Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật
Chương 34
Tuyết Sơn Phi Hồ
12/02/2023
Lý Ngư thành công cọ môi được với chủ nhân bạo quân của mình, trong lòng cậu nổ tung như một đóa khói hoa. Trước đây cậu từng cọ qua miệng chủ nhân, nhưng có lẽ lần này cậu đã quá mức chăm chú nên thực tế sau khi cọ môi xong cậu cũng cười ngây ngô một lúc rồi mới nhảy trở về bể cá.
Sau đó cậu lại phát hiện bước cuối cùng của "Trăm vạn cá sủng" là "Cùng bạo quân tiếp xúc thân mật" lại không hoàn thành như suy nghĩ của cậu.
Lý Ngư lúng túng, lẽ nào phỏng đoán của cậu đã sai ngay từ đầu rồi ư, cọ môi cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ à?
Hệ thống rốt cục không nhịn được nữa nhắc nhở: "Kí chủ, vì cậu đã từng làm hành động tương tự nên việc lặp lại sẽ không được tính."
Lý Ngư: "..."
Ý của hệ thống hố cá là, trước đây cậu đã từng cọ qua rồi, về sau cọ lại sẽ không được tính.
Lý Ngư rất tức giận, trước kia là không cẩn thận, lần này là cậu cọ rất nghiêm túc, nó căn bản là không giống nhau, mà nếu như không thể lặp lại vậy vì sao không nhắc sớm?
Hệ thống: "Tại trước khi kí chủ thực hiện hành động đó thì chưa tính là lặp lại."
Lý Ngư thất vọng cực độ:...Được rồi, mày là hệ thống hại cá, mày có lý.
Vốn tưởng rằng bước cuối cùng có hể thuận lợi hoàn thành, lập tức có thể được nhận thưởng, có thể mở ra lập tức mở ra chi nhánh cẩm lý. Hệ thống hại cá đúng là troll cậu một cái, nếu như cái này cũng không được vậy cậu phải làm sao để tiếp xúc thân mật với bạo quân chứ?
Hệ thống vẫn nói: "Mời ký chủ tự mình nghĩ."
Lý Ngư:...
Hệ thống này thật sự quá đáng ghét, rõ ràng thiếu chút nữa.
Lý Ngư bị hệ thống hại cá làm tức giận đến mức thổi bong bóng suốt một buổi đêm, đến sáng mắt cá có chút đỏ, cậu phát hiện trên mắt Cảnh Vương cũng có quầng thâm, Cảnh Vương cũng không ngủ ngon.
Lý Ngư nhất thời cảm thấy mình và chủ nhân bạo quân đồng bệnh tương liên.
Có hạ nhân tới thu dọn giường chiếu, phát hiện vệt nước cá chép nhỏ để lại trên gối, đệm giường cũng hơi ướt, hạ nhân bẩn báo chi tiết lại cho Cảnh Vương.
Cảnh Vương chỉ khoát tay áo một cái, kêu nội thị đổi mới.
Sự tự tin khi làm nhiệm vụ của Lý Ngư lúc này đây đã trở nên bình lặng. Khẳng định Cảnh Vương tối hôm qua cậu đã nhảy qua đó mà hắn lại không hề tức giận, điều này có phải là nói, sau này cậu có thể tiếp tục nhảy không?
Tiếc là cậu suy nghĩ cả đêm cũng chưa nghĩ được cách để chân chính "Tiếp xúc thân mật".
Thật ra không phải là cậu không nghĩ tới, mà là chỗ cọ trên một người có bao nhiêu chứ, cá nhất định phải đắn đo do dự không biết xấu hổ lựa chọn, chọn một nơi cậu chưa từng chạm qua, quá khó mà.
Ví dụ như mặt Cảnh Vương, thời điểm là cá Lý Ngư thường cọ ở đây, khẳng định là không được tính.
Lý Ngư đang vắt óc nghĩ ngoại trừ mặt còn còn nơi nào khác thì Vương công công đến báo thế tử Thừa Ân Công đến. Cảnh Vương cảm thấy cứ nhốt Cá Nhỏ trong phòng mãi không tốt, mà Diệp thế tử cũng quen biết Cá Nhỏ nên hắn đơn giản liền mang Cá Nhỏ đi gặp Diệp thế tử, hóng mát một chút.
Đường làm quan của Diệp Thanh Hoan rộng mở, việc kết hôn của y và công chúa Kim Tuyệt đã định là hai tháng sau. Bằng quan hệ của Cảnh Vương và Thừa Ân Công phủ tất nhiên hắn sẽ được mời. Diệp thế tử rất có thành ý, không những tự mình đến đưa thiếp mời Cảnh Vương mà trong tay còn mang theo vò rượu.
"Đây là hai vò rượu Thanh Mai (1)(2)gia gia tự tay cất, kêu ta nhất định phải mag sang cho ngươi."
(1)Thanh Mai: hay còn gọi là dâu rừng, dâu rượu, có tên khoa học là Myricaceae, thuộc bộ Dẻ (Fagales). Cây thanh mai phân bố ở khu vực Ấn Độ, Nepal, miền Nam Trung Quốc, Lào, Nhật Bản. Tại Việt Nam, cây thanh mai mọc tự nhiên ở các tỉnh miền Bắc, Trung và Tây Nguyên. Cây thân gỗ nhỏ, quả mọc thành chùm, tròn nhỏ như quả mận có đường kính 1,5 – 2cm, màu đỏ thẫm đẹp mắt, có nhiều múi nhỏ li ti, mọng nước, vị chua ngọt hòa quyện.
(2) Rượu Thanh Mai:
Diệp thế tử đặt rượu xuống. Lý Ngư lúc này nhớ tới, trong sách cũng nhắc qua rượu Thanh Mai của Thừa Ân Công phủ.
Gia gia của Diệp Thanh Hoan là lão Thừa Ân Công, cũng là ngoại tổ phụ của Cảnh Vương. Ông ủ cho mỗi đứa con gái của mình một vò rượu Thanh Mai chôn ở dưới đất, dự định đến khi nhóm con gái thành gia sẽ đào ra uống, việc này vốn là thú vui cực kỳ tao nhã. Sau khi mẹ đẻ của Cảnh Vương vào cung làm hậu, không tổ chức hỉ sự ở nhà nên rượu vẫn được giữ lại, trước đây không có cơ hội mang ra, sau này Hiếu Tuệ hoàng hậu mất thì muốn lấy ra cũng không lấy được...
Bây giờ lão Thừa Ân Công cũng ủ rượu cho con cháu như thế, ông dặn Diệp Thanh Hoan đem cả phần rượu của mình lẫn cả phần của Hiếu Tuệ hoàng hậu mang sang cho Cảnh Vương. Mấy năm gần đây thân thể lão Thừa Ân Công không tốt, ông luôn tĩnh dưỡng ở Thừa Ân Công phủ, dù rất ít ra khỏi cửa nhưng ông cũng rất nhớ người cháu ngoại trong Cảnh Vương phủ.
Cảnh Vương thân là hoàng tử, có chút việc chỉ có thể hiểu ngầm. Diệp Thanh Hoan cố ý đưa tới hai vò rượu, Cảnh Vương đều hiểu, hắn khẽ vuốt vò rượu thuộc về mẫu thân mình, ánh mắt hơi khó chịu.
Cảnh Vương nhìn lấy thiệp cưới vừa nhận, hiếm khi không sai người xách biểu đệ ra ngoài mà cho Vương Hỉ lấy ghế để Diệp thế tử ngồi.
Diệp Thanh Hoan thụ sủng nhược kinh, vội vàng ngồi xuống, nhớ tới cảnh tượng dọc đường đi, Diệp thế tử không chút khách khí hỏi: "Đúng rồi, lần này qua sao đâu đâu trong phủ huynh cũng toàn thợ vậy, huynh muốn trùng tu gì hả?"
Diệp Thanh Hoan thấy tận mắt thấy nhiều chỗ trong Cảnh Vương phủ vây hàng rào, bên trong không ngừng vang lên tiếng khoan đục. Y và Cảnh Vương tương giao nhiều năm, biết rõ người này có bao nhiêu lạnh lùng. Bố cục và bài trí của Cảnh Vương phủ Cảnh Vương cũng chẳng thèm để ý, sau khi dọn vào cũng sửa gì cả, đây là lần đầu tiên, có thể nói là xây dựng rầm rộ như vậy.
Chẳng lẽ là vì y muốn thành thân, Cảnh Vương thấy thích nên muốn ké náo nhiệt ?
Nếu thật là vậy, Diệp Thanh Hoan cảm thấy rất mỹ mãn.
Cảnh Vương nhìn Vương Hỉ, Vương Hỉ tiến lên, vô tình đánh nát giác mộng của Diệp thế tử: "Thế tử gia, đây là điện hạ muốn làm... bể cá mới cho chủ nhân Cá Nhỏ."
Diệp Thanh Hoan: ? ? ?
Hóa ra không phải vì y mà là vì cá à?
Diệp thế tử sau khi nhận ra chó của mình còn không bằng một con cá, giờ đến chính mình cũng không bằng một con cá: "..."
