Quyển 3 - Chương 34: Thái tử bức vua thoái vị (1)
Luyến Nguyệt Nhi
01/11/2014
"Tuyên chỉ đi." Hoàng đế nói với thái giám bên cạnh.
Thái giám gật đầu một cái, hai tay mở rộng chiếu thư Minh Hoàng. Giọng cao vút lại vang lên:
"Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết. Hiện nay Tĩnh công chúa thông tuệ xinh đẹp, vả lại trời phú dị năng điều khiển thú, quả thật là điềm báo tốt lành. Đặc biệt ban thưởng danh hiệu Ngự Thiên, phong làm Hoàng Nữ địa vị thái tử Quân Quốc, khâm thử."
Thái giám dứt lời, tất cả mọi người không có lên tiếng. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bọn họ thật sự là bị nội dung này làm chấn động. Không ngờ Hoàng đế lại có thể biết lợi dụng chuyện điều khiển thú để đưa Âu Dương Tĩnh lên, càng không ngờ tới một nữ tử lại được phong hào Ngự Thiên. Chuyện này, chuyện này thật sự là trong khoảng thời gian ngắn đều làm cho tư tưởng những đại thần bảo thủ này cũng bối rối.
Âu Dương Tĩnh, à, không, phải nói Mộc Nguyệt Tĩnh ánh mắt cao cao nhìn xuống người trên điện. Khóe môi vẫn luôn khẽ nhếch, mang theo cười khẽ. Giống như nữ thần đứng trên đám mây dõi mắt nhìn xuống chúng sanh nhỏ bé, cũng không lên tiếng.
Thái giám thấy phản ứng của mọi người, lại nhìn Hoàng đế đã có chút không vui. Hắn vội vàng xoay người một cái, hướng về Mộc Nguyệt Tĩnh quỳ xuống.
"Nô tài ra mắt Ngự Thiên công chúa, thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."
Hoàng Đế thấy thái giám cận thân thức thời như thế, chân mày nhíu chặt buông lỏng ra. Nhưng ánh mắt sâu xa nhìn về phía các đại thần dưới điện, vẫn là lạnh lẽo thấu xương.
Văn võ bá quan bị ánh mắt Hoàng đế lướt qua, trong lòng giật mình. Nghĩ nên quỳ xuống, nhưng lại do dự. Từng người một hai mặt nhìn nhau.
Mà lúc này, ngũ hoàng tử rốt cuộc thiếu kiên nhẫn. Bước lên phía trước một bước, chắp tay nói:
"Phụ hoàng, tìm được Tĩnh Hoàng Muội. Nhi thần cũng cảm thấy cao hứng như phụ hoàng, nhưng lập Hoàng Muội làm thái tử, chuyện này liên quan đến Quốc Gia đại sự, nhi thần cho rằng cần thận trọng suy tính." Có lầm hay không, hắn vốn tính toán tự mình đánh bại Mộc Nguyệt Ly để lên ngôi vị Hoàng Đế, bây giờ lại xuất hiện một công chúa đến giành ngôi vị Hoàng đế với hắn, hắn có thể không bực tức sao?
"Phụ hoàng, nhi thần cũng đồng ý với lời ngũ hoàng đệ nói." Lại một tên hoàng tử cũng bước ra: "Hơn nữa thái tử hoàng huynh làm việc cũng không có sai lầm, không lý do gì đi huỷ bỏ ngôi vị thái tử!"
"Đúng vậy, đúng vậy, xin hoàng thượng nghĩ lại." Một số đại thần ủng hộ thái tử lập tức quỳ xuống.
Sắc mặt Hoàng đế như sương băng bao phủ, mười phần lạnh lẽo nhìn chằm chằm về phía những đại thần bên dưới. Nói từng chữ từng câu:
"Các ngươi muốn kháng chỉ sao?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người không còn ai dám lên tiếng. Kháng chỉ? Không, không, tuy bọn họ cảm thấy lập một nữ tử làm Hoàng Nữ khiến cho người rất không thể chấp nhận. Nhưng mà tính mạng già trẻ cả nhà bọn họ vẫn quan trọng hơn.
