Quyển 1 - Chương 4: Đại phu nhân độc ác
Luyến Nguyệt Nhi
31/10/2014
"Hu, hu, hu. . . . . ."
Hai bé trai bị đánh mặt mũi bầm dập, ngây ngẩn cả người. Không kịp phản ứng lên tiếng khóc lớn.
Âu Dương An cả người sửng sốt, đứng một bên nhìn em gái của mình đánh nhau cũng ngây ngẩn cả người.
Âu Dương Tĩnh thu tay, đi đến bên cạnh nắm tay Âu Dương An.
"Ca, chúng ta đi."
"Nhưng, nhưng bọn họ?" Âu Dương An chỉ vào hai bé trai kia, sau đó không thể tưởng tượng nổi nhìn em gái mình. Tĩnh nhi lại đánh thắng hai tiểu bá vương đó?
"Hơi đâu mà quản chuyện sống chết của bọn chúng." Âu Dương Tĩnh vứt ra một câu, lôi kéo Âu Dương An đi.
"Tụi bây đứng lại." Cô bé kia đột nhiên hướng về Âu Dương Tĩnh quát.
Âu Dương Tĩnh quay đầu, nhìn cô bé kia. Mặc dù mới chín tuổi nhưng cũng là vẻ mặt kiêu căng, hoàn toàn không làm người ta thích chút nào.
"Xú nha đầu lại dám đánh Đại ca, Nhị ca, tụi bây chờ đó. Tao đi nói cho mẫu thân, người sẽ không tha cho tui bây đâu." Cô bé kia là con gái thứ ba Âu Dương Thấm của Đại phu nhân, cô bé thấy hai đại ca bị đánh, cảm thấy vừa mất mặt, lại vừa thấy Âu Dương Tĩnh thật đáng giận.
Nói xong, cô bé tiến lên một trái một phải lôi kéo hai đại ca rời đi. Không cần đoán cũng biết là đi kể tội.
"Tĩnh nhi, nguy rồi, chúng ta đã gây họa." Âu Dương An nhìn dáng vẻ ba đứa kia rời đi, lập tức muốn khóc, "Đều là lỗi của huynh, nếu huynh không rủ Tĩnh nhi ra ngoài chơi sẽ không gặp phải bọn họ."
"Ca đừng sợ." Âu Dương Tĩnh vỗ vỗ tay Âu Dương An an ủi: "Mặc kệ cho bọn chúng đi méc, lúc nãy chúng ta không thể không đánh trả mà." Nếu không đánh trả, chỉ sợ chính mình sẽ chết lần nữa.
"Nhưng. . . . . ." Âu Dương An vẫn là cực kỳ lo sợ.
Âu Dương Tĩnh mím môi. Kỳ thật nàng cũng muốn nhìn xem Đại phu nhân rốt cuộc là người thế nào? Tuy bây giờ đối với hai người bọn họ quả thực không phải là đối thủ của Đại phu nhân, có điều nàng nhất định sẽ bảo vệ đại ca.
. . . . . .
"Hai tên khốn khiếp kia đâu? Lại dám đánh con của ta." Thời gian chưa đầy một nén hương, Đại phu nhân đã mang theo gia đinh, nô tỳ đi về phía tiểu viện của hai anh em bọn họ.
"Tĩnh nhi ——" Âu Dương An khẩn trương lôi kéo tay Âu Dương Tĩnh.
Âu Dương Tĩnh khóe môi nâng lên châm biếm, buông tay Âu Dương An ra, bước ra sân.
"Mẫu thân, nó ra kìa. Chính là nó đánh chúng con." Bị đánh chính là Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần. Hai đứa chỉ vào Âu Dương Tĩnh nói.
"Tiện nha đầu, là mày đánh Tinh nhi, Thần nhi phải không." Đại phu nhân trừng mắt nhìn Âu Dương Tĩnh,
"Người đâu, đem tiện nha đầu này trói lại cho ta!"
"Vâng" Hai gia đinh hùng hổ hướng về Âu Dương Tĩnh đi đến.
Âu Dương Tĩnh thân mình linh hoạt tránh né khỏi bọn họ, mắt to nhìn chằm chằm Đại phu nhân, Thì ra đây là mụ đàn bà độc ác đó. Cũng là người có mắt có mũi, nhưng tâm địa lại độc ác như rắn rết. Nàng lạnh lùng cười, lại khiến cho Đại phu nhân cảm thấy run lên.
"Tụi bay đang làm cái gì vậy? Ngay cả một tiện nha đầu cũng không bắt được."
Nhìn hai gia đinh lại bắt không được Âu Dương An, Đại phu nhân quát to.
"Huynh đừng sợ bọn họ."
Âu Dương Tĩnh một bên lợi dụng thân hình nhỏ bé của mình né tránh, một bên hướng về phía Đại phu nhân nói:
"Đồ đàn bà ác độc, bà muốn bắt bổn tiểu thư sao. Hừ, ta cho bà biết, nếu bà làm gì bất lợi cho bổn tiểu thư. Ngày mai toàn bộ Lan quốc sẽ biết Tướng quân Phu nhân là loại đàn bà ác độc, hay ghen tị thế nào. . . . . ."
"Mày ——" Đại phu nhân tức giận đến cả người run run: "Hôm nay xem tao trị tội mày thế nào. Hai đứa bây xông lên bắt lấy nó cho bổn phu nhân."
