Quyển 1 - Chương 17: Phúc hắc bắt đầu đùa giỡn
Luyến Nguyệt Nhi
31/10/2014
Bọn gia đinh đầu tiên
là sửng sốt, tiếp theo nhìn thấy hai thiếu chủ trên mặt sưng đỏ lập tức
lấy lại tinh thần. Sau đó ánh mắt nhìn về phía Âu Dương Tĩnh, Âu Dương
An, hiểu ra. Chính hai kẻ không biết sống chết này đã đánh chủ nhân.
"Bắt lấy chúng." Tên gia đinh cầm đầu hô lên, một đám người lao lên vậy anh em Âu Dương An lại.
"Grào ——" Bạch Hổ đúng lúc ngẩng đầu rít gào một tiếng.
Lũ gia đinh lập tức dừng bước, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm Bạch Hổ uy mãnh, nuốt một ngụm nước bọt. Con hổ thật dọa người. Đôi mắt xanh kia nhìn quỷ dị làm sao, nó sẽ không ăn thịt bọn họ chứ.
"Bọn chết tiệt các ngươi đang làm gì vậy hả? Không nghe bổn thiếu gia bảo bắt lấy bọn chúng sao." anh em Âu Dương Tinh thấy gia đinh sợ, lại hô to.
Gia đinh ngươi nhìn sang ta, ta nhìn sang ngươi, cũng không dám tiến lên.
"Tinh nhi, Thần nhi, các con đang làm gì thế?" Có lẽ là tiếng ồn bên ngoài quá lớn, đã làm kinh động đến Âu Dương Ngự trong phủ, cả Tướng quân Phu nhân nữa.
"Phụ thân, mẫu thân ——" Âu Dương Tinh bọn họ nhìn thấy Âu Dương Ngự đi ra thì bị dọa nhảy dựng. Bọn họ trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ phụ thân. Hơn nữa bọn họ lo lắng hai tiểu tiện chủng này sẽ đem chuyện năm đó bị khi dễ nói ra.
"Phụ thân, không có gì, chỉ là có hai kẻ chạy đến Phủ tướng quân giương oai. Chúng con đang sai người đuổi bọn chúng đi." Âu Dương Tinh chạy nhanh đến Âu Dương Ngự nói, bên cạnh đó không quên nháy mắt với bọn gia đinh.
"Các ngươi thất thần ở đó làm gì? Còn không mau đuổi người đi."
Mà anh em Âu Dương An thấy Âu Dương Ngự đi ra, ánh mắt cũng rơi xuống trên người ông ta. Âu Dương An đã gặp qua phụ thân của mình, nhưng cũng chỉ gặp vài lần hồi còn nhỏ, bây giờ nhìn nam tử trước mắt, hắn có cảm giác quen thuộc, nhưng lại càng nhiều xa lạ.
Âu Dương Tĩnh xuyên qua còn chưa từng thấy qua Âu Dương Ngự, bây giờ mới đánh giá. Nam tử này thân hình cao lớn, khuôn mặt cũng tuấn mỹ, không hổ là Tướng quân, xem ra rất có khí thế. Nhưng nàng đối với ông ta hoàn toàn không có hảo cảm, một nam tử ngay cả gia đình của mình cũng trông nom không tốt, còn nói gì đến bảo vệ quốc gia.
Còn có Tướng quân Phu nhân, hơn tám năm không gặp, bà ta có nhiều tuổi hơn nhưng lại không già đi bao nhiêu. Mặt ngoài vẫn đoan trang cao quý, nhưng chỉ có bọn họ biết người đàn bà này trong lòng có bao nhiêu ác độc. Mà xem cái cách mụ thâm tình đắm đuối nhìn chăm chú vào Âu Dương Ngự, Âu Dương Tĩnh lập tức không nhịn được trong lòng dâng lên ý nghĩ tà ác. Tướng quân Phu nhân phải không, anh em bọn họ bây giờ trở về tìm mụ ta báo thù đây.
"Phụ thân ——"
Lúc lũ gia đinh muốn đụng tới Âu Dương Tĩnh bọn họ, Âu Dương Tĩnh đột nhiên gọi Âu Dương Ngự một tiếng, bóng dáng cũng bước tới chỗ ông ta.
Âu Dương An sửng sốt, Âu Dương Ngự sửng sốt, Tướng quân Phu nhân và ba người con của mụ ta càng sửng sốt.
Bọn Âu Dương Tinh mở to hai mắt nhìn, tiểu tiện nhân này rốt cuộc muốn làm gì đây?
Còn tướng quân Phu nhân thì tay nắm chặt khăn lụa, nha đầu này rốt cuộc là ai? Sao lại gọi Tướng quân là phụ thân?
Âu Dương Ngự nghe thấy Âu Dương Tĩnh gọi ông là phụ thân, khuôn mặt lạnh băng rốt cục có biến hóa. Ông muốn tránh đi nơi khác, nhưng không ngờ lại bị Âu Dương Tĩnh đơn giản kéo lại.
"Cô nương, ngươi là?" Ông nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, cảm thấy nàng cho mình cảm giác dường như có chút quen thuộc.
"Phụ thân, người không nhớ con sao. Con là Tĩnh nhi đây." Âu Dương Tĩnh ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời đã nổi lên sương mù, lã chã chực khóc, ai nhìn thấy cũng nhịn không được đau lòng.
Mà tiếng Tĩnh nhi của nàng vừa ra miệng, Tướng quân Phu nhân cũng là sắc mặt đại biến.
"Bắt lấy chúng." Tên gia đinh cầm đầu hô lên, một đám người lao lên vậy anh em Âu Dương An lại.
"Grào ——" Bạch Hổ đúng lúc ngẩng đầu rít gào một tiếng.
Lũ gia đinh lập tức dừng bước, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm Bạch Hổ uy mãnh, nuốt một ngụm nước bọt. Con hổ thật dọa người. Đôi mắt xanh kia nhìn quỷ dị làm sao, nó sẽ không ăn thịt bọn họ chứ.
"Bọn chết tiệt các ngươi đang làm gì vậy hả? Không nghe bổn thiếu gia bảo bắt lấy bọn chúng sao." anh em Âu Dương Tinh thấy gia đinh sợ, lại hô to.
Gia đinh ngươi nhìn sang ta, ta nhìn sang ngươi, cũng không dám tiến lên.
"Tinh nhi, Thần nhi, các con đang làm gì thế?" Có lẽ là tiếng ồn bên ngoài quá lớn, đã làm kinh động đến Âu Dương Ngự trong phủ, cả Tướng quân Phu nhân nữa.
"Phụ thân, mẫu thân ——" Âu Dương Tinh bọn họ nhìn thấy Âu Dương Ngự đi ra thì bị dọa nhảy dựng. Bọn họ trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ phụ thân. Hơn nữa bọn họ lo lắng hai tiểu tiện chủng này sẽ đem chuyện năm đó bị khi dễ nói ra.
"Phụ thân, không có gì, chỉ là có hai kẻ chạy đến Phủ tướng quân giương oai. Chúng con đang sai người đuổi bọn chúng đi." Âu Dương Tinh chạy nhanh đến Âu Dương Ngự nói, bên cạnh đó không quên nháy mắt với bọn gia đinh.
"Các ngươi thất thần ở đó làm gì? Còn không mau đuổi người đi."
Mà anh em Âu Dương An thấy Âu Dương Ngự đi ra, ánh mắt cũng rơi xuống trên người ông ta. Âu Dương An đã gặp qua phụ thân của mình, nhưng cũng chỉ gặp vài lần hồi còn nhỏ, bây giờ nhìn nam tử trước mắt, hắn có cảm giác quen thuộc, nhưng lại càng nhiều xa lạ.
Âu Dương Tĩnh xuyên qua còn chưa từng thấy qua Âu Dương Ngự, bây giờ mới đánh giá. Nam tử này thân hình cao lớn, khuôn mặt cũng tuấn mỹ, không hổ là Tướng quân, xem ra rất có khí thế. Nhưng nàng đối với ông ta hoàn toàn không có hảo cảm, một nam tử ngay cả gia đình của mình cũng trông nom không tốt, còn nói gì đến bảo vệ quốc gia.
Còn có Tướng quân Phu nhân, hơn tám năm không gặp, bà ta có nhiều tuổi hơn nhưng lại không già đi bao nhiêu. Mặt ngoài vẫn đoan trang cao quý, nhưng chỉ có bọn họ biết người đàn bà này trong lòng có bao nhiêu ác độc. Mà xem cái cách mụ thâm tình đắm đuối nhìn chăm chú vào Âu Dương Ngự, Âu Dương Tĩnh lập tức không nhịn được trong lòng dâng lên ý nghĩ tà ác. Tướng quân Phu nhân phải không, anh em bọn họ bây giờ trở về tìm mụ ta báo thù đây.
"Phụ thân ——"
Lúc lũ gia đinh muốn đụng tới Âu Dương Tĩnh bọn họ, Âu Dương Tĩnh đột nhiên gọi Âu Dương Ngự một tiếng, bóng dáng cũng bước tới chỗ ông ta.
Âu Dương An sửng sốt, Âu Dương Ngự sửng sốt, Tướng quân Phu nhân và ba người con của mụ ta càng sửng sốt.
Bọn Âu Dương Tinh mở to hai mắt nhìn, tiểu tiện nhân này rốt cuộc muốn làm gì đây?
Còn tướng quân Phu nhân thì tay nắm chặt khăn lụa, nha đầu này rốt cuộc là ai? Sao lại gọi Tướng quân là phụ thân?
Âu Dương Ngự nghe thấy Âu Dương Tĩnh gọi ông là phụ thân, khuôn mặt lạnh băng rốt cục có biến hóa. Ông muốn tránh đi nơi khác, nhưng không ngờ lại bị Âu Dương Tĩnh đơn giản kéo lại.
"Cô nương, ngươi là?" Ông nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, cảm thấy nàng cho mình cảm giác dường như có chút quen thuộc.
"Phụ thân, người không nhớ con sao. Con là Tĩnh nhi đây." Âu Dương Tĩnh ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời đã nổi lên sương mù, lã chã chực khóc, ai nhìn thấy cũng nhịn không được đau lòng.
Mà tiếng Tĩnh nhi của nàng vừa ra miệng, Tướng quân Phu nhân cũng là sắc mặt đại biến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.