Chương 1
Thập Thế
27/04/2017
CHƯƠNG 1:
Đêm khuya, bên ngoài Liên Tướng phủ, một chiếc xe ngựa xa hoa nhưng không hề lộ vẻ phô trương cấp tốc ngừng lại, một thân hình nam hài bảy, tám tuổi y phục hoa lệ, không đợi có người tới đỡ, nhảy khỏi xe ngựa, hướng bên trong phủ phóng vào. Không người nào dám ngăn cản hắn, cũng không muốn ngăn cản hắn, bởi vì hắn chính là người thừa kế của Minh Nguyệt Vương triều của Đại Vân quốc, đương kim Thái tử Vân Lạc. Vân Lạc một hơi vọt vào một viện tử thanh nhã sâu trong phủ đệ, trong sân có rất nhiều người cả nam lẫn nữ đang đứng, tất cả trông đều ảm đạm, thần sắc bi thương. (by Tịch Vu) “Tiểu thư ngốc!” (Tịch: sát nghĩa mà nói, nó nghĩa là con mọt sách ngốc) Vân Lạc trong lòng cả kinh, một cước đá văng cánh cửa phòng ngủ rồi xông vào. Liên phu nhân nguyên bản canh giữ bên giường đứa con cũng bị hắn làm cho hoảng sợ, cuống quít nâng lênkhuôn mặt đang rơi đầy lệ.“Tiểu thư ngốc!” Vân Lạc căn bản không phát hiện Liên phu nhân, thẳng hướng giường của Liên Ngu Sơn phóng đến. Toàn thân y phù thũng, gương mặt nguyên bản trắng noãn mượt mà, hiện tại sắc mặt vàng vọt, từ gương mặt
đến cơ thể đều lộ rõ vẻ suy sụp yếu đuối, nhấn lên da tạo thành một vết lõm nhỏ, sau một lúc lâu đều không thấy trở lại bình thường. Môi tái nhợt, giống như thoa lên một tầng phấn trắng, nhìn thấy liền khiến cho lòng người kinh hãi. Chỉ có hô hấp ngắn ngủi mỏng manh thỉnh thoảng khiến cho đôi lông mi đen dài thật dày rung động, mới mang đến cho hài tử này một chút sức sống.“Tiểu thư ngốc……….” Vân Lạc không biết trong nháy mắt kia cảm giác trong nội tâm mình là cái gì, chính là cảm thấy được khi nhìn đến bộ dáng kia của y, trong lòng mình phi thường khó chịu. (by Tịch Vu)
Một bên gọi tên y, Vân Lạc một bên đưa tay sờ sờ mặt y. Liên Ngu Sơn tựa hồ nghe được thanh âm của hắn, lông mi dài khẽ run rẩy, cố hết sức mở to mắt, sau khi mê mê mang mang nhìn một lúc lâu, mới nhận rõ là ai tới.“Thái, Thái tử điện hạ…….”“Liên Ngu Sơn, nghe nói ngươi bị bệnh, bổn cung đến thăm ngươi.” Vân Lạc ghé vào bên gối đầu của y nhẹ giọng nói. “Thái tử điện hạ, thực xin lỗi….Ta, ta, ta đã lâu không đên cùng ngươi lên lớp…..” Liên Ngu Sơn nói xong mấy câu đó, tựa hồ như mất đi rất nhiều khí lực, ngừng lại nghỉ trong chốc lát, lại
chậm chạp nói: “Ngươi, ngươi đừng nóng giận, chờ ta khỏe lại, ta lại quay lại trong cung giúp….giúp ngươi…….” “Liên Ngu Sơn, ngươi đừng lo lắng. Bổn cung không giận ngươi. Việc học của bổn cung đều đã hoàn thành,
không cần ngươi đến hỗ trợ.” Vân Lạc nhìn bộ dáng đó của y, trong lòng liền ê ẩm, dường như còn có chút đau. Liên Ngu Sơn nghe nói vậy, tựa hồ thật cao hứng, con ngươi vẩn đục ảm đạm trong phút chốc trở nên đen
