Chương 33
Thập Thế
27/04/2017
CHƯƠNG 33
Vân Lạc nói xong, xoay người mang theo Hỉ Hoàn rời đi. Tiểu thần thị không dám chậm trễ Hoàng thượng, nhắm mắt theo đuôi đi ra ngoài điện, thẳng đến khi Hoàng thượng nói:“Được rồi, quay về xem người nọ ra sao đi.”Lúc này mới khom người đáp ứng, đợi Hoàng thượng đi xa, vội vàng quay về nội cung. “Công tử, công tử.” Tiểu Cửu đi vào trong nội thất, Liên Ngu Sơn vẫn cuộn mình ở trong góc đằng sau bình phong, cơn ho khan đã dừng, thở dốc mỏng manh.“Liên công tử, ngươi làm sao vậy?” Liên Ngu Sơn hé mở nửa mắt, vô thần nhìn mặt đất, đôi môi tái nhợt mím chặt, rên rỉ một tiếng, vẫn không trả lời. Tiểu Cửu đưa áo cho y, chậm rãi đỡ y quay về giường, khi nâng lên hai chân y, đột nhiên thấy phần dưới tấm áo đơn có thấm nhiều vết máu lốm đốm.“Máu! Máu! Công tử, ngươi chảy máu.” Tiểu Cửu kinh hoàng.“Thuốc……” Liên Ngu Sơn ôm lấy bụng, rên rỉ mỏng manh. Trong bụng từng đợt co rút đau đớn, khiến cho hơi thở của y yếu ớt. Phía sau không kịp sắc thuốc, Tiểu Cửu vội vàng chạy đến mở ngăn tủ ra, lấy đan dược Vân Ly chuẩn bị riêng cho Liên Ngu Sơn.“Công tử, nhiều thuốc như thế, lấy loại nào a? Loại giữ thai sao……” Tiểu Cửu vừa mang bình thuốc ra vừa kinh hoàng hỏi.Liên Ngu Sơn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cắn chặt răng run run nói: “Đúng…nhanh lên…” Tiểu Cửu vội vàng lấy ra loại thuốc thích hợp, đưa cho Liên Ngu Sơn ăn vào một viên. Liên Ngu Sơn vừa rồi cực kỳ khẩn trương, lại thở quá gấp, ho khan mãnh liệt, lúc này toàn thân hầu như hư
thoát, sắc mặt xám trắng.“Công tử, ngài có muốn ta tìm đại thần quan đến không, giúp ngài xem một chút?” “Không…”Liên Ngu Sơn vội vàng kéo tay Tiểu Cửu, suy yếu nói: “Không cần đi. Hoàng thượng, Hoàng thượng hiện tại, ở nơi nào…” “Nhưng mà, nhưng mà ngươi đổ máu…”“Không có gì đáng ngại…Rất nhanh sẽ ổn thôi, không có việc gì đâu…” Liên Ngu Sơn xoa nhẹ bụng của mình, không ngừng tự nói: “Không có việc gì, không có việc gì đâu…” Y cùng Vân Lạc đã rời khỏi nhau hơn ba tháng. Ngày ấy tuy rằng Vân Lạc phát hiện ra y gầy yếu, nhưng là đại điện thẩm vấn tối tăm, tâm tình của hắn lại kích động, suy nghĩ hỗn loạn, vẫn chưa nhìn kĩ thân hình của Liên Ngu Sơn. Ở trong lòng Vân Lạc, Liên Ngu Sơn vẫn là loại bộ dáng mượt mà cân xứng đáng yêu. Huống chi giờ phút này thân thể Liên Ngu Sơn suy nhược so với lúc trước khác nhau rất lớn, Vân Lạc căn bản không nghĩ có thể thấy y ở chỗ này, y lại nằm tránh ở trong góc tường âm u, cố ý che khuất gương mặt của mình, tin tưởng Vân Lạc không thể nhận ra y. Vân Lạc quả thật không có nhận ra y. Nhưng là khi rời khỏi Duệ Kỳ cung, trong lòng hắn vẫn có chút nghi hoặc nhàn nhạt. Tiếng ho khan kia, tuy rằng thanh âm khàn khàn không nghe rõ âm sắc ban đầu, nhưng trước đây khi thân thể Liên Ngu Sơn không tốt, Vân Lạc thường nghe thấy y ho khan, khi đó giọng nói của trẻ con cùng người lớn khác biệt, Vân Lạc cũng có gần mười tám năm không được nghe lại, nhưng vẫn là sinh ra một loại cảm giác quen thuộc. Vân Lạc tính toán thời gian, người hắn phái đi hẳn là đã trở lại. Mấy ngày nay trong lòng hắn mâu thuẫn, vẫn chưa hạ được quyết tâm đến hỏi tin tức của người kia. Nhưng hôm nay gặp được thần thị bệnh nặng này, không biết tại sao, lại khiến cho hắn cảm thấy bất an không yên, không tự chủ được lo lắng cho tình huống của Liên Ngu Sơn. Đăng bởi: admin
