Quyển 2 - Chương 52: Đến lúc báo thù
Luyến Nguyệt Nhi
01/11/2014
"Xem ra các ngươi thực sự muốn ở lại?"
Âu Dương Tĩnh khóe môi khẽ nhếch, vẽ ra đường cong nhưng lại khiến kẻ khác cảm thấy lạnh vài phần. Rõ ràng ánh sáng mờ ảo hoa mỹ rơi trên người nàng, lại giống như hào quang thần thánh bao quanh tiên nữ.
Vài ba chục người kia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, binh khí trong tay, đi chưa tới, nhưng đã có chút bất an. Tiến thoái lưỡng nan. Đi, vừa không cam tâm, lại sợ ngày sau bị giang hồ đồng đạo giễu cợt; Ở, cũng lo lắng không giữ được mạng nhỏ.
Trong lúc hai bên đang giằng co thì người khơi mào sự tình Bách Kiếm xuất hiện.
"Ha ha ha, Tiểu nha đầu, giang hồ đều nói ngươi có thể điều khiển thú. Lão phu ta hôm nay cũng muốn mở rộng kiến thức."
Nghe thấy tiếng liều lĩnh của Bách Kiếm, rất nhanh, một ít bóng dáng xuất hiện. Hôm nay Bách Kiếm xuất hiện cũng có vài phần giống dạng người có tuổi hiền lành, nhưng trên người ông ta khí chất điên cuồng vẫn không che dấu được.
"Bách Kiếm tiền bối ——" bọn người trong võ lâm còn lại vừa nhìn thấy Bách Kiếm đều nhẹ nhàng thở ra, có Đúc Kiếm đại sư ở đây. Bọn họ như tìm được viên thuốc an thần, nhưng họ lại không biết, viên thuốc an thần này rất nhanh cũng sẽ bị hạ gục.
"Xú lão đầu, chúng ta còn chưa tìm ông, ông lại tự mình đưa tới cửa." Sở Ly La thấy Bách Kiếm thì mở miệng nói.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh cũng nhìn ông ta, một kẻ nhìn như lão đầu tử điên điên dại Vângi, có ai ngờ lại mang trên mình nhiều tính mạng vô tội, nợ máu phải trả bằng máu, một khi bọn họ đã đáp ứng thay Lệ Quỷ báo thù, tất nhiên cũng sẽ làm được.
"Các ngươi tìm ta?"
Bách Kiếm vẫn chưa hiểu ý của bọn Âu Dương Tĩnh, ngược lại cao hứng vì được yêu thích cười cười. "Sao vậy? Rốt cục nghĩ thông suốt, đồng ý cho ta mượn kiếm?"
Người trong võ lâm vừa nghe ông nói thế, cũng hoài nghi nhìn Âu Dương Tĩnh bọn họ. Vẻ mặt nhìn thế nào cũng không giống là đồng ý cho mượn kiếm, Bách Kiếm nhìn kiểu gì mà thấy được?
"Ta khinh, ông đừng mơ." Sở Ly La hướng tới Bách Kiếm gắt một cái, "Ông là một tên đao phủ, chúng ta tìm ông là vì những người đã chết trong Đúc Kiếm sơn trang báo thù."
Sở Ly La dứt lời, sắc mặt Bách Kiếm đột nhiên đại biến. Ánh mắt lạnh lùng trừng trừng nhìn Sở Ly La, giống như hàn băng xâm nhập. Sau đó lại mở miệng nói:
"Tiểu nha đầu nói bậy bạ gì đó, Đúc Kiếm sơn trang là quý phủ của ta, sao ta không biết ở đó có người chết?" Chuyện xảy ra hai mươi năm trước vẫn là vết sẹo trong đáy lòng ông, mộng tưởng đã có thể đúc ra một thanh tuyệt thế kinh diễm bảo kiếm. Nhưng không ngờ mình dùng nhiều máu người để đúc kiếm như thế lại chẳng được gì. Kiếm si nhập ma, cuối cùng trở thành thần kinh điên cuồng, giết sạch trên dưới trăm mạng người trong trang. Đến khi ông tỉnh lại, cũng đã là sai lầm lớn.
