Chương 24: Long Phụng thần công
Liễu Tàn Dương
21/05/2013
Bầu trời không một gợn mây.
Vầng nguyệt tỏa ánh lạnh lẽo xuống vũ trụ bao la.
Vạn vật im lìm, chỉ có tiếng trùng rả rích như khóc, như than, nghe đến não lòng.
Trong sơn cốc, sau khi Thiên Long chạy đi, năm vị phu nhân vẫn điềm nhiên không lo lắng gì. Ai cũng cho rằng trượng phu có võ công cái thế, sẽ không xảy ra chuyện gì đáng ngại.
Nhưng rồi thời khắc trôi qua, mọi người bắt đầu thấy lo.
Một khắc, hai khắc...
Một canh giờ, hai canh giờ...
Thiên Long vẫn không thấy trở về.
Ðộng Ðình Thanh Phụng Gia Cát Minh Châu lên tiếng trước :
- Các vị tỷ tỷ! Tiểu muội có linh cảm rằng đã phát sinh biến cố rồi!
Thiên Sơn Tử Phụng hỏi :
- Theo muội thì biến cố gì?
Gia Cát Minh Châu lo lắng nói :
- Tiểu muội cũng không biết... nhưng cảm thấy trong lòng rất lo lắng... Hơn nữa, tiểu muội linh cảm có chuyện bất thường.
Thiên Sơn Tử Phụng nói :
- Ta không tin là tướng công có thể gặp chuyện gì bất thường.
Gia Cát Minh Châu chợt khóc òa lên nói :
- Tỷ tỷ không tin, muội đi tìm chàng đây!
Nói xong lao ra khỏi liều.
Mấy vị phu nhân hớt hải kêu :
- Châu muội, chạy đi đâu chứ?
Gia Cát Minh Châu không đáp, vẫn điên cuồng lao đi.
Bốn vị phu nhân còn lại cũng lần lượt chạy theo.
Thực ra thấy Thiên Long quá lâu không trở lại, trong lòng mỗi người đều lo lắng, chỉ là bám vào một lý do là chàng có võ công cao cường để tự trấn an cho mình mà thôi.
Nay Gia Cát Minh Châu nói ra, niềm tin bị lung lay, tất nỗi lo càng lớn.
Khi bốn người kịp ra khỏi liều thì Gia Cát Minh Châu đã như một làn khói bay vút lên vách đá lao về hướng đông.
Thiên Sơn Tử Phụng cao giọng nói :
- Trừ Long Phụng Sứ vẫn tiếp tục canh giữ ở đây, tất cả những người còn lại, kể cả Kim Linh, Kim Lợi chạy về hướng đông tìm công tử và ngũ muội! Nếu biết tin tức thì hú lên làm hiệu. Không được vượt ra ngoài khoảng cách mười dặm. Nếu sau hai canh giờ mà không phát hiện được gì thì mọi người quay về đây thương lượng tìm đối sách!
Mọi người lập tức thi hành.
Núi rừng đang chìm trong giấc ngủ bị đánh thức, chim chóc giật mình nháo nhác bay đi, hoang thú hốt hoảng chạy rầm rập...
Gia Cát Minh Châu một mình chạy đầu tiên không ngoái đầu lại, chẳng cần biết các vị tỷ tỷ có chạy theo mình không, cắm đầu chạy như người mộng du.
Chạy được năm sáu dặm, chợt thấy mặt đất phủ đầy lá tươi mỗi lúc một nhiều, tiếp đến là cành cây gãy ngổn ngang, nàng liền dừng lại.
Nhìn cảnh tượng hoang tàn bày ra trước mắt, Gia Cát Minh Châu kinh hãi nghĩ thầm :
- “Vừa xảy ra một cuộc đấu khủng khiếp ở đây, rõ ràng là tướng công đã gặp cường địch. Có nhiều khả năng chàng đã gặp nguy hiểm”.
Nghĩ tới đó, tim nàng chợt nhói lên, vừa khóc vừa gọi :
- Tướng công! Thiên Long...
Nhưng ngoài tiếng gió, đâu có tiếng trả lời?
Gia Cát Minh Châu dừng lại suy tính :
- Thiên Long không phải là người truy tận sát tuyệt, nếu đối phương bại trận, chàng không bao giờ truy sát, như vậy chỉ có khả năng chàng đã bị trọng thương hoặc đã...
Nghĩ đến trường hợp xấu nhất là “đã chết” nàng bỗng run lên.
Nhưng lo lắng cũng vô ích, Gia Cát Minh Châu bắt đầu tìm kiếm.
Trong cả khu vực rộng tới nửa dặm, cây đổ ngổn ngang, lá rụng dày tới mấy thước, muốn tìm một người không phải là chuyện dễ.
Thấy chỗ nào lá phủ nhô cao lên, nàng cũng đào bới, nhưng chỉ có quái thạch và mô đất...
Lát sau bốn vị tỷ tỷ cũng vừa đến.
Chỉ nhìn quang cảnh hiện trường, mọi người đều có chung ý nghĩ như Gia Cát Minh Châu, không nói năng gì tản ra tìm kiếm trong đống hoang tàn, vạch từng gốc cây, cành lá.
Lát sau có thêm Kim Cương Thần Tiền Nhị, đôi Càn Khôn song viên chạy tới tiếp ứng.
Hai con khỉ tỏ ra rất có kinh nghiệm. Chúng dỏng tai lên nghe, mũi hít hít rồi bắt đầu chạy thành những vòng tròn, sau đó biến thành hình chữ chi hướng về phía một bãi cỏ ngút ngàn cách xa hiện trường.
Cuối cùng thì dừng lại trong một đám cỏ, miệng kêu lên khèng khẹc, đuôi cụp lại trông rất căng thẳng.
Kim Cương Thần chạy lại gần, la lên thảng thốt :
- Công tử!
Thiên Long nằm ngửa trong đám cỏ rậm, mặt trắng bệch không còn một chút huyết sắc, y phục đầy máu đã khô tím lại, không còn biểu hiện gì của người sống nữa.
Năm vị phu nhân chạy bổ tới.
- Công tử thế nào?
- Tướng công!
Gia Cát Minh Châu lao tới trước tiên, đứng ngây ra một lúc rồi quỳ sụp xuống, sờ thấy người Thiên Long lạnh toát, khóc òa lên :
- Tướng công!
Thiên Sơn Tử Phụng bình tĩnh hơn, đưa tay sờ mạch không thấy, sờ lên mũi không còn hơi thở nữa...
Mấy vị phu nhân gấp giọng hỏi :
- Ðại tỷ, thế nào?
Thiên Sơn Tử Phụng lắc đầu, đưa tay sờ lên ngực, thấy vùng ngực còn ấm, liền nói :
- Còn hy vọng cứu được!
Gia Cát Minh Châu khóa òa lên nói :
- Các vị tỷ tỳ! Mau cứu phu quân!
Thiên Sơn Tử Phụng nghiêm giọng :
- Ngũ muội đừng cuống lên!
Rồi quay sang Triệu Thanh Thanh nói :
- Nhị muội! Mau cho uống ba viên trị thương giải độc Thượng Thanh hoàn!
Côn Lôn Hắc Phụng lính quýnh lấy bình dược hoàn dốc ra ba viên, trong lúc Gia Cát Minh Châu đã bóp hàm làm cho Thiên Long há miệng ra.
Hắc Phụng liền bỏ ba viên thuốc vào miệng chàng rồi vận lực đẩy thuốc lọt vào cổ họng.
Thiên Sơn Tử Phụng dùng thủ pháp “Thôi Tâm Hoạt Mạch” trợ giúp chàng khôi phục lại hô hấp.
Qua thời gian chừng một tuần trà, người Thiên Long bắt đầu nóng lên, mũi bắt đầu thở nhẹ.
Gia Cát Minh Châu mừng rỡ kêu lên :
- Chàng sống lại rồi!
Thiên Sơn Tử Phụng dừng tay, kiểm tra lại mạch tượng Thiên Long rồi trầm giọng nói :
- Mới chỉ là hy vọng thôi. Tâm mạch còn bị ngắt quãng, hơi thở có thể dứt bất cứ lúc nào, nên còn phải “Thôi Tâm Hoạt Mạch” tiếp. Vì không thể chuyển tướng công về cốc được, Tiền Nhị về cốc huy động Lý Thuận và thuộc hạ di chuyển trại lên đây. Lập tức báo Long Phụng Sứ tới đây bố trí Mai Hoa Ngũ Hành đại trận, bất cứ kẻ nào thâm nhập khu vực này, nếu không chịu lùi sẽ lập tức giết ngay!
Mệnh lệnh được răm rắp thi hành.
Mọi người bận bịu suốt đêm, đến sáng thì việc bố trí hoàn thành.
Lúc này tuy tâm mạch Thiên Long vẫn còn bị đứt đoạn nhưng thời gian hô hấp dài hơn.
Ðoàn Uyển Ngọc ấn vào hai huyệt Dương Trì, Dương Cốc trên tay trái, Hoàng Phủ Tuệ Quân ấn hai huyệt Thái Nguyên, Thái Lang trên tay phải. Triệu Thanh Thanh phụ trách hai huyệt Thân Mạch, Khí Hải ở chân trái, còn Gia Cát Minh Châu hai huyệt Trung Phong, Thương Khâu.
Thiên Sơn Tử Phụng một tay ấn vào Ðan Ðiền, một tay ấn vào Bách Hội huyệt, không ngừng truyền chân khí vào.
Năm người qua một thời gian luyện công với nhau nên có thể gọi là ngũ khí đồng nguyên, phối hợp rất nhịp nhàng.
Mười luồng chân khí thâm nhập vào mười yếu huyệt từ từ thâm nhập vào Thiên Long qua các huyệt đả thông những nơi bị chấn đứt, thông đến lục phủ ngũ tạng.
Sau thời gian chừng một canh giờ, kinh mạch Tam âm Tam dương của Thiên Long hoàn toàn được đả thông, mạch tượng đều đặn hơn trước nhiều.
Lúc này thì tính mạng Thiên Long không còn bị uy hiếp nữa. Tỷ muội Thiên Sơn Tử Phụng vô cùng mừng rỡ.
Dù cả năm người sắc mặt nhợt nhạt, mồ hôi ướt đẫm nhưng vẫn tiếp tục vận công truyền vào.
Lại thêm nửa canh giờ, hơi thở của Thiên Long đã điều hòa, sắc mặt đã hồng lên, môi động đậy rồi cất tiếng rên rỉ.
Mấy tiếng kêu cùng bật ra một lúc :
- Tướng công!
- Phu quân!
- Chàng có nghe lời thiếp không?
