Chương 14: "Dùng miệng giúp tôi."
Đường Tiểu Xuyên
23/02/2024
Máy bay vận tải Chim Cú nhà họ Mục bay suốt cả đêm đến biên giới phía nam rộng lớn của Đế quốc. Phía nam khí hậu ẩm ướt, mưa quanh năm, khu rừng nhiệt đới tươi tốt phủ rộng khắp lưu vực sông Nguyệt Nha. Nhoài người về trước nhìn qua kính máy bay, rừng xanh rậm rạp được ánh bình minh nơi phương xa ập tới như cái chăn chầm chậm trải dài bao phủ tầm mắt, cũng tựa như ngọn lửa cuồng nộ thiêu đốt than hồng trong đêm. Thung lũng hùng vĩ vắt ngang thảm xanh giống như vết sẹo của thế giới.
Máy bay vận tải bay qua đèo phía nam thung lũng, thấy Nam Đô xuất hiện cuối chân trời. Phương Miên nhìn các ngôi nhà san sát nhau, kiến trúc đan xen ngẫu hứng, có cao có thấp, có xanh có đỏ. Đường phố giống như bàn cờ, toà nhà cao nhất cũng chỉ có ba tầng. So với Bắc Đô đông đúc, nhà cao chót vót chọc trời thì nơi đây dân cư thưa thớt giống như thế ngoại đào nguyên yên bình hơn. Lưng chừng núi phía nam Nam Đô là trang viên sừng sững, có cung điện cổ màu trắng, trong vườn ngập tràn hoa hồng đỏ rực khiến người ta liên tưởng tới tấm lụa thổ cẩm phơi trên khu rừng xanh tốt hoang dã này. Đó chính là cung điện Trắng hàng trăm năm lịch sử nơi nhà họ Mục sinh sống.
Máy bay vận tải mà Phương Miên và Mục Tĩnh Nam đang ngồi đã rời đội hình, hạ cánh xuống bãi cỏ trong vườn. Mục Tĩnh Nam dẫn Phương Miên xuống máy bay, trên bãi cỏ đã có rất nhiều alpha mặc trang phục đen đứng nghiêm chỉnh chờ. Nhìn thấy Mục Tĩnh Nam, họ đồng loạt cúi đầu chào theo kiểu quân đội.
Mục Tĩnh Nam nói với Phương Miên: "Em về phòng nghỉ ngơi trước, lát nữa tôi sẽ đến tìm em. Nếu có chuyện gì thì em cứ hỏi Ava."
Người giúp việc bước tới nói: "Ngài Phương, mời đi theo tôi."
Hình như Mục Tĩnh Nam có việc bận, anh rời nhà họ Mục quá lâu, e rằng chuyện cần giải quyết tồn đọng rất nhiều, Phương Miên bèn bấm bụng đi theo cô giúp việc. Leo lên cầu thang, đi dưới mái nhà được chống đỡ bởi các cột đá cẩm thạch, trên bức tường trắng treo tranh sơn dầu khổng lồ, vẽ nhiều loài rắn khác nhau, điểm chung chúng đều có đôi ngươi vàng kim, kể cả có mặc thêm quân trang và giày quân đội thì Phương Miên vẫn sởn hết gai ốc.
Cô giúp việc dẫn Phương Miên đi sâu vào toà cung điện cổ rộng lớn, đi qua vô số sảnh, hành lang, mãi đến khi đầu Phương Miên choáng váng cuối cùng cũng dừng trước một cánh cửa. Mở cửa ra, bên trong trang trí vẻ hiện đại hơn, không treo đèn chùm, không treo tranh sơn dầu khổng lồ hay bất cứ thứ gì khác tương tự. Nhưng Phương Miên nhìn căn phòng sạch sẽ không tì vết bụi, thậm chí khoảng cách giữa các tách trà đồng đều nhau, ngay lập tức hỏi: "Đây là phòng ngủ của Mục Tĩnh Nam?"
"Vâng." Cô giúp việc nhẹ nhàng trả lời.
"Không, không, tôi không thể sống ở đây," Phương Miên vội vàng xua tay: "Tìm giúp tôi phòng dành cho khách được không?"
Cô giúp việc trả lời: "Thượng tá đã ra lệnh ngài sẽ ở đây. Tôi không có quyền đổi phòng giúp ngài. Ngài có thể hỏi khi Thượng tá quay về?"
Cô ấy chỉ là cô giúp việc nhỏ, Phương Miên cũng ngại làm khó cô. Thôi bỏ đi, đợi Mục Tĩnh Nam về vậy.
"Tên cô là Ava đúng không?" Phương Miên hỏi.
"Không, tôi không phải," Cô giúp việc nói: "Ava là phụ tá của Thượng tá. Nếu ngài cần gặp, hãy vào phòng gọi cô ấy." Cô giúp việc cúi chào: "Tôi xin phép đi trước, nếu ngài cần bất cứ điều gì hãy gọi Ava."
Ava, tên nghe giống như một cô gái, lại còn ở trong phòng Mục Tĩnh Nam, chẳng lẽ là người tình nhỏ của anh sao? Mục Tĩnh Nam thật là thiếu đạo đức dám nhờ người tình nhỏ phục vụ cậu. Phương Miên không nói nên lời, đứng đực ra trước phòng rất lâu. Cô giúp việc bối rối đành giơ tay phải hướng dẫn Phương Miên vào phòng. Ý cô là cô sẽ không hạ tay cho đến khi thấy cậu đi vào? Phương Miên bước vào, cô giúp việc vui mừng, đóng cửa cho cậu.
