Chương 58: Hàn Phong Linh Vũ, Phù Xuân Trướng Noãn.
Thập Thế
26/04/2018
CHƯƠNG 58 PN1: HÀN PHONG LINH VŨ, PHÙ XUÂN TRƯỚNG NOÃN.
Phê xong một bản tấu chương cuối cùng, ném sang một bên, Vân Lạc đứng lên xoay thắt lưng, xoa xoa cổ. Hoàng đế thật sự không dễ làm. Tuy rằng từ nhỏ hắn đã nhận giáo dục dành cho đế vương, tham dự chính sự
trên triều đình, thẩm thính chính sự, nhưng sau khi chân chính đứng trên đế vị, vẫn không khỏi cảm thấy vất vả. Khó trách làm Hoàng đế nhất định phải có tử tự. Bởi vì có tử tự rồi tương lai mới có thể cho nó kế thừa sự nghiệp của giang sơn, bản thân mình sớm thoái vị, từ nay về sau có thể tiêu diêu tự tại.
“Hiện tại là canh giờ nào rồi?”“Hồi bẩm Hoàng thượng, đã qua giờ Hợi.” “Ân.” Vân Lạc thong thả bước ra khỏi Ngự thư phòng, bên ngoài mưa phùn gió lạnh, đúng là trận mưa đầu xuân. Một trận gió lạnh thổi tới, thổi tung một góc hoàng bào. Vân Lạc cảm thấy hàn ý vẫn còn dày đặc, bước nhanh về phía Cảnh Dương cung.Vào trong phòng, sau khi nhìn thấy mấy cung nhân hầu hạ Hoàng tử, Vân Lạc không khỏi nhíu mày. “Sao lại ôm đứa nhỏ đến đây?”Nhũ mẫu chăm sóc Hoàng tử vội vàng trả lời:“Hồi bẩm Hoàng thượng, là buổi chiều Cảnh Dương hầu bảo chúng nô tài ôm tiểu Hoàng tử đến.” “Hôm nay thân mình Cảnh Dương hầu thế nào? Có uống thuốc không?”Tiểu thái giám trả lời:“Tinh thần Cảnh Dương hầu hôm nay rất tốt, thuốc cũng uống đúng giờ.” Vân Lạc gật đầu, đi vào nội thất, bốn phía đốt noãn lô, hơi ấm dào dạt trong phòng, hương thơm nhàn nhạt lan tỏa. Vân Lạc vén màn lên, liếc mắt nhìn một cái, mỉm cười, thật cẩn thận đem đứa nhỏ ôm từ trong lòng ngực người nọ ra, đưa lại cho nhũ mẫu, hướng nàng vuốt cằm, ý bảo ôm tiểu Hoàng tử lui xuống.
Người nọ giật mình, nghiêng thân qua, đôi mắt đen láy mê mê mang mang nhìn y. Vài cung nhân tiến lên hầu hạ Vân Lạc cởi y phục xong, lui xuống. Vân Lạc xốc chăn lên giường, đem người
nọ ôm vào ngực, cúi đầu ngửi ngửi trên người y, kỳ quái hỏi:“Mùi gì thế này?”“Ân?”Thanh âm của Vân Lạc mềm nhũn, có chút mơ hồ: “Hình như là mùi sữa, rất dễ chịu.”“Làm sao lại có mùi sữa, một thân ngập mùi thuốc Đông y thì có.” Cổ bị hắn cọ phát ngứa, nhịn không được cười nói: “Lạc nhi, đừng làm rộn…”Vân Lạc ôm lấy y làm nũng nói: “Nhất định là vì gần đây người không để ý đến trẫm, cả ngày chỉ ôm Lưu nhi ngủ, trên người đều là mùi của nó, làm sao còn có trẫm đây nhỏ nhoi.”“Nói bậy, rõ ràng là mỗi lần ngươi đều ôm Lưu nhi đi.” Vân Lạc nói:“Thân thể không tốt liền ít đi trông nom tiểu gia khỏa kia, đừng làm mình mệt chết.” Nói xong đưa tay sờ trán y, nói:“Không có phát sốt chứ? Hôm nay là lập xuân, mưa lạnh, cẩn thận đừng để bị lạnh.” “Không sao.”Người kia mơ mơ hồ hồ lên tiếng.“Hôm nay lại về muộn như thế, gần đây triều đình nhiều việc bề bộn sao? Đừng vất vả quá.” Vân Lạc nhẹ nhàng nở nụ cười, nâng mặt y lên, cẩn thận hôn nhẹ.” “Cuối cùng cũng ngoan rồi, không chờ ta quay lại đã đi vào giấc ngủ. Bằng không nghĩ đến bộ dáng ngươi ghé lên bàn ngủ gật, thật sự là làm ta sợ đến mức không làm được gì.”Người nọ cười khẽ:“Ta sẽ bảo trọng chính mình, không để ngươi phải lo lắng. Ân…”Môi Vân Lạc hạ xuống, hôn lên đôi môi dày đỏ mọng, hô hấp người nọ nhất thời cứng lại, dần dần hoa mắt. Hơi thở của hai người dần trở nên dồn dập, Vân Lạc từ từ thả tay, hít sâu, nói:“Muộn rồi, ngủ đi.” Sắc mặt người nọ ửng hồng, con ngươi đen bóng như có một tầng nước bao phủ, lông mi thật dài run lên. Sau một lúc lâu, bỗng nhiên lấy hết dũng khí kéo kéo vạt áo Vân Lạc.