Chương 44: Chuyện chậu hoa
Lệ Tiêu
14/04/2021
Năm ngày sau, vào lúc sáng sớm.
Tô Ngâm vừa tới cửa điện đã thấy Phùng Thâm đang ở bên trong răn đe một thái giám dưới quyền. Tên thái giám quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên, vâng vâng dạ dạ.
Tô Ngâm lại gần nhìn, thấy đó là Tiểu Lộ Tử chuyên chăm sóc hoa cỏ, kinh ngạc: “Sao thế?”
“Hắn không có mắt! Hoa đang tốt là thế, hắn chăm bốn ngày để chết mất hai chậu, lại còn là mấy chậu đặt gần chỗ Hoàng thượng, chẳng phải muốn chết sao!” Hắn nói xong, đạp Tiểu Lộ Tử một phát cực kỳ tàn nhẫn, cú đạp này không phải chỉ làm ra vẻ, Tiểu Lộ Tử bay sang một bên, lại vội vàng quỳ xuống: “Công công bớt giận!’
Tô Ngâm vội ngăn cản Phùng Thâm, nói: “Được rồi, canh giờ này Hoàng thượng chắc đã dậy, ngươi nhỏ giọng chút.”
Sau đó nàng liếc sang Tiểu Lộ Tử, lại nói: “Ngươi cũng đừng giận hắn, ta thấy Tiểu Lộ Tử không phải kẻ biếng nhác, chưa biết chừng do nhà ấm đưa hoa có vấn đề tới đây thì sao?”
Tiểu Lộ Tử lập tức vái lạy nàng: “Đại cô cô minh giám! Hạ nô thật sự chưa từng dám lười biếng! Cho, cho dù hạ nô dám, thì cũng chẳng dám làm chết hoa bên cạnh thánh thượng được! Như Phùng công công vừa nói, làm thế khác nào tự tìm đường chết!”
Phùng Thâm thấy chướng mắt hắn, nhíu mày dời mắt đi, nhìn sang Tô Ngâm nói: “Ngươi nghĩ vậy sao? Nhà ấm dám chọn hoa không tốt đưa tới cung Càn Thanh, ngại sống quá lâu?”
“Thì cũng chưa chắc do hắn, có rất nhiều nguyên nhân khiến hoa chết.” Tô Ngâm nói xong bèn đi ra trắc điện, ngó chậu hoa đã héo vẫn còn đặt ở cửa đại điện chưa vứt đi. Nàng ngồi xổm xuống tỉ mỉ ngắm nghía, “Mấy cây đều chết thế này có vẻ kỳ lạ, ta thấy nên để ngự y xem qua.”
Phùng Thâm nghe nàng nói vậy, mặt mũi trắng bệch: “Ý ngươi là…”
Tô Ngâm gật đầu: “Hoa chết không phải chuyện lớn, nhưng hoa bên cạnh Hoàng thượng đều chết hết, nhỡ may có người bỏ thứ gì vào đó thì sao?”
Phùng Thâm giật mình, gật đầu với vẻ nghiêm trọng, vội gọi hai tên cấp dưới đáng tin tiến vào, đè thấp giọng nói: “Mau đưa tới chỗ ngự y, bảo ngự y kiểm tra cẩn thận xem có gì lạ không.”
Hai tên thái giám vâng lời, nhanh nhẹn bê mấy chậu hoa đi ra ngoài.
Đúng lúc này, Thẩm Huyền Ninh cũng thay y phục xong, bước ra khỏi tẩm điện, tính lên triều. Y thấy Tô Ngâm và Phùng Thâm đều đứng ở cửa đại điện, phát giác có chuyện xảy ra, bèn hỏi Tô Ngâm: “Sao thế?”
“Mấy cây hoa bên cạnh Hoàng thượng đều chết hết, mới năm ngày đã chết hai cây. Nô tỳ sợ có điều kỳ lạ nên bảo bọn họ bê tới chỗ ngự y kiểm tra.”
