Chương 103: Lại một cái Thanh Man Đồng Bằng
Đại Bàn Tử
14/09/2020
Ở gần Cao Nguyên chết có một vùng thảo nguyên bao la rộng lớn, các loại tài nguyên linh thảo vô cùng phong phú và đa dạng.
Một chiếc xe ô tô mười sáu chỗ đang nhanh chóng lao qua đồng cỏ, dần dần tiếp cận vùng đất này.
Cảnh quan nơi đây vô cùng mỹ lệ, động lòng người. Thế nhưng sự khủng bố của Cao Nguyên Chết đã làm thế nhân sợ hãi, vùng đất này cũng trìm vào quên lãng.
Cho đến hiện nay đã không còn một ai nhớ đến tên gọi nguyên bản của vùng thảo nguyên tươi đẹp này là gì.
Sau này do địa hình ở nơi này tương đối thấp và bằng phẳng, cộng với ở đây cũng sinh sống rất nhiều Thanh Man Ngưu, thế nên liền được gọi là Thanh Man Đồng Bằng.
Lúc mới nghe đến cái tên này, Bạch Du liền là trong lòng một trận giật mình. Cái tên đó không chỉ chứa vô số kỉ niệm đáng nhớ, mà còn lưu lại cả những vết thương trong lòng không bao giờ có thể lành lại.
Cái tên ‘Thanh Man Đồng Bằng’ xuất hiện, làm cho trái tim của Bạch Du một trận đau nhói. Không biết ông trời vô tình hay cố ý, những thứ vốn đã quên đi nay lại một lần nữa được nhắc lại.
Thông qua kính cửa sổ ô tô, Bạch Du đang xuất thần nhìn lên bầu trời xa xăm.
Bạch Du đang tự hỏi, khi gặp lại ‘đối phương’ một lần nữa, hắn nên nể quan hệ cũ mà bỏ qua, hay ra tay trả lại nợ máu.
“ Hazzzz, để ông trời quyết định vậy....” Bạch Du thở dài một hơi.
Sau đó Bạch Du quay sang nhìn nữ nhân bên cạnh, cái đầu nhỏ của Liễu Nhược Y đang là dựa vào vai hắn, ngủ say xưa ngon lành.
Thậm chí ngay cả lúc Liễu Nhược Y đang ngủ, Bạch Du vẫn cảm thấy đối phương có một loại mị lực lạ thường.
Ánh mắt Bạch Du di chuyển đến đôi môi ngọc của Liễu Nhược Y, trong lòng không nhịn được muốn hôn lên một cái.
Ngay lúc Bạch Du còn đang xoắn xuýt có nên làm hay không, bỗng nhiên vốn đang ngủ say Liễu Nhược Y lại mở mắt ra. Bốn mắt chăm chú nhìn nhau, qua một lúc lâu Bạch Du vẫn là không nhịn được xấu hổ quay mặt đi.
Nói cho cùng Bạch Du vẫn còn là một sử nam , chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với nữ giới.
Nay lại khoảng cách với mỹ nhân gần trong ngang tấc, còn cho người ta dựa vào bờ vai của bản thân mà ngủ một giấc. Bạch Du vẫn là có chút cảm giác tâm thần không yên, trái tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thấy thái độ của Bạch Du, Liễu Nhược Y chỉ là hơi nhếch môi cười, sau đó liền làm như không có chuyện gì, một lần nữa nhắm mắt lại.
Từ đang lái xe Đại Ngưu hay cho đến đang giả bộ ngủ đám người Tưởng Hạo cùng Mộc Đầu, tất cả đoàn người trong xe đều chú ý đến vị trí mà Bạch Du với Liễu Nhược Y đang ngồi.
Vốn ban đầu bọn họ còn nghĩ, trước khi đến gần Cao Nguyên Chết thì vẫn có một chút thời gian để thả lỏng cùng điều chỉnh tinh thần, kết quả là cả cuộc hành trình bọn hắn đều là đứng ngồi không yên, cố gắng không chửi thành tiếng.
