Chương 51
Thập Thế
27/04/2017
CHƯƠNG 51
“Liên công tử, ngươi xảy ra chuyện gì!?”Trước mắt Liên Ngu Sơn một mảnh tối đen, tay chân vô lực, chợt nghe tiếng gọi bên tai, trong lòng cả kinh,liền biết không tốt, vừa vặn người đã không thể khống chế được ngã quỵ về phía sau.
Nháy mắt cõi lòng Liên Ngu Sơn lạnh lẽo. Lần trước bị va phải cánh cửa một chút, đã khiến cho hắn đến giờ vẫn còn sợ hãi trong lòng, giờ phút này nếu như té ngã xuống đất, đứa nhỏ… Từ Nguyệt Tình thấy thân hình y lung lay, ẩn ẩn cảm thấy không ổn. Nàng tới gặp Liên Ngu Sơn chỉ dẫn theo hai cung nữ, bởi vì nói chuyện cơ mật, liền để họ lại ngoài điện. Tiểu Cửu vừa rồi đỡ Liên Ngu Sơn ngồi xuống cũng bị y cho lui, lúc này trong điện chỉ có hai người bọn họ, nếu như có chuyện gì xảy ra căn bản là không kịp gọi người. Từ Nguyệt Tình mắt thấy Liên Ngu Sơn sẽ ngã về phía sau, ‘Rầm!’ một tiếng đụng phải ghế, lại tiếp tục ngã xuống mặt đất.Bụng y to tròn, sắp đến ngày sinh, lần này ngã mạnh, cũng không thể đùa được. Từ Nguyệt Tình kêu lớn một tiếng, nghĩ cũng không nghĩ muốn vọt qua. “Cẩn thận a!” Từ Nguyệt Tình muốn đỡ lấy Liên Ngu Sơn, nhưng nàng chỉ là một nữ nhân, lại chưa từng tập võ, khí lực có hạn. Liên Ngu Sơn rốt cuộc vẫn là nam tử trưởng thành, lại béo, thân mình nặng nề, thuận thế ngã xuống như vậy, vốn là được nàng đỡ lấy. Liên Ngu Sơn nghe thấy tiếng va chạm bên tai, tâm thần kích động, biết rõ là không xong, cả người lại không có nổi chút khí lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn mặt đất càng ngày càng gần, hai tay ôm chặt lấy bụng.
‘Rầm!’ một tiếng, Từ Nguyệt Tình trước một bước chặn ở dưới thân Liên Ngu Sơn, hai người cùng va thật mạnh vào ghế, ngã xuống đất. Từ Nguyệt Tình hô đau một tiếng, tay phải bị đè dưới thân Liên Ngu Sơn, nửa người cũng ngã rất đau, nhưng lúc này nàng không hề để ý chính mình, vội vàng xoay người về phía Liên Ngu Sơn.
