Chương 126: Bản mạng.
Nhạn Quá Ngô Ngân
12/11/2021
Miên Hoa Đường thấy thân thể Nghệ Nhàn chợt lung lay, rầm một tiếng, hai mắt nhắm lại một chân quỳ xuống, khuôn mặt trắng nõn bị bao trùm một
màu đỏ, nàng sợ hãi nhảy dựng lên, vội bạch bạch chạy lên Thanh Sơn
Tông, vừa chạy vừa lẩm bẩm, "đại sư tỷ, không xong rồi, Nghệ Nhàn bị yêu điệp bắt đi."
Ngân Bảo đại nhân chần chờ một hồi, vèo một cái nhảy lên vai Miên Hoa Đường đi tìm viện binh.
Mắt Nghệ Nhàn tối sầm lại, chỉ một chút đã cảm giác ý thức của mình như bị gì đó xua đuổi, phiêu đãng trong không gian hư vô, ngoại trừ trống trải, cái gì cũng không biết. Đang không biết nên chạy hướng nào, một luồng ánh sáng chiếu rọi màu đỏ trên trời, tựa như quang mang vạn trượng chiếu sáng khiến người ta không thể dời mắt.
Nghệ Nhàn dường như nghe thấy một tiếng kêu thê thảm, sau đó nàng nhìn thấy Quang Diễn và Bất Tử Điệp tranh chấp với nhau, hồ ly trắng vẫn ngủ say không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.
Quang Diễn vọt lên đạp vào một quyển trục tản ra Thánh Quang Phổ Chiếu, ánh quang nhu hòa, Nghệ Nhàn chỉ liếc mắt liền nhận ra đó là quyển Thánh Quang Phổ Chiếu công pháp nhân cấp của mình, không ngờ vào lúc quan trọng này, Quang Diễn lại mượn Thánh Quang Phổ Chiếu đánh Yêu Điệp cướp nhà này.
Bất Tử Điệp liều mạng lắc đầu, "thú một sừng đáng ghét."
Nghệ Nhàn được quang linh của Quang Diễn chiếu vào từng bước lấy lại tinh thần, "Quang Diễn, làm tốt lắm."
Hai cái râu của Bất Tử Điệp run lên một cái, nó bực bội loạn trong đầu, khi tần suất vỗ cánh của nó tăng lên, bột phấn đỏ cũng rơi thành từng làn, gió mang bột phấn màu đỏ lần nữa đánh vào quyển sách kia.
Nghệ Nhàn cũng biết được Yêu Điệp thả bột phấn màu đỏ khác nhau, nhìn từ bên ngoài, bột phấn đỏ đều như nhau, nhưng không phải tất cả đều là chữa lành, "Quang Diễn, đừng để dính phấn hồng."
Quang Diễn so với Nghệ Nhàn còn cảnh giác hơn, Nghệ Nhàn vừa nói, nó liền đem Thánh Quang bao bọc chính mình, có quyển trục nhân cấp gia trì, cơn bão đỏ có ập đến thì quang vũ cũng tuôn xuống theo.
Nghệ Nhàn cảm giác ý thức hải của mình giống như con sông Hán Giới, phân nửa bị Yêu Điệp chiếm, phân nửa bị Quang Diễn trấn thủ, nhìn Bất Tử Điệp lại biến hóa thành hàng vạn con bướm đỏ nhỏ, nhanh chóng bay đến, Nghệ Nhàn có cảm giác cái mâm của mình sẽ bị cướp đoạt.
"Mấy thứ này rốt cuộc là gì?"
Không ai trả lời, Nghệ Nhàn nhìn ý thức hải của mình xuất hiện bóng khí đang bay, bóng khí chen chúc bao bọc từng con bướm đỏ nhỏ lại, bướm nhỏ bị bong bóng bao lại ở bên trong phá, trái đánh phải đánh, không phá được vòng vây lồng năng lượng do Quang Diễn phóng ra, Bất Tử Điệp ở một bên, mắt choáng váng. Bất Tử Điệp vây quanh Quang Diễn nhìn hồi lâu, rốt cuộc ý thức được muốn chiếm lấy chỗ này hoàn toàn, phải trục xuất Quang Diễn khỏi ý thức hải mới được.