Thiên Long chớp chớp mắt rồi mở ra nhưng chưa thể nhìn rõ, cũng không ý thức được mình ở đâu và xảy ra chuyện gì.
Một lúc sau, ánh mắt sinh động lại dần.
Thấy năm vị phu nhân xúm quanh mình, ý thức hồi phục lại, chàng mấp máy môi hỏi :
- Như vậy là ta... chưa chết?
- Ðương nhiên là chàng không chết! Chàng sẽ vĩnh viễn ở bên bọn thiếp...
Môi Thiên Long thoáng hiện nụ cười an ủi. Chàng chống tay định nhổm lên nhưng thấy khắp người xương cốt đau buốt như bị giần từng khúc xương.
Thiên Sơn Tử Phụng vội ấn chàng nằm xuống nói :
- Tướng công hãy nằm yên và cũng đừng nói gì cả! Nay tỉnh lại được là tốt rồi! Bọn thiếp sẽ chăm sóc chàng thật chu đáo Hãy yên tâm mà dưỡng thương, chỉ cần qua mấy ngày là sẽ bình phục thôi!
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn khăn nệm, lều trại cũng đã dựng xong, nhưng mọi người chưa dám chuyển Thiên Long lên nệm vì sợ chàng đau, chỉ dọn sạch chung quanh rồi phủ lên người chàng một tấm chăn mỏng.
Hàng ngày năm vị phu nhân vẫn tiếp tục truyền chân khí vào cho trượng phu, tuy vậy chàng vẫn hồi phục rất chậm.
Phải sau ba ngày, chàng mới có thể ngồi dậy được, mấy vị phu nhân thay nhau dìu chàng đi từng bước một.
Thiên Long thở dài nói :
- Không ngờ vị tiền bối đó lợi hại đến thế. Chỉ sợ ngu phu đã bị tán công, không dễ gì hồi phục nhanh đâu!
Người học võ đều rất sợ bị tán công, nó cũng gần như võ công bị phế, muốn khôi phục lại như cũ không phải là chuyện dễ.
Thiên Sơn Tử Phụng hỏi :
- Tướng công! Người đó là ai vậy?
Thiên Long thở dài đáp :
- Hiên Viên Thần Quân...
Hoàng Phụ Tuệ Quân kinh hãi nói :
- Tướng công nói gì? Hiên Viên Thần Quân?
Gia Cát Minh Châu ngạc nhiên hỏi :
- Hiên Viên Thần Quân? Thiếp chưa nghe danh hiệu người này bao giờ... Hắn là ai mà lợi hại thế?
Thiên Sơn Tử Phụng chợt trầm ngâm nói :
- Không ngờ lão ma đó vẫn còn sống...
Gia Cát Minh Châu và Ðoàn Uyển Ngọc cùng hỏi :
- Ðại tỷ biết người này sao?
Thiên Sơn Tử Phụng lắc đầu :
- Ðương nhiên là không biết, chỉ nghe sư phụ nói lại thôi. Ngay chính lão nhân gia cũng chưa bao giờ thấy lão ma đầu này. Nếu lão còn sống thì đã hơn trăm năm mươi tuổi, chúng ta đây còn chưa đáng là đồ tôn của lão ta đâu!
Gia Cát Minh Châu nghi hoặc nói :
- Làm sao mà người ta sống tới một trăm năm mươi tuổi vẫn chưa chết? Hay đó chỉ là trò huyễn hoặc thôi?
Thiên Sơn Tử Phụng nói :
- Ngũ muội! Nếu không có chuyện thần kỳ như thế thì thử hỏi đương kim võ lâm có ai chỉ một chiêu đánh thắng nổi tướng công?
Côn Lôn Hắc Phụng tức giận nói :
- Một người đã từng tuổi đó thì có cừu hận gì với tướng công mà xuất thủ độc ác như vậy chứ?
Thiên Long nhìn Hoàng Phủ Tuệ Quân, lắc đầu không đáp.
Gia Cát Minh Châu gặng hỏi :
- Phu quân nói xem, hắn là ai? Giữa hai người có cừu hận gì?
Thiên Long thở dài nói :
- Chuyện này có một chút ẩn tình, ta sẽ nói lại sau.
Mấy vị phu nhân thấy vẻ mặt chàng trầm trọng như vậy thì không hỏi nữa.
Qua ba ngày sau, Thiên Long đã đi lại được.
Thiên Sơn Tử Phụng bàn :
- Phu quân đã bị tán công, tất không thể ngày một ngày hai phục hồi ngay được. Chốn này không thể ở lâu. Theo ý thiếp chúng ta nên chuyển đến một nơi an toàn cẩn mật hơn...
Gia Cát Minh Châu nhanh nhẩu :
- Phải đấy! Theo muội, đây tới Ðộng Ðình là gần nhất, ở đó với lực lượng của Ðại Hồ thất thập nhị trại sẽ rất an toàn. Muội đề nghị đưa tướng công về đó dưỡng thương.
Thiên Long lắc đầu nói :
- Năm vị hiền thê đừng trách ngu phu cố chấp. Nhưng ta không muốn đi đâu cả, ngã xuống ở đây thì sẽ đứng lên ngay ở chỗ này! Vì thế ngu phu muốn tìm một nơi ẩn dật ngay trong Thiên Mục sơn này luyện công. Nếu sau vài tháng mà không có triệu chứng hồi phục thì đành quay về Càn Khôn động phủ để sống nốt những ngày tàn!
Năm vị phu nhân nghe nói thế, trong lòng vô cùng bi thảm, rơi lệ chứa chan.
Nhưng biết ý chàng đã quyết thì không sao thay đổi được nữa đành y kế làm theo, tìm nơi ở mới.
Lam Y Ngoại Vụ Sứ trong một lần đi săn theo vết một con tuần lộc đã tìm được một sơn cốc vô cùng kín đáo, chỉ có một đường độc đạo thông vào, chỉ có thú rừng mới biết được.
Thiên Sơn Tử Phụng và Kim Cương Thần đến kiểm tra, thấy sơn cốc ở giữa rừng sâu không vết chân người, trong cốc cổ thụ ngút ngàn, một con suối nhỏ lượn lờ giữa đôi bờ cỏ hoa tươi tốt, thật là một nơi thế ngoại đào viên.
Sau khi về kể lại, mọi người đều tán thành chọn sơn cốc đó làm nơi định cư.
Ngay hôm sau, đoàn người tiến vào sơn cốc.
Vì xác định ở lâu dài, nên Lý Thuận chỉ huy thủ hạ đẵn gỗ chất đá xây dựng một trang viện kiên cố.
Nơi đây cách Hàng Châu chỉ mười mấy dặm nên việc chuyển vận lương thảo không thành vấn đề, do Kim Cương Thần phụ trách mấy cao thủ lo liệu.
Việc định cư được ổn định rất nhanh.
Thiên Long đạt tên nơi ở mới của mình là Vân Nhàn cốc.
Nói thì Vân Nhàn, nhưng chàng vừa trị thương vừa tích cực tham ngộ võ công và chỉ dạy cho năm vị phu nhân luyện Vệ kiếm thuật, còn tổ chức cho Kim Cương Thần và Càn Khôn song viên luyện thêm võ học cho Long Phụng Sứ cùng đám thuộc hạ của Lý Thuận.
Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Kể từ khi chuyển đến Vân Nhàn Cốc đã được bốn tháng.
Long Phụng Sứ và Lam Y Sứ ngoài việc luyện võ công, học trận pháp còn đẵn gỗ làm tường, kiến dựng một trang viện kiên cố với hai ngôi lầu và tám gian nhà gỗ, có tiền viện, hậu viện, cư phòng, nhà ăn, hoa sảnh, nhà bếp, chuồng ngựa bao gồm diện tích ngót nửa dặm vuông.
Trong bốn tháng, Thiên Long nghiên cứu tìm tòi, đút kết các thứ võ học mình biết để ngưng tụ chân khí nhưng vẫn không thành công, vì thế càng trở nên bức xúc.
Cũng lý do này mà tâm tính chàng thay đổi, hay cáu gắt dễ nóng giận, không những hay trách mắng thuộc hạ mà còn cáu bẳn với năm vị hiền thê.
Mọi người đều biết nguyên nhân nên đều cảm thông không oán hận, chỉ mong cho thiếu gia sớm bình phục để lại được sống yên bình như những ngày xưa.
Lại thêm hai tháng nữa trôi qua. Như vậy là đã nửa năm sống ở Vân Nhàn cốc.
Ðối với Thiên Long thì thời gian trôi quá chậm.
Trang viện không ngừng được củng cố thêm, có giả sơn, thủy tạ, hoa viên, quảng trường, có cả vườn dược thảo.
Trong các lâu phòng và cư phòng, bàn ghế, tủ giường, đồ gỗ ngày càng được sắm sửa tiện nghi hơn.
Một hôm Thiên Long nghĩ bụng :
- “Tất cả những võ công mình học được đều đem ra ứng dụng nhưng không có cách gì đề tụ được chân khí, sao không thử kết hợp với Nữ Oa Thuần Âm tâm pháp xem?”
Nghĩ thế, chàng đem bàn với năm vị thê tử.
Ðã hơn nửa năm, biết trượng phu dùng đủ võ công, tâm pháp mà vẫn không có kết quả, năm vị phu nhân tuy không tin Nữ Oa Thuần Âm tâm pháp nam nhân có thể luyện thành, nhưng trong tình cảnh tuyệt vọng nên đành thử xem.
Không ngờ Thiên Long lĩnh hội được võ học này rất nhanh, tuy không hoàn toàn thuần âm vì chàng kết hợp thêm Càn Khôn thần công, Âm Dương Hòa Hợp thần công nhất là Nữ Oa Thuần Âm tâm pháp nữa nên không còn thuần âm, nhưng khi luyện kết hợp các công phu này thì có hiện tượng đề tụ được công lực.
Thiên Long không dám nói cho các vị thê tử biết ngay, mà ngày đêm miệt mài cùng họ luyện rèn.
Vạn sự khởi đầu nan.
Chỉ cần đề tụ được chân khí là công lực hoàn toàn có thể hồi phục.
Lại thêm ba tháng trôi qua.
Công lực Thiên Long khôi phục rất nhanh, lúc nào chàng cũng thấy mình như muốn bay bổng.
Biết rằng đã thành công, nhưng Thiên Long vẫn chưa báo cho năm vị phu nhân biết vì muốn dành cho họ một sự bất ngờ.
Phu thê liền khúc ruột, giấu làm sao được?
Thấy trượng phu dạo này rất vui, không cáu gắt như trước, Thiên Sơn Tử Phụng là người đầu tiên nhận ra, ngạc nhiên hỏi :
- Thiên Long! Chẳng lẽ chàng đã đề tụ được chân khí rồi sao?
