Chương 27
Quan Ni Ni
16/03/2024
Sau khi Diêm Chương run rẩy nói thú bông đáng yêu còn mình xấu hoắc thì thấy sắc mặt chú út dịu đi.
Diêm Chương thở phào nhẹ nhõm.
Chú út không phải cá mặn như hắn mà là người bận rộn mỗi phút kiếm được hàng triệu, có thể dành thời gian nói với hắn mấy câu thật không dễ gì.
Diêm Chương đang định đánh bài chuồn thì Diêm Hạc nói: "Đứng đó."
Hắn khó nhọc dừng bước, vừa quay đầu sang thì nghe chú mình nói: "Cháu nói nó đáng yêu. Vậy đáng yêu chỗ nào?"
Diêm Chương: "......"
Hắn ngẩng đầu nhìn thú bông xấu chưa từng thấy trên máy in rồi cắn răng khen: "Chỗ nào cũng đáng yêu hết ạ......"
"Chú út thật có mắt tinh đời......"
Diêm Hạc nhìn chằm chằm đứa cháu hờ trước mặt, nhớ lại tiểu quỷ từng đè hắn, bình tĩnh nói: "Ừm."
Người trước mặt đúng là chẳng tinh mắt chút nào.
Nhưng cũng may hắn vừa không tinh mắt vừa ngủ ít nên tiểu quỷ mới chạy tới chỗ anh.
Thú bông yên lặng cúi cái đầu xấu xí xuống.
Mục tiêu mới của cậu cái gì cũng tốt, chỉ là không được tinh mắt cho lắm.
Con thú bông này xấu hoắc xấu hơ mà mục tiêu mới lại khen đáng yêu.
Cả ngày thú bông chỉ có thể ở cạnh người đàn ông, nửa bước cũng không thể đi.
Lâu lâu Mộ Bạch lén lút xê dịch nhưng lần nào người đàn ông cúi đầu phê duyệt hồ sơ cũng ngẩng lên nhìn cậu.
Thú bông cứng đờ ngồi im tại chỗ, một cử động nhỏ cũng không dám.
Suốt ngày hôm đó, Mộ Bạch phát hiện chỗ mình ở nhiều nhất là túi áo vest của Diêm Hạc.
Trong phòng họp, Diêm Hạc nghe báo cáo thỉnh thoảng sẽ đưa tay xoa đầu thú bông như muốn trấn an.
Dần dà thú bông ngủ thiếp đi trong túi.
Mộ Bạch bị giày vò một thời gian dài, giờ được ngủ nên dù nằm trong túi cũng ngủ rất say.
Khi cậu tỉnh dậy đã là chạng vạng tối.
Thú bông nhìn một vòng, phát hiện xung quanh vắng lặng.
Cậu lập tức đứng dậy, lúc này mới thấy trên người mình đắp một miếng vải lau kính như đắp chăn.
Mộ Bạch dè dặt nhìn quanh lần nữa, sau khi biết chắc không có ai thì vội vã nhảy từ bàn làm việc xuống ghế, cuối cùng lăn từ ghế xuống sàn.
Sau đó sải chân phi nước đại ra cửa phòng làm việc.
Có lẽ cả ngày đều ở cạnh Diêm Hạc nên Mộ Bạch cảm thấy tay chân thú bông mạnh mẽ chưa từng thấy, chạy nhanh chưa từng thấy.
Thú bông lao thẳng đến cửa phòng làm việc, sau đó đâm sầm vào Diêm Hạc và thư ký Đỗ Bình vừa đẩy cửa ra.
"......"
Hai mắt thư ký Đỗ Bình mở to hơn cả chuông đồng, trợn mắt há hốc mồm nhìn thú bông xấu xí sải chân phi nước đại trong phòng làm việc.
Mới đầu hắn tưởng mình nhìn lầm nên hoang mang dụi mắt mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn thấy thú bông co quắp giả chết trên sàn.