Tất cả những người đang ngồi ở trong xe có thể nói toàn bộ đều là độc thân cẩu, thế nhưng lão đại của bọn hắn lại tay ôm mỹ nhân mà ngủ.
Cả quãng đường đều là đang phân phát cẩu lương chọ bọn họ, hiện giờ cả đám người chỉ mong nhanh chóng đi đến Thanh Man Đồng Bằng, để thoát khỏi tình cảnh này.
Nếu Bạch Du có thể nghe được tiếng lòng của đám Tưởng Hạo, hắn chắc chắn liền không phục nói: “ Oan ức quá, cũng chỉ là cho người ta mượn bờ vai để thay cái gối kê đầu ngủ mà thôi, cũng không có được đụng chạm thân mật gì nha”.
Xe ô tô vẫn một mực lên đường, tranh thủ thời gian nhanh chóng đi đến mục tiêu chỉ định. Lại tiếp tục nửa tiếng trôi qua, cuối cùng Thanh Man Đồng Bằng đã xuất hiện trước mặt.
“ Mọi người đừng ngủ nữa, dậy đi! Chúng ta đến nơi rồi.....” xe ô tô ngừng lại, tiếng hô to của Đại Ngưu từ ghế tài xế truyền đến.
Liễu Nhược Y cũng không có tiếp tục giả vờ ngủ, cùng với Bạch Du và đám người đi xuống xe.
Vừa xuống xe, đám người Tưởng Hạo đều đưa ánh mắt ai oán nhìn Bạch Du. Làm Bạch Du một trận nổi da gà, không biết bản thân đã làm sai điều gì, thế nên hắn chỉ có thể đưa tay gãi đầu mà cười trừ.
“ Lão đại, giờ chúng ta làm gì tiếp theo?” không thoải mái về không thoái mái, Tưởng Hạo vẫn là không quên mục đích của chuyến đi, mở miệng hỏi.
“ Bắt đầu từ nơi này chúng ta liền đi bộ đi, trước hết tìm được một đàn Thanh Man Ngưu rồi nói.....” Bạch Du hơi trầm tư suy nghĩ, sau đó nói.
“ Không phải chứ lão đại? Nơi này tuy được gọi là Thanh Man Đồng Bằng, thế nhưng cũng không có nghĩa là Thanh Man Ngưu liền ở khắp nơi, nói gặp là gặp.....” Mộc Đầu hô lên.
Bang ~~ Bang ~~
“ Thế nên ta mới nói là tranh thủ đi tìm.....” Bạch Du gõ đầu Mộc Đầu một cái, nói.
“ Lão đại, tại sao ngươi cũng gõ đầu ta rồi?” Mộc Đầu ôm đầu nói.
“ Há, ta thấy Tượng Hạo cùng Đại Ngưu thường xuyên đánh đầu ngươi, ta tưởng ngươi có sở thích đặc biệt là bị đánh chứ......” Bạch Du làm một bộ mặt ngạc nhiên nói.
“ Được rồi, chúng ta vẫn là nhanh chóng xuất phát đi tìm Thanh Man Ngưu đi......” Liễu Nhược Y nói.
Đoàn người bắt đầu đi thẳng về hướng bắc, truy tìm giấu vết mà Thanh Man Ngưu để lại.
==========
Đoàn người Bạch Du vừa rời đi chưa được bao lâu, một đoàn xe hơn mười chiếc lấy đội hình tam giác từ phương xa chạy đến.
Một nửa trong số này đều là loại ô tô bốn chỗ, phần còn lại một số ít bảy chỗ trở lên, đạt đến mười sáu chỗ giống xe của đoàn người Bạch Du cũng chỉ là có một chiếc.