Thiên Long cười bí ẩn :
- Ðã có hiện tượng, hy vọng rằng sẽ thành công.
Tuy nói thế nhưng chàng biết chắc rằng công lực mình bây giờ đã vượt trội hơn cả trước đây.
Năm vị phu nhân chỉ cần biết trượng phu có hy vọng phục hồi võ công là quá phấn khởi rồi, cần gì băn khoăn đến chuyện khác nữa?
Hôm đó sáu người như thường lệ cùng nhau luyện công, chợt nghe Thiên Long cười nói :
- Năm vị hiền thê để ngu phu thử xem...
Thiên Sơn Tử Phụng kinh hãi nói :
- Tướng công! Không được đâu! Chàng chỉ mới bắt đầu đề tụ được chân khí, nếu lỡ không thành công thì coi như công phu suốt cả tháng nay chỉ là uổng phí.
Thiên Long cười đáp :
- Cứ yên tâm, ta không mạo hiểm đâu.
Nói xong đề tụ công lực nạp vào Ðan Ðiền rồi vận vào song chưởng từ từ đưa lên nhằm vào một thân cây đại thọ to bằng hai vòng tay người ôm cách xa đó mười lăm trượng...
Năm vị phu nhân thấy mặt mũi chân tay chàng dần dần sáng bóng lên, trong lòng vô cùng kinh dị, tuy biết rằng chàng thành công từ trước nhưng vẫn còn hoài nghi, chăm chú nhìn.
Ðột nhiên, Thiên Long quát to một tiếng vung song chưởng đánh ra.
Một cỗ kình lực bài sơn đảo hải phát ra làm năm vị phu nhân lùi hết cả lại!
Tiếp đó nghe “ầm” một tiếng như trời long đất lở, thân cây cổ thụ bật gốc đổ xuống làm sáng cả một vùng.
Toàn bộ sơn cốc bao trùm trong một trận kình phong làm rừng cây chao đảo, cành gãy răng rắc, lá rụng ào ào...
Năm vị phu nhân thấy vậy há hốc mồm miệng, ngây mặt nhìn chàng, tưởng chừng như mình vừa nằm mộng!
Một lúc sau, Thiên Sơn Tử Phụng nhìn chàng trách móc :
- Thì ra tướng công đã phục hồi lâu rồi mà giữ kín không chịu nói ra...
Thiên Long cười ngượng ngùng đáp :
- Xin lỗi năm vị hiền thê, lúc đầu ta còn chưa tin là sẽ thành công, sau đó thử xem khả năng hồi phục đến đâu, khi nhận thấy công lực của ta còn cao hơn trước thì rất ngạc nhiên, thử tìm hiểu nên không tiện nói...
Ðoàn Uyển Ngọc hỏi :
- Chàng bắt đầu đề tụ được chân khí từ lúc nào?
- Chừng một tháng trước, sau khi bắt đầu luyện Nữ Oa Thuần Âm tâm pháp kết hợp với Càn Khôn thần công và Âm Dương Hòa Hợp thần công.
Côn Lôn Hắc Phụng ngạc nhiên hỏi :
- Vì sao trong một tháng mà công lực của chàng cao hơn trước nhiều như thế được?
Thiên Long giải thích :
- Nguyên do là ta chỉ bị tán công chứ không bị phế võ công. Ðối với thủ thuật bình thường thì việc ngưng tụ lại đơn giản hơn, chỉ qua một vài tháng, chỉ cần đề tụ được là phục hồi công lực vì nó chỉ tán lạc mà không bị mất đi. Chỉ là thủ pháp của Hiên Viên Thần Quân quá kỳ dị nên dùng rất nhiều loại võ công thượng thặng mà không đề tụ được, may áp dụng với Nữ Oa Thuần Âm tâm pháp mà sinh công hiệu. Sau khi bị thương, cả năm vị đã truyền thêm công lực cho ta rất nhiều, vì vậy khi đề tụ được chân khí, đương nhiên toàn bộ công lực được kết hợp lại...
Năm vị phu nhân thở phào một hơi nói :
- Thì ra là vậy!
Thiên Long cười nói tiếp :
- Như vậy bây giờ một nửa công lực trong người ta là được năm vị hiền thê trợ giúp, ta không biết phải cảm tạ thế nào đây?
Ðoàn Uyển Ngọc nói :
- Bọn thiếp có mất gì đâu chứ? Chỉ lúc đầu lo chàng chết thôi! Sau này đã luyện công phục hồi lại chân lực từ lâu, chẳng những thế bây giờ Nữ Oa Thuần Âm tâm pháp đã luyện được mấy thành, công lực còn cao hơn trước.
Mọi người nghe nói cùng cười ồ lên.
Bấy giờ Kim Cương Thần, bọn Long Phụng Sứ, Lam Y Sứ và cả hai con Càn Khôn song viên nghe tiếng cây đổ như trời sập đều hốt hoảng chạy tới.
Thấy Thiên Long đứng uy nghi như vị thiên thần, năm vị phu nhân ai nấy đều tươi như hoa, nhất là thấy cây cổ thụ to hai người ôm bật gốc làm sáng cả cánh rừng, tất cả ngơ ngác nói :
- Thiếu chủ vừa sáng tạo ra thứ thần công gì vậy?
Thiên Long buột miệng nói :
- Long Phụng thần công!
Gia Cát Minh Châu reo lên :
- Hay quá!
Hoàng Phủ Tuệ Quân tiếp lời :
- Không sai! Long Phụng thần công! Tên đó rất hay!
Thiên Sơn Tử Phụng nói :
- Công phu đó được sáng tạp từ Nữ Oa Thuần Âm tâm pháp, Âm Dương Hòa Hợp thần công và Càn Khôn thần công, lại có uy lực nhất, tướng công phải mất mấy tháng mới tham ngộ ra, vì thế có thể coi là tâm pháp độc môn của Long Phụng môn chúng ta, gọi là Long Phụng thần công là đúng lắm!
Nàng thay lời cho cả năm tỷ muội, đồng thời cũng rất phù hợp với tâm ý mọi người nên ai cũng tán thành.
Sau tám tháng ẩn cư trị thương và luyện công, ngoài Thiên Long ra, năm vị phu nhân luyện Long Phụng thần công cũng đã đạt được năm sáu thành hỏa hầu, võ công của Long Phụng Sứ và Lam Y Sứ cũng rất khả quan, Thiên Long quyết định rời Vân Nhàn cốc.
Hôm ấy đoàn người rầm rộ lên đường, với bảy vị Long Sứ cưỡi ngựa đi tiên phong, cách một dặm tới Tọa tiền tổng quản Kim Cương Thần Tiền Nhị và hai vị Càn Khôn song viên, tiếp đến là xa kiệu của thiếu chủ Thiên Long và năm vị phu nhân có Tĩnh Cô và Phụng Sứ cưỡi ngựa đi kèm, Lý Thuận và Lam Y Sứ đi đoạn hậu.
Tiền đội Long Sứ mới ra tới quan đạo đi được hai dặm thì Trần Long Sứ chợt phất tay ra lệnh :
- Dừng lại!
Bảy tên thuộc hạ không khỏi ngạc nhiên nhưng cũng dừng lại.
Hà Long Sứ ngạc nhiên hòi :
- Ðại ca! Sao không đi tiếp nữa?
Trần Long Sứ chỉ tay vào rừng nói :
- Hãy vào kiểm tra xem có ai trong đó. Nếu người ta không có ác ý thì hãy bảo họ tránh xa ngoài mười trượng là được!
Lệnh vừa phát ra, sáu tên Long Sứ lập tức rời yên ngựa lao vút vào rừng.
Chợt trong rừng vang lên tiếng quát :
- Lùi lại! Không được động thủ!
Trần Long Sứ đã nhận ra trong rừng có mai phục nên ra lệnh cho thủ hạ kiểm tra, nay nghe lệnh phát ra liền biết rằng đối phương không ác ý liền phát lệnh :
- Tất cả quay lại!
Sáu tên Long Sứ lùi ra quan đạo.
Hà Long Sứ chạy tới trước Trần Long Sứ chắp tay nói :
- Ðại ca! Trong rừng có rất nhiều cao thủ mai phục, chưa biết có ý đồ gì, nhưng không hạ thủ.
Trần Long Sứ gật đầu không đáp, mắt nhìn vào rừng chờ đợi.
Y đã dự tính không nhầm, chỉ lát sau đã thấy rất nhiều nhân ảnh màu xám từ trong rừng lướt ra.
Chỉ cần nhìn thân pháp cũng biết rằng những người này thân thủ không phải tầm thường.
Nhìn lại, thấy đối phương có chừng ba mươi người mặc áo xám, lưng đeo binh khí, đương nhiên là người võ lâm.
Chỉ cần nhìn qua cũng đủ biết đối phương là người trong giang hồ, tương quan lực lượng hơn hẳn. Tuy nhiên, Trần Long Sứ không hề tỏ ra sợ hãi, đanh giọng nói :
- Chư vị! Nếu là hành nhân thì không việc gì phải lén lút. Nếu các vị có ý đồ gì thì đừng trách tại hạ không khách khí!
Hai bên đứng đối thị một lúc.
Trần Long Sứ lên tiếng trước :
- Tại hạ là lãnh đội Long Sứ thuộc quyền Ngân Y Thần Long, mời vị nào ra đáp từ!
Trong số mấy chục người áo xám có một lão nhân chừng năm mươi tuổi, để râu quai nón bước ra.
Lão nhân này tướng mạo uy mãnh, mắt phát thần quang, Thái Dương huyệt nhô cao, chỉ thoáng nhìn cũng biết là võ công thượng thặng.
Lão nhân áo xám đến cách Trần Long Sứ chừng một trượng thì dừng lại, ôm quyền cười nói :
- Các vị tiểu ca! Xin thứ lỗi vì chúng tôi ẩn trong rừng khiến các vị hoài nghi. Thực ra số thuộc hạ này của lão phu đã chờ ở đây gần một tháng, không có ý gì đối với các vị đâu.
Trần Long Sứ tuy còn có ý đề phòng, nhưng đối phương đã nói thế đành “à” một tiếng đáp :
- Thì ra là thế... Xin tiền bối thứ lỗi vì chúng tôi không biết nên đã mạo muội...
Lão nhân nghĩ thầm :
- “Quái lạ! Xung quanh khu vực này hai mươi dặm đều có thuộc hạ của Tam đường canh giữ, tất cả những người vào ra Thiên Mục sơn, dù không bị ngăn cản cũng có thông báo, làm sao một đoàn nhân mã đông tới bảy người, dáng khả nghi thế này mà không bị chặn, cũng không ai báo tin gì cả? Chẳng lẽ chúng ẩn trong núi này? Phải rồi! Chính hắn vừa giới thiệu mình là thuộc hạ của Ngân Y Thần Long, môn hạ mà mình đang truy tìm, như vậy là sắp đạt tới mục đích...”