"Thiên Trì, huynh làm hơi quá rồi thì phải?" Diệp thế tử không nhịn được oán giận.
Lý Ngư nằm trong bể cá san hô trong lòng bàn tay Cảnh Vương đang suy nghĩ nên "Tiếp xúc thân mật" thế nào, bất chợt nghe thấy có bể cá mới liền phản xạ có điều kiện, lập tức hưng phấn vẫy đuôi.
Cậu vừa vẫy vừa cân nhắc lời của Diệp thế tử. Bởi vì gân đây cậu rơi vảy, đều ở trong phòng Cảnh Vương không ra, Cảnh Vương thường trông cậu nên cậu cơ bản không có cơ hội biến thành người, lại càng không biết bể cá gần đây được làm ở Cảnh Vương phủ.
Nếu xây sân mới thì Lý Ngư không biết là cho ai, thế nhưng bể cá mới thì nhất định là cho cậu vì Cảnh Vương chỉ mỗi một con cá là cậu!
Hu hu, mặc dù chủ nhân bạo quân không còn sờ cậu những vẫn tốt với cậu như vậy...
Lý Ngư xúc động đến rơi nước mắt, chủ động bơi tới trong tay Cảnh Vương, miệng cá chọc chọc xung quanh ngón tay Cảnh Vương.
Lời càu nhàu của Diệp Thanh Hoan Cảnh Vương nghe tai này ra tai kia, hắn liếc mắt thấy bóng đen từ bể cá bơi đến, cảm xúc thân thiết đến từ đầu ngón tay khiến hắn không cần nghĩ ngợi mà liền sờ nó.
Mãi đến khi con cá cuộn lại trong tay mình, Cảnh Vương mới ý thức được mình đang làm cái gì. Nhất thời không chú ý, hắn vậy mà lại đưa cho cá chép tinh...
Cảnh Vương nhất thời có chút hối hận, trước đây không biết thì cũng thôi đi, bây giờ biết rồi mà hắn vẫn tùy tiện sờ cá.
Nhưng mà con cá lại xoay vòng vòng trong tay hắn, hắn bất động, đuôi cá hệt như tấm lụa vòng quanh ngón tay hắn, nuôi cá lâu như vậy, hắn biết đến đây là biểu hiện vui vẻ của Cá Nhỏ, giống như Cá Nhỏ... không để ý lắm, hoặc là nói còn rất yêu thích.
Cảnh Vương chậm rãi cong môi, đây có phải có ý là, Cá Nhỏ cũng giống hắn, hi vọng tiếp tục như vậy ?
Vốn dĩ trong lòng hắn còn chút buồn phiền về người mẫu thân chưa từng gặp qua giờ đây đã bị đuôi Cá Nhỏ quấn sạch.
Cảnh Vương không rút tay lại, Lý Ngư hưng phấn kêu to: "Gâu gâu gâu, ngài ấy sờ mình rồi! ! !"
Diệp thế tử sắp thành hôn nên gan cũng to ra, sau khi y ý thức được mình bị lạnh nhạt thì cứ luôn miệng phàn nàn Cảnh Vương nhưng khi vừa quay đầu lại thì Cảnh Vương lại hết sức chú tâm sờ cá, một câu cũng không thèm nghe, Diệp thế tử: "..."
Được lắm rồi đấy, y đã thua triệt để rồi mà vẫn không được à?
Diệp thế tử cẩn thận đến gần, tặng thêm một cái mặt cười: "Thiên Trì, cho ta sờ cá của huynh một chút được không? Trao đổi đi, Hùng Phong cho huynh sờ."
Đừng thấy Diệp thế tử luôn lấy Hùng Phong ra so bì với Cá chép nhỏ, thiệt ra y cũng thèm sờ Lý Ngư lắm rồi.
Ai thèm sờ chó cửa ngươi! Cảnh vương không vui nheo mắt lại, Vương Hỉ bên cạnh hiểu rõ, nhanh chóng sai người kéo Diệp thế tử ra xa.
"Thế tử gia, sao ngài lại quên mất rồi, điện hạ không thích người khác bàn điều kiện với ngài ấy." Vương Hỉ chỉ tiếc mài sắt không thành kim nói.
"Thế mà cũng bàn điều kiện à?" Diệp Thanh Hoan ngạc nhiên.
"Sao lại không tính chứ?" Vương Hỉ tiếp tục nói, "Ngài ấy càng không thích người khác sờ cá của ngài ấy."
Bây giờ không đem ngài quẳng ra ngoài là điện hạ đã nể mặt lão Thừa Ân Công lắm rồi đó, Vương Hỉ thầm nói.
Diệp Thanh Hoan: "..."
Diệp thế tử đành phải tội nghiệp đứng ở xa xa, trơ mắt nhìn biểu ca của y sờ cá. Vốn dĩ y tới Cảnh Vương phủ là muốn khoe với người ta mình sắp kết hôn nhưng lúc này lại bị Cảnh Vương vả một phát vào mặt!
Đột nhiên, Diệp thế tử như phát hiện ra một chuyện gì ghê gớm lắm, y trợn tròn hai mắt. Con cá được Cảnh Vương chính đang sờ hình như vảy ở bụng có màu vàng, hình như là không giống với con cá trước đây.
Diệp thế tử nhìn chăm chú một lúc, xác định mình nhìn đúng rồi mới dám nói: "Thiên Trì, huynh mới đổi cá à?"
Cảnh Vương không thèm để ý tới y, Vương Hỉ cười nói: "Thế tử gia, ngài nói cái gì vậy, không phải là đổi cá mà là chủ nhân Cá Nhỏ đổi vảy."
"Cá mà cũng đổi vảy à? Sao ta chưa từng nghe nói chứ?" Diệp Thanh Hoan không tin.
Cảnh Vương nhàn nhạt liếc y một cái, Vương Hỉ lập tức nói: "Thế tử gia chưa từng nghe nói nhưng không có nghĩa là nó không có thật, còn nữa, chẳng phải Hùng Phong nhà thế tử gia không phải thay lông sao?"
Diệp Thanh Hoan không thể không gật đầu, quả thật Hùng Phong có thay lông, mà mỗi lần thay đều khiến cho cả phủ Thừa Ân Công ngập lông chó —— nhưng mà Hùng Phong cũng đâu có tự nhiên đổi màu đâu?
Nhưng mà con cá này của Cảnh Vương vốn dĩ lanh lợi hơn một so với những con cá bình thường, có thể là không giống chúng.
Diệp Thanh Hoan giật giật mắt, thuyết phục chính mình, Cảnh Vương thật sự không cần phải nói dối y, nếu như y khiến cho Cảnh Vương không vui chắc lại bị đá đi mất.
"Được rồi, thực ra Tiểu Ngư đổi vảy... vẫn rất là ngầu."
Diệp thế tử nghĩ nát óc, nín nửa ngày mới nói được một câu khen ngợi nhằm lấy lại được ấn tượng tốt với Cảnh Vương.
Cảnh Vương cao lãnh gật đầu với Diệp thế tử còn Lý Ngư thì đang hưởng thụ mình được sờ thoải mái đến run đuôi lên: "Thế tử gia đúng là anh hùng có cùng ý kiến nha!"
Diệp Thanh Hoan nỗ lực chiếm được một bữa cơm của Cảnh Vương.
Rượu Thanh Mai lão Thừa Ân Công ủ, vò của Hiếu Tuệ hoàng hậu đã được Vương Hỉ đem đi cất, Diệp Thanh Hoan vỗ vỗ một vò khác: "Đây là gia gia ủ cho ta, cùng nếm đi."
Cảnh Vương chưa nói được hay không, Vương Hỉ đã đoán được tâm tư của chủ nhân. Ông bưng ra hai chiếc chén, đưa cho Cảnh Vương và Diệp Thanh Hoan đối ẩm.
Khi vò rượu được mở ra, mùi vị thanh mai ngọt ngào bay ra trước, tiếp đến mới là hương rượu vừa tinh khiết vừa thơm. Vương Hỉ dùng một cái muỗng bạc cán dài, múc một muỗng lấy thanh mai dưới đáy vò rượu ra rồi đặt xuống chiếc đĩa sứ trắng bên cạnh mỗi người. Theo tập tục của đương triều, thời điểm uống rượu thanh mai thì không cần ăn thanh mai, nhưng có người thích ăn thanh mai nên Vương Hỉ làm vậy để Cảnh Vương và Diệp thế tử nếu muốn thì tiện lấy ăn.
Lý Ngư nằm trong bể cá san hô cũng nhìn lên bàn. Bây giờ cậu với chủ nhân bạo quân có cùng đãi ngộ dùng bữa, khi Vương Hỉ chuẩn bị rượu Thanh Mai thì Cảnh Vương đã đút cho Cá Nhỏ một viên thức ăn màu đỏ rồi bẻ nửa khối bánh hoa đào.
Lý Ngư ăn thức ăn và bánh hoa đào, vốn dĩ cậu nên thỏa mãn, nhưng khi rượu Thanh Mai vừa mới được mở ra thì hương vị đó thật dễ ngửi ngay cả cá trong bể cá cũng ngửi thấy được, kích thích con sâu rượu trong bụng cá gào ầm lên.