“………” Thẩm Huyền Ninh lặng thinh, mặt cứng lại, làm bộ thản nhiên nói, “Chỉ là một gốc hoa mà thôi, chết thì có gì lạ, đừng có sợ bóng sợ gió như thế.”
“Vẫn nên kiểm tra cho yên tâm.” Tô Ngâm vừa nói vừa sửa lại vạt áo cho y, lại nói tiếp, “Nô tỳ sẽ giám sát chuyện này, Hoàng thượng đừng nhọc lòng.”
“……..” Thẩm Huyền Ninh không biết nói gì nữa, cố bình ổn tâm lý, thượng triều như thường lệ.
Trước khi y hạ triều, viện Thái Y đã có kết quả.
Khi nhìn thấy kết quả kiểm tra, ngự y cũng ngây người, ông ta tự mình tới tìm Tô Ngâm, nói với nàng: “Hoa kia… đúng là kỳ lạ, khi thần kiểm tra đất, bên trong không chứa thứ gì không tốt, chỉ là có mùi thuốc.”
Tô Ngâm nhướng mày ngay lập tức, “Đã là mùi thuốc mà còn tốt được?!”
“Đại cô cô đừng sốt ruột.” Ngư y chắp tay thưa, “Đó không phải thuốc độc, mà là thuốc trị phong hàn mấy hôm nay của Hoàng thượng. Lượng thuốc đổ vào quá nhiều khiến đất ứ nước, mùi rất nặng, thần tuyệt không tính sai.”
Tô Ngâm: “…….”
Nàng hơi hiểu chuyện này là thế nào rồi?
Hóa ra mấy hôm nay Thẩm Huyền Ninh hoàn toàn không chịu uống thuốc. Thuốc của y mỗi ngày hai chén, tất cả đều đổ vào chậu hoa, còn không phải “lượng thuốc rất nhiều” sao? Hoa nào mà sống nổi?
Tô Ngâm giận tới mức cười không được mà khóc cũng chẳng xong, cố bình tĩnh mà nói với ngự y: “Được rồi, đa tạ ngài, ta đã hiểu, trước tiên ngài đừng nói chuyện này với ai nhé.”
“Thưa vâng.” Ngự y vái chào rồi cáo từ. Đi được mấy bước, ông ta lại quay lại, “À này, Đại cô cô…”
“Sao ạ?” Tô Ngâm khom người, “Ngài cứ nói.”
“Lão thần muốn hỏi một chút…” Trên khuôn mặt già nua của ngự y hiện vẻ chần chờ, “Gần đây có phải thần đã làm gì sai khiến Hoàng thượng mất lòng tin không?”
“…….. À, không đâu.” Tô Ngâm mỉm cười với ông, “Tuyệt đối không có chuyện như vậy, ngài cứ yên tâm về đi. Chuyện này lòng ta biết rõ, chỉ không tiện nói cho ngài hay.”
Nàng nói vậy, ngự y đương nhiên ngại không dám hỏi tiếp, dù vẫn thấy thấp thỏm cũng chỉ biết cáo từ.
Tô Ngâm hít sâu một hơi quay vào trong điện, nhìn về phía ngự án của Thẩm Huyền Ninh với vẻ xem thường.
Tức quá! Nàng cứ ngỡ gần đây y không thích uống thuốc chẳng qua là oán giận ngoài miệng, ai ngờ y lại dám giả vờ!
Nàng hiểu y không muốn uống thuốc suy cho cùng là vì gần đây trong lòng phiền muộn, nhưng mà lén đổ thuốc đi… Chuyện này không phải chỉ có tụi con nít mới làm sao?
Tô Ngâm xanh mặt ngồi trong điện hờn dỗi, vẫy tay gọi năm sáu cung nữ gần đó: “Đi lấy mấy xấp vải bông màu trắng tới đây cho ta, đắp kín lên mặt đất tất cả chậu hoa trong điện, đắp thật kín!”
