Quyển 3 - Chương 37: Hoàng hậu giằng co
Luyến Nguyệt Nhi
01/11/2014
Phượng Nghi cung, bên
ngoài là một nhóm hộ vệ cầm vũ khí bảo vệ. Bên trong là một nhóm nương
nương quần áo ngăn nắp, nhóm công chúa bị bao vây trên đất, từng người
một sợ hãi run rẩy, thậm chí có người nhát gan hơn còn nhỏ giọng nức nở.
Hoàng hậu mặc trên người Phượng Bào màu đỏ thẫm ngồi ở chỗ đó, đầu đội trâm vàng, tay bưng ly trà tinh xảo, rất ưu nhã. Nghe có tiếng người khóc, bà hạ ly trà xuống, nhìn lướt qua đám người nương nương, công chúa trên đất, hừ lạnh nói:
"Khóc cái gì mà khóc, thật xúi quẩy, chết người sao?" Hoàng hậu mặc dù lạnh nhạt khiển trách bọn họ, nhưng thật ra lòng dạ bản thân cũng đã rối một nùi. Chẳng qua đang cố gắng trấn tĩnh thôi.
Các nương nương này đều có thói quen được nuông chìu, nhóm công chúa bị hoàng hậu lạnh lùng khiển trách cũng đang co rúm lại. Chỉ là sau khi sợ hãi một lúc, các nàng cũng đã bắt đầu tỉnh táo. Dù sao vẫn là hỗn tạp chốn hậu cung, ai không có chút thủ đoạn.
"Hoàng hậu nương nương, người mang chúng ta vây ở đây rốt cuộc có ý gì?" Nương nương áo xanh tay trái nắm chặt tay phải của mình, ép buộc bản thân không phát run. Bây giờ có thể cứu các nàng cũng chỉ có bản thân các nàng.
"Hà phi, ngươi không phải luôn rất thông minh đó sao. Thế nào bây giờ lại trở thành ngu ngốc?" Hoàng hậu nhìn nữ tử áo xanh hừ lạnh, đột nhiên sau đó biến sắc, giận tái mặt, hung ác nói tiếp.
"Các ngươi đều là người thông minh, đừng mong giở trò gì. Đợi chút nữa hoàng thượng tới, nếu chịu đáp ứng điều kiện của mẹ con chúng ta. Bổn cung sẽ thả các ngươi đi. Bằng không, mẹ con chúng ta chết cũng phải kéo theo các ngươi làm đệm lưng."
Lời hoàng hậu vừa nói ra, không khí cả Phượng Nghi cung lại giương cung bạt kiếm.
Mười mấy vị nương nương bị hoàng hậu vây ở đây há miệng, nhưng rồi rốt cuộc cái gì cũng không dám nói. Chỉ có thể âm thầm van xin Hoàng đế có thể cứu các nàng.
Thời gian từng chút trôi qua, hoàng hậu an vị ở nơi đó. Gõ ngón tay xuống, động tác như thế lặp đi lặp lại, cũng giống như tâm tư của bà giờ phút này khẩn trương căng thẳng.
Các nương nương càng thêm không dám thở mạnh, từng người một như đang bị treo trên nhánh cây tại vách đá. Không cẩn thận, sẽ té ngã xuống vực sâu vạn trượng.
"Hoàng thượng giá lâm -"
Ngay trong lúc đã có nương nương nhát gan bắt đầu không chịu nổi loại áp lực yên tĩnh này, bên ngoài rốt cuộc truyền đến giọng của thái giám. Hầu như là cả kinh, sau đó nhóm người nương nương bắt đầu khóc lóc hướng ra phía ngoài hô lên:
"Bệ hạ, cứu mạng. Bệ hạ. . . . . ."