Lý Ngư ngậm lấy một miếng bánh hoa đào, di chuyển lên mặt nước, không ngừng ngửi hương rượu Thanh Mai thơm ngát, hu hu, cậu cũng muốn uống rượu Thanh Mai, nhưng Cảnh Vương chắc chắn sẽ không cho một con cá uống rượu, cậy cậu nhìn Cảnh Vương và Diệp thế tử uống cũng được nhỉ?
Cảnh Vương cho cá ăn xong thì bản thân cũng xử lí nốt nửa cái bánh hoa đào còn lại. Diệp Thanh Hoan tại bên cạnh hâm mộ nhìn theo, cảm thấy vừa rồi đúng là mình bị úng não mà, sao mà Cảnh Vương chịu đổi cá nuôi chứ.
Vương Hỉ rót rượu cho hai người, rượu Thanh Mai được rót vào hai chiếc chén ngọc lưu ly nhìn giống như quỳnh tương ngọc dịch (3) khiến cho rượu mà chẳng khác nào nước thánh. Cảnh Vương cụp mắt chăm chú nhìn chén rượu trong trẻo, ngón tay thon dài gảy gảy cái chén rồi nâng lên uống, Diệp Thanh Hoan bên kia đã ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
(3) Quỳnh tương 琼浆 / 瓊漿: Quỳnh 琼 / 瓊 là một loại mĩ ngọc. Quỳnh tương là chất nước từ mĩ ngọc chế thành. Truyền thuyết cổ đại cho rằng, uống quỳnh tương có thể thành tiên. Thần thoại Trung Quốc cũng cho rằng "Quỳnh tương ngọc dịch" 琼浆玉液 là thức uống ngon trong hội Bàn đào 蟠桃 của Vương Mẫu Nương Nương.
"Rượu ngon." Diệp Thanh Hoan lau miệng cười khen, cũng không để Vương Hỉ rót tiếp, y tự mình ra tay.
Lý Ngư lén lút nhìn người ta uống rượu: Chủ nhân thật đẹp trai thật đẹp trai... Diệp thế tử đây là nốc ừng ực à!
Hương thơm của rượu Thanh Mai quấn quanh không khí, khiến cá thèm không chịu nổi. Diệp thế tử phóng khoáng như vậy khiến cá càng muốn uống!
Diệp Thanh Hoan cứ uống như vậy mà Cảnh Vương mới uống xong một chén thì y đã uống xong ba chén. Ba chén vào bụng, hai bên tai Diệp thế tử đã nhiễm sắc hồng, ánh mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
"Thiên Trì, rượu này... Gia gia cũng ủ cho huynh, chờ huynh sau này..." Diệp Thanh Hoan nấc một cái, cười nói.
Cảnh Vương ngẩn ra, đặt chén rượu xuống, lệnh cho Vương Hỉ mang canh giải rượu đến cho Diệp Thanh Hoan.
Có những người say chỉ ngủ say như chết, có những người thì quậy phá lung tung. Diệp thế tử là kết hợp của cả hai loại, uống rượu say là thích lôi kéo người ta nói một đống lời mê sảng.
Cảnh Vương thấy Diệp Thanh Hoan sắp ngã nhào ra đất, không thể không ra tay kéo y một cái thì lại bị Diệp Thanh Hoan kéo lấy, bắt đầu đem chuyện khi còn bé ở Thừa Ân Công phủ trèo lên mái nhà lật ngói rồi bị phụ mẫu đánh có gì nói hết.
Cảnh Vương lại say sưa nghe một hồi lâu.
Lý Ngư biết Cảnh Vương có lẽ là nhớ lại mình khi còn bé, cậu sợ Cảnh Vương sẽ khó chịu, vội vàng té ít nước sang.
Cảnh Vương nghe thấy tiếng cá vỗ đuôi, quay đầu nhìn cá một cái, ánh mắt khiến người an tâm.
Vương Hỉ tốn rất nhiều sức mới đem Diệp thế tử đè lại rồi đút canh giải rượu, Diệp thế tử vẫn nói không ngừng, sau đó còn thẳng thắn nói rằng y không muốn thành hôn.
Lý Ngư: "..."
Hóa ra người lớn lên đĩnh đạc như Diệp thế tử vậy mà lại có chứng sợ hãi trước hôn nhân, quả đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Lý Ngư cũng không biết phải lý giải như nào, dù sao Diệp Thanh Hoan và công chúa Kim Tuyệt chưa nói với nhau được câu nào đã thành thân, cùng nhau sống cùng cả đời, mờ mịt cũng rất là bình thường. Có lẽ là Diệp thế tử muốn dùng phương thức như vậy để nói ra những lo sợ của mình.
Tâm tình của Diệp thế tử Cảnh Vương không hiểu được nhưng hắn lại không kiên nhẫn chăm sóc con ma men này mà lại sai Vương Hỉ trông Diệp Thanh Hoan còn mình thì mang cá về phòng.
Vừa nãy hắn phát hiện đôi mắt của Cá Nhỏ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chén lưu ly của hắn, đoán trước là cá nhỏ thèm, nhưng rượu Thanh Mai không thể uống loạn, Diệp Thanh Hoan đã say thành cái dạng đó...
Nhưng mà Cảnh Vương vẫn vui lòng thỏa mãn yêu cầu của cá chép tinh. Hắn nghĩ một lúc rồi đem thanh mai được Vương Hỉ múc ra từ trong vò rượu. Nếu như chỉ cho Cá Nhỏ ăn chút thanh mai, không phải uống rượu thì cũng không sao.
Lý Ngư vừa thấy Cảnh Vương dẫn cậu về còn mang theo cả thanh mai, lập tức sung sướng mà cuồng quẫy đuôi: Đây là Cảnh Vương muốn đem thanh mai cho cậu à, nhất định là vậy rồi, nhất định là vậy rồi!
Cảnh Vương trở về phòng, trước tiên đặt đĩa thanh mai xuống thì thấy Cá chép nhỏ nghiêng đầu, tha thiết mong chờ nhìn thanh mai. Cảnh Vương nở nụ cười, cũng đặt cá xuống.
Vương Hỉ lúc này đuổi tới nói: "Điện hạ, hình như thế tử hơi khó chịu... ngài có cần qua nhìn một cái không?"
Ở Cảnh Vương phủ, lúc Cảnh Vương rời đi thì bình thường đều là Vương Hỉ quyết định nhưng dù sao Diệp Thanh Hoan cũng là thế tử Thừa Ân Công phủ, Vương Hỉ cũng không dám tự tiện, nếu như trong tình huống nguy cấp vẫn phải hỏi ý kiến của Cảnh Vương.
Cảnh Vương nghe liền biết đây là chuyện Vương Hỉ không thể tự mình làm chủ, hắn đành phải trở về một chuyến.
Hắn đang muốn sờ đầu Cá Nhỏ một cái thì phát hiện Cá chép nhỏ cứ nhìn chằm chằm thanh mai, ngay cả việc hắn sắp phải đi cũng không biết.
Cảnh Vương nhất thời cảm thấy đĩa thanh mai mình bê về này có chút chướng mắt.
Thân cá... không thể ăn hết đĩa thanh mai được.
Cảnh Vương nghĩ một lúc rồi chợt nhận ra mấy ngày Cá Nhỏ rơi vảy gần đây, hắn thường trông coi cá nên mặc dù Cá Nhỏ thay vảy nhưng từ khi từ cung về vẫn luôn chưa hóa thành hình người, có lẽ hắn tránh đi thì cá mới hóa hình?
Vốn dĩ hắn định đập nát thanh mai rồi mới đút cho cá nhưng lúc này không còn ý định như vậy nữa. Nếu như chỉ để lại cho Cá chép nhỏ một đĩa thanh mai thì liệu Cá chép nhỏ có hóa hình không?
Cảnh Vương ý vị thâm trường nhìn Cá Nhỏ một cái rồi vội vã rời đi đến xem Diệp thế tử. Lý Ngư ở trong bể cá nghe ngóng một lúc, sau khi xác định Cảnh Vương thật sự rời đi thì lúc này mới sử dụng kỹ năng hóa người.
Từ khi từ trong cung trở về, cậu vẫn luôn không có cơ hội biến thân. Cảnh Vương vẫn luôn trông coi cậu, mặc dù cậu cảm động thì cảm động nhưng tóm lại là không tiện. Hình người có thể duy trì nửa canh giờ, vậy cũng đủ để cậu ăn một chút, chơi một chút.
Trước mắt cũng không có chuyện gì khẩn cấp, cậu hoàn toàn có thể vì thanh mai mà biến thân, ăn đỡ thèm.
Một đĩa thanh mai có rất nhiều quả. Cậu chính mắt nhìn thấy Vương Hỉ trực tiếp vớt ra từ trong vò rượu, không ai đếm cả, chỉ nếm thử một hai viên chắc không sao, an toàn!
