Ngũ Phụng Triều Long

Chương 6: Tùy Châu tứ bảo

Liễu Tàn Dương

21/05/2013

Thái Hoa sơn là dãy núi hùng vĩ, núi cao rừng rậm, vẫn còn giữ được cảnh nguyên sinh ít bị con người tàn phá.

Vào sâu trong rừng, trong những tán lá ngút ngàn, chim kêu vượn hót véo von.

Ðứng trước cảnh hùng vĩ của thiên nhiên, bao giờ cũng khiến lòng người ta thư thái.

Hai con Kim Mao Hầu tới đây, giống như được trở về cố hương, nhảy nhót nô đùa thỏa thích làm chim chóc và những loại thú nhỏ hốt hoảng chạy trốn, phá tan cảnh yên tĩnh của núi rừng.

Thiên Long tuy trong lòng vẫn còn ân hận vì chuyện đáng tiếc xảy ra đối với Hoàng Phủ Tuệ Quân, nhưng được Thiên Sơn Tử Phụng và Hắc Yến Tử an ủi nên cũng nguôi ngoai rất nhiều.

Ba người buông lỏng dây cương cho ngựa thong thả đi giữa những tán cây, lặng ngắm cảnh thiên nhiên hùng vĩ.

Ðột nhiên hai con Kim Mao Hầu lao tới như cơn lốc, miệng la tay múa, dáng vẻ hết sức rất kích động.

Thiên Long chăm chú nhìn chúng một lúc rồi chợt nói :

- Ta hiểu rồi! Mau dẫn chúng ta đi!

Thiên Sơn Tử Phụng hỏi :

- Tướng công! Có chuyện gì vậy?

Thiên Long đáp :

- Kim Linh ra hiệu rằng chúng phát hiện ra rất nhiều người, ngoài ra còn có cả tử thi nữa.

Hắc Yến Tử tiếp lời :

- Phải rồi! Tiểu muội còn ngửi thấy mùi huyết tanh, nhất định xảy ra biến cố nghiêm trọng!

Thiên Sơn Tử Phụng đề nghị :

- Vậy chúng ta đến đó xem thế nào?

Ba người dục ngựa đi theo Kim Linh, Kim Lợi đi ngược lên sườn núi, chừng hai mươi dặm thì gặp hai thi thể nằm giữa một khu rừng trống. Ðó là hai trung niên hán tử bận hoàng y.

Thiên Long vội nhảy xuống kiểm tra tử thi, thấy hai người này không bị thương tích gì, nhìn kỹ mới phát hiện ra cả hai đều bị trúng độc châm mà chết.

Nhưng trong rừng không chỉ có hai tử thi.

Gần đó nằm rải rác tới hơn ba chục thi thể nữa, có người bị sát thương bởi binh khí, sứt đầu vỡ ngực, gan ruột lòi ra, có người bị trúng chưởng chỉ, vỡ đầu nát ngực, phần lớn bị giết do độc thương, mặt mũi đen tím, cảnh tượng vô cùng thê thảm.

Thiên Sơn Tử Phụng nhíu mày nói :

- Có vẻ như đây không phải là cuộc giao tranh của hai môn phái, vì y phục rất đa dạng, lại bị tử thương bởi nhiều loại binh khí. Chắc rằng vừa xảy ra một cuộc loạn đả.

Hắc Yến Tử liền tỏ ý tán thành :

- Không sai! Tiểu muội nhận ra mấy người, đều là những nhân vật hắc đạo hùng bá một phương. Chỉ không biết vì sao chúng lại tập trung để rồi bị giết ở đây?

Thiên Sơn Tử Phụng trầm ngâm nói :

- Chẳng lẽ người của các môn phái tới đây tranh chấp một vật gì đó mà sát hại lẫn nhau?

Thiên Long còn chưa có ý kiến gì, bây giờ mới bắt đầu nói :

- Rất có khả năng!

Chàng xuống kiểm tra xem còn người nào sống không, qua đó hy vọng điều tra được tin tức gì nhưng không còn ai sống sót.

Hắc Yến Tử chợt kêu lên :

- Tướng công và Phụng thư nghe kìa!

Hai người nghe nói liền lắng tai nghe, chợt nhận ra từ phía trước có tiếng binh khí tiếp nhau loảng xoảng.

Thiên Sơn Tử Phụng gấp giọng :

- Chúng ta mau tới xem!

Thiên Long nói :

- Cuộc chiến đang diễn ra cách đây vài ba chục trượng. Chúng ta cứ để ngựa ở đây.

Hai nữ nhân nghe lời, đều nhảy xuống ngựa.

Thiên Long gọi hai con Kim Mao Hầu đến, vừa ra hiệu vừa nói :

- Kim Linh, Kim Lợi! Các ngươi ở đây coi sóc ba con ngựa.

Hai con khỉ hoa chân múa tay tỏ ý phản đối.

Thiên Long nghiêm giọng :

- Ðã bảo không đi là phải ở lại! Các ngươi có lanh lợi thế nào cũng không tránh được một mũi độc châm đâu!

Kim Linh và Kim Lợi không dám phản ứng nữa.

Ba người tiếp tục tiến lên. Chỉ còn rải rác vài ba tử thi, sau đó không thấy gì nữa.

Lát sau tới gần trường đấu.

Cả ba dừng lại nấp sau một lùm cây quan sát.

Thiên Sơn Tử Phụng chợt “à” lên một tiếng nói :

- Trong bọn này có Mân Sơn song hùng!

Hắc Yến Tử chỉ xuống một tử thi nói :

- Người này chẳng phải là Tàn Trung Nhất Bá hay sao?

