Chương 12
Lâm Uyên Ngư Nhi
31/01/2018
Chớp mắt đã hết tháng Tám,
trường chính thức khai giảng. Trong sân trường có rất nhiều gương mặt
mới mẻ, trời mưa liên miên nên hương hoa quế cũng nồng nàn tản mát khắp
nơi.
Ở thư viện đông nghẹt người đến nhận sách mới, vở mới, vô cùng náo nhiệt.
Nguyễn Miên ký tên tại bàn đăng ký rồi đưa tiền, thuận lợi lấy được ba cuốn sách giáo khoa mới. Đó cũng là sách toán, lịch sử và địa lý mà đêm đó bị lửa thiêu cháy mất.
Phan Đình Đình đứng trước máy điều hòa đợi cô, vừa dùng tay quạt vừa trò chuyện với học sinh mới: “Trời ơi, chủ nhiệm lớp em là Lão Tôn á? Ông già này nổi tiếng khó nhằn lắm đấy, nhớ hồi đó…”.
Đối phương bị dọa sợ đến mức ngây người.
Nguyễn Miên không nhìn nổi cảnh tượng này nữa nên vội lôi cô nàng đi.
“Ha ha ha…” rời khỏi thư viện, Phan Đình Đình suýt bò lăn xuống đất: “Ha, thằng nhóc này còn non quá!”, cô thong dong vo năm ngón tay lại: “Không được không được, tớ không khống chế được bản thân nữa rồi”.
“Nhưng mà”, cô nàng nói, “Tớ thích người lớn tuổi hơn, ít nhất phải là năm thứ năm đại học”.
Nguyễn Miên bỗng ngừng bước: “Tại sao?”
“Trải đời chứ sao. Cậu nghĩ xem, tuổi tác của anh ấy nhiều hơn tớ, từng trải hơn tớ, nên chắc chắn sẽ không hở tí là cãi nhau với tớ, vả lại…”, Phan Đình Đình nói rõ đâu ra đấy, “Tớ nhỡ có gây ra chuyện gì thì anh ấy cũng sẽ giúp tớ giải quyết…”.
“Quan trọng hơn cả, đàn ông trưởng thành rất có sức hấp dẫn!”.
Nguyễn Miên bị cô nàng lắc qua lắc lại suýt chút cầm không chắc mấy cuốn sách trong tay, rồi lại nghe cô nàng hỏi: “Cậu có còn nhớ người đàn ông chúng ta gặp hôm ra ngoài mua đồ không?”
Tất nhiên là nhớ.
Mỗi một đường nét trên cơ thể anh, động tác khi hút thuốc uống rượu, nụ cười lãnh đạm, ánh mắt khi anh nhìn cô… tất cả những gì có liên quan đến anh, cô đều nhớ rất rõ.
“Ối, Miên Miên Mềm, sao tai cậu lại đỏ thế kia?”, Phan Đình Đình tò mò tới gần.
Nguyễn Miên khẽ liếc cô rồi ôm sách đi trước.
Cô nàng vội đuổi theo: “A a a! Hình như tớ hiểu rồi, Nguyễn Miên cậu…”.
Hai người quay trở lại lớp học, Nguyễn Miên cất sách vào hộc bàn, lại đi ngang qua hành lang bước tới văn phòng.
“Thầy Triệu”.
Người trước màn hình vi tính ngước đầu lên: “Nguyễn Miên?”
Nguyễn Miên bước lại.
“Có chuyện gì hả em?”, thầy Triệu gỡ mắt kiếng xuống, xoa xoa chân mày.
Nguyễn Miên chắp hai tay sau lưng, cúi đầu, dáng vẻ như đang nhận sai: “Thầy Triệu, em xin lỗi. Tập tranh thầy cho em mấy hôm trước, em… em không cẩn thận đã làm mất rồi”.
Thầy Triệu cười nói: “Mất rồi sao?”.
“Tóm lại là, em không tìm thấy nữa”, cô khẽ bổ sung thêm.
Cô đi khắp các hiệu sách, cũng tìm khắp trên mạng nhưng không tìm ra được bộ tranh giống thế, thật sự không nghĩ ra được cách nào nữa, Phan Đình Đình liền đề nghị cô bồi thường tiền cho xong chuyện.