Lý Ngư quen thuộc lấy ra trong tủ một bộ trung y và tiết khố mặc rồi ngồi xuống trước bàn, kẹp lấy một quả thanh mai. Rượu thanh mai có màu hổ phách nhưng bản thân quả vẫn mang màu xanh biếc, màu sắc tươi mới, hương vị thơm ngọt khiến người ta thèm nhỏ rãi. (3)(4)
(3) Thanh mai xanh nè
(4) Ngoài màu ở trên thì rượu thanh mai cũng có màu này
Lý Ngư nhét thanh mai vào trong miệng, cẩn thận từng li từng tí một cắn một miếng, thanh mai chua chua ngọt ngọt, bên trong thịt quả hình như còn đọng lại rất nhiều dịch rượu, rượu này cũng không hăng mà vị ngọt. Cậu lập tức yêu luôn cái hương vị này, một quả xong lại ăn quả tiếp.
Bên Cảnh Vương.
Canh giải rượu không những không khiến Diệp thế tử tỉnh táo hơn một chút mà Diệp thế tử còn ôm cây cột của vương phủ gào khóc. Cảnh Vương mặt không đổi sắc nghe y gào khóc một lúc, tình hình này quả thực Vương Hỉ không thể nào làm chủ, Cảnh Vương đành phải trực tiếp ra tay nhanh gọn, Diệp Thanh Hoan liền an tĩnh.
Cảnh Vương lệnh Vương Hỉ tìm chiếc xe ngựa rồi đem Diệp Thanh Hoan nhét vào sau đó đuổi về Thừa Ân Công phủ, giao cho người của Thừa Ân Công chăm sóc.
Xử lý Diệp Thanh Hoan xong, Cảnh Vương đầu đầy mồ hôi nóng. Hắn nhớ tới trong phòng mình còn có một con cá chép tinh liền không kịp lau mồ hôi mà chạy về, cũng không biết cá chép tinh có hóa hình hay không, lúc hắn trở về liệu nó có biến trở về thành cá không.
Khi hắn đẩy cửa phòng khép hờ ra thì đã ngửi thấy mùi rượu ngập trời, còn thiếu niên có duyên với hắn gặp nhau vài lần thì đang ngồi ngốc ở trên mặt đất, sắc mặt cậu đỏ bừng, đôi mắt mơ hồ, một tay ôm đĩa nhỏ, một tay thì đặt trong miệng liếm liếm, trên đĩa còn sót lại một quả thanh mai cuối cùng.
Chuyện gì thế này?
Cảnh Vương trong lòng nghi hoặc nhưng thời điểm nhìn thấy thiếu niên thì đã biến thành —— rốt cục cũng hoá hình.
Cảnh Vương có chút mừng thầm, chậm rãi đi tới, suy nghĩ nên nói gì với nhân hình của Cá Nhỏ...
Không, hắn không nói được. Mặc dù Cá Nhỏ có là người thì vẫn bất tiện như cũ, hắn vẫn phải đi tìm giấy bút trước.
Cảnh Vương dừng chân lại, chuyển hướng đi tìm giấy bút. Bỗng dưng Cá Nhỏ cười hắc hắc hai cái rồi nhào lên ôm lấy hắn, vui vẻ cọ cọ.
"Chủ nhân, ngài đã về rồi?" Âm thanh thiếu niên mềm mềm, còn mang theo chút giọng mũi.
Cảnh Vương bị cái ôm xuất hiện đột ngột này làm rung động, nhớ lại trước đây không lâu lúc còn ở Cảnh Thái Điện, đối phương gọi hắn là "Điện hạ", sao giờ lại thành "Chủ nhân" rồi?
Hai má Cá Nhỏ đỏ ửng, hai con mắt óng ánh, hai tay cẩn thận nâng một quả thanh mai lên đút vào miệng hắn. Cảnh Vương mặc dù cảm thấy không thích hợp lắm, nhưng Cá Nhỏ quá nhiệt tình nên hắn không cưỡng lại được. Hắn không thể làm gì khác đành ăn ngay trên tay đối phương.
Thanh mai vào miệng, mang theo dịch rượu còn nồng hơn cả chén lưu ly của hắn. Cảnh Vương ngạc nhiên, liếc mắt nhìn cái đĩa trơ trọi, trên đất còn lăn không ít hạt mai, Cá Nhỏ đây là ăn hết cả đống thanh mai này luôn rồi?
Hắn vốn dĩ không biết bên trong những quả Thanh Mai này còn chứa nhiều rượu như vậy, sợ là con cá này uống không ít...
"Ăn ngon không? Chừa lại cho ngài đó!" Cá Nhỏ cúi đầu cọ cọ tay hắn, cười híp mắt hỏi.
Cảnh Vương quỷ thần xui khiến lại gật đầu, được cá nhớ thương trong lòng hắn chó chút ấm áp nhưng khi ngửi thấy hương rượu nồng nặc trên người thiếu niên thì Cảnh Vương bỗng nhiên tỉnh ngộ, đây chắc là hoá hình nhưng con cá ngâm rượu này lại quên mất, chẳng trách lại gọi hắn là chủ nhân.
Thiếu niên lớn như vậy không còn là con cá có thể nâng trong lòng bàn tay. Cảnh Vương cũng không biết phải giải quyết ra sao đành phải nhẹ nhàng huých cá ngâm rượu một cái muốn cá buông ra, ai ngờ cái con cá rượu này lại càng như không xương, mềm nhũn nằm úp sấp trên người hắn.
Cảnh Vương bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu niên ăn mặc đơn bạc dán vào người, trong lúc nhất thời khiến tim hắn sắp nhảy ra khỏi ngực.
"Buồn ngủ quá, muốn ngủ."
Cá rượu nhỏ bữu mỗi, ngáp một cái, hai con mắt long lanh nước, còn tưởng là mình vẫn còn đang nằm trong lòng bàn tay của chủ nhân bạo quân, Cảnh Vương hình như muốn vuốt cá. Nhưng khi thấy cá đã mệt quá rồi không muốn bị vuốt nữa nên cọ qua loa "Tay" của chủ nhân.
Cảnh Vương bị cá rượu nhỏ cọ liên tiếp: "..."
Cảnh Vương thấy mồ hôi trên lưng mình vẫn chưa khô, do dự một chút rồi cố gắng ôm lấy Cá Nhỏ say mèn. Làm như vậy sẽ khiến cho cá thoải mái một chút. Nếu như cậu say mà muốn ngủ thì vẫn nên nằm xuống.
Vốn dĩ Cảnh Vương có ý tốt mà dìu con cá này lên giường nhưng Cá Nhỏ say mèn đang nhắm mắt lại thì đột nhiên lại giật mình một cái rồi mở mắt ra.
"Không phải nơi này, bể cá của ta đâu?" Cá chép nhỏ chống nạnh, cảnh giác quan sát xung quanh.
Cảnh Vương: "..."
Cảnh Vương sao có thể để cho người ta nằm trong bể cá chứ, may là cá say nhỏ híp mắt nhìn về phía giường lần nữa, thấy đệm giường màu trắng, cá say nhỏ liền cảm thấy đây chính là giường đá trắng của mình.
Cá chép nhỏ chủ động qua đó nằm xuống, gối ngọc bị cậu dùng lực đạp qua một bên.
Cảnh Vương muốn đợi đến khi cá ngủ thì lấy cái khăn lau mặt cho cậu nhưng cá say nhỏ chỉ ngủ trong chốc lát rồi bật dậy lên: "Chăn thủy sinh của ta đâu?"
Cảnh Vương: ? ? ? Thủy sinh... là cái gì cơ?
Cảnh Vương nhớ tới bình thường Cá chép nhỏ hay đắp một cái lá xanh, có lẽ đó là cái chăn của cậu. Cảnh Vương chắc chắn sẽ không thể lấy cái lá ướt đẫm trong bể cá ra cho cậu đắp. Hắn nghĩ một lúc rồi lục trong tủ quần áo ra một chiếc áo gấm màu xanh lục.
Cảnh Vương đầu đầy mồ hôi đắp áo gấm lên cho Cá Nhỏ. Cá Nhỏ say mèn bất chợt nhìn thấy màu sắc quen thuộc thì thỏa mãn đắp chăn, miệng thì thào: "Cảm tạ hòn non bộ!"
Cảnh Vương: "..."
Cảnh Vương muốn chờ cá ngủ say thì cậu lại bật dậy.
Cậu rung đùi đắc ý nhìn chủ nhân bạo quân một lúc rồi Cá Nhỏ say mới chợt nhận ra mình còn chưa hoàn thành nhiệm vụ.
"Hệ thống nói không thể lặp lại." Cá Nhỏ say mèn cau mày, bất mãn nói.
Cảnh Vương căn bản không biết hệ thống là cái thùng gì, muốn ghi nhớ lại thì Cá Nhỏ đột nhiên nâng mặt hắn, cười hắc hắc hai tiếng.
Cảnh Vương bị con cá này trêu đến lòng không yên. Hắn nghĩ nếu như con cá này uống say muốn hút tinh khí của hắn thì hắn nhất định sẽ phối hợp đến cùng.