Phương Miên quyết định đợi cô giúp việc đi xa xa sẽ tìm cách chạy trốn. Cậu thản nhiên nhìn quanh phòng, đi hết phòng tiếp khách nhỏ, nhà vệ sinh, phòng ngủ nhưng bất ngờ không thấy ai khác ở trong. Đừng nói là bóng dáng, đến một cọng tóc của phụ nữ cậu còn không thấy, thậm chí đồ dùng sinh hoạt dành cho nữ cũng không có. Mở phòng thay đồ của Mục Tĩnh Nam, quân phục được xếp theo trật tự kỹ lưỡng, thường phục thì đặt trong tủ riêng. Kéo ngăn kéo ở tủ bàn, đồng hồ xếp gọn gàng ngăn nắp, ngăn kéo dưới xếp cà vạt theo màu thứ tự từ đậm đến nhạt.
Phương Miên cố tình bày loạn cà vạt, xếp đại thứ tự màu lộn xộn. Sau đó cậu hài lòng ngừng tay.
Tìm hồi lâu vẫn không thấy quần áo nữ. Vậy Ava đâu?
"Ava?" Phương Miên gãi đầu: "Chẳng lẽ là ma?"
"Ngài Phương, ngài đang tìm tôi?" Giọng nữ trong trẻo bỗng nhiên vang lên từ phía sau.
Phương Miên giật mình loạng choạng xuýt ngã, cậu kinh hãi quay lại nhưng không thấy ai.
Chết tiệt, thực sự là ma à?
"Cô ở đâu?" Phương Miên hỏi.
Luồng sáng bất ngờ xuất hiện trước mặt Phương Miên, hình chiếu lập thể 3D hiển thị một cô gái. Cô mặc chiếc váy cotton màu trắng, mái tóc đen tôn làn da trắng ngần của cô lấp lánh như pha lê, khuôn mặt trong sáng không trang điểm vẫn xinh đẹp, tươi tắn, trông cô y hệt người thật.
"Tôi ở đây," Ava chào cậu, "Tôi không muốn làm ngài sợ nên không xuất hiện nhưng cuối cùng vẫn doạ ngài rồi." Cô lè lưỡi, "Tôi có thể giúp gì cho ngài?"
"Cô là AI hay là người thật?" Phương Miên tò mò nhìn cô.
"Tôi là đầu não trung tâm hệ thống quân đội nhà họ Mục, đồng thời là phụ tá riêng của ngài thượng tá." Ava mỉm cười: "Rất vui được gặp ngài. Ngài cần gì cứ hỏi tôi nhé."
"Cô có thể cho tôi bản đồ cung điện Trắng không?" Phương Miên hỏi.
"Xin thứ lỗi, tôi phát hiện ý định bỏ trốn của ngài. Theo chỉ thị của thượng tá thì ngài không được phép xem bản đồ cung điện."
Phương Miên: "..."
Ý gì đây? Định giam cầm cậu?
Hứ, không đưa bản đồ thì cậu vẫn có cách, Phương Miên đã âm thầm ghi nhớ đường đi khi nãy, không có bản đồ cũng chẳng sao. Cậu quay về phía cửa, vặn tay nắm. Phương Miên ngây người, cửa bị khoá, cô giúp việc thực sự đã nhốt cậu trong phòng.
"Không phải chứ," Phương Miên tức giận: "Muốn giam tôi như tù nhân?"
"Ngài hiểu lầm rồi. Cung điện Trắng là nơi nhà họ Mục sinh sống, họ hàng ngài thượng tá cũng sinh sống ở đây. Để tránh những rắc rối không đáng có, thượng tá kính mời ngài tạm thời ở trong phòng này." Ava nói.
"Giả sử tôi đói bụng thì sao?"
"Trong tủ lạnh có tráng miệng, ngài dùng tự nhiên."
Phương Miên cực kỳ hối hận, nếu biết trước thì đã không vào mà lén chuồn ra ngoài. Mở cửa sổ, cậu thấy đây là tầng ba của cung điện, cách mặt đất quá xa, Phương Miên không đủ can đảm nhảy ra ngoài. Hừ, nghĩ cậu bó tay chịu trận ở đây à? Phương Miên lấy tua vít, búa trong balo, xoay hai ba cái phá ổ khoá thành công.
"Ngài Phương, cung điện Trắng rất lớn. Tôi khuyên ngài nên nghe theo chỉ thị của thượng tá."
"Bảo anh ta bốc cứt mà ăn!" Phương Miên xoay người bỏ đi.
Lần mò con đường theo trí nhớ, Phương Miên vẫn lòng vòng mắc kẹt trong toà cung điện suốt nửa tiếng. Khi nãy vào cũng khoảng nửa tiếng mà giờ càng đi càng lạ, cậu nhận ra bản thân đã lạc đường. Tại sao người giàu họ ăn no rửng mỡ đến nỗi xây nhà phức tạp như vậy? Chính họ có bị lạc không?
Phương Miên vội vàng đi tiếp, mở bừa cánh cửa, bên trong chứa đầy tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch, mở cánh cửa khác thì thấy một nam một nữ đang ngồi trên sofa uống trà sáng cùng kinh ngạc nhìn cậu. Cô gái có đôi mắt rắn vàng kim, còn chàng trai có đôi mắt đỏ, cả hai đều nhìn cậu không chớp mắt.