Nhưng bọn tiểu nha đầu này làm sao biết được? Ánh mắt đảo qua ba người bọn họ, ý hận ngút trời, sao bọn họ có thể biết được chuyện kia, rõ ràng mình là người duy nhất biết được chuyện đó.
Bọn người trong võ lâm nghe Sở Ly La nói cũng có chút hoài nghi, ánh mắt đều nhìn Bách Kiếm. Nhưng bọn họ không quan tâm đến ân oán của người khác, chỉ cần hôm nay có thể bắt ba người này, thuận lợi đạt thành nguyện vọng của mình là được.
"Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm." Âu Dương Tĩnh nhàn nhạt trả lời.
"Đúng đó, ông không sợ những người chết oan kia nửa đêm chạy đến tìm ông báo thù sao."
Sở Ly La cũng ác ý hướng về phía Bách Kiếm cười cười, "Phải biết rằng người chết oan sẽ không cam lòng đi đầu thai, không tìm được hung thủ hại chết bọn họ, oan khí sẽ không thể yên ổn. . . . . ."
"Đừng nói nữa." Bách Kiếm hét lớn một tiếng, lời Sở Ly La nói vang lên trong đầu ông, chuyện xảy ra hai mươi năm trước hiện lên trong đầu ông, giống như vừa xảy ra trước mắt.
"A, đã dám làm còn sợ gì người ta nói." Sở Ly La nhìn Bách Kiếm chỉ biết ông ta muốn che giấu.
"Ta giết các ngươi!" Bách Kiếm hét lớn một tiếng, ánh mắt như bị ma chướng nhập vào làm cho mê muội. Cả người biến đổi thật lớn. Bàn tay to nắm lấy bảo kiếm lập tức nhằm vào Sở Ly La chém tới. Trong lòng chỉ có một suy nghĩ, tuyệt đối không thể để bọn họ đem chuyện này truyền đi, nếu không mình ở trên giang hồ thật mất danh dự.
"La, ca, tránh ra." Âu Dương Tĩnh nói với Sở Ly La và Âu Dương An.
Âu Dương An và Sở Ly La gật đầu, hai người lui ra.
Âu Dương Tĩnh nhìn Bách Kiếm lao đến, đồng thời người trong võ lâm cũng nắm lấy cơ hội, cùng nhau tấn công tới.
"Cứ giao bọn họ cho tôi và Âu Dương đại ca, Tĩnh nhi, cô báo thù cho Lệ Quỷ đi." Sở Ly La cầm kiếm trong tay cùng đám người trong võ lâm giao chiến.
Âu Dương An và Sở Ly La đối phó với đám người trong giang hồ.
“Được.”
Âu Dương Tĩnh gật đầu, dùng ngọc tiêu đánh nhau với Bách Kiếm. Hai bóng dáng ngươi tới ta lui, ngươi tiêu ta kiếm, lóe lên vô số ánh sáng.
Bách Kiếm nhập ma, mất hết tâm trí, giống như bị tẩu hỏa nhập ma. Từng chiêu thức đều trí mạng, sát khí đầy trời. Đôi mắt trở nên vằn đỏ, cảnh tượng trước mắt giống như hai mươi năm trước, miệng cũng bắt đầu kêu loạn lên:
"Giết các ngươi, ta giết các ngươi, không ai được biết thất bại của ta. . . . . ."
Âu Dương Tĩnh chân mày nheo lại, xem ra người này chính là không chịu nổi thất bại, còn lừa mình dối người.
"Phế vật, còn sống trên đời cũng chỉ dư thừa."
Âu Dương Tĩnh hé môi chế giễu, xoay người một cái. Bóng dáng màu trắng bay lên nhánh cây vững vàng đứng đó, hoàng hôn gió thổi, áo trắng phiêu phiêu, sợi tóc dương dương tự đắc, sáng mờ nhiều màu huyền ảo, ánh mắt của nàng đã tràn ngập thương hại nhìn kẻ điên cuồng bên dưới.
Bách Kiếm dưới tàng cây ngẩng đầu nhìn nàng, cũng là điên cuồng muốn giết chóc. Đôi mắt kia như ác thú tìm không thấy nửa phần lý trí.
Âu Dương Tĩnh đem ngọc tiêu đặt ở bên môi, chậm rãi, thổi ra một khúc nhạc.
Phịch, cùng với âm tiếng nhạc khúc, bốn phía truyền đến tiếng vang khác thường.
Sở Ly La, Âu Dương An đang giao đấu với người trong võ lâm nháy mắt đã chỉ còn lại ba người, nghe được tiếng tiêu, bọn họ giống như bị điểm huyệt đứng nơi đó bất động.
Sở Ly La nhếch môi cười, nhuyễn tiên (roi) trên tay không lưu tình chút nào đánh về phía mấy người kia.
Phốc ——
Máu tươi phun ra, ba người cũng ngã xuống đất không dậy nổi.
Đến khi Âu Dương Tĩnh buông tiêu thì một đám sói theo bốn phương tám hướng lao về. Mỗi một con đều có ánh mắt màu lục u u, răng sói bén nhọn hơi lộ ra, khiến người ta nhịn không được nghĩ đến việc chúng nó đâm vào người sẽ đau đớn cỡ nào.
Sở Ly La và Âu Dương An có chút thương hại ngắm nhìn Bách Kiếm cầm kiếm vung loạn, sau đó ba người chậm rãi rời đi.
Một lát sau, từ phía sau truyền đến tiếng hô điên cuồng của Bách Kiếm, còn có tiếng bầy sói rít gào. . . . . .
Bầu trời sáng mờ cũng dần dần phai nhạt đi, màu đen sắp buông xuống.
Âu Dương Tĩnh khóe môi khẽ nhếch, vẽ ra đường cong nhưng lại khiến kẻ khác cảm thấy lạnh vài phần. Rõ ràng ánh sáng mờ ảo hoa mỹ rơi trên người nàng, lại giống như hào quang thần thánh bao quanh tiên nữ.
Vài ba chục người kia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, binh khí trong tay, đi chưa tới, nhưng đã có chút bất an. Tiến thoái lưỡng nan. Đi, vừa không cam tâm, lại sợ ngày sau bị giang hồ đồng đạo giễu cợt; Ở, cũng lo lắng không giữ được mạng nhỏ.
Trong lúc hai bên đang giằng co thì người khơi mào sự tình Bách Kiếm xuất hiện.
"Ha ha ha, Tiểu nha đầu, giang hồ đều nói ngươi có thể điều khiển thú. Lão phu ta hôm nay cũng muốn mở rộng kiến thức."
Nghe thấy tiếng liều lĩnh của Bách Kiếm, rất nhanh, một ít bóng dáng xuất hiện. Hôm nay Bách Kiếm xuất hiện cũng có vài phần giống dạng người có tuổi hiền lành, nhưng trên người ông ta khí chất điên cuồng vẫn không che dấu được.
"Bách Kiếm tiền bối ——" bọn người trong võ lâm còn lại vừa nhìn thấy Bách Kiếm đều nhẹ nhàng thở ra, có Đúc Kiếm đại sư ở đây. Bọn họ như tìm được viên thuốc an thần, nhưng họ lại không biết, viên thuốc an thần này rất nhanh cũng sẽ bị hạ gục.