Sau khi đi đến bên cạnh xe của đám người Bạch Du, đoàn xe này liền tắt máy ngừng lại. Một đám người lục tục từ trên xe đi xuống, tính toán sơ bộ cũng có đến tám mươi mấy người.
Một tên nam tử thấp bé thoát li khỏi đám người, đi đến bên xe của nhóm Bạch Du. Do kính của xe đều là loại một chiều, không thể từ bên ngoài nhìn vào trong, tên nam tử này liền phá vỡ một tấm cửa kính, đưa đầu nhìn vào trong.
“ Đội trưởng, bên trong không có ai.....” tên nam tử thấp bé hướng về bên phải đám người hô lớn.
Lúc này nếu như nhìn kĩ, có thể thấy được vô tình hay cố ý mà đoàn người tách ra làm hai. Có thể đoán được đây là hai phe thế lực riêng biệt, chỉ vì cùng một mục tiêu nào đó mà tụ họp lại với nhau.
Mà hai người đứng đầu thình lình lại có Tống Mục ở bên trong, mà nếu tính cả bản thân Tống Mục thì bên hắn cũng chỉ có ba mươi chín người, hơi thất thế hơn bên còn lại một bậc.
“ Chúng ta một đường truy tung lại đây, vì tránh để lộ hành tung nên vẫn giữ một khoáng cách nhất định, nhưng cũng không quá xa. Có lẽ đối phương rời đi chưa bao lâu.....” tên nam tử đứng đầu đoàn người còn lại nói.
Đây là một tên nam tử trung niên, khuôn mặt xanh xao vàng vọt. Thân thể gầy trơ xương, hốc mắt sâu hoắm, giống như vì tửu sắc quá độ mà tạo thành.
Tên này chính là đội trưởng của Hấp Huyết thợ săn đoàn, Lãnh Ưng. Lần này bọn hắn liên hợp với Kền Kền thợ săn đoàn, mục đích chính là đoàn người Bạch Du.
“Mỗi bên giữ lại mười người canh gác nơi này, những người còn lại chia nhau ra tìm kiếm, năm người một tổ. Nhớ, sau khi tìm được tung tích đối phương cũng không cần vội vàng manh động, trước tiên trở về đây báo cáo, tập hợp đội ngũ......Lãnh Ưng, ngươi thấy thế nào?” Tống Mục nói.
“ Um, cứ như thế làm đi” Lãnh Ưng nói.
Sau đó đoàn người bắt đầu chia ra thành từng nhóm nhỏ, bắt đầu quá trình tìm kiếm. Chỉ có hai mươi hai người ở lại, trong đó có Lãnh Ưng cùng Tống Mục.
“ Tống đội trưởng, ngươi vẫn là nhớ giao kèo đi?” Lãnh Ưng quay qua nhìn Tống Mục mỉm cười hỏi.
Nghe thấy lời đối phương nói, trong lòng Tống Mục hơi hơi trầm xuống. Thế nhưng hắn cũng không có biểu hiện ra ngoài mặt.
“ Tất nhiên nhớ, lợi ích chia sáu – bốn. Ta bốn, Lãnh đội trưởng các ngươi sáu.....” Tống Mục cố gắng mỉm cười nói.
“ A, Tống đội trưởng, hình như có thiếu thiếu cái gì đó......” Lãnh Ưng giả bộ như bất ngờ, nói.
“ Có sao?” Tống Mục tỏ ra vẻ ngạc nhiên nói.
“ Không nhớ cũng không sao! Để ta nhắc lại cho ngài nhớ vậy, chuyến đi này bên trong đám người Thanh Nguyên thợ săn đoàn có một nữ nhân đi cùng......” Lãnh Ưng con mắt đã là cười đến híp lại.
“ Nhớ ra.......nhớ ra.......nữ nhân đó là của ngài......” Tống Mục hít sâu một hơi nói.