Phương Miên lúng túng chào hỏi: "Tôi đi nhầm phòng, cứ giả vờ chưa thấy tôi đi." Phương Miên đóng cửa, định đổi đường khác thì quay lại mở cửa hỏi: "Hai cô cậu có thể cho tôi biết lối ra cung điện không?"
Cô gái giơ tay, chỉ về một hướng.
"Cảm ơn." Phương Miên xoay người rời đi.
Chạy nhanh theo hướng cô gái chỉ, cuối cùng cậu thấy có cánh cửa hoa văn cầu kỳ ở cuối hành lang. Đó là cửa ra đúng không? Phương Miên phấn khích tăng tốc chạy, lao về phía trước, dùng hết sức mở cửa ra. Ngay khi cửa vừa mở, cậu nhìn thấy căn phòng mái vòm cao, đèn chùm lấp lánh, bên dưới là bàn dài, hai dãy đều có alpha mặc quân phục đang ngồi. Mọi người đồng loạt quay qua nhìn, kể cả Mục Tĩnh Nam ngồi chủ toạ. Phương Miên đơ người.
Cậu chạy nhầm đường chui vào phòng họp Mục Tĩnh Nam.
Trong phòng rơi vào yên tĩnh, lặng như tờ.
"A Miên." Mục Tĩnh Nam điềm tĩnh cất lời: "Em đến tìm tôi sao?"
Phương Miên chưa kịp trả lời thì có người nói: "Hoá ra là vị hôn thê của thượng tá. Vợ chồng hai ngài nồng cháy quá đấy, mới xa nhau vài phút đã không chịu nổi đến tìm rhượng tá?"
"Ha ha ha, có vẻ chúng ta sắp được uống rượu mừng của thượng tá rồi!"
Phương Miên xấu hổ, muốn từ từ chuồn đi. Mục Tĩnh Nam gọi cậu: "Lại đây."
"Ha ha, thôi, thôi," Phương Miên xua tay, "Tôi đi nhầm phòng."
Mục Tĩnh Nam bước tới, không nói gì nắm lấy tay cậu, dẫn cậu đến chỗ đầu bàn. Mục Tĩnh Nam nhìn viên sĩ quan ngồi bên cạnh ghế chủ toạ, nói: "Xin lỗi."
"Nào, không sao cả, phu nhân cứ ngồi đi."
Sĩ quan cầm mũ quân đội trên bàn, bước sang một bên. Mục Tĩnh Nam kéo ghế tỏ ý Phương Miên ngồi xuống.
"Như vậy kỳ lắm, tôi không quấy rầy anh nữa đâu." Phương Miên định chạy.
Mục Tĩnh Nam ấn cậu ngồi vào ghế, đưa máy tính bảng cho cậu: "Nếu thấy chán thì em có thể chơi game."
Ngón tay hai người chạm nhau, Phương Miên phát hiện nhiệt độ cơ thể Mục Tĩnh Nam cao bất thường.
Ngay lập tức Phương Miên ngẩng đầu nhìn anh, Mục Tĩnh Nam dáng vẻ vẫn như bình thường về chỗ ngồi, ánh mắt thản nhiên: "Tiếp tục cuộc họp."
Mọi người bắt đầu báo cáo hoạt động của quân đảo chính và tình hình quân đội nhà họ Mục trong thời gian Mục Tĩnh Nam vắng mặt. Cậu có nên nghe không? Phương Miên ngồi nhấp nhổm như trên bàn chông, họ đang bàn bí mật quân sự? Tại sao lại để cậu ngồi đây nghe? Nhưng chính Mục Tĩnh Nam mời cậu ở lại, các sĩ quan khác cũng không phản đối việc này. Mục Tĩnh Nam... cậu liên tục liếc nhìn anh, mặc dù trên mặt không có gì thay đổi nhưng trên cổ lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên anh chưa hết kỳ mẫn cảm. Bình thường kỳ mẫn cảm của alpha kéo dài khoảng một tuần, có lẽ anh đã uống thuốc ức chế pheromone.
Mặc kệ đi, cậu quan tâm đến Mục Tĩnh Nam làm gì? Mục Tĩnh Nam tự uống thuốc ức chế còn hơn đè cậu ra cắn.
Phương Miên buồn chán, lướt lướt máy tính bảng, Ava xuất hiện trên màn hình, mặc váy trắng toả sáng rực rỡ.
Hộp thoại của Ava nhảy ra: 【Ngài muốn tôi chơi cùng ngài không?】
Phương Miên: 【Không cần.】
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Phương Miên đổi ý thử tìm hiểu kỹ hơn về Mục Tĩnh Nam.
Phương Miên: 【Kể tôi nghe về chủ nhân của cô.】
Ava: 【Ngài cần những thông tin gì? Chiều cao, cân nặng? Tài sản cá nhân? Tình trạng sức khoẻ? Khai báo lý lịch?】
Phương Miên tò mò, gõ chữ: 【Tài sản.】
Rất nhiều bản kê khai tài sản hiện lên, Ava giải thích: 【Thượng tá sở hữu 4 vạn mét vuông đất, 50 cửa hàng, 4 trang viên, 5 máy bay phản lực tư nhân, 10 ô tô thể thao, 3 xe mô tô. Hơn nữa, ngài thượng tá là người thừa kế cung điện Trắng hợp pháp duy nhất.】
CMN, giàu vậy.