Hắn run rẩy tìm kiếm một nhân chứng khác ở đây, lần đầu tiên nói năng lộn xộn: "Diêm tổng...... Thú bông chạy......"
Sếp hắn bình tĩnh khom người nhặt thú bông dưới đất lên rồi thản nhiên nói: "Ừ. Tôi biết. Có mấy con thú bông biết chạy mà."
Đỗ Bình: "???"
Diêm Hạc hời hợt nói tiếp: "Cậu chưa từng nghe nói trồng nhân sâm phải cột một sợi dây đỏ sao?"
"Vì có một số nhân sâm biến thành con rối sẽ chạy mất."
Anh nâng thú bông trên tay, điềm tĩnh nói: "Cái này cũng tương tự nhân sâm thôi."
Đỗ Bình hoang mang nhìn thú bông, nghĩ thầm nhân sâm phải xấu cỡ nào mới biến thành thú bông này được chứ.
Nhân sâm xấu như vậy có cho hắn làm thuốc hắn cũng chẳng dám lấy.
Diêm Hạc bình tĩnh nói tiếp: "Chắc quê cậu cũng có nhỉ?"
Thấy vẻ mặt bình thản của sếp mình, Đỗ Bình hoang mang nói: "Có, có ạ......"
Mộ Bạch giả chết vờ như không nghe thấy, nhưng thực tế cả người cứng như thép.
Chỉ sợ một giây sau Diêm Hạc sẽ đem mình về chùa Chung Minh gặp con lừa trọc.
Diêm Hạc nhéo bụng thú bông, phát hiện cứng ngắc.
Anh lật thú bông lại rồi nhéo mông, sợ lúc nãy thú bông rớt hỏng.
Kết quả một giây sau, anh thấy tai thú bông đỏ bừng, rúc đầu vào tay mình như đà điểu.
Diêm Hạc lập tức thu tay lại rồi ho khan một cái, quay đầu bảo thư ký: "Cậu ra ngoài đi."
Đỗ Bình thẫn thờ ra khỏi văn phòng.
Mộ Bạch ủ rũ nghĩ mình cũng từng nghe thoại bản kể nhân sâm sẽ biến thành con rối chạy khắp nơi.
Nhưng thoại bản đâu có nói nhân sâm biến thành con rối sẽ bị lật qua lật lại chọc bụng chọc mông.
Cậu cứ tưởng mục tiêu mới vừa sợ ma vừa sợ tối của mình sẽ bị thú bông chạy như bay dọa sợ gần chết.
Ai ngờ lại bình tĩnh thế kia, cứ như đã quen rồi vậy.
Mộ Bạch ngoan ngoãn để người xách về bàn làm việc.
Cậu không dám nhúc nhích trên bàn làm việc nữa mà đợi đến khi người đàn ông tan sở, bị nhét vào túi áo vest đem về nhà.
Màn đêm buông xuống, thú bông được đặt trên bàn ăn, bên cạnh còn có một chiếc máy tính bảng lớn đang chiếu phim truyền hình.
Mộ Bạch ngẩng đầu nhìn người đàn ông cắt trái cây trong bếp, tâm trạng có vẻ rất vui.
Còn cậu lại buồn rầu nghĩ cách về nghĩa địa.
Tiểu quỷ đang u sầu thì thấy ma da bay vào cửa sổ.
Y mím chặt môi, sắc mặt cực kỳ khó coi, sau khi bay vào thì chui tọt xuống gầm salon.
Hình như y sợ tiểu quỷ bị giấu ở chỗ âm khí nặng này.
Hai mắt Mộ Bạch vụt sáng, lập tức lăn xuống bàn ăn rồi phi nước đại tới chỗ ma da.
Cậu không nói được nên khi chạy đến cạnh ma da thì ra sức nhảy nhót để y chú ý.
Ma da nằm rạp trên sàn nhà, nhìn khắp gầm ghế salon cũng chẳng thấy tiểu quỷ đâu.
