Chương 35
Thập Thế
27/04/2017
CHƯƠNG 35
Vân Ly nói: “Ngươi thả y, chính là đối y có tình cũ. Ngươi lập hậu, chính là tuyệt hết quan hệ với y. Bất luận ở trong lòng ngươi là hận hay là thương y, hiện tại giữa các ngươi có thể còn cơ hội khác sao? Nếu như không có, ngươi coi như cái gì cũng không biết, rời khỏi Duệ Kỳ cung của ta đi!” Nhiều năm qua như thế, đây là lần đầu tiên Vân Ly nói chuyện với Vân Lạc giống như một con dao sắc như vậy.“Hoàng thúc, người đây là có ý gì?” Vân Ly đứng lên, ở trong đại điện bước đi thong thả hai bước, dừng lại, xoay người nói với Vân Lạc: “Đến lúc này, ta cũng không cần phải……giấu diếm ngươi nữa. Liên Ngu Sơn đúng là ở nơi này của ta,
nhưng là y sẽ không rời đi, cũng không thể rời đi. Ngươi có biết vì sao không?”
Vân Lạc nhớ đến thân ảnh gầy yếu đáng sợ kia, thân hình gầy trơ cả xương, trái tim lại co rút đau đớn. “…Bởi vì y bị bệnh, đúng không?”“Không phải.”Vân Ly chậm rãi lắc đầu, chậm rãi nói: “Bởi vì y có cốt nhục của ngươi.” Vân Lạc mờ mịt:“Người nói cái gì?”Vân Ly đi đến trước mặt hắn, ánh mắt âm trầm nhìn hắn, từng chữ từng chữ nói ra: “Bởi vì y có cốt nhục của ngươi.”Vân Lạc nhoáng một cái lung lay muốn ngã, cãi lại: “…Không thể nào…”Vân Ly nhíu mày, không nói gì.“Không có khả năng……điều đó không có khả năng……”Vân Lạc ngã ngồi lên trên chiếc ghế bằng gỗ đàn ở đằng sau, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Ngày hôm đó, thẩm vấn đường, dục vọng thân trầm khác hẳn lúc trước của tiểu thư ngốc, mùi thơm nhànnhạt xa lạ kỳ quái của cơ thể, nhiệt độ cơ thể cao hơn ngày thường rất nhiều… Trong lòng Vân Lạc từng đợt kích động, qua một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần lại! Trốn tránh rời đi! Thích trêu đùa như vậy!!!?“Vì sao y lại làm như thế? Y làm cách nào lại có được đản tử đan?” Vân Ly thấy hắn tuy rằng khôi phục trấn định, nhưng bên trong hai mắt đã có nhàn nhạt hoài nghi cũng vẻ kinh sợ, trầm giọng nói: “Đản tử đan là do nhị thúc của y Liên Tĩnh Vũ cầu được một viên từ mười năm trước. Còn vì sao y lại làm như thế…”Mi tâm Vân Lạc hơi nhướng lên. Vân Ly thở dài một tiếng, nói nhỏ: “Ngươi hẳn là tự mình đến hỏi y. Ta cuối cùng cảm thấy được, đứa nhỏ này dường như là hy vọng duy nhất của y.”Vân Lạc nhịn không được cười lạnh: “Hy vọng duy nhất? Hy vọng gì? Ở sau lưng ta có đứa bé này, y tồn tại tâm tư gì!?” Vân Lạc nhớ tới Liên Ngu Sơn ngày ấy quyết tuyệt, trong lòng lại một trận đau đớn, nhưng là nghĩ đến y dám
lớn mật như thế, trộm hoài long loại, lại là một loại đau khổ thất vọng vì bị phản bội. Đủ lại phỏng đoán không kìm được từ trong đầu hắn hiện lên, sắc mặt cũng trở nên khó coi.Vân Ly thần sắc âm u bất định nhìn hắn, trầm giọng nói: “Hoàng thượng, bất luận y là vì cái gì, ngươi đều phải nhớ rõ đại giới của việc nghịch thiên sinh con.” Vân Lạc trong lòng nhảy dựng, đột nhiên nhớ đến thân ảnh suy yếu ho khan thở dốc của Liên Ngu Sơn ngày
ấy.Thân thể tiểu thư ngốc như vậy, làm sao có thể, làm sao có thể… Trong đầu Vân Lạc ông một tiếng, đột nhiên đứng dậy, nói: “Ta muốn gặp y.”Vân Ly nhìn thật sâu vào Vân Lạc. Vân Lạc lặp lại một lần nữa: “Ta, phải, gặp, y!”Ánh mắt hai người đối diện nhau thật lâu, Vân Ly đứng lên nói: “Ngươi đi theo ta.” Vân Lạc đi theo Vân Ly vào nội thất đằng sau, trong phòng không có nhiên hương, cửa sổ mở ra cho thoáng, từng đợt gió thu thổi vào, nhưng vẫn không xua đi được mùi thuốc đông y dày đặc cùng áp lực bên trong.