“Sao vậy?”Vân Lạc mở mắt ra.Người nọ cúi đầu, lông mi đen dày che khuất đôi mắt, ngượng ngùng nói: “Lạc nhi, ngươi đã thật lâu rồi không có ôm ta…”Vân Lạc mở to hai mắt. Người nọ sau khi đợi một lúc lâu, thật lâu không có nghe được câu trả lời của hắn, trong lòng không khỏi băn khoăn, lo sợ không yên nói: “Ngươi, ngươi có phải là không muốn ôm ta? Ta biết thân mình ta như vậy, ngươi không thích cũng…” Lời còn chưa nói hết, đã bị Vân Lạc một hơi chặn lại. Vân Lạc một bên khiêu khích môi y, một bên đưa tay
vào vạt áo của y, ở trên làn da nhẵn nhụi xoa nắn. “Tiểu thư ngốc, đừng suy nghĩ miên man, ta đều nhớ ngươi muốn chết. Ta là sợ ngươi trước đó vài ngày vừa nghiễm phong hàn, không chịu nổi, lúc này mới vất vả nhẫn nại lâu như thế, ngươi còn muốn oan uổng ta.”
Liên Ngu Sơn nín khóc cười.“Hoàng thượng, nhẫn lâu như vậy không tốt cho thân thể đâu.” “Hảo, ngươi còn dám chê cười trẫm.”Vân Lạc nổi giận, không khách khí nữa, trực tiếp khiêu khích. Ngoài điện gió lạnh thổi nhẹ, mưa phùn bay bay, trong điện phù dung trướng noãn, đêm xuân liêu nhân. Tiếng thở dốc dồn dập cùng rên rỉ tinh tế dần dần dừng lại, Vân Lạc ghé vào trên tấm lưng giống như bạch
ngọc của tiểu thư ngốc, gắt gao ôm y vào trong ngực.“Tiểu thư ngốc, ngươi thực mềm. Không có mệnh lệnh của ta, ngươi vĩnh viễn không được gầy!” Liên Ngu Sơn cả người vô lực, mềm mại lên tiếng. Vân Lạc hôn lên phần cổ trắng nõn của y, vén mái tóc đen tán loạn sang một bên, ngậm lấy vành tai đầy đặn mượt mà, nhẹ nhàng gặm cắn, khiêu khích, nghe được tiếng thở dốc dưới thân dần dần trở nên dồn dập, da thịt sáng bóng lần thứ hai nhiễm lên sắc thái ***. Vân Lạc lật nghiêng y lại, từ đằng sau tiến vào, ôn nhu giống như một trận gió xuân, làm cho Liên Ngu Sơn lại nhẹ nhàng rên rỉ ra tiếng.“Tiểu thư ngốc, ngươi ta của ta, chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ, hạnh phúc thật dài lâu.” “Ân…” Liên Ngu Sơn nắm chặt gối đầu, nhớ tới thật lâu trước kia, ở vùng ngoại ô Giang Nam phong cảnh giống như bức tranh ấy, buổi chiều hai người nắm tay nhau, chấp nhận lời thề hạnh phúc, tà dương đem bóng hai người kéo ra thật dài, đan vào cùng một chỗ, tuy hai mà một.Liên Ngu Sơn cười khẽ.Đi một vòng lớn, hạnh phúc, cuối cùng lại về bên cạnh những người hữu tình. Ngoài cửa sổ, gió lạnh mưa rơi, ngăn không được phù xuân trướng noãn. Tiểu Hoàng tử Vân Lưu từ trong giấc ngủ tỉnh lại, trơ trọi mà nhìn sang bốn phía, không hiểu sao vừa rồi vẫn còn nằm trong lòng của phụ thân, hiện tại lại lẻ loi một mình thế này? Đá đá chân nhỏ, Vân Lưu ủy khuất ôm chặt chiếc chăn bằng gấm, quyết tâm ngày mai còn muốn ngủ cùng với phụ thân. Bởi vì thân mình phụ thân rất ấm, rất mềm, ôm lấy rất thoải mái nga…— Phiên ngoại – Hoàn
Toàn Văn Hoàn. Đăng bởi: admin
Phê xong một bản tấu chương cuối cùng, ném sang một bên, Vân Lạc đứng lên xoay thắt lưng, xoa xoa cổ. Hoàng đế thật sự không dễ làm. Tuy rằng từ nhỏ hắn đã nhận giáo dục dành cho đế vương, tham dự chính sự
trên triều đình, thẩm thính chính sự, nhưng sau khi chân chính đứng trên đế vị, vẫn không khỏi cảm thấy vất vả. Khó trách làm Hoàng đế nhất định phải có tử tự. Bởi vì có tử tự rồi tương lai mới có thể cho nó kế thừa sự nghiệp của giang sơn, bản thân mình sớm thoái vị, từ nay về sau có thể tiêu diêu tự tại.