Nghĩ thế liền nói :
- Tiểu ca nặng lời rồi! Bọn thuộc hạ của lão phu ẩn thân trong núi nên sinh ra hiểu lầm là phải. Các vị không trách là may, sao nói là mạo muội? Chỉ không biết chư vị từ đâu đến? Và định đi đâu tiếp?
Trần Long Sứ nghe hỏi nhíu mày tỏ ý không hài lòng đáp :
- Vãn bối chỉ là thuộc hạ, không thể trả lời vấn đề này. Xin tiền bối lượng thứ. Nhưng chẳng lẽ việc đó có liên quan gì đến tiền bối?
Bấy giờ Kim Cương Thần Tiền Nhị và hai vị Càn Khôn song viên cũng đã tiến lại gần.
Kim Cương Thần hỏi :
- Trần lãnh đội! Có chuyện gì vậy? Vì sao không đi tiếp mà dừng lại?
Trần Long Sứ kính cẩn đáp :
- Bẩm Tiền tổng quản! Bổn đội tới đây thì phát hiện có mấy chục ngươi nấp trong rừng, bây giờ họ đã tập hợp ở đây, chưa biết rõ ý định nên dừng lại.
Lão nhân áo xám hướng sang Kim Cương Thần chắp tay nói :
- Có phải các hạ là Tiền tổng quản, thuộc hạ thân tín nhất của Ngân Y Thần Long Âu Dương thiếu hiệp không?
Kim Cương Thần vội xuống ngựa hoàn lễ đáp :
- Không dám! Tại hạ đúng là Tiền Nhị, các hạ có thể cho biết tôn tính đại danh không?
Lão nhân thấy Kim Cương Thần mắt sáng quắc, cử chỉ đường hoàng, bụng khâm phục nghĩ thầm :
- “Nghe đồn Ngân Y Thần Long là nhân vật tuổi trẻ kiệt xuất nhất võ lâm, nay xem tên Tổng quản này chỉ e võ công không kém mình, xem ra lời đồn không sai”.
Liền cười hô hô nói :
- Tiền đại tổng quản! Việc này chẳng qua chỉ là sự hiểu lầm mà thôi. Thuộc hạ của lão phu ẩn trong rừng mà không nói lý do, quả là hành động đáng nghi, may vị lãnh đội đã lưu tình mà không cho xuất thủ, thật là quý hóa. Xin thứ lỗi vì lão phu ít hành khứ giang hồ nên không biết rõ quy củ, nếu có chỗ nào không phải thì xin Đại tổng quản và các vị tiểu ca lượng thứ cho!
Lão dừng một lúc rồi tự giới thiệu :
- Còn lão phu tiện danh là Hoàng Thừa Chí, vì tra tìm vật bị mất mà tới Thiên Mục sơn này, đưa theo thuộc hạ phục trong núi gần một tháng, không ngờ xảy ra hiểu lầm, mong lão đệ đừng trách.
Kim Cương Thần thấy đối phương phong thái đường hoàng, có vẻ như không phải hạng người tà ác, liền cười đáp :
- Thì ra là vậy! Theo tại hạ nhận xét là lỗi do bảy vị Long Sứ tuổi trẻ nông nổi, thiếu cân nhắc nên hành động nóng nảy, xin tiền bối miễn trách! Một lần nữa xin bỏ quá cho các huynh đệ vì chuyện này mà làm mất thời gian điều tra của các vị Tại hạ xin cáo từ!
Hoàng Thừa Chí không ngờ đối phương không để cho mình có cơ hội tra hỏi, vội bước lên hỏi :
- Tiền đại tổng quản, tại hạ còn có việc này...
Kim Cương Thần định lên ngựa, quay lại hỏi :
- Hoàng lão ca còn có điều gì sai bảo?
Hoàng Thừa Chí đành phải đi thẳng vào vấn đề :
- Thật không dám giấu, vị tiên nhân lập phái của bổn cốc có sáu thanh bảo kiếm: một bạch, một tím, một hắc, một hồng, một thanh, một hoàng, qua nhiều đời không biết thất lạc ở đâu? Một năm trước nghe giang hồ truyền ngôn có những thanh bảo kiếm này xuất hiện, vì thế các trưởng lão và tạm quyền Cốc chủ bổn cốc phái chúng tôi đi điều tra...
Kim Cương Thần nghe nói, biết ngay đó chính là sáu thanh kiếm của công tử và năm vị phu nhân.
Nhưng y nghe nói rằng sáu thanh kiếm đó là vật của một vị tiền nhân cất giữ mấy trăm năm, không phải là vật của ai, đối phương nói vậy không phải là lộ rõ ý định mượn cớ để ăn cướp?
Kim Cương Thần liền nổi giận nói :
- Có phải các hạ đã biết chúng ta là ai nên chặn đường mãi lộ không? Nên biết thuộc hạ của Ngân Y Thần Long không phải là hạng có thể để cho người khác dễ dàng bức hiếp đâu!
Hoàng Thừa Chí định thanh minh thì chợt bọn hán tử áo xám đứng sau lưng lão ta hung hăng quát :
- Vô lễ!
- Tiểu tử kia sao dám ăn nói hỗn hào với Đường chủ của chúng ta như vậy? Có phải định gây sự không?
- Thật là cuồng ngạo!
- Cứ tóm cổ mấy tên này nọc ra mà tra hỏi bảo kiếm ở đâu tất sẽ phun ra, cần gì phải nhiều lời?
Ðồng thời tám tên hăm hở xông tới trước mặt Kim Cương Thần, số còn lại tiến vào tạo thành một vòng cung vây lấy đối phương.
Chỉ thấy nhân ảnh lóe lên, hai tên Long Sứ chỉ trong chớp mắt đã lướt tới chặn trước Kim Cương Thần quát :
- Các ngươi định làm gì?
Vừa quát vừa phất tay áo phát ra hai luồng kình khí.
Tám tên áo xám không đương nổi bị chấn lùi ba bước mới giữ được trầm ổn, mặt đều biến sắc, vội rút binh khí ra.
Song phương hằm hằm nhìn nhau, chỉ cần đợi lệnh là xuất thủ.
Hoàng Thừa Chí thấy chỉ hai ngân y thiếu niên mà có thân thủ cao như vậy, không khỏi kinh tâm.
Thực ra lão không có ý động thủ, nhưng cũng muốn xem võ công của đối phương thế nào.
Vốn là người lão luyện, lão xác định được ngay cho dù mình xuất thủ cũng không dễ gì thắng nổi đối phương, liền quát :
- Lùi lại! Các ngươi làm gì thế? Trước mặt bổn Đường chủ sao dám tự tiện hành động như vậy?
Bọn kia vội vàng quy về chỗ cũ, không ai dám nói câu nào.
Hoàng Thừa Chí chưa nguôi giận, “hừ” một tiếng nói :
- Vừa mới ra ngoài giang hồ mà đã tự tung tự tác, không theo khuôn phép, các ngươi có còn biết giữ môn quy nữa không?
Bọn kia nghe nói đều biến sắc.
Một vài tên cúi mình nói :
- Ðường chủ tha tội! Lần sau bọn thuộc hạ không dám như thế nữa!
Hoàng Thừa Chí gật đầu nói :
- Thôi được! Bổn tọa tha cho một lần. Các ngươi ít ra ngoài giang hồ, nên nhớ đối với đồng đạo võ lâm phải có lễ độ, nhường nhịn, không giống như đối với hạng tà ác...
- Ða tạ Đường chủ! Bọn thuộc hạ tuân lệnh!
Giáo huấn thuộc hạ xong, Hoàng Thừa Chí nhìn Kim Cương Thần chắp tay thành khẩn nói :
- Xin Tiền lão đệ nguôi giận! Lão ca thật có nỗi ẩn tình rất khó nói, vì thế mà dẫn đến hiểu lầm. Nhưng trước khi sụ việc được chứng thực, lão ca chưa dám nói rõ nội tình. Vì thế hy vọng lão đệ chấp thuận cho một việc...
Kim Cương Thần thấy đối phương nói năng nhã nhặn nên cũng không chấp chuyện vừa rồi, ôm quyền hoàn lễ nói :
- Hoàng lão ca muốn tại hạ chấp thuận việc gì?
- Không biết lão đệ có thể bẩm báo với quý thượng cho lão ca bái kiến không?
Kim Cương Thần ngập ngừng nói :
- Cái đó nhưng tại hạ còn chưa biết lão ca...
Hoàng Thừa Chí nói thêm :
- Tiền lão đệ. Lão ca quả là có nỗi ẩn tình, chỉ xin gặp Ngân Y Thần Long Âu Dương thiếu hiệp để hỏi rõ một vấn đề để hóa giải sự nghi ngờ của bổn cốc là đi ngay.
Kim Cương Thần còn do dự chưa biết giải quyết thế nào thì nghe giọng công tử nói vào tai :
- Tiền Nhị! Hãy đưa vị tiền bối đó tới đây, bảo rằng ta có lời mời!
Kim Cương Thần vội cúi người đáp :
- Thuộc hạ tuân lệnh!
Bọn hán tử áo xám chợt thấy Kim Cương Thần có thái độ lạ lùng như vậy thì rất ngạc nhiên, không hiểu y đang nói với ai như vậy?
Vừa rồi vị đứng đầu Long Sứ cũng phải cung kính bẩm báo với y, như vậy là thận phận của vị Tổng quản là cao nhất ở đây, vậy thì tuân lệnh ai chứ?
Nhưng Hoàng Thừa Chí thì biết rằng tất có người dùng công phu “Truyền Âm Nhập Mật”, rất có thể người đó chính là Ngân Y Thần Long, tự hỏi :
- “Chẳng lẽ đối phương đoán ra sự việc, đồng ý gặp mình”?
Quả nhiên, Kim Cương Thần chắp tay nói :
- Tiền bối! Công tử gia mời đến diện kiến!
Hoàng Thừa Chí cả mừng nói :
- Vậy ư? Quý công tử thật đại lượng. Lão ca đa tạ trước, xin phiền lão đệ dẫn đường giúp!
Kim Cương Thần đáp :
- Mời tiền bối theo tại hạ!
Nói xong quay người bước đi.
Hoàng Thừa Chí đưa tay ra hiệu cho thuộc hạ đứng yên rồi theo Kim Cương Thần, đi chừng một dặm thì nhìn thấy một vị công tử rất tuấn tú và năm vị phu nhân đều đẹp như thiên tiên đứng trước một chiếc xe kiệu rất sang trọng, hai bên có hai hàng nữ kiếm sĩ mặc y phục ngũ sắc đứng hầu.