Mấy cung nữ thấy mệnh lệnh này rất kỳ lạ, nhưng thấy sắc mặt nàng không tốt, chỉ dám nghe theo. Vì thế hai khắc sau, khi Thẩm Huyền Ninh hạ triều quay về điện, bỗng thấy trong điện… không hiểu sao lại mang bầu không khí tang tóc.
Y tỉ mỉ quan sát xung quanh, à, là vì mỗi chậu hoa đều phủ vải trắng.
Tiểu Lộ Tử đang đứng tưới nước ở một chậu hoa cách đó không xa, cũng không lật tấm vải trắng kia lên. Nước trong vắt xuyên qua tấm vải trắng đi xuống không lưu lại vết tích gì, nhưng nếu là một loại nước khác có màu, vậy thì khó mà nói được.
Thẩm Huyền Ninh bất chợt thấy chột dạ, đi tới hỏi Tiểu Lộ Tử: “Sao lại phủ vải trắng lên thế?”
“Hoàng thượng.” Tiểu Lộ Tử dập đầu một cái, “Đây là mệnh lệnh của Đại cô cô, hạ nô cũng không hiểu.”
“……..” Thẩm Huyền Ninh càng chột dạ hơn, cười gượng một tiếng, hỏi hắn, “Đại cô cô đâu?”
Tiểu Lộ Tử đáp: “Đang sắp xếp sách bên trong.”
Thẩm Huyền Ninh gật đầu, đáy lòng tràn đầy bất an, đi vào nội điện.
Tô Ngâm đúng là đang đứng trước kệ sách sắp xếp lại. Vì nàng ôm một bụng tức nên khóe mắt liếc thấy y vào cũng làm như không biết. Y khẽ ho một tiếng, nàng đáp lại y bằng một tiếng hừ.
Chút hy vọng cuối cùng trong lòng y tan biến, hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện.
“…….Tô Ngâm.” Y đi về phía nàng, nàng vẫn mặc kệ, bực bội nhét từng bản tấu chương lên kệ.
Y nắm lấy bả vai nàng từ đằng sau, thì thầm bên tai nàng: “Đừng giận mà, trẫm sai rồi.”
“Hừ!” Nàng hất tay y ra, xoay người trợn mắt nhìn, “Chuyện này lát nữa nô tỳ sẽ báo cho Thái hậu biết!”
Nói xong, nàng lại xoay người tiếp tục sắp xếp tấu chương, Thẩm Huyền Ninh vội ôm lấy nàng: “Tô Ngâm Tô Ngâm Tô Ngâm, trẫm sai rồi, trẫm thật sự sai rồi! Gần đây lòng trẫm buồn bực, hễ uống thuốc vào là lại thấy phiền lòng hơn nên mới…” Y dừng một chút, sau đó lại nói, “Trẫm tuyệt đối không phải cố ý lừa nàng đâu, lần nào cũng kiếm cớ đuổi nàng ra là sợ nàng lo lắng. Hơn nữa nàng xem, thật ra chỉ là chút bệnh vặt ấy mà!”
Vừa dứt lời, y bỗng nhiên thấy bàn tay ôm nàng bị thứ gì đó nóng bỏng rớt xuống.
Thẩm Huyền Ninh ngẩn ra, nhìn xuống mới thấy đó là nước mắt của nàng.
“…… Đừng khóc đừng khóc, sao thế?” Y nhìn nàng khóc mà chẳng biết làm sao, cầm lấy bả vai nàng, xoay mạnh người nàng lại.
Tô Ngâm lau nước mắt đi, vẫn chưa nguôi cơn tức: “Hoàng thượng cảm thấy nô tỳ ngu ngốc nên mới lừa nô tỳ đúng không?”
“Trẫm…” Thẩm Huyền Ninh không dám tùy tiện trả lời, cẩn thận quan sát nàng.
“Trong một năm tự chấp chính, mỗi ngày ngài ngủ được mấy canh giờ!” Nước mắt Tô Ngâm lại lã chã rơi, bị nàng căm giận lau đi, “Không ngủ trưa, cũng hiếm khi dùng bữa đúng giờ!”