Thiên Sơn Tử Phụng gật đầu nói :

- Không sai! Có cả Bồi Thúy Ác Giao nữa.

Hắc Yến Tử chỉ sang một tử thi khác :

- Tỷ tỷ! Tên này rất có danh trong hắc đạo, có phải là...

Thiên Sơn Tử Phụng ngắt lời :

- Chính là tên Ngũ Linh Phi Ưng... Không ngờ cả hắn cũng bị giết ở đây... Xem ra chúng tranh đoạt vật gì dẫn đến tàn sát lẫn nhau.

Hắc Yến Tử tiếp lời :

- Nhất định phải là bảo vật gì rất có giá trị mới thu hút nhiều nhân vật lừng danh như thế... Muội thấy đều là những tên hắc đạo rất có lai đầu ở vùng Tây bắc...

Thiên Sơn Tử Phụng bước lại gần một thi thể ngồi dựa lưng vào một gốc cây, “ồ” lên một tiếng nói :

- Không chỉ có hắc đạo thôi đâu! Người này là Nga Mi Tú Sĩ, bị ám khí tẩm độc giết chết...

Hắc Yến Tử cũng tới gần nói :

- Còn vị này là Trường Bạch Quái Tẩu, bị chưởng lực đánh nát ngực...

Cảnh tượng trước mặt họ thật khủng khiếp! Có tới năm sáu chục người chết theo đủ các tư thế, người vỡ ngực đổ ruột, lục phủ ngũ tạng đều lộ hết ra, người bị kiếm găm vào gốc cây, người bị chưởng lực đánh vỡ đầu, óc não bắn ra tung tóe, nhìn mà phát ớn.

Hắc Yến Tử chợt nói :

- Có tiếng người! Xem ra cuộc đấu còn tiếp diễn. Chúng ta tới đó thì biết!

Quả nhiên phía trước có tiếng người la hét, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng chưởng phong.

Ba người liền băng tới.

Giữa dám rừng thưa có mười mấy người bận lam y, nam nữ đều có, già trẻ khác nhau đang vây lấy hai lão nhân mặc hoàng y tóc tai rối bù, người đẫm mồ hôi, râu ria vểnh ngược, xem chừng đã gần kiệt sức.

Trong số bọn bao vây, một lão nhân tuổi độ ngũ tuần, da đen kịt, mắt to mày rậm “hừ” một tiếng nói :

- Long Sơn song ma! Các ngươi còn chưa chịu giao vật ra còn chờ gì nữa?

Một tên khác tiếp lời :

- Hôm nay các ngươi đừng hòng sống rời khỏi đây! Nếu ngoan ngoãn giao vật ra, chúng ta còn thương tình mà cho được toàn thây!

Một trong hai hoàng y lão nhân là lão đại trong Long Sơn song ma nghiến răng nói :

- Các ngươi nói dễ nghe quá! Ðồ vật là do chúng ta phải liều chết mới đoạt được, tại sao phải giao cho các ngươi? Nếu chúng ta không giữ được, chẳng lẽ Ba Sơn tứ sát các ngươi giữ được?

Lão mặt đen quát :

- Ðoàn Mộc! Ngươi nhất định muốn thảm tử?

Rồi quay lại bảo đồng bọn :

- Các huynh đệ! Hãy mau thành toàn cho chúng!

Một người mặc nho bào, để bộ râu dài, tay cầm trường kiếm bước ra nói :

- Khoan đã! Hiện giờ đã có gần trăm người bỏ mạng vì chiếc hộp đó, nhưng không ai biết trong hộp có bảo vật hay không? Vì thế cần phải kiểm tra kỹ, nếu không chẳng hóa ra liều mạng tàn sát một cách vô ích hay sao?

Lão đại của Long Sơn song ma cười nhạt nói :

- Phiêu Lãng Tử! Ngươi lại nghĩ ra ngụy kế gì để làm hại huynh đệ chúng ta thế?

Vị nho sinh có tên là Phiêu Lãng Tử cười đáp :

- Ðoàn Mộc huynh! Tại hạ không có ngụy kế gì đâu! Chỉ vì không muốn các huynh đệ liều mình vì chiếc hộp mà không biết có giá trị gì hay không. Vì thế xin mọi người hãy ngừng tay, hy vọng Ðoàn Mộc huynh mở chiếc hộp ra xem.

Một người đội nón lá, tay cầm cần câu dáng như ngư phủ lên tiếng!

- Phiêu Lãng Tử nói rất đúng! Cho đến giơ chưa ai biết trong hộp đựng vật gì hay chỉ là hộp rỗng? Tính sơ sơ đến nay đã có bảy tám mươi người bỏ mạng, nếu chỉ là chiếc hộp không thì chúng thật không nhắm được mắt! Trong số chúng ta ở đây cũng thế, liều mình vì cái gì chứ? Vì vậy xin Ðoàn Mộc lão huynh mở hộp ra cho mọi người được khai nhãn giới! Không chừng chúng ta đành phẩy tay mà đi.

Một trung niên phụ nhân chừng bốn mươi tuổi, tuy nhan sắc đã phai tàn nhưng vẫn giữ được nhiều nét quyến rũ, nở trên môi đỏ thắm như hai cánh hoa đào cười duyên nói :

- Các vị đại gia! Nếu sớm nhất trí về điểm này thì tốt biết bao! Có khi nhờ thế mà Phong Nguyệt nhị kiều chúng ta đã xa rời trường thảm sát này từ lâu!

- Ðào Hoa nương tử! Ở đây không phải việc của các ngươi! Tốt nhất tỷ muội các ngươi cút đi!