"Xú lão đầu, chúng ta còn chưa tìm ông, ông lại tự mình đưa tới cửa." Sở Ly La thấy Bách Kiếm thì mở miệng nói.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh cũng nhìn ông ta, một kẻ nhìn như lão đầu tử điên điên dại Vângi, có ai ngờ lại mang trên mình nhiều tính mạng vô tội, nợ máu phải trả bằng máu, một khi bọn họ đã đáp ứng thay Lệ Quỷ báo thù, tất nhiên cũng sẽ làm được.
"Các ngươi tìm ta?"
Bách Kiếm vẫn chưa hiểu ý của bọn Âu Dương Tĩnh, ngược lại cao hứng vì được yêu thích cười cười. "Sao vậy? Rốt cục nghĩ thông suốt, đồng ý cho ta mượn kiếm?"
Người trong võ lâm vừa nghe ông nói thế, cũng hoài nghi nhìn Âu Dương Tĩnh bọn họ. Vẻ mặt nhìn thế nào cũng không giống là đồng ý cho mượn kiếm, Bách Kiếm nhìn kiểu gì mà thấy được?
"Ta khinh, ông đừng mơ." Sở Ly La hướng tới Bách Kiếm gắt một cái, "Ông là một tên đao phủ, chúng ta tìm ông là vì những người đã chết trong Đúc Kiếm sơn trang báo thù."
Sở Ly La dứt lời, sắc mặt Bách Kiếm đột nhiên đại biến. Ánh mắt lạnh lùng trừng trừng nhìn Sở Ly La, giống như hàn băng xâm nhập. Sau đó lại mở miệng nói:
"Tiểu nha đầu nói bậy bạ gì đó, Đúc Kiếm sơn trang là quý phủ của ta, sao ta không biết ở đó có người chết?" Chuyện xảy ra hai mươi năm trước vẫn là vết sẹo trong đáy lòng ông, mộng tưởng đã có thể đúc ra một thanh tuyệt thế kinh diễm bảo kiếm. Nhưng không ngờ mình dùng nhiều máu người để đúc kiếm như thế lại chẳng được gì. Kiếm si nhập ma, cuối cùng trở thành thần kinh điên cuồng, giết sạch trên dưới trăm mạng người trong trang. Đến khi ông tỉnh lại, cũng đã là sai lầm lớn.
Nhưng bọn tiểu nha đầu này làm sao biết được? Ánh mắt đảo qua ba người bọn họ, ý hận ngút trời, sao bọn họ có thể biết được chuyện kia, rõ ràng mình là người duy nhất biết được chuyện đó.
Bọn người trong võ lâm nghe Sở Ly La nói cũng có chút hoài nghi, ánh mắt đều nhìn Bách Kiếm. Nhưng bọn họ không quan tâm đến ân oán của người khác, chỉ cần hôm nay có thể bắt ba người này, thuận lợi đạt thành nguyện vọng của mình là được.
"Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm." Âu Dương Tĩnh nhàn nhạt trả lời.
"Đúng đó, ông không sợ những người chết oan kia nửa đêm chạy đến tìm ông báo thù sao."
Sở Ly La cũng ác ý hướng về phía Bách Kiếm cười cười, "Phải biết rằng người chết oan sẽ không cam lòng đi đầu thai, không tìm được hung thủ hại chết bọn họ, oan khí sẽ không thể yên ổn. . . . . ."
"Đừng nói nữa." Bách Kiếm hét lớn một tiếng, lời Sở Ly La nói vang lên trong đầu ông, chuyện xảy ra hai mươi năm trước hiện lên trong đầu ông, giống như vừa xảy ra trước mắt.
"A, đã dám làm còn sợ gì người ta nói." Sở Ly La nhìn Bách Kiếm chỉ biết ông ta muốn che giấu.
"Ta giết các ngươi!" Bách Kiếm hét lớn một tiếng, ánh mắt như bị ma chướng nhập vào làm cho mê muội. Cả người biến đổi thật lớn. Bàn tay to nắm lấy bảo kiếm lập tức nhằm vào Sở Ly La chém tới. Trong lòng chỉ có một suy nghĩ, tuyệt đối không thể để bọn họ đem chuyện này truyền đi, nếu không mình ở trên giang hồ thật mất danh dự.