Tiểu Cửu ở bên ngoài nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Hoàng hậu, tiếng bàn ghế va chạm, trong lòng cả kinh, lập tức vọt vào nội điện, liền thấy Liên Ngu Sơn ôm cái bụng tròn ngã trên mặt đất, Hoàng hậu ở một bên bộ dáng chật vật.“Công tử!”Tiểu Cửu hô to một tiếng chạy vội qua: “Công tử, ngươi xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Liên Ngu Sơn trắng bệch, không nói gì, tuy rằng vừa rồi Từ Nguyệt Tình cực lực đỡ lấy y, nhưng trong nháy mắt rơi xuống đất, bụng vẫn bị chấn động kịch liệt.“Công tử, công tử…”Tiểu Cửu kinh hoàng thất thố. Liên Ngu Sơn nắm tay nó: “Không có việc gì, ta…A -“ “Công tử!” Tiểu Cửu sợ hãi, việc lần trước Liên Ngu Sơn thiếu chút nữa động thai còn rõ ràng trước mắt, lúc này thấy Liên Ngu Sơn té ngã trên mặt đất hô đau, sao không khiến nó kinh hoàng.Từ Nguyệt Tình cũng luống cuống tay chân, bò người lên, lớn tiếng kêu: “Người đâu! Người tới mau! Liên công tử, ngươi sao rồi? Người mau tới a!” “Đau…đau quá…”Liên Ngu Sớn chỉ cảm thấy cái bụng đau đớn, nắm chặt tay Tiểu Cửu, mồ hôi lạnh ứa ra. Tiểu thái giám bên ngoài vội vàng chạy vào, thấy tình tình trong điện liền sợ đến ngây người. “Mau, nhanh đi truyền Thái y…Mau…” Từ Nguyệt Tình cũng bị bộ dáng của Liên Ngu Sơn dọa sợ, nàng dù có mơ hồ, cũng biết tình hình lúc này của Liên Ngu Sơn không ổn.“Không. Đi gọi Đại Thần quan đến, nhanh đi gọi Đại Thần quan đến!” Tiểu Cửu hô to với tiểu thái giám. Khi Vân Lạc nhận được tin, vội vàng chạy đến Duệ Kỳ cung thì, cả cung điện đã đèn đuốc sáng trưng, loạn thành một đoàn.Vân Lạc đến thẳng phòng ngủ, lại bị hai tiểu thái giám ngăn ở bên ngoài.“Hoàng thượng, Đại Thần quan đang ở bên trong kiểm tra cho Liên công tử, ngài không thể đi vào.”“Cút ngay!”Vân Lạc đẩy bọn họ ra xông vào. Liên Ngu Sơn mặc áo đơn, tóc tản ra, sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, tay nắm chặt nệm chăn, miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng hô đau.“Liên Ngu Sơn!”Vân Lạc bổ nhào đến bên giường, bắt lấy tay Liên Ngu Sơn.Liên Ngu Sơn rên lên một tiếng, nhìn về phía Vân Lạc, trong mắt đầy vẻ thống khổ. “Chuyện này là sao? Đây là có chuyện gì vậy!”Tâm Vân Lạc đều nhanh run rẩy, ngẩng đầu quát hỏi ái nhân. “Y ngã sấp xuống, phải sinh non.”Một người trấn tĩnh đáp.Vân Lạc nghe tiếng quay đầu, thấy Vân Ly đang kiểm tra cho Liên Ngu Sơn. “Sinh non? Sao lại có chuyện như vậy? Đang êm đẹp sao lại ngã sấp xuống?” Vân Lạc tâm ý hoảng loạn, cầm chặt lấy tay Liên Ngu Sơn. Tiểu thư ngốc, ngươi đừng sợ, không có việc gì đâu.”“Lạc…Lạc nhi, ta hỏi ngươi…hỏi ngươi…một việc…ngươi phải thành thực…trả lời ta…” Liên Ngu Sơn cố hết sức động thân, nhìn Vân Lạc thật sâu.“Việc gì?”“Nương ta…nương ta còn không…” Vân Lạc cả kinh. Chuyện này hắn giấu diếm y hơn mười ngày, vẫn kéo dài chưa nói cho y biết, hiện tại Liên phu nhân cùng lão Văn tương đều được an táng ở gia hương, không hiểu sao Liên Ngu Sơn lại biết được.
Liên Ngu Sơn thấy hắn cúi đầu không đáp, trong lòng đã muốn sáng tỏ, suy sụp ngã xuống giường, lộ vẻ sầu thảm kêu một tiếng:“Nương…” Thanh âm chưa dứt, trong bụng lại từng đợt đau đớn, Liên Ngu Sơn kêu lên một tiếng, rất nhanh siết chặt lấy tấm chăn dưới thân.“Tiểu thư ngốc…” Vân Lạc lo lắng luồng cuống, lại không biết nên cổ vũ y hay là an ủi y, chỉ có thể trơ mắt nhìn Liên Ngu Sơn đau đớn cả thể xác lẫn tâm thần. Đăng bởi: admin
“Liên công tử, ngươi xảy ra chuyện gì!?”Trước mắt Liên Ngu Sơn một mảnh tối đen, tay chân vô lực, chợt nghe tiếng gọi bên tai, trong lòng cả kinh,liền biết không tốt, vừa vặn người đã không thể khống chế được ngã quỵ về phía sau.