Vân Lạc đi đến trước giường, Vân Ly nhẹ nhàng vén màn sa lên, khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của Liên Ngu Sơn liền hiện ra trước mắt.“Hoàng thượng, ngài nếu như là muốn chỉ trích y, chất vấn y, làm cho y tan nát cõi lòng, xin mời tự nhiên.” Vân Ly đạm mạc nói:“Bất quá chỉ là khiến cho y chết nhanh hơn một chút thôi.” “Y, y làm sao lại như vậy…?” Vân Lạc nhìn thẳng người đang nhắm mắt trầm trầm mê man nằm ở trên giường, run rẩy vươn tay, đến khi sắp chạm vào thì lại ngừng lại.Vân Ly thương tiếc nói: “Nghịch thiên sinh con, vốn là đại thương nguyên khí, huống chi Liên Ngu Sơn từ nhỏ đã có bệnh căn trong người. Lúc ở Bách Trạch nội hải ta đã dốc lòng điều dưỡng cho y nhiều năm, thật vất vả mới trở nên khỏe mạnh, nếu như thân thể ở trong tình trạng tốt đẹp, dùng đản tử đan dựng dục tử tự cũng không phải là không thể được. Nhưng là sau khi y phải chịu đả kích luân phiên, dưới tình trạng tinh thần và thể xác suy nhược lại ngày càng sa sút còn miễn cưỡng thụ thai, không thể nghi ngờ là tự đi tìm tử lộ. Ngươi nếu như còn chút thương tiếc với y, hãy bỏ qua cho y đi.” Vân Lạc một trận hoa mắt, nhìn hai gò má hóp lại của người trên giường, gầy yếu đến trơ cả xương, khuôn mặt vốn trắng nõn ôn hòa giờ tái nhợt đến dọa người, lông mày và mái tóc vốn đen nhánh giờ càng tối đen như mực.Vân Lạc cắn răng hỏi:“Nếu làm cho y lạc thai thì sao?” Vân Ly nói nhỏ:“Nhất thi hai mệnh.” Tầm mắt của Vân Lạc chậm rãi chuyển từ trên mặt tiểu thư ngốc dời xuống. Cuối cùng dừng lại ở phần bụng ở dưới tấm chăn. Nơi đó đã muốn hơi hở ra, nhưng vì bị tấm chăn che khuất nên không thấy rõ được.
“Hoàng thúc, người…có thể cứu y sao?”Vân Ly yên lặng một lát, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.“Mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên. Hết thảy hy vọng Thủy thần phù hộ.” Vân Lạc yên lặng nhìn chăm chú tiểu thư ngốc, cuối cùng nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng lướt qua hai gò má của y, chỉ cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, không có chút hơi ấm của con người.
“Vì sao y không tỉnh?”“Ta cho y uống thuốc…y cần nghỉ ngơi.” “…Cũng tốt, y vẫn là không nên gặp ta thì tốt hơn…” Vân Lạc thấp giọng, chậm rãi xoay người, nói: “Hôm nay trẫm chưa từng đi đến nơi này, chuyện gì xảy ra trẫm cũng không biết, trẫm rời khỏi Duệ Kỳ cung của người rồi, sẽ không đến nữa.”Vân Ly nhìn vẻ mặt của hắn, không khỏi đau lòng nói: “Lạc nhi, chẳng lẽ các ngươi thật sự không còn cơ hội nữa sao?” Vân Lạc giống như không có nghe thấy, trong mắt là khoảng không vô định, ánh mắt thâm trầm, tiều tụy đi khỏi cung điện. Liên Ngu Sơn cũng không biết Hoàng thượng đã tới. Hiện tại y đã đi đến cảnh giới này, ngược lại còn trở nên bình tĩnh. Dù sao y cũng không thể rời đi, đứa bé này cũng ngày càng lớn lên, ở lại nơi này thì cứ ở lại đi, chỉ cần có thể bình an sinh đứa bé ra, những thứ khác không là gì cả. Theo thời gian qua đi, thân hình trở nên nặng nề. Liên Ngu Sơn dưới sự dốc lòng điều dưỡng của Vân Ly, thân thể dần dần có khởi sắc, khi không có việc gì, cũng có thể đứng lên đi lại vài vòng trong sân. Liên Ngu Sơn tuy rằng bị nhốt ở trong thâm cung này, tâm tình lại chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều. Đăng bởi: admin
Vân Ly nói: “Ngươi thả y, chính là đối y có tình cũ. Ngươi lập hậu, chính là tuyệt hết quan hệ với y. Bất luận ở trong lòng ngươi là hận hay là thương y, hiện tại giữa các ngươi có thể còn cơ hội khác sao? Nếu như không có, ngươi coi như cái gì cũng không biết, rời khỏi Duệ Kỳ cung của ta đi!” Nhiều năm qua như thế, đây là lần đầu tiên Vân Ly nói chuyện với Vân Lạc giống như một con dao sắc như vậy.“Hoàng thúc, người đây là có ý gì?” Vân Ly đứng lên, ở trong đại điện bước đi thong thả hai bước, dừng lại, xoay người nói với Vân Lạc: “Đến lúc này, ta cũng không cần phải……giấu diếm ngươi nữa. Liên Ngu Sơn đúng là ở nơi này của ta,
nhưng là y sẽ không rời đi, cũng không thể rời đi. Ngươi có biết vì sao không?”