“Hiện tại là canh giờ nào rồi?”“Hồi bẩm Hoàng thượng, đã qua giờ Hợi.” “Ân.” Vân Lạc thong thả bước ra khỏi Ngự thư phòng, bên ngoài mưa phùn gió lạnh, đúng là trận mưa đầu xuân. Một trận gió lạnh thổi tới, thổi tung một góc hoàng bào. Vân Lạc cảm thấy hàn ý vẫn còn dày đặc, bước nhanh về phía Cảnh Dương cung.Vào trong phòng, sau khi nhìn thấy mấy cung nhân hầu hạ Hoàng tử, Vân Lạc không khỏi nhíu mày. “Sao lại ôm đứa nhỏ đến đây?”Nhũ mẫu chăm sóc Hoàng tử vội vàng trả lời:“Hồi bẩm Hoàng thượng, là buổi chiều Cảnh Dương hầu bảo chúng nô tài ôm tiểu Hoàng tử đến.” “Hôm nay thân mình Cảnh Dương hầu thế nào? Có uống thuốc không?”Tiểu thái giám trả lời:“Tinh thần Cảnh Dương hầu hôm nay rất tốt, thuốc cũng uống đúng giờ.” Vân Lạc gật đầu, đi vào nội thất, bốn phía đốt noãn lô, hơi ấm dào dạt trong phòng, hương thơm nhàn nhạt lan tỏa. Vân Lạc vén màn lên, liếc mắt nhìn một cái, mỉm cười, thật cẩn thận đem đứa nhỏ ôm từ trong lòng ngực người nọ ra, đưa lại cho nhũ mẫu, hướng nàng vuốt cằm, ý bảo ôm tiểu Hoàng tử lui xuống.
Người nọ giật mình, nghiêng thân qua, đôi mắt đen láy mê mê mang mang nhìn y. Vài cung nhân tiến lên hầu hạ Vân Lạc cởi y phục xong, lui xuống. Vân Lạc xốc chăn lên giường, đem người
nọ ôm vào ngực, cúi đầu ngửi ngửi trên người y, kỳ quái hỏi:“Mùi gì thế này?”“Ân?”Thanh âm của Vân Lạc mềm nhũn, có chút mơ hồ: “Hình như là mùi sữa, rất dễ chịu.”“Làm sao lại có mùi sữa, một thân ngập mùi thuốc Đông y thì có.” Cổ bị hắn cọ phát ngứa, nhịn không được cười nói: “Lạc nhi, đừng làm rộn…”Vân Lạc ôm lấy y làm nũng nói: “Nhất định là vì gần đây người không để ý đến trẫm, cả ngày chỉ ôm Lưu nhi ngủ, trên người đều là mùi của nó, làm sao còn có trẫm đây nhỏ nhoi.”“Nói bậy, rõ ràng là mỗi lần ngươi đều ôm Lưu nhi đi.” Vân Lạc nói:“Thân thể không tốt liền ít đi trông nom tiểu gia khỏa kia, đừng làm mình mệt chết.” Nói xong đưa tay sờ trán y, nói:“Không có phát sốt chứ? Hôm nay là lập xuân, mưa lạnh, cẩn thận đừng để bị lạnh.” “Không sao.”Người kia mơ mơ hồ hồ lên tiếng.“Hôm nay lại về muộn như thế, gần đây triều đình nhiều việc bề bộn sao? Đừng vất vả quá.” Vân Lạc nhẹ nhàng nở nụ cười, nâng mặt y lên, cẩn thận hôn nhẹ.” “Cuối cùng cũng ngoan rồi, không chờ ta quay lại đã đi vào giấc ngủ. Bằng không nghĩ đến bộ dáng ngươi ghé lên bàn ngủ gật, thật sự là làm ta sợ đến mức không làm được gì.”Người nọ cười khẽ:“Ta sẽ bảo trọng chính mình, không để ngươi phải lo lắng. Ân…”Môi Vân Lạc hạ xuống, hôn lên đôi môi dày đỏ mọng, hô hấp người nọ nhất thời cứng lại, dần dần hoa mắt. Hơi thở của hai người dần trở nên dồn dập, Vân Lạc từ từ thả tay, hít sâu, nói:“Muộn rồi, ngủ đi.” Sắc mặt người nọ ửng hồng, con ngươi đen bóng như có một tầng nước bao phủ, lông mi thật dài run lên. Sau một lúc lâu, bỗng nhiên lấy hết dũng khí kéo kéo vạt áo Vân Lạc.