Chương 54: Độ luân hồi
Đại Bàn Tử
14/09/2020
Chín năm trước thế chiến xảy ra, thế giới lâm vào hỗn loạn. Các nước thi nhau chạy đua vũ trang, huấn luyện quân đội.
Chiến tranh khốc liệt, người chết vô số. Nước mắt cùng tính mạng song hành, số người ngã xuống đã không còn ai tính toán bằng những con số.
Không phải không thể tính được, mà một khi tính ra thì đó sẽ là một con số làm người rùng mình.
Vốn rằng ban đầu có đến hơn một trăm quốc gia, nhưng chỉ sau ba năm chỉ còn hai mươi ba quốc gia còn tồn tại.
Nhưng quốc gia còn lại không phải bị tiêu diệt hoàn toàn, thì cũng là sát nhập với đất nước thắng trận.
Cho đến năm thứ năm chỉ còn chín đất nước còn tồn tại, có thể nói đây là khoảng thời gian đẫm máu nhất trong lịch sử nhân loại.
Thời gian dần trôi qua, người chết thì càng ngày càng nhiều thế nhưng chiến tranh vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.
Cho đến những tháng cuối cùng của chiến tranh, một trong chín đất nước còn tồn tại đã nằm bên bờ hủy diệt.
Không can tâm chấp nhận thất bại, người cầm quyền của đất nước này quyết định “hồi kết cho tất cả”.
Một loại vũ khí nguyên tử đã được đất nước bí mật nghiên cứu được đưa ra sử dụng.
Thứ vũ khí này không chỉ hủy diệt kẻ địch mà còn hủy diệt cả đất nước tạo ra nó.
Sao đó thứ năng lượng phóng xạ kì lạ bắt đầy lan tràn, bao bọc mặt đất. Con người chỉ cần vừa tiếp súc liền lập tức chết đi.
Tám đất nước còn lại bắt đầu bên bờ hủy diệt. Ngay những giây phút cuối cùng, đất nước X nghiên cứu ra một dạng năng lượng từ trường có thể ngăn cách phóng xạ.
Những bước tường ngăn cách với thế giới bên ngoài bắt đầu được xây dựng. Để sống xót đất nước X tự cô lập bản thân.
Cuối cùng bọn họ cũng thành công trốn thoát một kiếp nạn. Thứ nhưng con người luôn không hài lòng với những gì họ có.
Mới ban đầu tất cả mọi người đều rất đoàn kết, chung tay để sống sót. Thế nhưng thời gian dần trôi qua, mâu thuẫn giai cấp bắt đầu xuất hiện.
Những bước tường ngăn cách sinh ra, tạo thành các vòng tròn cô lập. Nơi trung tâm chỉ dành cho quan chức nhà nước.
Nơi này tồn tại hệ thống năng lượng giúp duy trì từ trường cách ly phóng xạ, nơi này do nhà nước quan lý chỉ có người của bọn họ mới có thể đi vào.
Khu vực tiếp theo chính là nơi dành cho những người được gọi là giai cấp tư sản. Họ nắm trong tay nên kinh tế của nơi này, nắm trong tay quyền lực to lớn.
Ra ngoài một tí nữa là nơi dành cho tầng lớp lao động. Bởi vì đất nước đã hoàn toàn bị cô lập, thế nên những nghành nghề như may vá, bác sĩ,....trở lên được tôn trọng, địa vị không hề thấp.
Khu vực giáp ranh đến gần phóng xạ nhất là nơi dành cho những người lao động chân tay và cô nhi.
Mọi chuyện cứ tưởng sẽ như thế mà kéo dài mãi mãi, cho đến một ngày đất nước nghiên cứu ra cách sử dụng loại năng lượng từ trường kia bao bọc con người.
Làm như thế có thể giúp con người tồn tại bên ngoài khu phóng xạ. Những đội ngũ truy tìm đã được thành lập, mục địch là tìm kiếm con người còn sống bên ngoài những bức tường.
Tuy rằng con người có thể nhờ vào từ trường cách ly mà sống sót, thế nhưng bởi vì phóng xạ làm cho việc sinh sản cũng vô cùng khó khăn.