Nhiều tiền như thế liệu anh có thể trả lại tiền thuốc men, tiền ăn ở, phí chăm sóc, phí tổn thương tinh thần hai tháng vừa qua không?
Cậu không ham nhiều, chỉ cần một triệu thôi.
Ava: 【Tất nhiên khi ngài và thượng tá kết hôn sẽ thành tài sản chung. Trong trường hợp ngài và thượng tá li hôn thì được phân chia một nửa tổng tài sản, ngoại trừ cung điện Trắng.】
Phương Miên không kìm nổi bật thốt: "Vãi!"
Cậu sốc đến nỗi lỡ miệng hét to, phòng họp rộng vang vọng chữ "vãi!" của cậu. Mọi người quay lại nhìn cậu, lần nữa rơi vào im lặng.
Có người hỏi: "Ngài Phương phản đối kế hoạch phản công quân đảo chính của chúng tôi?"
Phương Miên vội vàng nói: "Không có, không có, không có, tại tôi mắc tiểu sắp tè ra quần rồi."
Mục Tĩnh Nam nói: "Tạm dừng cuộc họp, chúng ta nghỉ giải lao."
Ngồi cả buổi sáng, ai cũng mệt mỏi, vài người đứng dậy vươn vai. Mục Tĩnh Nam nói với Phương Miên: "Đi nào."
Đã lỡ nói mắc tiểu, Phương Miên đành đi theo anh đến nhà vệ sinh ở hành lang bên kia. Nhà vệ sinh thiết kế theo phong cách cổ điển, chia nhiều phòng. Phương Miên chọn một buồng rồi đi vào. Đang định đóng thì bàn tay trắng nõn của Mục Tĩnh Nam chặn lại.
"Anh tính làm gì?"
Phương Miên chưa kịp hỏi tiếp thì thân hình cao lớn của anh tiến tới, ép Phương Miên lên tường. Hai người gần nhau tới mức cậu thấy rõ lớp mồ hôi mỏng ở bên cổ anh. Mục Tĩnh Nam thuộc loài rắn, đương nhiên là động vật máu lạnh nhưng hiện tại nhiệt độ cơ thể anh nóng hầm hập, hai cánh tay như lửa đốt, pheromone trong cơ thể điên cuồng phóng ra, lại lần nữa Phương Miên bị chìm giữa mùi hương gỗ lãnh sam. Lúc nãy khi họp cùng mọi người, vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng như mọi hôm. Nhưng hiện tại, vừa bước qua cánh cửa, anh như biến thành người khác, đôi mắt rắn chăm chú vào Phương Miên, hiện rõ dục vọng mãnh liệt.
Thuốc ức chế chắc chắn không có tác dụng với kỳ mẫn cảm của anh! Anh lại muốn đè ai đó nữa rồi!
Mục Tĩnh Nam trầm giọng: "Thứ lỗi cho tôi nhưng tôi cần em giúp."
"Tôi không chịu, đừng có mơ!" Phương Miên liều mạng từ chối.
Bên ngoài chỗ bồn rửa mặt có vài sĩ quan đến, tiếng nói chuyện, tiếng nước tí tách truyền vào buồng nhà vệ sinh.
"Tôi tìm được tung tích của Lộ A Li." Mục Tĩnh Nam bất thình lình nói.
Mắt Phương Miên sáng lên: "Thật sao!?"
Mục Tĩnh Nam áp sát cậu, khẽ khàng thở dài. Anh biết bản thân không nên làm như vậy nhưng dục vọng đang kêu gào như dung nham sục sôi sắp phun trào.
Mục Tĩnh Nam nhắm mắt nói: "Một lần an ủi, một manh mối."
"Anh thừa nước đục thả câu!"
Màu vàng kim trong mắt Mục Tĩnh Nam đậm dần, như thể bên trong nổi cơn bão tố. Mọi ngày Mục Tĩnh Nam đều trầm tĩnh, thận trọng nhưng khi rơi vào kỳ mẫn cảm thì anh không khác nào thú dữ khát máu. Phương Miên thấy rõ anh đang cố gắng hết sức kiểm soát bản thân. Như vậy lời đồn là thật, anh sẽ phát điên khi tới kỳ mẫn cảm. Phương Miên sợ hãi.
Giọng anh khàn đặc tựa như có cát mài sát trong cuống họng: "Tôi cho em ba giây đưa ra quyết định."
"Anh..." Phương Miên tức giận, mặt tối sầm.
A Li là người thân duy nhất của Phương Miên ở thế giới khốn nạn này, cậu nhất định phải tìm được y. A Li là omega, lỡ y cũng bị tên alpha nào đó giam giữ như Phương Miên hiện tại thì làm sao đây.
"Anh ấy vẫn ổn chứ?" Phương Miên hỏi.
Mục Tĩnh Nam trả lời: "Không tốt lắm."
Trái tim Phương Miên xiết lại.
Cậu thực sự phải hôn Mục Tĩnh Nam? Phương Miên cực kỳ suy sụp nhưng đồng thời dùng tinh thần AQ tự trấn an bản thân, chỉ là ôm hôn thôi mà? Cũng trải qua rồi, chịu thiệt một chút đều sẽ vượt qua. Mày làm được mà, Phương Miên!
