Chương 8: Thanh Man Ngưu
Đại Bàn Tử
14/09/2020
Linh địa là nơi tập trung linh thú, những nơi như thế thường được giữ nguyên vẻ hoang sơ vì rất ít có người đặt chân đến.
Nhưng cũng vì là nơi tập trung các loại linh thú khác nhau, nên tài nguyên của nó thường rất dồi dào. Các Ngự Thú Sử thường không màng nguy hiểm thâm nhập nơi đây để tìm kiếm tài nguyên.
Hàng năm con số tử vong của Ngự Thú Sử không hề ít, nhưng hầu hết trong số đó đều tử vong bên trong linh địa, rất ít mất mạng khi thủ thành hay những nguyên nhân khác.
Như thế cũng đủ biết độ nguy hiểm của nó, Thanh Man Đồng Bằng vốn là linh địa cấp thấp không đáng chú ý. Nhưng giáp ranh với Thanh Man Đồng Bằng lại là Trọng Yên Sơn.
Trọng Yên Sơn mây mù quanh năm, trọng lực thấy thường. Mây mù lúc thì nhẹ như bông, bồng bềnh trong gió, có lúc lại nặng tựa núi, chỉ một vùng sương nhỏ đủ để nặng ngàn cân, nên nơi này mới mang cái tên Trọng Yên Sơn.
==========
Thanh Man Sơn Mạch, Bạch Du đứng thẳng thân thể quan sát phương xa. Nơi đây địa hình bằng phẳng, không chướng ngại vậy giúp hắn dễ dàng quan sát mọi thứ.
Nhưng cho dù như thế, đến bây giờ Bạch Du vẫn không thể tìm thấy tung tích của Thanh Man Ngưu lẫn Dưỡng xà thảo.
Bạch Du nhăn mày rơi vào suy tư, hắn tuy chưa từng vào Thanh Man Sơn Mạch nhưng có nghe người khác kể nơi đây có vô số bầy Thanh Man Ngưu sinh sống, đâu đâu cũng có thể thấy được chúng.
Nhưng tình huống của Bạch Du lại hoàn trái lại, hắn không tìm thấy bóng dáng dù chỉ là một con Thanh Man Ngưu. Thở dài một hơi, lại áp dụng phương pháp cũ chọn đại một phương hướng phóng đi.
Phương pháp này rất ngu ngốc, cũng chưa từng giúp Bạch Du tìm được lối đi chính xác lần nào. Nhưng bây giờ ngoài phương án này ra hắn không thể nghĩ ra cách nào khác cả.
Tuy bây giờ Bạch Du đã tìm được Thanh Man Sơn Mạch, nhưng thứ hắn cần lại chưa có vết tích.
Hôm nay đã là ngày thứ tư, kì hạn cho bài tập của hắn chỉ còn lại ba ngày, thời gian để ấp trứng Ám Ảnh Xà nở lại không biết sẽ tốn bao nhiêu.
Bạch Du âm thầm tính toán thời gian và việc của bản thân cần làm, hắn giật mình nhận ra rằng, thời gian cho hắn sử dụng đã không còn nhiều.
Đang chạy nhanh về phía trước Bạch Du bỗng nhiên dừng bước chân lại, khắp khuôn mặt là mồ hôi nhưng mang nụ cười vui vẻ.
Phải biết Bạch Du vẫn chỉ là người thường, lại vừa tốn rất nhiều sức lực chạy khỏi hồ nước, vượt qua khu rừng đó. Bây giờ lại vận động mạnh, cơ thể hắn đã bắt đầu chạm đến giới hạn.
Nhưng Bạch Du vẫn cười vì hắn phát hiện ra dấu vết của Thanh Man Ngưu. Không xa phía trước, trên bãi cỏ có từng vết dấu chân như móng trâu, dấu vết cỏ đã bị gặm nhấm qua.
Nếu Bạch Du đoán không sai thì đây là dấu vết Thanh Man Ngưu để lại, vì trong Thanh Man Đồng Bằng này chỉ có mỗi nó là linh thú dạng trâu mà thôi.
Bạch Du vui mừng lần theo dấu vết được để lại, không mất bao lâu phía trước hắn xuất hiện động tĩnh khá lớn. Lúc này hắn bắt đầu giảm tốc độ lại, làm thế để không gây ra chú ý.
Không bao lâu Bạch Du đã thấy được khung cảnh phía trước, hai con trâu mộng hùng tráng đang cố phân ra thắng bại trong cuộc đọ sức với nhau bằng những chiếc sừng dài. Đằng sau không xa là cả một đàn Thanh Man Ngưu hơn ba mươi con.
“ Thanh Man Ngưu...” Bạch Du ánh mắt sáng lên.