Thầy Triệu tựa lưng vào ghế, nhìn vẻ mặt luống cuống của cô, anh thoáng suy tư: “Bồi thường thì không cần, thế này đi, em vẽ tặng thầy một bức tranh, xem như bù đắp”.
Nói rồi, anh cầm ly nước thong thả uống, đợi câu trả lời từ phía cô.
Vẽ một bức tranh sao?
Nguyễn Miên siết chặt ngón tay, siết rồi lại thả lỏng, cô khẽ thở dài: “…Vâng”.
Thầy Triệu nghe xong câu trả lời vừa ý, gật đầu cười: “Không cần phải vội, cứ thong thả”.
Nguyễn Miên đi ra khỏi văn phòng, đi không được bao xa thì gặp Phan Đình Đình bước ra từ WC, hai người quay về cùng nhau.
“Cậu có để ý thấy ánh mắt mọi người nhìn cậu hình như có thay đổi không?”
Có sao?
Nguyễn Miên hoài nghi nhìn ngó, trên hành lang có biết bao con mắt, cô vốn nhìn không rõ.
“Hì hì”, Phan Đình Đình khoác tay lên vai cô, trêu đùa: “Sau khi Tiểu Bá Vương đến tìm cậu xin lỗi, tớ đi cạnh cậu cũng cảm thấy lưng thẳng lên quá trời luôn!”
Nguyễn Miên giờ mới hiểu rõ. Cô không thích cảm giác này, như cứ thấp thỏm lo âu.
Trước đó, mọi người từng thì thầm to nhỏ đồn đoán bối cảnh nhà Nguyễn Miên, Phan Đình Đình không nhịn nổi nên đã nhiều chuyện mấy câu: “Ngay cả Tiểu Bá Vương còn phải cúi đầu, các cậu nghĩ bối cảnh của cậu ấy là gì đây?”. Câu nói này chả khác nào gián tiếp nói lên gia cảnh thật sự vậy…
Thật ra cô cũng không biết rõ lắm, cô nàng chỉ biết bố Nguyễn Miên có mở một công ty xuất khẩu thương mại, nghe nói làm ăn khá tốt.
Hai người vừa mới ngồi xuống vị trí của mình thì chuông kêu vào tiết vang lên, tiết này là tiết tiếng Anh.
Cả lớp nghiêm túc lắng nghe giáo viên giảng bài, Nguyễn Miên ngồi thẳng lưng, chăm chú viết viết ghi ghi, Tằng Ngọc Thụ cắn cắn đầu bút, giả vờ mở sách ra xem. Phan Đình Đình cũng bớt gây chuyện hơn, không cắn hạt dưa cũng không đọc tiểu thuyết nữa, song lại rung chân dưới bàn.
Bầu không khí tiết học khá tốt, thời gian dạy cũng vừa khéo, cô giáo vừa dứt tiếng thì chuông tan học vang lên, cả lớp đứng dậy.
Trong giờ học, Phan Đình Đình đi đến văn phòng một chuyến, lúc quay về thì bắt đầu dọn đồ, mẹ cô nàng vừa mới gọi điện tới thầy chủ nhiệm xin nghỉ, nói rằng bà ngoại ở quê bất cẩn bị té ngã, bà cũng đã lớn tuổi rồi, sức khỏe vẫn luôn không tốt, chỉ e không qua được mấy ngày.
Cô nàng được bà ngoại nuôi dưỡng từ bé, tình cảm với bà sâu không kể hết, lúc nhỏ cô từng cùng với em trai quậy phá làm con nhà người ta khóc rống lên, bà ngoại không cần biết đầu cua tai nheo ra sao đã tát cô một phát.
Cú tát đó rất đau, cô vẫn còn nhớ như in, nên cứ đến độ cuối năm là cô lại cố gắng tránh mặt, lần quay về này có lẽ là lần tận hiếu sau cùng.
Nguyễn Miên thấy cô quay người, ném một quyển sách lên bàn, khi nhìn thấy đó là cuốn ngôn tình cô vừa mới mua hôm trước vẫn còn chưa bóc bao thì ngây người.