Nháy mắt cõi lòng Liên Ngu Sơn lạnh lẽo. Lần trước bị va phải cánh cửa một chút, đã khiến cho hắn đến giờ vẫn còn sợ hãi trong lòng, giờ phút này nếu như té ngã xuống đất, đứa nhỏ… Từ Nguyệt Tình thấy thân hình y lung lay, ẩn ẩn cảm thấy không ổn. Nàng tới gặp Liên Ngu Sơn chỉ dẫn theo hai cung nữ, bởi vì nói chuyện cơ mật, liền để họ lại ngoài điện. Tiểu Cửu vừa rồi đỡ Liên Ngu Sơn ngồi xuống cũng bị y cho lui, lúc này trong điện chỉ có hai người bọn họ, nếu như có chuyện gì xảy ra căn bản là không kịp gọi người. Từ Nguyệt Tình mắt thấy Liên Ngu Sơn sẽ ngã về phía sau, ‘Rầm!’ một tiếng đụng phải ghế, lại tiếp tục ngã xuống mặt đất.Bụng y to tròn, sắp đến ngày sinh, lần này ngã mạnh, cũng không thể đùa được. Từ Nguyệt Tình kêu lớn một tiếng, nghĩ cũng không nghĩ muốn vọt qua. “Cẩn thận a!” Từ Nguyệt Tình muốn đỡ lấy Liên Ngu Sơn, nhưng nàng chỉ là một nữ nhân, lại chưa từng tập võ, khí lực có hạn. Liên Ngu Sơn rốt cuộc vẫn là nam tử trưởng thành, lại béo, thân mình nặng nề, thuận thế ngã xuống như vậy, vốn là được nàng đỡ lấy. Liên Ngu Sơn nghe thấy tiếng va chạm bên tai, tâm thần kích động, biết rõ là không xong, cả người lại không có nổi chút khí lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn mặt đất càng ngày càng gần, hai tay ôm chặt lấy bụng.
‘Rầm!’ một tiếng, Từ Nguyệt Tình trước một bước chặn ở dưới thân Liên Ngu Sơn, hai người cùng va thật mạnh vào ghế, ngã xuống đất. Từ Nguyệt Tình hô đau một tiếng, tay phải bị đè dưới thân Liên Ngu Sơn, nửa người cũng ngã rất đau, nhưng lúc này nàng không hề để ý chính mình, vội vàng xoay người về phía Liên Ngu Sơn.