Nghe được xác nhận của đối phương, Lãnh Ưng đã là cười như nở hoa. Nụ cười vô cùng bị ổi, trong ánh mắt thậm chí còn hơi lóe qua vài tia dâm ô.
Một chiếc xe ô tô mười sáu chỗ đang nhanh chóng lao qua đồng cỏ, dần dần tiếp cận vùng đất này.
Cảnh quan nơi đây vô cùng mỹ lệ, động lòng người. Thế nhưng sự khủng bố của Cao Nguyên Chết đã làm thế nhân sợ hãi, vùng đất này cũng trìm vào quên lãng.
Cho đến hiện nay đã không còn một ai nhớ đến tên gọi nguyên bản của vùng thảo nguyên tươi đẹp này là gì.
Sau này do địa hình ở nơi này tương đối thấp và bằng phẳng, cộng với ở đây cũng sinh sống rất nhiều Thanh Man Ngưu, thế nên liền được gọi là Thanh Man Đồng Bằng.
Lúc mới nghe đến cái tên này, Bạch Du liền là trong lòng một trận giật mình. Cái tên đó không chỉ chứa vô số kỉ niệm đáng nhớ, mà còn lưu lại cả những vết thương trong lòng không bao giờ có thể lành lại.
Cái tên ‘Thanh Man Đồng Bằng’ xuất hiện, làm cho trái tim của Bạch Du một trận đau nhói. Không biết ông trời vô tình hay cố ý, những thứ vốn đã quên đi nay lại một lần nữa được nhắc lại.
Thông qua kính cửa sổ ô tô, Bạch Du đang xuất thần nhìn lên bầu trời xa xăm.
Bạch Du đang tự hỏi, khi gặp lại ‘đối phương’ một lần nữa, hắn nên nể quan hệ cũ mà bỏ qua, hay ra tay trả lại nợ máu.
“ Hazzzz, để ông trời quyết định vậy....” Bạch Du thở dài một hơi.
Sau đó Bạch Du quay sang nhìn nữ nhân bên cạnh, cái đầu nhỏ của Liễu Nhược Y đang là dựa vào vai hắn, ngủ say xưa ngon lành.
Thậm chí ngay cả lúc Liễu Nhược Y đang ngủ, Bạch Du vẫn cảm thấy đối phương có một loại mị lực lạ thường.
Ánh mắt Bạch Du di chuyển đến đôi môi ngọc của Liễu Nhược Y, trong lòng không nhịn được muốn hôn lên một cái.
Ngay lúc Bạch Du còn đang xoắn xuýt có nên làm hay không, bỗng nhiên vốn đang ngủ say Liễu Nhược Y lại mở mắt ra. Bốn mắt chăm chú nhìn nhau, qua một lúc lâu Bạch Du vẫn là không nhịn được xấu hổ quay mặt đi.
Nói cho cùng Bạch Du vẫn còn là một sử nam , chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với nữ giới.
Nay lại khoảng cách với mỹ nhân gần trong ngang tấc, còn cho người ta dựa vào bờ vai của bản thân mà ngủ một giấc. Bạch Du vẫn là có chút cảm giác tâm thần không yên, trái tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thấy thái độ của Bạch Du, Liễu Nhược Y chỉ là hơi nhếch môi cười, sau đó liền làm như không có chuyện gì, một lần nữa nhắm mắt lại.
Từ đang lái xe Đại Ngưu hay cho đến đang giả bộ ngủ đám người Tưởng Hạo cùng Mộc Đầu, tất cả đoàn người trong xe đều chú ý đến vị trí mà Bạch Du với Liễu Nhược Y đang ngồi.
Vốn ban đầu bọn họ còn nghĩ, trước khi đến gần Cao Nguyên Chết thì vẫn có một chút thời gian để thả lỏng cùng điều chỉnh tinh thần, kết quả là cả cuộc hành trình bọn hắn đều là đứng ngồi không yên, cố gắng không chửi thành tiếng.