"Thái tử điện hạ, người nói xem phải làm sao?" Có người nhỏ giọng lại gần bên cạnh Mộc Nguyệt Ly hỏi.
Đám người ngũ hoàng tử cũng nhìn về phía Mộc Nguyệt Ly, người này trong lòng bọn họ đều có dã tâm. Tuyệt đối sẽ không nhìn quyền lực trên tay vô cớ bị người cướp đi. Hơn nữa đã làm thái tử nhiều năm như vậy, mắt thấy sắp được ngôi vị Hoàng Đế, bây giờ huỷ bỏ địa vị thái tử của hắn, là một nam tử đều sẽ không cam lòng.
Mộc Nguyệt Ly ngẩng đầu lên, đầu tiên là nhìn Mộc Nguyệt tĩnh. Lại thấy nàng chỉ chứa đựng ý cười nhìn hắn chằm chằm, nhưng hắn lại đọc ý của nàng, nàng đang khiêu khích, đang nói với hắn, trả thù của nàng đã đến gần. Chờ đợi hắn tiếp chiêu.
Mộc Nguyệt Ly cũng lấy mỉm cười trả lại, nàng thật sự lợi hại, nhưng hắn cũng sẽ không khoanh tay chịu trói, cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi.
"Phụ hoàng -" Ánh mắt Mộc Nguyệt Ly từ trên người Mộc Nguyệt Tĩnh dời xuống trên người Hoàng Đế: "Người nhất định phải phế bỏ ngôi vị thái tử của nhi thần sao?"
Hoàng đế nhìn hắn, đương nhiên hiểu rõ thất vọng của hắn, còn có không cam lòng. Đứa con này thời gian qua ông cũng đã gửi gắm với hi vọng rất cao, nếu không tìm được Tĩnh nhi, xác định vững chắc có lẽ ngôi vị Hoàng đế kế tiếp của Quân Quốc chính là hắn. Nhưng mà không có nếu như, bởi vì ông đã tìm được Tĩnh nhi. Mà ngôi vị Hoàng đế là thứ Tĩnh nhi muốn ở ông, cho nên bất kể thế nào ông cũng sẽ thỏa mãn nàng. Lập ngôi vị Hoàng đế này cũng không đủ để bù đắp cho nàng và Linh Nhi.
"Trẫm đã hạ chỉ, miệng vàng nói ra tuyệt không đổi ý." Hoàng đế nhìn hắn: "Mặc dù trẫm huỷ bỏ vị trí thái tử của con, nhưng con vẫn là hoàng tử của trẫm, trẫm sẽ phong con là Đoan Vương Gia, ban thưởng đất phong cho con." Cái này xem như là bản thân bồi thường cho hắn đi.
Mộc Nguyệt Ly lại nhếch môi cười lạnh hai tiếng, Vương gia? Hắn cần một Vương gia để làm cái gì? Huống chi nhìn Mộc Nguyệt Tĩnh, nàng căn bản sẽ không bỏ qua cho hắn. Nếu nàng thật sự ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế, người Vương gia này chính là hắn không phải sẽ bị nàng áp chế?
"Phụ hoàng, người khư khư cố chấp. chẳng lẽ thật sự không để ý đến cơ nghiệp mấy trăm năm qua của Quân Quốc chúng ta sao?" Mộc Nguyệt Ly nói xong ngừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục nói: "Nếu phụ hoàng cố ý như thế, vậy cũng đừng trách nhi thần phải vì Quốc Gia suy nghĩ."
"Ngươi -"
Chẳng những Hoàng đế nhìn hắn, mà ngay cả những người khác cũng nhìn hắn. Mộc Nguyệt Ly ý là muốn tạo phản bức vua thoái vị sao? Âm thanh mọi người xôn xao nói nhỏ, trong lúc nhất thời không khí toàn bộ trong điện căng thẳng lên.
