Ngu Quân Như Sơn

Chương 24

Thập Thế

27/04/2017

CHƯƠNG 24

Lại bị áp tải về đại lao quen thuộc, Liên Ngu Sơn dựa vào vách tường chậm rãi ngồi xuống, nằm vật lên chiếu. Cơn đau đớn lúc bị xé rách đã bớt đi nhiều, chính là vết máu cùng bạch trọc vẫn còn đang chảy xuống khiến cho y có chút sầu lo. Liên Ngu Sơn nhớ rõ Vân Lạc ở trong thân thể của y phóng ra hai lần, mỗi một lần đều nóng rực khiến cho y toàn thân phát run. Hôm nay là ngày đầu tiên sau khi y dùng đản tử đan, dược hiệu phát tác mãnh liệt, không biết là trong bụng mình có hay không cơ hội mang thai con nối dõi của Vân Lạc.Liên Ngu Sơn nhìn trần lao ẩm ướt loang lổ, đưa tay đặt lên phần bụng bằng phẳng của mình. Đáp án, hẳn là rất nhanh sẽ biết được.Sau khi tân hoàng đăng cơ là quốc tang của Tiên hoàng, cử hành suốt ba ngày ba đêm. Linh cữu của Tiênhoàng phải vận chuyển từ kinh thành Thương Lãng đến đúng lăng mộ Hoàng tộc ở chân núi Vu Linh, trong khoảng thời gian đó còn rất nhiều nghi thức tế điển phiền phức bận rộn, không đủ sức làm hết từng cái.

Đợi đến khi quốc tang chân chính kết thúc, mọi sự hoàn thành, đã là hơn nửa tháng sau. Vân Lạc sau khi chính thức thượng triều gặp phải chuyện thứ nhất, không phải là xử trí những người có liên

quan đến vụ ám sát, cũng không phải chuyện quan trọng của triều đình, mà là lập hậu.

Vân Lạc năm nay mười tám tuổi, còn chưa có đại hôn. Tiên hoàng băng hà, dựa theo tổ chế, tân hoàng phải giữ đạo hiếu ba năm, nếu như trong trăm ngày không mau chóng lập thất, liền trong ba năm sau đó không thể đón dâu. Cái gọi là nước không thể không có vua, mà quân không thể vô hậu. Nếu trong hậu cung không có một Hoàng hậu hiền lương thục đức, luôn làm cho lòng người không yên. Huống chi dưới gối Hoàng thượng không có con nối dõi, càng khiến cho chúng thần lo sợ. Minh Nguyệt Vương triều liên tục hai đời đế vương tang mệnh dưới tay thích khách, thật sự là dọa đến lá gan của những đại thần này, mà Vân Kha năm đó cố chấp cũng là ký ức mới mẻ đối với bọn họ, không khỏi lo lắng vị tân quân này cũng sẽ tiếp nối truyền thống của Tiên hoàng, chậm chạp không chịu đại hôn. Bởi vậy mọi người đều kiên cường cứng rắn, muốn để vị tân quân này ở trong trăm ngày liền hoàn thành chung thân đại sự.

Trong triều đình, chúng thần đưa ra kiến nghị lập hậu, đủ loại quan viên cũng theo đó phụ họa. Vân Lạc ở trên long ỷ, từ chối cho ý kiến, cuối cùng nói:“Việc này để trẫm suy nghĩ một chút, lần sau lại bàn tiếp.” Hắn trước giờ luôn tràn đầy mãn truyện trong lòng, giờ phút này đã sớm hóa thành hư ảo, tâm giống như tro tàn, lập hay không lập hậu đối với hắn không là gì cả. Chính là hắn hiện tại vẫn còn thương tâm, thật sự không có loại tâm tình này, chỉ hy vọng thật kiên định vì phụ hoàng giữ trọn đạo hiếu ba năm, dĩ tẫn hiếu đạo.