láy tinh lượng, nói: “Như vậy…..như vậy là tốt rồi. Thái tử điện hạ ngàn vạn lần không được…….không được quên việc học……Gia gia nói, người phải tài đức sáng suốt, phải tự mình cố gắng, siêng năng, mới có thể….có thể kế thừa ngai vị……khụ khụ khụ……..” Liên Ngu Sơn đột nhiên ho khan kịch liệt, khiến cho Vân Lạc cảm thấy hoảng sợ. Liên phu nhân đứng một bên liền bước lên đem nhi tử của mình ôm vào trong lòng. Nàng vốn định kêu nhi tử đừng nói nữa, chính là lại nghĩ đến đứa nhỏ này sau này chỉ sợ vài câu cũng không nói được nữa, liền không có mở miệng, nước mắt trongphút chốc lại nhanh chóng rơi xuống. (by Tịch Vu) Vân Lạc thấy tiểu thư ngốc thật vất vả mới dừng lại cơn ho khan, hơi thở lại mỏng manh đến cực điểm, vội vàng từ trong lòng ngực lấy ra một vật, đối Liên phu nhân nói: “Đây là ta cho người thần tốc trong mấy đêm liền, vừa mới từ Thủy thần điện đưa tới Duyên Mệnh Quả, mau mau cho y ăn vào.” Liên phu nhân giống như không thể tin được trừng lớn hai mắt, qua một lúc lâu mới kịp phản ứng lại, giống như vừa được cứu mạng, hai tay run rẩy nhận lấy, vội gọi:“Ngự y! Ngự y!” Ngự y vẫn đang ở ngoài cửa chờ đợi, vội vàng đi vào. Liên phu nhân liền đem Duyên Mệnh quả đưa cho hắn, ngự y vui vẻ nói:“Như vậy, tiểu công tử liền được cứu rồi.” Nói xong liền vội vàng mang theo hòm thuốc đi xuống, phút chốc đã chế thành nước, bưng lên. Vân Lạc nhìn Liên phu nhân cẩn thận bón cho nhi tử uống vào, tiểu thư ngốc sắc mặt một trận ửng hồng, tiếp
theo liền mơ màng tiến vào giấc ngủ nặng nề. Ngự y nói đây là dược hiệu phát huy tác dụng, đại khái ngủ khoảng ba, bốn ngày, sau khi tỉnh lại, y sẽ không còn đáng ngại nữa. Liên phu nhân cuối cùng cũng yên lòng, vui quá mà khóc, đột nhiên nhớ tới tiểu Thái tử đứng ở một bên, vội vàng quỳ xuống đối hắn dập đầu liên tục.“Thần thiếp tạ ơn Thái tử điện hạ! Tạ ơn ân cứu mạng của Thái tử điện hạ.” “Liên phu nhân xin mau mau đứng lên!” Vân Lạc phải đi qua đỡ nàng, đột nhiên đầu óc chuyển nhanh, lập tức hiểu được dụng ý vì sao phụ thân không cho Phụ hoàng ban thưởng quả, lại để cho mình tự tay đưa tới, nói: “Liên phu nhân không cần phải khách khí. Duyên Mệnh quả tuy là báu vật Hoàng gia, không được ban thưởng cho ngoại nhân, nhưng tiểu thư……Liên Ngu Sơn là Thái tử phi tương lai của bổn cung, bổn cung như thế nào lại đối hắn keo kiệt a.”“Cái gì!?”Liên phu nhân sửng sốt. Vân Lạc nói: “Liên phu nhân nên biết, Duyên Mệnh quả nếu không phải người của Hoàng tộc, tuyệt đối không được hưởng dụng. Vân quốc ta hơn năm trăm năm qua, bất quá cũng chỉ ban thưởng có chín quả cho thần tử khác họ mà thôi.” Liên phu nhân tất nhiên biết, bởi vậy lúc đầu mới có thể không tin nổi, nhưng sau đó dưới sự kinh hỉ kia không có nghĩ lại. Lúc này lắp bắp nói:“Chính là….chính là….chính là Ngu Sơn nhà ta là nam hài tử a.” “Bổn cung biết.” Vân Lạc lộ ra biểu tình kỳ quái, tựa hồ như đang hỏi là có vấn đề gì sao? Liên phu nhân liền nhớ tới đương kim Quốc mẫu cũng là một người nam nhân, nhất thời á khẩu không đáp lời được. Qua một lúc lâu sau, mới nói:
“Ngu Sơn tư chất ngu dốt, thân thể lại ốm yếu, chỉ sợ tương lai, tương lại…………” Liên phu nhân ý muốn nói tương lai làm sao có thể hầu hạ Thái tử? Như thế nào giúp Thái tử nối dõi tông đường? Chính là lại nghĩ tới, Thái tử rốt cuộc cũng mới chỉ có tám tuổi, đối hắn nói những việc này tựa hồ không tốt lắm, hơn nữa dù có nói hắn cũng chưa chắc đã hiểu được.Vân Lạc lại hiểu lầm, mi dài khẽ chớp, trừng mắt lên, nói: “Bổn cung mặc kệ tất cả. Dù sao y ăn xong Duyên Mệnh quả, thân thể rất nhanh sẽ tốt lên. Chờ bổn cung trưởng thành, liền muốn thú y về làm Thái tử phi!” Liên phu nhân có chút luống cuống, không biết Hoàng thượng cùng Liên lão tương đến cùng rốt cuộc là có ý tứ gì. Nhi tử đột nhiên bị bệnh, tướng công nàng làm Đô đốc Ngự sử nửa năm trước đã đi Giang Nam, đến bây giờ còn không có nhanh chóng trở về. Liên lão tương là một người luôn lấy quốc sự làm trọng, trưởng tôn tối sủng ái bệnh thành như vậy, cũng không hề bỏ công phu chạy đến xem vài lần. Chính mình mặc dù biết rõ là miễn cưỡng, nhưng là cũng mấy lần mặt dày đi qua năn nỉ lão gia đi hướng Hoàng thượng xin thuốc, nhưng là đều bị vị ‘Vô vận thù công’ này cự tuyệt. Vốn nghĩ rằng nhi tử đã muốn vôvọng, ai ngờ hôm nay Hoàng Thái tử điện hạ lại tự mình đem Duyên Mệnh quả vô cùng trân quý đến đây, chính là không ngờ lại có một màn tính toán kinh người đến như vậy. Vân Lạc mới mặc kệ tất cả. Hắn biết tiểu thư ngốc này từ lúc sinh ra đã bị bệnh, là một loại bệnh trong cơ thể không thể điều trị dứt được. Loại bệnh này chỉ cần hảo hảo điều dưỡng, hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn. Chính là trước đó mấy hôm y bị nhiễm cảm phong hàn, lại không được điều trị đúng lúc, liền do chữa trị chậm trễ mà biến thành viêm phổi, sau đó giống như khiến cho căn bệnh từ tì thận phát tác, tiếp tục liền dần biến thành không thể cứu vãn được. Chính mình thật vất vả mới từ chỗ của phụ thân cầu đến được Duyên Mệnh quả cứu mạng để mang đến đây, đương nhiên phải thuận tiện đưa tay kiếm được lợi tức thật tốt về cho mình, bằng không chẳng phải là trắng trợn phá hủy quy củ của Hoàng gia sao. (by Tịch Vu) Vân Lạc quyết tâm hạ kết luận, dù là ai cũng không thể thay đổi được. Điểm này cùng với hai vị phụ thân của hắn, thế nhưng thật ra lại giống nhau như đúc. Hắn cố chấp ở lại Liên phủ vài ngày, thẳng đến khi tiểu thư ngốc tỉnh lại, lúc này mới yên lòng, xoa nắn khuôn mặt của y, nói:“Thịt đều hụt đi rất nhiều, nhanh nhanh bồi bổ đầy đủ lại cho bổn cung.” Tiểu thư ngốc cũng biết mình mới từ cửa Quỷ môn quan dạo một vòng trở về, mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt thân thiết của tiểu Thái tử, lại nghe nói hắn là vì mình mà cầu đến Duyên Mệnh quả, còn canh giữ ở bên cạnh mình ba ngày, trong lòng liền cảm động tột đỉnh.“Thái tử điện hạ………” Hai mắt to to đen tròn của Liên Ngu Sơn bắt đầu dâng đầy nước mắt, dính vào trên lông mi run run, đôi môi dày đầy đặn vừa mới uống dược xong hãy còn ướt át.Vân Lạc ở trên miệng y hôn một hơi, cầm tay y nói: “Ngươi này tiểu thư ngốc! Ngươi khả là người của ta, không có sự cho phép của ta, không cho phép ngươi sau này lại sinh bệnh!” Liên Ngu Sơn mặt đỏ lên, trong lòng hết sức cao hứng. Trước kia khi tiểu Thái tử thân thân y, y hãy còn cảm thấy là lạ, nam hài tử sao có thể thân thân với nam hài tử như vậy? Chính là sau này bị thân thân nhiều như vậy, cũng thành thói quen. Lúc này lại đột nhiên phát hiện, chính mình kỳ thật thực thích như thế.
Trộm liếc hai má của tiểu Thái tử tuấn mỹ một cái, không biết có phải do bệnh còn chưa hết hay không, Liên Ngu Sơn cảm thấy tim mình như đang đập ‘phanh phanh’ thật mạnh.Liên phu nhân ở bên cạnh nhìn hai nam hài, cũng không biết là nên vui hay nên buồn. Đăng bởi: admin
Đêm khuya, bên ngoài Liên Tướng phủ, một chiếc xe ngựa xa hoa nhưng không hề lộ vẻ phô trương cấp tốc ngừng lại, một thân hình nam hài bảy, tám tuổi y phục hoa lệ, không đợi có người tới đỡ, nhảy khỏi xe ngựa, hướng bên trong phủ phóng vào. Không người nào dám ngăn cản hắn, cũng không muốn ngăn cản hắn, bởi vì hắn chính là người thừa kế của Minh Nguyệt Vương triều của Đại Vân quốc, đương kim Thái tử Vân Lạc. Vân Lạc một hơi vọt vào một viện tử thanh nhã sâu trong phủ đệ, trong sân có rất nhiều người cả nam lẫn nữ đang đứng, tất cả trông đều ảm đạm, thần sắc bi thương. (by Tịch Vu) “Tiểu thư ngốc!” (Tịch: sát nghĩa mà nói, nó nghĩa là con mọt sách ngốc) Vân Lạc trong lòng cả kinh, một cước đá văng cánh cửa phòng ngủ rồi xông vào. Liên phu nhân nguyên bản canh giữ bên giường đứa con cũng bị hắn làm cho hoảng sợ, cuống quít nâng lênkhuôn mặt đang rơi đầy lệ.“Tiểu thư ngốc!” Vân Lạc căn bản không phát hiện Liên phu nhân, thẳng hướng giường của Liên Ngu Sơn phóng đến. Toàn thân y phù thũng, gương mặt nguyên bản trắng noãn mượt mà, hiện tại sắc mặt vàng vọt, từ gương mặt
đến cơ thể đều lộ rõ vẻ suy sụp yếu đuối, nhấn lên da tạo thành một vết lõm nhỏ, sau một lúc lâu đều không thấy trở lại bình thường. Môi tái nhợt, giống như thoa lên một tầng phấn trắng, nhìn thấy liền khiến cho lòng người kinh hãi. Chỉ có hô hấp ngắn ngủi mỏng manh thỉnh thoảng khiến cho đôi lông mi đen dài thật dày rung động, mới mang đến cho hài tử này một chút sức sống.“Tiểu thư ngốc……….” Vân Lạc không biết trong nháy mắt kia cảm giác trong nội tâm mình là cái gì, chính là cảm thấy được khi nhìn đến bộ dáng kia của y, trong lòng mình phi thường khó chịu. (by Tịch Vu)
Một bên gọi tên y, Vân Lạc một bên đưa tay sờ sờ mặt y. Liên Ngu Sơn tựa hồ nghe được thanh âm của hắn, lông mi dài khẽ run rẩy, cố hết sức mở to mắt, sau khi mê mê mang mang nhìn một lúc lâu, mới nhận rõ là ai tới.“Thái, Thái tử điện hạ…….”“Liên Ngu Sơn, nghe nói ngươi bị bệnh, bổn cung đến thăm ngươi.” Vân Lạc ghé vào bên gối đầu của y nhẹ giọng nói. “Thái tử điện hạ, thực xin lỗi….Ta, ta, ta đã lâu không đên cùng ngươi lên lớp…..” Liên Ngu Sơn nói xong mấy câu đó, tựa hồ như mất đi rất nhiều khí lực, ngừng lại nghỉ trong chốc lát, lại
chậm chạp nói: “Ngươi, ngươi đừng nóng giận, chờ ta khỏe lại, ta lại quay lại trong cung giúp….giúp ngươi…….” “Liên Ngu Sơn, ngươi đừng lo lắng. Bổn cung không giận ngươi. Việc học của bổn cung đều đã hoàn thành,
không cần ngươi đến hỗ trợ.” Vân Lạc nhìn bộ dáng đó của y, trong lòng liền ê ẩm, dường như còn có chút đau. Liên Ngu Sơn nghe nói vậy, tựa hồ thật cao hứng, con ngươi vẩn đục ảm đạm trong phút chốc trở nên đen
láy tinh lượng, nói: “Như vậy…..như vậy là tốt rồi. Thái tử điện hạ ngàn vạn lần không được…….không được quên việc học……Gia gia nói, người phải tài đức sáng suốt, phải tự mình cố gắng, siêng năng, mới có thể….có thể kế thừa ngai vị……khụ khụ khụ……..” Liên Ngu Sơn đột nhiên ho khan kịch liệt, khiến cho Vân Lạc cảm thấy hoảng sợ. Liên phu nhân đứng một bên liền bước lên đem nhi tử của mình ôm vào trong lòng. Nàng vốn định kêu nhi tử đừng nói nữa, chính là lại nghĩ đến đứa nhỏ này sau này chỉ sợ vài câu cũng không nói được nữa, liền không có mở miệng, nước mắt trongphút chốc lại nhanh chóng rơi xuống. (by Tịch Vu) Vân Lạc thấy tiểu thư ngốc thật vất vả mới dừng lại cơn ho khan, hơi thở lại mỏng manh đến cực điểm, vội vàng từ trong lòng ngực lấy ra một vật, đối Liên phu nhân nói: “Đây là ta cho người thần tốc trong mấy đêm liền, vừa mới từ Thủy thần điện đưa tới Duyên Mệnh Quả, mau mau cho y ăn vào.” Liên phu nhân giống như không thể tin được trừng lớn hai mắt, qua một lúc lâu mới kịp phản ứng lại, giống như vừa được cứu mạng, hai tay run rẩy nhận lấy, vội gọi:“Ngự y! Ngự y!” Ngự y vẫn đang ở ngoài cửa chờ đợi, vội vàng đi vào. Liên phu nhân liền đem Duyên Mệnh quả đưa cho hắn, ngự y vui vẻ nói:“Như vậy, tiểu công tử liền được cứu rồi.” Nói xong liền vội vàng mang theo hòm thuốc đi xuống, phút chốc đã chế thành nước, bưng lên. Vân Lạc nhìn Liên phu nhân cẩn thận bón cho nhi tử uống vào, tiểu thư ngốc sắc mặt một trận ửng hồng, tiếp