"To gan." Hoàng đế giận tím mặt, mắt trợn tròn: "Ngươi lại dám làm càn như thế, kháng chỉ bất tuân. Người đâu, đem Tam hoàng tử dẫn đi, không có mệnh lệnh của trẫm không được ra ngoài. . . . . ." Mộc Nguyệt Ly như thế là công khai khiêu chiến với quyền uy của ông.
Một đám ngự Lâm quân từ bên ngoài chạy vào, bao vây quanh Mộc Nguyệt Ly thành một vòng tròn.
Văn võ bá quan hiểu rõ sự tình hôm nay chỉ sợ không phải chuyện tốt, tất cả mọi người đều lui qua một bên. Nhưng Mộc Nguyệt Ly lại cười ha ha, bỗng nhiên sau đó dùng bàn tay của chính mình lập tức đánh xuống mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Ầm một tiếng, sau khi hắn hạ tay xuống, bên ngoài truyền đến tiếng vang khác thường. Rất nhanh, chợt nghe thấy một tràng âm thanh chém giết, vài người mặc áo đen cũng xuất hiện bên cạnh hắn, đó chính là hộ vệ một tay hắn bồi dưỡng ra.
Những người khác vừa thấy, chuyện này, thì ra thái tử cũng đã có chuẩn bị. Các đại thần nhìn Mộc Nguyệt Ly, lại nhìn Hoàng Đế. Nhất thời đoán không ra kết quả hôm nay ai sẽ thắng? Tất cả đều trốn tránh sang một bên.
"Phản rồi, phản rồi." Hoàng đế nhìn thấy Mộc Nguyệt Ly, tức giận đến mức run cầm cập. Ông không ngờ tới hắn lại thật sự sẽ vì ngôi vị Hoàng đế muốn tạo phản bức vua thoái vị, mắt nhìn chằm chằm hắn tỏa ra khí lạnh.
"Mộc Nguyệt Ly, ngươi biết mình đang làm gì không?"
"Phụ hoàng, tất cả chuyện này cũng không phải do nhi thần tự nguyện." Mộc Nguyệt Ly đứng nguyên tại chỗ, đột nhiên đưa ngón tay chỉ về hướng Mộc Nguyệt Tĩnh nãy giờ không lên tiếng. "Nếu không phải vì người để một nữ tử lên làm thái tử, nhi thần cũng sẽ không làm vậy. Từ xưa tới nay, nữ tử tóc dài, kiến thức ngắn. Coi như nàng ấy là ngoại lệ, nhưng nàng ấy thật sự có thể dựng lên một đất nước sao? Huống chi nàng ấy là một nữ tử, sớm muộn cũng phải thành thân, đến lúc đó chẳng lẽ cứ để cho nam tử khác huyết mạch lên làm Hoàng đế Quân Quốc?"
Lời nói Mộc Nguyệt Ly cũng là suy nghĩ của những đại thần, quan niệm cũ, nữ tử giúp chồng dạy con mới là thật. Hơn nữa huyết thống hoàng thất sao có thể dung nạp làm xáo trộn, có không ít người dao động, ngoảnh mặt về hướng bên cạnh Mộc Nguyệt Ly.
Hoàng Đế giận đến giậm chân, còn muốn nói điều gì. Lại bị Mộc Nguyệt Tĩnh đè tay xuống, cản lại.
Mộc Nguyệt Tĩnh nhìn Hoàng đế lắc lắc đầu, sau đó bản thân dẫn đầu đứng ở phía trước, ánh mắt liếc nhìn một vòng, giống như Nữ Vương tôn quý quét qua đám người hèn mọn:
"Mộc Nguyệt Ly, chẳng qua ngươi không nỡ bỏ ngôi vị Hoàng Đế. Lại có thể lấy một chút lý do này ra che giấu tội ác ý đồ muốn giết phụ thân bức vua thoái vị của mình, không cảm thấy quá vô sỉ sao? Có điều nợ nần của chúng ta cũng nên tính toán đi, nếu ngươi muốn bức vua thoái vị, vậy chúng ta hãy nhìn xem, ngươi rốt cuộc cái bản lĩnh đó hay không?"
Thái giám gật đầu một cái, hai tay mở rộng chiếu thư Minh Hoàng. Giọng cao vút lại vang lên:
"Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết. Hiện nay Tĩnh công chúa thông tuệ xinh đẹp, vả lại trời phú dị năng điều khiển thú, quả thật là điềm báo tốt lành. Đặc biệt ban thưởng danh hiệu Ngự Thiên, phong làm Hoàng Nữ địa vị thái tử Quân Quốc, khâm thử."
Thái giám dứt lời, tất cả mọi người không có lên tiếng. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bọn họ thật sự là bị nội dung này làm chấn động. Không ngờ Hoàng đế lại có thể biết lợi dụng chuyện điều khiển thú để đưa Âu Dương Tĩnh lên, càng không ngờ tới một nữ tử lại được phong hào Ngự Thiên. Chuyện này, chuyện này thật sự là trong khoảng thời gian ngắn đều làm cho tư tưởng những đại thần bảo thủ này cũng bối rối.
Âu Dương Tĩnh, à, không, phải nói Mộc Nguyệt Tĩnh ánh mắt cao cao nhìn xuống người trên điện. Khóe môi vẫn luôn khẽ nhếch, mang theo cười khẽ. Giống như nữ thần đứng trên đám mây dõi mắt nhìn xuống chúng sanh nhỏ bé, cũng không lên tiếng.
Thái giám thấy phản ứng của mọi người, lại nhìn Hoàng đế đã có chút không vui. Hắn vội vàng xoay người một cái, hướng về Mộc Nguyệt Tĩnh quỳ xuống.
"Nô tài ra mắt Ngự Thiên công chúa, thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."
Hoàng Đế thấy thái giám cận thân thức thời như thế, chân mày nhíu chặt buông lỏng ra. Nhưng ánh mắt sâu xa nhìn về phía các đại thần dưới điện, vẫn là lạnh lẽo thấu xương.
Văn võ bá quan bị ánh mắt Hoàng đế lướt qua, trong lòng giật mình. Nghĩ nên quỳ xuống, nhưng lại do dự. Từng người một hai mặt nhìn nhau.
Mà lúc này, ngũ hoàng tử rốt cuộc thiếu kiên nhẫn. Bước lên phía trước một bước, chắp tay nói:
"Phụ hoàng, tìm được Tĩnh Hoàng Muội. Nhi thần cũng cảm thấy cao hứng như phụ hoàng, nhưng lập Hoàng Muội làm thái tử, chuyện này liên quan đến Quốc Gia đại sự, nhi thần cho rằng cần thận trọng suy tính." Có lầm hay không, hắn vốn tính toán tự mình đánh bại Mộc Nguyệt Ly để lên ngôi vị Hoàng Đế, bây giờ lại xuất hiện một công chúa đến giành ngôi vị Hoàng đế với hắn, hắn có thể không bực tức sao?
"Phụ hoàng, nhi thần cũng đồng ý với lời ngũ hoàng đệ nói." Lại một tên hoàng tử cũng bước ra: "Hơn nữa thái tử hoàng huynh làm việc cũng không có sai lầm, không lý do gì đi huỷ bỏ ngôi vị thái tử!"
"Đúng vậy, đúng vậy, xin hoàng thượng nghĩ lại." Một số đại thần ủng hộ thái tử lập tức quỳ xuống.
Sắc mặt Hoàng đế như sương băng bao phủ, mười phần lạnh lẽo nhìn chằm chằm về phía những đại thần bên dưới. Nói từng chữ từng câu:
"Các ngươi muốn kháng chỉ sao?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người không còn ai dám lên tiếng. Kháng chỉ? Không, không, tuy bọn họ cảm thấy lập một nữ tử làm Hoàng Nữ khiến cho người rất không thể chấp nhận. Nhưng mà tính mạng già trẻ cả nhà bọn họ vẫn quan trọng hơn.
"Thái tử điện hạ, người nói xem phải làm sao?" Có người nhỏ giọng lại gần bên cạnh Mộc Nguyệt Ly hỏi.
Đám người ngũ hoàng tử cũng nhìn về phía Mộc Nguyệt Ly, người này trong lòng bọn họ đều có dã tâm. Tuyệt đối sẽ không nhìn quyền lực trên tay vô cớ bị người cướp đi. Hơn nữa đã làm thái tử nhiều năm như vậy, mắt thấy sắp được ngôi vị Hoàng Đế, bây giờ huỷ bỏ địa vị thái tử của hắn, là một nam tử đều sẽ không cam lòng.
Mộc Nguyệt Ly ngẩng đầu lên, đầu tiên là nhìn Mộc Nguyệt tĩnh. Lại thấy nàng chỉ chứa đựng ý cười nhìn hắn chằm chằm, nhưng hắn lại đọc ý của nàng, nàng đang khiêu khích, đang nói với hắn, trả thù của nàng đã đến gần. Chờ đợi hắn tiếp chiêu.
Mộc Nguyệt Ly cũng lấy mỉm cười trả lại, nàng thật sự lợi hại, nhưng hắn cũng sẽ không khoanh tay chịu trói, cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi.
"Phụ hoàng -" Ánh mắt Mộc Nguyệt Ly từ trên người Mộc Nguyệt Tĩnh dời xuống trên người Hoàng Đế: "Người nhất định phải phế bỏ ngôi vị thái tử của nhi thần sao?"
Hoàng đế nhìn hắn, đương nhiên hiểu rõ thất vọng của hắn, còn có không cam lòng. Đứa con này thời gian qua ông cũng đã gửi gắm với hi vọng rất cao, nếu không tìm được Tĩnh nhi, xác định vững chắc có lẽ ngôi vị Hoàng đế kế tiếp của Quân Quốc chính là hắn. Nhưng mà không có nếu như, bởi vì ông đã tìm được Tĩnh nhi. Mà ngôi vị Hoàng đế là thứ Tĩnh nhi muốn ở ông, cho nên bất kể thế nào ông cũng sẽ thỏa mãn nàng. Lập ngôi vị Hoàng đế này cũng không đủ để bù đắp cho nàng và Linh Nhi.
"Trẫm đã hạ chỉ, miệng vàng nói ra tuyệt không đổi ý." Hoàng đế nhìn hắn: "Mặc dù trẫm huỷ bỏ vị trí thái tử của con, nhưng con vẫn là hoàng tử của trẫm, trẫm sẽ phong con là Đoan Vương Gia, ban thưởng đất phong cho con." Cái này xem như là bản thân bồi thường cho hắn đi.
Mộc Nguyệt Ly lại nhếch môi cười lạnh hai tiếng, Vương gia? Hắn cần một Vương gia để làm cái gì? Huống chi nhìn Mộc Nguyệt Tĩnh, nàng căn bản sẽ không bỏ qua cho hắn. Nếu nàng thật sự ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế, người Vương gia này chính là hắn không phải sẽ bị nàng áp chế?
"Phụ hoàng, người khư khư cố chấp. chẳng lẽ thật sự không để ý đến cơ nghiệp mấy trăm năm qua của Quân Quốc chúng ta sao?" Mộc Nguyệt Ly nói xong ngừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục nói: "Nếu phụ hoàng cố ý như thế, vậy cũng đừng trách nhi thần phải vì Quốc Gia suy nghĩ."
"Ngươi -"
Chẳng những Hoàng đế nhìn hắn, mà ngay cả những người khác cũng nhìn hắn. Mộc Nguyệt Ly ý là muốn tạo phản bức vua thoái vị sao? Âm thanh mọi người xôn xao nói nhỏ, trong lúc nhất thời không khí toàn bộ trong điện căng thẳng lên.
"To gan." Hoàng đế giận tím mặt, mắt trợn tròn: "Ngươi lại dám làm càn như thế, kháng chỉ bất tuân. Người đâu, đem Tam hoàng tử dẫn đi, không có mệnh lệnh của trẫm không được ra ngoài. . . . . ." Mộc Nguyệt Ly như thế là công khai khiêu chiến với quyền uy của ông.
Một đám ngự Lâm quân từ bên ngoài chạy vào, bao vây quanh Mộc Nguyệt Ly thành một vòng tròn.
Văn võ bá quan hiểu rõ sự tình hôm nay chỉ sợ không phải chuyện tốt, tất cả mọi người đều lui qua một bên. Nhưng Mộc Nguyệt Ly lại cười ha ha, bỗng nhiên sau đó dùng bàn tay của chính mình lập tức đánh xuống mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Ầm một tiếng, sau khi hắn hạ tay xuống, bên ngoài truyền đến tiếng vang khác thường. Rất nhanh, chợt nghe thấy một tràng âm thanh chém giết, vài người mặc áo đen cũng xuất hiện bên cạnh hắn, đó chính là hộ vệ một tay hắn bồi dưỡng ra.
Những người khác vừa thấy, chuyện này, thì ra thái tử cũng đã có chuẩn bị. Các đại thần nhìn Mộc Nguyệt Ly, lại nhìn Hoàng Đế. Nhất thời đoán không ra kết quả hôm nay ai sẽ thắng? Tất cả đều trốn tránh sang một bên.
"Phản rồi, phản rồi." Hoàng đế nhìn thấy Mộc Nguyệt Ly, tức giận đến mức run cầm cập. Ông không ngờ tới hắn lại thật sự sẽ vì ngôi vị Hoàng đế muốn tạo phản bức vua thoái vị, mắt nhìn chằm chằm hắn tỏa ra khí lạnh.
"Mộc Nguyệt Ly, ngươi biết mình đang làm gì không?"
"Phụ hoàng, tất cả chuyện này cũng không phải do nhi thần tự nguyện." Mộc Nguyệt Ly đứng nguyên tại chỗ, đột nhiên đưa ngón tay chỉ về hướng Mộc Nguyệt Tĩnh nãy giờ không lên tiếng. "Nếu không phải vì người để một nữ tử lên làm thái tử, nhi thần cũng sẽ không làm vậy. Từ xưa tới nay, nữ tử tóc dài, kiến thức ngắn. Coi như nàng ấy là ngoại lệ, nhưng nàng ấy thật sự có thể dựng lên một đất nước sao? Huống chi nàng ấy là một nữ tử, sớm muộn cũng phải thành thân, đến lúc đó chẳng lẽ cứ để cho nam tử khác huyết mạch lên làm Hoàng đế Quân Quốc?"
Lời nói Mộc Nguyệt Ly cũng là suy nghĩ của những đại thần, quan niệm cũ, nữ tử giúp chồng dạy con mới là thật. Hơn nữa huyết thống hoàng thất sao có thể dung nạp làm xáo trộn, có không ít người dao động, ngoảnh mặt về hướng bên cạnh Mộc Nguyệt Ly.
Hoàng Đế giận đến giậm chân, còn muốn nói điều gì. Lại bị Mộc Nguyệt Tĩnh đè tay xuống, cản lại.
Mộc Nguyệt Tĩnh nhìn Hoàng đế lắc lắc đầu, sau đó bản thân dẫn đầu đứng ở phía trước, ánh mắt liếc nhìn một vòng, giống như Nữ Vương tôn quý quét qua đám người hèn mọn:
"Mộc Nguyệt Ly, chẳng qua ngươi không nỡ bỏ ngôi vị Hoàng Đế. Lại có thể lấy một chút lý do này ra che giấu tội ác ý đồ muốn giết phụ thân bức vua thoái vị của mình, không cảm thấy quá vô sỉ sao? Có điều nợ nần của chúng ta cũng nên tính toán đi, nếu ngươi muốn bức vua thoái vị, vậy chúng ta hãy nhìn xem, ngươi rốt cuộc cái bản lĩnh đó hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.