“Sao vậy?”Vân Lạc mở mắt ra.Người nọ cúi đầu, lông mi đen dày che khuất đôi mắt, ngượng ngùng nói: “Lạc nhi, ngươi đã thật lâu rồi không có ôm ta…”Vân Lạc mở to hai mắt. Người nọ sau khi đợi một lúc lâu, thật lâu không có nghe được câu trả lời của hắn, trong lòng không khỏi băn khoăn, lo sợ không yên nói: “Ngươi, ngươi có phải là không muốn ôm ta? Ta biết thân mình ta như vậy, ngươi không thích cũng…” Lời còn chưa nói hết, đã bị Vân Lạc một hơi chặn lại. Vân Lạc một bên khiêu khích môi y, một bên đưa tay
vào vạt áo của y, ở trên làn da nhẵn nhụi xoa nắn. “Tiểu thư ngốc, đừng suy nghĩ miên man, ta đều nhớ ngươi muốn chết. Ta là sợ ngươi trước đó vài ngày vừa nghiễm phong hàn, không chịu nổi, lúc này mới vất vả nhẫn nại lâu như thế, ngươi còn muốn oan uổng ta.”
Liên Ngu Sơn nín khóc cười.“Hoàng thượng, nhẫn lâu như vậy không tốt cho thân thể đâu.” “Hảo, ngươi còn dám chê cười trẫm.”Vân Lạc nổi giận, không khách khí nữa, trực tiếp khiêu khích. Ngoài điện gió lạnh thổi nhẹ, mưa phùn bay bay, trong điện phù dung trướng noãn, đêm xuân liêu nhân. Tiếng thở dốc dồn dập cùng rên rỉ tinh tế dần dần dừng lại, Vân Lạc ghé vào trên tấm lưng giống như bạch
ngọc của tiểu thư ngốc, gắt gao ôm y vào trong ngực.“Tiểu thư ngốc, ngươi thực mềm. Không có mệnh lệnh của ta, ngươi vĩnh viễn không được gầy!” Liên Ngu Sơn cả người vô lực, mềm mại lên tiếng. Vân Lạc hôn lên phần cổ trắng nõn của y, vén mái tóc đen tán loạn sang một bên, ngậm lấy vành tai đầy đặn mượt mà, nhẹ nhàng gặm cắn, khiêu khích, nghe được tiếng thở dốc dưới thân dần dần trở nên dồn dập, da thịt sáng bóng lần thứ hai nhiễm lên sắc thái ***. Vân Lạc lật nghiêng y lại, từ đằng sau tiến vào, ôn nhu giống như một trận gió xuân, làm cho Liên Ngu Sơn lại nhẹ nhàng rên rỉ ra tiếng.“Tiểu thư ngốc, ngươi ta của ta, chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ, hạnh phúc thật dài lâu.” “Ân…” Liên Ngu Sơn nắm chặt gối đầu, nhớ tới thật lâu trước kia, ở vùng ngoại ô Giang Nam phong cảnh giống như bức tranh ấy, buổi chiều hai người nắm tay nhau, chấp nhận lời thề hạnh phúc, tà dương đem bóng hai người kéo ra thật dài, đan vào cùng một chỗ, tuy hai mà một.Liên Ngu Sơn cười khẽ.Đi một vòng lớn, hạnh phúc, cuối cùng lại về bên cạnh những người hữu tình. Ngoài cửa sổ, gió lạnh mưa rơi, ngăn không được phù xuân trướng noãn. Tiểu Hoàng tử Vân Lưu từ trong giấc ngủ tỉnh lại, trơ trọi mà nhìn sang bốn phía, không hiểu sao vừa rồi vẫn còn nằm trong lòng của phụ thân, hiện tại lại lẻ loi một mình thế này? Đá đá chân nhỏ, Vân Lưu ủy khuất ôm chặt chiếc chăn bằng gấm, quyết tâm ngày mai còn muốn ngủ cùng với phụ thân. Bởi vì thân mình phụ thân rất ấm, rất mềm, ôm lấy rất thoải mái nga…— Phiên ngoại – Hoàn
Toàn Văn Hoàn. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.