Tất cả những người đang ngồi ở trong xe có thể nói toàn bộ đều là độc thân cẩu, thế nhưng lão đại của bọn hắn lại tay ôm mỹ nhân mà ngủ.
Cả quãng đường đều là đang phân phát cẩu lương chọ bọn họ, hiện giờ cả đám người chỉ mong nhanh chóng đi đến Thanh Man Đồng Bằng, để thoát khỏi tình cảnh này.
Nếu Bạch Du có thể nghe được tiếng lòng của đám Tưởng Hạo, hắn chắc chắn liền không phục nói: “ Oan ức quá, cũng chỉ là cho người ta mượn bờ vai để thay cái gối kê đầu ngủ mà thôi, cũng không có được đụng chạm thân mật gì nha”.
Xe ô tô vẫn một mực lên đường, tranh thủ thời gian nhanh chóng đi đến mục tiêu chỉ định. Lại tiếp tục nửa tiếng trôi qua, cuối cùng Thanh Man Đồng Bằng đã xuất hiện trước mặt.
“ Mọi người đừng ngủ nữa, dậy đi! Chúng ta đến nơi rồi.....” xe ô tô ngừng lại, tiếng hô to của Đại Ngưu từ ghế tài xế truyền đến.
Liễu Nhược Y cũng không có tiếp tục giả vờ ngủ, cùng với Bạch Du và đám người đi xuống xe.
Vừa xuống xe, đám người Tưởng Hạo đều đưa ánh mắt ai oán nhìn Bạch Du. Làm Bạch Du một trận nổi da gà, không biết bản thân đã làm sai điều gì, thế nên hắn chỉ có thể đưa tay gãi đầu mà cười trừ.
“ Lão đại, giờ chúng ta làm gì tiếp theo?” không thoải mái về không thoái mái, Tưởng Hạo vẫn là không quên mục đích của chuyến đi, mở miệng hỏi.
“ Bắt đầu từ nơi này chúng ta liền đi bộ đi, trước hết tìm được một đàn Thanh Man Ngưu rồi nói.....” Bạch Du hơi trầm tư suy nghĩ, sau đó nói.
“ Không phải chứ lão đại? Nơi này tuy được gọi là Thanh Man Đồng Bằng, thế nhưng cũng không có nghĩa là Thanh Man Ngưu liền ở khắp nơi, nói gặp là gặp.....” Mộc Đầu hô lên.
Bang ~~ Bang ~~
“ Thế nên ta mới nói là tranh thủ đi tìm.....” Bạch Du gõ đầu Mộc Đầu một cái, nói.
“ Lão đại, tại sao ngươi cũng gõ đầu ta rồi?” Mộc Đầu ôm đầu nói.
“ Há, ta thấy Tượng Hạo cùng Đại Ngưu thường xuyên đánh đầu ngươi, ta tưởng ngươi có sở thích đặc biệt là bị đánh chứ......” Bạch Du làm một bộ mặt ngạc nhiên nói.
“ Được rồi, chúng ta vẫn là nhanh chóng xuất phát đi tìm Thanh Man Ngưu đi......” Liễu Nhược Y nói.
Đoàn người bắt đầu đi thẳng về hướng bắc, truy tìm giấu vết mà Thanh Man Ngưu để lại.
==========
Đoàn người Bạch Du vừa rời đi chưa được bao lâu, một đoàn xe hơn mười chiếc lấy đội hình tam giác từ phương xa chạy đến.
Một nửa trong số này đều là loại ô tô bốn chỗ, phần còn lại một số ít bảy chỗ trở lên, đạt đến mười sáu chỗ giống xe của đoàn người Bạch Du cũng chỉ là có một chiếc.
Sau khi đi đến bên cạnh xe của đám người Bạch Du, đoàn xe này liền tắt máy ngừng lại. Một đám người lục tục từ trên xe đi xuống, tính toán sơ bộ cũng có đến tám mươi mấy người.
