Quyển 3 - Chương 10: Ngâm Duyệt sinh con
Luyến Nguyệt Nhi
01/11/2014
"Không cần há miệng lớn như vậy, đứa bé của các ngươi sắp phải ra tới nơi rồi."
Vân Khinh Cuồng lạnh nhạt nói, con ngươi xanh đảo qua. Cái loại ánh mắt sắc bén mà lãnh ngạo đó lại làm Âu Dương Ngự và Tô Ngâm Duyệt nghĩ tới Âu Dương Tĩnh, trên người bọn họ đều có được khí tức của đế vương.
"Ngươi là hổ yêu?" Âu Dương Ngự giựt giựt miệng, rốt cuộc hỏi ra lời. Quá ly kỳ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin được một con hổ có thể biến thành một thiếu niên. Đây không phải là yêu tinh trong truyền kỳ vậy thì là cái gì?
"Đừng đem ta so sánh chung một chỗ với loại yêu tinh động vật cấp thấp đó." Vân Khinh Cuồng ngạo mạn nói, sau đó tay chỉ về phía Âu Dương Ngự một chút. Ông đã cảm thấy toàn thân mình tràn đầy sức lực, Nhuyễn cốt tán trong cơ thể gần như đã được hóa giải.
"Đa tạ." Âu Dương Ngự hướng về Vân Khinh Cuồng chắp tay, sau đó nhanh chóng ngồi vào bên người thê tử. Nắm tay của nàng, "Duyệt Nhi, nàng thấy thế nào?"
Tô Ngâm Duyệt vừa định nói chuyện, đột nhiên bụng lại vọt lên vô cùng đau đớn.
"Duyệt Nhi ——" Âu Dương Ngự nắm chặt tay của nàng nhưng cũng hoảng loạn không thôi.
Vân Khinh Cuồng lắc đầu một cái, cũng nói cho ông biết. Con trai hoặc con gái của ông đã muốn chui ra. Tiện tay giơ lên, trực tiếp mở ra kết giới, sau đó nhìn về phía Âu Dương Ngự đang rối loạn tinh thần nói:
"Muốn cho nàng ấy chết thì ngươi cứ tiếp tục nắm tay nàng ấy đi." (hehe..anh Cuồng này dễ thương bạo)
Lời Vân Khinh Cuồng như sấm sét làm Âu Dương Ngự thức tỉnh, bây giờ ông bất kể Vân Khinh Cuồng này rốt cuộc là yêu hay thần? Chỉ cần hắn ta có khả năng cứu Duyệt Nhi là được. Vì vậy lập tức xoay người về phía Vân Khinh Cuồng cúi người khẩn cầu:
"Van cầu công tử cứu.. cứu nàng."
"Nếu ta không cứu nàng ấy, cũng sẽ không đi theo ngươi." Vân Thanh ngông cuồng kiêu ngạoc giận nói, sau đó hướng về phía ông giơ tay, "Lui qua một bên, đợi lát nữa làm phụ thân là được."
Âu Dương Ngự mặc dù bất an, nhưng vẫn nghe lời bước lui qua một bên. Dù sao bây giờ ông có lo lắng cũng không giúp được gì, cũng chỉ có thể tin tưởng thiếu niên tóc bạch kim trước mặt này thôi.
Tô Ngâm Duyệt mặc dù đau đớn khó chịu, chỉ là trên căn bản nàng cũng hiểu rõ thân phận của thiếu niên tóc bạch kim này. Bạch Hổ này mặc dù nhỏ, nhưng nàng lại phát hiện Hổ Vương ở vô nhai và con hổ này cùng một dáng vẻ. Hơn nữa hắn mới vừa biến thân, càng khiến nàng chắc chắc, thiếu niên này chính là Hổ Vương. Cho nên mặc dù khó chịu, nhưng bây giờ nàng lại giống như tìm được bè gỗ (mọi ng có lẽ bít bè gỗ chứ hả, trong phim ng ta hay đứng trên đó chèo chèo á), cảm thấy đứa bé trong bụng và nàng được cứu rồi, Tĩnh nhi nhất định là cho hắn đi theo để cứu bọn họ.
Vân Khinh Cuồng nhìn Tô Ngâm Duyệt bĩu môi. Hắn đường đường là Hổ Vương, kể từ khi có khế ước với tiểu nha đầu Âu Dương Tĩnh kia, hắn cứ bị bắt làm trâu làm ngựa, bây giờ còn phải đảm đương thêm vai trò bà đỡ. Cũng may hắn có thể dùng pháp thuật, không cần trực tiếp tiếp xúc, nếu không máu dơ bẩn của thai phụ sẽ làm cho pháp lực hắn giảm đi.
"Bây giờ nhắm mắt lại." Vân Khinh Cuồng nhìn Tô Ngâm Duyệt nói.
Tô Ngâm Duyệt mặc dù không hiểu, nhưng vẫn là nhắm hai mắt lại.
Đợi nàng nhắm mắt lại xong, Vân Khinh Cuồng lập tức thi triển pháp thuật. Một luồng ánh sáng màu trắng hướng vào Tô Ngâm Duyệt, sau đó bao cả người nàng lại.
Âu Dương Ngự ở một bên nhìn, hết sức khẩn trương, nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ biết trừng to mắt lên nhìn.
Sau khi Tô Ngâm Duyệt nhắm mắt lại, tiếp theo đó nàng cảm thấy có một hơi thở thật ấm áp bao kín nàng. Ngay sau đó, một lực mạnh mẽ xông vào, nàng cảm thấy đứa trẻ trong bụng như vọt ra khỏi cơ thể. Nàng chưa có cảm giác gì, ngay cả cảm giác sinh con đau đớn cũng không thấy, đã nghe đến từng tiếng khóc vang dội…..
"Oa.. oa.. oaaaaa . . . ."
Hai mắt Âu Dương Ngự trợn to vẫn chưa lấy lại tinh thần, cứ như vậy ngây ngốc nhìn đứa bé nhuốm máu từ trong cơ thể Tô Ngâm Duyệt trượt ra.
"Còn ở đó ngây ngốc làm gì? Không mau tới đây ôm con của ngươi đi." Vân Khinh Cuồng nhìn dáng vẻ Âu Dương Ngự, lại đảo đôi mắt trắng dã, hắn đã dùng phép lực cắt bỏ cuống rốn cho đứa trẻ. Bây giờ chỉ cần làm cho đứa trẻ và thai phụ được sạch sẽ nữa thôi. Hắn có thể bảo đảm bọn họ bình an, nhưng tuyệt đối sẽ không đụng đến máu dơ bẩn khi sinh đứa trẻ.
"Đúng, đúng." Âu Dương Ngự lúc này mới hồi phục tinh thần lại, cũng không lo cái gì may mắn hay điềm xấu. Vội vàng đi qua ngồi xuống, nhìn đứa trẻ mềm nhũn còn dính máu, ông kích động đến rơi nước mắt. Đôi tay đưa ra, muốn ôm lên, nhưng lại cảm thấy không thể nào vừa vặn, thật sự làm cho người ta không nhịn được muốn bật cười.
"Cởi áo khoác ngươi xuống, lau vết máu trên người đứa trẻ đi. Sau đó sẽ dùng cái này bọc nó lại." Vân Khinh Cuồng vừa nói, vừa ném về phía Âu Dương Ngự một khối tơ lụa mềm mại tinh xảo, dùng để làm tả cho đứa trẻ.
"Được, được." Âu Dương Ngự gật đầu một cái, luống cuống đem áo khoác cởi ra. Sau đó xé một miếng nhỏ nhất lau sạch sẽ vết máu trên người đứa trẻ, rồi lấy tấm tơ lụa Vân Khinh Cuồng đưa bao đứa trẻ lại. Chỉ là đã vào thu, trời quá mát mẻ. Ông vẫn rất lo đứa trẻ và Tô Ngâm Duyệt sẽ ngã bệnh.
Âu Dương Ngự bận rộn một trận, rốt cuộc đại khái cũng làm xong. Mặc dù dáng vẻ bao lại không hoàn chỉnh lắm. Nhưng nhìn chung thì cũng không tệ. Sau khi bọc đứa trẻ lại kỹ càng ông để sang bên cạnh, vừa thương xót nhìn về phía thê tử.
"Duyệt Nhi, nàng cực khổ rồi." Ông nhìn vẻ mặt mệt mỏi của thê tử, trong lòng hết sức cảm động cùng thương tiếc. Nghĩ muốn giúp thê tử rửa sạch, nhưng nơi này không có nước nóng, mà áo bào tất cả cũng vừa lau vết máu rồi.
"Ư.. ư. . . . . ." Tô Ngâm Duyệt lắc đầu một cái, nghiêng đầu nhìn đến đứa trẻ bên cạnh của nàng. Trong mắt cũng tràn đầy nước, cũng may, đứa trẻ không việc gì. Nếu không nàng thật không biết nên làm thế nào đây?
Nghĩ đến điểm này, vợ chồng hai người bọn họ đồng thời cùng nhìn về phía Vân Khinh Cuồng. Ánh mắt tràn đầy cảm kích:
"Đa tạ công tử, ân đức của người, phu thê chúng ta tuyệt sẽ không quên." Âu Dương Ngự rất kiên định nói.
"Quên đi." Vân Khinh Cuồng vẻ mặt không có gì nói: "Ai bảo Tĩnh nhi là chủ khế ước của ta, chuyện nàng ấy nhờ cậy, ta không từ chối được. Mặt khác, các ngươi cũng không cần lo lắng. Ta cho rằng, người của Dẫn Lâu rất nhanh sẽ đến đây, các ngươi sẽ không có chuyện gì đâu."
"Dẫn lâu?" Âu Dương Ngự sau khi sững sờ thì lập tức hiểu ra, Dẫn Lâu này bây giờ chính là thế lực của con gái. Giờ khắc này, ông thật cảm giác được con gái của ông khiến ông rất lấy làm tự hào.
"Không sai. Còn nữa..., các ngươi đừng nói chuyện của ta cho người khác biết đó. Chuyện này, trước mắt chỉ có Tĩnh nhi và An nhi biết, còn có công chúa Sở Ly La, ta không hy vọng sẽ có thêm một người ngoài nào biết nữa. . . . ."
"Được, chúng ta nhất định sẽ giữ bí mật ." Âu Dương Ngự lại gật đầu một cái.
"Tốt lắm, bọn họ đến rồi. Ta muốn đi giúp Tĩnh nhi." Vân Khinh Cuồng nói xong, thoáng một cái, bóng dáng lập tức biến mất trước mặt bọn họ.
Âu Dương Ngự bọn họ còn chưa có phản ứng kịp, đã thấy cửa xe ngựa được người kéo ra. Tống Tử Thư xuất hiện trước mặt bọn họ.
Vân Khinh Cuồng lạnh nhạt nói, con ngươi xanh đảo qua. Cái loại ánh mắt sắc bén mà lãnh ngạo đó lại làm Âu Dương Ngự và Tô Ngâm Duyệt nghĩ tới Âu Dương Tĩnh, trên người bọn họ đều có được khí tức của đế vương.
"Ngươi là hổ yêu?" Âu Dương Ngự giựt giựt miệng, rốt cuộc hỏi ra lời. Quá ly kỳ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin được một con hổ có thể biến thành một thiếu niên. Đây không phải là yêu tinh trong truyền kỳ vậy thì là cái gì?
"Đừng đem ta so sánh chung một chỗ với loại yêu tinh động vật cấp thấp đó." Vân Khinh Cuồng ngạo mạn nói, sau đó tay chỉ về phía Âu Dương Ngự một chút. Ông đã cảm thấy toàn thân mình tràn đầy sức lực, Nhuyễn cốt tán trong cơ thể gần như đã được hóa giải.
"Đa tạ." Âu Dương Ngự hướng về Vân Khinh Cuồng chắp tay, sau đó nhanh chóng ngồi vào bên người thê tử. Nắm tay của nàng, "Duyệt Nhi, nàng thấy thế nào?"
Tô Ngâm Duyệt vừa định nói chuyện, đột nhiên bụng lại vọt lên vô cùng đau đớn.
"Duyệt Nhi ——" Âu Dương Ngự nắm chặt tay của nàng nhưng cũng hoảng loạn không thôi.
Vân Khinh Cuồng lắc đầu một cái, cũng nói cho ông biết. Con trai hoặc con gái của ông đã muốn chui ra. Tiện tay giơ lên, trực tiếp mở ra kết giới, sau đó nhìn về phía Âu Dương Ngự đang rối loạn tinh thần nói:
"Muốn cho nàng ấy chết thì ngươi cứ tiếp tục nắm tay nàng ấy đi." (hehe..anh Cuồng này dễ thương bạo)
Lời Vân Khinh Cuồng như sấm sét làm Âu Dương Ngự thức tỉnh, bây giờ ông bất kể Vân Khinh Cuồng này rốt cuộc là yêu hay thần? Chỉ cần hắn ta có khả năng cứu Duyệt Nhi là được. Vì vậy lập tức xoay người về phía Vân Khinh Cuồng cúi người khẩn cầu:
"Van cầu công tử cứu.. cứu nàng."
"Nếu ta không cứu nàng ấy, cũng sẽ không đi theo ngươi." Vân Thanh ngông cuồng kiêu ngạoc giận nói, sau đó hướng về phía ông giơ tay, "Lui qua một bên, đợi lát nữa làm phụ thân là được."
Âu Dương Ngự mặc dù bất an, nhưng vẫn nghe lời bước lui qua một bên. Dù sao bây giờ ông có lo lắng cũng không giúp được gì, cũng chỉ có thể tin tưởng thiếu niên tóc bạch kim trước mặt này thôi.
Tô Ngâm Duyệt mặc dù đau đớn khó chịu, chỉ là trên căn bản nàng cũng hiểu rõ thân phận của thiếu niên tóc bạch kim này. Bạch Hổ này mặc dù nhỏ, nhưng nàng lại phát hiện Hổ Vương ở vô nhai và con hổ này cùng một dáng vẻ. Hơn nữa hắn mới vừa biến thân, càng khiến nàng chắc chắc, thiếu niên này chính là Hổ Vương. Cho nên mặc dù khó chịu, nhưng bây giờ nàng lại giống như tìm được bè gỗ (mọi ng có lẽ bít bè gỗ chứ hả, trong phim ng ta hay đứng trên đó chèo chèo á), cảm thấy đứa bé trong bụng và nàng được cứu rồi, Tĩnh nhi nhất định là cho hắn đi theo để cứu bọn họ.
Vân Khinh Cuồng nhìn Tô Ngâm Duyệt bĩu môi. Hắn đường đường là Hổ Vương, kể từ khi có khế ước với tiểu nha đầu Âu Dương Tĩnh kia, hắn cứ bị bắt làm trâu làm ngựa, bây giờ còn phải đảm đương thêm vai trò bà đỡ. Cũng may hắn có thể dùng pháp thuật, không cần trực tiếp tiếp xúc, nếu không máu dơ bẩn của thai phụ sẽ làm cho pháp lực hắn giảm đi.
"Bây giờ nhắm mắt lại." Vân Khinh Cuồng nhìn Tô Ngâm Duyệt nói.
Tô Ngâm Duyệt mặc dù không hiểu, nhưng vẫn là nhắm hai mắt lại.
Đợi nàng nhắm mắt lại xong, Vân Khinh Cuồng lập tức thi triển pháp thuật. Một luồng ánh sáng màu trắng hướng vào Tô Ngâm Duyệt, sau đó bao cả người nàng lại.
Âu Dương Ngự ở một bên nhìn, hết sức khẩn trương, nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ biết trừng to mắt lên nhìn.
Sau khi Tô Ngâm Duyệt nhắm mắt lại, tiếp theo đó nàng cảm thấy có một hơi thở thật ấm áp bao kín nàng. Ngay sau đó, một lực mạnh mẽ xông vào, nàng cảm thấy đứa trẻ trong bụng như vọt ra khỏi cơ thể. Nàng chưa có cảm giác gì, ngay cả cảm giác sinh con đau đớn cũng không thấy, đã nghe đến từng tiếng khóc vang dội…..
"Oa.. oa.. oaaaaa . . . ."
Hai mắt Âu Dương Ngự trợn to vẫn chưa lấy lại tinh thần, cứ như vậy ngây ngốc nhìn đứa bé nhuốm máu từ trong cơ thể Tô Ngâm Duyệt trượt ra.
"Còn ở đó ngây ngốc làm gì? Không mau tới đây ôm con của ngươi đi." Vân Khinh Cuồng nhìn dáng vẻ Âu Dương Ngự, lại đảo đôi mắt trắng dã, hắn đã dùng phép lực cắt bỏ cuống rốn cho đứa trẻ. Bây giờ chỉ cần làm cho đứa trẻ và thai phụ được sạch sẽ nữa thôi. Hắn có thể bảo đảm bọn họ bình an, nhưng tuyệt đối sẽ không đụng đến máu dơ bẩn khi sinh đứa trẻ.
"Đúng, đúng." Âu Dương Ngự lúc này mới hồi phục tinh thần lại, cũng không lo cái gì may mắn hay điềm xấu. Vội vàng đi qua ngồi xuống, nhìn đứa trẻ mềm nhũn còn dính máu, ông kích động đến rơi nước mắt. Đôi tay đưa ra, muốn ôm lên, nhưng lại cảm thấy không thể nào vừa vặn, thật sự làm cho người ta không nhịn được muốn bật cười.
"Cởi áo khoác ngươi xuống, lau vết máu trên người đứa trẻ đi. Sau đó sẽ dùng cái này bọc nó lại." Vân Khinh Cuồng vừa nói, vừa ném về phía Âu Dương Ngự một khối tơ lụa mềm mại tinh xảo, dùng để làm tả cho đứa trẻ.
"Được, được." Âu Dương Ngự gật đầu một cái, luống cuống đem áo khoác cởi ra. Sau đó xé một miếng nhỏ nhất lau sạch sẽ vết máu trên người đứa trẻ, rồi lấy tấm tơ lụa Vân Khinh Cuồng đưa bao đứa trẻ lại. Chỉ là đã vào thu, trời quá mát mẻ. Ông vẫn rất lo đứa trẻ và Tô Ngâm Duyệt sẽ ngã bệnh.
Âu Dương Ngự bận rộn một trận, rốt cuộc đại khái cũng làm xong. Mặc dù dáng vẻ bao lại không hoàn chỉnh lắm. Nhưng nhìn chung thì cũng không tệ. Sau khi bọc đứa trẻ lại kỹ càng ông để sang bên cạnh, vừa thương xót nhìn về phía thê tử.
"Duyệt Nhi, nàng cực khổ rồi." Ông nhìn vẻ mặt mệt mỏi của thê tử, trong lòng hết sức cảm động cùng thương tiếc. Nghĩ muốn giúp thê tử rửa sạch, nhưng nơi này không có nước nóng, mà áo bào tất cả cũng vừa lau vết máu rồi.
"Ư.. ư. . . . . ." Tô Ngâm Duyệt lắc đầu một cái, nghiêng đầu nhìn đến đứa trẻ bên cạnh của nàng. Trong mắt cũng tràn đầy nước, cũng may, đứa trẻ không việc gì. Nếu không nàng thật không biết nên làm thế nào đây?
Nghĩ đến điểm này, vợ chồng hai người bọn họ đồng thời cùng nhìn về phía Vân Khinh Cuồng. Ánh mắt tràn đầy cảm kích:
"Đa tạ công tử, ân đức của người, phu thê chúng ta tuyệt sẽ không quên." Âu Dương Ngự rất kiên định nói.
"Quên đi." Vân Khinh Cuồng vẻ mặt không có gì nói: "Ai bảo Tĩnh nhi là chủ khế ước của ta, chuyện nàng ấy nhờ cậy, ta không từ chối được. Mặt khác, các ngươi cũng không cần lo lắng. Ta cho rằng, người của Dẫn Lâu rất nhanh sẽ đến đây, các ngươi sẽ không có chuyện gì đâu."
"Dẫn lâu?" Âu Dương Ngự sau khi sững sờ thì lập tức hiểu ra, Dẫn Lâu này bây giờ chính là thế lực của con gái. Giờ khắc này, ông thật cảm giác được con gái của ông khiến ông rất lấy làm tự hào.
"Không sai. Còn nữa..., các ngươi đừng nói chuyện của ta cho người khác biết đó. Chuyện này, trước mắt chỉ có Tĩnh nhi và An nhi biết, còn có công chúa Sở Ly La, ta không hy vọng sẽ có thêm một người ngoài nào biết nữa. . . . ."
"Được, chúng ta nhất định sẽ giữ bí mật ." Âu Dương Ngự lại gật đầu một cái.
"Tốt lắm, bọn họ đến rồi. Ta muốn đi giúp Tĩnh nhi." Vân Khinh Cuồng nói xong, thoáng một cái, bóng dáng lập tức biến mất trước mặt bọn họ.
Âu Dương Ngự bọn họ còn chưa có phản ứng kịp, đã thấy cửa xe ngựa được người kéo ra. Tống Tử Thư xuất hiện trước mặt bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.