Ma da không tìm được tiểu quỷ vốn đã bực mình, kết quả vừa quay đầu lại thì thấy một thứ xấu xí chẳng biết là cái gì đang nhảy nhót tưng bừng bên cạnh làm y càng cáu hơn.
Thú bông kia còn lẽo đẽo theo sau y, ma da phiền vô cùng.
Y quay đầu hung tợn nói với thứ xấu xí kia: "Còn đi theo ta nữa thì đạp mi dẹp lép cho coi."
Mộ Bạch: "......"
Diêm Hạc bưng đĩa: "......"
Anh đứng trong bếp mở, trông thấy ma da chẳng biết từ đâu bay vào dọa đạp bẹp thú bông.
Thú bông trầm mặc mấy giây.
Ma da hài lòng, tưởng thứ xấu xí trước mặt đã bị mình dọa sợ, chuẩn bị lên lầu tìm tung tích tiểu quỷ.
Kết quả một giây sau lại thấy thứ xấu xí kia yên lặng quay đầu về phía người đàn ông.
Diêm Hạc bưng đĩa đi tới rồi khom người nhặt thú bông lên, phủi nhẹ bụi bặm trên mình thú bông.
Ma da cứ cảm thấy sai sai.
Thú bông ủ rũ nhìn y như muốn nói gì đó.
Ma da nhìn không hiểu nên nghiêm mặt bay lên lầu hai.
Mộ Bạch hết sức hối hận.
Nếu trước kia bắt con ma trước mặt học chữ thì giờ đâu đến nỗi cái gì y cũng không hiểu.
Diêm Hạc bình tĩnh đặt đĩa và thú bông xuống bàn ăn.
Trước đây anh không chịu được bất kỳ ma quỷ nào xuất hiện trong nhà mình.
Càng khỏi phải nói nhìn ma quỷ tới phòng ngủ trên lầu ngay trước mặt mình.
Từ nhỏ Diêm Hạc đã biết thể chất mình đặc biệt nên dễ thu hút những thứ ô uế.
Từ nhỏ đến lớn anh thấy ma quỷ nhiều vô số kể.
Hồi bé Diêm Hạc rất lễ phép, khi gặp quỷ lần đầu tiên, anh còn lễ phép nói với một con quỷ không đầu: "Chào chú, chú có thể ôm đầu mình đi được không? Cháu còn phải làm bài tập nữa."
Quỷ không đầu hoảng sợ hét lên, trong lúc hoảng loạn đá bay vở bài tập của anh.
Hết sức bất lịch sự.
Diêm Hạc học lớp ba không mấy vui vẻ, lông mày nhíu chặt.
Từ nhỏ anh đã được dạy phải cư xử như một quý ông người Anh và lịch sự với mọi người, vì vậy mặc dù ông chú không đầu trước mặt nhìn rất thô lỗ nhưng anh vẫn lịch sự trả cái đầu lại.
Nhưng ông chú kia không hề cảm ơn.
Sau này lớn hơn một chút, Diêm Hạc biết những thứ kia là tà ma dơ bẩn nên không còn lễ phép như vậy nữa.
Dù sao đám quỷ kia cũng xấu xí dữ tợn đến mức ám ảnh.
Đầu lìa, chân cụt, vì trong lòng có oán khí nên hầu hết ma quỷ đều rất hung tợn, hình dạng sau khi chết cực kỳ ghê rợn.
Đám ác quỷ mặt xanh nanh vàng kia suốt ngày nấp trong góc tối nhìn anh hau háu, miệng chảy n/ước dãi, lăm le hút dương khí trên người anh.
Đám ác quỷ hay lợi dụng lúc anh lơ là để bổ nhào xuống, khuôn mặt dữ tợn dính đầy nước bọt đột nhiên phóng to trước mắt anh.
Quả thực rất bất lịch sự.
Đã vậy còn xấu nữa.
Sau khi lớn lên, Diêm Hạc gặp lũ ác quỷ kia đều lạnh mặt nhét xuống bồn cầu rồi thản nhiên xả nước cho trôi đi.