Ðào Hoa nương tử là lão đại trong Phong Nguyệt nhị kiều vẫn cười điềm nhiên đáp :

- Ðoàn Mộc ca ca sao lại vô tình vô nghĩa vậy chứ? Vừa rồi tỷ muội chúng ta cũng góp phần loại trừ không ít đối thủ, có lý nào lại bỏ đi?

Phiêu Lãng Tử nói :

- Thôi mọi người đừng tranh chấp nhau nữa. Ðoàn Mộc ngươi nói xem có chịu mở hộp ra không?

Ðoàn Mộc tỏ ra khó xử, tuy chưa mở hộp nhưng không phản kháng.

Mười mấy người đều phóng mắt nhìn Long Sơn song ma chờ đợi.

Thiên Long và hai thê tử dừng lại trong rừng cách bảy tám trượng theo dõi diễn biến ở hiện trường.

Chàng thấp giọng nói :

- Ðúng là chúng đang tranh đoạt bảo vật. Ðó không phải là chuyện của chúng ta cần gì can dự vào? Vân Phụng, Thanh muội, chúng ta đi thôi!

Hắc Yến Tử đáp :

- Tướng công! Phụng thư! Theo tiểu muội thì chúng ta nên xuất thủ cướp chiếc hộp hiện đang nằm trong người Ðoàn Mộc đi. Thứ nhất là không để họ tiếp tục tàn sát nhau nữa, hai là tránh bảo vật lọt vào tay hắc đạo, có khi vì thế mà gây nên thảm họa cho võ lâm không chừng...

Thiên Long phản đối :

- Chúng ta sao có thể cướp đoạt vật của người ta như quân ma đạo được? Bảo vật chỉ thuộc người có duyên, dù có ra tay tranh đoạt cũng không giữ được đâu. Chúng ta bỏ đi là hơn.

Hai nữ nhân tuy không đồng tình lắm nhưng nghe chàng nói thế đành nghe theo.

Ba người lặng lẽ quay lại, lên ngựa ra khỏi rừng.

Nhưng trước khi ra tới đường cái, Thiên Sơn Tử Phụng vẫy hai con Kim Mao Hầu đến, bí mật ra hiệu cho chúng một lúc lâu.

Hai con khỉ gật đầu ra vẻ hiểu ý rồi lao vào rừng.

Hành động đó không giấu được Thiên Long.

Chàng quay lại thở dài nói :

- Vân Phụng! Nàng thật rắc rối quá! Tại sao lại tự chuốc lấy phiền phức làm gì chứ?

Hắc Yến Tử nói :

- Tướng công! Chúng tôi quả thật không muốn để bảo vật lọt vào tay bọn tà ma... Giả sử đó là một thứ võ công vô địch thì há chẳng mang đại họa cho võ lâm? Vì thế trước hết hãy xem trong hộp chứa vật gì đã. Nếu là tài sản có giá trị thì sẽ đem cứu tế cho dân nghèo, nếu là bí kíp võ học thặng thừa thì hãy giao cho một người nào xứng đáng hơn, như vậy không tốt hay sao?

Thiên Long cười khổ đáp :

- Thôi thì theo ý hai nương tử vậy!

* * * * *

Lại nói ở hiện trường, lão đại Ðoàn Mộc trong Long Sơn song ma chấp nhận mở hộp khi mọi người lui lại cách ba trượng.

Chỉ thấy lão lôi trong ngực áo ra một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ đàn hương chỉ độ sáu tấc, bắt đầu mở nắp hộp.

Mọi ánh mắt đổ dồn tới chờ xem.

Ðột nhiên, một bóng đỏ rực màu lửa loáng qua như ánh chớp.

Mọi người chưa ai kịp hiểu ra cớ sự gì thì chợt nghe Ðoàn Mộc la lên thất thanh :

- Súc sinh muốn chết!



Ðương nhiên chiếc hộp không còn trên tay lão nữa.

Phiêu Lãng Tử cũng vung chưởng nhưng đã quá muộn.

Chúng nhân định thần nhìn lại, thấy hai con khỉ lông đỏ hoe lướt nhanh vào rừng biến mất.

Tất cả đều hiểu rằng chiếc hộp đã bị cướp, miệng cùng thét vang thi nhau rần rật đuổi theo.

Hai con Kim Mao Hầu rất khôn ngoan, lao sâu vào rừng rậm, cứ thoắt ẩn thoắt hiện, thỉnh thoảng lại kêu lên thu hút quân ma.

Sau khi vào sâu ba bốn dặm, chúng mới luồn nhanh vào rừng thoát ra khỏi quần ma rồi vòng lại chạy ra đường cái, đến gặp chủ nhân.

* * * * *

Chiều hôm đó, Thiên Long đến trú trong Khánh Thuận khách điếm ở trấn thành Hoa Am.

Ăn tối xong, ba phu thê ngồi quanh chiếc bàn tròn trong phòng khách một biệt lâu u tịch, trên bàn đặt chiếc hộp nhỏ bằng gỗ đàn hương.

Ðó là chiếc hộp do Kim Linh cướp được từ tay lão đại Ðoàn Mộc của Long Sơn song ma.

Thiên Sơn Tử Phụng cầm lấy chiếc hộp, cười nói :

- Tội nghiệp hai con Kim Mao Hầu, cứ len lét sợ tướng công, tránh mặt hoài. Bây giờ thiếp mở ra xem, muốn trách mắng thế nào thiếp xin chịu!

Thiên Long thở dài nói :

- Bây giờ thì còn trách gì nữa?

Thiên Sơn Tử Phụng nhìn chàng cười tinh quái, mở hộp ra.