"La, ca, tránh ra." Âu Dương Tĩnh nói với Sở Ly La và Âu Dương An.
Âu Dương An và Sở Ly La gật đầu, hai người lui ra.
Âu Dương Tĩnh nhìn Bách Kiếm lao đến, đồng thời người trong võ lâm cũng nắm lấy cơ hội, cùng nhau tấn công tới.
"Cứ giao bọn họ cho tôi và Âu Dương đại ca, Tĩnh nhi, cô báo thù cho Lệ Quỷ đi." Sở Ly La cầm kiếm trong tay cùng đám người trong võ lâm giao chiến.
Âu Dương An và Sở Ly La đối phó với đám người trong giang hồ.
“Được.”
Âu Dương Tĩnh gật đầu, dùng ngọc tiêu đánh nhau với Bách Kiếm. Hai bóng dáng ngươi tới ta lui, ngươi tiêu ta kiếm, lóe lên vô số ánh sáng.
Bách Kiếm nhập ma, mất hết tâm trí, giống như bị tẩu hỏa nhập ma. Từng chiêu thức đều trí mạng, sát khí đầy trời. Đôi mắt trở nên vằn đỏ, cảnh tượng trước mắt giống như hai mươi năm trước, miệng cũng bắt đầu kêu loạn lên:
"Giết các ngươi, ta giết các ngươi, không ai được biết thất bại của ta. . . . . ."
Âu Dương Tĩnh chân mày nheo lại, xem ra người này chính là không chịu nổi thất bại, còn lừa mình dối người.
"Phế vật, còn sống trên đời cũng chỉ dư thừa."
Âu Dương Tĩnh hé môi chế giễu, xoay người một cái. Bóng dáng màu trắng bay lên nhánh cây vững vàng đứng đó, hoàng hôn gió thổi, áo trắng phiêu phiêu, sợi tóc dương dương tự đắc, sáng mờ nhiều màu huyền ảo, ánh mắt của nàng đã tràn ngập thương hại nhìn kẻ điên cuồng bên dưới.
Bách Kiếm dưới tàng cây ngẩng đầu nhìn nàng, cũng là điên cuồng muốn giết chóc. Đôi mắt kia như ác thú tìm không thấy nửa phần lý trí.
Âu Dương Tĩnh đem ngọc tiêu đặt ở bên môi, chậm rãi, thổi ra một khúc nhạc.
Phịch, cùng với âm tiếng nhạc khúc, bốn phía truyền đến tiếng vang khác thường.
Sở Ly La, Âu Dương An đang giao đấu với người trong võ lâm nháy mắt đã chỉ còn lại ba người, nghe được tiếng tiêu, bọn họ giống như bị điểm huyệt đứng nơi đó bất động.
Sở Ly La nhếch môi cười, nhuyễn tiên (roi) trên tay không lưu tình chút nào đánh về phía mấy người kia.
Phốc ——
Máu tươi phun ra, ba người cũng ngã xuống đất không dậy nổi.
Đến khi Âu Dương Tĩnh buông tiêu thì một đám sói theo bốn phương tám hướng lao về. Mỗi một con đều có ánh mắt màu lục u u, răng sói bén nhọn hơi lộ ra, khiến người ta nhịn không được nghĩ đến việc chúng nó đâm vào người sẽ đau đớn cỡ nào.
Sở Ly La và Âu Dương An có chút thương hại ngắm nhìn Bách Kiếm cầm kiếm vung loạn, sau đó ba người chậm rãi rời đi.
Một lát sau, từ phía sau truyền đến tiếng hô điên cuồng của Bách Kiếm, còn có tiếng bầy sói rít gào. . . . . .
Bầu trời sáng mờ cũng dần dần phai nhạt đi, màu đen sắp buông xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.