Nhưng bây giờ Diêm Hạc lại bình tĩnh nhìn ma da bay lên phòng ngủ ngay trước mặt mình.
Có lẽ vì biết ma da này đến tìm tiểu quỷ.
Diêm Hạc xếp khăn giấy thành một bông hoa rồi để cạnh cho thú bông chơi.
Mộ Bạch vẫn chưa chịu thua, cậu nghĩ có lẽ tạm thời A Sinh chưa nhận ra mình.
Nhất định sau này sẽ nhận ra thôi.
Vẻ mặt tiểu quỷ kiên nghị, không tin ma da có thể đạp bẹp mình thật.
Thú bông lén lút di chuyển, thừa dịp người đàn ông trước bàn ăn không chú ý, cậu nhích tới mép bàn.
Cậu đang sốt ruột nên động tác hơi mạnh, thừa cơ người đàn ông trước mặt cúi đầu xuống, cậu loạng choạng nhích tới sát mép bàn, lung lay sắp rớt.
Diêm Hạc vừa ngẩng đầu lên thì thấy tiểu quỷ đã nhích đến mép bàn ăn, toàn thân chao đảo như thể một giây sau sẽ rơi xuống đất.
Nhớ lại cả ngày nay tiểu quỷ đã lăn lộn trên mặt đất không biết bao nhiêu lần, Diêm Hạc nheo mắt đưa tay định hứng thú bông.
Ai ngờ thú bông xoay người trượt xuống cánh tay anh rồi lảo đảo lăn đến đũng quần anh.
Thú bông vẫn chưa biết mình lăn vào đâu nên vô thức giãy giụa loạn xạ.
Diêm Hạc mặc quần ở nhà, chất vải mềm rũ nên có thể cảm nhận rõ ràng tiểu quỷ cọ tới cọ lui.
Anh rên lên một tiếng rồi cứng đờ tại chỗ.
Giây lát sau, tiểu quỷ trên lớp vải tối màu cũng nhận ra mình đang ở đâu nên toàn thân đông cứng.
Diêm Chương thở phào nhẹ nhõm.
Chú út không phải cá mặn như hắn mà là người bận rộn mỗi phút kiếm được hàng triệu, có thể dành thời gian nói với hắn mấy câu thật không dễ gì.
Diêm Chương đang định đánh bài chuồn thì Diêm Hạc nói: "Đứng đó."
Hắn khó nhọc dừng bước, vừa quay đầu sang thì nghe chú mình nói: "Cháu nói nó đáng yêu. Vậy đáng yêu chỗ nào?"
Diêm Chương: "......"
Hắn ngẩng đầu nhìn thú bông xấu chưa từng thấy trên máy in rồi cắn răng khen: "Chỗ nào cũng đáng yêu hết ạ......"
"Chú út thật có mắt tinh đời......"
Diêm Hạc nhìn chằm chằm đứa cháu hờ trước mặt, nhớ lại tiểu quỷ từng đè hắn, bình tĩnh nói: "Ừm."
Người trước mặt đúng là chẳng tinh mắt chút nào.
Nhưng cũng may hắn vừa không tinh mắt vừa ngủ ít nên tiểu quỷ mới chạy tới chỗ anh.
Thú bông yên lặng cúi cái đầu xấu xí xuống.
Mục tiêu mới của cậu cái gì cũng tốt, chỉ là không được tinh mắt cho lắm.
Con thú bông này xấu hoắc xấu hơ mà mục tiêu mới lại khen đáng yêu.
Cả ngày thú bông chỉ có thể ở cạnh người đàn ông, nửa bước cũng không thể đi.
Lâu lâu Mộ Bạch lén lút xê dịch nhưng lần nào người đàn ông cúi đầu phê duyệt hồ sơ cũng ngẩng lên nhìn cậu.
Thú bông cứng đờ ngồi im tại chỗ, một cử động nhỏ cũng không dám.
