, “Chuyện lần này, Phong Nhi có nhúng tay không?”
“Không, Đại thiếu gia vẫn bế quan, tiến thẳng vào cảnh giới Yêu Soái.” Quản gia vội vàng đáp lời.
“Ừm, không uổng công ta thương nó. Chuyện này ngươi tạm thời đừng có nhúng tay, nếu thực xự xảy ra chuyện gì bất trắc thì hẵng xuất thủ xử lý, nhớ, phải làm cho sạch sẽ, đừng để cho thằng nhóc vô lại Khổng Uyên kia phát hiện ra.”
“Dạ, lão nô hiểu rồi.”
Cuộc tranh đấu ngầm dấy lên trong núi La Vân vì Hoa Liên, nàng chẳng hề hay biết, giờ phút này Hoa Liên đang hưởng thụ những tháng ngày làm tiểu thư giàu có ở nhân gian~
Nàng giờ mới biết, ở nhân gian, thứ hữu dụng nhất chính là vàng. Nàng có thể không cần đi bộ, ngồi trên xe ngựa mềm mại xa hoa chạy đến Lâm Châu, trên đường đi còn ở trong quán trọ rộng rãi thoải mái nhất, ăn những thứ ngon nhất.
Nếu như không phải vì thân thể không thể nào thay đổi, Hoa Liên vô cùng muốn làm người.
Dĩ nhiên, nhiều tiền quá cũng chẳng phải chuyện tốt, khi xe ngựa đi đến một con đường vắng vẻ ở ranh giới giữa Trung Châu và Vũ Châu, phiền phức cuối cùng cũng tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.