“Tớ chỉ sợ chưa kịp khóc đã bị đuổi về rồi”, Phan Đình Đình đeo cặp sách lên vai, giải thích: “Cái này coi như là quà sinh nhật dành cho cậu”, cô nàng giang tay ôm lấy cô, khẽ nói: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, với cả, Nguyễn Miên, hoan nghênh cậu đến với thế giới của người trưởng thành”.
Tằng Ngọc Thu đi từ ngoài vào, nhìn thấy cảnh hai nữ sinh thân mật với nhau, bản thân ngồi cùng bàn cảm thấy xấu hổ, cậu trề môi nằm sấp lên bàn, ánh mắt liếc qua liếc lại quanh hai cô gái.
Ôi chao, khi nào, biết đến khi nào cậu mới có thể…
Sách mà Phan Đình Đình tặng, Nguyễn Miên chỉ mới xem được có một phần ba, sinh nhật của cô đã đến rồi, hôm nay vừa khéo là chủ nhật, cô dậy từ sáng sớm, mở cửa sổ ra, ánh nắng chan hòa, hôm nay thời tiết rất đẹp.
Người trong nhà vẫn còn đang ngủ, cô rón rén đi qua phòng khách, đeo ba lô lên mở cửa ra ngoài.
Chừng một giờ sau, taxi dừng ở dưới chân núi, Nguyễn Miên bước xuống xe, ngước đầu lên nhìn.
Đôi mắt đen láy của Nguyễn Miên bị ánh mặt trời chiếu rọi sáng lấp lánh, gò má ửng đỏ, làn gió đùa giỡn tà váy cô.
Hai khu mộ như đôi bàn tay đang mở, an tĩnh nằm ở nơi núi cao gió mát. Tuy cùng chung một đất nhưng lại khác biệt trời vực.
Bên phải là khu mộ hoành tráng nhất thành phố Z, từng được một bậc đại sư phong thủy người Hongkong tính toán ra, ông ta nói đây là bảo địa khó gặp nhất trong phong thủy, còn từng rầm rộ lên báo nữa.
Đáng tiếc là sau đó ba năm, vị đại sư phong thủy kia nhận lời đến Đại Lục xem phong thủy lần hai, trên đường đi gặp phải nạn đá lở trăm năm khó gặp, bất hạnh lâm nạn.
Chỉ e là đã ứng với câu: sống chết có số, tính cho người nhưng không tính nổi cho mình.
Nơi Nguyễn Miên phải đi là khu mộ “bình dân” bên trái, mẹ của cô được an táng ở đó.
Trước đó, nhân viên quản lý khu mộ từng gọi điện báo cho cô biết, cây bách cạnh ngôi mộ đã bị bão đốn ngã non nửa, cô tới gần nhìn, ở nơi ban đầu đã mọc lên một cái cây, hàng rào bị cây đè hỏng cũng đã đổi thành mới.
Cô bỏ mấy thứ đồ xuống rồi ngồi xổm trước mộ mẹ, nhổ mấy cây cỏ ấu đi, chỉ để lại một khóm cỏ nở hoa màu tím nhạt, rồi lấy từ trong ba lô ra một bọc bánh quế hoa.
“Mẹ à, hôm nay là sinh nhật con”.
Một chiếc lá rơi xuống bị gió thổi qua mái tóc cô.
Nguyễn Miên ăn xong một cái bánh quế hoa, giọng nghẹn ngào: “Mẹ, từ hôm nay trở đi, Miên Miên đã thật sự trưởng thành rồi”.
Sau này cô sẽ không bao giờ… khóc nữa.
Mặt trời lên bằng con sào, tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Nguyễn Miên cử động đôi chân đang tê dại: “Mẹ, cảm ơn mẹ đã cùng con đi đến sinh nhật mười tám tuổi”.
Cô đứng dậy, đi men theo đường lúc đi quay trở về.
Xung quanh không có nhiều người sinh sống, phải đi một đoạn nữa mới bắt được xe, đương lúc nghĩ ngợi thì bên tai vang lên tiếng xe, cô ngước đầu lên nhìn, một chiếc xe màu đen đi tới, rồi chầm chậm đỗ ở ven đường.
“Nguyễn Miên?”.
Cảnh tượng này sao như đã từng quen biết, ngay cả người ngồi phía sau cũng quen thuộc đến vậy: “Lên xe”.