Suốt ngày hôm đó, Mộ Bạch phát hiện chỗ mình ở nhiều nhất là túi áo vest của Diêm Hạc.
Trong phòng họp, Diêm Hạc nghe báo cáo thỉnh thoảng sẽ đưa tay xoa đầu thú bông như muốn trấn an.
Dần dà thú bông ngủ thiếp đi trong túi.
Mộ Bạch bị giày vò một thời gian dài, giờ được ngủ nên dù nằm trong túi cũng ngủ rất say.
Khi cậu tỉnh dậy đã là chạng vạng tối.
Thú bông nhìn một vòng, phát hiện xung quanh vắng lặng.
Cậu lập tức đứng dậy, lúc này mới thấy trên người mình đắp một miếng vải lau kính như đắp chăn.
Mộ Bạch dè dặt nhìn quanh lần nữa, sau khi biết chắc không có ai thì vội vã nhảy từ bàn làm việc xuống ghế, cuối cùng lăn từ ghế xuống sàn.
Sau đó sải chân phi nước đại ra cửa phòng làm việc.
Có lẽ cả ngày đều ở cạnh Diêm Hạc nên Mộ Bạch cảm thấy tay chân thú bông mạnh mẽ chưa từng thấy, chạy nhanh chưa từng thấy.
Thú bông lao thẳng đến cửa phòng làm việc, sau đó đâm sầm vào Diêm Hạc và thư ký Đỗ Bình vừa đẩy cửa ra.
"......"
Hai mắt thư ký Đỗ Bình mở to hơn cả chuông đồng, trợn mắt há hốc mồm nhìn thú bông xấu xí sải chân phi nước đại trong phòng làm việc.
Mới đầu hắn tưởng mình nhìn lầm nên hoang mang dụi mắt mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn thấy thú bông co quắp giả chết trên sàn.
Hắn run rẩy tìm kiếm một nhân chứng khác ở đây, lần đầu tiên nói năng lộn xộn: "Diêm tổng...... Thú bông chạy......"
Sếp hắn bình tĩnh khom người nhặt thú bông dưới đất lên rồi thản nhiên nói: "Ừ. Tôi biết. Có mấy con thú bông biết chạy mà."
Đỗ Bình: "???"
Diêm Hạc hời hợt nói tiếp: "Cậu chưa từng nghe nói trồng nhân sâm phải cột một sợi dây đỏ sao?"
"Vì có một số nhân sâm biến thành con rối sẽ chạy mất."
Anh nâng thú bông trên tay, điềm tĩnh nói: "Cái này cũng tương tự nhân sâm thôi."
Đỗ Bình hoang mang nhìn thú bông, nghĩ thầm nhân sâm phải xấu cỡ nào mới biến thành thú bông này được chứ.
Nhân sâm xấu như vậy có cho hắn làm thuốc hắn cũng chẳng dám lấy.
Diêm Hạc bình tĩnh nói tiếp: "Chắc quê cậu cũng có nhỉ?"
Thấy vẻ mặt bình thản của sếp mình, Đỗ Bình hoang mang nói: "Có, có ạ......"
Mộ Bạch giả chết vờ như không nghe thấy, nhưng thực tế cả người cứng như thép.
Chỉ sợ một giây sau Diêm Hạc sẽ đem mình về chùa Chung Minh gặp con lừa trọc.
Diêm Hạc nhéo bụng thú bông, phát hiện cứng ngắc.
Anh lật thú bông lại rồi nhéo mông, sợ lúc nãy thú bông rớt hỏng.
Kết quả một giây sau, anh thấy tai thú bông đỏ bừng, rúc đầu vào tay mình như đà điểu.
Diêm Hạc lập tức thu tay lại rồi ho khan một cái, quay đầu bảo thư ký: "Cậu ra ngoài đi."
Đỗ Bình thẫn thờ ra khỏi văn phòng.
Mộ Bạch ủ rũ nghĩ mình cũng từng nghe thoại bản kể nhân sâm sẽ biến thành con rối chạy khắp nơi.
