Quyển 2 - Chương 26: Ly Sơn gặp nhau
Luyến Nguyệt Nhi
01/11/2014
"Cút ngay, cút ngay
hết cho ta." Gã nam tử mặc áo bào trắng bị nhục, lửa giận trong lòng bốc lên. Quay đầu đá bọn thủ hạ mấy đá, sau đó giận dữ hét: "Viết thư cho
ta, nói với Nhị muội, Tam đệ, ta bị người khi dễ. Bảo bọn họ mau tới báo thù cho ta."
"Vâng" Đám nô tài bị đá không dám tức giận, còn cúi đầu khom lưng nhận lời.
Haiz ——
Những người khác nghe được lời của hắn đều hít một ngụm khí, tai họa rồi, hắn lại muốn kêu hai tên khắc tinh kia tới. Xem ra Đại hội võ lâm ngày mai nhất định không yên ổn.
Vốn gã nam tử mặc áo bào trắng này tuy công phu quyền cước không có, nhưng lại sống phóng túng đến mười phần. Hoàn toàn là một võ lâm thế gia bại gia chi tử, nhưng mọi người cũng chỉ dám ở sau lưng nghị luận, không dám công khai bên ngoài đối phó hắn. Bởi vì từng có người bao đồng lo chuyện bất công của thiên hạ, kết quả bị hai đệ muội Ma tinh kia liên thủ chỉnh thành tàn phế. Đến giờ vẫn nằm trên giường không thể dậy.
Đừng tưởng đệ muội của gã nam tử áo trắng này cũng ăn chơi trác táng. Bọn chúng tuy được xưng là Ma tinh nhưng tuyệt đối là dạng nam hèn nữ bá, luôn bao che khuyết điểm cho huynh trưởng, tên luôn bá đạo khi dễ người khác chẳng thèm phân biệt thị phi. Võ công của bọn họ tuy không nói là tuyệt đỉnh, nhưng hai anh em trời sinh có một dị năng thần bí, giúp bọn họ như hổ thêm cánh. Có người nói bọn họ là yêu quái, cũng có người nói bọn họ là thần tiên chuyển thế. Nhưng mặc kệ là gì, tóm lại thà chọc bọn họ, chứ đừng chọc vào người nhà bọn họ, nếu không, hậu quả đến khẳng định sẽ rất thảm.
Quán trọ lại một lần im lặng đến quỷ dị, có người thờ ơ lạnh nhạt, có người vui sướng khi thấy người gặp họa, chuẩn bị xem kết cục hai nữ một nam vừa rồi. Nhưng đa số người trong lòng có chính nghĩa vẫn lo lắng cho bọn họ.
Thời gian qua mau, dù có lo lắng đến đâu, nhưng ngày Đại hội võ lâm ngày hôm sau vẫn như cũ khai mạc. Trời còn chưa sáng, chúng giang hồ đại hiệp, danh môn các phái vội vã hướng về Ly Sơn xuất phát.
Mà Âu Dương Tĩnh, Sở Ly La, Âu Dương An lại ngủ mãi cho tới hừng đông mới rời giường. Sau đó dùng điểm tâm, chậm rãi lên núi lễ Phật.
Đỉnh Ly Sơn. Cây cối um tùm xanh ngát cả một vùng, núi xanh bao quanh tựa như nóc nhà hùng vĩ. Mà bên cạnh ngọn núi là một cột đá đơn giản nhưng không mất đi phong thái uy nghi của đình đài. Nơi này chính là căn cứ chính, làm địa điểm tổ chức Đại hội võ lâm do Minh chủ Võ lâm đứng đầu.
Âu Dương Tĩnh bọn họ đến núi, mới phát hiện trên đỉnh đã tấp nập. Từ danh môn chính phái đến giang hồ võ hiệp, đã tề tựu đông đủ. Tốp năm tốp ba chắp tay tâng bốc lẫn nhau, hoặc vây vào một chỗ xì xào bàn luận.