"Vâng"
Hai bé trai bị đánh mặt mũi bầm dập, ngây ngẩn cả người. Không kịp phản ứng lên tiếng khóc lớn.
Âu Dương An cả người sửng sốt, đứng một bên nhìn em gái của mình đánh nhau cũng ngây ngẩn cả người.
Âu Dương Tĩnh thu tay, đi đến bên cạnh nắm tay Âu Dương An.
"Ca, chúng ta đi."
"Nhưng, nhưng bọn họ?" Âu Dương An chỉ vào hai bé trai kia, sau đó không thể tưởng tượng nổi nhìn em gái mình. Tĩnh nhi lại đánh thắng hai tiểu bá vương đó?
"Hơi đâu mà quản chuyện sống chết của bọn chúng." Âu Dương Tĩnh vứt ra một câu, lôi kéo Âu Dương An đi.
"Tụi bây đứng lại." Cô bé kia đột nhiên hướng về Âu Dương Tĩnh quát.
Âu Dương Tĩnh quay đầu, nhìn cô bé kia. Mặc dù mới chín tuổi nhưng cũng là vẻ mặt kiêu căng, hoàn toàn không làm người ta thích chút nào.
"Xú nha đầu lại dám đánh Đại ca, Nhị ca, tụi bây chờ đó. Tao đi nói cho mẫu thân, người sẽ không tha cho tui bây đâu." Cô bé kia là con gái thứ ba Âu Dương Thấm của Đại phu nhân, cô bé thấy hai đại ca bị đánh, cảm thấy vừa mất mặt, lại vừa thấy Âu Dương Tĩnh thật đáng giận.
Nói xong, cô bé tiến lên một trái một phải lôi kéo hai đại ca rời đi. Không cần đoán cũng biết là đi kể tội.
"Tĩnh nhi, nguy rồi, chúng ta đã gây họa." Âu Dương An nhìn dáng vẻ ba đứa kia rời đi, lập tức muốn khóc, "Đều là lỗi của huynh, nếu huynh không rủ Tĩnh nhi ra ngoài chơi sẽ không gặp phải bọn họ."
"Ca đừng sợ." Âu Dương Tĩnh vỗ vỗ tay Âu Dương An an ủi: "Mặc kệ cho bọn chúng đi méc, lúc nãy chúng ta không thể không đánh trả mà." Nếu không đánh trả, chỉ sợ chính mình sẽ chết lần nữa.
"Nhưng. . . . . ." Âu Dương An vẫn là cực kỳ lo sợ.
Âu Dương Tĩnh mím môi. Kỳ thật nàng cũng muốn nhìn xem Đại phu nhân rốt cuộc là người thế nào? Tuy bây giờ đối với hai người bọn họ quả thực không phải là đối thủ của Đại phu nhân, có điều nàng nhất định sẽ bảo vệ đại ca.
. . . . . .
"Hai tên khốn khiếp kia đâu? Lại dám đánh con của ta." Thời gian chưa đầy một nén hương, Đại phu nhân đã mang theo gia đinh, nô tỳ đi về phía tiểu viện của hai anh em bọn họ.
"Tĩnh nhi ——" Âu Dương An khẩn trương lôi kéo tay Âu Dương Tĩnh.
Âu Dương Tĩnh khóe môi nâng lên châm biếm, buông tay Âu Dương An ra, bước ra sân.
"Mẫu thân, nó ra kìa. Chính là nó đánh chúng con." Bị đánh chính là Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần. Hai đứa chỉ vào Âu Dương Tĩnh nói.
"Tiện nha đầu, là mày đánh Tinh nhi, Thần nhi phải không." Đại phu nhân trừng mắt nhìn Âu Dương Tĩnh,
"Người đâu, đem tiện nha đầu này trói lại cho ta!"
"Vâng" Hai gia đinh hùng hổ hướng về Âu Dương Tĩnh đi đến.
Âu Dương Tĩnh thân mình linh hoạt tránh né khỏi bọn họ, mắt to nhìn chằm chằm Đại phu nhân, Thì ra đây là mụ đàn bà độc ác đó. Cũng là người có mắt có mũi, nhưng tâm địa lại độc ác như rắn rết. Nàng lạnh lùng cười, lại khiến cho Đại phu nhân cảm thấy run lên.
"Tụi bay đang làm cái gì vậy? Ngay cả một tiện nha đầu cũng không bắt được."
Nhìn hai gia đinh lại bắt không được Âu Dương An, Đại phu nhân quát to.
"Huynh đừng sợ bọn họ."
Âu Dương Tĩnh một bên lợi dụng thân hình nhỏ bé của mình né tránh, một bên hướng về phía Đại phu nhân nói:
"Đồ đàn bà ác độc, bà muốn bắt bổn tiểu thư sao. Hừ, ta cho bà biết, nếu bà làm gì bất lợi cho bổn tiểu thư. Ngày mai toàn bộ Lan quốc sẽ biết Tướng quân Phu nhân là loại đàn bà ác độc, hay ghen tị thế nào. . . . . ."
"Mày ——" Đại phu nhân tức giận đến cả người run run: "Hôm nay xem tao trị tội mày thế nào. Hai đứa bây xông lên bắt lấy nó cho bổn phu nhân."
"Vâng"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.