"Được, tới đi." Phương Miên nhắm nghiền mắt, tư thế giống như anh hùng sẵn sàng hi sinh.
"Hôn thôi không đủ." Giọng Mục Tĩnh Nam khàn hơn.
"Có ý gì?" Phương Miên mở mắt.
Mục Tĩnh Nam cúi đầu nhìn cậu, đôi mắt vàng kim sáng rực trong buồng tối tăm, tràn ngập cảm giác bí bách, áp bức.
Máy bay vận tải bay qua đèo phía nam thung lũng, thấy Nam Đô xuất hiện cuối chân trời. Phương Miên nhìn các ngôi nhà san sát nhau, kiến trúc đan xen ngẫu hứng, có cao có thấp, có xanh có đỏ. Đường phố giống như bàn cờ, toà nhà cao nhất cũng chỉ có ba tầng. So với Bắc Đô đông đúc, nhà cao chót vót chọc trời thì nơi đây dân cư thưa thớt giống như thế ngoại đào nguyên yên bình hơn. Lưng chừng núi phía nam Nam Đô là trang viên sừng sững, có cung điện cổ màu trắng, trong vườn ngập tràn hoa hồng đỏ rực khiến người ta liên tưởng tới tấm lụa thổ cẩm phơi trên khu rừng xanh tốt hoang dã này. Đó chính là cung điện Trắng hàng trăm năm lịch sử nơi nhà họ Mục sinh sống.
Máy bay vận tải mà Phương Miên và Mục Tĩnh Nam đang ngồi đã rời đội hình, hạ cánh xuống bãi cỏ trong vườn. Mục Tĩnh Nam dẫn Phương Miên xuống máy bay, trên bãi cỏ đã có rất nhiều alpha mặc trang phục đen đứng nghiêm chỉnh chờ. Nhìn thấy Mục Tĩnh Nam, họ đồng loạt cúi đầu chào theo kiểu quân đội.
Mục Tĩnh Nam nói với Phương Miên: "Em về phòng nghỉ ngơi trước, lát nữa tôi sẽ đến tìm em. Nếu có chuyện gì thì em cứ hỏi Ava."
Người giúp việc bước tới nói: "Ngài Phương, mời đi theo tôi."
Hình như Mục Tĩnh Nam có việc bận, anh rời nhà họ Mục quá lâu, e rằng chuyện cần giải quyết tồn đọng rất nhiều, Phương Miên bèn bấm bụng đi theo cô giúp việc. Leo lên cầu thang, đi dưới mái nhà được chống đỡ bởi các cột đá cẩm thạch, trên bức tường trắng treo tranh sơn dầu khổng lồ, vẽ nhiều loài rắn khác nhau, điểm chung chúng đều có đôi ngươi vàng kim, kể cả có mặc thêm quân trang và giày quân đội thì Phương Miên vẫn sởn hết gai ốc.
Cô giúp việc dẫn Phương Miên đi sâu vào toà cung điện cổ rộng lớn, đi qua vô số sảnh, hành lang, mãi đến khi đầu Phương Miên choáng váng cuối cùng cũng dừng trước một cánh cửa. Mở cửa ra, bên trong trang trí vẻ hiện đại hơn, không treo đèn chùm, không treo tranh sơn dầu khổng lồ hay bất cứ thứ gì khác tương tự. Nhưng Phương Miên nhìn căn phòng sạch sẽ không tì vết bụi, thậm chí khoảng cách giữa các tách trà đồng đều nhau, ngay lập tức hỏi: "Đây là phòng ngủ của Mục Tĩnh Nam?"
"Vâng." Cô giúp việc nhẹ nhàng trả lời.
"Không, không, tôi không thể sống ở đây," Phương Miên vội vàng xua tay: "Tìm giúp tôi phòng dành cho khách được không?"
Cô giúp việc trả lời: "Thượng tá đã ra lệnh ngài sẽ ở đây. Tôi không có quyền đổi phòng giúp ngài. Ngài có thể hỏi khi Thượng tá quay về?"
Cô ấy chỉ là cô giúp việc nhỏ, Phương Miên cũng ngại làm khó cô. Thôi bỏ đi, đợi Mục Tĩnh Nam về vậy.
"Tên cô là Ava đúng không?" Phương Miên hỏi.
"Không, tôi không phải," Cô giúp việc nói: "Ava là phụ tá của Thượng tá. Nếu ngài cần gặp, hãy vào phòng gọi cô ấy." Cô giúp việc cúi chào: "Tôi xin phép đi trước, nếu ngài cần bất cứ điều gì hãy gọi Ava."
Ava, tên nghe giống như một cô gái, lại còn ở trong phòng Mục Tĩnh Nam, chẳng lẽ là người tình nhỏ của anh sao? Mục Tĩnh Nam thật là thiếu đạo đức dám nhờ người tình nhỏ phục vụ cậu. Phương Miên không nói nên lời, đứng đực ra trước phòng rất lâu. Cô giúp việc bối rối đành giơ tay phải hướng dẫn Phương Miên vào phòng. Ý cô là cô sẽ không hạ tay cho đến khi thấy cậu đi vào? Phương Miên bước vào, cô giúp việc vui mừng, đóng cửa cho cậu.
