Chương 15
Thập Thế
27/04/2017
CHƯƠNG 15
Người ta thường nói ‘vui quá hóa buồn’, ‘tốt quá hóa hỏng’, quả nhiên là phải trải qua thời gian trải nghiệm đích thực mới biết được. Liên Ngu Sơn cùng Vân Lạc mến nhau nhiều năm, hiện giờ thật vất vả mới được Hoàng thượng cùng phụ mẫu đồng ý, tương lại hạnh phúc đang ở ngay trước mắt, không một ai trong thiên hạ so với bọn hắn lúc này có thể vui vẻ hơn được.Đáng tiếc mộng đẹp lại phải tỉnh nhanh như vậy, kịch biến sao lại tới nhanh như thế làm chi, làm cho người tabất ngờ không kịp trở tay, tránh cũng không thể tránh, phát sinh thành ác mộng suốt đời không thể tỉnh.
Hoàng thượng ở lại Tân Châu mấy ngày, hạ tuần tháng tư chuẩn bị hồi kinh, muốn Vân Lạc đi theo. Khả Vân Lạc lúc này làm sao chịu được cùng Liên Ngu Sơn tách ra. Tuy rằng sau khi trở lại kinh thành, Hoàng thượng sẽ hạ chỉ cho hai người tứ hôn, nhưng dựa theo quy chế của Hoàng tộc, sau khi tứ hôn, hai người trước khi thành thân sẽ không thể gặp mặt. Tính toán sơ sơ như thế, Hoàng thượng từ Tân Châu trở lại kinh thành, hạ thánh chỉ, rồi Liên Ngu Sơn mới phụng chỉ nhập kinh, sau khi nhập kinh rồi còn phải chuẩn bị hôn lễ, chọn lựa ngày tốt, tế tổ tế thần…Mấy thứ đó sẽ từ từ gây sức ép xuống, cho đến lúc động phòng, hai người ít nhất phải ngoài nửa năm sẽ không thể gặp mặt. Thế nên Vân Lạc không chịu cùng phụ hoàng mình trở về.Mùng một tháng năm.Liên Ngu Sơn vĩnh viễn nhớ rõ ngày này. Ngày đó, trời sụp đất nứt, thế giới của y hỏng mất. Ngày ấy, y cùng Vân Lạc cùng nhau đi ra vùng ngoại ô Thái Thanh.Lục lâm xuân phong, vạn hoa khoe sắc. Hai người ở bên bức tranh Giang Nam thác chảy từ trên núi xuống đẹp như mộng tùy ý cười vui, ôm nhau khăng khít. Chỉ cảm thấy nhân gian ở dưới gầm trời này, không có nơi nào có thể đẹp hơn nơi này của bọn họ.
“Tiểu thư ngốc, ngươi là của ta. Ta muốn ngươi vĩnh viễn vui vẻ như thế, khoái hoạt như thế.” Vân Lạc khẽ thì thầm bên tai Liên Ngu Sơn.Liên Ngu Sơn ôm ấy cổ Vân Lạc, ghé sát vào lỗ tai hắn, nhỏ giọng nói: “Ta cũng vậy.” Vân Lạc hôn y, hai người ôm nhau ở trên triền núi cây cỏ xanh mướt từ từ lăn xuống, dừng lại ở giữa bụi hoa khoe đủ màu sắc. Bọn họ ở trong bụi hoa chỉ cao cỡ nửa người kia mà hành hoan, lớn mật mà kích thích. Liên Ngu Sơn nghĩ nghĩ muốn kêu đây là ‘dã hợp’, Vân Lạc lại nói đây là ‘tình thú’. Cũng là từ bao chuyện
xấu trong nhà, lại nói trước đây từng ở sau hành cung Linh Sơn bắt gặp được ‘chuyện tốt’ của phụ hoàng cũng mẫu hậu. Cuối cùng tổng kết lại, phàm là vợ chồng ân ái, chỗ hoan ái cũng không nhất nhất cần câu nệ đó là phải ở trong phòng, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ sinh chán ghét, cho dù là trong nhà đế vương cũng thế, khả nên vì thiên hạ làm gương mẫu! Liên Ngu Sơn nghe xong quả thực là vừa buồn cười vừa tức giận, biết rằng đây bất quá chỉ là hắn đang lấy cớ để cầu hoan, muốn phản bác, đáng tiếc là có lòng lại không đủ lực, cuối cùng cũng chỉ có thể ở trong lòng của Vân Lạc mà cúi đầu rên rỉ. Đến chạng vạng, hai người ngồi ở bên sườn núi ngắm hoàng hôn. Chỉ thấy chiều tà ánh lên ráng màu, in lên cây cỏ màu xanh một màu hồng rực, màu sắc rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.Liên