Tiểu Cửu ở bên ngoài nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Hoàng hậu, tiếng bàn ghế va chạm, trong lòng cả kinh, lập tức vọt vào nội điện, liền thấy Liên Ngu Sơn ôm cái bụng tròn ngã trên mặt đất, Hoàng hậu ở một bên bộ dáng chật vật.“Công tử!”Tiểu Cửu hô to một tiếng chạy vội qua: “Công tử, ngươi xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Liên Ngu Sơn trắng bệch, không nói gì, tuy rằng vừa rồi Từ Nguyệt Tình cực lực đỡ lấy y, nhưng trong nháy mắt rơi xuống đất, bụng vẫn bị chấn động kịch liệt.“Công tử, công tử…”Tiểu Cửu kinh hoàng thất thố. Liên Ngu Sơn nắm tay nó: “Không có việc gì, ta…A -“ “Công tử!” Tiểu Cửu sợ hãi, việc lần trước Liên Ngu Sơn thiếu chút nữa động thai còn rõ ràng trước mắt, lúc này thấy Liên Ngu Sơn té ngã trên mặt đất hô đau, sao không khiến nó kinh hoàng.Từ Nguyệt Tình cũng luống cuống tay chân, bò người lên, lớn tiếng kêu: “Người đâu! Người tới mau! Liên công tử, ngươi sao rồi? Người mau tới a!” “Đau…đau quá…”Liên Ngu Sớn chỉ cảm thấy cái bụng đau đớn, nắm chặt tay Tiểu Cửu, mồ hôi lạnh ứa ra. Tiểu thái giám bên ngoài vội vàng chạy vào, thấy tình tình trong điện liền sợ đến ngây người. “Mau, nhanh đi truyền Thái y…Mau…” Từ Nguyệt Tình cũng bị bộ dáng của Liên Ngu Sơn dọa sợ, nàng dù có mơ hồ, cũng biết tình hình lúc này của Liên Ngu Sơn không ổn.“Không. Đi gọi Đại Thần quan đến, nhanh đi gọi Đại Thần quan đến!” Tiểu Cửu hô to với tiểu thái giám. Khi Vân Lạc nhận được tin, vội vàng chạy đến Duệ Kỳ cung thì, cả cung điện đã đèn đuốc sáng trưng, loạn thành một đoàn.Vân Lạc đến thẳng phòng ngủ, lại bị hai tiểu thái giám ngăn ở bên ngoài.“Hoàng thượng, Đại Thần quan đang ở bên trong kiểm tra cho Liên công tử, ngài không thể đi vào.”“Cút ngay!”Vân Lạc đẩy bọn họ ra xông vào. Liên Ngu Sơn mặc áo đơn, tóc tản ra, sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, tay nắm chặt nệm chăn, miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng hô đau.“Liên Ngu Sơn!”Vân Lạc bổ nhào đến bên giường, bắt lấy tay Liên Ngu Sơn.Liên Ngu Sơn rên lên một tiếng, nhìn về phía Vân Lạc, trong mắt đầy vẻ thống khổ. “Chuyện này là sao? Đây là có chuyện gì vậy!”Tâm Vân Lạc đều nhanh run rẩy, ngẩng đầu quát hỏi ái nhân. “Y ngã sấp xuống, phải sinh non.”Một người trấn tĩnh đáp.Vân Lạc nghe tiếng quay đầu, thấy Vân Ly đang kiểm tra cho Liên Ngu Sơn. “Sinh non? Sao lại có chuyện như vậy? Đang êm đẹp sao lại ngã sấp xuống?” Vân Lạc tâm ý hoảng loạn, cầm chặt lấy tay Liên Ngu Sơn. Tiểu thư ngốc, ngươi đừng sợ, không có việc gì đâu.”“Lạc…Lạc nhi, ta hỏi ngươi…hỏi ngươi…một việc…ngươi phải thành thực…trả lời ta…” Liên Ngu Sơn cố hết sức động thân, nhìn Vân Lạc thật sâu.“Việc gì?”“Nương ta…nương ta còn không…” Vân Lạc cả kinh. Chuyện này hắn giấu diếm y hơn mười ngày, vẫn kéo dài chưa nói cho y biết, hiện tại Liên phu nhân cùng lão Văn tương đều được an táng ở gia hương, không hiểu sao Liên Ngu Sơn lại biết được.
Liên Ngu Sơn thấy hắn cúi đầu không đáp, trong lòng đã muốn sáng tỏ, suy sụp ngã xuống giường, lộ vẻ sầu thảm kêu một tiếng:“Nương…” Thanh âm chưa dứt, trong bụng lại từng đợt đau đớn, Liên Ngu Sơn kêu lên một tiếng, rất nhanh siết chặt lấy tấm chăn dưới thân.“Tiểu thư ngốc…” Vân Lạc lo lắng luồng cuống, lại không biết nên cổ vũ y hay là an ủi y, chỉ có thể trơ mắt nhìn Liên Ngu Sơn đau đớn cả thể xác lẫn tâm thần. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.