Chính là chúng thần Vân quốc lại không buông tha hắn, từ đó về sau nhiều ngày liền đều thượng tấu, tấu chương giống như hoa tuyết bay vào trong Ngự thư phòng của Vân Lạc, ngay cả ‘bất hiếu có ba, vô hậu lớn nhất’, đến hậu cung không có người lo liệu, Hoàng thượng có ít người hầu hạ,…đủ loại lí do đều được đưa ra tất cả. Thậm chí có một vị đại thần lại thượng tấu nói, Chiêu Dương Hầu nhập chủ hậu cung mười tám năm, chuyên chế thống trị, khiến cho rất nhiều quy củ của hậu cung dần dần không còn thỏa đáng, nếu không có một vị Hoàng hậu ‘bình thường’ nữa, sẽ đem quy củ cùng truyền thống hơn trăm năm của Minh Nguyệt Vương triều đánh rơi đến hầu như không còn. Vân Lạc nhìn đống tấu chương đó liền thấy phiền, không khỏi bội phục phụ hoàng năm đó có thể bất động thanh sắc nhẫn nại đến năm hai mươi lăm tuổi. Bất quá nghĩ đến đó, bên cạnh phụ hoàng khi đó hình như có một cung nhân kêu Liên Tích làm bạn, đại khái bởi vì như vậy, mới có thể kiên định đi. Có người làm bạn, tổng so với chính mình một thân cô độc phấn đấu cũng tốt hơn nhiều lắm.Nghĩ đến đây, tự nhiên sẽ thấy nhớ tới người kia.Vân Lạc một trận phiền lòng. Hắn cũng không rõ chính mình vì sao lại đem khối ngọc giác kia đưa trả lại cho y. Có lẽ đó là bởi vì một phen tình ý thiếu niên của hắn năm đó, có lẽ là bởi vì trên mặt ngọc kia có lời chúc phúc bình an hắn tự tay khắc lên đó, có lẽ…là bởi vì hắn cũng không muốn cùng y từ nay về sau là thiên nhai mạch lộ nhân…

Án kiện ám sát Tiên hoàng dần dần được thẩm tra xử lý, những người liên lụy qua một thời gian không lâu nữa sẽ lần lượt cân nhắc mức hình phạt, đến lúc đó, chính mình sẽ đối mặt với y như thế nào? Là trảm thủ thị chúng? Hay là ban thưởng y toàn thây?Không, hắn không làm được. Để cho người ở trong lòng hắn kia, hai gò má đỏ bừng, thân thể mềm mại tuyết trắng chứa đầy tình cảm mãnh liệt run rẩy biến thành một khối thi thể lạnh lẽo; để cho đôi mắt đen thẫm sáng ngời kia, luôn dùng ánh mắt ngại ngùng chăm chú nhìn hắn vĩnh viễn không còn mở ra nữa; để cho tiểu thư ngốc thông minh thiện lương, lúc nào cũng khuyên hắn lấy dân làm trọng, tâm vì thiên hạ từ nay về sau không còn mở miệng…

Vân Lạc chỉ cần nghĩ đến đây một chút, đã cảm thấy rằng không bằng để cho mình chết đi mới thật tốt. Sau ngọ ngày hôm đó, Vân Lạc ở trong Ngự hoa viên tản bộ thông khí. Vẫy lui Hỉ Hoàn cùng phần đông cung thị, Vân Lạc một mình lững thững đi trong sân vắng, nhưng lại bất tri bất giác đi đến dưới tàng cây cổ thụ ở hậu viên.Cây đại thụ đã có đến vài chục năm tuổi, vẫn đang ra lá rất màu mỡ, xanh um tươi tốt, nhưng là, năm đó haiđứa nhỏ vô tư hôn môi chơi đùa, hiện giờ đã không còn nữa. Vân Lạc không khỏi nhìn cành lá rậm rạp xanh biếc ngẩn người, hồi tưởng lại tình cảnh năm đó Liên Ngu Sơn ở dưới tàng cây, mình ở trên cây, khóe miệng chậm rãi lộ ra một nụ cười hoài niệm.