Lúc bọn họ đi vào tất nhiên lập tức thu hút ánh mắt của mọi người. Áo hoa mày tuấn, tất cả đều đang suy đoán thân phận của bọn họ. Đương nhiên, mấy người ở quán trọ đã gặp qua bọn họ thì nghĩ nói không chừng hôm nay ba người này sẽ trở thành ba oan hồn dưới tay của Song ma tinh. . . . . .
"Sư phụ ——"
Trong lúc mọi người đang ầm ĩ bàn tán, một bóng dáng xanh biếc nhào tới chỗ ba người. Theo sát sau nàng cũng là một thiếu niên áo trắng phiêu diêu Minh chủ Vân Tuyệt Trần.
"Âu Dương công tử, Âu Dương cô nương, hai người đã tới. Vị này là?" Vân Tuyệt Trần nhìn thấy bóng dáng tuyệt mỹ của Âu Dương Tĩnh thì trong mắt tràn ra ôn nhu, nhưng chỉ giây lát sau lại đem ánh mắt chuyển hướng về phía Sở Ly La.
"Đúng rồi, sư phụ, cô nương xinh đẹp này là ai?" Lâm Sơ Hạ một bên lôi kéo Âu Dương Tĩnh, một bên tò mò hỏi.
Sở Ly La nheo đôi chân mày đen lại, nàng đối với cô nương mặc áo màu lục gọi Âu Dương Tĩnh là sư phụ này càng thêm hiếu kì. Cô ấy nhận đồ đệ sao? Không thể nào.
"Ta tên Sở Ly La, các vị gọi ta Ly La là được." Nàng rộng rãi tự giới thiệu.
"Ly La cô nương." Vân Tuyệt Trần gật đầu, thế nào cũng cảm thấy cái tên này quen quen như đã từng nghe ở đâu?
"Tên của tỷ thật dễ nghe." Lâm Sơ Hạ hướng về Sở Ly La cười nói: "Ta là Lâm Sơ Hạ, tỷ gọi ta Sơ Hạ đi."
Sở Ly La gật đầu, cô nương này có vẻ rất thật thà ngay thẳng.
"Sơ Hạ, ngươi không phải về nhà rồi sao?" Âu Dương Tĩnh nhíu mày hỏi.
"Ta muốn xem Đại hội võ lâm là thế nào?" Lâm Sơ Hạ ngượng ngùng cười cười.
Âu Dương Tĩnh hiểu rõ, chỉ sợ nàng ta là muốn bám lấy Vân Tuyệt Trần thôi.
"Vâng" Đám nô tài bị đá không dám tức giận, còn cúi đầu khom lưng nhận lời.
Haiz ——
Những người khác nghe được lời của hắn đều hít một ngụm khí, tai họa rồi, hắn lại muốn kêu hai tên khắc tinh kia tới. Xem ra Đại hội võ lâm ngày mai nhất định không yên ổn.
Vốn gã nam tử mặc áo bào trắng này tuy công phu quyền cước không có, nhưng lại sống phóng túng đến mười phần. Hoàn toàn là một võ lâm thế gia bại gia chi tử, nhưng mọi người cũng chỉ dám ở sau lưng nghị luận, không dám công khai bên ngoài đối phó hắn. Bởi vì từng có người bao đồng lo chuyện bất công của thiên hạ, kết quả bị hai đệ muội Ma tinh kia liên thủ chỉnh thành tàn phế. Đến giờ vẫn nằm trên giường không thể dậy.
Đừng tưởng đệ muội của gã nam tử áo trắng này cũng ăn chơi trác táng. Bọn chúng tuy được xưng là Ma tinh nhưng tuyệt đối là dạng nam hèn nữ bá, luôn bao che khuyết điểm cho huynh trưởng, tên luôn bá đạo khi dễ người khác chẳng thèm phân biệt thị phi. Võ công của bọn họ tuy không nói là tuyệt đỉnh, nhưng hai anh em trời sinh có một dị năng thần bí, giúp bọn họ như hổ thêm cánh. Có người nói bọn họ là yêu quái, cũng có người nói bọn họ là thần tiên chuyển thế. Nhưng mặc kệ là gì, tóm lại thà chọc bọn họ, chứ đừng chọc vào người nhà bọn họ, nếu không, hậu quả đến khẳng định sẽ rất thảm.