Hoàng hậu thờ ơ lạnh nhạt, mặc cho các nàng bắt đầu giãy giụa, kêu gào. Bà cũng muốn nhìn xem một chút Hoàng đế rốt cuộc sẽ làm gì? Bất luận thế nào, bây giờ bà đã là được ăn cả ngã về không rồi,cùng lắm thì được làm vua thua làm giặc. Nếu thành công, con mình sẽ có thể lên ngôi cửu ngũ chí tôn (mơ hử cô), còn thất bại, mẹ con bọn họ cũng chỉ có thể đi cùng Thất vương gia xuống dưới suối vàng gặp nhau.
Mộc Nguyệt Tĩnh cùng đám người Hoàng đế đi tới bên ngoài Phượng Nghi cung, nhìn đám người mặc áo đen. chân mày Hoàng đế hung hăng co rúm, không ngờ ở dưới mắt của ông, con trai và thê tử lại có thể cùng nhau giấu giếm thủ đoạn, xem ra bản thân mình cũng quá thất bại rồi. Lại nghe được âm thanh gào khóc của mọi người bên trong truyền đến, lửa giận trong lòng ông càng thêm đạt đến cực điểm.
"Hoàng hậu, rốt cuộc nàng muốn làm gì? Mau thả họ ra." Hoàng đế đứng ở bên ngoài, trực tiếp hướng vào bên trong kêu gọi đầu hàng.
Hoàng hậu từ trên ghế đứng lên, ưu nhã phủi phủi ống tay áo. Sau đó lướt một ánh mắt, nhóm thân tín bảo vệ của bà trong phòng lập tức động thủ đem các nương nương, công chúa từng người một kèm hai bên, theo hoàng hậu đi ra phía ngoài.
Hoàng hậu đi ra khỏi cửa, đứng tại cửa lớn, cách đám người hộ vệ, xa xa nhìn về nhóm người Hoàng Đế. Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người của con trai lúc này đang bị Bạch Ngọc điểm huyệt đạo áp giải, bỗng chốc quay đầu lại, ánh mắt oán hận nhìn Hoàng Đế.
"Hoàng thượng muốn nô tì thả họ ra cũng được, trước tiên hãy thả Ly nhi."
"Hừ, nghiệt tử này trước mặt mọi người bức vua thoái vị ý đồ mưu phản, tội không thể tha thứ." Hoàng đế phất tay áo, từ chối yêu cầu của hoàng hậu.
Nghe Hoàng đế vừa nói thế, sắc mặt của hoàng hậu tương đối khó coi.
"Nói vậy là hoàng thượng không đồng ý?"
Hoàng đế hừ một tiếng, quay đầu đi.
Hoàng hậu sắc mặt trầm hơn, thấy thế, quay đầu lại nhìn đám nương nương bị giam cầm, âm hiểm nói:
"Các vị tỷ muội, bây giờ không thể trách được Bổn cung. Là hoàng thượng không cứu các ngươi thôi."
Đám người nương nương sợ tới mức lắc lắc đầu, vừa khóc lóc sướt mướt nhìn về phía Hoàng đế cầu cứu.
Ánh mắt Mộc Nguyệt Tĩnh lạnh lùng, thật ầm ĩ. Bình thường những nữ tử này không phải lục đục đấu đá rất lợi hại sao? Trong hậu cung giấu giếm bao nhiêu chuyện xấu xa, có bao nhiêu oan hồn vô tội. Bây giờ bọn họ cũng muốn được cứu mạng, thật sự là khiến người chán ghét.
"Người đâu, đưa nàng ta lên đường trước." Hoàng hậu đột nhiên chỉ vào một nữ tử áo trắng bên cạnh nói ra.
"Hoàng thượng -" Nữ tử áo trắng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, gần như muốn ngã quỵ trên mặt đất, chỉ có thể âu sầu hướng về Hoàng đế cầu cứu, mà đám nương nương khác cũng bị dọa sợ không nhẹ.
Hiển nhiên, ý của hoàng hậu vốn là muốn uy hiếp hoàng đế, đồng thời cũng giết gà dọa khỉ, muốn các nương nương khác sợ hãi.