Vầng nguyệt tỏa ánh lạnh lẽo xuống vũ trụ bao la.
Vạn vật im lìm, chỉ có tiếng trùng rả rích như khóc, như than, nghe đến não lòng.
Trong sơn cốc, sau khi Thiên Long chạy đi, năm vị phu nhân vẫn điềm nhiên không lo lắng gì. Ai cũng cho rằng trượng phu có võ công cái thế, sẽ không xảy ra chuyện gì đáng ngại.
Nhưng rồi thời khắc trôi qua, mọi người bắt đầu thấy lo.
Một khắc, hai khắc...
Một canh giờ, hai canh giờ...
Thiên Long vẫn không thấy trở về.
Ðộng Ðình Thanh Phụng Gia Cát Minh Châu lên tiếng trước :
- Các vị tỷ tỷ! Tiểu muội có linh cảm rằng đã phát sinh biến cố rồi!
Thiên Sơn Tử Phụng hỏi :
- Theo muội thì biến cố gì?
Gia Cát Minh Châu lo lắng nói :
- Tiểu muội cũng không biết... nhưng cảm thấy trong lòng rất lo lắng... Hơn nữa, tiểu muội linh cảm có chuyện bất thường.
Thiên Sơn Tử Phụng nói :
- Ta không tin là tướng công có thể gặp chuyện gì bất thường.
Gia Cát Minh Châu chợt khóc òa lên nói :
- Tỷ tỷ không tin, muội đi tìm chàng đây!
Nói xong lao ra khỏi liều.
Mấy vị phu nhân hớt hải kêu :
- Châu muội, chạy đi đâu chứ?
Gia Cát Minh Châu không đáp, vẫn điên cuồng lao đi.
Bốn vị phu nhân còn lại cũng lần lượt chạy theo.
Thực ra thấy Thiên Long quá lâu không trở lại, trong lòng mỗi người đều lo lắng, chỉ là bám vào một lý do là chàng có võ công cao cường để tự trấn an cho mình mà thôi.
Nay Gia Cát Minh Châu nói ra, niềm tin bị lung lay, tất nỗi lo càng lớn.
Khi bốn người kịp ra khỏi liều thì Gia Cát Minh Châu đã như một làn khói bay vút lên vách đá lao về hướng đông.
Thiên Sơn Tử Phụng cao giọng nói :
- Trừ Long Phụng Sứ vẫn tiếp tục canh giữ ở đây, tất cả những người còn lại, kể cả Kim Linh, Kim Lợi chạy về hướng đông tìm công tử và ngũ muội! Nếu biết tin tức thì hú lên làm hiệu. Không được vượt ra ngoài khoảng cách mười dặm. Nếu sau hai canh giờ mà không phát hiện được gì thì mọi người quay về đây thương lượng tìm đối sách!
Mọi người lập tức thi hành.
Núi rừng đang chìm trong giấc ngủ bị đánh thức, chim chóc giật mình nháo nhác bay đi, hoang thú hốt hoảng chạy rầm rập...
Gia Cát Minh Châu một mình chạy đầu tiên không ngoái đầu lại, chẳng cần biết các vị tỷ tỷ có chạy theo mình không, cắm đầu chạy như người mộng du.
Chạy được năm sáu dặm, chợt thấy mặt đất phủ đầy lá tươi mỗi lúc một nhiều, tiếp đến là cành cây gãy ngổn ngang, nàng liền dừng lại.
Nhìn cảnh tượng hoang tàn bày ra trước mắt, Gia Cát Minh Châu kinh hãi nghĩ thầm :
- “Vừa xảy ra một cuộc đấu khủng khiếp ở đây, rõ ràng là tướng công đã gặp cường địch. Có nhiều khả năng chàng đã gặp nguy hiểm”.
Nghĩ tới đó, tim nàng chợt nhói lên, vừa khóc vừa gọi :
- Tướng công! Thiên Long...
Nhưng ngoài tiếng gió, đâu có tiếng trả lời?
Gia Cát Minh Châu dừng lại suy tính :
- Thiên Long không phải là người truy tận sát tuyệt, nếu đối phương bại trận, chàng không bao giờ truy sát, như vậy chỉ có khả năng chàng đã bị trọng thương hoặc đã...
Nghĩ đến trường hợp xấu nhất là “đã chết” nàng bỗng run lên.
Nhưng lo lắng cũng vô ích, Gia Cát Minh Châu bắt đầu tìm kiếm.
Trong cả khu vực rộng tới nửa dặm, cây đổ ngổn ngang, lá rụng dày tới mấy thước, muốn tìm một người không phải là chuyện dễ.
Thấy chỗ nào lá phủ nhô cao lên, nàng cũng đào bới, nhưng chỉ có quái thạch và mô đất...
Lát sau bốn vị tỷ tỷ cũng vừa đến.
Chỉ nhìn quang cảnh hiện trường, mọi người đều có chung ý nghĩ như Gia Cát Minh Châu, không nói năng gì tản ra tìm kiếm trong đống hoang tàn, vạch từng gốc cây, cành lá.
Lát sau có thêm Kim Cương Thần Tiền Nhị, đôi Càn Khôn song viên chạy tới tiếp ứng.
Hai con khỉ tỏ ra rất có kinh nghiệm. Chúng dỏng tai lên nghe, mũi hít hít rồi bắt đầu chạy thành những vòng tròn, sau đó biến thành hình chữ chi hướng về phía một bãi cỏ ngút ngàn cách xa hiện trường.
Cuối cùng thì dừng lại trong một đám cỏ, miệng kêu lên khèng khẹc, đuôi cụp lại trông rất căng thẳng.
Kim Cương Thần chạy lại gần, la lên thảng thốt :
- Công tử!
Thiên Long nằm ngửa trong đám cỏ rậm, mặt trắng bệch không còn một chút huyết sắc, y phục đầy máu đã khô tím lại, không còn biểu hiện gì của người sống nữa.
Năm vị phu nhân chạy bổ tới.
- Công tử thế nào?
- Tướng công!
Gia Cát Minh Châu lao tới trước tiên, đứng ngây ra một lúc rồi quỳ sụp xuống, sờ thấy người Thiên Long lạnh toát, khóc òa lên :
- Tướng công!
Thiên Sơn Tử Phụng bình tĩnh hơn, đưa tay sờ mạch không thấy, sờ lên mũi không còn hơi thở nữa...
Mấy vị phu nhân gấp giọng hỏi :
- Ðại tỷ, thế nào?
Thiên Sơn Tử Phụng lắc đầu, đưa tay sờ lên ngực, thấy vùng ngực còn ấm, liền nói :
- Còn hy vọng cứu được!
Gia Cát Minh Châu khóa òa lên nói :
- Các vị tỷ tỳ! Mau cứu phu quân!
Thiên Sơn Tử Phụng nghiêm giọng :
- Ngũ muội đừng cuống lên!
Rồi quay sang Triệu Thanh Thanh nói :
- Nhị muội! Mau cho uống ba viên trị thương giải độc Thượng Thanh hoàn!
Côn Lôn Hắc Phụng lính quýnh lấy bình dược hoàn dốc ra ba viên, trong lúc Gia Cát Minh Châu đã bóp hàm làm cho Thiên Long há miệng ra.
Hắc Phụng liền bỏ ba viên thuốc vào miệng chàng rồi vận lực đẩy thuốc lọt vào cổ họng.
Thiên Sơn Tử Phụng dùng thủ pháp “Thôi Tâm Hoạt Mạch” trợ giúp chàng khôi phục lại hô hấp.
Qua thời gian chừng một tuần trà, người Thiên Long bắt đầu nóng lên, mũi bắt đầu thở nhẹ.
Gia Cát Minh Châu mừng rỡ kêu lên :
- Chàng sống lại rồi!
Thiên Sơn Tử Phụng dừng tay, kiểm tra lại mạch tượng Thiên Long rồi trầm giọng nói :
- Mới chỉ là hy vọng thôi. Tâm mạch còn bị ngắt quãng, hơi thở có thể dứt bất cứ lúc nào, nên còn phải “Thôi Tâm Hoạt Mạch” tiếp. Vì không thể chuyển tướng công về cốc được, Tiền Nhị về cốc huy động Lý Thuận và thuộc hạ di chuyển trại lên đây. Lập tức báo Long Phụng Sứ tới đây bố trí Mai Hoa Ngũ Hành đại trận, bất cứ kẻ nào thâm nhập khu vực này, nếu không chịu lùi sẽ lập tức giết ngay!
Mệnh lệnh được răm rắp thi hành.
Mọi người bận bịu suốt đêm, đến sáng thì việc bố trí hoàn thành.
Lúc này tuy tâm mạch Thiên Long vẫn còn bị đứt đoạn nhưng thời gian hô hấp dài hơn.
Ðoàn Uyển Ngọc ấn vào hai huyệt Dương Trì, Dương Cốc trên tay trái, Hoàng Phủ Tuệ Quân ấn hai huyệt Thái Nguyên, Thái Lang trên tay phải. Triệu Thanh Thanh phụ trách hai huyệt Thân Mạch, Khí Hải ở chân trái, còn Gia Cát Minh Châu hai huyệt Trung Phong, Thương Khâu.
Thiên Sơn Tử Phụng một tay ấn vào Ðan Ðiền, một tay ấn vào Bách Hội huyệt, không ngừng truyền chân khí vào.
Năm người qua một thời gian luyện công với nhau nên có thể gọi là ngũ khí đồng nguyên, phối hợp rất nhịp nhàng.
Mười luồng chân khí thâm nhập vào mười yếu huyệt từ từ thâm nhập vào Thiên Long qua các huyệt đả thông những nơi bị chấn đứt, thông đến lục phủ ngũ tạng.
Sau thời gian chừng một canh giờ, kinh mạch Tam âm Tam dương của Thiên Long hoàn toàn được đả thông, mạch tượng đều đặn hơn trước nhiều.
Lúc này thì tính mạng Thiên Long không còn bị uy hiếp nữa. Tỷ muội Thiên Sơn Tử Phụng vô cùng mừng rỡ.
Dù cả năm người sắc mặt nhợt nhạt, mồ hôi ướt đẫm nhưng vẫn tiếp tục vận công truyền vào.
Lại thêm nửa canh giờ, hơi thở của Thiên Long đã điều hòa, sắc mặt đã hồng lên, môi động đậy rồi cất tiếng rên rỉ.
Mấy tiếng kêu cùng bật ra một lúc :
- Tướng công!
- Phu quân!
- Chàng có nghe lời thiếp không?
Thiên Long chớp chớp mắt rồi mở ra nhưng chưa thể nhìn rõ, cũng không ý thức được mình ở đâu và xảy ra chuyện gì.