Cá chép tinh dẩu miệng, lắc tới lắc lui rồi nhẹ nhàng cắn một ngụm vào yết hầu hắn.
Cảnh Vương đột nhiên liền bị gặm : ! ! !
Sau đó cậu lại phát hiện bước cuối cùng của "Trăm vạn cá sủng" là "Cùng bạo quân tiếp xúc thân mật" lại không hoàn thành như suy nghĩ của cậu.
Lý Ngư lúng túng, lẽ nào phỏng đoán của cậu đã sai ngay từ đầu rồi ư, cọ môi cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ à?
Hệ thống rốt cục không nhịn được nữa nhắc nhở: "Kí chủ, vì cậu đã từng làm hành động tương tự nên việc lặp lại sẽ không được tính."
Lý Ngư: "..."
Ý của hệ thống hố cá là, trước đây cậu đã từng cọ qua rồi, về sau cọ lại sẽ không được tính.
Lý Ngư rất tức giận, trước kia là không cẩn thận, lần này là cậu cọ rất nghiêm túc, nó căn bản là không giống nhau, mà nếu như không thể lặp lại vậy vì sao không nhắc sớm?
Hệ thống: "Tại trước khi kí chủ thực hiện hành động đó thì chưa tính là lặp lại."
Lý Ngư thất vọng cực độ:...Được rồi, mày là hệ thống hại cá, mày có lý.
Vốn tưởng rằng bước cuối cùng có hể thuận lợi hoàn thành, lập tức có thể được nhận thưởng, có thể mở ra lập tức mở ra chi nhánh cẩm lý. Hệ thống hại cá đúng là troll cậu một cái, nếu như cái này cũng không được vậy cậu phải làm sao để tiếp xúc thân mật với bạo quân chứ?
Hệ thống vẫn nói: "Mời ký chủ tự mình nghĩ."
Lý Ngư:...
Hệ thống này thật sự quá đáng ghét, rõ ràng thiếu chút nữa.
Lý Ngư bị hệ thống hại cá làm tức giận đến mức thổi bong bóng suốt một buổi đêm, đến sáng mắt cá có chút đỏ, cậu phát hiện trên mắt Cảnh Vương cũng có quầng thâm, Cảnh Vương cũng không ngủ ngon.
Lý Ngư nhất thời cảm thấy mình và chủ nhân bạo quân đồng bệnh tương liên.
Có hạ nhân tới thu dọn giường chiếu, phát hiện vệt nước cá chép nhỏ để lại trên gối, đệm giường cũng hơi ướt, hạ nhân bẩn báo chi tiết lại cho Cảnh Vương.
Cảnh Vương chỉ khoát tay áo một cái, kêu nội thị đổi mới.
Sự tự tin khi làm nhiệm vụ của Lý Ngư lúc này đây đã trở nên bình lặng. Khẳng định Cảnh Vương tối hôm qua cậu đã nhảy qua đó mà hắn lại không hề tức giận, điều này có phải là nói, sau này cậu có thể tiếp tục nhảy không?
Tiếc là cậu suy nghĩ cả đêm cũng chưa nghĩ được cách để chân chính "Tiếp xúc thân mật".
Thật ra không phải là cậu không nghĩ tới, mà là chỗ cọ trên một người có bao nhiêu chứ, cá nhất định phải đắn đo do dự không biết xấu hổ lựa chọn, chọn một nơi cậu chưa từng chạm qua, quá khó mà.
Ví dụ như mặt Cảnh Vương, thời điểm là cá Lý Ngư thường cọ ở đây, khẳng định là không được tính.
Lý Ngư đang vắt óc nghĩ ngoại trừ mặt còn còn nơi nào khác thì Vương công công đến báo thế tử Thừa Ân Công đến. Cảnh Vương cảm thấy cứ nhốt Cá Nhỏ trong phòng mãi không tốt, mà Diệp thế tử cũng quen biết Cá Nhỏ nên hắn đơn giản liền mang Cá Nhỏ đi gặp Diệp thế tử, hóng mát một chút.
Đường làm quan của Diệp Thanh Hoan rộng mở, việc kết hôn của y và công chúa Kim Tuyệt đã định là hai tháng sau. Bằng quan hệ của Cảnh Vương và Thừa Ân Công phủ tất nhiên hắn sẽ được mời. Diệp thế tử rất có thành ý, không những tự mình đến đưa thiếp mời Cảnh Vương mà trong tay còn mang theo vò rượu.
"Đây là hai vò rượu Thanh Mai (1)(2)gia gia tự tay cất, kêu ta nhất định phải mag sang cho ngươi."
(1)Thanh Mai: hay còn gọi là dâu rừng, dâu rượu, có tên khoa học là Myricaceae, thuộc bộ Dẻ (Fagales). Cây thanh mai phân bố ở khu vực Ấn Độ, Nepal, miền Nam Trung Quốc, Lào, Nhật Bản. Tại Việt Nam, cây thanh mai mọc tự nhiên ở các tỉnh miền Bắc, Trung và Tây Nguyên. Cây thân gỗ nhỏ, quả mọc thành chùm, tròn nhỏ như quả mận có đường kính 1,5 – 2cm, màu đỏ thẫm đẹp mắt, có nhiều múi nhỏ li ti, mọng nước, vị chua ngọt hòa quyện.
(2) Rượu Thanh Mai:
Diệp thế tử đặt rượu xuống. Lý Ngư lúc này nhớ tới, trong sách cũng nhắc qua rượu Thanh Mai của Thừa Ân Công phủ.
Gia gia của Diệp Thanh Hoan là lão Thừa Ân Công, cũng là ngoại tổ phụ của Cảnh Vương. Ông ủ cho mỗi đứa con gái của mình một vò rượu Thanh Mai chôn ở dưới đất, dự định đến khi nhóm con gái thành gia sẽ đào ra uống, việc này vốn là thú vui cực kỳ tao nhã. Sau khi mẹ đẻ của Cảnh Vương vào cung làm hậu, không tổ chức hỉ sự ở nhà nên rượu vẫn được giữ lại, trước đây không có cơ hội mang ra, sau này Hiếu Tuệ hoàng hậu mất thì muốn lấy ra cũng không lấy được...
Bây giờ lão Thừa Ân Công cũng ủ rượu cho con cháu như thế, ông dặn Diệp Thanh Hoan đem cả phần rượu của mình lẫn cả phần của Hiếu Tuệ hoàng hậu mang sang cho Cảnh Vương. Mấy năm gần đây thân thể lão Thừa Ân Công không tốt, ông luôn tĩnh dưỡng ở Thừa Ân Công phủ, dù rất ít ra khỏi cửa nhưng ông cũng rất nhớ người cháu ngoại trong Cảnh Vương phủ.
Cảnh Vương thân là hoàng tử, có chút việc chỉ có thể hiểu ngầm. Diệp Thanh Hoan cố ý đưa tới hai vò rượu, Cảnh Vương đều hiểu, hắn khẽ vuốt vò rượu thuộc về mẫu thân mình, ánh mắt hơi khó chịu.
Cảnh Vương nhìn lấy thiệp cưới vừa nhận, hiếm khi không sai người xách biểu đệ ra ngoài mà cho Vương Hỉ lấy ghế để Diệp thế tử ngồi.
Diệp Thanh Hoan thụ sủng nhược kinh, vội vàng ngồi xuống, nhớ tới cảnh tượng dọc đường đi, Diệp thế tử không chút khách khí hỏi: "Đúng rồi, lần này qua sao đâu đâu trong phủ huynh cũng toàn thợ vậy, huynh muốn trùng tu gì hả?"
Diệp Thanh Hoan thấy tận mắt thấy nhiều chỗ trong Cảnh Vương phủ vây hàng rào, bên trong không ngừng vang lên tiếng khoan đục. Y và Cảnh Vương tương giao nhiều năm, biết rõ người này có bao nhiêu lạnh lùng. Bố cục và bài trí của Cảnh Vương phủ Cảnh Vương cũng chẳng thèm để ý, sau khi dọn vào cũng sửa gì cả, đây là lần đầu tiên, có thể nói là xây dựng rầm rộ như vậy.
Chẳng lẽ là vì y muốn thành thân, Cảnh Vương thấy thích nên muốn ké náo nhiệt ?
Nếu thật là vậy, Diệp Thanh Hoan cảm thấy rất mỹ mãn.
Cảnh Vương nhìn Vương Hỉ, Vương Hỉ tiến lên, vô tình đánh nát giác mộng của Diệp thế tử: "Thế tử gia, đây là điện hạ muốn làm... bể cá mới cho chủ nhân Cá Nhỏ."
Diệp Thanh Hoan: ? ? ?
Hóa ra không phải vì y mà là vì cá à?
Diệp thế tử sau khi nhận ra chó của mình còn không bằng một con cá, giờ đến chính mình cũng không bằng một con cá: "..."
"Thiên Trì, huynh làm hơi quá rồi thì phải?" Diệp thế tử không nhịn được oán giận.