Nguyễn Miên như bị ai đó bỏ bùa, ù ù cạc cạc bước lên xe ngồi cạnh anh. Xe tiếp tục đi về hướng khu mộ bên phải.
Cô thầm nghĩ, liệu anh đến đây để bái tế ai chẳng? Cô đi cùng có ổn không?.
Câu hỏi đầu tiên quá mang tính riêng tư, cô không tài nào thốt ra miệng được.
Câu hỏi thứ hai… đừng hỏi, cô nghe được rất rõ tiếng lòng của mình, cô muốn ở cùng anh một lúc, dù cho chỉ là một chốc, vào ngày đặc biệt này.
Hai người lặng im không nói chuyện.
Xe ngừng lại, Tề Nghiễm mở cửa bước xuống xe, Nguyễn Miên ngồi thẳng người, chuẩn bị đợi anh cùng với tài xế ở trong xe.
Không ngờ anh cúi người nhìn vào: “Xuống đi”.
Nguyễn Miên vẫn không cử động.
Anh nói: “Người mà tôi đi thăm, cô cũng quen”.
Nguyễn Miên xuống xe, đi cùng người đàn ông lên núi, sự hoài nghi thôi thúc khiến cho bước chân vừa nặng vừa chậm.
Người cô quen?
Cô và anh có người quen chung sao?
Ai cơ chứ? Hoàn toàn không có chút manh mối nào cả.
Người đằng trước dường như cũng đang chất chứa tâm sự, bóng hình cao lớn thoạt trông vừa cô đơn vừa ảm đạm, cô đuổi theo sát phía sau, cùng anh bước song hành.
Khu mộ này thân gối lên núi mặt hướng sang sông, nói chung là đây là vị trí bảo địa trong phong thủy nên rất nổi tiếng, giá cả cũng không theo lẽ thường, nhưng người đã chết chẳng qua cũng chỉ lưu lại một cái tên trên nhân thế mà thôi…
Tới nơi rồi.
Tầm mắt Nguyễn Miên rơi xuống bia mộ, cô trợn tròn hai mắt, kinh sợ.
Phần mộ của ái thê Tề Như Yên, chồng Chu Quang Nam cùng con trai Chu Nghiễm đồng lập…ngày tháng…
Bức ảnh ố vàng có nụ cười dịu dàng của người phụ nữ trung niên, chẳng phải đó là ảnh của người mà viện trưởng Chu ngày đó đưa cho cô xem…
Chồng Chu Quang Nam, con trai Chu Nghiễm?
Chu Nghiễm, Tề Nghiễm.
Hóa ra anh, anh là… anh chính là…
Lòng cô cồn cào, phải khó khăn lắm mới có thể tiêu hóa nổi những tin tức này.
“Còn nhớ bà ấy không?”, anh không quay đầu.
Nguyễn Miên gật đầu, nhưng rồi nhận ra anh không nhìn thấy được động tác của mình nên đành nặng nề “ừm” một tiếng: “Nhớ”.
Hầu như xung quanh tất cả đều an tĩnh, ngoại trừ tiếng gió.
Hóa ra hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh.
Đúng thế.
Nguyễn Miên nhớ lại ngày này chín năm trước, cô rời khỏi tiệc mừng vì nhận được điện thoại của mẹ, trên đường về nhà cô tình cờ gặp mẹ con anh, ba người đi lướt qua nhau, đèn trên đỉnh đầu không ngừng lay động,…tiếp đó, tai nạn xảy ra…
Thầy giáo của cô cùng với tất cả các bạn học cùng đứng trên bục khen thưởng với cô, tất cả đều…
Ba người họ là những người may mắn còn sống sót, về sau chỉ còn mình cô và anh.
Cũng có thể là, nguyên bản cũng chỉ còn lại bản thân cô với cô.
Nguyễn Miên nhìn bóng lưng đang đứng trước mộ phần kia, cô cảm thấy rất khó chịu, cô muốn khóc, rất muốn khóc.
Cô chầm chậm bước tới, cẩn trọng nắm lấy tay anh, cô cảm giác được người anh cứng đờ, nhưng anh không đẩy cô ra.
Lòng bàn tay của anh thật lạnh.