Một tên nam tử thấp bé thoát li khỏi đám người, đi đến bên xe của nhóm Bạch Du. Do kính của xe đều là loại một chiều, không thể từ bên ngoài nhìn vào trong, tên nam tử này liền phá vỡ một tấm cửa kính, đưa đầu nhìn vào trong.
“ Đội trưởng, bên trong không có ai.....” tên nam tử thấp bé hướng về bên phải đám người hô lớn.
Lúc này nếu như nhìn kĩ, có thể thấy được vô tình hay cố ý mà đoàn người tách ra làm hai. Có thể đoán được đây là hai phe thế lực riêng biệt, chỉ vì cùng một mục tiêu nào đó mà tụ họp lại với nhau.
Mà hai người đứng đầu thình lình lại có Tống Mục ở bên trong, mà nếu tính cả bản thân Tống Mục thì bên hắn cũng chỉ có ba mươi chín người, hơi thất thế hơn bên còn lại một bậc.
“ Chúng ta một đường truy tung lại đây, vì tránh để lộ hành tung nên vẫn giữ một khoáng cách nhất định, nhưng cũng không quá xa. Có lẽ đối phương rời đi chưa bao lâu.....” tên nam tử đứng đầu đoàn người còn lại nói.
Đây là một tên nam tử trung niên, khuôn mặt xanh xao vàng vọt. Thân thể gầy trơ xương, hốc mắt sâu hoắm, giống như vì tửu sắc quá độ mà tạo thành.
Tên này chính là đội trưởng của Hấp Huyết thợ săn đoàn, Lãnh Ưng. Lần này bọn hắn liên hợp với Kền Kền thợ săn đoàn, mục đích chính là đoàn người Bạch Du.
“Mỗi bên giữ lại mười người canh gác nơi này, những người còn lại chia nhau ra tìm kiếm, năm người một tổ. Nhớ, sau khi tìm được tung tích đối phương cũng không cần vội vàng manh động, trước tiên trở về đây báo cáo, tập hợp đội ngũ......Lãnh Ưng, ngươi thấy thế nào?” Tống Mục nói.
“ Um, cứ như thế làm đi” Lãnh Ưng nói.
Sau đó đoàn người bắt đầu chia ra thành từng nhóm nhỏ, bắt đầu quá trình tìm kiếm. Chỉ có hai mươi hai người ở lại, trong đó có Lãnh Ưng cùng Tống Mục.
“ Tống đội trưởng, ngươi vẫn là nhớ giao kèo đi?” Lãnh Ưng quay qua nhìn Tống Mục mỉm cười hỏi.
Nghe thấy lời đối phương nói, trong lòng Tống Mục hơi hơi trầm xuống. Thế nhưng hắn cũng không có biểu hiện ra ngoài mặt.
“ Tất nhiên nhớ, lợi ích chia sáu – bốn. Ta bốn, Lãnh đội trưởng các ngươi sáu.....” Tống Mục cố gắng mỉm cười nói.
“ A, Tống đội trưởng, hình như có thiếu thiếu cái gì đó......” Lãnh Ưng giả bộ như bất ngờ, nói.
“ Có sao?” Tống Mục tỏ ra vẻ ngạc nhiên nói.
“ Không nhớ cũng không sao! Để ta nhắc lại cho ngài nhớ vậy, chuyến đi này bên trong đám người Thanh Nguyên thợ săn đoàn có một nữ nhân đi cùng......” Lãnh Ưng con mắt đã là cười đến híp lại.
“ Nhớ ra.......nhớ ra.......nữ nhân đó là của ngài......” Tống Mục hít sâu một hơi nói.
Nghe được xác nhận của đối phương, Lãnh Ưng đã là cười như nở hoa. Nụ cười vô cùng bị ổi, trong ánh mắt thậm chí còn hơi lóe qua vài tia dâm ô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.