Dân số hàng năm đều có sự suy giảm, chỉ khác nhau nhiều hay ít. Nếu không tìm thêm người còn sống, thì việc con người hoàn toàn tuyệt chủng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Thế nhưng những đoàn đội đó lần lượt một đi không trở lại, cho đến một ngày một người còn sống sót trở về.
Sự thật được phơi bày, thứ phóng xạ ngoài kia có thể giết chết con người ngay lập tức. Thế nhưng nó lại không giết chết động vật, mà lại làm bọn chúng tiến hóa, biến dị.
Động vật trở lên to lớn và khát máu. Các đội tìm kiếm đều bị bọn chúng chết, người này tuy còn sống trở về thế nhưng lại làm lũ động vật kia phát hiện nơi này, con người lại bắt đầu tuyệt vọng.
Thế là lại một lần nữa, đất nước lâm vào tình trạng đề phòng sẵn sàng cho chiến tranh. Ngày đầu tiên mà lũ động vật biến dị bắt đầu tiến quân nơi đây được gọi là Ngày Phán Quyết.
==========
Hai năm trôi qua kể từ Ngày Phán Quyết.
Đất nước X, khu vực trung tâm.
“ Ha ha, cuối cùng ta cũng được làm cha. Từ nay tên con là Bạch Du, con trai của nhà khoa học vĩ đại Bạch Vô Thần ta” một trung niên nhân cười to, vui vẻ nói chuyện.
Trên tay hắn bế một đứa trẻ sơ sinh, đứa bé cũng không có khóc bỏi vì nó đã lâm vào trong giấc ngủ.
Ngay bên cạnh là là một thiếu phụ, tuy đã có tuổi nhưng khuôn mặt vẫn toát lên vẻ thùy mị đẹp đẽ động lòng người. Có thể thấy được lúc còn trẻ người này chắn chắn là một mỹ nhân.
“ Vô Thần, con mới chào đời ngươi phải để nó nghỉ ngơi nha” thiếu phụ mở miệng nói chuyện.
“ Được được. Liễu Lam, ta tất cả đều nghe ngươi. Ha Ha.....” Bạch Vô Thần vội vàng cười làm lành, đưa đứa trẻ đặt nằm lại trên giường.
Hai người đưa mắt nhìn đứa trẻ đang ngủ say sưa ngon lành, lại đưa mắt nhìn nhau. Hai ngươi đều cười nhẹ một tiếng, ánh chiều tà chiếu rọi làm cho bức tranh gia đình càng thên mỹ lệ mà ấm áp.
==========
Thời gian trôi qua như nước chảy, nháy mắt lại là bảy năm trôi qua.
“ Tiểu Du, vào ăn cơm nè con”
“ Dạ”
Trong một ngôi biệt thự cỡ nhỏ, một giọng nói ôn như trong trẻo phát ra. Một đứa trẻ tầm cỡ sáu, bảy tuổi vốn đang chơi ngoài vườn nghe thấy mẹ gọi liền lật đật chạy vào nhà.
Vừa mới bước vào nhà Bạch Du có thể ngửi được một mùi thơm thoang thoảng tràn ngập không gian.
Bạch Du vội vàng chạy vào trong nhà tắm, vệ sinh chân tay sạch sẽ mới ngồi vào trên bàn ăn.
Bên bàn ăn đã có hai người ngồi sẵn chờ hắn, một trung niên nam tử cùng một mỹ phụ.
Vừa ngồi vào bàn ăn Bạch Du liền vội vàng gắp đồ ăn, đồ ăn cũng chỉ có rau cùng một ít thịt. Bởi vì phóng xạ thế nên thịt là thứ vô cùng quý hiếm, nếu không phải nhờ địa vị nhà khoa học của Bạch Vô Thần thì đừng nói là thịt mà là có ăn đã rất may rồi.
“ Ăn từ từ thôi con” Liễu Lam cưng chiều vuốt đầu Bạch Du.
“ Dạ” tuy đáp lời, nhưng tốc độ ăn của Bạch Du lại không hề chậm lại.
Không phải vì những thứ này ngon bao nhiêu mà là vì mỗi khi nhìn đến bàn ăn lại làm cho hắn cảm giác vô cùng quen thuộc.