theo liền mơ màng tiến vào giấc ngủ nặng nề. Ngự y nói đây là dược hiệu phát huy tác dụng, đại khái ngủ khoảng ba, bốn ngày, sau khi tỉnh lại, y sẽ không còn đáng ngại nữa. Liên phu nhân cuối cùng cũng yên lòng, vui quá mà khóc, đột nhiên nhớ tới tiểu Thái tử đứng ở một bên, vội vàng quỳ xuống đối hắn dập đầu liên tục.“Thần thiếp tạ ơn Thái tử điện hạ! Tạ ơn ân cứu mạng của Thái tử điện hạ.” “Liên phu nhân xin mau mau đứng lên!” Vân Lạc phải đi qua đỡ nàng, đột nhiên đầu óc chuyển nhanh, lập tức hiểu được dụng ý vì sao phụ thân không cho Phụ hoàng ban thưởng quả, lại để cho mình tự tay đưa tới, nói: “Liên phu nhân không cần phải khách khí. Duyên Mệnh quả tuy là báu vật Hoàng gia, không được ban thưởng cho ngoại nhân, nhưng tiểu thư……Liên Ngu Sơn là Thái tử phi tương lai của bổn cung, bổn cung như thế nào lại đối hắn keo kiệt a.”“Cái gì!?”Liên phu nhân sửng sốt. Vân Lạc nói: “Liên phu nhân nên biết, Duyên Mệnh quả nếu không phải người của Hoàng tộc, tuyệt đối không được hưởng dụng. Vân quốc ta hơn năm trăm năm qua, bất quá cũng chỉ ban thưởng có chín quả cho thần tử khác họ mà thôi.” Liên phu nhân tất nhiên biết, bởi vậy lúc đầu mới có thể không tin nổi, nhưng sau đó dưới sự kinh hỉ kia không có nghĩ lại. Lúc này lắp bắp nói:“Chính là….chính là….chính là Ngu Sơn nhà ta là nam hài tử a.” “Bổn cung biết.” Vân Lạc lộ ra biểu tình kỳ quái, tựa hồ như đang hỏi là có vấn đề gì sao? Liên phu nhân liền nhớ tới đương kim Quốc mẫu cũng là một người nam nhân, nhất thời á khẩu không đáp lời được. Qua một lúc lâu sau, mới nói:
“Ngu Sơn tư chất ngu dốt, thân thể lại ốm yếu, chỉ sợ tương lai, tương lại…………” Liên phu nhân ý muốn nói tương lai làm sao có thể hầu hạ Thái tử? Như thế nào giúp Thái tử nối dõi tông đường? Chính là lại nghĩ tới, Thái tử rốt cuộc cũng mới chỉ có tám tuổi, đối hắn nói những việc này tựa hồ không tốt lắm, hơn nữa dù có nói hắn cũng chưa chắc đã hiểu được.Vân Lạc lại hiểu lầm, mi dài khẽ chớp, trừng mắt lên, nói: “Bổn cung mặc kệ tất cả. Dù sao y ăn xong Duyên Mệnh quả, thân thể rất nhanh sẽ tốt lên. Chờ bổn cung trưởng thành, liền muốn thú y về làm Thái tử phi!” Liên phu nhân có chút luống cuống, không biết Hoàng thượng cùng Liên lão tương đến cùng rốt cuộc là có ý tứ gì. Nhi tử đột nhiên bị bệnh, tướng công nàng làm Đô đốc Ngự sử nửa năm trước đã đi Giang Nam, đến bây giờ còn không có nhanh chóng trở về. Liên lão tương là một người luôn lấy quốc sự làm trọng, trưởng tôn tối sủng ái bệnh thành như vậy, cũng không hề bỏ công phu chạy đến xem vài lần. Chính mình mặc dù biết rõ là miễn cưỡng, nhưng là cũng mấy lần mặt dày đi