Một lúc sau, ánh mắt sinh động lại dần.
Thấy năm vị phu nhân xúm quanh mình, ý thức hồi phục lại, chàng mấp máy môi hỏi :
- Như vậy là ta... chưa chết?
- Ðương nhiên là chàng không chết! Chàng sẽ vĩnh viễn ở bên bọn thiếp...
Môi Thiên Long thoáng hiện nụ cười an ủi. Chàng chống tay định nhổm lên nhưng thấy khắp người xương cốt đau buốt như bị giần từng khúc xương.
Thiên Sơn Tử Phụng vội ấn chàng nằm xuống nói :
- Tướng công hãy nằm yên và cũng đừng nói gì cả! Nay tỉnh lại được là tốt rồi! Bọn thiếp sẽ chăm sóc chàng thật chu đáo Hãy yên tâm mà dưỡng thương, chỉ cần qua mấy ngày là sẽ bình phục thôi!
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn khăn nệm, lều trại cũng đã dựng xong, nhưng mọi người chưa dám chuyển Thiên Long lên nệm vì sợ chàng đau, chỉ dọn sạch chung quanh rồi phủ lên người chàng một tấm chăn mỏng.
Hàng ngày năm vị phu nhân vẫn tiếp tục truyền chân khí vào cho trượng phu, tuy vậy chàng vẫn hồi phục rất chậm.
Phải sau ba ngày, chàng mới có thể ngồi dậy được, mấy vị phu nhân thay nhau dìu chàng đi từng bước một.
Thiên Long thở dài nói :
- Không ngờ vị tiền bối đó lợi hại đến thế. Chỉ sợ ngu phu đã bị tán công, không dễ gì hồi phục nhanh đâu!
Người học võ đều rất sợ bị tán công, nó cũng gần như võ công bị phế, muốn khôi phục lại như cũ không phải là chuyện dễ.
Thiên Sơn Tử Phụng hỏi :
- Tướng công! Người đó là ai vậy?
Thiên Long thở dài đáp :
- Hiên Viên Thần Quân...
Hoàng Phụ Tuệ Quân kinh hãi nói :
- Tướng công nói gì? Hiên Viên Thần Quân?
Gia Cát Minh Châu ngạc nhiên hỏi :
- Hiên Viên Thần Quân? Thiếp chưa nghe danh hiệu người này bao giờ... Hắn là ai mà lợi hại thế?
Thiên Sơn Tử Phụng chợt trầm ngâm nói :
- Không ngờ lão ma đó vẫn còn sống...
Gia Cát Minh Châu và Ðoàn Uyển Ngọc cùng hỏi :
- Ðại tỷ biết người này sao?
Thiên Sơn Tử Phụng lắc đầu :
- Ðương nhiên là không biết, chỉ nghe sư phụ nói lại thôi. Ngay chính lão nhân gia cũng chưa bao giờ thấy lão ma đầu này. Nếu lão còn sống thì đã hơn trăm năm mươi tuổi, chúng ta đây còn chưa đáng là đồ tôn của lão ta đâu!
Gia Cát Minh Châu nghi hoặc nói :
- Làm sao mà người ta sống tới một trăm năm mươi tuổi vẫn chưa chết? Hay đó chỉ là trò huyễn hoặc thôi?
Thiên Sơn Tử Phụng nói :
- Ngũ muội! Nếu không có chuyện thần kỳ như thế thì thử hỏi đương kim võ lâm có ai chỉ một chiêu đánh thắng nổi tướng công?
Côn Lôn Hắc Phụng tức giận nói :
- Một người đã từng tuổi đó thì có cừu hận gì với tướng công mà xuất thủ độc ác như vậy chứ?
Thiên Long nhìn Hoàng Phủ Tuệ Quân, lắc đầu không đáp.
Gia Cát Minh Châu gặng hỏi :
- Phu quân nói xem, hắn là ai? Giữa hai người có cừu hận gì?
Thiên Long thở dài nói :
- Chuyện này có một chút ẩn tình, ta sẽ nói lại sau.
Mấy vị phu nhân thấy vẻ mặt chàng trầm trọng như vậy thì không hỏi nữa.
Qua ba ngày sau, Thiên Long đã đi lại được.
Thiên Sơn Tử Phụng bàn :
- Phu quân đã bị tán công, tất không thể ngày một ngày hai phục hồi ngay được. Chốn này không thể ở lâu. Theo ý thiếp chúng ta nên chuyển đến một nơi an toàn cẩn mật hơn...
Gia Cát Minh Châu nhanh nhẩu :
- Phải đấy! Theo muội, đây tới Ðộng Ðình là gần nhất, ở đó với lực lượng của Ðại Hồ thất thập nhị trại sẽ rất an toàn. Muội đề nghị đưa tướng công về đó dưỡng thương.
Thiên Long lắc đầu nói :
- Năm vị hiền thê đừng trách ngu phu cố chấp. Nhưng ta không muốn đi đâu cả, ngã xuống ở đây thì sẽ đứng lên ngay ở chỗ này! Vì thế ngu phu muốn tìm một nơi ẩn dật ngay trong Thiên Mục sơn này luyện công. Nếu sau vài tháng mà không có triệu chứng hồi phục thì đành quay về Càn Khôn động phủ để sống nốt những ngày tàn!
Năm vị phu nhân nghe nói thế, trong lòng vô cùng bi thảm, rơi lệ chứa chan.
Nhưng biết ý chàng đã quyết thì không sao thay đổi được nữa đành y kế làm theo, tìm nơi ở mới.
Lam Y Ngoại Vụ Sứ trong một lần đi săn theo vết một con tuần lộc đã tìm được một sơn cốc vô cùng kín đáo, chỉ có một đường độc đạo thông vào, chỉ có thú rừng mới biết được.
Thiên Sơn Tử Phụng và Kim Cương Thần đến kiểm tra, thấy sơn cốc ở giữa rừng sâu không vết chân người, trong cốc cổ thụ ngút ngàn, một con suối nhỏ lượn lờ giữa đôi bờ cỏ hoa tươi tốt, thật là một nơi thế ngoại đào viên.
Sau khi về kể lại, mọi người đều tán thành chọn sơn cốc đó làm nơi định cư.
Ngay hôm sau, đoàn người tiến vào sơn cốc.
Vì xác định ở lâu dài, nên Lý Thuận chỉ huy thủ hạ đẵn gỗ chất đá xây dựng một trang viện kiên cố.
Nơi đây cách Hàng Châu chỉ mười mấy dặm nên việc chuyển vận lương thảo không thành vấn đề, do Kim Cương Thần phụ trách mấy cao thủ lo liệu.
Việc định cư được ổn định rất nhanh.
Thiên Long đạt tên nơi ở mới của mình là Vân Nhàn cốc.
Nói thì Vân Nhàn, nhưng chàng vừa trị thương vừa tích cực tham ngộ võ công và chỉ dạy cho năm vị phu nhân luyện Vệ kiếm thuật, còn tổ chức cho Kim Cương Thần và Càn Khôn song viên luyện thêm võ học cho Long Phụng Sứ cùng đám thuộc hạ của Lý Thuận.
Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Kể từ khi chuyển đến Vân Nhàn Cốc đã được bốn tháng.
Long Phụng Sứ và Lam Y Sứ ngoài việc luyện võ công, học trận pháp còn đẵn gỗ làm tường, kiến dựng một trang viện kiên cố với hai ngôi lầu và tám gian nhà gỗ, có tiền viện, hậu viện, cư phòng, nhà ăn, hoa sảnh, nhà bếp, chuồng ngựa bao gồm diện tích ngót nửa dặm vuông.
Trong bốn tháng, Thiên Long nghiên cứu tìm tòi, đút kết các thứ võ học mình biết để ngưng tụ chân khí nhưng vẫn không thành công, vì thế càng trở nên bức xúc.
Cũng lý do này mà tâm tính chàng thay đổi, hay cáu gắt dễ nóng giận, không những hay trách mắng thuộc hạ mà còn cáu bẳn với năm vị hiền thê.
Mọi người đều biết nguyên nhân nên đều cảm thông không oán hận, chỉ mong cho thiếu gia sớm bình phục để lại được sống yên bình như những ngày xưa.
Lại thêm hai tháng nữa trôi qua. Như vậy là đã nửa năm sống ở Vân Nhàn cốc.
Ðối với Thiên Long thì thời gian trôi quá chậm.
Trang viện không ngừng được củng cố thêm, có giả sơn, thủy tạ, hoa viên, quảng trường, có cả vườn dược thảo.
Trong các lâu phòng và cư phòng, bàn ghế, tủ giường, đồ gỗ ngày càng được sắm sửa tiện nghi hơn.
Một hôm Thiên Long nghĩ bụng :
- “Tất cả những võ công mình học được đều đem ra ứng dụng nhưng không có cách gì đề tụ được chân khí, sao không thử kết hợp với Nữ Oa Thuần Âm tâm pháp xem?”
Nghĩ thế, chàng đem bàn với năm vị thê tử.
Ðã hơn nửa năm, biết trượng phu dùng đủ võ công, tâm pháp mà vẫn không có kết quả, năm vị phu nhân tuy không tin Nữ Oa Thuần Âm tâm pháp nam nhân có thể luyện thành, nhưng trong tình cảnh tuyệt vọng nên đành thử xem.
Không ngờ Thiên Long lĩnh hội được võ học này rất nhanh, tuy không hoàn toàn thuần âm vì chàng kết hợp thêm Càn Khôn thần công, Âm Dương Hòa Hợp thần công nhất là Nữ Oa Thuần Âm tâm pháp nữa nên không còn thuần âm, nhưng khi luyện kết hợp các công phu này thì có hiện tượng đề tụ được công lực.
Thiên Long không dám nói cho các vị thê tử biết ngay, mà ngày đêm miệt mài cùng họ luyện rèn.
Vạn sự khởi đầu nan.
Chỉ cần đề tụ được chân khí là công lực hoàn toàn có thể hồi phục.
Lại thêm ba tháng trôi qua.
Công lực Thiên Long khôi phục rất nhanh, lúc nào chàng cũng thấy mình như muốn bay bổng.
Biết rằng đã thành công, nhưng Thiên Long vẫn chưa báo cho năm vị phu nhân biết vì muốn dành cho họ một sự bất ngờ.
Phu thê liền khúc ruột, giấu làm sao được?
Thấy trượng phu dạo này rất vui, không cáu gắt như trước, Thiên Sơn Tử Phụng là người đầu tiên nhận ra, ngạc nhiên hỏi :
- Thiên Long! Chẳng lẽ chàng đã đề tụ được chân khí rồi sao?
Thiên Long cười bí ẩn :
- Ðã có hiện tượng, hy vọng rằng sẽ thành công.