Không phải bời vì mỗi ngày mẹ hắn đều nấu như thế này làm cho cảm thấy quen thuộc, mà là vì thứ gì đó tương tự từ sâu trong nội tâm làm cho hắn cảm thấy quen thuộc.
Chiến tranh khốc liệt, người chết vô số. Nước mắt cùng tính mạng song hành, số người ngã xuống đã không còn ai tính toán bằng những con số.
Không phải không thể tính được, mà một khi tính ra thì đó sẽ là một con số làm người rùng mình.
Vốn rằng ban đầu có đến hơn một trăm quốc gia, nhưng chỉ sau ba năm chỉ còn hai mươi ba quốc gia còn tồn tại.
Nhưng quốc gia còn lại không phải bị tiêu diệt hoàn toàn, thì cũng là sát nhập với đất nước thắng trận.
Cho đến năm thứ năm chỉ còn chín đất nước còn tồn tại, có thể nói đây là khoảng thời gian đẫm máu nhất trong lịch sử nhân loại.
Thời gian dần trôi qua, người chết thì càng ngày càng nhiều thế nhưng chiến tranh vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.
Cho đến những tháng cuối cùng của chiến tranh, một trong chín đất nước còn tồn tại đã nằm bên bờ hủy diệt.
Không can tâm chấp nhận thất bại, người cầm quyền của đất nước này quyết định “hồi kết cho tất cả”.
Một loại vũ khí nguyên tử đã được đất nước bí mật nghiên cứu được đưa ra sử dụng.
Thứ vũ khí này không chỉ hủy diệt kẻ địch mà còn hủy diệt cả đất nước tạo ra nó.
Sao đó thứ năng lượng phóng xạ kì lạ bắt đầy lan tràn, bao bọc mặt đất. Con người chỉ cần vừa tiếp súc liền lập tức chết đi.
Tám đất nước còn lại bắt đầu bên bờ hủy diệt. Ngay những giây phút cuối cùng, đất nước X nghiên cứu ra một dạng năng lượng từ trường có thể ngăn cách phóng xạ.
Những bước tường ngăn cách với thế giới bên ngoài bắt đầu được xây dựng. Để sống xót đất nước X tự cô lập bản thân.
Cuối cùng bọn họ cũng thành công trốn thoát một kiếp nạn. Thứ nhưng con người luôn không hài lòng với những gì họ có.
Mới ban đầu tất cả mọi người đều rất đoàn kết, chung tay để sống sót. Thế nhưng thời gian dần trôi qua, mâu thuẫn giai cấp bắt đầu xuất hiện.
Những bước tường ngăn cách sinh ra, tạo thành các vòng tròn cô lập. Nơi trung tâm chỉ dành cho quan chức nhà nước.
Nơi này tồn tại hệ thống năng lượng giúp duy trì từ trường cách ly phóng xạ, nơi này do nhà nước quan lý chỉ có người của bọn họ mới có thể đi vào.
Khu vực tiếp theo chính là nơi dành cho những người được gọi là giai cấp tư sản. Họ nắm trong tay nên kinh tế của nơi này, nắm trong tay quyền lực to lớn.
Ra ngoài một tí nữa là nơi dành cho tầng lớp lao động. Bởi vì đất nước đã hoàn toàn bị cô lập, thế nên những nghành nghề như may vá, bác sĩ,....trở lên được tôn trọng, địa vị không hề thấp.
Khu vực giáp ranh đến gần phóng xạ nhất là nơi dành cho những người lao động chân tay và cô nhi.
Mọi chuyện cứ tưởng sẽ như thế mà kéo dài mãi mãi, cho đến một ngày đất nước nghiên cứu ra cách sử dụng loại năng lượng từ trường kia bao bọc con người.
Làm như thế có thể giúp con người tồn tại bên ngoài khu phóng xạ. Những đội ngũ truy tìm đã được thành lập, mục địch là tìm kiếm con người còn sống bên ngoài những bức tường.
Tuy rằng con người có thể nhờ vào từ trường cách ly mà sống sót, thế nhưng bởi vì phóng xạ làm cho việc sinh sản cũng vô cùng khó khăn.
Dân số hàng năm đều có sự suy giảm, chỉ khác nhau nhiều hay ít. Nếu không tìm thêm người còn sống, thì việc con người hoàn toàn tuyệt chủng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Thế nhưng những đoàn đội đó lần lượt một đi không trở lại, cho đến một ngày một người còn sống sót trở về.