Vân Lạc nói xong, xoay người mang theo Hỉ Hoàn rời đi. Tiểu thần thị không dám chậm trễ Hoàng thượng, nhắm mắt theo đuôi đi ra ngoài điện, thẳng đến khi Hoàng thượng nói:“Được rồi, quay về xem người nọ ra sao đi.”Lúc này mới khom người đáp ứng, đợi Hoàng thượng đi xa, vội vàng quay về nội cung. “Công tử, công tử.” Tiểu Cửu đi vào trong nội thất, Liên Ngu Sơn vẫn cuộn mình ở trong góc đằng sau bình phong, cơn ho khan đã dừng, thở dốc mỏng manh.“Liên công tử, ngươi làm sao vậy?” Liên Ngu Sơn hé mở nửa mắt, vô thần nhìn mặt đất, đôi môi tái nhợt mím chặt, rên rỉ một tiếng, vẫn không trả lời. Tiểu Cửu đưa áo cho y, chậm rãi đỡ y quay về giường, khi nâng lên hai chân y, đột nhiên thấy phần dưới tấm áo đơn có thấm nhiều vết máu lốm đốm.“Máu! Máu! Công tử, ngươi chảy máu.” Tiểu Cửu kinh hoàng.“Thuốc……” Liên Ngu Sơn ôm lấy bụng, rên rỉ mỏng manh. Trong bụng từng đợt co rút đau đớn, khiến cho hơi thở của y yếu ớt. Phía sau không kịp sắc thuốc, Tiểu Cửu vội vàng chạy đến mở ngăn tủ ra, lấy đan dược Vân Ly chuẩn bị riêng cho Liên Ngu Sơn.“Công tử, nhiều thuốc như thế, lấy loại nào a? Loại giữ thai sao……” Tiểu Cửu vừa mang bình thuốc ra vừa kinh hoàng hỏi.Liên Ngu Sơn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cắn chặt răng run run nói: “Đúng…nhanh lên…” Tiểu Cửu vội vàng lấy ra loại thuốc thích hợp, đưa cho Liên Ngu Sơn ăn vào một viên. Liên Ngu Sơn vừa rồi cực kỳ khẩn trương, lại thở quá gấp, ho khan mãnh liệt, lúc này toàn thân hầu như hư
thoát, sắc mặt xám trắng.“Công tử, ngài có muốn ta tìm đại thần quan đến không, giúp ngài xem một chút?” “Không…”Liên Ngu Sơn vội vàng kéo tay Tiểu Cửu, suy yếu nói: “Không cần đi. Hoàng thượng, Hoàng thượng hiện tại, ở nơi nào…” “Nhưng mà, nhưng mà ngươi đổ máu…”“Không có gì đáng ngại…Rất nhanh sẽ ổn thôi, không có việc gì đâu…” Liên Ngu Sơn xoa nhẹ bụng của mình, không ngừng tự nói: “Không có việc gì, không có việc gì đâu…” Y cùng Vân Lạc đã rời khỏi nhau hơn ba tháng. Ngày ấy tuy rằng Vân Lạc phát hiện ra y gầy yếu, nhưng là đại điện thẩm vấn tối tăm, tâm tình của hắn lại kích động, suy nghĩ hỗn loạn, vẫn chưa nhìn kĩ thân hình của Liên Ngu Sơn. Ở trong lòng Vân Lạc, Liên Ngu Sơn vẫn là loại bộ dáng mượt mà cân xứng đáng yêu. Huống chi giờ phút này thân thể Liên Ngu Sơn suy nhược so với lúc trước khác nhau rất lớn, Vân Lạc căn bản không nghĩ có thể thấy y ở chỗ này, y lại nằm tránh ở trong góc tường âm u, cố ý che khuất gương mặt của mình, tin tưởng Vân Lạc không thể nhận ra y. Vân Lạc quả thật không có nhận ra y. Nhưng là khi rời khỏi Duệ Kỳ cung, trong lòng hắn vẫn có chút nghi hoặc nhàn nhạt. Tiếng ho khan kia, tuy rằng thanh âm khàn khàn không nghe rõ âm sắc ban đầu, nhưng trước đây khi thân thể Liên Ngu Sơn không tốt, Vân Lạc thường nghe thấy y ho khan, khi đó giọng nói của trẻ con cùng người lớn khác biệt, Vân Lạc cũng có gần mười tám năm không được nghe lại, nhưng vẫn là sinh ra một loại cảm giác quen thuộc. Vân Lạc tính toán thời gian, người hắn phái đi hẳn là đã trở lại. Mấy ngày nay trong lòng hắn mâu thuẫn, vẫn chưa hạ được quyết tâm đến hỏi tin tức của người kia. Nhưng hôm nay gặp được thần thị bệnh nặng này, không biết tại sao, lại khiến cho hắn cảm thấy bất an không yên, không tự chủ được lo lắng cho tình huống của Liên Ngu Sơn. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.