Lần đầu tiên cái phương án “chọn đại một hướng” không đáng tin này phát huy tác dụng, cuối cùng hắn cũng tìm thấy nơi Thanh Man Ngưu hiện diện.
Bạch Du không vội đi tìm tung tích Dưỡng xà thảo, mà ở lại tại chỗ quan sát hai con Thanh Man Ngưu này.
Ông bà ta từng có câu: biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, hắn muốn quan sát tập tính, thói quen của Thanh Man Ngưu thật kĩ để khi tìm thấy Dưỡng xà thảo thì có thể bố trí một kế hoạch an toàn nhất.
Thanh Man Ngưu thân cao hơn hai mét, dài gần bốn mét, màu da cổ đồng, thân thể săn chắc. Còn chưa kể đến đôi sừng trâu dài đến tầm nửa mét, đen bóng.
Bạch Du không muốn trong quá trình hái Dưỡng xà thảo lại bị cái sừng này đưa tiễn tây thiên, thế nên hắn bắt đầu chăm chú quan sát hai con Thanh Man Ngưu đang đọ sức để phán đoán ra tốc độ, phán ứng cũng như sức mạnh của chúng.
Bạch Du cũng không để sót những con Thanh Man Ngưu bầy đằng xa, để nắm tập tính của chúng. Tuy không thể làm được trong một sớm một chiều, nhưng thời gian đã không cho phép, nên hắn chỉ có thể tận lực suy tính.
Nhưng Bạch Du có suy tính, phán đoán như thế nào thì hắn cũng chắc chắn không thể biết trước rằng, từ lúc hắn xuất hiện ở khu vực Thanh Man Ngưu tập trung này, thì đã bị người để mắt đến.
==========
Cách Bạch Du không biết bao nhiêu xa, một vùng rừng rậm bao la, không thua gì khu rừng Bạch Du đi lạc vào.
Cây cao gần trăm mét, tán lá rậm rạp. Nếu như trốn ở đây, che giấu thân hình thì rất khó bị người khác nhận ra. Một chỗ tuyệt hảo cho vị thợ săn lành nghề rình rập con mồi của mình.
Quả không phụ sự kì vọng từ một địa hình tuyệt hảo, cho dù có người ở đây cũng không thế nhận ra rằng ở trên những tán cây kia, một nhân ảnh đang nhắm mắt dưỡng thân.
Bỗng hắn mở mắt xa nhìn về phía trước, cho dù thứ hắn nhìn thấy chỉ là những tán cây đang lay động.
“ Tiểu tử, thiên đường có lối người không đi, địa ngục không lối người lại cứ nhất quyết mò vào. Thôi thì để ta tiễn đưa người một đoạn đường đi” Hắc y nhân thì thầm.
Hắn đưa tay phải ra phía trước, một đạo ánh sáng từ phía trước bay đến đáp vào tay hắn. Lớn lên giống cú mèo, lông trắng như tuyết, kích thước chỉ bằng đầu người.
Đôi mắt to chiếm gần nửa khuôn mặt. Thân sinh bốn cánh, chỉ có một chân, thình lình là một con Thám Tuyết Cú linh thú.
Thám Tuyết Cú tuy rằng có thể sống ở mọi khí hậu, nhưng không biết vì sao nó chỉ có thể tìm thấy ở vùng băng tuyết.
Tuy Thám Tuyết Cú bình thường trưởng thành tính cao nhất chỉ có thể đạt đến tam phẩm linh thú, nhưng nhãn lực của nó đến ngũ phẩm linh thú cũng không yếu hơn bao nhiêu.
Thế nên Thám Tuyết Cú thường được kí kết lại với nhân loại, dùng trong vai trò thám thính vị trí của kẻ địch.
Tuy thực dụng nhưng Thám Tuyết Cú tính tình nhát gan, nhãn lực lại tốt đến kinh người. Nên bình thường con người chưa đến gần nó, nó đã biến mất không còn tung tích, rất khó bắt được.
“ Lần này là cơ hội hiếm có, nhất định phải một kích thành công. Không thể để hắn sống sót trở về” hắc y nhân bộc phát sát khí, không khí xung quanh thay đổi, nhiệt độ giảm xuống.
Hắc y nhân vải đen che mặt, không thấy rõ dung mạo. Nhưng vẫn có thể thấy được lông mày của hắn ẩn chứa sát khí nồng nặc, như nghĩ đến cái gì, lông mày hắn bắt đầu thả lỏng.
“ Ta quên mất hắn chỉ là một tên chuột nhắt, nhất phẩm Ngự Thú Sử còn chưa đạt tới thì giãy dụa được nhiêu” trong lời nói hắc y nhân lộ ra sự khinh bỉ.