Lý Ngư nằm trong bể cá san hô trong lòng bàn tay Cảnh Vương đang suy nghĩ nên "Tiếp xúc thân mật" thế nào, bất chợt nghe thấy có bể cá mới liền phản xạ có điều kiện, lập tức hưng phấn vẫy đuôi.
Cậu vừa vẫy vừa cân nhắc lời của Diệp thế tử. Bởi vì gân đây cậu rơi vảy, đều ở trong phòng Cảnh Vương không ra, Cảnh Vương thường trông cậu nên cậu cơ bản không có cơ hội biến thành người, lại càng không biết bể cá gần đây được làm ở Cảnh Vương phủ.
Nếu xây sân mới thì Lý Ngư không biết là cho ai, thế nhưng bể cá mới thì nhất định là cho cậu vì Cảnh Vương chỉ mỗi một con cá là cậu!
Hu hu, mặc dù chủ nhân bạo quân không còn sờ cậu những vẫn tốt với cậu như vậy...
Lý Ngư xúc động đến rơi nước mắt, chủ động bơi tới trong tay Cảnh Vương, miệng cá chọc chọc xung quanh ngón tay Cảnh Vương.
Lời càu nhàu của Diệp Thanh Hoan Cảnh Vương nghe tai này ra tai kia, hắn liếc mắt thấy bóng đen từ bể cá bơi đến, cảm xúc thân thiết đến từ đầu ngón tay khiến hắn không cần nghĩ ngợi mà liền sờ nó.
Mãi đến khi con cá cuộn lại trong tay mình, Cảnh Vương mới ý thức được mình đang làm cái gì. Nhất thời không chú ý, hắn vậy mà lại đưa cho cá chép tinh...
Cảnh Vương nhất thời có chút hối hận, trước đây không biết thì cũng thôi đi, bây giờ biết rồi mà hắn vẫn tùy tiện sờ cá.
Nhưng mà con cá lại xoay vòng vòng trong tay hắn, hắn bất động, đuôi cá hệt như tấm lụa vòng quanh ngón tay hắn, nuôi cá lâu như vậy, hắn biết đến đây là biểu hiện vui vẻ của Cá Nhỏ, giống như Cá Nhỏ... không để ý lắm, hoặc là nói còn rất yêu thích.
Cảnh Vương chậm rãi cong môi, đây có phải có ý là, Cá Nhỏ cũng giống hắn, hi vọng tiếp tục như vậy ?
Vốn dĩ trong lòng hắn còn chút buồn phiền về người mẫu thân chưa từng gặp qua giờ đây đã bị đuôi Cá Nhỏ quấn sạch.
Cảnh Vương không rút tay lại, Lý Ngư hưng phấn kêu to: "Gâu gâu gâu, ngài ấy sờ mình rồi! ! !"
Diệp thế tử sắp thành hôn nên gan cũng to ra, sau khi y ý thức được mình bị lạnh nhạt thì cứ luôn miệng phàn nàn Cảnh Vương nhưng khi vừa quay đầu lại thì Cảnh Vương lại hết sức chú tâm sờ cá, một câu cũng không thèm nghe, Diệp thế tử: "..."
Được lắm rồi đấy, y đã thua triệt để rồi mà vẫn không được à?
Diệp thế tử cẩn thận đến gần, tặng thêm một cái mặt cười: "Thiên Trì, cho ta sờ cá của huynh một chút được không? Trao đổi đi, Hùng Phong cho huynh sờ."
Đừng thấy Diệp thế tử luôn lấy Hùng Phong ra so bì với Cá chép nhỏ, thiệt ra y cũng thèm sờ Lý Ngư lắm rồi.
Ai thèm sờ chó cửa ngươi! Cảnh vương không vui nheo mắt lại, Vương Hỉ bên cạnh hiểu rõ, nhanh chóng sai người kéo Diệp thế tử ra xa.
"Thế tử gia, sao ngài lại quên mất rồi, điện hạ không thích người khác bàn điều kiện với ngài ấy." Vương Hỉ chỉ tiếc mài sắt không thành kim nói.
"Thế mà cũng bàn điều kiện à?" Diệp Thanh Hoan ngạc nhiên.
"Sao lại không tính chứ?" Vương Hỉ tiếp tục nói, "Ngài ấy càng không thích người khác sờ cá của ngài ấy."
Bây giờ không đem ngài quẳng ra ngoài là điện hạ đã nể mặt lão Thừa Ân Công lắm rồi đó, Vương Hỉ thầm nói.
Diệp Thanh Hoan: "..."
Diệp thế tử đành phải tội nghiệp đứng ở xa xa, trơ mắt nhìn biểu ca của y sờ cá. Vốn dĩ y tới Cảnh Vương phủ là muốn khoe với người ta mình sắp kết hôn nhưng lúc này lại bị Cảnh Vương vả một phát vào mặt!
Đột nhiên, Diệp thế tử như phát hiện ra một chuyện gì ghê gớm lắm, y trợn tròn hai mắt. Con cá được Cảnh Vương chính đang sờ hình như vảy ở bụng có màu vàng, hình như là không giống với con cá trước đây.
Diệp thế tử nhìn chăm chú một lúc, xác định mình nhìn đúng rồi mới dám nói: "Thiên Trì, huynh mới đổi cá à?"
Cảnh Vương không thèm để ý tới y, Vương Hỉ cười nói: "Thế tử gia, ngài nói cái gì vậy, không phải là đổi cá mà là chủ nhân Cá Nhỏ đổi vảy."
"Cá mà cũng đổi vảy à? Sao ta chưa từng nghe nói chứ?" Diệp Thanh Hoan không tin.
Cảnh Vương nhàn nhạt liếc y một cái, Vương Hỉ lập tức nói: "Thế tử gia chưa từng nghe nói nhưng không có nghĩa là nó không có thật, còn nữa, chẳng phải Hùng Phong nhà thế tử gia không phải thay lông sao?"
Diệp Thanh Hoan không thể không gật đầu, quả thật Hùng Phong có thay lông, mà mỗi lần thay đều khiến cho cả phủ Thừa Ân Công ngập lông chó —— nhưng mà Hùng Phong cũng đâu có tự nhiên đổi màu đâu?
Nhưng mà con cá này của Cảnh Vương vốn dĩ lanh lợi hơn một so với những con cá bình thường, có thể là không giống chúng.
Diệp Thanh Hoan giật giật mắt, thuyết phục chính mình, Cảnh Vương thật sự không cần phải nói dối y, nếu như y khiến cho Cảnh Vương không vui chắc lại bị đá đi mất.
"Được rồi, thực ra Tiểu Ngư đổi vảy... vẫn rất là ngầu."
Diệp thế tử nghĩ nát óc, nín nửa ngày mới nói được một câu khen ngợi nhằm lấy lại được ấn tượng tốt với Cảnh Vương.
Cảnh Vương cao lãnh gật đầu với Diệp thế tử còn Lý Ngư thì đang hưởng thụ mình được sờ thoải mái đến run đuôi lên: "Thế tử gia đúng là anh hùng có cùng ý kiến nha!"
Diệp Thanh Hoan nỗ lực chiếm được một bữa cơm của Cảnh Vương.
Rượu Thanh Mai lão Thừa Ân Công ủ, vò của Hiếu Tuệ hoàng hậu đã được Vương Hỉ đem đi cất, Diệp Thanh Hoan vỗ vỗ một vò khác: "Đây là gia gia ủ cho ta, cùng nếm đi."
Cảnh Vương chưa nói được hay không, Vương Hỉ đã đoán được tâm tư của chủ nhân. Ông bưng ra hai chiếc chén, đưa cho Cảnh Vương và Diệp Thanh Hoan đối ẩm.
Khi vò rượu được mở ra, mùi vị thanh mai ngọt ngào bay ra trước, tiếp đến mới là hương rượu vừa tinh khiết vừa thơm. Vương Hỉ dùng một cái muỗng bạc cán dài, múc một muỗng lấy thanh mai dưới đáy vò rượu ra rồi đặt xuống chiếc đĩa sứ trắng bên cạnh mỗi người. Theo tập tục của đương triều, thời điểm uống rượu thanh mai thì không cần ăn thanh mai, nhưng có người thích ăn thanh mai nên Vương Hỉ làm vậy để Cảnh Vương và Diệp thế tử nếu muốn thì tiện lấy ăn.
Lý Ngư nằm trong bể cá san hô cũng nhìn lên bàn. Bây giờ cậu với chủ nhân bạo quân có cùng đãi ngộ dùng bữa, khi Vương Hỉ chuẩn bị rượu Thanh Mai thì Cảnh Vương đã đút cho Cá Nhỏ một viên thức ăn màu đỏ rồi bẻ nửa khối bánh hoa đào.
Lý Ngư ăn thức ăn và bánh hoa đào, vốn dĩ cậu nên thỏa mãn, nhưng khi rượu Thanh Mai vừa mới được mở ra thì hương vị đó thật dễ ngửi ngay cả cá trong bể cá cũng ngửi thấy được, kích thích con sâu rượu trong bụng cá gào ầm lên.