Trong hộp chỉ có bốn quả cầu cũng bằng gỗ đàn hương to bằng quả trứng gà gói trong một mảnh lụa, ngoài ra không còn vật gì khác.

Hắc Yến Tử ngạc nhiên nói :

- Chỉ có bốn hòn bi gỗ, làm sao mà chúng không tiếc tính mạng tranh đoạt đến nỗi tàn sát nhau khủng khiếp như vậy chứ?

Thiên Sơn Tử Phụng cầm săm soi từng viên rất kỹ nhưng không có gì đặc biệt.

Lại xem bức lụa thì đó cũng là tấm vải bình thường.

Thật là quái lạ!

Bây giờ tới lượt Thiên Long cầm lên. Chàng xoay xoay viên gỗ trong tay một lúc, chợt từ trong hộp bắn ra những tia sáng chói mắt.

- Ô!

Hai nữ nhân cùng kinh dị kêu lên.

Thiên Long xoay quả cầy lấy ra một viên minh châu lóng lánh.

Nữ nhân đặc biệt thích châu ngọc và các loại trang sức nên Thiên Sơn Tử Phụng và Hắc Yến Tử liền mở ba quả cầu còn lại, lấy ra ba viên châu khác, màu sắc bất đồng.

Trong chiếc hộp báu vật lấy được ở Càn Khôn động phủ, có nhiều viên châu còn to và quý hơn, vì thế không thể coi bốn viên châu trong bốn quả cầu gỗ là bảo vật vô giá được.

Châu ngọc tuy quý, nhưng cả bốn viên châu chỉ đáng giá một vài vạn lạng bạc là cùng, nhất định người trong giang hồ không vì số tiền ít ỏi đó mà liều cả tính mạng.

Thiên Long thở dài nói :

- Chỉ vì bốn viên châu mà chúng ta tham dự vào một cuộc tranh đoạt đẫm máu, thật không đáng!

Thiên Sơn Tử Phụng an ủi :

- Dù sao chúng ta cũng ngăn chặn được một cuộc tàn sát vô nghĩa. Ít nhất mỗi viên châu còn cứu được một nhà bần hàn thoát khỏi cảnh khốn cùng, như vậy là làm được hai việc công đức...

Hắc Yến Tử đang mân mê viên ngọc chợt kêu lên :

- Trên viên ngọc có khắc chữ!

Thiên Long và Thiên Sơn Tử Phụng nghe nói liền cầm lấy xem, quả đúng là trên viên ngọc có khắc chữ rất nhỏ, nhưng xoay một lúc mới nhìn thấy.

Không chỉ viên của Hắc Yến Tử có chữ mà cả bốn viên đều có khắc chữ, gồm Ty Thủy, Ty Hỏa, Ty Trần, Ty Ðộc.

Thiên Sơn Tử Phụng thảng thốt nói :

- Tùy Châu tứ bảo? Không ngờ báu vật đệ nhất thiên hạ từ thời nhà Tùy bây giờ xuất hiện ở đây!

Thiên Sơn Tử Phụng là người hành khứ giang hồ lâu năm nên kiến đa thức quảng, nhưng Thiên Long và Hắc Yến Tử lần đầu nghe tên đó, liền hỏi :

- Phụng thư biết lai lịch bốn viên ngọc đó sao?

Thiên Sơn Tử Phụng đáp :

- Thời Ðông Hán, Tùy là một trong những nước chư hầu. Tương truyền rằng hoàng hậu nhà Tùy một hôm vào rừng thấy một con trăn lớn bị thương, mới sai thần y chữa trị cho nó. Sau con trăn đưa đến tặng bốn viên châu để báo ân, có tác dụng ty thủy, ty hỏa, ty độc và ty trần, nên được gọi là Tùy Châu tứ bảo. Tuy nhiên Ty Ðộc châu chỉ có tác dụng phòng độc mà không chữa được độc thương, không biết nguyên do vì sao. Người ta nói Tùy Văn đế nhờ có Tùy Châu tứ bảo mà thống nhất được các nước chư hầu xưng làm Hoàng đế, nhưng sau này không biết Tùy Châu tứ bảo bị thất lạc ở đâu.

Hắc Yến Tử tiếp lời :

- Long ca nghe Phụng thư nói rồi chứ? Nếu chúng ta không lấy đi một cách êm thắm như thế thì sẽ còn có thêm không biết bao nhiêu nạn nhân chết vì Tùy Châu tứ bảo, mức độ thảm khốc không chỉ như chúng ta vừa chứng kiến đâu!

Thiên Long cười nói :

- Thôi! Hai cô nương đừng biện ra lý do để bào chữa cho hành động nữa!

Ba người trong lúc cao hứng đã quên mất câu tục ngữ “vách tường cũng có tai nghe!”

Ánh sáng từ bốn viên ngọc phát ra cửa sổ đã thu hút sự chú ý của một vài khách nhân, gợi lên lòng tham lam của chúng.

Lúc đó đêm đã khuya, khách nhân trong điếm đều ngủ say, khu biệt viện lại càng yên tĩnh.

Chợt thấy hai nhân ảnh thấp thoáng trong hoa viên sau phòng khách, ánh minh châu chiếu ra gần tới chỗ hai người này.

Ðó là hai người bận hắc y, mặt trùm kín chỉ chừa hai mắt.

Hai con khỉ Kim Linh, Kim Lợi đang canh phòng xung quanh biệt viện, phát hiện được ngay kẻ đột nhập nhưng không biết xử trí thế nào, chỉ nấp trong một bụi rậm quan sát.

