Chương 27: Muốn cưới nàng
Lệ Tiêu
14/04/2021
Trời mỗi lúc một nóng, vết thương của Tô Ngâm đã khá lên nhiều, gần đây trừ lúc đứng hay ngồi lâu thấy khó chịu thì hầu như đã không còn gì đáng ngại. Nhưng tạm thời nàng vẫn không thể ra khỏi cửa vì người ngoài vẫn tưởng nàng đang còn ở phòng giặt.
Thẩm Huyền Ninh vẫn để Điền Yến Di chăm sóc nàng. Nhưng gần đây, tâm trạng của Điền Yến Di không tốt, mắt cứ đỏ hoe.
Hôm này cũng thế. Tô Ngâm nghe tiếng mở cửa, quay đầu nhìn ra thì thấy hốc mắt cô bé đỏ lên như mực vẽ hoa đào.
Tô Ngâm vội vàng kéo cô bé ngồi xuống: “Bọn họ lại bắt nạt muội à?”
“Mắt chó coi thường người!” Điền Yến Di oán hận mắng.
Tô Ngâm nắm chặt tay cô bé: “Đừng nóng, là ta liên lụy muội.”
“Không phải thế đâu ạ.” Điền Yến Di lớn tiếng, nhìn Tô Ngâm nói, “Chuyện ta đang làm bây giờ là do Hoàng thượng ra lệnh, không phải do tỷ tỷ liên lụy ta. Ta chỉ ngứa mắt ả Dư Linh Lan kia thôi! Ả nói gì với Lê tiểu thư thì trong lòng ả rõ nhất. Giờ tỷ tỷ bị phạt thế này rất đúng ý ả đấy!”
Lê tiểu thư?
Tô Ngâm không khỏi nhíu mày, vội vàng gặng hỏi. Nhưng Điền Yến Di đang nóng giận, nhất thời không nhận ra Tô Ngâm đang hỏi mình, vẫn tiếp tục mắng chửi Dư Linh Lan: “Hoàng thượng đón tỷ tỷ về, rõ là không đành lòng để tỷ tỷ chịu khổ ở phòng giặt. Ấy thế mà ả thì ngược lại, suốt ngày nói tỷ tỷ “có quay lại cũng không dám gặp ai”, chỉ ước tỷ tỷ bị nhốt ở đây cả đời. Hai hôm trước, Phùng công công mới vừa nói một câu cung Càn Thanh không thể không có nữ quan chưởng sự, có thể sẽ chọn những người ở vị trí cao thì ả đã vội vã xông tới trước mặt Phùng công công để tự tiến cử mình!”
“Phần lớn cung nữ đều mong tỷ tỷ sẽ quay lại chưởng sự, vậy mà ả lại hận tỷ tỷ không chết ở đây ngay đêm nay!”
“Loại người này nếu có quyền thế thì còn ngang ngược tới mức nào? Nếu để ả nắm quyền thật thì chẳng phải ngày nào ả cũng nói xấu tỷ tỷ trước mặt Hoàng thượng sao!”
Điền Yến Di hầm hừ, Tô Ngâm yên lặng lắng nghe. Đương nhiên nàng thấy không vui khi nghe được những chuyện này, nhưng Dư Linh Lan không đáng để nàng tức giận.
Vị trí nữ quan chưởng sự cung Càn Thanh dù sao cũng không thể để Dư Linh Lan ngồi lên, chuyện này nàng hiểu rõ.
Vì thế, đợi Điền Yến Di mắng đã miệng, nàng lại gặng hỏi thêm: “Chuyện Lê tiểu thư là sao?”
“……..” Điền Yến Di khựng lại, chợt nhận ra vừa rồi hình như đã quên mất Tô Ngâm đang hỏi mình.
Cô bé vội kể lại thật tỉ mỉ, nói Dư Linh Lan hay tới chỗ Lê tiểu thư, có khi ở đó mãi mới chịu về. Nhưng khi đó mọi người không nghĩ gì nhiều, mãi đến khi Lê tiểu thư xin sắc phong cho Tô Ngâm và Tô Ngâm bị phạt thì cô bé mới cảm thấy quyết định này có liên quan tới Dư Linh Lan.
“Nếu không tại sao Lê tiểu thư chưa gặp tỷ tỷ được mấy lần, chỉ vì mấy lời đồn đại trong cung mà lại mở miệng nói thế?” Điền Yến Di hoài nghi.
Hơn nữa, Điền Yến Di còn kể thêm một chi tiết. Cô bé nói, sau khi Tô Ngâm bị phạt, có lần Dư Linh Lan còn cay nghiệt chửi Tô Ngâm là đồ không biết điều.
Nguyên văn lời ả là: “Thật không ngờ nàng lại như vậy, uổng công ta nói tốt về nàng trước mặt Lê tiểu thư. Ai ngờ khi vận may tới, nàng lại không chịu nhận lấy!”
Còn “nói tốt” gì thì Tô Ngâm có thể đoán được sơ sơ.
“Chuyện này muội đừng làm rộn đấy.” Nàng dặn Điền Yến Di.
Điền Yến Di trừ cãi cọ với Dư Linh Lan thì cũng không biết làm gì hơn, nhưng Tô Ngâm có thể gánh vác chuyện này.