Bỗng thân hình hắn biến mất tại chỗ, rừng cây trở lên yên lặng như lúc ban đầu như chưa từng có ai hiện diện.
Nhưng cũng vì là nơi tập trung các loại linh thú khác nhau, nên tài nguyên của nó thường rất dồi dào. Các Ngự Thú Sử thường không màng nguy hiểm thâm nhập nơi đây để tìm kiếm tài nguyên.
Hàng năm con số tử vong của Ngự Thú Sử không hề ít, nhưng hầu hết trong số đó đều tử vong bên trong linh địa, rất ít mất mạng khi thủ thành hay những nguyên nhân khác.
Như thế cũng đủ biết độ nguy hiểm của nó, Thanh Man Đồng Bằng vốn là linh địa cấp thấp không đáng chú ý. Nhưng giáp ranh với Thanh Man Đồng Bằng lại là Trọng Yên Sơn.
Trọng Yên Sơn mây mù quanh năm, trọng lực thấy thường. Mây mù lúc thì nhẹ như bông, bồng bềnh trong gió, có lúc lại nặng tựa núi, chỉ một vùng sương nhỏ đủ để nặng ngàn cân, nên nơi này mới mang cái tên Trọng Yên Sơn.
==========
Thanh Man Sơn Mạch, Bạch Du đứng thẳng thân thể quan sát phương xa. Nơi đây địa hình bằng phẳng, không chướng ngại vậy giúp hắn dễ dàng quan sát mọi thứ.
Nhưng cho dù như thế, đến bây giờ Bạch Du vẫn không thể tìm thấy tung tích của Thanh Man Ngưu lẫn Dưỡng xà thảo.
Bạch Du nhăn mày rơi vào suy tư, hắn tuy chưa từng vào Thanh Man Sơn Mạch nhưng có nghe người khác kể nơi đây có vô số bầy Thanh Man Ngưu sinh sống, đâu đâu cũng có thể thấy được chúng.
Nhưng tình huống của Bạch Du lại hoàn trái lại, hắn không tìm thấy bóng dáng dù chỉ là một con Thanh Man Ngưu. Thở dài một hơi, lại áp dụng phương pháp cũ chọn đại một phương hướng phóng đi.
Phương pháp này rất ngu ngốc, cũng chưa từng giúp Bạch Du tìm được lối đi chính xác lần nào. Nhưng bây giờ ngoài phương án này ra hắn không thể nghĩ ra cách nào khác cả.
Tuy bây giờ Bạch Du đã tìm được Thanh Man Sơn Mạch, nhưng thứ hắn cần lại chưa có vết tích.
Hôm nay đã là ngày thứ tư, kì hạn cho bài tập của hắn chỉ còn lại ba ngày, thời gian để ấp trứng Ám Ảnh Xà nở lại không biết sẽ tốn bao nhiêu.
Bạch Du âm thầm tính toán thời gian và việc của bản thân cần làm, hắn giật mình nhận ra rằng, thời gian cho hắn sử dụng đã không còn nhiều.
Đang chạy nhanh về phía trước Bạch Du bỗng nhiên dừng bước chân lại, khắp khuôn mặt là mồ hôi nhưng mang nụ cười vui vẻ.
Phải biết Bạch Du vẫn chỉ là người thường, lại vừa tốn rất nhiều sức lực chạy khỏi hồ nước, vượt qua khu rừng đó. Bây giờ lại vận động mạnh, cơ thể hắn đã bắt đầu chạm đến giới hạn.
Nhưng Bạch Du vẫn cười vì hắn phát hiện ra dấu vết của Thanh Man Ngưu. Không xa phía trước, trên bãi cỏ có từng vết dấu chân như móng trâu, dấu vết cỏ đã bị gặm nhấm qua.
Nếu Bạch Du đoán không sai thì đây là dấu vết Thanh Man Ngưu để lại, vì trong Thanh Man Đồng Bằng này chỉ có mỗi nó là linh thú dạng trâu mà thôi.
Bạch Du vui mừng lần theo dấu vết được để lại, không mất bao lâu phía trước hắn xuất hiện động tĩnh khá lớn. Lúc này hắn bắt đầu giảm tốc độ lại, làm thế để không gây ra chú ý.
Không bao lâu Bạch Du đã thấy được khung cảnh phía trước, hai con trâu mộng hùng tráng đang cố phân ra thắng bại trong cuộc đọ sức với nhau bằng những chiếc sừng dài. Đằng sau không xa là cả một đàn Thanh Man Ngưu hơn ba mươi con.
“ Thanh Man Ngưu...” Bạch Du ánh mắt sáng lên.
Lần đầu tiên cái phương án “chọn đại một hướng” không đáng tin này phát huy tác dụng, cuối cùng hắn cũng tìm thấy nơi Thanh Man Ngưu hiện diện.