Nghệ Nhàn nhìn Quang Diễn phản kích liền tỉnh ngộ, nơi này là ý thức hải của nàng, là lĩnh vực tinh thần của nàng, đã là lĩnh vực của nàng, dĩ nhiên muốn làm gì thì làm a.
Nghệ Nhàn tùy ý suy nghĩ, ý thức hải liền biến thành cái nhà kiếp trước, có thêm một cái sofa yêu thích, bàn trà, thậm chí còn có cả Tivi. Một cái giường hai mét, một tấm thảm lót sàn, trên giường còn có một con sư tử mao nhung, tất cả nhìn vô cùng ấm áp.
Yêu Điệp cùng Quang Diễn đang dành nhau một bên, nhìn nhau chằm chằm, hiển nhiên đều kinh ngạc khi bốn phía biến hóa, cả hai không giống như đôi bên đang đánh nhau, ngược lại giống như đang ngồi trên sofa chuẩn bị mật đàm chuyện hợp tác.
Nghệ Nhàn chợt cảm thấy hình ảnh này có chút quỷ dị, nhịn không được che mặt. Tùy theo hình ảnh biến đổi, lại xuất hiện nhiều người đi trên núi đao, mỗi người chân đều mang xiềng, mỗi bước đi đều máu me, sống không bằng chết, nhìn qua rất kinh dị.
Yêu Điệp đang thư thái ngồi trên sofa chưa kịp hưởng thụ một phen, thì bị đao nhọn suýt chút đâm thủng cánh, nó vội vàng vỗ cánh phành phạch bay khỏi đó, kết quả trên đầu có một đạo lôi không biết tốt xấu đánh nó, Yêu Điệp phát ra tiếng kêu chói tai, có thể nói là tiếng kêu thảm thiết.
Nghệ Nhàn chợt ý thức được, Bất Tử Điệp này hình như e sợ thiên lôi?
Phải rồi, phàm là huyễn thú đều e sợ thiên lôi, sợ bị thiên lôi đánh cho thần hồn câu diệt, Nghệ Nhàn liền bắt được điểm yếu của Yêu Điệp, muốn dùng thiên lôi đánh nó nên đã làm thành từng đạo lôi võng, từ trái sang phải, từ trước ra sau phong tỏa lối đi của Bất Tử Điệp.
Bất Tử Điệp, "ngươi đúng là bỉ ổi, lật lọng không nói, còn dám vây ta lại, ngươi nhất định phải chết."
Nghệ Nhàn thấy nó hùng hùng hổ hổ, hai cái râu run dữ dội, bất quá nhìn thấy lôi, cái râu lại run lên như ăng ten, có thể thấy Yêu Điệp vẫn đang bị hình tượng hù dọa, "ta rất cảm kích ngươi cứu Lam Đồng, nếu có thể, ta hy vọng có thể dùng cách khác để báo đáp."
Bất Tử Điệp giận đến bay quanh một chỗ, "mơ đi!"
Nghệ Nhàn biết nên bắt kẻ lạ này đuổi ra ngoài thế nào, không thể làm gì khác là không ngừng rút ngắn thời gian thu lôi võng, ép Bất Tử Điệp này vào khuôn khổ, "ngươi muốn thân thể này của ta làm gì? không bằng ngươi nói cho ta biết, ta sẽ nghĩ cách toàn vẹn cho đôi bên?"
Bất Tử Điệp cố gắng phá lôi võng, bay lên bay xuống, bay qua bay lại thử nhiều lên, hai cánh tránh không được bị lôi điện đánh trúng, thêm nữa trên đỉnh đầu còn có lôi đang lóe lên, nó không tránh được, không thể lui được, chính khí nghiến răng nghiến lợi, "nhân loại ti tiện, nhân loại ti tiện, chờ ta rời khỏi đây, sẽ gϊếŧ hết các ngươi."