“Bây giờ thì hay rồi, bị bệnh cũng không chịu uống thuốc……” Nàng đột nhiên cắn môi, ngước mắt nhìn y, cầm váy quỳ xuống.
“Này nàng…” Thẩm Huyền Ninh toan đỡ nàng dậy nhưng Tô Ngâm không chịu, bởi vì lời tiếp theo nàng định nói có chút bất kính: “Hoàng thượng đừng quên, tiên đế mới hơn ba mươi đã ra đi, Thái hậu và mấy Thái phi còn trẻ như thế đều phải thủ tiết. Nếu ngài không trân trọng cơ thể của mình, sau này…”
Thẩm Huyền Ninh bịt miệng nàng lại: “Được rồi.”
Y thở dài thườn thượt, khom người xuống ôm lấy nàng; “Tuyệt đối không có lần sau, trẫm sẽ không để nàng phải thủ tiết đâu.”
Người trong lòng yên tĩnh một lát mới khẽ hừ một tiếng.
Nhưng tiếng hừ này không mang theo sự giận dữ trước đó mà đượm mấy phần hờn dỗi, y nghe được khẽ cười: “Là trẫm không đúng, sau này mấy chuyện ăn uống tĩnh dưỡng đều nghe nàng hết.”
“Dạ.” Tô Ngâm rầu rĩ đáp. Lúc này không cần y đỡ nàng cũng tự đứng dậy, sau đó lại vùi người vào trong lòng y.
Y yên lặng ôm nàng, cuối cùng nàng thấy hơi xấu hổ mà giãy ra, y nới lỏng tay để nàng thoát ra.
“Nô tỳ đi pha trà…..” Nàng lại đối đãi với y như bình thường, kính cẩn hành lễ rồi lui ra sau.
Y giữ chặt nàng, áy náy nói: “Trẫm đã làm nàng giận, nàng cứ ngồi đi, để trẫm đi pha trà cho nàng.”
Tô Ngâm ngước mắt nhìn y, cũng không khách sáo với y mà thoải mái đi về phía chiếc ghế bên cạnh ngự án ngồi xuống.
Một lúc lâu sau, Thẩm Huyền Ninh tự mình bưng trà tới cho nàng, là trà Minh Tiền Long Tĩnh mới nhập vào cung cách đây không lâu.
Tô Ngâm bê chén trà lên cẩn thận cảm nhận, y cũng ngồi xuống, nói với nàng: “Sở Tễ mang binh xuất chinh rồi.”
Tô Ngâm ngẩn ra: “Đến Tây Tạng?”
Thẩm Huyền Ninh gật đầu: “Trẫm bảo khanh ấy dẫn Thị Lang bộ Binh Cố Mặc Bạch theo, xem như quân sư.”
“Sao lại để hắn làm quân sư?” Tô Ngâm ngẫm thấy không đúng, nhíu mày, chợt thấy Thẩm Huyền Ninh nặng nề thở dài.
Y bảo Cố Mặc Bạch cùng đi, là vì Hồ Kiêu biết gần đây Cố Mặc Bạch thường xuyên ra vào cung Càn Thanh để bàn bạc công việc nhưng lại không nói giúp ông ta, nên đã xúi giục nhiều triều thần dâng tấu thêu dệt tội danh cho hắn, muốn bức Thẩm Huyền Ninh trị tội hắn, Thẩm Huyền Ninh đành phái hắn ra ngoài lánh nạn.
Y đường đường là một vị Hoàng đế, ấy thế mà vì muốn bảo vệ thần tử trung thành với mình mà phải yêu cầu người ta tránh đi.
Người đồng thời gặp họa còn có Thượng thư bộ Binh Chu Chí Minh, rõ ràng Hồ Kiêu đã vận dụng không ít mối quan hệ, ngay cả chuyện con cháu nhà người ta bất hiếu ra sao cũng moi ra được.
Trong triều quả thật bị Hồ Kiêu làm rối tung rối mù.
Y thật sự không muốn nhịn nhà họ Hồ thêm nữa, sớm muộn gì y cũng sẽ cho bọn họ chết không chỗ chôn.
Tô Ngâm vừa tới cửa điện đã thấy Phùng Thâm đang ở bên trong răn đe một thái giám dưới quyền. Tên thái giám quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên, vâng vâng dạ dạ.
Tô Ngâm lại gần nhìn, thấy đó là Tiểu Lộ Tử chuyên chăm sóc hoa cỏ, kinh ngạc: “Sao thế?”
“Hắn không có mắt! Hoa đang tốt là thế, hắn chăm bốn ngày để chết mất hai chậu, lại còn là mấy chậu đặt gần chỗ Hoàng thượng, chẳng phải muốn chết sao!” Hắn nói xong, đạp Tiểu Lộ Tử một phát cực kỳ tàn nhẫn, cú đạp này không phải chỉ làm ra vẻ, Tiểu Lộ Tử bay sang một bên, lại vội vàng quỳ xuống: “Công công bớt giận!’
Tô Ngâm vội ngăn cản Phùng Thâm, nói: “Được rồi, canh giờ này Hoàng thượng chắc đã dậy, ngươi nhỏ giọng chút.”
Sau đó nàng liếc sang Tiểu Lộ Tử, lại nói: “Ngươi cũng đừng giận hắn, ta thấy Tiểu Lộ Tử không phải kẻ biếng nhác, chưa biết chừng do nhà ấm đưa hoa có vấn đề tới đây thì sao?”
Tiểu Lộ Tử lập tức vái lạy nàng: “Đại cô cô minh giám! Hạ nô thật sự chưa từng dám lười biếng! Cho, cho dù hạ nô dám, thì cũng chẳng dám làm chết hoa bên cạnh thánh thượng được! Như Phùng công công vừa nói, làm thế khác nào tự tìm đường chết!”
Phùng Thâm thấy chướng mắt hắn, nhíu mày dời mắt đi, nhìn sang Tô Ngâm nói: “Ngươi nghĩ vậy sao? Nhà ấm dám chọn hoa không tốt đưa tới cung Càn Thanh, ngại sống quá lâu?”
“Thì cũng chưa chắc do hắn, có rất nhiều nguyên nhân khiến hoa chết.” Tô Ngâm nói xong bèn đi ra trắc điện, ngó chậu hoa đã héo vẫn còn đặt ở cửa đại điện chưa vứt đi. Nàng ngồi xổm xuống tỉ mỉ ngắm nghía, “Mấy cây đều chết thế này có vẻ kỳ lạ, ta thấy nên để ngự y xem qua.”
Phùng Thâm nghe nàng nói vậy, mặt mũi trắng bệch: “Ý ngươi là…”
Tô Ngâm gật đầu: “Hoa chết không phải chuyện lớn, nhưng hoa bên cạnh Hoàng thượng đều chết hết, nhỡ may có người bỏ thứ gì vào đó thì sao?”
Phùng Thâm giật mình, gật đầu với vẻ nghiêm trọng, vội gọi hai tên cấp dưới đáng tin tiến vào, đè thấp giọng nói: “Mau đưa tới chỗ ngự y, bảo ngự y kiểm tra cẩn thận xem có gì lạ không.”
Hai tên thái giám vâng lời, nhanh nhẹn bê mấy chậu hoa đi ra ngoài.
Đúng lúc này, Thẩm Huyền Ninh cũng thay y phục xong, bước ra khỏi tẩm điện, tính lên triều. Y thấy Tô Ngâm và Phùng Thâm đều đứng ở cửa đại điện, phát giác có chuyện xảy ra, bèn hỏi Tô Ngâm: “Sao thế?”
“Mấy cây hoa bên cạnh Hoàng thượng đều chết hết, mới năm ngày đã chết hai cây. Nô tỳ sợ có điều kỳ lạ nên bảo bọn họ bê tới chỗ ngự y kiểm tra.”
“………” Thẩm Huyền Ninh lặng thinh, mặt cứng lại, làm bộ thản nhiên nói, “Chỉ là một gốc hoa mà thôi, chết thì có gì lạ, đừng có sợ bóng sợ gió như thế.”
“Vẫn nên kiểm tra cho yên tâm.” Tô Ngâm vừa nói vừa sửa lại vạt áo cho y, lại nói tiếp, “Nô tỳ sẽ giám sát chuyện này, Hoàng thượng đừng nhọc lòng.”
“……..” Thẩm Huyền Ninh không biết nói gì nữa, cố bình ổn tâm lý, thượng triều như thường lệ.
Trước khi y hạ triều, viện Thái Y đã có kết quả.
Khi nhìn thấy kết quả kiểm tra, ngự y cũng ngây người, ông ta tự mình tới tìm Tô Ngâm, nói với nàng: “Hoa kia… đúng là kỳ lạ, khi thần kiểm tra đất, bên trong không chứa thứ gì không tốt, chỉ là có mùi thuốc.”
Tô Ngâm nhướng mày ngay lập tức, “Đã là mùi thuốc mà còn tốt được?!”
“Đại cô cô đừng sốt ruột.” Ngư y chắp tay thưa, “Đó không phải thuốc độc, mà là thuốc trị phong hàn mấy hôm nay của Hoàng thượng. Lượng thuốc đổ vào quá nhiều khiến đất ứ nước, mùi rất nặng, thần tuyệt không tính sai.”
Tô Ngâm: “…….”
Nàng hơi hiểu chuyện này là thế nào rồi?
Hóa ra mấy hôm nay Thẩm Huyền Ninh hoàn toàn không chịu uống thuốc. Thuốc của y mỗi ngày hai chén, tất cả đều đổ vào chậu hoa, còn không phải “lượng thuốc rất nhiều” sao? Hoa nào mà sống nổi?
Tô Ngâm giận tới mức cười không được mà khóc cũng chẳng xong, cố bình tĩnh mà nói với ngự y: “Được rồi, đa tạ ngài, ta đã hiểu, trước tiên ngài đừng nói chuyện này với ai nhé.”
“Thưa vâng.” Ngự y vái chào rồi cáo từ. Đi được mấy bước, ông ta lại quay lại, “À này, Đại cô cô…”
“Sao ạ?” Tô Ngâm khom người, “Ngài cứ nói.”
“Lão thần muốn hỏi một chút…” Trên khuôn mặt già nua của ngự y hiện vẻ chần chờ, “Gần đây có phải thần đã làm gì sai khiến Hoàng thượng mất lòng tin không?”
“…….. À, không đâu.” Tô Ngâm mỉm cười với ông, “Tuyệt đối không có chuyện như vậy, ngài cứ yên tâm về đi. Chuyện này lòng ta biết rõ, chỉ không tiện nói cho ngài hay.”
Nàng nói vậy, ngự y đương nhiên ngại không dám hỏi tiếp, dù vẫn thấy thấp thỏm cũng chỉ biết cáo từ.
Tô Ngâm hít sâu một hơi quay vào trong điện, nhìn về phía ngự án của Thẩm Huyền Ninh với vẻ xem thường.
Tức quá! Nàng cứ ngỡ gần đây y không thích uống thuốc chẳng qua là oán giận ngoài miệng, ai ngờ y lại dám giả vờ!
Nàng hiểu y không muốn uống thuốc suy cho cùng là vì gần đây trong lòng phiền muộn, nhưng mà lén đổ thuốc đi… Chuyện này không phải chỉ có tụi con nít mới làm sao?
Tô Ngâm xanh mặt ngồi trong điện hờn dỗi, vẫy tay gọi năm sáu cung nữ gần đó: “Đi lấy mấy xấp vải bông màu trắng tới đây cho ta, đắp kín lên mặt đất tất cả chậu hoa trong điện, đắp thật kín!”
Mấy cung nữ thấy mệnh lệnh này rất kỳ lạ, nhưng thấy sắc mặt nàng không tốt, chỉ dám nghe theo. Vì thế hai khắc sau, khi Thẩm Huyền Ninh hạ triều quay về điện, bỗng thấy trong điện… không hiểu sao lại mang bầu không khí tang tóc.
Y tỉ mỉ quan sát xung quanh, à, là vì mỗi chậu hoa đều phủ vải trắng.
Tiểu Lộ Tử đang đứng tưới nước ở một chậu hoa cách đó không xa, cũng không lật tấm vải trắng kia lên. Nước trong vắt xuyên qua tấm vải trắng đi xuống không lưu lại vết tích gì, nhưng nếu là một loại nước khác có màu, vậy thì khó mà nói được.
Thẩm Huyền Ninh bất chợt thấy chột dạ, đi tới hỏi Tiểu Lộ Tử: “Sao lại phủ vải trắng lên thế?”
“Hoàng thượng.” Tiểu Lộ Tử dập đầu một cái, “Đây là mệnh lệnh của Đại cô cô, hạ nô cũng không hiểu.”
“……..” Thẩm Huyền Ninh càng chột dạ hơn, cười gượng một tiếng, hỏi hắn, “Đại cô cô đâu?”
Tiểu Lộ Tử đáp: “Đang sắp xếp sách bên trong.”
Thẩm Huyền Ninh gật đầu, đáy lòng tràn đầy bất an, đi vào nội điện.
Tô Ngâm đúng là đang đứng trước kệ sách sắp xếp lại. Vì nàng ôm một bụng tức nên khóe mắt liếc thấy y vào cũng làm như không biết. Y khẽ ho một tiếng, nàng đáp lại y bằng một tiếng hừ.
Chút hy vọng cuối cùng trong lòng y tan biến, hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện.
“…….Tô Ngâm.” Y đi về phía nàng, nàng vẫn mặc kệ, bực bội nhét từng bản tấu chương lên kệ.
Y nắm lấy bả vai nàng từ đằng sau, thì thầm bên tai nàng: “Đừng giận mà, trẫm sai rồi.”
“Hừ!” Nàng hất tay y ra, xoay người trợn mắt nhìn, “Chuyện này lát nữa nô tỳ sẽ báo cho Thái hậu biết!”
Nói xong, nàng lại xoay người tiếp tục sắp xếp tấu chương, Thẩm Huyền Ninh vội ôm lấy nàng: “Tô Ngâm Tô Ngâm Tô Ngâm, trẫm sai rồi, trẫm thật sự sai rồi! Gần đây lòng trẫm buồn bực, hễ uống thuốc vào là lại thấy phiền lòng hơn nên mới…” Y dừng một chút, sau đó lại nói, “Trẫm tuyệt đối không phải cố ý lừa nàng đâu, lần nào cũng kiếm cớ đuổi nàng ra là sợ nàng lo lắng. Hơn nữa nàng xem, thật ra chỉ là chút bệnh vặt ấy mà!”
Vừa dứt lời, y bỗng nhiên thấy bàn tay ôm nàng bị thứ gì đó nóng bỏng rớt xuống.
Thẩm Huyền Ninh ngẩn ra, nhìn xuống mới thấy đó là nước mắt của nàng.
“…… Đừng khóc đừng khóc, sao thế?” Y nhìn nàng khóc mà chẳng biết làm sao, cầm lấy bả vai nàng, xoay mạnh người nàng lại.
Tô Ngâm lau nước mắt đi, vẫn chưa nguôi cơn tức: “Hoàng thượng cảm thấy nô tỳ ngu ngốc nên mới lừa nô tỳ đúng không?”
“Trẫm…” Thẩm Huyền Ninh không dám tùy tiện trả lời, cẩn thận quan sát nàng.
“Trong một năm tự chấp chính, mỗi ngày ngài ngủ được mấy canh giờ!” Nước mắt Tô Ngâm lại lã chã rơi, bị nàng căm giận lau đi, “Không ngủ trưa, cũng hiếm khi dùng bữa đúng giờ!”
“Bây giờ thì hay rồi, bị bệnh cũng không chịu uống thuốc……” Nàng đột nhiên cắn môi, ngước mắt nhìn y, cầm váy quỳ xuống.
“Này nàng…” Thẩm Huyền Ninh toan đỡ nàng dậy nhưng Tô Ngâm không chịu, bởi vì lời tiếp theo nàng định nói có chút bất kính: “Hoàng thượng đừng quên, tiên đế mới hơn ba mươi đã ra đi, Thái hậu và mấy Thái phi còn trẻ như thế đều phải thủ tiết. Nếu ngài không trân trọng cơ thể của mình, sau này…”
Thẩm Huyền Ninh bịt miệng nàng lại: “Được rồi.”
Y thở dài thườn thượt, khom người xuống ôm lấy nàng; “Tuyệt đối không có lần sau, trẫm sẽ không để nàng phải thủ tiết đâu.”
Người trong lòng yên tĩnh một lát mới khẽ hừ một tiếng.
Nhưng tiếng hừ này không mang theo sự giận dữ trước đó mà đượm mấy phần hờn dỗi, y nghe được khẽ cười: “Là trẫm không đúng, sau này mấy chuyện ăn uống tĩnh dưỡng đều nghe nàng hết.”
“Dạ.” Tô Ngâm rầu rĩ đáp. Lúc này không cần y đỡ nàng cũng tự đứng dậy, sau đó lại vùi người vào trong lòng y.
Y yên lặng ôm nàng, cuối cùng nàng thấy hơi xấu hổ mà giãy ra, y nới lỏng tay để nàng thoát ra.
“Nô tỳ đi pha trà…..” Nàng lại đối đãi với y như bình thường, kính cẩn hành lễ rồi lui ra sau.
Y giữ chặt nàng, áy náy nói: “Trẫm đã làm nàng giận, nàng cứ ngồi đi, để trẫm đi pha trà cho nàng.”
Tô Ngâm ngước mắt nhìn y, cũng không khách sáo với y mà thoải mái đi về phía chiếc ghế bên cạnh ngự án ngồi xuống.
Một lúc lâu sau, Thẩm Huyền Ninh tự mình bưng trà tới cho nàng, là trà Minh Tiền Long Tĩnh mới nhập vào cung cách đây không lâu.
Tô Ngâm bê chén trà lên cẩn thận cảm nhận, y cũng ngồi xuống, nói với nàng: “Sở Tễ mang binh xuất chinh rồi.”
Tô Ngâm ngẩn ra: “Đến Tây Tạng?”
Thẩm Huyền Ninh gật đầu: “Trẫm bảo khanh ấy dẫn Thị Lang bộ Binh Cố Mặc Bạch theo, xem như quân sư.”
“Sao lại để hắn làm quân sư?” Tô Ngâm ngẫm thấy không đúng, nhíu mày, chợt thấy Thẩm Huyền Ninh nặng nề thở dài.
Y bảo Cố Mặc Bạch cùng đi, là vì Hồ Kiêu biết gần đây Cố Mặc Bạch thường xuyên ra vào cung Càn Thanh để bàn bạc công việc nhưng lại không nói giúp ông ta, nên đã xúi giục nhiều triều thần dâng tấu thêu dệt tội danh cho hắn, muốn bức Thẩm Huyền Ninh trị tội hắn, Thẩm Huyền Ninh đành phái hắn ra ngoài lánh nạn.
Y đường đường là một vị Hoàng đế, ấy thế mà vì muốn bảo vệ thần tử trung thành với mình mà phải yêu cầu người ta tránh đi.
Người đồng thời gặp họa còn có Thượng thư bộ Binh Chu Chí Minh, rõ ràng Hồ Kiêu đã vận dụng không ít mối quan hệ, ngay cả chuyện con cháu nhà người ta bất hiếu ra sao cũng moi ra được.
Trong triều quả thật bị Hồ Kiêu làm rối tung rối mù.
Y thật sự không muốn nhịn nhà họ Hồ thêm nữa, sớm muộn gì y cũng sẽ cho bọn họ chết không chỗ chôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.