Chương 7: Lăng Tề Đồng, thành viên của Quân đoàn thứ chín (1)
Chi Hành Xuân
20/08/2024
Khương Đồ Nam trợn to mắt nhìn sợi dây leo trong lòng bàn tay, có chút không thể tin được. Cô thử điều khiển dây leo tiến gần đến khối đen kia. Dây leo dường như có ý thức, ngoan ngoãn theo ý nghĩ của cô mà chạm vào khối đen đó.
Là một chú dê đen nhỏ!
Chú dê bị Khương Đồ Nam khẽ chạm vào nhưng không có phản ứng gì, chỉ cố gắng mở mắt nhìn cô. Đôi mắt của chú dê này lại có màu vàng kim, nổi bật giữa bộ lông xoăn đen tuyền, đôi mắt ngang nhìn cô yếu ớt và đầy vẻ bất lực.
Xác định rằng chú dê này không có tính công kích, Khương Đồ Nam tiến lại gần hơn, miệng không quên dỗ dành: " Em bé, chị chỉ muốn xem em bị sao thôi. Dù chị chưa từng nuôi dê, nhưng chị có thể đưa em đến vườn thú để gặp bác sĩ thú y... "
Khương Đồ Nam lại đến gần hơn một chút, mới phát hiện tình huống của con dê này không phải thảm bình thường. Một vũng máu dưới thân nó có xu thế khuếch tán, mà mạch đập của nó cũng đang dần yếu đi.
Phản ứng đầu tiên của Khương Đồ Nam là cầm máu cho nó. Khi lục tìm trong túi, cô mới chợt nhận ra mình không còn mang theo những dụng cụ này nữa.
" Đừng sợ, để chị kiểm tra xem em bị sao. Mặc dù dây leo này không đẹp lắm, nhưng có thể giúp em cầm máu trước. " Khương Đồ Nam ngồi xuống, bắt đầu kiểm tra cơ thể chú dê nhỏ.
" Nghe chị nói này, nếu bây giờ em chết, em chỉ có thể trở thành món dê cay hoặc não dê ngũ vị thôi. Còn sống thì mới có thể là một chú dê hoàn chỉnh được. " Khương Đồ Nam không quan tâm liệu chú dê có nghe hiểu không, chỉ nhẹ nhàng dỗ dành.
Chú dê đen trong lòng cô chậm rãi mở đôi mắt vàng kim nhìn cô, đôi tai khẽ động đậy.
Có đôi tay đang nhẹ nhàng vuốt ve trên cơ thể nó, cảm giác này không thoải mái lắm. Nhưng con người này không có ác ý, chú dê đen lại nhắm mắt, chỉ cảm thấy toàn thân mình đang lạnh dần.
Cả người lẫn dê đều không nhận ra, máu của nó đang thấm vào mặt đất, và vết máu trên đất đang dần dần biến mất với tốc độ chậm rãi.
Là một chú dê đen nhỏ!
Chú dê bị Khương Đồ Nam khẽ chạm vào nhưng không có phản ứng gì, chỉ cố gắng mở mắt nhìn cô. Đôi mắt của chú dê này lại có màu vàng kim, nổi bật giữa bộ lông xoăn đen tuyền, đôi mắt ngang nhìn cô yếu ớt và đầy vẻ bất lực.
Xác định rằng chú dê này không có tính công kích, Khương Đồ Nam tiến lại gần hơn, miệng không quên dỗ dành: " Em bé, chị chỉ muốn xem em bị sao thôi. Dù chị chưa từng nuôi dê, nhưng chị có thể đưa em đến vườn thú để gặp bác sĩ thú y... "
Khương Đồ Nam lại đến gần hơn một chút, mới phát hiện tình huống của con dê này không phải thảm bình thường. Một vũng máu dưới thân nó có xu thế khuếch tán, mà mạch đập của nó cũng đang dần yếu đi.
Phản ứng đầu tiên của Khương Đồ Nam là cầm máu cho nó. Khi lục tìm trong túi, cô mới chợt nhận ra mình không còn mang theo những dụng cụ này nữa.
" Đừng sợ, để chị kiểm tra xem em bị sao. Mặc dù dây leo này không đẹp lắm, nhưng có thể giúp em cầm máu trước. " Khương Đồ Nam ngồi xuống, bắt đầu kiểm tra cơ thể chú dê nhỏ.
" Nghe chị nói này, nếu bây giờ em chết, em chỉ có thể trở thành món dê cay hoặc não dê ngũ vị thôi. Còn sống thì mới có thể là một chú dê hoàn chỉnh được. " Khương Đồ Nam không quan tâm liệu chú dê có nghe hiểu không, chỉ nhẹ nhàng dỗ dành.
Chú dê đen trong lòng cô chậm rãi mở đôi mắt vàng kim nhìn cô, đôi tai khẽ động đậy.
Có đôi tay đang nhẹ nhàng vuốt ve trên cơ thể nó, cảm giác này không thoải mái lắm. Nhưng con người này không có ác ý, chú dê đen lại nhắm mắt, chỉ cảm thấy toàn thân mình đang lạnh dần.
Cả người lẫn dê đều không nhận ra, máu của nó đang thấm vào mặt đất, và vết máu trên đất đang dần dần biến mất với tốc độ chậm rãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.