Hai người cùng đứng sóng vai rất lâu rất lâu, mãi đến khi người đàn ông xoay đầu, khàn giọng hỏi cô một câu.
Ở thư viện đông nghẹt người đến nhận sách mới, vở mới, vô cùng náo nhiệt.
Nguyễn Miên ký tên tại bàn đăng ký rồi đưa tiền, thuận lợi lấy được ba cuốn sách giáo khoa mới. Đó cũng là sách toán, lịch sử và địa lý mà đêm đó bị lửa thiêu cháy mất.
Phan Đình Đình đứng trước máy điều hòa đợi cô, vừa dùng tay quạt vừa trò chuyện với học sinh mới: “Trời ơi, chủ nhiệm lớp em là Lão Tôn á? Ông già này nổi tiếng khó nhằn lắm đấy, nhớ hồi đó…”.
Đối phương bị dọa sợ đến mức ngây người.
Nguyễn Miên không nhìn nổi cảnh tượng này nữa nên vội lôi cô nàng đi.
“Ha ha ha…” rời khỏi thư viện, Phan Đình Đình suýt bò lăn xuống đất: “Ha, thằng nhóc này còn non quá!”, cô thong dong vo năm ngón tay lại: “Không được không được, tớ không khống chế được bản thân nữa rồi”.
“Nhưng mà”, cô nàng nói, “Tớ thích người lớn tuổi hơn, ít nhất phải là năm thứ năm đại học”.
Nguyễn Miên bỗng ngừng bước: “Tại sao?”
“Trải đời chứ sao. Cậu nghĩ xem, tuổi tác của anh ấy nhiều hơn tớ, từng trải hơn tớ, nên chắc chắn sẽ không hở tí là cãi nhau với tớ, vả lại…”, Phan Đình Đình nói rõ đâu ra đấy, “Tớ nhỡ có gây ra chuyện gì thì anh ấy cũng sẽ giúp tớ giải quyết…”.
“Quan trọng hơn cả, đàn ông trưởng thành rất có sức hấp dẫn!”.
Nguyễn Miên bị cô nàng lắc qua lắc lại suýt chút cầm không chắc mấy cuốn sách trong tay, rồi lại nghe cô nàng hỏi: “Cậu có còn nhớ người đàn ông chúng ta gặp hôm ra ngoài mua đồ không?”
Tất nhiên là nhớ.
Mỗi một đường nét trên cơ thể anh, động tác khi hút thuốc uống rượu, nụ cười lãnh đạm, ánh mắt khi anh nhìn cô… tất cả những gì có liên quan đến anh, cô đều nhớ rất rõ.
“Ối, Miên Miên Mềm, sao tai cậu lại đỏ thế kia?”, Phan Đình Đình tò mò tới gần.
Nguyễn Miên khẽ liếc cô rồi ôm sách đi trước.
Cô nàng vội đuổi theo: “A a a! Hình như tớ hiểu rồi, Nguyễn Miên cậu…”.
Hai người quay trở lại lớp học, Nguyễn Miên cất sách vào hộc bàn, lại đi ngang qua hành lang bước tới văn phòng.
“Thầy Triệu”.
Người trước màn hình vi tính ngước đầu lên: “Nguyễn Miên?”
Nguyễn Miên bước lại.
“Có chuyện gì hả em?”, thầy Triệu gỡ mắt kiếng xuống, xoa xoa chân mày.
Nguyễn Miên chắp hai tay sau lưng, cúi đầu, dáng vẻ như đang nhận sai: “Thầy Triệu, em xin lỗi. Tập tranh thầy cho em mấy hôm trước, em… em không cẩn thận đã làm mất rồi”.
Thầy Triệu cười nói: “Mất rồi sao?”.
“Tóm lại là, em không tìm thấy nữa”, cô khẽ bổ sung thêm.
Cô đi khắp các hiệu sách, cũng tìm khắp trên mạng nhưng không tìm ra được bộ tranh giống thế, thật sự không nghĩ ra được cách nào nữa, Phan Đình Đình liền đề nghị cô bồi thường tiền cho xong chuyện.
Thầy Triệu tựa lưng vào ghế, nhìn vẻ mặt luống cuống của cô, anh thoáng suy tư: “Bồi thường thì không cần, thế này đi, em vẽ tặng thầy một bức tranh, xem như bù đắp”.