Lý Ngư ngậm lấy một miếng bánh hoa đào, di chuyển lên mặt nước, không ngừng ngửi hương rượu Thanh Mai thơm ngát, hu hu, cậu cũng muốn uống rượu Thanh Mai, nhưng Cảnh Vương chắc chắn sẽ không cho một con cá uống rượu, cậy cậu nhìn Cảnh Vương và Diệp thế tử uống cũng được nhỉ?
Cảnh Vương cho cá ăn xong thì bản thân cũng xử lí nốt nửa cái bánh hoa đào còn lại. Diệp Thanh Hoan tại bên cạnh hâm mộ nhìn theo, cảm thấy vừa rồi đúng là mình bị úng não mà, sao mà Cảnh Vương chịu đổi cá nuôi chứ.
Vương Hỉ rót rượu cho hai người, rượu Thanh Mai được rót vào hai chiếc chén ngọc lưu ly nhìn giống như quỳnh tương ngọc dịch (3) khiến cho rượu mà chẳng khác nào nước thánh. Cảnh Vương cụp mắt chăm chú nhìn chén rượu trong trẻo, ngón tay thon dài gảy gảy cái chén rồi nâng lên uống, Diệp Thanh Hoan bên kia đã ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
(3) Quỳnh tương 琼浆 / 瓊漿: Quỳnh 琼 / 瓊 là một loại mĩ ngọc. Quỳnh tương là chất nước từ mĩ ngọc chế thành. Truyền thuyết cổ đại cho rằng, uống quỳnh tương có thể thành tiên. Thần thoại Trung Quốc cũng cho rằng "Quỳnh tương ngọc dịch" 琼浆玉液 là thức uống ngon trong hội Bàn đào 蟠桃 của Vương Mẫu Nương Nương.
"Rượu ngon." Diệp Thanh Hoan lau miệng cười khen, cũng không để Vương Hỉ rót tiếp, y tự mình ra tay.
Lý Ngư lén lút nhìn người ta uống rượu: Chủ nhân thật đẹp trai thật đẹp trai... Diệp thế tử đây là nốc ừng ực à!
Hương thơm của rượu Thanh Mai quấn quanh không khí, khiến cá thèm không chịu nổi. Diệp thế tử phóng khoáng như vậy khiến cá càng muốn uống!
Diệp Thanh Hoan cứ uống như vậy mà Cảnh Vương mới uống xong một chén thì y đã uống xong ba chén. Ba chén vào bụng, hai bên tai Diệp thế tử đã nhiễm sắc hồng, ánh mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
"Thiên Trì, rượu này... Gia gia cũng ủ cho huynh, chờ huynh sau này..." Diệp Thanh Hoan nấc một cái, cười nói.
Cảnh Vương ngẩn ra, đặt chén rượu xuống, lệnh cho Vương Hỉ mang canh giải rượu đến cho Diệp Thanh Hoan.
Có những người say chỉ ngủ say như chết, có những người thì quậy phá lung tung. Diệp thế tử là kết hợp của cả hai loại, uống rượu say là thích lôi kéo người ta nói một đống lời mê sảng.
Cảnh Vương thấy Diệp Thanh Hoan sắp ngã nhào ra đất, không thể không ra tay kéo y một cái thì lại bị Diệp Thanh Hoan kéo lấy, bắt đầu đem chuyện khi còn bé ở Thừa Ân Công phủ trèo lên mái nhà lật ngói rồi bị phụ mẫu đánh có gì nói hết.
Cảnh Vương lại say sưa nghe một hồi lâu.
Lý Ngư biết Cảnh Vương có lẽ là nhớ lại mình khi còn bé, cậu sợ Cảnh Vương sẽ khó chịu, vội vàng té ít nước sang.
Cảnh Vương nghe thấy tiếng cá vỗ đuôi, quay đầu nhìn cá một cái, ánh mắt khiến người an tâm.
Vương Hỉ tốn rất nhiều sức mới đem Diệp thế tử đè lại rồi đút canh giải rượu, Diệp thế tử vẫn nói không ngừng, sau đó còn thẳng thắn nói rằng y không muốn thành hôn.
Lý Ngư: "..."
Hóa ra người lớn lên đĩnh đạc như Diệp thế tử vậy mà lại có chứng sợ hãi trước hôn nhân, quả đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Lý Ngư cũng không biết phải lý giải như nào, dù sao Diệp Thanh Hoan và công chúa Kim Tuyệt chưa nói với nhau được câu nào đã thành thân, cùng nhau sống cùng cả đời, mờ mịt cũng rất là bình thường. Có lẽ là Diệp thế tử muốn dùng phương thức như vậy để nói ra những lo sợ của mình.
Tâm tình của Diệp thế tử Cảnh Vương không hiểu được nhưng hắn lại không kiên nhẫn chăm sóc con ma men này mà lại sai Vương Hỉ trông Diệp Thanh Hoan còn mình thì mang cá về phòng.
Vừa nãy hắn phát hiện đôi mắt của Cá Nhỏ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chén lưu ly của hắn, đoán trước là cá nhỏ thèm, nhưng rượu Thanh Mai không thể uống loạn, Diệp Thanh Hoan đã say thành cái dạng đó...
Nhưng mà Cảnh Vương vẫn vui lòng thỏa mãn yêu cầu của cá chép tinh. Hắn nghĩ một lúc rồi đem thanh mai được Vương Hỉ múc ra từ trong vò rượu. Nếu như chỉ cho Cá Nhỏ ăn chút thanh mai, không phải uống rượu thì cũng không sao.
Lý Ngư vừa thấy Cảnh Vương dẫn cậu về còn mang theo cả thanh mai, lập tức sung sướng mà cuồng quẫy đuôi: Đây là Cảnh Vương muốn đem thanh mai cho cậu à, nhất định là vậy rồi, nhất định là vậy rồi!
Cảnh Vương trở về phòng, trước tiên đặt đĩa thanh mai xuống thì thấy Cá chép nhỏ nghiêng đầu, tha thiết mong chờ nhìn thanh mai. Cảnh Vương nở nụ cười, cũng đặt cá xuống.
Vương Hỉ lúc này đuổi tới nói: "Điện hạ, hình như thế tử hơi khó chịu... ngài có cần qua nhìn một cái không?"
Ở Cảnh Vương phủ, lúc Cảnh Vương rời đi thì bình thường đều là Vương Hỉ quyết định nhưng dù sao Diệp Thanh Hoan cũng là thế tử Thừa Ân Công phủ, Vương Hỉ cũng không dám tự tiện, nếu như trong tình huống nguy cấp vẫn phải hỏi ý kiến của Cảnh Vương.
Cảnh Vương nghe liền biết đây là chuyện Vương Hỉ không thể tự mình làm chủ, hắn đành phải trở về một chuyến.
Hắn đang muốn sờ đầu Cá Nhỏ một cái thì phát hiện Cá chép nhỏ cứ nhìn chằm chằm thanh mai, ngay cả việc hắn sắp phải đi cũng không biết.
Cảnh Vương nhất thời cảm thấy đĩa thanh mai mình bê về này có chút chướng mắt.
Thân cá... không thể ăn hết đĩa thanh mai được.
Cảnh Vương nghĩ một lúc rồi chợt nhận ra mấy ngày Cá Nhỏ rơi vảy gần đây, hắn thường trông coi cá nên mặc dù Cá Nhỏ thay vảy nhưng từ khi từ cung về vẫn luôn chưa hóa thành hình người, có lẽ hắn tránh đi thì cá mới hóa hình?
Vốn dĩ hắn định đập nát thanh mai rồi mới đút cho cá nhưng lúc này không còn ý định như vậy nữa. Nếu như chỉ để lại cho Cá chép nhỏ một đĩa thanh mai thì liệu Cá chép nhỏ có hóa hình không?
Cảnh Vương ý vị thâm trường nhìn Cá Nhỏ một cái rồi vội vã rời đi đến xem Diệp thế tử. Lý Ngư ở trong bể cá nghe ngóng một lúc, sau khi xác định Cảnh Vương thật sự rời đi thì lúc này mới sử dụng kỹ năng hóa người.
Từ khi từ trong cung trở về, cậu vẫn luôn không có cơ hội biến thân. Cảnh Vương vẫn luôn trông coi cậu, mặc dù cậu cảm động thì cảm động nhưng tóm lại là không tiện. Hình người có thể duy trì nửa canh giờ, vậy cũng đủ để cậu ăn một chút, chơi một chút.
Trước mắt cũng không có chuyện gì khẩn cấp, cậu hoàn toàn có thể vì thanh mai mà biến thân, ăn đỡ thèm.
Một đĩa thanh mai có rất nhiều quả. Cậu chính mắt nhìn thấy Vương Hỉ trực tiếp vớt ra từ trong vò rượu, không ai đếm cả, chỉ nếm thử một hai viên chắc không sao, an toàn!