Ngu Sơn nắm tay Vân Lạc, nhịn không được nói:“Hạnh phúc như thế này, thật giống như nằm mơ.” Vân Lạc cười nói:“Trong mộng ngươi cũng khoái hoạt như thế sao?” Nói xong liền ôm lấy thắt lưng y.Liên Ngu Sơn xấu hổ buồn bực nói: “Đừng có không đứng đắn.”Vân Lạc ha ha cười, cười đến gập cả thắt lưng. Liên Ngu Sơn nhớ đến sở tác sở vi vừa rồi của bọn họ, cũng hiểu được những lời này nói ra thật sự là quá muộn, quả thực là dư thừa. Vân Lạc suyễn cười không ngừng, thật vất vả mới dừng lại, xoay tay ôm y, nói: “Ngươi chính là nghĩ nhiều rồi. Mộng một hồi sẽ tỉnh lại, như thế nào có thể lâu dài? Khả hạnh phúc của
chúng ta phải thật là dài lâu.”“Lâu là bao lâu?” Liên Ngu Sơn nhìn chăm chú vào đôi mắt tuấn mỹ hơi xếch của Vân Lạc, trong con ngươi sắc sảo kia ánh mặt trời chiếu rọi phát ra ánh sáng long lanh như ngọc lưu ly, đã đẹp còn đẹp hơn.
Vân Lạc không chút do dự nói.“Giống như phụ hoàng và mẫu hậu của ta vậy!”Liên Ngu Sơn nở nụ cười, nghiêng thân mình, tựa lên người hắn. Trời chiều đem bóng dáng hai người kéo ra thật dài, đan vào cùng một chỗ. Hai người chỉ là thuận miệng nói đùa, ai ngờ được lại là một lời thành thật! Tiếng vó ngựa dồn dập từ đằng xa vang lên. Hai người quay đầu lại thì thấy Hỉ Hoàn vẻ mặt kinh hoàng đang chạy vội đến, ngựa còn chưa dừng ổn, hắn đã xoay người nhảy xuống, dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa là té ngã.Vân Lạc nhảy dựng lên, quát: “Xảy ra chuyện gì!?”“Hoàng thượng….Hoàng thượng……..”Hỉ Hoàn sắc mặt tái nhợt, thở hổn hển không ngừng, gục ở dưới chân Vân Lạc. “Phụ hoàng xảy ra chuyện gì!?”Vân Lạc biến sắc, tiến lên túm lấy vạt áo của Hỉ Hoàn. Hỉ Hoàn hút một ngụm khí, run giọng nói:“Hoàng thượng ở Lan Châu Phố Giang gặp thích khách, bị đâm.” “Cái gì!?”Vân Lạc kinh hãi. Từ sau khi Viêm quốc diệt vong, thích khách ít dần đi, Vân quốc đã có mười năm chưa từng gặp phải loại chuyện này. Vân Lạc trong một thoáng chỉ cảm thấy không thể tin nổi, cố gắng bình tĩnh nói: “Phụ hoàng hiện tại thương thế như thế nào? Ngươi làm thế nào lại có được tin tức này?” Hỉ Hoàn run rẩy từ trong lòng lấy ra một lá thư mỏng manh, mặt trên có in một đồ án kỳ quái. Vân Lạc sắc mặt liền trở nên khẩn trương. Đây là mật tín chuyên dụng của Nguyệt Ẩn, theo như Hoàng thất
Vân quốc, nhất là chế độ theo huyết mạch trực hệ, không phải tình huống vạn bất đắc dĩ, Nguyệt Ẩn nhất định sẽ không tự mình vì quyền kế thừa của Hoàng đế mà truyền đi mật tín của mình, trừ phi là có mưu đồ bí mật mưu phản. Vân Lạc dùng hết toàn lực, mới run rẩy mở mật tín ra, chỉ thấy mặt trên có chín chữ: ‘Thánh thượng gặp chuyện, lệnh, tốc độ cao nhất hồi kinh.’( nguyên văn Hán tự có chín chữ: “ ” > Hán Việt cũng có chín chữ: “Hoàng
thượng ngộ thứ, lệnh, toàn tốc phản kinh”.)Trong nháy mắt, Vân Lạc chỉ cảm thấy tay chân nhuyễn ra, đầu váng mắt hoa. Không để ý để quy chế Hoàng tộc cho Nguyệt Ẩn truyền tin, mặcc kệ gặp chuyện gì đều phải dùng tốc độ cao nhất để hồi kinh. Như thế…chỉ có một khả năng…chính là….chính là….chính là phụ hoàng đã muốn bị thương nặng, đến mức đe dọa đến tính mạng, mệnh đang dần lụi, cho nên mới liều lĩnh như thế, muốn hắn trở lại kinh thành.
Vân Lạc đã muốn nghĩ thông suốt tình thế này, sắc mặt nháy mắt trắng bệch. Nếu không phải như thế, lấy tính cách của phụ hoàng, như thế nào có thể thay đổi quy củ như vậy? Nếu không phải như thế, lấy lòng trung tâm của Phúc Tổng quản, như thế nào có thể cho phép phụ hoàng
tùy hứng như vậy?Phụ hoàng như thế, chỉ sợ là vì để có thể chạy trở về, gặp mẫu hậu lần cuối đi….. Vân Lạc thân mình nhoáng lên, hướng đằng sau ngã xuống, được một người kịp thời đỡ lấy. “Vân Lạc, ngươi xảy ra chuyện gì? Ngươi nhanh nhanh tỉnh táo lại một chút!” Thanh âm của Liên Ngu Sơn giống như từ một địa phương xa xôi nào đó truyền đến, Vân Lạc dần dần phục hồi thần trí, siết chặt mật thư trong tay, nhổm dậy.Phụ hoàng đang đợi hắn! Phụ hoàng vẫn còn đang chờ hắn! Phụ hoàng để Nguyệt Ẩn truyền tin cho mình, một là không muốn để cho tin tức lộ ra ngoài, hai là người đang chờ mình, đang chờ mình quay về kinh gặp người….Vân Lạc bất chấp Liên Ngu Sơn, giọng nói khàn khàn từ yết hầu bật ra, đối Hỉ Hoàn quát: “Quay về kinh! Lập tức quay về kinh!”Nói xong nhảy lên ngựa, giơ cao roi, quyết tuyệt mà đi. Đăng bởi: admin
Người ta thường nói ‘vui quá hóa buồn’, ‘tốt quá hóa hỏng’, quả nhiên là phải trải qua thời gian trải nghiệm đích thực mới biết được. Liên Ngu Sơn cùng Vân Lạc mến nhau nhiều năm, hiện giờ thật vất vả mới được Hoàng thượng cùng phụ mẫu đồng ý, tương lại hạnh phúc đang ở ngay trước mắt, không một ai trong thiên hạ so với bọn hắn lúc này có thể vui vẻ hơn được.Đáng tiếc mộng đẹp lại phải tỉnh nhanh như vậy, kịch biến sao lại tới nhanh như thế làm chi, làm cho người tabất ngờ không kịp trở tay, tránh cũng không thể tránh, phát sinh thành ác mộng suốt đời không thể tỉnh.
Hoàng thượng ở lại Tân Châu mấy ngày, hạ tuần tháng tư chuẩn bị hồi kinh, muốn Vân Lạc đi theo. Khả Vân Lạc lúc này làm sao chịu được cùng Liên Ngu Sơn tách ra. Tuy rằng sau khi trở lại kinh thành, Hoàng thượng sẽ hạ chỉ cho hai người tứ hôn, nhưng dựa theo quy chế của Hoàng tộc, sau khi tứ hôn, hai người trước khi thành thân sẽ không thể gặp mặt. Tính toán sơ sơ như thế, Hoàng thượng từ Tân Châu trở lại kinh thành, hạ thánh chỉ, rồi Liên Ngu Sơn mới phụng chỉ nhập kinh, sau khi nhập kinh rồi còn phải chuẩn bị hôn lễ, chọn lựa ngày tốt, tế tổ tế thần…Mấy thứ đó sẽ từ từ gây sức ép xuống, cho đến lúc động phòng, hai người ít nhất phải ngoài nửa năm sẽ không thể gặp mặt. Thế nên Vân Lạc không chịu cùng phụ hoàng mình trở về.Mùng một tháng năm.Liên Ngu Sơn vĩnh viễn nhớ rõ ngày này. Ngày đó, trời sụp đất nứt, thế giới của y hỏng mất. Ngày ấy, y cùng Vân Lạc cùng nhau đi ra vùng ngoại ô Thái Thanh.Lục lâm xuân phong, vạn hoa khoe sắc. Hai người ở bên bức tranh Giang Nam thác chảy từ trên núi xuống đẹp như mộng tùy ý cười vui, ôm nhau khăng khít. Chỉ cảm thấy nhân gian ở dưới gầm trời này, không có nơi nào có thể đẹp hơn nơi này của bọn họ.
“Tiểu thư ngốc, ngươi là của ta. Ta muốn ngươi vĩnh viễn vui vẻ như thế, khoái hoạt như thế.” Vân Lạc khẽ thì thầm bên tai Liên Ngu Sơn.Liên Ngu Sơn ôm ấy cổ Vân Lạc, ghé sát vào lỗ tai hắn, nhỏ giọng nói: “Ta cũng vậy.” Vân Lạc hôn y, hai người ôm nhau ở trên triền núi cây cỏ xanh mướt từ từ lăn xuống, dừng lại ở giữa bụi hoa khoe đủ màu sắc. Bọn họ ở trong bụi hoa chỉ cao cỡ nửa người kia mà hành hoan, lớn mật mà kích thích. Liên Ngu Sơn nghĩ nghĩ muốn kêu đây là ‘dã hợp’, Vân Lạc lại nói đây là ‘tình thú’. Cũng là từ bao chuyện
xấu trong nhà, lại nói trước đây từng ở sau hành cung Linh Sơn bắt gặp được ‘chuyện tốt’ của phụ hoàng cũng mẫu hậu. Cuối cùng tổng kết lại, phàm là vợ chồng ân ái, chỗ hoan ái cũng không nhất nhất cần câu nệ đó là phải ở trong phòng, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ sinh chán ghét, cho dù là trong nhà đế vương cũng thế, khả nên vì thiên hạ làm gương mẫu! Liên Ngu Sơn nghe xong quả thực là vừa buồn cười vừa tức giận, biết rằng đây bất quá chỉ là hắn đang lấy cớ để cầu hoan, muốn phản bác, đáng tiếc là có lòng lại không đủ lực, cuối cùng cũng chỉ có thể ở trong lòng của Vân Lạc mà cúi đầu rên rỉ. Đến chạng vạng, hai người ngồi ở bên sườn núi ngắm hoàng hôn. Chỉ thấy chiều tà ánh lên ráng màu, in lên cây cỏ màu xanh một màu hồng rực, màu sắc rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.Liên Ngu Sơn nắm tay Vân Lạc, nhịn không được nói:“Hạnh phúc như thế này, thật giống như nằm mơ.” Vân Lạc cười nói:“Trong mộng ngươi cũng khoái hoạt như thế sao?” Nói xong liền ôm lấy thắt lưng y.Liên Ngu Sơn xấu hổ buồn bực nói: “Đừng có không đứng đắn.”Vân Lạc ha ha cười, cười đến gập cả thắt lưng. Liên Ngu Sơn nhớ đến sở tác sở vi vừa rồi của bọn họ, cũng hiểu được những lời này nói ra thật sự là quá muộn, quả thực là dư thừa. Vân Lạc suyễn cười không ngừng, thật vất vả mới dừng lại, xoay tay ôm y, nói: “Ngươi chính là nghĩ nhiều rồi. Mộng một hồi sẽ tỉnh lại, như thế nào có thể lâu dài? Khả hạnh phúc của
chúng ta phải thật là dài lâu.”“Lâu là bao lâu?” Liên Ngu Sơn nhìn chăm chú vào đôi mắt tuấn mỹ hơi xếch của Vân Lạc, trong con ngươi sắc sảo kia ánh mặt trời chiếu rọi phát ra ánh sáng long lanh như ngọc lưu ly, đã đẹp còn đẹp hơn.
Vân Lạc không chút do dự nói.“Giống như phụ hoàng và mẫu hậu của ta vậy!”Liên Ngu Sơn nở nụ cười, nghiêng thân mình, tựa lên người hắn. Trời chiều đem bóng dáng hai người kéo ra thật dài, đan vào cùng một chỗ. Hai người chỉ là thuận miệng nói đùa, ai ngờ được lại là một lời thành thật! Tiếng vó ngựa dồn dập từ đằng xa vang lên. Hai người quay đầu lại thì thấy Hỉ Hoàn vẻ mặt kinh hoàng đang chạy vội đến, ngựa còn chưa dừng ổn, hắn đã xoay người nhảy xuống, dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa là té ngã.Vân Lạc nhảy dựng lên, quát: “Xảy ra chuyện gì!?”“Hoàng thượng….Hoàng thượng……..”Hỉ Hoàn sắc mặt tái nhợt, thở hổn hển không ngừng, gục ở dưới chân Vân Lạc. “Phụ hoàng xảy ra chuyện gì!?”Vân Lạc biến sắc, tiến lên túm lấy vạt áo của Hỉ Hoàn. Hỉ Hoàn hút một ngụm khí, run giọng nói:“Hoàng thượng ở Lan Châu Phố Giang gặp thích khách, bị đâm.” “Cái gì!?”Vân Lạc kinh hãi. Từ sau khi Viêm quốc diệt vong, thích khách ít dần đi, Vân quốc đã có mười năm chưa từng gặp phải loại chuyện này. Vân Lạc trong một thoáng chỉ cảm thấy không thể tin nổi, cố gắng bình tĩnh nói: “Phụ hoàng hiện tại thương thế như thế nào? Ngươi làm thế nào lại có được tin tức này?” Hỉ Hoàn run rẩy từ trong lòng lấy ra một lá thư mỏng manh, mặt trên có in một đồ án kỳ quái. Vân Lạc sắc mặt liền trở nên khẩn trương. Đây là mật tín chuyên dụng của Nguyệt Ẩn, theo như Hoàng thất
Vân quốc, nhất là chế độ theo huyết mạch trực hệ, không phải tình huống vạn bất đắc dĩ, Nguyệt Ẩn nhất định sẽ không tự mình vì quyền kế thừa của Hoàng đế mà truyền đi mật tín của mình, trừ phi là có mưu đồ bí mật mưu phản. Vân Lạc dùng hết toàn lực, mới run rẩy mở mật tín ra, chỉ thấy mặt trên có chín chữ: ‘Thánh thượng gặp chuyện, lệnh, tốc độ cao nhất hồi kinh.’( nguyên văn Hán tự có chín chữ: “ ” > Hán Việt cũng có chín chữ: “Hoàng
thượng ngộ thứ, lệnh, toàn tốc phản kinh”.)Trong nháy mắt, Vân Lạc chỉ cảm thấy tay chân nhuyễn ra, đầu váng mắt hoa. Không để ý để quy chế Hoàng tộc cho Nguyệt Ẩn truyền tin, mặcc kệ gặp chuyện gì đều phải dùng tốc độ cao nhất để hồi kinh. Như thế…chỉ có một khả năng…chính là….chính là….chính là phụ hoàng đã muốn bị thương nặng, đến mức đe dọa đến tính mạng, mệnh đang dần lụi, cho nên mới liều lĩnh như thế, muốn hắn trở lại kinh thành.
Vân Lạc đã muốn nghĩ thông suốt tình thế này, sắc mặt nháy mắt trắng bệch. Nếu không phải như thế, lấy tính cách của phụ hoàng, như thế nào có thể thay đổi quy củ như vậy? Nếu không phải như thế, lấy lòng trung tâm của Phúc Tổng quản, như thế nào có thể cho phép phụ hoàng
tùy hứng như vậy?Phụ hoàng như thế, chỉ sợ là vì để có thể chạy trở về, gặp mẫu hậu lần cuối đi….. Vân Lạc thân mình nhoáng lên, hướng đằng sau ngã xuống, được một người kịp thời đỡ lấy. “Vân Lạc, ngươi xảy ra chuyện gì? Ngươi nhanh nhanh tỉnh táo lại một chút!” Thanh âm của Liên Ngu Sơn giống như từ một địa phương xa xôi nào đó truyền đến, Vân Lạc dần dần phục hồi thần trí, siết chặt mật thư trong tay, nhổm dậy.Phụ hoàng đang đợi hắn! Phụ hoàng vẫn còn đang chờ hắn! Phụ hoàng để Nguyệt Ẩn truyền tin cho mình, một là không muốn để cho tin tức lộ ra ngoài, hai là người đang chờ mình, đang chờ mình quay về kinh gặp người….Vân Lạc bất chấp Liên Ngu Sơn, giọng nói khàn khàn từ yết hầu bật ra, đối Hỉ Hoàn quát: “Quay về kinh! Lập tức quay về kinh!”Nói xong nhảy lên ngựa, giơ cao roi, quyết tuyệt mà đi. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.