Nói rồi, anh cầm ly nước thong thả uống, đợi câu trả lời từ phía cô.
Vẽ một bức tranh sao?
Nguyễn Miên siết chặt ngón tay, siết rồi lại thả lỏng, cô khẽ thở dài: “…Vâng”.
Thầy Triệu nghe xong câu trả lời vừa ý, gật đầu cười: “Không cần phải vội, cứ thong thả”.
Nguyễn Miên đi ra khỏi văn phòng, đi không được bao xa thì gặp Phan Đình Đình bước ra từ WC, hai người quay về cùng nhau.
“Cậu có để ý thấy ánh mắt mọi người nhìn cậu hình như có thay đổi không?”
Có sao?
Nguyễn Miên hoài nghi nhìn ngó, trên hành lang có biết bao con mắt, cô vốn nhìn không rõ.
“Hì hì”, Phan Đình Đình khoác tay lên vai cô, trêu đùa: “Sau khi Tiểu Bá Vương đến tìm cậu xin lỗi, tớ đi cạnh cậu cũng cảm thấy lưng thẳng lên quá trời luôn!”
Nguyễn Miên giờ mới hiểu rõ. Cô không thích cảm giác này, như cứ thấp thỏm lo âu.
Trước đó, mọi người từng thì thầm to nhỏ đồn đoán bối cảnh nhà Nguyễn Miên, Phan Đình Đình không nhịn nổi nên đã nhiều chuyện mấy câu: “Ngay cả Tiểu Bá Vương còn phải cúi đầu, các cậu nghĩ bối cảnh của cậu ấy là gì đây?”. Câu nói này chả khác nào gián tiếp nói lên gia cảnh thật sự vậy…
Thật ra cô cũng không biết rõ lắm, cô nàng chỉ biết bố Nguyễn Miên có mở một công ty xuất khẩu thương mại, nghe nói làm ăn khá tốt.
Hai người vừa mới ngồi xuống vị trí của mình thì chuông kêu vào tiết vang lên, tiết này là tiết tiếng Anh.
Cả lớp nghiêm túc lắng nghe giáo viên giảng bài, Nguyễn Miên ngồi thẳng lưng, chăm chú viết viết ghi ghi, Tằng Ngọc Thụ cắn cắn đầu bút, giả vờ mở sách ra xem. Phan Đình Đình cũng bớt gây chuyện hơn, không cắn hạt dưa cũng không đọc tiểu thuyết nữa, song lại rung chân dưới bàn.
Bầu không khí tiết học khá tốt, thời gian dạy cũng vừa khéo, cô giáo vừa dứt tiếng thì chuông tan học vang lên, cả lớp đứng dậy.
Trong giờ học, Phan Đình Đình đi đến văn phòng một chuyến, lúc quay về thì bắt đầu dọn đồ, mẹ cô nàng vừa mới gọi điện tới thầy chủ nhiệm xin nghỉ, nói rằng bà ngoại ở quê bất cẩn bị té ngã, bà cũng đã lớn tuổi rồi, sức khỏe vẫn luôn không tốt, chỉ e không qua được mấy ngày.
Cô nàng được bà ngoại nuôi dưỡng từ bé, tình cảm với bà sâu không kể hết, lúc nhỏ cô từng cùng với em trai quậy phá làm con nhà người ta khóc rống lên, bà ngoại không cần biết đầu cua tai nheo ra sao đã tát cô một phát.
Cú tát đó rất đau, cô vẫn còn nhớ như in, nên cứ đến độ cuối năm là cô lại cố gắng tránh mặt, lần quay về này có lẽ là lần tận hiếu sau cùng.
Nguyễn Miên thấy cô quay người, ném một quyển sách lên bàn, khi nhìn thấy đó là cuốn ngôn tình cô vừa mới mua hôm trước vẫn còn chưa bóc bao thì ngây người.
“Tớ chỉ sợ chưa kịp khóc đã bị đuổi về rồi”, Phan Đình Đình đeo cặp sách lên vai, giải thích: “Cái này coi như là quà sinh nhật dành cho cậu”, cô nàng giang tay ôm lấy cô, khẽ nói: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, với cả, Nguyễn Miên, hoan nghênh cậu đến với thế giới của người trưởng thành”.