Chờ hồi lâu vẫn không thấy hai người kia có hành động gì, Kim Linh lén vào phòng khách, tới kéo áo Thiên Long chỉ tay ra cửa sổ.

Chàng cũng đã phát hiện được bên ngoài có người nghe trộm, dùng cử chỉ ra hiệu cho Kim Linh một lúc.

Con khỉ gật đầu ra ý hiểu rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Thiên Long bảo Thiên Sơn Tử Phụng và Hắc Yến Tử về phòng, chàng cũng vặn nhỏ đèn lên giường nằm.

Hai tên dạ hành nhân không nghe động tĩnh gì, một tên ra hiệu cho tên kia tiến đến sát cửa sổ, thấm nước bọt lên tấm giấy bồi dán trên cửa sổ nhìn vào, thấy bên trong hoàn toàn yên tĩnh, Thiên Long nằm trùm chăn tới cằm đang ngủ say, liền lấy ra một ngọn chùy đao...

Hắn vừa lách đao qua khe cửa sổ định cắt chốt thì chợt cảm thấy Kiên Tỉnh huyệt bị điểm trúng, cánh tay phải tê đi...

Tên này kinh hãi quay đầu lại nhìn, nhung xung quanh hoàn toàn yên lặng không một bóng người, nghi hoặc không hiểu ai vừa điểm huyệt mình?

Tên kia thấy đồng bọn cứ đứng đờ ra không hành động, cũng không cúi xuống, sốt ruột đưa tay ra hiệu cho hắn.

Thấy tên kia lắc đầu mà không nói gì, hắn cũng tiến lại gần cửa sổ.

Vừa đưa tay ra định lấy ngọn chuỳ đao từ đồng bọn, tên này cũng cảm thấy Kiên Tỉnh huyệt nhói lên.

Tên kia thấy tay đồng bọn chợt cứng đờ liền hiểu ngay chuyện gì, thì thầm hỏi :

- Hách lão đại! Ngươi cũng bị điểm huyệt?

Tên họ Hách chỉ gật đầu không đáp, hốt hoảng đưa mắt nhìn quanh.

Hoa viên vẫn tĩnh lặng, không một bóng người.

Nhưng dù thế nào thì việc cả hai tên bị điểm huyệt là sự thật, vì cánh tay phải vẫn còn tê, không cử động được.

Tên lão nhị nói :

- Nhất định có cao nhân ẩn phục quanh đây. Chúng ta chuồn thôi!

Tên họ Hách gật đầu.

Nhưng cả hai vừa mới lùi lại thì chợt thấy hai bóng đen lóe lên, còn chưa kịp phản ứng thì Mệnh Môn huyệt bị điểm trúng, cùng ngã lăn ra bất tỉnh nhơn sự.

Kim Linh ra hiệu cho Kim Lợi rồi cắp lấy một tên dạ hành nhân chạy tới tiền viện leo lên một cây lớn.

Kim Lợi cũng làm theo.

Ðêm đó trôi qua yên tĩnh, trong khách điếm không xảy ra chuyện gì thêm.

Hôm sau, trời vừa sáng, sau dãy khách phòng đầu tiên chợt có người hốt hoảng la lên :

- Có người treo cổ!

Khánh Thuận khách điếm lập tức nhốn nháo hẳn lên. Mọi người lập tức đổ ra hiện trường, nhưng không dám đến gần mà tụ tập lại một chỗ đưa tay chỉ trỏ lên ngọn cây, phân vân bàn tán.

Cả hai cùng mặc áo dạ hành, chừng bốn mươi tuổi, tấm khăn đen bịt mặt đã bị kéo xuống cổ, tay bị trói giật cánh khuỷu treo ngược trên cây.

Chúng vẫn còn sống, mắt lấc láo nhìn mọi người nhưng không la không nói tiếng nào.

Chẳng lẽ chúng bị câm?

Không có lý, vì nếu là người câm thì đang đêm sao lại đột nhập vào đây?

Và ai là thủ phạm treo chúng lên cây?

Lão chưởng quầy nghe tin liền chạy tới, vừa nhìn qua đã thấy rằng hai người bị treo không phải là khách nhân trong điếm.

Hiển nhiên chẳng ai đưa chúng từ ngoài vào khách điếm làm gì, chỉ có thể giải thích rằng hai tên này đột nhập vào khách điếm định trộm đồ vật của khách nhưng không ngờ gặp phải cao nhân, bị khống chế huyệt đạo rồi treo lên cây cảnh cáo.

Lão chưởng quầy là người kiến đa thức quảng, biết rằng đối phương là người trong võ lâm, sợ bị trả thù nên sai bọn tiểu nhị leo lên cây thả xuống, không báo quan mà cởi trói thả chúng đi.

Trong bữa ăn sáng, nghe tên tiểu nhị kể lại, Thiên Sơn Tử Phụng và Hắc Yến Tử mới biết chuyện.

Thiên Sơn Tử Phụng hỏi trượng phu :

- Có lẽ chúng đã phát hiện được Tùy Châu tứ bảo ở chúng ta rồi, sao tướng công thả chúng đi vậy chứ?

Thiên Long đáp :

- Chúng chỉ là hạng tiểu tặc, hơn nữa còn chưa lấy được vật, chấp nhặt là gì?

Thiên Sơn Tử Phụng băn khoăn nói :

- Thiếp chỉ sợ tin tức về Tùy Châu tứ bảo tiết lộ ra, sau này chúng ta sẽ gặp rất nhiều phiền phức!

Thiên Long nói :

- Giết hai tên kia thì không đáng, có thể chúng không biết đó là Tùy Châu tứ bảo. Nhưng bây giờ người đã thả đi rồi thì biết làm thế nào?