“Uy, ngươi còn muốn ở đó ngẩn người bao lâu?”Bỗng nhiên một thanh âm thanh thúy dễ nghe không khách khí vang lên. Vân Lạc đối thân ảnh ẩn nấp ở trong đám cành lá nói:“Ta ngây người mặc ta, ngươi leo cây của ngươi, chúng ta có liên quan gì sao.” Cành cây phát ra tiếng ào ào, hé lộ một gương mặt trẻ tuổi liều diễm từ trong lá cây xanh biếc đi ra. “Ai nói không liên quan? Bổn cô nương ở phía trên hóng mát, ngươi đứng phía dưới quá vướng bận.” “Vướng bận?”Vân Lạc nghiêng đầu nói:“Ngươi ở phía trên, ta ở phía dưới, làm sao vướng bận?” Cô nương kia đỏ mặt cười, mạnh mẽ nói:“Tóm lại chính là vướng bận. Uy, ngươi mau tránh ra.” Vân Lạc mỉm cười, nói:“Ta thấy ngươi là leo quá cao, xấu hổ đi.”Cô nương kia bị hắn nói trúng, thẹn quá hóa giận, vẫn mạnh miệng nói: “Đương nhiên không phải. Bổn cô nương leo lên được, tự nhiên sẽ xuống được.” “Thật vậy sao.”Vân Lạc nhún nhún vai, thản nhiên nói:“Một khi đã như vậy, tại hạ liền cáo từ, miễn cho làm vướng bận chuyện của cô nương.” Nói xong xoay người liền đi.Cô nương kia không nghĩ là hắn thật sự đi rồi, không khỏi khẩn trương, liên thanh kêu: “Ai, đừng đi, đừng đi, ngươi quay lại…”Vân Lạc chậm rãi quay đầu lại nói: “Cô nương, còn việc gì sao?” Cô nương kia gắt gao cắn chặt đôi môi đầy đặn, nhịn một chút, thấy mặt Vân Lạc giống như không kiên nhẫn, cuối cùng không chịu được khủng hoảng trong tâm, nhỏ giọng nói:“Ta, ta, ta xấu hổ…”Trong thanh âm đã ẩn ẩn chứa sự nghẹn ngào. Vân Lạc nói: “Ngươi vừa rồi đối ta thật không khách khí, ta cũng không cùng ngươi so đo. Chính là ta không thích làm chuyện bao đồng. Ngươi nếu nghĩ muốn ta giúp ngươi, liền nói thẳng ra, bằng không ta đi.”

Cô nương kia kinh ngạc mở lớn mắt, cho là mình nghe lầm. Trên đời này thế nhưng lại có người không hề biết thương hương tiếc ngọc như thế sao? Nàng cẩn thận nhìn sang Vân Lạc, phát hiện hắn thật sự không nói giỡn, cũng không phải cố ý làm khó, coi

như là nghiêm túc. Mắt thấy Vân Lạc lại muốn đi, không khỏi bật thốt lên:“Cầu ngươi, giúp ta xuống dưới…” Nàng từ nhỏ vốn kiêu ngạo hiếu thắng, chưa từng cầu người khác, chính là giờ phút này đối mặt với Vân Lạc, lại tự nhiên mà nói ra một câu như vậy. Vân Lạc nhẹ nhàng nhảy lên, vân phục đong đưa, lộ ra dáng người nhanh nhẹn, còn chưa phục hồi tinh thần, đã bị hắn ôm lấy, xoay người nhảy xuống dưới tàng cây.“Được rồi.”Vân Lạc buông nàng xuống, xoay người muốn đi. “Từ từ…”Cô nương kia gọi hắn.Vân Lạc quay đầu, trên mặt đã lộ rõ vẻ không kiên nhẫn. Cô nương kia mặt đỏ bừng, ngượng ngập nói:“Đa tạ ngươi giúp ta. Ngươi…ngươi hôm nay cũng là đến gặp Chiêu Dương Hầu điện hạ sao?” Vân Lạc nhớ đã nhiều ngày nay mấy lão nhân trên triều không chỉ riêng với mình nhọc công oanh tạc, cònnghĩ ra mấy chủ ý đánh tới chỗ mẫu hậu. Thiếu nữ này cũng không biết là khuê tú nhà vị đại thần nào, nói vậy là hôm nay cũng bị mang đến chỗ mẫu hậu tiến cử. Hơn nữa mấy đại thần này đã từng có vết xe đổ, bởi vậy không riêng gì thục nữ danh môn, đệ tử thế gia chưa kịp đôi mươi, phong thái tuấn tú cũng đều tiến cử lên. Ngay cả trong danh sách dâng phi trên án trác của mình cũng có tám, chín vị thân phận cao quý như vậy, tài sắc vẹn toàn đến dự tuyển vi nam hậu. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngu Quân Như Sơn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook