Quyển 3 - Chương 3: Mộc Nguyệt Ly ra trận (hạ)
Luyến Nguyệt Nhi
01/11/2014
Nửa canh giờ trôi qua, bên ngoài mặt trời dần dần nhô lên.
Quản gia đang tra xét những người làm việc trong Phủ, thì thấy một gã sai vặt vội vàng đi về phía ông.
"Quản gia ——"
"Chuyện gì?" Quản gia nhìn gã sai vặt hỏi, lúc thấy vẻ mặt của hắn thì chân mày không tự chủ cau lại.
"Quản gia, trong đại sảnh hình như có gì đó không đúng." Gã sai vặt là người canh giữ ở phía ngoài đại sảnh, lúc đầu còn nghe tiếng Lâm Phu Nhân cùng mọi người trong đó nói chuyện, tuy là bọn họ không nói chuyện, nhưng thỉnh thoảng Phu Nhân cũng tự đáp lại mấy câu. Nhưng càng về sau này chung quy lại cảm thấy có chút gì đó không đúng, ngay cả tiếng của Lâm Phu Nhân cũng dần ít đi.
Quản gia vừa nghe, trong lòng giật mình. Chẵng lẽ đã xảy ra chuyện gì à? Suy nghĩ một chút, ông giơ tay lên, nói:
"Đi, đi xem một chút!"
Gã sai vặt lập tức theo sau lưng quản gia, hướng về đại sảnh đi tới.
Đến bên ngoài đại sảnh, quả nhiên, quản gia không nghe thấy bên trong có âm thanh gì. Ông ngẩn ra, mở miệng nói:
"Phu Nhân ——" vẫn không trả lời.
Quản gia tựa như nghĩ tới điều gì, đột nhiên xông vào. Kết quả là thấy Lâm Phu Nhân và tỳ nữ bên cạnh Tô Ngâm Duyệt đã ngã xuống đất không có bất kỳ phản ứng gì. Mà hai tỳ nữ đi theo Lâm Phu Nhân và Tô Ngâm Duyệt đã không thấy bóng dáng.
Quản gia cùng gã sai vặt mặt mũi trắng bệch, quả nhiên là đã xảy ra chuyện. Bọn họ không dám tưởng tượng…Phu Nhân đang mang thai nếu xảy ra chuyện gì, kết quả của bọn họ sẽ thế nào?
Dù sao quản gia cũng là người lớn tuổi hơn, là một người từng trải trong cuộc sống. Chỉ thấy ông sững sờ một chút sau đó lập tức hướng ra phía ngoài hô to:
"Người đâu, mau tới đây!."
Rất nhanh, mấy tỳ nữ và gia đinh tiến vào. Bọn họ nhìn thấy tình hình bên trong đại sảnh cũng sợ hết hồn, chỉ kém không có lên tiếng thét chói tai.
"Hai người các ngươi tới đây, đỡ Lâm Phu Nhân dậy." Quản gia chỉ vào hai tỳ nữ nói xong, sau đó hướng về một tỳ nữ khác nói, "Các ngươi đỡ Thúy Nhi đứng dậy." Thúy Nhi chính là tiểu tỳ nữ hầu hạ Tô Ngâm Duyệt.
"Vâng." nhóm tỳ nữ đè nén hoảng sợ xuống, đi lên phía trước đỡ hai người trên mặt đất dậy.
Quản gia quay đầu lại, thấy một gia đinh có chút kinh hoảng, ông nhíu nhíu mày. Sau đó nói với gã sai vặt vừa rồi:
"Ngươi đi tìm đại phu, tốc độ nhanh nhất."
"Vâng." Gã sai vặt gật đầu một cái, sau đó chạy đi thật nhanh ra ngoài.
Sau khi gã sai vặt rời đi, quản gia kích động khiển trách người hầu mấy câu. Sau đó cho bọn họ phái người đi tìm Tứ công tử, Ngũ tiểu thư và Đoạn tiên sinh trở về Phủ, nhưng không để cho bọn họ lộ tin tức ra ngoài, tránh làm kinh động đến người khác, khiến người mang Phu Nhân đi có cơ hội thừa dịp loạn mà chạy trốn.
Nhóm gia đinh gật đầu một cái, cũng xoay người đi.
Không lâu sau, gã sai vặt mang theo một lão Đại phu ước chừng khoảng năm mươi tuổi, lảo đảo trở về Phủ. Lão đại phu đáng thương bị gã sai vặt lôi thiếu chút nữa thở không nổi, vừa đến đại sảnh, còn chưa kịp nghỉ ngơi một chút, lại bị quản gia kéo đến trước mặt của hai người đang hôn mê, xem bệnh cho bọn họ.
"Đại phu, họ bị làm sao vậy?" Quản gia nhìn đại phu chẩn mạch cho Lâm Phu Nhân và Thúy Nhi vội vàng hỏi. Ông đang chờ hai người tỉnh lại, tiện thể hỏi một chút rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
"Không sao cả, không sao cả, bọn họ chỉ bị người ta hạ thuốc mê." Đại phu thu tay lại, nói với quản gia:
"…" Sắc mặt của quản gia lại thay đổi, ông nghĩ đến điều quan trọng nhất là, chẳng lẽ Phu Nhân nhà bọn họ cũng bị hạ thuốc mê? Người đang mang đứa trẻ, nếu là, nếu là. . . . . . ? Ông căn bản không dám nghĩ thêm nữa.
"Đại phu, lúc nào thì họ sẽ tỉnh lại?" Quản gia suy nghĩ một chút, mọi chuyện đều trông cậy ở trên người của Lâm Phu Nhân và Thúy Nhi, hy vọng có thể từ bọn họ biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ông cũng nên nhanh chóng phái người đi tìm cho được Phu Nhân về để đền tội.
Đại phu thấy dáng vẻ của quản gia hình như rất vội, xem ra Phủ Tướng Quân đang xảy ra chuyện lớn. Có điều ông cũng là người thông minh, chuyện không nên hỏi, không nên nói, ông sẽ không hỏi và cũng sẽ không nói.
"Ta cho bọn họ uống thuốc, rất nhanh sẽ tỉnh lại." Đại phu vừa nói, từ trong hòm thuốc mang theo bên mình, lấy ra hai viên thuốc, sau đó đưa cho tỳ nữ bên cạnh, để các nàng cho Lâm Phu Nhân và Thúy Nhi mỗi người một viên.
Sau khi tỳ nữ cho hai người uống thuốc, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt Lâm Phu Nhân và Thúy Nhi có chuyển biến, xem ra đã sắp tỉnh lại. Mà quản gia lại không muốn để cho đại phu biết Phủ Tướng quân đã xảy ra chuyện, vì vậy lập tức sai người đưa đại phu đi.
Bên này, Lâm Phu Nhân và Thúy Nhi mơ mơ màng màng tỉnh lại, đầu óc còn choáng váng, ngỡ ngàng không biết chuyện gì.
"Lâm Phu Nhân, Phu Nhân nhà ta bây giờ đang ở đâu ?" Quản gia luống cuống, ông vừa nhìn thấy Lâm Phu Nhân tỉnh, cũng vội vã hỏi.
"Hả..?" Lâm Phu Nhân đầu lại choáng váng, ánh mắt mờ mịt nhìn ông: "Cái gì Phu Nhân?"
Quản gia vừa nghe, trong lòng càng thêm lo lắng. Lâm Phu Nhân này rõ ràng đã tỉnh, nhưng lại không nhớ bản thân mình đang ở đâu? Có điều, ông lại đè xuống nóng nảy trong lòng, nhanh chóng đem chuyện nói với Lâm Phu Nhân:
"Phu Nhân, lúc nãy không phải người đang cùng Phu Nhân nhà chúng ta nói chuyện phiếm sao? Nhưng vừa rồi chúng ta lại phát hiện người và Thúy Nhi té xỉu, mà hai tỳ nữ của người và Phu Nhân nhà ta đều biến mất không thấy."
Lâm Phu Nhân vừa nghe, không tỉnh táo cũng không được. Bà đột nhiên nhớ lại là mình đang ở Phủ Tướng Quân, không phải là sang đây thăm em dâu sao? Bây giờ em dâu lại không thấy? Chuyện này, phải làm sao đây?
"Phu Nhân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Phu Nhân nhà ta đi đâu? Sao ngay cả tỳ nữ cũng không thấy?" Quản gia thấy Lâm phu nhân chỉ ngây ngốc sửng sốt, càng thêm nóng nảy. Nếu không phải nam nữ thụ thụ bất thân, ông thật muốn túm lấy bà ta, hỏi bà rốt cuộc còn phải sững sờ đến khi nào?