Tằng Ngọc Thu đi từ ngoài vào, nhìn thấy cảnh hai nữ sinh thân mật với nhau, bản thân ngồi cùng bàn cảm thấy xấu hổ, cậu trề môi nằm sấp lên bàn, ánh mắt liếc qua liếc lại quanh hai cô gái.
Ôi chao, khi nào, biết đến khi nào cậu mới có thể…
Sách mà Phan Đình Đình tặng, Nguyễn Miên chỉ mới xem được có một phần ba, sinh nhật của cô đã đến rồi, hôm nay vừa khéo là chủ nhật, cô dậy từ sáng sớm, mở cửa sổ ra, ánh nắng chan hòa, hôm nay thời tiết rất đẹp.
Người trong nhà vẫn còn đang ngủ, cô rón rén đi qua phòng khách, đeo ba lô lên mở cửa ra ngoài.
Chừng một giờ sau, taxi dừng ở dưới chân núi, Nguyễn Miên bước xuống xe, ngước đầu lên nhìn.
Đôi mắt đen láy của Nguyễn Miên bị ánh mặt trời chiếu rọi sáng lấp lánh, gò má ửng đỏ, làn gió đùa giỡn tà váy cô.
Hai khu mộ như đôi bàn tay đang mở, an tĩnh nằm ở nơi núi cao gió mát. Tuy cùng chung một đất nhưng lại khác biệt trời vực.
Bên phải là khu mộ hoành tráng nhất thành phố Z, từng được một bậc đại sư phong thủy người Hongkong tính toán ra, ông ta nói đây là bảo địa khó gặp nhất trong phong thủy, còn từng rầm rộ lên báo nữa.
Đáng tiếc là sau đó ba năm, vị đại sư phong thủy kia nhận lời đến Đại Lục xem phong thủy lần hai, trên đường đi gặp phải nạn đá lở trăm năm khó gặp, bất hạnh lâm nạn.
Chỉ e là đã ứng với câu: sống chết có số, tính cho người nhưng không tính nổi cho mình.
Nơi Nguyễn Miên phải đi là khu mộ “bình dân” bên trái, mẹ của cô được an táng ở đó.
Trước đó, nhân viên quản lý khu mộ từng gọi điện báo cho cô biết, cây bách cạnh ngôi mộ đã bị bão đốn ngã non nửa, cô tới gần nhìn, ở nơi ban đầu đã mọc lên một cái cây, hàng rào bị cây đè hỏng cũng đã đổi thành mới.
Cô bỏ mấy thứ đồ xuống rồi ngồi xổm trước mộ mẹ, nhổ mấy cây cỏ ấu đi, chỉ để lại một khóm cỏ nở hoa màu tím nhạt, rồi lấy từ trong ba lô ra một bọc bánh quế hoa.
“Mẹ à, hôm nay là sinh nhật con”.
Một chiếc lá rơi xuống bị gió thổi qua mái tóc cô.
Nguyễn Miên ăn xong một cái bánh quế hoa, giọng nghẹn ngào: “Mẹ, từ hôm nay trở đi, Miên Miên đã thật sự trưởng thành rồi”.
Sau này cô sẽ không bao giờ… khóc nữa.
Mặt trời lên bằng con sào, tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Nguyễn Miên cử động đôi chân đang tê dại: “Mẹ, cảm ơn mẹ đã cùng con đi đến sinh nhật mười tám tuổi”.
Cô đứng dậy, đi men theo đường lúc đi quay trở về.
Xung quanh không có nhiều người sinh sống, phải đi một đoạn nữa mới bắt được xe, đương lúc nghĩ ngợi thì bên tai vang lên tiếng xe, cô ngước đầu lên nhìn, một chiếc xe màu đen đi tới, rồi chầm chậm đỗ ở ven đường.
“Nguyễn Miên?”.
Cảnh tượng này sao như đã từng quen biết, ngay cả người ngồi phía sau cũng quen thuộc đến vậy: “Lên xe”.
Nguyễn Miên như bị ai đó bỏ bùa, ù ù cạc cạc bước lên xe ngồi cạnh anh. Xe tiếp tục đi về hướng khu mộ bên phải.