Nghệ Nhàn hơi nhíu mày, "ta chỉ muốn cố gắng đuổi ngươi đi, không ngờ ngươi lại muốn gϊếŧ chết ta, ta chỉ có thể làm tiểu nhân vong ân phụ nghĩa."
Vừa dứt lời trong đầu hiện lên thêm vài cái Nghệ Nhàn, mỗi Nghệ Nhàn mặt đều không đổi nhìn Bất Tử Điệp, đến cả Quang Diễn cũng nhìn qua, dĩ nhiên không thể phân biệt được ai là giả ai là thật.
Bất Tử Điệp thấy từng cái Nghệ Nhàn đang ngưng tụ quang lôi cầu, mắt hoàn toàn choáng váng, "nhân tộc kia, đừng tưởng là ta không biết gì, ta không tin ngươi dám nổ chỗ này, không lẽ ngươi muốn gϊếŧ chết chính mình sao?"
Nghệ Nhàn phong kinh vân đạm, "ta theo ngươi, Lam Đồng không cần sống tạm. Cũng không cần phải nghe theo ngươi, ngươi nhất định sẽ tìm nàng gây chuyện, thậm chí là hại chết nàng. Ta càng nghĩ, ngược lại hai người chúng ta dù gì cũng phải chết, không bằng trước khi chết kéo theo ngươi làm cái đệm."
Bất Tử Điệp, "!!!"
Nghệ Nhàn không nhanh không chậm, "ngươi có thể mang theo chúng ta về từ dị độ không gian cho đến giờ, nghĩ đến cũng là một huyễn thú kỳ lạ, đáng tiếc, ngươi gặp phải kẻ vô lại như ta, đã định trước mọi suy tính của ngươi phải chết từ trong trứng nước rồi a."
Nói xong, Nghệ Nhàn ném quang lôi cầu về phía Bất Tử Điệp.
Bất Tử Điệp hoảng sợ vỗ cánh, vào lúc này nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện cánh của Yêu Điệp này không hề bình thường, cách hoa động bước vào quỹ tích nhỏ phía trước.
Nghệ Nhàn ném vài cái quang lôi cầu vào không trung, quang lôi cầu phóng về phía Bất Tử Điệp, khi đó phấn đỏ rơi xuống, mọi thứ tựa như dừng lại vào lúc này.
Chỉ chừng hai hơi thở, quang lôi cầu lại quay về nằm trong tay Nghệ Nhàn, mặt nàng không thay đổi ngưng tụ quang lôi cầu trong tay, không nặng không nhẹ nói, "ta theo ngươi, Lam Đồng không cần sống tạm. Cũng không cần phải nghe theo ngươi, ngươi nhất định sẽ tìm nàng gây chuyện, thậm chí là hại chết nàng. Ta càng nghĩ, ngược lại hai người chúng ta dù gì cũng phải chết, không bằng trước khi chết kéo theo ngươi làm cái đệm."
Bất Tử Điệp, "đừng đừng, ta đi, ta đi còn không được sao?"
Nghệ Nhàn ngốc lăng, còn chưa hồi thần, ý thức hải lắc lư một hồi, Bất Tử Điệp vèo một cái biến mất khỏi mắt nàng, Nghệ Nhàn cảm giác buồn nôn.
Yêu Điệp này tha cho nàng dễ như vậy? thật kỳ quái.
Ý thức Nghệ Nhàn còn chưa thanh tỉnh, thì nghe thấy Yêu Điệp liên tục hét thảm vài tiếng, trong đó còn kèm theo tiếng sấm ầm ầm, đánh đến tai nàng ong ong, di chứng ý thức hải bị lắc lư còn chưa tan, lại nghe thấy âm thanh này, Nghệ Nhàn khó chịu mở mắt ra.