Quán trọ lại một lần im lặng đến quỷ dị, có người thờ ơ lạnh nhạt, có người vui sướng khi thấy người gặp họa, chuẩn bị xem kết cục hai nữ một nam vừa rồi. Nhưng đa số người trong lòng có chính nghĩa vẫn lo lắng cho bọn họ.
Thời gian qua mau, dù có lo lắng đến đâu, nhưng ngày Đại hội võ lâm ngày hôm sau vẫn như cũ khai mạc. Trời còn chưa sáng, chúng giang hồ đại hiệp, danh môn các phái vội vã hướng về Ly Sơn xuất phát.
Mà Âu Dương Tĩnh, Sở Ly La, Âu Dương An lại ngủ mãi cho tới hừng đông mới rời giường. Sau đó dùng điểm tâm, chậm rãi lên núi lễ Phật.
Đỉnh Ly Sơn. Cây cối um tùm xanh ngát cả một vùng, núi xanh bao quanh tựa như nóc nhà hùng vĩ. Mà bên cạnh ngọn núi là một cột đá đơn giản nhưng không mất đi phong thái uy nghi của đình đài. Nơi này chính là căn cứ chính, làm địa điểm tổ chức Đại hội võ lâm do Minh chủ Võ lâm đứng đầu.
Âu Dương Tĩnh bọn họ đến núi, mới phát hiện trên đỉnh đã tấp nập. Từ danh môn chính phái đến giang hồ võ hiệp, đã tề tựu đông đủ. Tốp năm tốp ba chắp tay tâng bốc lẫn nhau, hoặc vây vào một chỗ xì xào bàn luận.
Lúc bọn họ đi vào tất nhiên lập tức thu hút ánh mắt của mọi người. Áo hoa mày tuấn, tất cả đều đang suy đoán thân phận của bọn họ. Đương nhiên, mấy người ở quán trọ đã gặp qua bọn họ thì nghĩ nói không chừng hôm nay ba người này sẽ trở thành ba oan hồn dưới tay của Song ma tinh. . . . . .
"Sư phụ ——"
Trong lúc mọi người đang ầm ĩ bàn tán, một bóng dáng xanh biếc nhào tới chỗ ba người. Theo sát sau nàng cũng là một thiếu niên áo trắng phiêu diêu Minh chủ Vân Tuyệt Trần.
"Âu Dương công tử, Âu Dương cô nương, hai người đã tới. Vị này là?" Vân Tuyệt Trần nhìn thấy bóng dáng tuyệt mỹ của Âu Dương Tĩnh thì trong mắt tràn ra ôn nhu, nhưng chỉ giây lát sau lại đem ánh mắt chuyển hướng về phía Sở Ly La.
"Đúng rồi, sư phụ, cô nương xinh đẹp này là ai?" Lâm Sơ Hạ một bên lôi kéo Âu Dương Tĩnh, một bên tò mò hỏi.
Sở Ly La nheo đôi chân mày đen lại, nàng đối với cô nương mặc áo màu lục gọi Âu Dương Tĩnh là sư phụ này càng thêm hiếu kì. Cô ấy nhận đồ đệ sao? Không thể nào.
"Ta tên Sở Ly La, các vị gọi ta Ly La là được." Nàng rộng rãi tự giới thiệu.
"Ly La cô nương." Vân Tuyệt Trần gật đầu, thế nào cũng cảm thấy cái tên này quen quen như đã từng nghe ở đâu?
"Tên của tỷ thật dễ nghe." Lâm Sơ Hạ hướng về Sở Ly La cười nói: "Ta là Lâm Sơ Hạ, tỷ gọi ta Sơ Hạ đi."
Sở Ly La gật đầu, cô nương này có vẻ rất thật thà ngay thẳng.
"Sơ Hạ, ngươi không phải về nhà rồi sao?" Âu Dương Tĩnh nhíu mày hỏi.
"Ta muốn xem Đại hội võ lâm là thế nào?" Lâm Sơ Hạ ngượng ngùng cười cười.
Âu Dương Tĩnh hiểu rõ, chỉ sợ nàng ta là muốn bám lấy Vân Tuyệt Trần thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.