Bạch Du không vội đi tìm tung tích Dưỡng xà thảo, mà ở lại tại chỗ quan sát hai con Thanh Man Ngưu này.
Ông bà ta từng có câu: biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, hắn muốn quan sát tập tính, thói quen của Thanh Man Ngưu thật kĩ để khi tìm thấy Dưỡng xà thảo thì có thể bố trí một kế hoạch an toàn nhất.
Thanh Man Ngưu thân cao hơn hai mét, dài gần bốn mét, màu da cổ đồng, thân thể săn chắc. Còn chưa kể đến đôi sừng trâu dài đến tầm nửa mét, đen bóng.
Bạch Du không muốn trong quá trình hái Dưỡng xà thảo lại bị cái sừng này đưa tiễn tây thiên, thế nên hắn bắt đầu chăm chú quan sát hai con Thanh Man Ngưu đang đọ sức để phán đoán ra tốc độ, phán ứng cũng như sức mạnh của chúng.
Bạch Du cũng không để sót những con Thanh Man Ngưu bầy đằng xa, để nắm tập tính của chúng. Tuy không thể làm được trong một sớm một chiều, nhưng thời gian đã không cho phép, nên hắn chỉ có thể tận lực suy tính.
Nhưng Bạch Du có suy tính, phán đoán như thế nào thì hắn cũng chắc chắn không thể biết trước rằng, từ lúc hắn xuất hiện ở khu vực Thanh Man Ngưu tập trung này, thì đã bị người để mắt đến.
==========
Cách Bạch Du không biết bao nhiêu xa, một vùng rừng rậm bao la, không thua gì khu rừng Bạch Du đi lạc vào.
Cây cao gần trăm mét, tán lá rậm rạp. Nếu như trốn ở đây, che giấu thân hình thì rất khó bị người khác nhận ra. Một chỗ tuyệt hảo cho vị thợ săn lành nghề rình rập con mồi của mình.
Quả không phụ sự kì vọng từ một địa hình tuyệt hảo, cho dù có người ở đây cũng không thế nhận ra rằng ở trên những tán cây kia, một nhân ảnh đang nhắm mắt dưỡng thân.
Bỗng hắn mở mắt xa nhìn về phía trước, cho dù thứ hắn nhìn thấy chỉ là những tán cây đang lay động.
“ Tiểu tử, thiên đường có lối người không đi, địa ngục không lối người lại cứ nhất quyết mò vào. Thôi thì để ta tiễn đưa người một đoạn đường đi” Hắc y nhân thì thầm.
Hắn đưa tay phải ra phía trước, một đạo ánh sáng từ phía trước bay đến đáp vào tay hắn. Lớn lên giống cú mèo, lông trắng như tuyết, kích thước chỉ bằng đầu người.
Đôi mắt to chiếm gần nửa khuôn mặt. Thân sinh bốn cánh, chỉ có một chân, thình lình là một con Thám Tuyết Cú linh thú.
Thám Tuyết Cú tuy rằng có thể sống ở mọi khí hậu, nhưng không biết vì sao nó chỉ có thể tìm thấy ở vùng băng tuyết.
Tuy Thám Tuyết Cú bình thường trưởng thành tính cao nhất chỉ có thể đạt đến tam phẩm linh thú, nhưng nhãn lực của nó đến ngũ phẩm linh thú cũng không yếu hơn bao nhiêu.
Thế nên Thám Tuyết Cú thường được kí kết lại với nhân loại, dùng trong vai trò thám thính vị trí của kẻ địch.
Tuy thực dụng nhưng Thám Tuyết Cú tính tình nhát gan, nhãn lực lại tốt đến kinh người. Nên bình thường con người chưa đến gần nó, nó đã biến mất không còn tung tích, rất khó bắt được.
“ Lần này là cơ hội hiếm có, nhất định phải một kích thành công. Không thể để hắn sống sót trở về” hắc y nhân bộc phát sát khí, không khí xung quanh thay đổi, nhiệt độ giảm xuống.
Hắc y nhân vải đen che mặt, không thấy rõ dung mạo. Nhưng vẫn có thể thấy được lông mày của hắn ẩn chứa sát khí nồng nặc, như nghĩ đến cái gì, lông mày hắn bắt đầu thả lỏng.
“ Ta quên mất hắn chỉ là một tên chuột nhắt, nhất phẩm Ngự Thú Sử còn chưa đạt tới thì giãy dụa được nhiêu” trong lời nói hắc y nhân lộ ra sự khinh bỉ.
Bỗng thân hình hắn biến mất tại chỗ, rừng cây trở lên yên lặng như lúc ban đầu như chưa từng có ai hiện diện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.