Liền thấy Yêu Điệp mới thoát khỏi đầu nàng đang bay lên bay xuống né lôi trên trời, lần này không phải do ý thức hải của nàng biến thành, mà là lôi thật sự, thiên lôi dường như nhận ra Yêu Điệp không rõ lai lịch, cho nên phong tỏa mục tiêu, liên tiếp đánh nó.
Trái lại Tử Hàn đại sư tỷ có Miên Hoa Đường hộ thể, bình tĩnh ở một bên xem cuộc vui, Miên Hoa Đường ở một bên đứng trên vai Tử Hàn đại sư tỷ, chỉ vào Bất Tử Điệp, cáo mượn oai hùm hô, "Yêu Điệp, xem ngươi trốn chỗ nào."
Sắc mặt Tử Hàn âm trầm, tức giận liếc nhìn Nghệ Nhàn, "không có tiền đồ, một cái tiểu yêu điệp đã vây được ngươi rồi?"
Nghệ Nhàn cười khổ, đây không phải bướm bình thường, con yêu điệp này trên người rất cổ quái, trước không nói đến nó xuất hiện ở trong không gian không thể giải thích được, còn chạy trốn tán loạn trong tương lại, chỉ với chiêu thức đó của nó thì chạy qua chạy lại trong không gian là vố đối lắm rồi, huống chi, Nghệ Nhàn kỳ thực cũng không hiểu được ý muốn thực sự của con yêu điệp này.
Cảm thấy người này âm tình bất định, một hồi thì không tha cho các nàng, một hồi lại đổi giọng, đúng là khiến người ta không ngờ được.
Bất Tử Điệp chợt hét thảm một tiếng, hình thể lớn chừng bàn tay hình như bị lôi đánh trúng, nằm trên đất không nhúc nhích, hình như chết rồi.
Nghệ Nhàn thấy thiên lôi còn vờn trên đầu không đi, hồi lâu cũng không đánh xuống, trong lòng cũng không thể xác định Yêu Điệp này còn sống hay đã chết. Cho nên to gan đến gần, đưa ngón tay nhẹ chọt nó một cái, thân thể Yêu Điệp vô cùng mềm mại, cảm xúc đặc biệt giống Miên Hoa Đường khi còn nhỏ, "chết dễ như vậy sao?"
Nàng thu tay về, phát hiện ngón tay dính một ít phấn đỏ, đại khái vì toàn thân Yêu Điệp màu đỏ, cộng thêm máu và phấn có màu giống nhau, Nghệ Nhàn nhất thời không thể xác định mình dính cái gì.
Nàng định lật Bất Tử Điệp lại xem, nào ngờ vừa đưa tay ra, Bất Tử Điệp bị lôi đánh trúng chợt vọt lên, vèo một cái lần nữa chạy vào ý thức hải của nàng.
Lôi trên trời đảo quanh đánh lên đầu Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn không kịp đề phòng, bị lôi đánh nằm xuống đất, phun ra một ngụm máu, nàng dùng ngón tay lau khóe miệng, bực bội nói, "còn dám giả chết!"
Bất Tử Điệp trong đầu bị thương một cánh, lúc vỗ cánh bị nghiêng nửa người, "các ngươi là đám hèn hạ nhất mà ta thấy --"
Còn chưa nói xong, thì thấy một đôi mắt đỏ đi đến trước mặt nó, Bất Tử Điệp hoảng sợ, đôi mắt kia dò xét nó một hồi lâu, lâu đến nỗi Bất Tử Điệp phải chửi ầm lên, "đây là thứ quỷ gì vậy? còn dám xuất hiện trước mặt ta, đám nhân loại hèn hạ, vô sỉ, hạ đẳng, nhỏ mọn --"
Đôi mắt đỏ chớp một cái, âm điệu cực nhanh, "khế ước bản mạng."