Phương Miên quyết định đợi cô giúp việc đi xa xa sẽ tìm cách chạy trốn. Cậu thản nhiên nhìn quanh phòng, đi hết phòng tiếp khách nhỏ, nhà vệ sinh, phòng ngủ nhưng bất ngờ không thấy ai khác ở trong. Đừng nói là bóng dáng, đến một cọng tóc của phụ nữ cậu còn không thấy, thậm chí đồ dùng sinh hoạt dành cho nữ cũng không có. Mở phòng thay đồ của Mục Tĩnh Nam, quân phục được xếp theo trật tự kỹ lưỡng, thường phục thì đặt trong tủ riêng. Kéo ngăn kéo ở tủ bàn, đồng hồ xếp gọn gàng ngăn nắp, ngăn kéo dưới xếp cà vạt theo màu thứ tự từ đậm đến nhạt.
Phương Miên cố tình bày loạn cà vạt, xếp đại thứ tự màu lộn xộn. Sau đó cậu hài lòng ngừng tay.
Tìm hồi lâu vẫn không thấy quần áo nữ. Vậy Ava đâu?
"Ava?" Phương Miên gãi đầu: "Chẳng lẽ là ma?"
"Ngài Phương, ngài đang tìm tôi?" Giọng nữ trong trẻo bỗng nhiên vang lên từ phía sau.
Phương Miên giật mình loạng choạng xuýt ngã, cậu kinh hãi quay lại nhưng không thấy ai.
Chết tiệt, thực sự là ma à?
"Cô ở đâu?" Phương Miên hỏi.
Luồng sáng bất ngờ xuất hiện trước mặt Phương Miên, hình chiếu lập thể 3D hiển thị một cô gái. Cô mặc chiếc váy cotton màu trắng, mái tóc đen tôn làn da trắng ngần của cô lấp lánh như pha lê, khuôn mặt trong sáng không trang điểm vẫn xinh đẹp, tươi tắn, trông cô y hệt người thật.
"Tôi ở đây," Ava chào cậu, "Tôi không muốn làm ngài sợ nên không xuất hiện nhưng cuối cùng vẫn doạ ngài rồi." Cô lè lưỡi, "Tôi có thể giúp gì cho ngài?"
"Cô là AI hay là người thật?" Phương Miên tò mò nhìn cô.
"Tôi là đầu não trung tâm hệ thống quân đội nhà họ Mục, đồng thời là phụ tá riêng của ngài thượng tá." Ava mỉm cười: "Rất vui được gặp ngài. Ngài cần gì cứ hỏi tôi nhé."
"Cô có thể cho tôi bản đồ cung điện Trắng không?" Phương Miên hỏi.
"Xin thứ lỗi, tôi phát hiện ý định bỏ trốn của ngài. Theo chỉ thị của thượng tá thì ngài không được phép xem bản đồ cung điện."
Phương Miên: "..."
Ý gì đây? Định giam cầm cậu?
Hứ, không đưa bản đồ thì cậu vẫn có cách, Phương Miên đã âm thầm ghi nhớ đường đi khi nãy, không có bản đồ cũng chẳng sao. Cậu quay về phía cửa, vặn tay nắm. Phương Miên ngây người, cửa bị khoá, cô giúp việc thực sự đã nhốt cậu trong phòng.
"Không phải chứ," Phương Miên tức giận: "Muốn giam tôi như tù nhân?"
"Ngài hiểu lầm rồi. Cung điện Trắng là nơi nhà họ Mục sinh sống, họ hàng ngài thượng tá cũng sinh sống ở đây. Để tránh những rắc rối không đáng có, thượng tá kính mời ngài tạm thời ở trong phòng này." Ava nói.
"Giả sử tôi đói bụng thì sao?"
"Trong tủ lạnh có tráng miệng, ngài dùng tự nhiên."
Phương Miên cực kỳ hối hận, nếu biết trước thì đã không vào mà lén chuồn ra ngoài. Mở cửa sổ, cậu thấy đây là tầng ba của cung điện, cách mặt đất quá xa, Phương Miên không đủ can đảm nhảy ra ngoài. Hừ, nghĩ cậu bó tay chịu trận ở đây à? Phương Miên lấy tua vít, búa trong balo, xoay hai ba cái phá ổ khoá thành công.
"Ngài Phương, cung điện Trắng rất lớn. Tôi khuyên ngài nên nghe theo chỉ thị của thượng tá."
"Bảo anh ta bốc cứt mà ăn!" Phương Miên xoay người bỏ đi.
Lần mò con đường theo trí nhớ, Phương Miên vẫn lòng vòng mắc kẹt trong toà cung điện suốt nửa tiếng. Khi nãy vào cũng khoảng nửa tiếng mà giờ càng đi càng lạ, cậu nhận ra bản thân đã lạc đường. Tại sao người giàu họ ăn no rửng mỡ đến nỗi xây nhà phức tạp như vậy? Chính họ có bị lạc không?
Phương Miên vội vàng đi tiếp, mở bừa cánh cửa, bên trong chứa đầy tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch, mở cánh cửa khác thì thấy một nam một nữ đang ngồi trên sofa uống trà sáng cùng kinh ngạc nhìn cậu. Cô gái có đôi mắt rắn vàng kim, còn chàng trai có đôi mắt đỏ, cả hai đều nhìn cậu không chớp mắt.
Phương Miên lúng túng chào hỏi: "Tôi đi nhầm phòng, cứ giả vờ chưa thấy tôi đi." Phương Miên đóng cửa, định đổi đường khác thì quay lại mở cửa hỏi: "Hai cô cậu có thể cho tôi biết lối ra cung điện không?"