Cô thầm nghĩ, liệu anh đến đây để bái tế ai chẳng? Cô đi cùng có ổn không?.
Câu hỏi đầu tiên quá mang tính riêng tư, cô không tài nào thốt ra miệng được.
Câu hỏi thứ hai… đừng hỏi, cô nghe được rất rõ tiếng lòng của mình, cô muốn ở cùng anh một lúc, dù cho chỉ là một chốc, vào ngày đặc biệt này.
Hai người lặng im không nói chuyện.
Xe ngừng lại, Tề Nghiễm mở cửa bước xuống xe, Nguyễn Miên ngồi thẳng người, chuẩn bị đợi anh cùng với tài xế ở trong xe.
Không ngờ anh cúi người nhìn vào: “Xuống đi”.
Nguyễn Miên vẫn không cử động.
Anh nói: “Người mà tôi đi thăm, cô cũng quen”.
Nguyễn Miên xuống xe, đi cùng người đàn ông lên núi, sự hoài nghi thôi thúc khiến cho bước chân vừa nặng vừa chậm.
Người cô quen?
Cô và anh có người quen chung sao?
Ai cơ chứ? Hoàn toàn không có chút manh mối nào cả.
Người đằng trước dường như cũng đang chất chứa tâm sự, bóng hình cao lớn thoạt trông vừa cô đơn vừa ảm đạm, cô đuổi theo sát phía sau, cùng anh bước song hành.
Khu mộ này thân gối lên núi mặt hướng sang sông, nói chung là đây là vị trí bảo địa trong phong thủy nên rất nổi tiếng, giá cả cũng không theo lẽ thường, nhưng người đã chết chẳng qua cũng chỉ lưu lại một cái tên trên nhân thế mà thôi…
Tới nơi rồi.
Tầm mắt Nguyễn Miên rơi xuống bia mộ, cô trợn tròn hai mắt, kinh sợ.
Phần mộ của ái thê Tề Như Yên, chồng Chu Quang Nam cùng con trai Chu Nghiễm đồng lập…ngày tháng…
Bức ảnh ố vàng có nụ cười dịu dàng của người phụ nữ trung niên, chẳng phải đó là ảnh của người mà viện trưởng Chu ngày đó đưa cho cô xem…
Chồng Chu Quang Nam, con trai Chu Nghiễm?
Chu Nghiễm, Tề Nghiễm.
Hóa ra anh, anh là… anh chính là…
Lòng cô cồn cào, phải khó khăn lắm mới có thể tiêu hóa nổi những tin tức này.
“Còn nhớ bà ấy không?”, anh không quay đầu.
Nguyễn Miên gật đầu, nhưng rồi nhận ra anh không nhìn thấy được động tác của mình nên đành nặng nề “ừm” một tiếng: “Nhớ”.
Hầu như xung quanh tất cả đều an tĩnh, ngoại trừ tiếng gió.
Hóa ra hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh.
Đúng thế.
Nguyễn Miên nhớ lại ngày này chín năm trước, cô rời khỏi tiệc mừng vì nhận được điện thoại của mẹ, trên đường về nhà cô tình cờ gặp mẹ con anh, ba người đi lướt qua nhau, đèn trên đỉnh đầu không ngừng lay động,…tiếp đó, tai nạn xảy ra…
Thầy giáo của cô cùng với tất cả các bạn học cùng đứng trên bục khen thưởng với cô, tất cả đều…
Ba người họ là những người may mắn còn sống sót, về sau chỉ còn mình cô và anh.
Cũng có thể là, nguyên bản cũng chỉ còn lại bản thân cô với cô.
Nguyễn Miên nhìn bóng lưng đang đứng trước mộ phần kia, cô cảm thấy rất khó chịu, cô muốn khóc, rất muốn khóc.
Cô chầm chậm bước tới, cẩn trọng nắm lấy tay anh, cô cảm giác được người anh cứng đờ, nhưng anh không đẩy cô ra.
Lòng bàn tay của anh thật lạnh.
Hai người cùng đứng sóng vai rất lâu rất lâu, mãi đến khi người đàn ông xoay đầu, khàn giọng hỏi cô một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.