Nghệ Nhàn nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ biết đôi mắt cổ quái này luôn xuất hiện khó hiểu, mỗi lần xuất hiện, đều là định vị chuyện ký hợp đồng với huyễn thú của nàng, nếu bỏ qua sự tồn tại của đôi mắt đỏ này, còn có tướng mạo cổ quái kia, thì đôi mắt đỏ này tựa như quản gia khế ước của nàng, chưa bao giờ hại nàng.
Bất Tử Điệp, "???"
Ngân Bảo đại nhân chần chờ một hồi, vèo một cái nhảy lên vai Miên Hoa Đường đi tìm viện binh.
Mắt Nghệ Nhàn tối sầm lại, chỉ một chút đã cảm giác ý thức của mình như bị gì đó xua đuổi, phiêu đãng trong không gian hư vô, ngoại trừ trống trải, cái gì cũng không biết. Đang không biết nên chạy hướng nào, một luồng ánh sáng chiếu rọi màu đỏ trên trời, tựa như quang mang vạn trượng chiếu sáng khiến người ta không thể dời mắt.
Nghệ Nhàn dường như nghe thấy một tiếng kêu thê thảm, sau đó nàng nhìn thấy Quang Diễn và Bất Tử Điệp tranh chấp với nhau, hồ ly trắng vẫn ngủ say không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.
Quang Diễn vọt lên đạp vào một quyển trục tản ra Thánh Quang Phổ Chiếu, ánh quang nhu hòa, Nghệ Nhàn chỉ liếc mắt liền nhận ra đó là quyển Thánh Quang Phổ Chiếu công pháp nhân cấp của mình, không ngờ vào lúc quan trọng này, Quang Diễn lại mượn Thánh Quang Phổ Chiếu đánh Yêu Điệp cướp nhà này.
Bất Tử Điệp liều mạng lắc đầu, "thú một sừng đáng ghét."
Nghệ Nhàn được quang linh của Quang Diễn chiếu vào từng bước lấy lại tinh thần, "Quang Diễn, làm tốt lắm."
Hai cái râu của Bất Tử Điệp run lên một cái, nó bực bội loạn trong đầu, khi tần suất vỗ cánh của nó tăng lên, bột phấn đỏ cũng rơi thành từng làn, gió mang bột phấn màu đỏ lần nữa đánh vào quyển sách kia.
Nghệ Nhàn cũng biết được Yêu Điệp thả bột phấn màu đỏ khác nhau, nhìn từ bên ngoài, bột phấn đỏ đều như nhau, nhưng không phải tất cả đều là chữa lành, "Quang Diễn, đừng để dính phấn hồng."
Quang Diễn so với Nghệ Nhàn còn cảnh giác hơn, Nghệ Nhàn vừa nói, nó liền đem Thánh Quang bao bọc chính mình, có quyển trục nhân cấp gia trì, cơn bão đỏ có ập đến thì quang vũ cũng tuôn xuống theo.
Nghệ Nhàn cảm giác ý thức hải của mình giống như con sông Hán Giới, phân nửa bị Yêu Điệp chiếm, phân nửa bị Quang Diễn trấn thủ, nhìn Bất Tử Điệp lại biến hóa thành hàng vạn con bướm đỏ nhỏ, nhanh chóng bay đến, Nghệ Nhàn có cảm giác cái mâm của mình sẽ bị cướp đoạt.
"Mấy thứ này rốt cuộc là gì?"
Không ai trả lời, Nghệ Nhàn nhìn ý thức hải của mình xuất hiện bóng khí đang bay, bóng khí chen chúc bao bọc từng con bướm đỏ nhỏ lại, bướm nhỏ bị bong bóng bao lại ở bên trong phá, trái đánh phải đánh, không phá được vòng vây lồng năng lượng do Quang Diễn phóng ra, Bất Tử Điệp ở một bên, mắt choáng váng. Bất Tử Điệp vây quanh Quang Diễn nhìn hồi lâu, rốt cuộc ý thức được muốn chiếm lấy chỗ này hoàn toàn, phải trục xuất Quang Diễn khỏi ý thức hải mới được.