Lý Ngư quen thuộc lấy ra trong tủ một bộ trung y và tiết khố mặc rồi ngồi xuống trước bàn, kẹp lấy một quả thanh mai. Rượu thanh mai có màu hổ phách nhưng bản thân quả vẫn mang màu xanh biếc, màu sắc tươi mới, hương vị thơm ngọt khiến người ta thèm nhỏ rãi. (3)(4)
(3) Thanh mai xanh nè
(4) Ngoài màu ở trên thì rượu thanh mai cũng có màu này
Lý Ngư nhét thanh mai vào trong miệng, cẩn thận từng li từng tí một cắn một miếng, thanh mai chua chua ngọt ngọt, bên trong thịt quả hình như còn đọng lại rất nhiều dịch rượu, rượu này cũng không hăng mà vị ngọt. Cậu lập tức yêu luôn cái hương vị này, một quả xong lại ăn quả tiếp.
Bên Cảnh Vương.
Canh giải rượu không những không khiến Diệp thế tử tỉnh táo hơn một chút mà Diệp thế tử còn ôm cây cột của vương phủ gào khóc. Cảnh Vương mặt không đổi sắc nghe y gào khóc một lúc, tình hình này quả thực Vương Hỉ không thể nào làm chủ, Cảnh Vương đành phải trực tiếp ra tay nhanh gọn, Diệp Thanh Hoan liền an tĩnh.
Cảnh Vương lệnh Vương Hỉ tìm chiếc xe ngựa rồi đem Diệp Thanh Hoan nhét vào sau đó đuổi về Thừa Ân Công phủ, giao cho người của Thừa Ân Công chăm sóc.
Xử lý Diệp Thanh Hoan xong, Cảnh Vương đầu đầy mồ hôi nóng. Hắn nhớ tới trong phòng mình còn có một con cá chép tinh liền không kịp lau mồ hôi mà chạy về, cũng không biết cá chép tinh có hóa hình hay không, lúc hắn trở về liệu nó có biến trở về thành cá không.
Khi hắn đẩy cửa phòng khép hờ ra thì đã ngửi thấy mùi rượu ngập trời, còn thiếu niên có duyên với hắn gặp nhau vài lần thì đang ngồi ngốc ở trên mặt đất, sắc mặt cậu đỏ bừng, đôi mắt mơ hồ, một tay ôm đĩa nhỏ, một tay thì đặt trong miệng liếm liếm, trên đĩa còn sót lại một quả thanh mai cuối cùng.
Chuyện gì thế này?
Cảnh Vương trong lòng nghi hoặc nhưng thời điểm nhìn thấy thiếu niên thì đã biến thành —— rốt cục cũng hoá hình.
Cảnh Vương có chút mừng thầm, chậm rãi đi tới, suy nghĩ nên nói gì với nhân hình của Cá Nhỏ...
Không, hắn không nói được. Mặc dù Cá Nhỏ có là người thì vẫn bất tiện như cũ, hắn vẫn phải đi tìm giấy bút trước.
Cảnh Vương dừng chân lại, chuyển hướng đi tìm giấy bút. Bỗng dưng Cá Nhỏ cười hắc hắc hai cái rồi nhào lên ôm lấy hắn, vui vẻ cọ cọ.
"Chủ nhân, ngài đã về rồi?" Âm thanh thiếu niên mềm mềm, còn mang theo chút giọng mũi.
Cảnh Vương bị cái ôm xuất hiện đột ngột này làm rung động, nhớ lại trước đây không lâu lúc còn ở Cảnh Thái Điện, đối phương gọi hắn là "Điện hạ", sao giờ lại thành "Chủ nhân" rồi?
Hai má Cá Nhỏ đỏ ửng, hai con mắt óng ánh, hai tay cẩn thận nâng một quả thanh mai lên đút vào miệng hắn. Cảnh Vương mặc dù cảm thấy không thích hợp lắm, nhưng Cá Nhỏ quá nhiệt tình nên hắn không cưỡng lại được. Hắn không thể làm gì khác đành ăn ngay trên tay đối phương.
Thanh mai vào miệng, mang theo dịch rượu còn nồng hơn cả chén lưu ly của hắn. Cảnh Vương ngạc nhiên, liếc mắt nhìn cái đĩa trơ trọi, trên đất còn lăn không ít hạt mai, Cá Nhỏ đây là ăn hết cả đống thanh mai này luôn rồi?
Hắn vốn dĩ không biết bên trong những quả Thanh Mai này còn chứa nhiều rượu như vậy, sợ là con cá này uống không ít...
"Ăn ngon không? Chừa lại cho ngài đó!" Cá Nhỏ cúi đầu cọ cọ tay hắn, cười híp mắt hỏi.
Cảnh Vương quỷ thần xui khiến lại gật đầu, được cá nhớ thương trong lòng hắn chó chút ấm áp nhưng khi ngửi thấy hương rượu nồng nặc trên người thiếu niên thì Cảnh Vương bỗng nhiên tỉnh ngộ, đây chắc là hoá hình nhưng con cá ngâm rượu này lại quên mất, chẳng trách lại gọi hắn là chủ nhân.
Thiếu niên lớn như vậy không còn là con cá có thể nâng trong lòng bàn tay. Cảnh Vương cũng không biết phải giải quyết ra sao đành phải nhẹ nhàng huých cá ngâm rượu một cái muốn cá buông ra, ai ngờ cái con cá rượu này lại càng như không xương, mềm nhũn nằm úp sấp trên người hắn.
Cảnh Vương bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu niên ăn mặc đơn bạc dán vào người, trong lúc nhất thời khiến tim hắn sắp nhảy ra khỏi ngực.
"Buồn ngủ quá, muốn ngủ."
Cá rượu nhỏ bữu mỗi, ngáp một cái, hai con mắt long lanh nước, còn tưởng là mình vẫn còn đang nằm trong lòng bàn tay của chủ nhân bạo quân, Cảnh Vương hình như muốn vuốt cá. Nhưng khi thấy cá đã mệt quá rồi không muốn bị vuốt nữa nên cọ qua loa "Tay" của chủ nhân.
Cảnh Vương bị cá rượu nhỏ cọ liên tiếp: "..."
Cảnh Vương thấy mồ hôi trên lưng mình vẫn chưa khô, do dự một chút rồi cố gắng ôm lấy Cá Nhỏ say mèn. Làm như vậy sẽ khiến cho cá thoải mái một chút. Nếu như cậu say mà muốn ngủ thì vẫn nên nằm xuống.
Vốn dĩ Cảnh Vương có ý tốt mà dìu con cá này lên giường nhưng Cá Nhỏ say mèn đang nhắm mắt lại thì đột nhiên lại giật mình một cái rồi mở mắt ra.
"Không phải nơi này, bể cá của ta đâu?" Cá chép nhỏ chống nạnh, cảnh giác quan sát xung quanh.
Cảnh Vương: "..."
Cảnh Vương sao có thể để cho người ta nằm trong bể cá chứ, may là cá say nhỏ híp mắt nhìn về phía giường lần nữa, thấy đệm giường màu trắng, cá say nhỏ liền cảm thấy đây chính là giường đá trắng của mình.
Cá chép nhỏ chủ động qua đó nằm xuống, gối ngọc bị cậu dùng lực đạp qua một bên.
Cảnh Vương muốn đợi đến khi cá ngủ thì lấy cái khăn lau mặt cho cậu nhưng cá say nhỏ chỉ ngủ trong chốc lát rồi bật dậy lên: "Chăn thủy sinh của ta đâu?"
Cảnh Vương: ? ? ? Thủy sinh... là cái gì cơ?
Cảnh Vương nhớ tới bình thường Cá chép nhỏ hay đắp một cái lá xanh, có lẽ đó là cái chăn của cậu. Cảnh Vương chắc chắn sẽ không thể lấy cái lá ướt đẫm trong bể cá ra cho cậu đắp. Hắn nghĩ một lúc rồi lục trong tủ quần áo ra một chiếc áo gấm màu xanh lục.
Cảnh Vương đầu đầy mồ hôi đắp áo gấm lên cho Cá Nhỏ. Cá Nhỏ say mèn bất chợt nhìn thấy màu sắc quen thuộc thì thỏa mãn đắp chăn, miệng thì thào: "Cảm tạ hòn non bộ!"
Cảnh Vương: "..."
Cảnh Vương muốn chờ cá ngủ say thì cậu lại bật dậy.
Cậu rung đùi đắc ý nhìn chủ nhân bạo quân một lúc rồi Cá Nhỏ say mới chợt nhận ra mình còn chưa hoàn thành nhiệm vụ.
"Hệ thống nói không thể lặp lại." Cá Nhỏ say mèn cau mày, bất mãn nói.
Cảnh Vương căn bản không biết hệ thống là cái thùng gì, muốn ghi nhớ lại thì Cá Nhỏ đột nhiên nâng mặt hắn, cười hắc hắc hai tiếng.
Cảnh Vương bị con cá này trêu đến lòng không yên. Hắn nghĩ nếu như con cá này uống say muốn hút tinh khí của hắn thì hắn nhất định sẽ phối hợp đến cùng.
Cá chép tinh dẩu miệng, lắc tới lắc lui rồi nhẹ nhàng cắn một ngụm vào yết hầu hắn.
Cảnh Vương đột nhiên liền bị gặm : ! ! !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.