Nhưng thoại bản đâu có nói nhân sâm biến thành con rối sẽ bị lật qua lật lại chọc bụng chọc mông.
Cậu cứ tưởng mục tiêu mới vừa sợ ma vừa sợ tối của mình sẽ bị thú bông chạy như bay dọa sợ gần chết.
Ai ngờ lại bình tĩnh thế kia, cứ như đã quen rồi vậy.
Mộ Bạch ngoan ngoãn để người xách về bàn làm việc.
Cậu không dám nhúc nhích trên bàn làm việc nữa mà đợi đến khi người đàn ông tan sở, bị nhét vào túi áo vest đem về nhà.
Màn đêm buông xuống, thú bông được đặt trên bàn ăn, bên cạnh còn có một chiếc máy tính bảng lớn đang chiếu phim truyền hình.
Mộ Bạch ngẩng đầu nhìn người đàn ông cắt trái cây trong bếp, tâm trạng có vẻ rất vui.
Còn cậu lại buồn rầu nghĩ cách về nghĩa địa.
Tiểu quỷ đang u sầu thì thấy ma da bay vào cửa sổ.
Y mím chặt môi, sắc mặt cực kỳ khó coi, sau khi bay vào thì chui tọt xuống gầm salon.
Hình như y sợ tiểu quỷ bị giấu ở chỗ âm khí nặng này.
Hai mắt Mộ Bạch vụt sáng, lập tức lăn xuống bàn ăn rồi phi nước đại tới chỗ ma da.
Cậu không nói được nên khi chạy đến cạnh ma da thì ra sức nhảy nhót để y chú ý.
Ma da nằm rạp trên sàn nhà, nhìn khắp gầm ghế salon cũng chẳng thấy tiểu quỷ đâu.
Ma da không tìm được tiểu quỷ vốn đã bực mình, kết quả vừa quay đầu lại thì thấy một thứ xấu xí chẳng biết là cái gì đang nhảy nhót tưng bừng bên cạnh làm y càng cáu hơn.
Thú bông kia còn lẽo đẽo theo sau y, ma da phiền vô cùng.
Y quay đầu hung tợn nói với thứ xấu xí kia: "Còn đi theo ta nữa thì đạp mi dẹp lép cho coi."
Mộ Bạch: "......"
Diêm Hạc bưng đĩa: "......"
Anh đứng trong bếp mở, trông thấy ma da chẳng biết từ đâu bay vào dọa đạp bẹp thú bông.
Thú bông trầm mặc mấy giây.
Ma da hài lòng, tưởng thứ xấu xí trước mặt đã bị mình dọa sợ, chuẩn bị lên lầu tìm tung tích tiểu quỷ.
Kết quả một giây sau lại thấy thứ xấu xí kia yên lặng quay đầu về phía người đàn ông.
Diêm Hạc bưng đĩa đi tới rồi khom người nhặt thú bông lên, phủi nhẹ bụi bặm trên mình thú bông.
Ma da cứ cảm thấy sai sai.
Thú bông ủ rũ nhìn y như muốn nói gì đó.
Ma da nhìn không hiểu nên nghiêm mặt bay lên lầu hai.
Mộ Bạch hết sức hối hận.
Nếu trước kia bắt con ma trước mặt học chữ thì giờ đâu đến nỗi cái gì y cũng không hiểu.
Diêm Hạc bình tĩnh đặt đĩa và thú bông xuống bàn ăn.
Trước đây anh không chịu được bất kỳ ma quỷ nào xuất hiện trong nhà mình.
Càng khỏi phải nói nhìn ma quỷ tới phòng ngủ trên lầu ngay trước mặt mình.
Từ nhỏ Diêm Hạc đã biết thể chất mình đặc biệt nên dễ thu hút những thứ ô uế.
Từ nhỏ đến lớn anh thấy ma quỷ nhiều vô số kể.