"Hoàng hậu, ngươi -" Hoàng đế vừa nghe, mắt hổ bỗng nhiên mở to, tựa như mũi tên nhọn bắn về phía hoàng hậu.
Hoàng hậu trong lòng chấn động, thật sự bị khí thế đế vương và cơn tức giận của Hoàng đế làm cho kinh ngạc. Nhưng bây giờ bà đã ở trên đầu của sóng biển, hoặc là bị nuốt hết, hay là được giúp đỡ, phải xem vào bản thân thôi. Vì vậy sống lưng đứng thẳng lên, mắt phượng không thay đổi, tiếp tục nói:
"Thế nào? Chẳng lẽ trong lòng hoàng thượng, các nàng ấy không phải là người của ngài? Con dân của ngài sao? Ngài muốn trơ mắt nhìn các nàng ấy xuống địa ngục sao?" Nếu vậy, cùng lắm thì, chết cũng không để cho mọi người sống yên ổn.
"Ngươi -"
"Hoàng hậu nương nương -" Mộc Nguyệt Tĩnh đưa tay kéo nhẹ Hoàng Đế, bản thân bước lên phía trước. Dung nhan tuyệt mỹ, tính cách thanh tĩnh lạnh lùng, còn có khí thế vô địch mạnh mẽ so với Hoàng đế rõ ràng lợi hại hơn. Nhóm nương nương vốn là đang sợ hãi lúc nhìn thấy nàng cũng ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ đây chính là vị công chúa kia sao? Mặc dù bọn họ biết có vị công chúa tương đối được sủng ái, nhưng chưa từng thấy qua. Bởi vì lúc đó Mộc Nguyệt Tĩnh đang tĩnh dưỡng, mà Hoàng đế cũng khước từ bất kỳ kẻ nào đến quấy rầy nàng.
"Linh, Linh phi?" Vào lúc Hoàng hậu nhìn thấy Mộc Nguyệt Tĩnh, vẻ mặt có biến hóa. Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, bà vội thu lại biểu cảm, mặt không thay đổi nhìn khuôn mặt tương tự với Linh phi. "Ngươi chính là Âu Dương Tĩnh sao?" Thì ra dáng dấp nàng ta giống Linh phi như thế, khó trách có thể lão luyện mê hoặc được hoàng thượng, tiểu nhân mê hoặc Ly nhi.
"Không sai, nhưng bây giờ ta gọi là Mộc Nguyệt Tĩnh, hoàng hậu nương nương có thể trao đổi với Tĩnh Hoàng Nữ ta." Mộc Nguyệt Tĩnh hiểu hoàng hậu này cứ tưởng có mười mấy vị nương nương ở đây, đã là có chỗ dựa nên không cần sợ sao? Hừ, nàng sẽ cho bà ta biết, nếu nàng muốn làm, ai cũng không ngăn được.
"Ngươi dựa vào cái gì mà cướp đoạt vị trí thái tử của con ta?" Sắc mặt Hoàng hậu bỗng nhiên biến đổi, còn là Hoàng Nữ nữa chứ. Hoàng đế vì Linh phi, mà có thể làm được những chuyện này.
"Bởi vì hắn không có bản lĩnh." Mộc Nguyệt Tĩnh nhìn lướt qua Mộc Nguyệt Ly cười khẽ, sau đó quay đầu lại ở phía trước hoàng hậu tạo ra gió mạnh. Không để lại dấu vết giật giật ngón tay xuống, lại thần không biết, quỷ không hay ở giữa khoảng cách điểm huyệt đạo hoàng hậu.
Hoàng hậu mở miệng, lại hoảng sợ phát hiện bản thân không lên tiếng được.
Mộc Nguyệt Tĩnh mỉm cười, nhìn thế nào cũng là vô cùng gian xảo. Nàng nhìn tên mặc áo đen ngăn cản trước mặt, cười phải đặc biệt dịu dàng, nhưng lời ra khỏi miệng lại khiến cho sắc mặt mọi người biến đổi lớn:
"Các ngươi, muốn tự mình bỏ vũ khí xuống đầu hàng? Hãy là để ta tiếp đón các ngươi?" Uy hiếp, tuyệt đối là uy hiếp trắng trợn.
Hoàng hậu mặc trên người Phượng Bào màu đỏ thẫm ngồi ở chỗ đó, đầu đội trâm vàng, tay bưng ly trà tinh xảo, rất ưu nhã. Nghe có tiếng người khóc, bà hạ ly trà xuống, nhìn lướt qua đám người nương nương, công chúa trên đất, hừ lạnh nói:
"Khóc cái gì mà khóc, thật xúi quẩy, chết người sao?" Hoàng hậu mặc dù lạnh nhạt khiển trách bọn họ, nhưng thật ra lòng dạ bản thân cũng đã rối một nùi. Chẳng qua đang cố gắng trấn tĩnh thôi.
Các nương nương này đều có thói quen được nuông chìu, nhóm công chúa bị hoàng hậu lạnh lùng khiển trách cũng đang co rúm lại. Chỉ là sau khi sợ hãi một lúc, các nàng cũng đã bắt đầu tỉnh táo. Dù sao vẫn là hỗn tạp chốn hậu cung, ai không có chút thủ đoạn.
"Hoàng hậu nương nương, người mang chúng ta vây ở đây rốt cuộc có ý gì?" Nương nương áo xanh tay trái nắm chặt tay phải của mình, ép buộc bản thân không phát run. Bây giờ có thể cứu các nàng cũng chỉ có bản thân các nàng.
"Hà phi, ngươi không phải luôn rất thông minh đó sao. Thế nào bây giờ lại trở thành ngu ngốc?" Hoàng hậu nhìn nữ tử áo xanh hừ lạnh, đột nhiên sau đó biến sắc, giận tái mặt, hung ác nói tiếp.
"Các ngươi đều là người thông minh, đừng mong giở trò gì. Đợi chút nữa hoàng thượng tới, nếu chịu đáp ứng điều kiện của mẹ con chúng ta. Bổn cung sẽ thả các ngươi đi. Bằng không, mẹ con chúng ta chết cũng phải kéo theo các ngươi làm đệm lưng."
Lời hoàng hậu vừa nói ra, không khí cả Phượng Nghi cung lại giương cung bạt kiếm.
Mười mấy vị nương nương bị hoàng hậu vây ở đây há miệng, nhưng rồi rốt cuộc cái gì cũng không dám nói. Chỉ có thể âm thầm van xin Hoàng đế có thể cứu các nàng.
Thời gian từng chút trôi qua, hoàng hậu an vị ở nơi đó. Gõ ngón tay xuống, động tác như thế lặp đi lặp lại, cũng giống như tâm tư của bà giờ phút này khẩn trương căng thẳng.
Các nương nương càng thêm không dám thở mạnh, từng người một như đang bị treo trên nhánh cây tại vách đá. Không cẩn thận, sẽ té ngã xuống vực sâu vạn trượng.
"Hoàng thượng giá lâm -"
Ngay trong lúc đã có nương nương nhát gan bắt đầu không chịu nổi loại áp lực yên tĩnh này, bên ngoài rốt cuộc truyền đến giọng của thái giám. Hầu như là cả kinh, sau đó nhóm người nương nương bắt đầu khóc lóc hướng ra phía ngoài hô lên:
"Bệ hạ, cứu mạng. Bệ hạ. . . . . ."
Hoàng hậu thờ ơ lạnh nhạt, mặc cho các nàng bắt đầu giãy giụa, kêu gào. Bà cũng muốn nhìn xem một chút Hoàng đế rốt cuộc sẽ làm gì? Bất luận thế nào, bây giờ bà đã là được ăn cả ngã về không rồi,cùng lắm thì được làm vua thua làm giặc. Nếu thành công, con mình sẽ có thể lên ngôi cửu ngũ chí tôn (mơ hử cô), còn thất bại, mẹ con bọn họ cũng chỉ có thể đi cùng Thất vương gia xuống dưới suối vàng gặp nhau.
Mộc Nguyệt Tĩnh cùng đám người Hoàng đế đi tới bên ngoài Phượng Nghi cung, nhìn đám người mặc áo đen. chân mày Hoàng đế hung hăng co rúm, không ngờ ở dưới mắt của ông, con trai và thê tử lại có thể cùng nhau giấu giếm thủ đoạn, xem ra bản thân mình cũng quá thất bại rồi. Lại nghe được âm thanh gào khóc của mọi người bên trong truyền đến, lửa giận trong lòng ông càng thêm đạt đến cực điểm.
"Hoàng hậu, rốt cuộc nàng muốn làm gì? Mau thả họ ra." Hoàng đế đứng ở bên ngoài, trực tiếp hướng vào bên trong kêu gọi đầu hàng.
Hoàng hậu từ trên ghế đứng lên, ưu nhã phủi phủi ống tay áo. Sau đó lướt một ánh mắt, nhóm thân tín bảo vệ của bà trong phòng lập tức động thủ đem các nương nương, công chúa từng người một kèm hai bên, theo hoàng hậu đi ra phía ngoài.
Hoàng hậu đi ra khỏi cửa, đứng tại cửa lớn, cách đám người hộ vệ, xa xa nhìn về nhóm người Hoàng Đế. Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người của con trai lúc này đang bị Bạch Ngọc điểm huyệt đạo áp giải, bỗng chốc quay đầu lại, ánh mắt oán hận nhìn Hoàng Đế.
"Hoàng thượng muốn nô tì thả họ ra cũng được, trước tiên hãy thả Ly nhi."
"Hừ, nghiệt tử này trước mặt mọi người bức vua thoái vị ý đồ mưu phản, tội không thể tha thứ." Hoàng đế phất tay áo, từ chối yêu cầu của hoàng hậu.
Nghe Hoàng đế vừa nói thế, sắc mặt của hoàng hậu tương đối khó coi.
"Nói vậy là hoàng thượng không đồng ý?"
Hoàng đế hừ một tiếng, quay đầu đi.
Hoàng hậu sắc mặt trầm hơn, thấy thế, quay đầu lại nhìn đám nương nương bị giam cầm, âm hiểm nói:
"Các vị tỷ muội, bây giờ không thể trách được Bổn cung. Là hoàng thượng không cứu các ngươi thôi."
Đám người nương nương sợ tới mức lắc lắc đầu, vừa khóc lóc sướt mướt nhìn về phía Hoàng đế cầu cứu.
Ánh mắt Mộc Nguyệt Tĩnh lạnh lùng, thật ầm ĩ. Bình thường những nữ tử này không phải lục đục đấu đá rất lợi hại sao? Trong hậu cung giấu giếm bao nhiêu chuyện xấu xa, có bao nhiêu oan hồn vô tội. Bây giờ bọn họ cũng muốn được cứu mạng, thật sự là khiến người chán ghét.
"Người đâu, đưa nàng ta lên đường trước." Hoàng hậu đột nhiên chỉ vào một nữ tử áo trắng bên cạnh nói ra.
"Hoàng thượng -" Nữ tử áo trắng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, gần như muốn ngã quỵ trên mặt đất, chỉ có thể âu sầu hướng về Hoàng đế cầu cứu, mà đám nương nương khác cũng bị dọa sợ không nhẹ.
Hiển nhiên, ý của hoàng hậu vốn là muốn uy hiếp hoàng đế, đồng thời cũng giết gà dọa khỉ, muốn các nương nương khác sợ hãi.
"Hoàng hậu, ngươi -" Hoàng đế vừa nghe, mắt hổ bỗng nhiên mở to, tựa như mũi tên nhọn bắn về phía hoàng hậu.