Lâm phu nhân nghe quản gia vội vàng hỏi, lúc này mới mịt mờ ngỡ ngàng nhớ lại:
"Ta nhớ ta nói chuyện một hồi thấy mệt mỏi, rồi nhấp một hớp trà bên cạnh, sau đó cái gì cũng không biết."
"Nô… nô tỳ không uống trà, nhưng nô tỳ bị tỳ nữ của Lâm Phu Nhân vỗ bả vai một cái, sau đó cũng không biết gì." Thúy Nhi ở bên cạnh nói, nàng đã sợ đến phát run. Phu nhân không thấy, đây là chuyện liên quan đến mạng người đó.
Quản gia nghe xong lời của bọn họ, cũng gần muốn hôn mê, vốn tưởng rằng đợi bọn họ tỉnh lại sẽ biết rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nhưng không ngờ hỏi gì họ cũng không biết. Nhưng quản gia cũng không chết tâm, tiếp tục hỏi tới:
"Phu Nhân, người có biết lai lịch hai tỳ nữ của người không?" hắn nghĩ, người là Lâm Phu Nhân mang tới, dĩ nhiên chắc phải biết.
Nhưng không ngờ, chỉ thấy Lâm Phu Nhân xin lỗi, nhìn ông, nói:
"Thật ra thì hai tỳ nữ này đi theo ta thời gian cũng không quá nửa tháng, nửa tháng trước, ta ở trên đường thiếu chút nữa gặp chuyện không may, là tỷ muội các nàng ấy đã cứu ta, sau lại nghe các nàng nói là tới đây tìm người thân để nương tựa, nhưng lại không ngờ tìm không được người thân, kết quả gặp phải ta, ta mới chứa chấp bọn họ. . . . . ."
Lòng quản gia chìm xuống, rất rõ ràng, hai tỳ nữ kia căn bản không phải người bình thường, chỉ sợ là từ lâu đã dò la quan hệ tốt đẹp của Lâm Phu Nhân và Phủ tướng quân, nên mới phải mượn cơ hội tìm tới bà.
Quản gia đang tra xét những người làm việc trong Phủ, thì thấy một gã sai vặt vội vàng đi về phía ông.
"Quản gia ——"
"Chuyện gì?" Quản gia nhìn gã sai vặt hỏi, lúc thấy vẻ mặt của hắn thì chân mày không tự chủ cau lại.
"Quản gia, trong đại sảnh hình như có gì đó không đúng." Gã sai vặt là người canh giữ ở phía ngoài đại sảnh, lúc đầu còn nghe tiếng Lâm Phu Nhân cùng mọi người trong đó nói chuyện, tuy là bọn họ không nói chuyện, nhưng thỉnh thoảng Phu Nhân cũng tự đáp lại mấy câu. Nhưng càng về sau này chung quy lại cảm thấy có chút gì đó không đúng, ngay cả tiếng của Lâm Phu Nhân cũng dần ít đi.
Quản gia vừa nghe, trong lòng giật mình. Chẵng lẽ đã xảy ra chuyện gì à? Suy nghĩ một chút, ông giơ tay lên, nói:
"Đi, đi xem một chút!"
Gã sai vặt lập tức theo sau lưng quản gia, hướng về đại sảnh đi tới.
Đến bên ngoài đại sảnh, quả nhiên, quản gia không nghe thấy bên trong có âm thanh gì. Ông ngẩn ra, mở miệng nói:
"Phu Nhân ——" vẫn không trả lời.
Quản gia tựa như nghĩ tới điều gì, đột nhiên xông vào. Kết quả là thấy Lâm Phu Nhân và tỳ nữ bên cạnh Tô Ngâm Duyệt đã ngã xuống đất không có bất kỳ phản ứng gì. Mà hai tỳ nữ đi theo Lâm Phu Nhân và Tô Ngâm Duyệt đã không thấy bóng dáng.
Quản gia cùng gã sai vặt mặt mũi trắng bệch, quả nhiên là đã xảy ra chuyện. Bọn họ không dám tưởng tượng…Phu Nhân đang mang thai nếu xảy ra chuyện gì, kết quả của bọn họ sẽ thế nào?
Dù sao quản gia cũng là người lớn tuổi hơn, là một người từng trải trong cuộc sống. Chỉ thấy ông sững sờ một chút sau đó lập tức hướng ra phía ngoài hô to:
"Người đâu, mau tới đây!."
Rất nhanh, mấy tỳ nữ và gia đinh tiến vào. Bọn họ nhìn thấy tình hình bên trong đại sảnh cũng sợ hết hồn, chỉ kém không có lên tiếng thét chói tai.
"Hai người các ngươi tới đây, đỡ Lâm Phu Nhân dậy." Quản gia chỉ vào hai tỳ nữ nói xong, sau đó hướng về một tỳ nữ khác nói, "Các ngươi đỡ Thúy Nhi đứng dậy." Thúy Nhi chính là tiểu tỳ nữ hầu hạ Tô Ngâm Duyệt.
"Vâng." nhóm tỳ nữ đè nén hoảng sợ xuống, đi lên phía trước đỡ hai người trên mặt đất dậy.
Quản gia quay đầu lại, thấy một gia đinh có chút kinh hoảng, ông nhíu nhíu mày. Sau đó nói với gã sai vặt vừa rồi:
"Ngươi đi tìm đại phu, tốc độ nhanh nhất."
"Vâng." Gã sai vặt gật đầu một cái, sau đó chạy đi thật nhanh ra ngoài.
Sau khi gã sai vặt rời đi, quản gia kích động khiển trách người hầu mấy câu. Sau đó cho bọn họ phái người đi tìm Tứ công tử, Ngũ tiểu thư và Đoạn tiên sinh trở về Phủ, nhưng không để cho bọn họ lộ tin tức ra ngoài, tránh làm kinh động đến người khác, khiến người mang Phu Nhân đi có cơ hội thừa dịp loạn mà chạy trốn.
Nhóm gia đinh gật đầu một cái, cũng xoay người đi.
Không lâu sau, gã sai vặt mang theo một lão Đại phu ước chừng khoảng năm mươi tuổi, lảo đảo trở về Phủ. Lão đại phu đáng thương bị gã sai vặt lôi thiếu chút nữa thở không nổi, vừa đến đại sảnh, còn chưa kịp nghỉ ngơi một chút, lại bị quản gia kéo đến trước mặt của hai người đang hôn mê, xem bệnh cho bọn họ.
"Đại phu, họ bị làm sao vậy?" Quản gia nhìn đại phu chẩn mạch cho Lâm Phu Nhân và Thúy Nhi vội vàng hỏi. Ông đang chờ hai người tỉnh lại, tiện thể hỏi một chút rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
"Không sao cả, không sao cả, bọn họ chỉ bị người ta hạ thuốc mê." Đại phu thu tay lại, nói với quản gia:
"…" Sắc mặt của quản gia lại thay đổi, ông nghĩ đến điều quan trọng nhất là, chẳng lẽ Phu Nhân nhà bọn họ cũng bị hạ thuốc mê? Người đang mang đứa trẻ, nếu là, nếu là. . . . . . ? Ông căn bản không dám nghĩ thêm nữa.
"Đại phu, lúc nào thì họ sẽ tỉnh lại?" Quản gia suy nghĩ một chút, mọi chuyện đều trông cậy ở trên người của Lâm Phu Nhân và Thúy Nhi, hy vọng có thể từ bọn họ biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ông cũng nên nhanh chóng phái người đi tìm cho được Phu Nhân về để đền tội.
Đại phu thấy dáng vẻ của quản gia hình như rất vội, xem ra Phủ Tướng Quân đang xảy ra chuyện lớn. Có điều ông cũng là người thông minh, chuyện không nên hỏi, không nên nói, ông sẽ không hỏi và cũng sẽ không nói.
"Ta cho bọn họ uống thuốc, rất nhanh sẽ tỉnh lại." Đại phu vừa nói, từ trong hòm thuốc mang theo bên mình, lấy ra hai viên thuốc, sau đó đưa cho tỳ nữ bên cạnh, để các nàng cho Lâm Phu Nhân và Thúy Nhi mỗi người một viên.
Sau khi tỳ nữ cho hai người uống thuốc, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt Lâm Phu Nhân và Thúy Nhi có chuyển biến, xem ra đã sắp tỉnh lại. Mà quản gia lại không muốn để cho đại phu biết Phủ Tướng quân đã xảy ra chuyện, vì vậy lập tức sai người đưa đại phu đi.
Bên này, Lâm Phu Nhân và Thúy Nhi mơ mơ màng màng tỉnh lại, đầu óc còn choáng váng, ngỡ ngàng không biết chuyện gì.
"Lâm Phu Nhân, Phu Nhân nhà ta bây giờ đang ở đâu ?" Quản gia luống cuống, ông vừa nhìn thấy Lâm Phu Nhân tỉnh, cũng vội vã hỏi.
"Hả..?" Lâm Phu Nhân đầu lại choáng váng, ánh mắt mờ mịt nhìn ông: "Cái gì Phu Nhân?"
Quản gia vừa nghe, trong lòng càng thêm lo lắng. Lâm Phu Nhân này rõ ràng đã tỉnh, nhưng lại không nhớ bản thân mình đang ở đâu? Có điều, ông lại đè xuống nóng nảy trong lòng, nhanh chóng đem chuyện nói với Lâm Phu Nhân:
"Phu Nhân, lúc nãy không phải người đang cùng Phu Nhân nhà chúng ta nói chuyện phiếm sao? Nhưng vừa rồi chúng ta lại phát hiện người và Thúy Nhi té xỉu, mà hai tỳ nữ của người và Phu Nhân nhà ta đều biến mất không thấy."
Lâm Phu Nhân vừa nghe, không tỉnh táo cũng không được. Bà đột nhiên nhớ lại là mình đang ở Phủ Tướng Quân, không phải là sang đây thăm em dâu sao? Bây giờ em dâu lại không thấy? Chuyện này, phải làm sao đây?
"Phu Nhân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Phu Nhân nhà ta đi đâu? Sao ngay cả tỳ nữ cũng không thấy?" Quản gia thấy Lâm phu nhân chỉ ngây ngốc sửng sốt, càng thêm nóng nảy. Nếu không phải nam nữ thụ thụ bất thân, ông thật muốn túm lấy bà ta, hỏi bà rốt cuộc còn phải sững sờ đến khi nào?
Lâm phu nhân nghe quản gia vội vàng hỏi, lúc này mới mịt mờ ngỡ ngàng nhớ lại:
"Ta nhớ ta nói chuyện một hồi thấy mệt mỏi, rồi nhấp một hớp trà bên cạnh, sau đó cái gì cũng không biết."
"Nô… nô tỳ không uống trà, nhưng nô tỳ bị tỳ nữ của Lâm Phu Nhân vỗ bả vai một cái, sau đó cũng không biết gì." Thúy Nhi ở bên cạnh nói, nàng đã sợ đến phát run. Phu nhân không thấy, đây là chuyện liên quan đến mạng người đó.
Quản gia nghe xong lời của bọn họ, cũng gần muốn hôn mê, vốn tưởng rằng đợi bọn họ tỉnh lại sẽ biết rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nhưng không ngờ hỏi gì họ cũng không biết. Nhưng quản gia cũng không chết tâm, tiếp tục hỏi tới:
"Phu Nhân, người có biết lai lịch hai tỳ nữ của người không?" hắn nghĩ, người là Lâm Phu Nhân mang tới, dĩ nhiên chắc phải biết.
Nhưng không ngờ, chỉ thấy Lâm Phu Nhân xin lỗi, nhìn ông, nói:
"Thật ra thì hai tỳ nữ này đi theo ta thời gian cũng không quá nửa tháng, nửa tháng trước, ta ở trên đường thiếu chút nữa gặp chuyện không may, là tỷ muội các nàng ấy đã cứu ta, sau lại nghe các nàng nói là tới đây tìm người thân để nương tựa, nhưng lại không ngờ tìm không được người thân, kết quả gặp phải ta, ta mới chứa chấp bọn họ. . . . . ."
Lòng quản gia chìm xuống, rất rõ ràng, hai tỳ nữ kia căn bản không phải người bình thường, chỉ sợ là từ lâu đã dò la quan hệ tốt đẹp của Lâm Phu Nhân và Phủ tướng quân, nên mới phải mượn cơ hội tìm tới bà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.