qua năn nỉ lão gia đi hướng Hoàng thượng xin thuốc, nhưng là đều bị vị ‘Vô vận thù công’ này cự tuyệt. Vốn nghĩ rằng nhi tử đã muốn vôvọng, ai ngờ hôm nay Hoàng Thái tử điện hạ lại tự mình đem Duyên Mệnh quả vô cùng trân quý đến đây, chính là không ngờ lại có một màn tính toán kinh người đến như vậy. Vân Lạc mới mặc kệ tất cả. Hắn biết tiểu thư ngốc này từ lúc sinh ra đã bị bệnh, là một loại bệnh trong cơ thể không thể điều trị dứt được. Loại bệnh này chỉ cần hảo hảo điều dưỡng, hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn. Chính là trước đó mấy hôm y bị nhiễm cảm phong hàn, lại không được điều trị đúng lúc, liền do chữa trị chậm trễ mà biến thành viêm phổi, sau đó giống như khiến cho căn bệnh từ tì thận phát tác, tiếp tục liền dần biến thành không thể cứu vãn được. Chính mình thật vất vả mới từ chỗ của phụ thân cầu đến được Duyên Mệnh quả cứu mạng để mang đến đây, đương nhiên phải thuận tiện đưa tay kiếm được lợi tức thật tốt về cho mình, bằng không chẳng phải là trắng trợn phá hủy quy củ của Hoàng gia sao. (by Tịch Vu) Vân Lạc quyết tâm hạ kết luận, dù là ai cũng không thể thay đổi được. Điểm này cùng với hai vị phụ thân của hắn, thế nhưng thật ra lại giống nhau như đúc. Hắn cố chấp ở lại Liên phủ vài ngày, thẳng đến khi tiểu thư ngốc tỉnh lại, lúc này mới yên lòng, xoa nắn khuôn mặt của y, nói:“Thịt đều hụt đi rất nhiều, nhanh nhanh bồi bổ đầy đủ lại cho bổn cung.” Tiểu thư ngốc cũng biết mình mới từ cửa Quỷ môn quan dạo một vòng trở về, mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt thân thiết của tiểu Thái tử, lại nghe nói hắn là vì mình mà cầu đến Duyên Mệnh quả, còn canh giữ ở bên cạnh mình ba ngày, trong lòng liền cảm động tột đỉnh.“Thái tử điện hạ………” Hai mắt to to đen tròn của Liên Ngu Sơn bắt đầu dâng đầy nước mắt, dính vào trên lông mi run run, đôi môi dày đầy đặn vừa mới uống dược xong hãy còn ướt át.Vân Lạc ở trên miệng y hôn một hơi, cầm tay y nói: “Ngươi này tiểu thư ngốc! Ngươi khả là người của ta, không có sự cho phép của ta, không cho phép ngươi sau này lại sinh bệnh!” Liên Ngu Sơn mặt đỏ lên, trong lòng hết sức cao hứng. Trước kia khi tiểu Thái tử thân thân y, y hãy còn cảm thấy là lạ, nam hài tử sao có thể thân thân với nam hài tử như vậy? Chính là sau này bị thân thân nhiều như vậy, cũng thành thói quen. Lúc này lại đột nhiên phát hiện, chính mình kỳ thật thực thích như thế.
Trộm liếc hai má của tiểu Thái tử tuấn mỹ một cái, không biết có phải do bệnh còn chưa hết hay không, Liên Ngu Sơn cảm thấy tim mình như đang đập ‘phanh phanh’ thật mạnh.Liên phu nhân ở bên cạnh nhìn hai nam hài, cũng không biết là nên vui hay nên buồn. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.