Hoàng hậu trong lòng chấn động, thật sự bị khí thế đế vương và cơn tức giận của Hoàng đế làm cho kinh ngạc. Nhưng bây giờ bà đã ở trên đầu của sóng biển, hoặc là bị nuốt hết, hay là được giúp đỡ, phải xem vào bản thân thôi. Vì vậy sống lưng đứng thẳng lên, mắt phượng không thay đổi, tiếp tục nói:
"Thế nào? Chẳng lẽ trong lòng hoàng thượng, các nàng ấy không phải là người của ngài? Con dân của ngài sao? Ngài muốn trơ mắt nhìn các nàng ấy xuống địa ngục sao?" Nếu vậy, cùng lắm thì, chết cũng không để cho mọi người sống yên ổn.
"Ngươi -"
"Hoàng hậu nương nương -" Mộc Nguyệt Tĩnh đưa tay kéo nhẹ Hoàng Đế, bản thân bước lên phía trước. Dung nhan tuyệt mỹ, tính cách thanh tĩnh lạnh lùng, còn có khí thế vô địch mạnh mẽ so với Hoàng đế rõ ràng lợi hại hơn. Nhóm nương nương vốn là đang sợ hãi lúc nhìn thấy nàng cũng ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ đây chính là vị công chúa kia sao? Mặc dù bọn họ biết có vị công chúa tương đối được sủng ái, nhưng chưa từng thấy qua. Bởi vì lúc đó Mộc Nguyệt Tĩnh đang tĩnh dưỡng, mà Hoàng đế cũng khước từ bất kỳ kẻ nào đến quấy rầy nàng.
"Linh, Linh phi?" Vào lúc Hoàng hậu nhìn thấy Mộc Nguyệt Tĩnh, vẻ mặt có biến hóa. Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, bà vội thu lại biểu cảm, mặt không thay đổi nhìn khuôn mặt tương tự với Linh phi. "Ngươi chính là Âu Dương Tĩnh sao?" Thì ra dáng dấp nàng ta giống Linh phi như thế, khó trách có thể lão luyện mê hoặc được hoàng thượng, tiểu nhân mê hoặc Ly nhi.
"Không sai, nhưng bây giờ ta gọi là Mộc Nguyệt Tĩnh, hoàng hậu nương nương có thể trao đổi với Tĩnh Hoàng Nữ ta." Mộc Nguyệt Tĩnh hiểu hoàng hậu này cứ tưởng có mười mấy vị nương nương ở đây, đã là có chỗ dựa nên không cần sợ sao? Hừ, nàng sẽ cho bà ta biết, nếu nàng muốn làm, ai cũng không ngăn được.
"Ngươi dựa vào cái gì mà cướp đoạt vị trí thái tử của con ta?" Sắc mặt Hoàng hậu bỗng nhiên biến đổi, còn là Hoàng Nữ nữa chứ. Hoàng đế vì Linh phi, mà có thể làm được những chuyện này.
"Bởi vì hắn không có bản lĩnh." Mộc Nguyệt Tĩnh nhìn lướt qua Mộc Nguyệt Ly cười khẽ, sau đó quay đầu lại ở phía trước hoàng hậu tạo ra gió mạnh. Không để lại dấu vết giật giật ngón tay xuống, lại thần không biết, quỷ không hay ở giữa khoảng cách điểm huyệt đạo hoàng hậu.
Hoàng hậu mở miệng, lại hoảng sợ phát hiện bản thân không lên tiếng được.
Mộc Nguyệt Tĩnh mỉm cười, nhìn thế nào cũng là vô cùng gian xảo. Nàng nhìn tên mặc áo đen ngăn cản trước mặt, cười phải đặc biệt dịu dàng, nhưng lời ra khỏi miệng lại khiến cho sắc mặt mọi người biến đổi lớn:
"Các ngươi, muốn tự mình bỏ vũ khí xuống đầu hàng? Hãy là để ta tiếp đón các ngươi?" Uy hiếp, tuyệt đối là uy hiếp trắng trợn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.