Tuy nói thế nhưng chàng biết chắc rằng công lực mình bây giờ đã vượt trội hơn cả trước đây.
Năm vị phu nhân chỉ cần biết trượng phu có hy vọng phục hồi võ công là quá phấn khởi rồi, cần gì băn khoăn đến chuyện khác nữa?
Hôm đó sáu người như thường lệ cùng nhau luyện công, chợt nghe Thiên Long cười nói :
- Năm vị hiền thê để ngu phu thử xem...
Thiên Sơn Tử Phụng kinh hãi nói :
- Tướng công! Không được đâu! Chàng chỉ mới bắt đầu đề tụ được chân khí, nếu lỡ không thành công thì coi như công phu suốt cả tháng nay chỉ là uổng phí.
Thiên Long cười đáp :
- Cứ yên tâm, ta không mạo hiểm đâu.
Nói xong đề tụ công lực nạp vào Ðan Ðiền rồi vận vào song chưởng từ từ đưa lên nhằm vào một thân cây đại thọ to bằng hai vòng tay người ôm cách xa đó mười lăm trượng...
Năm vị phu nhân thấy mặt mũi chân tay chàng dần dần sáng bóng lên, trong lòng vô cùng kinh dị, tuy biết rằng chàng thành công từ trước nhưng vẫn còn hoài nghi, chăm chú nhìn.
Ðột nhiên, Thiên Long quát to một tiếng vung song chưởng đánh ra.
Một cỗ kình lực bài sơn đảo hải phát ra làm năm vị phu nhân lùi hết cả lại!
Tiếp đó nghe “ầm” một tiếng như trời long đất lở, thân cây cổ thụ bật gốc đổ xuống làm sáng cả một vùng.
Toàn bộ sơn cốc bao trùm trong một trận kình phong làm rừng cây chao đảo, cành gãy răng rắc, lá rụng ào ào...
Năm vị phu nhân thấy vậy há hốc mồm miệng, ngây mặt nhìn chàng, tưởng chừng như mình vừa nằm mộng!
Một lúc sau, Thiên Sơn Tử Phụng nhìn chàng trách móc :
- Thì ra tướng công đã phục hồi lâu rồi mà giữ kín không chịu nói ra...
Thiên Long cười ngượng ngùng đáp :
- Xin lỗi năm vị hiền thê, lúc đầu ta còn chưa tin là sẽ thành công, sau đó thử xem khả năng hồi phục đến đâu, khi nhận thấy công lực của ta còn cao hơn trước thì rất ngạc nhiên, thử tìm hiểu nên không tiện nói...
Ðoàn Uyển Ngọc hỏi :
- Chàng bắt đầu đề tụ được chân khí từ lúc nào?
- Chừng một tháng trước, sau khi bắt đầu luyện Nữ Oa Thuần Âm tâm pháp kết hợp với Càn Khôn thần công và Âm Dương Hòa Hợp thần công.
Côn Lôn Hắc Phụng ngạc nhiên hỏi :
- Vì sao trong một tháng mà công lực của chàng cao hơn trước nhiều như thế được?
Thiên Long giải thích :
- Nguyên do là ta chỉ bị tán công chứ không bị phế võ công. Ðối với thủ thuật bình thường thì việc ngưng tụ lại đơn giản hơn, chỉ qua một vài tháng, chỉ cần đề tụ được là phục hồi công lực vì nó chỉ tán lạc mà không bị mất đi. Chỉ là thủ pháp của Hiên Viên Thần Quân quá kỳ dị nên dùng rất nhiều loại võ công thượng thặng mà không đề tụ được, may áp dụng với Nữ Oa Thuần Âm tâm pháp mà sinh công hiệu. Sau khi bị thương, cả năm vị đã truyền thêm công lực cho ta rất nhiều, vì vậy khi đề tụ được chân khí, đương nhiên toàn bộ công lực được kết hợp lại...
Năm vị phu nhân thở phào một hơi nói :
- Thì ra là vậy!
Thiên Long cười nói tiếp :
- Như vậy bây giờ một nửa công lực trong người ta là được năm vị hiền thê trợ giúp, ta không biết phải cảm tạ thế nào đây?
Ðoàn Uyển Ngọc nói :
- Bọn thiếp có mất gì đâu chứ? Chỉ lúc đầu lo chàng chết thôi! Sau này đã luyện công phục hồi lại chân lực từ lâu, chẳng những thế bây giờ Nữ Oa Thuần Âm tâm pháp đã luyện được mấy thành, công lực còn cao hơn trước.
Mọi người nghe nói cùng cười ồ lên.
Bấy giờ Kim Cương Thần, bọn Long Phụng Sứ, Lam Y Sứ và cả hai con Càn Khôn song viên nghe tiếng cây đổ như trời sập đều hốt hoảng chạy tới.
Thấy Thiên Long đứng uy nghi như vị thiên thần, năm vị phu nhân ai nấy đều tươi như hoa, nhất là thấy cây cổ thụ to hai người ôm bật gốc làm sáng cả cánh rừng, tất cả ngơ ngác nói :
- Thiếu chủ vừa sáng tạo ra thứ thần công gì vậy?
Thiên Long buột miệng nói :
- Long Phụng thần công!
Gia Cát Minh Châu reo lên :
- Hay quá!
Hoàng Phủ Tuệ Quân tiếp lời :
- Không sai! Long Phụng thần công! Tên đó rất hay!
Thiên Sơn Tử Phụng nói :
- Công phu đó được sáng tạp từ Nữ Oa Thuần Âm tâm pháp, Âm Dương Hòa Hợp thần công và Càn Khôn thần công, lại có uy lực nhất, tướng công phải mất mấy tháng mới tham ngộ ra, vì thế có thể coi là tâm pháp độc môn của Long Phụng môn chúng ta, gọi là Long Phụng thần công là đúng lắm!
Nàng thay lời cho cả năm tỷ muội, đồng thời cũng rất phù hợp với tâm ý mọi người nên ai cũng tán thành.
Sau tám tháng ẩn cư trị thương và luyện công, ngoài Thiên Long ra, năm vị phu nhân luyện Long Phụng thần công cũng đã đạt được năm sáu thành hỏa hầu, võ công của Long Phụng Sứ và Lam Y Sứ cũng rất khả quan, Thiên Long quyết định rời Vân Nhàn cốc.
Hôm ấy đoàn người rầm rộ lên đường, với bảy vị Long Sứ cưỡi ngựa đi tiên phong, cách một dặm tới Tọa tiền tổng quản Kim Cương Thần Tiền Nhị và hai vị Càn Khôn song viên, tiếp đến là xa kiệu của thiếu chủ Thiên Long và năm vị phu nhân có Tĩnh Cô và Phụng Sứ cưỡi ngựa đi kèm, Lý Thuận và Lam Y Sứ đi đoạn hậu.
Tiền đội Long Sứ mới ra tới quan đạo đi được hai dặm thì Trần Long Sứ chợt phất tay ra lệnh :
- Dừng lại!
Bảy tên thuộc hạ không khỏi ngạc nhiên nhưng cũng dừng lại.
Hà Long Sứ ngạc nhiên hòi :
- Ðại ca! Sao không đi tiếp nữa?
Trần Long Sứ chỉ tay vào rừng nói :
- Hãy vào kiểm tra xem có ai trong đó. Nếu người ta không có ác ý thì hãy bảo họ tránh xa ngoài mười trượng là được!
Lệnh vừa phát ra, sáu tên Long Sứ lập tức rời yên ngựa lao vút vào rừng.
Chợt trong rừng vang lên tiếng quát :
- Lùi lại! Không được động thủ!
Trần Long Sứ đã nhận ra trong rừng có mai phục nên ra lệnh cho thủ hạ kiểm tra, nay nghe lệnh phát ra liền biết rằng đối phương không ác ý liền phát lệnh :
- Tất cả quay lại!
Sáu tên Long Sứ lùi ra quan đạo.
Hà Long Sứ chạy tới trước Trần Long Sứ chắp tay nói :
- Ðại ca! Trong rừng có rất nhiều cao thủ mai phục, chưa biết có ý đồ gì, nhưng không hạ thủ.
Trần Long Sứ gật đầu không đáp, mắt nhìn vào rừng chờ đợi.
Y đã dự tính không nhầm, chỉ lát sau đã thấy rất nhiều nhân ảnh màu xám từ trong rừng lướt ra.
Chỉ cần nhìn thân pháp cũng biết rằng những người này thân thủ không phải tầm thường.
Nhìn lại, thấy đối phương có chừng ba mươi người mặc áo xám, lưng đeo binh khí, đương nhiên là người võ lâm.
Chỉ cần nhìn qua cũng đủ biết đối phương là người trong giang hồ, tương quan lực lượng hơn hẳn. Tuy nhiên, Trần Long Sứ không hề tỏ ra sợ hãi, đanh giọng nói :
- Chư vị! Nếu là hành nhân thì không việc gì phải lén lút. Nếu các vị có ý đồ gì thì đừng trách tại hạ không khách khí!
Hai bên đứng đối thị một lúc.
Trần Long Sứ lên tiếng trước :
- Tại hạ là lãnh đội Long Sứ thuộc quyền Ngân Y Thần Long, mời vị nào ra đáp từ!
Trong số mấy chục người áo xám có một lão nhân chừng năm mươi tuổi, để râu quai nón bước ra.
Lão nhân này tướng mạo uy mãnh, mắt phát thần quang, Thái Dương huyệt nhô cao, chỉ thoáng nhìn cũng biết là võ công thượng thặng.
Lão nhân áo xám đến cách Trần Long Sứ chừng một trượng thì dừng lại, ôm quyền cười nói :
- Các vị tiểu ca! Xin thứ lỗi vì chúng tôi ẩn trong rừng khiến các vị hoài nghi. Thực ra số thuộc hạ này của lão phu đã chờ ở đây gần một tháng, không có ý gì đối với các vị đâu.
Trần Long Sứ tuy còn có ý đề phòng, nhưng đối phương đã nói thế đành “à” một tiếng đáp :
- Thì ra là thế... Xin tiền bối thứ lỗi vì chúng tôi không biết nên đã mạo muội...
Lão nhân nghĩ thầm :
- “Quái lạ! Xung quanh khu vực này hai mươi dặm đều có thuộc hạ của Tam đường canh giữ, tất cả những người vào ra Thiên Mục sơn, dù không bị ngăn cản cũng có thông báo, làm sao một đoàn nhân mã đông tới bảy người, dáng khả nghi thế này mà không bị chặn, cũng không ai báo tin gì cả? Chẳng lẽ chúng ẩn trong núi này? Phải rồi! Chính hắn vừa giới thiệu mình là thuộc hạ của Ngân Y Thần Long, môn hạ mà mình đang truy tìm, như vậy là sắp đạt tới mục đích...”
Nghĩ thế liền nói :
- Tiểu ca nặng lời rồi! Bọn thuộc hạ của lão phu ẩn thân trong núi nên sinh ra hiểu lầm là phải. Các vị không trách là may, sao nói là mạo muội? Chỉ không biết chư vị từ đâu đến? Và định đi đâu tiếp?
Trần Long Sứ nghe hỏi nhíu mày tỏ ý không hài lòng đáp :
- Vãn bối chỉ là thuộc hạ, không thể trả lời vấn đề này. Xin tiền bối lượng thứ. Nhưng chẳng lẽ việc đó có liên quan gì đến tiền bối?
Bấy giờ Kim Cương Thần Tiền Nhị và hai vị Càn Khôn song viên cũng đã tiến lại gần.
Kim Cương Thần hỏi :
- Trần lãnh đội! Có chuyện gì vậy? Vì sao không đi tiếp mà dừng lại?
Trần Long Sứ kính cẩn đáp :
- Bẩm Tiền tổng quản! Bổn đội tới đây thì phát hiện có mấy chục ngươi nấp trong rừng, bây giờ họ đã tập hợp ở đây, chưa biết rõ ý định nên dừng lại.
Lão nhân áo xám hướng sang Kim Cương Thần chắp tay nói :
- Có phải các hạ là Tiền tổng quản, thuộc hạ thân tín nhất của Ngân Y Thần Long Âu Dương thiếu hiệp không?
Kim Cương Thần vội xuống ngựa hoàn lễ đáp :
- Không dám! Tại hạ đúng là Tiền Nhị, các hạ có thể cho biết tôn tính đại danh không?
Lão nhân thấy Kim Cương Thần mắt sáng quắc, cử chỉ đường hoàng, bụng khâm phục nghĩ thầm :
- “Nghe đồn Ngân Y Thần Long là nhân vật tuổi trẻ kiệt xuất nhất võ lâm, nay xem tên Tổng quản này chỉ e võ công không kém mình, xem ra lời đồn không sai”.
Liền cười hô hô nói :
- Tiền đại tổng quản! Việc này chẳng qua chỉ là sự hiểu lầm mà thôi. Thuộc hạ của lão phu ẩn trong rừng mà không nói lý do, quả là hành động đáng nghi, may vị lãnh đội đã lưu tình mà không cho xuất thủ, thật là quý hóa. Xin thứ lỗi vì lão phu ít hành khứ giang hồ nên không biết rõ quy củ, nếu có chỗ nào không phải thì xin Đại tổng quản và các vị tiểu ca lượng thứ cho!
Lão dừng một lúc rồi tự giới thiệu :
- Còn lão phu tiện danh là Hoàng Thừa Chí, vì tra tìm vật bị mất mà tới Thiên Mục sơn này, đưa theo thuộc hạ phục trong núi gần một tháng, không ngờ xảy ra hiểu lầm, mong lão đệ đừng trách.
Kim Cương Thần thấy đối phương phong thái đường hoàng, có vẻ như không phải hạng người tà ác, liền cười đáp :
- Thì ra là vậy! Theo tại hạ nhận xét là lỗi do bảy vị Long Sứ tuổi trẻ nông nổi, thiếu cân nhắc nên hành động nóng nảy, xin tiền bối miễn trách! Một lần nữa xin bỏ quá cho các huynh đệ vì chuyện này mà làm mất thời gian điều tra của các vị Tại hạ xin cáo từ!
Hoàng Thừa Chí không ngờ đối phương không để cho mình có cơ hội tra hỏi, vội bước lên hỏi :
- Tiền đại tổng quản, tại hạ còn có việc này...
Kim Cương Thần định lên ngựa, quay lại hỏi :
- Hoàng lão ca còn có điều gì sai bảo?
Hoàng Thừa Chí đành phải đi thẳng vào vấn đề :
- Thật không dám giấu, vị tiên nhân lập phái của bổn cốc có sáu thanh bảo kiếm: một bạch, một tím, một hắc, một hồng, một thanh, một hoàng, qua nhiều đời không biết thất lạc ở đâu? Một năm trước nghe giang hồ truyền ngôn có những thanh bảo kiếm này xuất hiện, vì thế các trưởng lão và tạm quyền Cốc chủ bổn cốc phái chúng tôi đi điều tra...
Kim Cương Thần nghe nói, biết ngay đó chính là sáu thanh kiếm của công tử và năm vị phu nhân.
Nhưng y nghe nói rằng sáu thanh kiếm đó là vật của một vị tiền nhân cất giữ mấy trăm năm, không phải là vật của ai, đối phương nói vậy không phải là lộ rõ ý định mượn cớ để ăn cướp?
Kim Cương Thần liền nổi giận nói :
- Có phải các hạ đã biết chúng ta là ai nên chặn đường mãi lộ không? Nên biết thuộc hạ của Ngân Y Thần Long không phải là hạng có thể để cho người khác dễ dàng bức hiếp đâu!
Hoàng Thừa Chí định thanh minh thì chợt bọn hán tử áo xám đứng sau lưng lão ta hung hăng quát :
- Vô lễ!
- Tiểu tử kia sao dám ăn nói hỗn hào với Đường chủ của chúng ta như vậy? Có phải định gây sự không?
- Thật là cuồng ngạo!
- Cứ tóm cổ mấy tên này nọc ra mà tra hỏi bảo kiếm ở đâu tất sẽ phun ra, cần gì phải nhiều lời?
Ðồng thời tám tên hăm hở xông tới trước mặt Kim Cương Thần, số còn lại tiến vào tạo thành một vòng cung vây lấy đối phương.
Chỉ thấy nhân ảnh lóe lên, hai tên Long Sứ chỉ trong chớp mắt đã lướt tới chặn trước Kim Cương Thần quát :
- Các ngươi định làm gì?
Vừa quát vừa phất tay áo phát ra hai luồng kình khí.
Tám tên áo xám không đương nổi bị chấn lùi ba bước mới giữ được trầm ổn, mặt đều biến sắc, vội rút binh khí ra.
Song phương hằm hằm nhìn nhau, chỉ cần đợi lệnh là xuất thủ.
Hoàng Thừa Chí thấy chỉ hai ngân y thiếu niên mà có thân thủ cao như vậy, không khỏi kinh tâm.
Thực ra lão không có ý động thủ, nhưng cũng muốn xem võ công của đối phương thế nào.
Vốn là người lão luyện, lão xác định được ngay cho dù mình xuất thủ cũng không dễ gì thắng nổi đối phương, liền quát :
- Lùi lại! Các ngươi làm gì thế? Trước mặt bổn Đường chủ sao dám tự tiện hành động như vậy?
Bọn kia vội vàng quy về chỗ cũ, không ai dám nói câu nào.
Hoàng Thừa Chí chưa nguôi giận, “hừ” một tiếng nói :
- Vừa mới ra ngoài giang hồ mà đã tự tung tự tác, không theo khuôn phép, các ngươi có còn biết giữ môn quy nữa không?
Bọn kia nghe nói đều biến sắc.
Một vài tên cúi mình nói :
- Ðường chủ tha tội! Lần sau bọn thuộc hạ không dám như thế nữa!
Hoàng Thừa Chí gật đầu nói :
- Thôi được! Bổn tọa tha cho một lần. Các ngươi ít ra ngoài giang hồ, nên nhớ đối với đồng đạo võ lâm phải có lễ độ, nhường nhịn, không giống như đối với hạng tà ác...
- Ða tạ Đường chủ! Bọn thuộc hạ tuân lệnh!
Giáo huấn thuộc hạ xong, Hoàng Thừa Chí nhìn Kim Cương Thần chắp tay thành khẩn nói :
- Xin Tiền lão đệ nguôi giận! Lão ca thật có nỗi ẩn tình rất khó nói, vì thế mà dẫn đến hiểu lầm. Nhưng trước khi sụ việc được chứng thực, lão ca chưa dám nói rõ nội tình. Vì thế hy vọng lão đệ chấp thuận cho một việc...
Kim Cương Thần thấy đối phương nói năng nhã nhặn nên cũng không chấp chuyện vừa rồi, ôm quyền hoàn lễ nói :
- Hoàng lão ca muốn tại hạ chấp thuận việc gì?
- Không biết lão đệ có thể bẩm báo với quý thượng cho lão ca bái kiến không?
Kim Cương Thần ngập ngừng nói :
- Cái đó nhưng tại hạ còn chưa biết lão ca...
Hoàng Thừa Chí nói thêm :
- Tiền lão đệ. Lão ca quả là có nỗi ẩn tình, chỉ xin gặp Ngân Y Thần Long Âu Dương thiếu hiệp để hỏi rõ một vấn đề để hóa giải sự nghi ngờ của bổn cốc là đi ngay.
Kim Cương Thần còn do dự chưa biết giải quyết thế nào thì nghe giọng công tử nói vào tai :
- Tiền Nhị! Hãy đưa vị tiền bối đó tới đây, bảo rằng ta có lời mời!
Kim Cương Thần vội cúi người đáp :
- Thuộc hạ tuân lệnh!
Bọn hán tử áo xám chợt thấy Kim Cương Thần có thái độ lạ lùng như vậy thì rất ngạc nhiên, không hiểu y đang nói với ai như vậy?
Vừa rồi vị đứng đầu Long Sứ cũng phải cung kính bẩm báo với y, như vậy là thận phận của vị Tổng quản là cao nhất ở đây, vậy thì tuân lệnh ai chứ?
Nhưng Hoàng Thừa Chí thì biết rằng tất có người dùng công phu “Truyền Âm Nhập Mật”, rất có thể người đó chính là Ngân Y Thần Long, tự hỏi :
- “Chẳng lẽ đối phương đoán ra sự việc, đồng ý gặp mình”?
Quả nhiên, Kim Cương Thần chắp tay nói :
- Tiền bối! Công tử gia mời đến diện kiến!
Hoàng Thừa Chí cả mừng nói :
- Vậy ư? Quý công tử thật đại lượng. Lão ca đa tạ trước, xin phiền lão đệ dẫn đường giúp!
Kim Cương Thần đáp :
- Mời tiền bối theo tại hạ!
Nói xong quay người bước đi.
Hoàng Thừa Chí đưa tay ra hiệu cho thuộc hạ đứng yên rồi theo Kim Cương Thần, đi chừng một dặm thì nhìn thấy một vị công tử rất tuấn tú và năm vị phu nhân đều đẹp như thiên tiên đứng trước một chiếc xe kiệu rất sang trọng, hai bên có hai hàng nữ kiếm sĩ mặc y phục ngũ sắc đứng hầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.