Hồi bé Diêm Hạc rất lễ phép, khi gặp quỷ lần đầu tiên, anh còn lễ phép nói với một con quỷ không đầu: "Chào chú, chú có thể ôm đầu mình đi được không? Cháu còn phải làm bài tập nữa."
Quỷ không đầu hoảng sợ hét lên, trong lúc hoảng loạn đá bay vở bài tập của anh.
Hết sức bất lịch sự.
Diêm Hạc học lớp ba không mấy vui vẻ, lông mày nhíu chặt.
Từ nhỏ anh đã được dạy phải cư xử như một quý ông người Anh và lịch sự với mọi người, vì vậy mặc dù ông chú không đầu trước mặt nhìn rất thô lỗ nhưng anh vẫn lịch sự trả cái đầu lại.
Nhưng ông chú kia không hề cảm ơn.
Sau này lớn hơn một chút, Diêm Hạc biết những thứ kia là tà ma dơ bẩn nên không còn lễ phép như vậy nữa.
Dù sao đám quỷ kia cũng xấu xí dữ tợn đến mức ám ảnh.
Đầu lìa, chân cụt, vì trong lòng có oán khí nên hầu hết ma quỷ đều rất hung tợn, hình dạng sau khi chết cực kỳ ghê rợn.
Đám ác quỷ mặt xanh nanh vàng kia suốt ngày nấp trong góc tối nhìn anh hau háu, miệng chảy n/ước dãi, lăm le hút dương khí trên người anh.
Đám ác quỷ hay lợi dụng lúc anh lơ là để bổ nhào xuống, khuôn mặt dữ tợn dính đầy nước bọt đột nhiên phóng to trước mắt anh.
Quả thực rất bất lịch sự.
Đã vậy còn xấu nữa.
Sau khi lớn lên, Diêm Hạc gặp lũ ác quỷ kia đều lạnh mặt nhét xuống bồn cầu rồi thản nhiên xả nước cho trôi đi.
Nhưng bây giờ Diêm Hạc lại bình tĩnh nhìn ma da bay lên phòng ngủ ngay trước mặt mình.
Có lẽ vì biết ma da này đến tìm tiểu quỷ.
Diêm Hạc xếp khăn giấy thành một bông hoa rồi để cạnh cho thú bông chơi.
Mộ Bạch vẫn chưa chịu thua, cậu nghĩ có lẽ tạm thời A Sinh chưa nhận ra mình.
Nhất định sau này sẽ nhận ra thôi.
Vẻ mặt tiểu quỷ kiên nghị, không tin ma da có thể đạp bẹp mình thật.
Thú bông lén lút di chuyển, thừa dịp người đàn ông trước bàn ăn không chú ý, cậu nhích tới mép bàn.
Cậu đang sốt ruột nên động tác hơi mạnh, thừa cơ người đàn ông trước mặt cúi đầu xuống, cậu loạng choạng nhích tới sát mép bàn, lung lay sắp rớt.
Diêm Hạc vừa ngẩng đầu lên thì thấy tiểu quỷ đã nhích đến mép bàn ăn, toàn thân chao đảo như thể một giây sau sẽ rơi xuống đất.
Nhớ lại cả ngày nay tiểu quỷ đã lăn lộn trên mặt đất không biết bao nhiêu lần, Diêm Hạc nheo mắt đưa tay định hứng thú bông.
Ai ngờ thú bông xoay người trượt xuống cánh tay anh rồi lảo đảo lăn đến đũng quần anh.
Thú bông vẫn chưa biết mình lăn vào đâu nên vô thức giãy giụa loạn xạ.
Diêm Hạc mặc quần ở nhà, chất vải mềm rũ nên có thể cảm nhận rõ ràng tiểu quỷ cọ tới cọ lui.
Anh rên lên một tiếng rồi cứng đờ tại chỗ.
Giây lát sau, tiểu quỷ trên lớp vải tối màu cũng nhận ra mình đang ở đâu nên toàn thân đông cứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.