Cô gái giơ tay, chỉ về một hướng.
"Cảm ơn." Phương Miên xoay người rời đi.
Chạy nhanh theo hướng cô gái chỉ, cuối cùng cậu thấy có cánh cửa hoa văn cầu kỳ ở cuối hành lang. Đó là cửa ra đúng không? Phương Miên phấn khích tăng tốc chạy, lao về phía trước, dùng hết sức mở cửa ra. Ngay khi cửa vừa mở, cậu nhìn thấy căn phòng mái vòm cao, đèn chùm lấp lánh, bên dưới là bàn dài, hai dãy đều có alpha mặc quân phục đang ngồi. Mọi người đồng loạt quay qua nhìn, kể cả Mục Tĩnh Nam ngồi chủ toạ. Phương Miên đơ người.
Cậu chạy nhầm đường chui vào phòng họp Mục Tĩnh Nam.
Trong phòng rơi vào yên tĩnh, lặng như tờ.
"A Miên." Mục Tĩnh Nam điềm tĩnh cất lời: "Em đến tìm tôi sao?"
Phương Miên chưa kịp trả lời thì có người nói: "Hoá ra là vị hôn thê của thượng tá. Vợ chồng hai ngài nồng cháy quá đấy, mới xa nhau vài phút đã không chịu nổi đến tìm rhượng tá?"
"Ha ha ha, có vẻ chúng ta sắp được uống rượu mừng của thượng tá rồi!"
Phương Miên xấu hổ, muốn từ từ chuồn đi. Mục Tĩnh Nam gọi cậu: "Lại đây."
"Ha ha, thôi, thôi," Phương Miên xua tay, "Tôi đi nhầm phòng."
Mục Tĩnh Nam bước tới, không nói gì nắm lấy tay cậu, dẫn cậu đến chỗ đầu bàn. Mục Tĩnh Nam nhìn viên sĩ quan ngồi bên cạnh ghế chủ toạ, nói: "Xin lỗi."
"Nào, không sao cả, phu nhân cứ ngồi đi."
Sĩ quan cầm mũ quân đội trên bàn, bước sang một bên. Mục Tĩnh Nam kéo ghế tỏ ý Phương Miên ngồi xuống.
"Như vậy kỳ lắm, tôi không quấy rầy anh nữa đâu." Phương Miên định chạy.
Mục Tĩnh Nam ấn cậu ngồi vào ghế, đưa máy tính bảng cho cậu: "Nếu thấy chán thì em có thể chơi game."
Ngón tay hai người chạm nhau, Phương Miên phát hiện nhiệt độ cơ thể Mục Tĩnh Nam cao bất thường.
Ngay lập tức Phương Miên ngẩng đầu nhìn anh, Mục Tĩnh Nam dáng vẻ vẫn như bình thường về chỗ ngồi, ánh mắt thản nhiên: "Tiếp tục cuộc họp."
Mọi người bắt đầu báo cáo hoạt động của quân đảo chính và tình hình quân đội nhà họ Mục trong thời gian Mục Tĩnh Nam vắng mặt. Cậu có nên nghe không? Phương Miên ngồi nhấp nhổm như trên bàn chông, họ đang bàn bí mật quân sự? Tại sao lại để cậu ngồi đây nghe? Nhưng chính Mục Tĩnh Nam mời cậu ở lại, các sĩ quan khác cũng không phản đối việc này. Mục Tĩnh Nam... cậu liên tục liếc nhìn anh, mặc dù trên mặt không có gì thay đổi nhưng trên cổ lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên anh chưa hết kỳ mẫn cảm. Bình thường kỳ mẫn cảm của alpha kéo dài khoảng một tuần, có lẽ anh đã uống thuốc ức chế pheromone.
Mặc kệ đi, cậu quan tâm đến Mục Tĩnh Nam làm gì? Mục Tĩnh Nam tự uống thuốc ức chế còn hơn đè cậu ra cắn.
Phương Miên buồn chán, lướt lướt máy tính bảng, Ava xuất hiện trên màn hình, mặc váy trắng toả sáng rực rỡ.
Hộp thoại của Ava nhảy ra: 【Ngài muốn tôi chơi cùng ngài không?】
Phương Miên: 【Không cần.】
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Phương Miên đổi ý thử tìm hiểu kỹ hơn về Mục Tĩnh Nam.
Phương Miên: 【Kể tôi nghe về chủ nhân của cô.】
Ava: 【Ngài cần những thông tin gì? Chiều cao, cân nặng? Tài sản cá nhân? Tình trạng sức khoẻ? Khai báo lý lịch?】
Phương Miên tò mò, gõ chữ: 【Tài sản.】
Rất nhiều bản kê khai tài sản hiện lên, Ava giải thích: 【Thượng tá sở hữu 4 vạn mét vuông đất, 50 cửa hàng, 4 trang viên, 5 máy bay phản lực tư nhân, 10 ô tô thể thao, 3 xe mô tô. Hơn nữa, ngài thượng tá là người thừa kế cung điện Trắng hợp pháp duy nhất.】
CMN, giàu vậy.
Nhiều tiền như thế liệu anh có thể trả lại tiền thuốc men, tiền ăn ở, phí chăm sóc, phí tổn thương tinh thần hai tháng vừa qua không?
Cậu không ham nhiều, chỉ cần một triệu thôi.