Vân Lạc nhớ đến thân ảnh gầy yếu đáng sợ kia, thân hình gầy trơ cả xương, trái tim lại co rút đau đớn. “…Bởi vì y bị bệnh, đúng không?”“Không phải.”Vân Ly chậm rãi lắc đầu, chậm rãi nói: “Bởi vì y có cốt nhục của ngươi.” Vân Lạc mờ mịt:“Người nói cái gì?”Vân Ly đi đến trước mặt hắn, ánh mắt âm trầm nhìn hắn, từng chữ từng chữ nói ra: “Bởi vì y có cốt nhục của ngươi.”Vân Lạc nhoáng một cái lung lay muốn ngã, cãi lại: “…Không thể nào…”Vân Ly nhíu mày, không nói gì.“Không có khả năng……điều đó không có khả năng……”Vân Lạc ngã ngồi lên trên chiếc ghế bằng gỗ đàn ở đằng sau, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Ngày hôm đó, thẩm vấn đường, dục vọng thân trầm khác hẳn lúc trước của tiểu thư ngốc, mùi thơm nhànnhạt xa lạ kỳ quái của cơ thể, nhiệt độ cơ thể cao hơn ngày thường rất nhiều… Trong lòng Vân Lạc từng đợt kích động, qua một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần lại! Trốn tránh rời đi! Thích trêu đùa như vậy!!!?“Vì sao y lại làm như thế? Y làm cách nào lại có được đản tử đan?” Vân Ly thấy hắn tuy rằng khôi phục trấn định, nhưng bên trong hai mắt đã có nhàn nhạt hoài nghi cũng vẻ kinh sợ, trầm giọng nói: “Đản tử đan là do nhị thúc của y Liên Tĩnh Vũ cầu được một viên từ mười năm trước. Còn vì sao y lại làm như thế…”Mi tâm Vân Lạc hơi nhướng lên. Vân Ly thở dài một tiếng, nói nhỏ: “Ngươi hẳn là tự mình đến hỏi y. Ta cuối cùng cảm thấy được, đứa nhỏ này dường như là hy vọng duy nhất của y.”Vân Lạc nhịn không được cười lạnh: “Hy vọng duy nhất? Hy vọng gì? Ở sau lưng ta có đứa bé này, y tồn tại tâm tư gì!?” Vân Lạc nhớ tới Liên Ngu Sơn ngày ấy quyết tuyệt, trong lòng lại một trận đau đớn, nhưng là nghĩ đến y dám
lớn mật như thế, trộm hoài long loại, lại là một loại đau khổ thất vọng vì bị phản bội. Đủ lại phỏng đoán không kìm được từ trong đầu hắn hiện lên, sắc mặt cũng trở nên khó coi.Vân Ly thần sắc âm u bất định nhìn hắn, trầm giọng nói: “Hoàng thượng, bất luận y là vì cái gì, ngươi đều phải nhớ rõ đại giới của việc nghịch thiên sinh con.” Vân Lạc trong lòng nhảy dựng, đột nhiên nhớ đến thân ảnh suy yếu ho khan thở dốc của Liên Ngu Sơn ngày
ấy.Thân thể tiểu thư ngốc như vậy, làm sao có thể, làm sao có thể… Trong đầu Vân Lạc ông một tiếng, đột nhiên đứng dậy, nói: “Ta muốn gặp y.”Vân Ly nhìn thật sâu vào Vân Lạc. Vân Lạc lặp lại một lần nữa: “Ta, phải, gặp, y!”Ánh mắt hai người đối diện nhau thật lâu, Vân Ly đứng lên nói: “Ngươi đi theo ta.” Vân Lạc đi theo Vân Ly vào nội thất đằng sau, trong phòng không có nhiên hương, cửa sổ mở ra cho thoáng, từng đợt gió thu thổi vào, nhưng vẫn không xua đi được mùi thuốc đông y dày đặc cùng áp lực bên trong.
Vân Lạc đi đến trước giường, Vân Ly nhẹ nhàng vén màn sa lên, khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của Liên Ngu Sơn liền hiện ra trước mắt.“Hoàng thượng, ngài nếu như là muốn chỉ trích y, chất vấn y, làm cho y tan nát cõi lòng, xin mời tự nhiên.” Vân Ly đạm mạc nói:“Bất quá chỉ là khiến cho y chết nhanh hơn một chút thôi.” “Y, y làm sao lại như vậy…?” Vân Lạc nhìn thẳng người đang nhắm mắt trầm trầm mê man nằm ở trên giường, run rẩy vươn tay, đến khi sắp chạm vào thì lại ngừng lại.Vân Ly thương tiếc nói: “Nghịch thiên sinh con, vốn là đại thương nguyên khí, huống chi Liên Ngu Sơn từ nhỏ đã có bệnh căn trong người. Lúc ở Bách Trạch nội hải ta đã dốc lòng điều dưỡng cho y nhiều năm, thật vất vả mới trở nên khỏe mạnh, nếu như thân thể ở trong tình trạng tốt đẹp, dùng đản tử đan dựng dục tử tự cũng không phải là không thể được. Nhưng là sau khi y phải chịu đả kích luân phiên, dưới tình trạng tinh thần và thể xác suy nhược lại ngày càng sa sút còn miễn cưỡng thụ thai, không thể nghi ngờ là tự đi tìm tử lộ. Ngươi nếu như còn chút thương tiếc với y, hãy bỏ qua cho y đi.” Vân Lạc một trận hoa mắt, nhìn hai gò má hóp lại của người trên giường, gầy yếu đến trơ cả xương, khuôn mặt vốn trắng nõn ôn hòa giờ tái nhợt đến dọa người, lông mày và mái tóc vốn đen nhánh giờ càng tối đen như mực.Vân Lạc cắn răng hỏi:“Nếu làm cho y lạc thai thì sao?” Vân Ly nói nhỏ:“Nhất thi hai mệnh.” Tầm mắt của Vân Lạc chậm rãi chuyển từ trên mặt tiểu thư ngốc dời xuống. Cuối cùng dừng lại ở phần bụng ở dưới tấm chăn. Nơi đó đã muốn hơi hở ra, nhưng vì bị tấm chăn che khuất nên không thấy rõ được.
“Hoàng thúc, người…có thể cứu y sao?”Vân Ly yên lặng một lát, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.“Mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên. Hết thảy hy vọng Thủy thần phù hộ.” Vân Lạc yên lặng nhìn chăm chú tiểu thư ngốc, cuối cùng nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng lướt qua hai gò má của y, chỉ cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, không có chút hơi ấm của con người.
“Vì sao y không tỉnh?”“Ta cho y uống thuốc…y cần nghỉ ngơi.” “…Cũng tốt, y vẫn là không nên gặp ta thì tốt hơn…” Vân Lạc thấp giọng, chậm rãi xoay người, nói: “Hôm nay trẫm chưa từng đi đến nơi này, chuyện gì xảy ra trẫm cũng không biết, trẫm rời khỏi Duệ Kỳ cung của người rồi, sẽ không đến nữa.”Vân Ly nhìn vẻ mặt của hắn, không khỏi đau lòng nói: “Lạc nhi, chẳng lẽ các ngươi thật sự không còn cơ hội nữa sao?” Vân Lạc giống như không có nghe thấy, trong mắt là khoảng không vô định, ánh mắt thâm trầm, tiều tụy đi khỏi cung điện. Liên Ngu Sơn cũng không biết Hoàng thượng đã tới. Hiện tại y đã đi đến cảnh giới này, ngược lại còn trở nên bình tĩnh. Dù sao y cũng không thể rời đi, đứa bé này cũng ngày càng lớn lên, ở lại nơi này thì cứ ở lại đi, chỉ cần có thể bình an sinh đứa bé ra, những thứ khác không là gì cả. Theo thời gian qua đi, thân hình trở nên nặng nề. Liên Ngu Sơn dưới sự dốc lòng điều dưỡng của Vân Ly, thân thể dần dần có khởi sắc, khi không có việc gì, cũng có thể đứng lên đi lại vài vòng trong sân. Liên Ngu Sơn tuy rằng bị nhốt ở trong thâm cung này, tâm tình lại chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.