Hắc Yến Tử nói :

- Hy vọng như thế...

Ngay hôm đó, ba người thanh toán tiền trọ rời Trường An tới Lạc Dương.

* * * * *

Họ ruổi ngựa đi thong thả, tới trưa mà chỉ mới cách thành vài chục dặm.

Còn chưa xa kinh thành, thời tiết lại mát mẻ nên hành nhân rất đông đúc.

Phu thê Thiên Long buông lỏng dây cương cho ngựa đi nước kiệu hòa trong dòng người.

Qua một khu rừng, chợt bên đường vang lên tiếng quát :

- Tất cả dừng lại! Nếu ai dám vọng động thì sẽ bỏ mạng ngay lập tức!

Biết gặp phải cường đạo nên khách nhân vô cùng khiếp sợ, không dám trái lời đứng tụm vào nhau.

Phu thê Thiên Long cũng dừng ngựa.

Từ trong rừng tiến ra ước tới ba bốn chục tên hán tử, bận hắc y, mặt bịt kín, tay cầm đại đao, hiển nhiên là bọn sơn tặc.

Chúng từ hai phía đổ ra vây lấy đám hành nhân.

Một tên cao lớn vung đao nói :

- Các vị đừng sợ hãi! Huynh đệ chúng tôi vì lâm vào cảnh bần hàn nên bất đắc dĩ tới đây định nhờ quý vị một ít tài sản mang theo gây chút vốn làm ăn. Sau này khấm khá sẽ xin trả lại. Trước hết xin ngỏ lời đa tạ...

Bấy giờ ngoài Thiên Long và hai thê tử ra còn có mười một mười hai người, khách bộ hành và đi ngựa đều có.

Tên cướp vừa nói xong, lập tức một lão nhân quát to :

- Các ngươi rõ ràng là bọn sơn tặc, đừng lên giọng giả nhân giả nghĩa nữa! Tháng trước cũng chính các ngươi cướp của ta năm lạng bạc làm thê nhi của ta phải ăn cháo qua ngày, bây giờ còn dám...

Một tên cướp liền nhảy tới trước mặt lão ta, vung đao quát :

- Lão thất phu! Liệu mà giữ mồm giữ miệng, nếu còn tru tréo lên thì cái đầu bạc của ngươi không nằm trên cổ nữa đâu!

Lão nhân này tuổi độ ngũ tuần nhưng vẫn còn tráng kiện, chừng như đã hóa liều liền mắng lại :

- Ðằng nào cũng chết! Lão phu trước đây bị các ngươi cướp mất năm lạng, bây giờ đi cầm cố ruộng trưa được thêm năm lạng nữa để sống qua ngày, cả nhà tám miệng ăn trông cậy cả vào đó, nếu lại bị các ngươi cướp hết thì cũng chết đói, chi bằng lão phu liều mạng với ngươi.

Nói xong giật lấy cây đòn gánh trong tay một phụ nhân định liều một phen sống mái với tên sơn tặc!

May rằng có mấy người chặn lão ta lại, một lão nhân khác đến trước tên sơn tặc nhẹ giọng nói :

- Hảo hán! Xin bớt giận! Tiền bạc tuy quý nhưng mạng người còn quý hơn, có gì cứ nói với nhau, đừng động thủ vội!

Tên sơn tặc nói :



- Nếu vậy thì ngươi mau móc hầu bao ra làm gương đi!

Lão nhân vội vàng móc túi lấy ra một đĩnh bạc chừng hai lạng.

Tên sơn tặc giằng lấy đĩnh bạc ném vào mặt lão nhân quát :

- Xem ngươi ăn mặc sang trọng như thế mà chỉ có bao nhiêu tiền thôi sao? Ðừng có mà...

Vừa lúc ấy, Thiên Long rời lưng ngựa lao tới, vừa kịp đưa tay bắt lấy đĩnh bạc ngay trước mặt lão nhân, nhã nhặn nói :

- Lão trượng hãy giữ lấy!

Lão nhân suýt bị đĩnh bạc ném vào mặt, ngây người nhìn Thiên Long, chần chừ một lúc rồi mới cầm lấy.

Thiên Long lướt mắt nhìn bọn sơn tặc nói :

- Các vị hảo hán! Trong số này hầu hết là nông dân, gia cảnh đều khốn khổ cả. Như vị lão trượng kia vừa nói, phải cầm cố ruộng đất mới có năm lạng để cả nhà tám miệng ăn sống qua ngày được một vài tháng, thế mà các ngươi nỡ cướp đi, như thế chẳng hóa dồn người ta vào chỗ chết hay sao?

Bọn sơn tặc thấy chàng giống như một thư sinh mà dám đứng ra dẹp bất bình thì cười lên hô hố.

Một tên nói :

- Xem hắn ăn mặc sang trọng như thế tất là vị công tử giàu có! Chỉ cần ngươi đưa ra một ngàn lạng, ta sẽ tha cho tất cả những người kia!

Một tên cười dâm đãng tiếp lời :

- Một ngàn lạng chưa đủ đâu! Còn phải cáp thêm hai vị cô nương đẹp như tiên cùng đi mới được!

Tên cao lớn bước lại trước mặt chàng múa đao tiếp :

- Hắc hắc! Ngươi đừng vội! Chờ ta giải quyết mấy lão gian thương kia rồi sẽ tới lượt ngươi! Chúng ta biết rằng ngươi có tới mấy viên dạ minh châu...

Hắc Yến Tử nghe nói vậy quát lên :

- Thì ra các ngươi là đồng bọn với hai tên tiểu tặc tối qua lẻn vào Khánh Thuận khách điếm định trộm của! Chẳng trách nào bất chấp vương pháp như vậy!