Sự thật được phơi bày, thứ phóng xạ ngoài kia có thể giết chết con người ngay lập tức. Thế nhưng nó lại không giết chết động vật, mà lại làm bọn chúng tiến hóa, biến dị.
Động vật trở lên to lớn và khát máu. Các đội tìm kiếm đều bị bọn chúng chết, người này tuy còn sống trở về thế nhưng lại làm lũ động vật kia phát hiện nơi này, con người lại bắt đầu tuyệt vọng.
Thế là lại một lần nữa, đất nước lâm vào tình trạng đề phòng sẵn sàng cho chiến tranh. Ngày đầu tiên mà lũ động vật biến dị bắt đầu tiến quân nơi đây được gọi là Ngày Phán Quyết.
==========
Hai năm trôi qua kể từ Ngày Phán Quyết.
Đất nước X, khu vực trung tâm.
“ Ha ha, cuối cùng ta cũng được làm cha. Từ nay tên con là Bạch Du, con trai của nhà khoa học vĩ đại Bạch Vô Thần ta” một trung niên nhân cười to, vui vẻ nói chuyện.
Trên tay hắn bế một đứa trẻ sơ sinh, đứa bé cũng không có khóc bỏi vì nó đã lâm vào trong giấc ngủ.
Ngay bên cạnh là là một thiếu phụ, tuy đã có tuổi nhưng khuôn mặt vẫn toát lên vẻ thùy mị đẹp đẽ động lòng người. Có thể thấy được lúc còn trẻ người này chắn chắn là một mỹ nhân.
“ Vô Thần, con mới chào đời ngươi phải để nó nghỉ ngơi nha” thiếu phụ mở miệng nói chuyện.
“ Được được. Liễu Lam, ta tất cả đều nghe ngươi. Ha Ha.....” Bạch Vô Thần vội vàng cười làm lành, đưa đứa trẻ đặt nằm lại trên giường.
Hai người đưa mắt nhìn đứa trẻ đang ngủ say sưa ngon lành, lại đưa mắt nhìn nhau. Hai ngươi đều cười nhẹ một tiếng, ánh chiều tà chiếu rọi làm cho bức tranh gia đình càng thên mỹ lệ mà ấm áp.
==========
Thời gian trôi qua như nước chảy, nháy mắt lại là bảy năm trôi qua.
“ Tiểu Du, vào ăn cơm nè con”
“ Dạ”
Trong một ngôi biệt thự cỡ nhỏ, một giọng nói ôn như trong trẻo phát ra. Một đứa trẻ tầm cỡ sáu, bảy tuổi vốn đang chơi ngoài vườn nghe thấy mẹ gọi liền lật đật chạy vào nhà.
Vừa mới bước vào nhà Bạch Du có thể ngửi được một mùi thơm thoang thoảng tràn ngập không gian.
Bạch Du vội vàng chạy vào trong nhà tắm, vệ sinh chân tay sạch sẽ mới ngồi vào trên bàn ăn.
Bên bàn ăn đã có hai người ngồi sẵn chờ hắn, một trung niên nam tử cùng một mỹ phụ.
Vừa ngồi vào bàn ăn Bạch Du liền vội vàng gắp đồ ăn, đồ ăn cũng chỉ có rau cùng một ít thịt. Bởi vì phóng xạ thế nên thịt là thứ vô cùng quý hiếm, nếu không phải nhờ địa vị nhà khoa học của Bạch Vô Thần thì đừng nói là thịt mà là có ăn đã rất may rồi.
“ Ăn từ từ thôi con” Liễu Lam cưng chiều vuốt đầu Bạch Du.
“ Dạ” tuy đáp lời, nhưng tốc độ ăn của Bạch Du lại không hề chậm lại.
Không phải vì những thứ này ngon bao nhiêu mà là vì mỗi khi nhìn đến bàn ăn lại làm cho hắn cảm giác vô cùng quen thuộc.
Không phải bời vì mỗi ngày mẹ hắn đều nấu như thế này làm cho cảm thấy quen thuộc, mà là vì thứ gì đó tương tự từ sâu trong nội tâm làm cho hắn cảm thấy quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.