Nghệ Nhàn nhìn Quang Diễn phản kích liền tỉnh ngộ, nơi này là ý thức hải của nàng, là lĩnh vực tinh thần của nàng, đã là lĩnh vực của nàng, dĩ nhiên muốn làm gì thì làm a.
Nghệ Nhàn tùy ý suy nghĩ, ý thức hải liền biến thành cái nhà kiếp trước, có thêm một cái sofa yêu thích, bàn trà, thậm chí còn có cả Tivi. Một cái giường hai mét, một tấm thảm lót sàn, trên giường còn có một con sư tử mao nhung, tất cả nhìn vô cùng ấm áp.
Yêu Điệp cùng Quang Diễn đang dành nhau một bên, nhìn nhau chằm chằm, hiển nhiên đều kinh ngạc khi bốn phía biến hóa, cả hai không giống như đôi bên đang đánh nhau, ngược lại giống như đang ngồi trên sofa chuẩn bị mật đàm chuyện hợp tác.
Nghệ Nhàn chợt cảm thấy hình ảnh này có chút quỷ dị, nhịn không được che mặt. Tùy theo hình ảnh biến đổi, lại xuất hiện nhiều người đi trên núi đao, mỗi người chân đều mang xiềng, mỗi bước đi đều máu me, sống không bằng chết, nhìn qua rất kinh dị.
Yêu Điệp đang thư thái ngồi trên sofa chưa kịp hưởng thụ một phen, thì bị đao nhọn suýt chút đâm thủng cánh, nó vội vàng vỗ cánh phành phạch bay khỏi đó, kết quả trên đầu có một đạo lôi không biết tốt xấu đánh nó, Yêu Điệp phát ra tiếng kêu chói tai, có thể nói là tiếng kêu thảm thiết.
Nghệ Nhàn chợt ý thức được, Bất Tử Điệp này hình như e sợ thiên lôi?
Phải rồi, phàm là huyễn thú đều e sợ thiên lôi, sợ bị thiên lôi đánh cho thần hồn câu diệt, Nghệ Nhàn liền bắt được điểm yếu của Yêu Điệp, muốn dùng thiên lôi đánh nó nên đã làm thành từng đạo lôi võng, từ trái sang phải, từ trước ra sau phong tỏa lối đi của Bất Tử Điệp.
Bất Tử Điệp, "ngươi đúng là bỉ ổi, lật lọng không nói, còn dám vây ta lại, ngươi nhất định phải chết."
Nghệ Nhàn thấy nó hùng hùng hổ hổ, hai cái râu run dữ dội, bất quá nhìn thấy lôi, cái râu lại run lên như ăng ten, có thể thấy Yêu Điệp vẫn đang bị hình tượng hù dọa, "ta rất cảm kích ngươi cứu Lam Đồng, nếu có thể, ta hy vọng có thể dùng cách khác để báo đáp."
Bất Tử Điệp giận đến bay quanh một chỗ, "mơ đi!"
Nghệ Nhàn biết nên bắt kẻ lạ này đuổi ra ngoài thế nào, không thể làm gì khác là không ngừng rút ngắn thời gian thu lôi võng, ép Bất Tử Điệp này vào khuôn khổ, "ngươi muốn thân thể này của ta làm gì? không bằng ngươi nói cho ta biết, ta sẽ nghĩ cách toàn vẹn cho đôi bên?"
Bất Tử Điệp cố gắng phá lôi võng, bay lên bay xuống, bay qua bay lại thử nhiều lên, hai cánh tránh không được bị lôi điện đánh trúng, thêm nữa trên đỉnh đầu còn có lôi đang lóe lên, nó không tránh được, không thể lui được, chính khí nghiến răng nghiến lợi, "nhân loại ti tiện, nhân loại ti tiện, chờ ta rời khỏi đây, sẽ gϊếŧ hết các ngươi."
Nghệ Nhàn hơi nhíu mày, "ta chỉ muốn cố gắng đuổi ngươi đi, không ngờ ngươi lại muốn gϊếŧ chết ta, ta chỉ có thể làm tiểu nhân vong ân phụ nghĩa."