Trong số khách nhân có mấy người biết chuyện xảy ra hồi sáng ở Khánh Thuận khách điếm, đoán rằng Thiên Long chính là cao nhân đã bắt trộm, trong lòng yên tâm được mấy phần.

Một tên cười hô hố nói :

- Tiểu nương tử! Trông nàng xinh đẹp như thế, tất là phu nhân của một vị đương gia giàu có nhưng vừa già vừa xấu, lẽ ra phải ngoan ngoãn chiều chúng ta mới phải, làm gì mà hung hăng như thế?

Hắc Yến Tử nổi giận quát :

- Tiểu tặc muốn chết!

Dứt lời lao xuống định đánh.

Thiên Long ngăn lại nói :

- Thanh muội đừng vội!

Hắc Yến Tử đành dừng lại, không biết trượng phu có ý định gì.

Thiên Long thong thả lấy ra một nắm minh châu bảo thạch cầm trong tay cười nói :

- Chư vị hảo hán! Như đã nói, có lẽ hầu hết hành khách là nông dân không có nhiều tiền, tại hạ có mang theo một số vàng ngọc...

Nói xong xòe bàn tay ra.

Ánh sáng bảo ngọc lóe sáng làm cho bọn sơn tặc lóa cả mắt, tên nào cũng cố chen tới gần nhìn cho rõ.

Không những bọn sơn tặc mà cả hành nhân cũng trố mắt nhìn.

Chưa bao giờ chúng thấy nhiều bảo vật đến thế!

Trong tay Thiên Long có tới mười mấy viên bảo châu ngọc thạch lớn nhỏ, có viên dạ minh châu to bằng mắt rồng, chỉ riêng viên đó đã có giá trị tới mấy vạn lạng bạc!

Ba bốn chục tên sơn tặc vây lấy Thiên Long.

Lúc đó chúng chẳng để ý gì đến đám hành nhân nữa, nên đã có một số người thừa cơ trốn đi. Còn một số ái ngại nghĩ thầm :

- “Vị thư sinh kia làm sao mà mang theo nhiều tài sản thế? Chỉ e rằng không những số tài sản hàng chục vạn kia rơi vào tay lũ cướp mà ngay đến hai vị cô nương xinh đẹp kia cũng khó mà toàn mạng!”

Thiên Sơn Tử Phụng và Hắc Yến Tử đương nhiên biết rằng trượng phu không phải mang trân châu ra biếu bọn cướp, liền xuống ngựa khuyên hành nhân tránh ra, vận công chuẩn bị xuất thủ.

Thiên Long chợt cất số trân châu vào túi, lấy ra hai thỏi vàng và vài đĩnh bạc bình thản nói tiếp :

- Các vị hảo hán! Tại hạ vốn có ý định trao cho chư vị số bảo vật, nhưng sợ điều đó khiến cho chư vị mang tiếng là ăn cướp nên nghĩ ra cách này...

Tới đó dừng lại một chút.

Bọn cướp nghe nói đều lộ vẻ ngạc nhiên chăm chú nhìn chàng, không biết đối phương nghĩ gì?

Dù sao, trong mắt chúng, thiếu niên kia chỉ là một thư sinh trói gà không chặt. Mặc dù đeo trường kiếm nhưng xem dáng không có vẻ gì là người học võ cả, chắc đó chỉ là vật trang sức mà thôi.

Còn hai tiểu thư đài các kia thì khỏi phải bàn.

Như thế, không những bảo vật coi như đã nằm gọn trong túi chúng, mà hai cô nương xinh đẹp như thiên tiên kia sẽ là miếng mồi ngon, muốn xài lúc nào chẳng được?

Vì thế chúng tò mò xem chàng định làm gì?

Thiên Long lại nói tiếp :

- Bây giờ tại hạ sẽ đứng đây, vị nào chạm vào người tại hạ một lần là được tặng năm mươi lạng bạc. Nếu vị nào bắt được tại hạ thì số tài sản trên người sẽ thuộc vị đó xử lý, không biết ý các vị thế nào?

Nói xong lại cất số vàng bạc vào túi.

Bọn cướp đã bị số vàng ngọc chiếm hết tâm trí, còn nghĩ gì đến những lời Thiên Long nói nữa?

Khi thấy chàng cất hết vàng bạc vào túi, chúng đều đứng ngây mặt nhìn nhau.

Ðột nhiên, một tên hán tử cao gầy không nói năng gì, lao tới chộp sang túi áo Thiên Long.

Giống như theo một hiệu lệnh, mấy chục tên khác cũng nhất loạt xông vào.

Bốn năm chục người cùng lao một chỗ, nhất định sẽ tạo nên một cảnh tượng vô cùng náo loạn.

Thiên Long nhảy vút lên cao, thoát ra ngoài vòng vây.

Bọn này đổi hướng, vừa la hét vừa xông vào.

Thiên Long cứ nhởn nhơ như con bướm, lượn lờ trong đám sơn tặc, thân ảnh chàng thoắt ẩn thoắt hiện nhưng không tên nào chộp trúng.

Càng lúc, cảnh tượng lại càng hỗn loạn.

Một tên đắc ý nói :

- Tiểu tử! Ta bắt được ngươi rồi!

Tên khác quát lên :

- Buông ra! Bắt ta làm gì?

- Lão Trương! Sao ngươi chộp vào ngực ta thế? Rách cả áo rồi...

- Úi chao đau quá! Thì ra là Trịnh Huấn! Mau thả ra!

- À. Vậy mà ta cứ tưởng...