Ava: 【Tất nhiên khi ngài và thượng tá kết hôn sẽ thành tài sản chung. Trong trường hợp ngài và thượng tá li hôn thì được phân chia một nửa tổng tài sản, ngoại trừ cung điện Trắng.】
Phương Miên không kìm nổi bật thốt: "Vãi!"
Cậu sốc đến nỗi lỡ miệng hét to, phòng họp rộng vang vọng chữ "vãi!" của cậu. Mọi người quay lại nhìn cậu, lần nữa rơi vào im lặng.
Có người hỏi: "Ngài Phương phản đối kế hoạch phản công quân đảo chính của chúng tôi?"
Phương Miên vội vàng nói: "Không có, không có, không có, tại tôi mắc tiểu sắp tè ra quần rồi."
Mục Tĩnh Nam nói: "Tạm dừng cuộc họp, chúng ta nghỉ giải lao."
Ngồi cả buổi sáng, ai cũng mệt mỏi, vài người đứng dậy vươn vai. Mục Tĩnh Nam nói với Phương Miên: "Đi nào."
Đã lỡ nói mắc tiểu, Phương Miên đành đi theo anh đến nhà vệ sinh ở hành lang bên kia. Nhà vệ sinh thiết kế theo phong cách cổ điển, chia nhiều phòng. Phương Miên chọn một buồng rồi đi vào. Đang định đóng thì bàn tay trắng nõn của Mục Tĩnh Nam chặn lại.
"Anh tính làm gì?"
Phương Miên chưa kịp hỏi tiếp thì thân hình cao lớn của anh tiến tới, ép Phương Miên lên tường. Hai người gần nhau tới mức cậu thấy rõ lớp mồ hôi mỏng ở bên cổ anh. Mục Tĩnh Nam thuộc loài rắn, đương nhiên là động vật máu lạnh nhưng hiện tại nhiệt độ cơ thể anh nóng hầm hập, hai cánh tay như lửa đốt, pheromone trong cơ thể điên cuồng phóng ra, lại lần nữa Phương Miên bị chìm giữa mùi hương gỗ lãnh sam. Lúc nãy khi họp cùng mọi người, vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng như mọi hôm. Nhưng hiện tại, vừa bước qua cánh cửa, anh như biến thành người khác, đôi mắt rắn chăm chú vào Phương Miên, hiện rõ dục vọng mãnh liệt.
Thuốc ức chế chắc chắn không có tác dụng với kỳ mẫn cảm của anh! Anh lại muốn đè ai đó nữa rồi!
Mục Tĩnh Nam trầm giọng: "Thứ lỗi cho tôi nhưng tôi cần em giúp."
"Tôi không chịu, đừng có mơ!" Phương Miên liều mạng từ chối.
Bên ngoài chỗ bồn rửa mặt có vài sĩ quan đến, tiếng nói chuyện, tiếng nước tí tách truyền vào buồng nhà vệ sinh.
"Tôi tìm được tung tích của Lộ A Li." Mục Tĩnh Nam bất thình lình nói.
Mắt Phương Miên sáng lên: "Thật sao!?"
Mục Tĩnh Nam áp sát cậu, khẽ khàng thở dài. Anh biết bản thân không nên làm như vậy nhưng dục vọng đang kêu gào như dung nham sục sôi sắp phun trào.
Mục Tĩnh Nam nhắm mắt nói: "Một lần an ủi, một manh mối."
"Anh thừa nước đục thả câu!"
Màu vàng kim trong mắt Mục Tĩnh Nam đậm dần, như thể bên trong nổi cơn bão tố. Mọi ngày Mục Tĩnh Nam đều trầm tĩnh, thận trọng nhưng khi rơi vào kỳ mẫn cảm thì anh không khác nào thú dữ khát máu. Phương Miên thấy rõ anh đang cố gắng hết sức kiểm soát bản thân. Như vậy lời đồn là thật, anh sẽ phát điên khi tới kỳ mẫn cảm. Phương Miên sợ hãi.
Giọng anh khàn đặc tựa như có cát mài sát trong cuống họng: "Tôi cho em ba giây đưa ra quyết định."
"Anh..." Phương Miên tức giận, mặt tối sầm.
A Li là người thân duy nhất của Phương Miên ở thế giới khốn nạn này, cậu nhất định phải tìm được y. A Li là omega, lỡ y cũng bị tên alpha nào đó giam giữ như Phương Miên hiện tại thì làm sao đây.
"Anh ấy vẫn ổn chứ?" Phương Miên hỏi.
Mục Tĩnh Nam trả lời: "Không tốt lắm."
Trái tim Phương Miên xiết lại.
Cậu thực sự phải hôn Mục Tĩnh Nam? Phương Miên cực kỳ suy sụp nhưng đồng thời dùng tinh thần AQ tự trấn an bản thân, chỉ là ôm hôn thôi mà? Cũng trải qua rồi, chịu thiệt một chút đều sẽ vượt qua. Mày làm được mà, Phương Miên!
"Được, tới đi." Phương Miên nhắm nghiền mắt, tư thế giống như anh hùng sẵn sàng hi sinh.
"Hôn thôi không đủ." Giọng Mục Tĩnh Nam khàn hơn.
"Có ý gì?" Phương Miên mở mắt.
Mục Tĩnh Nam cúi đầu nhìn cậu, đôi mắt vàng kim sáng rực trong buồng tối tăm, tràn ngập cảm giác bí bách, áp bức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.