Vừa dứt lời trong đầu hiện lên thêm vài cái Nghệ Nhàn, mỗi Nghệ Nhàn mặt đều không đổi nhìn Bất Tử Điệp, đến cả Quang Diễn cũng nhìn qua, dĩ nhiên không thể phân biệt được ai là giả ai là thật.
Bất Tử Điệp thấy từng cái Nghệ Nhàn đang ngưng tụ quang lôi cầu, mắt hoàn toàn choáng váng, "nhân tộc kia, đừng tưởng là ta không biết gì, ta không tin ngươi dám nổ chỗ này, không lẽ ngươi muốn gϊếŧ chết chính mình sao?"
Nghệ Nhàn phong kinh vân đạm, "ta theo ngươi, Lam Đồng không cần sống tạm. Cũng không cần phải nghe theo ngươi, ngươi nhất định sẽ tìm nàng gây chuyện, thậm chí là hại chết nàng. Ta càng nghĩ, ngược lại hai người chúng ta dù gì cũng phải chết, không bằng trước khi chết kéo theo ngươi làm cái đệm."
Bất Tử Điệp, "!!!"
Nghệ Nhàn không nhanh không chậm, "ngươi có thể mang theo chúng ta về từ dị độ không gian cho đến giờ, nghĩ đến cũng là một huyễn thú kỳ lạ, đáng tiếc, ngươi gặp phải kẻ vô lại như ta, đã định trước mọi suy tính của ngươi phải chết từ trong trứng nước rồi a."
Nói xong, Nghệ Nhàn ném quang lôi cầu về phía Bất Tử Điệp.
Bất Tử Điệp hoảng sợ vỗ cánh, vào lúc này nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện cánh của Yêu Điệp này không hề bình thường, cách hoa động bước vào quỹ tích nhỏ phía trước.
Nghệ Nhàn ném vài cái quang lôi cầu vào không trung, quang lôi cầu phóng về phía Bất Tử Điệp, khi đó phấn đỏ rơi xuống, mọi thứ tựa như dừng lại vào lúc này.
Chỉ chừng hai hơi thở, quang lôi cầu lại quay về nằm trong tay Nghệ Nhàn, mặt nàng không thay đổi ngưng tụ quang lôi cầu trong tay, không nặng không nhẹ nói, "ta theo ngươi, Lam Đồng không cần sống tạm. Cũng không cần phải nghe theo ngươi, ngươi nhất định sẽ tìm nàng gây chuyện, thậm chí là hại chết nàng. Ta càng nghĩ, ngược lại hai người chúng ta dù gì cũng phải chết, không bằng trước khi chết kéo theo ngươi làm cái đệm."
Bất Tử Điệp, "đừng đừng, ta đi, ta đi còn không được sao?"
Nghệ Nhàn ngốc lăng, còn chưa hồi thần, ý thức hải lắc lư một hồi, Bất Tử Điệp vèo một cái biến mất khỏi mắt nàng, Nghệ Nhàn cảm giác buồn nôn.
Yêu Điệp này tha cho nàng dễ như vậy? thật kỳ quái.
Ý thức Nghệ Nhàn còn chưa thanh tỉnh, thì nghe thấy Yêu Điệp liên tục hét thảm vài tiếng, trong đó còn kèm theo tiếng sấm ầm ầm, đánh đến tai nàng ong ong, di chứng ý thức hải bị lắc lư còn chưa tan, lại nghe thấy âm thanh này, Nghệ Nhàn khó chịu mở mắt ra.
Liền thấy Yêu Điệp mới thoát khỏi đầu nàng đang bay lên bay xuống né lôi trên trời, lần này không phải do ý thức hải của nàng biến thành, mà là lôi thật sự, thiên lôi dường như nhận ra Yêu Điệp không rõ lai lịch, cho nên phong tỏa mục tiêu, liên tiếp đánh nó.
Trái lại Tử Hàn đại sư tỷ có Miên Hoa Đường hộ thể, bình tĩnh ở một bên xem cuộc vui, Miên Hoa Đường ở một bên đứng trên vai Tử Hàn đại sư tỷ, chỉ vào Bất Tử Điệp, cáo mượn oai hùm hô, "Yêu Điệp, xem ngươi trốn chỗ nào."
Sắc mặt Tử Hàn âm trầm, tức giận liếc nhìn Nghệ Nhàn, "không có tiền đồ, một cái tiểu yêu điệp đã vây được ngươi rồi?"
Nghệ Nhàn cười khổ, đây không phải bướm bình thường, con yêu điệp này trên người rất cổ quái, trước không nói đến nó xuất hiện ở trong không gian không thể giải thích được, còn chạy trốn tán loạn trong tương lại, chỉ với chiêu thức đó của nó thì chạy qua chạy lại trong không gian là vố đối lắm rồi, huống chi, Nghệ Nhàn kỳ thực cũng không hiểu được ý muốn thực sự của con yêu điệp này.
Cảm thấy người này âm tình bất định, một hồi thì không tha cho các nàng, một hồi lại đổi giọng, đúng là khiến người ta không ngờ được.
Bất Tử Điệp chợt hét thảm một tiếng, hình thể lớn chừng bàn tay hình như bị lôi đánh trúng, nằm trên đất không nhúc nhích, hình như chết rồi.
Nghệ Nhàn thấy thiên lôi còn vờn trên đầu không đi, hồi lâu cũng không đánh xuống, trong lòng cũng không thể xác định Yêu Điệp này còn sống hay đã chết. Cho nên to gan đến gần, đưa ngón tay nhẹ chọt nó một cái, thân thể Yêu Điệp vô cùng mềm mại, cảm xúc đặc biệt giống Miên Hoa Đường khi còn nhỏ, "chết dễ như vậy sao?"
Nàng thu tay về, phát hiện ngón tay dính một ít phấn đỏ, đại khái vì toàn thân Yêu Điệp màu đỏ, cộng thêm máu và phấn có màu giống nhau, Nghệ Nhàn nhất thời không thể xác định mình dính cái gì.
Nàng định lật Bất Tử Điệp lại xem, nào ngờ vừa đưa tay ra, Bất Tử Điệp bị lôi đánh trúng chợt vọt lên, vèo một cái lần nữa chạy vào ý thức hải của nàng.
Lôi trên trời đảo quanh đánh lên đầu Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn không kịp đề phòng, bị lôi đánh nằm xuống đất, phun ra một ngụm máu, nàng dùng ngón tay lau khóe miệng, bực bội nói, "còn dám giả chết!"
Bất Tử Điệp trong đầu bị thương một cánh, lúc vỗ cánh bị nghiêng nửa người, "các ngươi là đám hèn hạ nhất mà ta thấy --"
Còn chưa nói xong, thì thấy một đôi mắt đỏ đi đến trước mặt nó, Bất Tử Điệp hoảng sợ, đôi mắt kia dò xét nó một hồi lâu, lâu đến nỗi Bất Tử Điệp phải chửi ầm lên, "đây là thứ quỷ gì vậy? còn dám xuất hiện trước mặt ta, đám nhân loại hèn hạ, vô sỉ, hạ đẳng, nhỏ mọn --"
Đôi mắt đỏ chớp một cái, âm điệu cực nhanh, "khế ước bản mạng."
Nghệ Nhàn nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ biết đôi mắt cổ quái này luôn xuất hiện khó hiểu, mỗi lần xuất hiện, đều là định vị chuyện ký hợp đồng với huyễn thú của nàng, nếu bỏ qua sự tồn tại của đôi mắt đỏ này, còn có tướng mạo cổ quái kia, thì đôi mắt đỏ này tựa như quản gia khế ước của nàng, chưa bao giờ hại nàng.
Bất Tử Điệp, "???"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.