- Lão Ðiền! Ta đây mà...

- Tên nào kéo sau lưng ta thế?

Tiếng y phục bị rách kêu soàn soạt.

Cảnh tượng giữa quan đạo lúc đó rất náo nhiệt và hoạt kê. Mấy hành nhân quên cả nguy hiểm đứng trố mắt nhìn, một số hành nhân khác đi đường bị ùn lại, đứng chặn hai đầu xem mỗi lúc một đông.

Bốn chục tên cường đạo đuổi bắt một lúc nhưng không có kết quả, tên nào tên nấy ướt đẫm mồ hôi, một số tên mệt quá bò ra vệ đường.

Bọn cướp nổi giận không thèm bắt nữa.

Một tên quát :

- Các huynh đệ! Thịt hắn đi!

Thế là mấy chục thanh đao vung lên loang loáng.

Nhưng không dùng binh khí còn đỡ, khi rút đao ra, tình cảnh lại càng náo loạn.

Chỉ sau một lúc, có tới bảy tám tên chém phải nhau, trong đó hai tên chết ngay tại chỗ, số còn lại vị toạc vai, cụt tay, đứt sườn máu tuôn ra xối xả.

Tiếng rú vang lên nghe thật thảm khốc!

Không ngờ tình cảnh trở nên nghiêm trọng như thế.

Tên hán tử cao gầy chợt tỉnh ngộ, quát lên :

- Dừng tay!

Cả bọn lùi lại, miệng thở hồng hộc như trâu cày trưa.

Thiên Long cười nói :

- Các vị hảo hán chẳng lẽ không cần vàng bạc nữa? Các vị không còn cao hứng nhưng chính tại hạ đang thích. Nào! Chúng ta tiếp tục!

Dứt lời lao vào bọn sơn tặc.

Chỉ thấy nhân ảnh loang loáng như muôn vàn ánh chớp, chỉ sau thoáng chốc, cả mấy chục tên cường đạo đều bị giật hết khăn bịt mặt, người cũng đứng đờ ra như tượng.

Tên hán tử cao gầy có đôi mắt sâu hoắm và chiếc mũi khoằm như mỏ chim ưng kinh dị kêu lên :

- Ngươi... đã phế võ công của chúng ta?

Mấy tên khác run giọng nói :

- Ðúng là công lực tiêu tán hết rồi!

- Thế này thì chết mất...

Tiếng kêu khóc nổi lên loạn thành một khối.

Bây giờ hành nhân ùn tới có ba bốn chục người, nghe vậy ai cũng đều tỏ ra phấn chấn, tiến lại gần.

Có mấy vị chạy tới chỉ mặt tên hán tử cao gầy nói :

- Ủa! Chẳng phải là Ðiền Trung gần cửa Đông thành đây sao?

Người thứ hai chỉ vào tên khác nói :

- Các vị! Không ngờ trưởng nam của Trương lão phán làm nghề buôn đậu hủ ở phố Nam thành cũng ở đây.

- Tên này trước làm tửu bảo ở Vân Hương tửu lầu mà!

- Hô hô! Tên này là tiểu nhị của Khánh Thuận khách điếm!

- Úi chao! Có cả Hoa Âm ngũ thử!

Nghe nói, tất cả mấy chục người nữa xúm đến.

Một người chỉ vào một tên bị thương cụt mất một cánh tay nói :

- Thì ra là Cao công tử ở Thiên Tường hiệu! Cao lão phán tuy không phải là đại phú nhưng tài sản ước tới vài vạn lạng, sao cũng gia nhập vào bọn cướp chứ?

- Ðó là do lòng tham vô đáy mà! Nay bị thương như thế mới biết thân!

- Ðồng bọn tàn sát lẫn nhau, còn trách ai được chứ?

Một lão nhân la to :

- Nào, chúng ta mau báo quan thôi! Chính bọn thổ phỉ này tháng trước cướp của lão phu mười lạng bạc!

Có người phẫn nộ lấy đá ném vào bọn cướp.

Bọn này bị phế mất võ công, lại bị khống chế huyệt đạo nên chỉ biết đứng trơ ra chịu đòn.

Thiên Long nói :

- Thôi các vị đừng động thủ nữa! Việc này đã có quan phủ trừng trị.

Chàng lấy ra một thoi vàng đến gần lão nhân trước đây cầm đòn gánh định liều mạng với bọn cướp nói :

- Lão trượng! Xin cầm lấy số vàng này, mang đi chuộc lại ruộng trưa mà canh tác, là nông dân mà không có ruộng biết lấy gì mà sống?

Lão nhân thấy thỏi vàng có giá trị tới năm chục lạng, xúc động quỳ xuống nói :

- Ða tạ công tử... tiểu lão nhi...

Tới đó nghẹn ngào không nói nên lời.

Thiên Long đỡ lão ta dậy nói :

- Xin lão trượng đừng làm thế! Số tiền này tại hạ chỉ được người khác ủy thác để giúp người khốn khố mà thôi.

Chàng lục soát trong người bọn cướp gom được hơn hai trăm lạng bạc, tập trung hành nhân lại nói :

- Xin chư vị cử ra mấy người đại diện, phân phát số tiền này cho những người bị hại hiện có mặt ở đây và những nạn nhân trong thành. Ðây cũng là số tiền chúng cướp được của người lương thiện mà thôi.

Chúng nhân nhìn chàng đầy cảm kích.

Thiên Long biết bọn cướp không còn hại được ai nữa, mới từ biệt mọi người rồi cùng hai phu nhân lên ngựa tiếp tục hành trình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngũ Phụng Triều Long

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook