Chương 53
Thập Thế
27/04/2017
CHƯƠNG 53
Tia nắng ban mai xuất hiện, Hoàng cung u ám dần dần sáng rõ. Hỉ Hoàn đến nhắc nhở Hoàng thượng, đã đến giờ lâm triều, nên thượng triều. Chính là Vân Lạc lúc này làm sao có cái tâm tình kia, khoát tay, nói rằng hắn muốn hủy lâm triều.Hỉ Hoàn do dự một chút, đem Hoàng thượng kéo sang một bên, thấp giọng nói: “Hoàng thượng, triều ta không vì nguyên nhân ở hậu cung mà không lâm triều, đây là truyền thống của Đại Vân. Tuy rằng mỗi vị Đế vương đều khó tránh khỏi có ngoại lệ, nhưng Hoàng thượng đăng cơ chưa đầy một năm, này…”Vân Lạc trầm mặt không nói gì. Hỉ Hoàn quan sát một chút rồi nói tiếp: “Chuyện Liên công tử vài ngày trước đã bị truyền ra ngoài, đại bộ phận cái đại thần cũng biết. Tuy rằng Liên công tử là trưởng tôn của Liên Văn tương, dòng dõi thư hương, xuất thân cũng coi như tốt, nhưng liên lụy đến án kiện của Tiên hoàng, gia sự đã không còn trong sạch. Hoàng thượng ngày đó nơi nơi lưu tình, hiện tại Liên gia cũng chỉ là thứ dân. Liên công tử tuy rằng mang long thai, nhưng ở trong mắt một vài ngoại thần, cũng chỉ là danh không chính ngôn không thuận, không có chút phân lượng nào. Nô tài cũng hiểu được tâm tư của ngài, chính là ngài mới đăng ngôi đại bảo không lâu, vì Liên công tử mà đã phá rất nhiều quy củ. Nếu hôm nay vì việc Liên công tử sinh sản mà hủy bỏ lâm triều, truyền ra chỉ sợ không tốt với Liên công tử.”
Vân Lạc mặt nhăn mày nhíu, hừ lạnh một tiếng.Hỉ Hoàn liếc mắt nhìn trộm Hoàng thượng một cái, lại nói: “Hoàng thượng, lúc này ngài muốn ở bên cạnh Liên công tử, nô tài lý giải tâm tình của ngài. Nhóm ngoại thần chắc chắn cũng không dám đối lại một chữ ‘không’ của ngài, nhưng những nợ nần ấy khó tránh khỏi việc tính trên người Liên công tử. Liên công tử luôn căn dặn ngài lấy quốc sự làm trọng, dân chúng hàng đầu, cũng quyết không muốn ngài vì y mà chậm trễ việc lâm triều. Huống chi hiện tại biên giới với Viêm quốc không được thái bình lắm, phía Nam lại vừa mới gặp lũ…”“Hỉ Hoàn! Ngươi quản nhiều thứ lắm!”Vân Lạc cuối cùng không nhẫn nhịn nổi nữa, trầm giọng chặn lời hắn. Hỉ Hoàn bùm một cái quỳ xuống:“Nô tài đáng chết! Nô tài quá phận!” Vân Lạc tâm phiền ý loạn đi tới đi lui trong điện. Kỳ thật lời Hỉ Hoàn rất có đạo lý, Vân Lạc không phải là không biết. Từ khi hắn bắt đầu điều cung nữ, thái giám cùng ngự y đến Duệ Kỳ cung hầu hạ, trong triều đình dần dần có lời đồn đãi về Liên Ngu Sơn. Sau khi tin tức lão Văn tương qua đời truyền đến, người còn niệm đến uy danh của lão Văn tương trước kia liền không có cố kỵ, lập tức đệ trình tấu chương đến Vân Lạc, tham tấu rằng Liên Ngu Sơn ở trong cung có đủ loại không ổn. Vân Lạc đem chuyện này áp chế, biết không thể tiếp tục như thế, liền quyết định lập tức hạ chỉ cho Liên Ngu Sơn một danh vị, đợi sau khi đứa nhỏ sinh ra liền phong làm Cảnh Dương hầu. Ai ngờ chiếu thư này còn chưa kịp ban, Liên Ngu Sơn đã sinh non. Bỗng nhiên từ trong phòng truyền ra một tiếng kêu đau đớn. Vân Lạc cả kinh, ngây người một lát, liền lao về phía nội thất, vừa muốn xông vào, đại môn ‘cạch’ một tiếng mở ra, Đại Thần quan Vân Ly vẻ mặt ngưng trọng đi ra.“Hoàng thúc, y sao rồi!?”Vân Lạc vẻ mặt lo lắng, thanh âm đều có chút run rẩy. “Tình huống không được tốt lắm.”Vân Ly trầm ngâm nói: “Hoàng thượng, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng, vạn nhất…Có cái gì bất trắc, thỉnh ngài quyết định phải giữ lại người nào.”Thân mình Vân Lạc nhoáng lên một cái, Hỉ Hoàn vội vàng đỡ lấy hắn. Vân Lạc mờ mịt hỏi:“Sao lại như vậy?” “Hoàng thượng.”Vân Ly không đành lòng nói: “Nghịch thiên sinh con, tỷ lệ mẫu tử bình an vốn cũng chỉ có ba phần, ngài biết rồi đấy.” Vân Lạc siết chặt hai nắm tay lại, móng tay cơ hồ bấm chặt vào da thịt. Bên trong cánh cửa truyền đến tiếng
rên rỉ mỏng manh của Liên Ngu Sơn, mỗi tiếng đều giống như xé rách tâm phế hắn.
“Hoàng thượng?”Vân Lạc nói:“Giữ người lớn. Vạn bất đắc dĩ, nhất định phải giữ người lớn cho ta!” Vân Ly thở dài một tiếng, nói:“Hảo.”Vân Lạc nói:“Tình huống hiện nay như thế nào rồi? Ta có thể vào thăm y không?” “Hoàng thượng, ngài lâm triều trước đi.”Vân Ly nhìn hắn, nhẹ giọng nói:“Ngu Sơn vừa rồi nhờ ta chuyển lời tới ngài, ngàn vạn lần không cần vì y mà bỏ lâm triều.” Vân Lạc sửng sốt một lát, không khỏi cười khổ nói: “Lúc này còn không quên nhắc nhở ta vào triều sớm, thiên hạ cũng chỉ có một mình tiểu thư ngốc ngu dốt cố chấp này mà thôi.”Vân Ly nói:“Hoàng thượng yên tâm, có ta ở đây, sẽ tận lực bảo trụ y lớn nhỏ bình an.” Vân Lạc thở dài:“Hoàng thúc, kính nhờ người.” Đăng bởi: admin
Tia nắng ban mai xuất hiện, Hoàng cung u ám dần dần sáng rõ. Hỉ Hoàn đến nhắc nhở Hoàng thượng, đã đến giờ lâm triều, nên thượng triều. Chính là Vân Lạc lúc này làm sao có cái tâm tình kia, khoát tay, nói rằng hắn muốn hủy lâm triều.Hỉ Hoàn do dự một chút, đem Hoàng thượng kéo sang một bên, thấp giọng nói: “Hoàng thượng, triều ta không vì nguyên nhân ở hậu cung mà không lâm triều, đây là truyền thống của Đại Vân. Tuy rằng mỗi vị Đế vương đều khó tránh khỏi có ngoại lệ, nhưng Hoàng thượng đăng cơ chưa đầy một năm, này…”Vân Lạc trầm mặt không nói gì. Hỉ Hoàn quan sát một chút rồi nói tiếp: “Chuyện Liên công tử vài ngày trước đã bị truyền ra ngoài, đại bộ phận cái đại thần cũng biết. Tuy rằng Liên công tử là trưởng tôn của Liên Văn tương, dòng dõi thư hương, xuất thân cũng coi như tốt, nhưng liên lụy đến án kiện của Tiên hoàng, gia sự đã không còn trong sạch. Hoàng thượng ngày đó nơi nơi lưu tình, hiện tại Liên gia cũng chỉ là thứ dân. Liên công tử tuy rằng mang long thai, nhưng ở trong mắt một vài ngoại thần, cũng chỉ là danh không chính ngôn không thuận, không có chút phân lượng nào. Nô tài cũng hiểu được tâm tư của ngài, chính là ngài mới đăng ngôi đại bảo không lâu, vì Liên công tử mà đã phá rất nhiều quy củ. Nếu hôm nay vì việc Liên công tử sinh sản mà hủy bỏ lâm triều, truyền ra chỉ sợ không tốt với Liên công tử.”
Vân Lạc mặt nhăn mày nhíu, hừ lạnh một tiếng.Hỉ Hoàn liếc mắt nhìn trộm Hoàng thượng một cái, lại nói: “Hoàng thượng, lúc này ngài muốn ở bên cạnh Liên công tử, nô tài lý giải tâm tình của ngài. Nhóm ngoại thần chắc chắn cũng không dám đối lại một chữ ‘không’ của ngài, nhưng những nợ nần ấy khó tránh khỏi việc tính trên người Liên công tử. Liên công tử luôn căn dặn ngài lấy quốc sự làm trọng, dân chúng hàng đầu, cũng quyết không muốn ngài vì y mà chậm trễ việc lâm triều. Huống chi hiện tại biên giới với Viêm quốc không được thái bình lắm, phía Nam lại vừa mới gặp lũ…”“Hỉ Hoàn! Ngươi quản nhiều thứ lắm!”Vân Lạc cuối cùng không nhẫn nhịn nổi nữa, trầm giọng chặn lời hắn. Hỉ Hoàn bùm một cái quỳ xuống:“Nô tài đáng chết! Nô tài quá phận!” Vân Lạc tâm phiền ý loạn đi tới đi lui trong điện. Kỳ thật lời Hỉ Hoàn rất có đạo lý, Vân Lạc không phải là không biết. Từ khi hắn bắt đầu điều cung nữ, thái giám cùng ngự y đến Duệ Kỳ cung hầu hạ, trong triều đình dần dần có lời đồn đãi về Liên Ngu Sơn. Sau khi tin tức lão Văn tương qua đời truyền đến, người còn niệm đến uy danh của lão Văn tương trước kia liền không có cố kỵ, lập tức đệ trình tấu chương đến Vân Lạc, tham tấu rằng Liên Ngu Sơn ở trong cung có đủ loại không ổn. Vân Lạc đem chuyện này áp chế, biết không thể tiếp tục như thế, liền quyết định lập tức hạ chỉ cho Liên Ngu Sơn một danh vị, đợi sau khi đứa nhỏ sinh ra liền phong làm Cảnh Dương hầu. Ai ngờ chiếu thư này còn chưa kịp ban, Liên Ngu Sơn đã sinh non. Bỗng nhiên từ trong phòng truyền ra một tiếng kêu đau đớn. Vân Lạc cả kinh, ngây người một lát, liền lao về phía nội thất, vừa muốn xông vào, đại môn ‘cạch’ một tiếng mở ra, Đại Thần quan Vân Ly vẻ mặt ngưng trọng đi ra.“Hoàng thúc, y sao rồi!?”Vân Lạc vẻ mặt lo lắng, thanh âm đều có chút run rẩy. “Tình huống không được tốt lắm.”Vân Ly trầm ngâm nói: “Hoàng thượng, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng, vạn nhất…Có cái gì bất trắc, thỉnh ngài quyết định phải giữ lại người nào.”Thân mình Vân Lạc nhoáng lên một cái, Hỉ Hoàn vội vàng đỡ lấy hắn. Vân Lạc mờ mịt hỏi:“Sao lại như vậy?” “Hoàng thượng.”Vân Ly không đành lòng nói: “Nghịch thiên sinh con, tỷ lệ mẫu tử bình an vốn cũng chỉ có ba phần, ngài biết rồi đấy.” Vân Lạc siết chặt hai nắm tay lại, móng tay cơ hồ bấm chặt vào da thịt. Bên trong cánh cửa truyền đến tiếng
rên rỉ mỏng manh của Liên Ngu Sơn, mỗi tiếng đều giống như xé rách tâm phế hắn.
“Hoàng thượng?”Vân Lạc nói:“Giữ người lớn. Vạn bất đắc dĩ, nhất định phải giữ người lớn cho ta!” Vân Ly thở dài một tiếng, nói:“Hảo.”Vân Lạc nói:“Tình huống hiện nay như thế nào rồi? Ta có thể vào thăm y không?” “Hoàng thượng, ngài lâm triều trước đi.”Vân Ly nhìn hắn, nhẹ giọng nói:“Ngu Sơn vừa rồi nhờ ta chuyển lời tới ngài, ngàn vạn lần không cần vì y mà bỏ lâm triều.” Vân Lạc sửng sốt một lát, không khỏi cười khổ nói: “Lúc này còn không quên nhắc nhở ta vào triều sớm, thiên hạ cũng chỉ có một mình tiểu thư ngốc ngu dốt cố chấp này mà thôi.”Vân Ly nói:“Hoàng thượng yên tâm, có ta ở đây, sẽ tận lực bảo trụ y lớn nhỏ bình an.” Vân Lạc thở dài:“Hoàng thúc, kính nhờ người.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.