Sóng gió lần này xảy ra một phần cũng do lỗi của nàng, nàng biết bây giờ nàng được như vậy là do số nàng may mắn, nếu Hoàng thượng và Thái hậu muốn phạt nặng thì nàng cũng đành chịu.
Nhưng đó là một lẽ, còn nếu có người đứng sau giở trò thì lại là lẽ khác. Nàng tự nhận mình sai, nhưng không có nghĩa là nàng cảm thấy người dựng lên chuyện này là đúng.
—
Tại cung Càn Thanh.
Mấy hôm trước, Thẩm Huyền Ninh đã nói chuyện lập Hoàng hậu cho thầy nghe. Vì tình cảm thầy trò sâu nặng,y cũng không muốn giấu giếm mà nói rõ ý định của mình cho ông nghe.
Sau khi Thang Thuật Nhân nghe xong đã ngây người rất lâu, sau đó nhíu chặt mày hỏi y: “Hoàng thượng ngài… nói thật sao?”
Thẩm Huyền Ninh nặng nề gật đầu: “Trẫm tính rồi, năm nay lệnh ái mười lăm tuổi, trễ nhất là đến năm nàng hăm lăm trẫm sẽ để nàng đi. Trong kinh thành cũng có không ít nhà không nỡ gả con gái đi mà giữ trong nhà tới tuổi ấy, đến lúc đó trẫm sẽ phong nàng làm cáo mệnh phu nhân, để nàng vẻ vang tái giá.”
Thang Thuật Nhân nghe xong, trầm mặc hồi lâu, sau đó chỉ nói một câu: “Thần chắc chắn sẽ dốc toàn lực giúp đỡ Hoàng thượng diệt trừ nhà họ Hồ.”
Ngược lại, Thẩm Huyền Ninh thấy ông bình tĩnh như vậy có phần bất ngờ. Y biết Thang thị là cô con gái rượu được ông nuông chiều từ tấm bé, nếu nói Thang Thuật Nhân không thương nàng thì y không tin.
Thang Thuật Nhân đúng là rất thương con gái. Nhưng ông tiếp nhận tin này bình tĩnh như thế cũng là vì ông thương con mình.
Việc Hoàng đế tuyển phi lập hậu từ gia đình quan lại vốn chỉ là một giao dịch chính trị. Thông qua việc đưa con gái vào cung, bọn họ sẽ giúp y củng cố địa vị, còn y sẽ trao cho bọn họ quan to lộc hậu, quả là trao đổi công bằng.
Vậy nên, ngay từ khi bắt đầu, cô gái vào cung để đổi lấy vinh quang cho người nhà không nợ Hoàng đế, mà Hoàng đế cũng không nợ bọn họ. Chẳng mấy ai nghĩ con gái mình vào cung sau này sẽ được Hoàng đế cưng chiều nâng niu cả, họ đã sớm hiểu cảnh phòng không gối chiếc là chuyện khó tránh khỏi.
Kể ra thì, bọn họ cũng hy vọng con gái mình có thể chiếm được lòng vua, nhưng nếu không thì chẳng lẽ không vào cung sao? Tóm lại là vẫn phải vào.
Bây giờ, Hoàng đế nguyện ý phong Hậu theo lệ thường, trao quan to lộc hậu theo lệ thường, lại nguyện ý sau khi nắm được mọi quyền hành sẽ cho nàng kết hôn với người khác, vậy cớ sao không thuận theo chứ? Còn chuyện Hoàng hậu kia là thực chất hay chỉ trên danh nghĩa nào có quan trọng như thế.
Thang Thuật Nhân bèn đồng ý chuyện này, nhưng sau đó Thẩm Huyền Ninh vẫn vời Thang thị vào gặp riêng.
Y muốn Thang thị hiểu rõ chuyện này, hơn nữa cũng muốn biết tính tình Thang thị ra sao vì y chẳng để tâm gì đến nàng trong quá trình tuyển phi trước đây cả. Thang thị hình như cũng không xuất sắc mấy, y cũng không nhớ diện mạo nàng trông thế nào.
Bây giờ gặp mới thấy Thang thị có một khuôn mặt rất lạnh lùng, đầu mày cuối mắt đều mang vẻ cao ngạo không ai sánh được.
Thang thị hành lễ, y mời Thang thị ngồi xuống, sau đó liền nói thẳng chuyện y muốn lập nàng làm Hoàng hậu.
Bất ngờ là, Thang thị nghe vậy bất chợt hoảng hốt, khuôn mặt đang cao ngạo tràn đầy vẻ sợ hãi, nàng không chút do dự quỳ xuống đất lạy: “Hoàng thượng……..”
Thẩm Huyền Ninh ngớ người: “Sao thế?”
“Thần, thần nữ…” Thang thị sững người ra đó một lúc lâu mới cắn răng nói một câu, “Thần nữ không muốn làm Hoàng hậu, xin Hoàng thượng hãy chọn giai ngẫu khác!”
Nàng không muốn làm Hoàng hậu, thậm chí còn chẳng có ý định gả chồng. Trong lòng nàng cất giấu một suy nghĩ kỳ quái mà nàng không dám tâm sự với người nhà, càng không dám nói cho Hoàng đế hay.
Nàng nguyện ý vào hậu cung cũng vì suy nghĩ này. Nàng nghĩ, nếu làm một phi tần phòng không gối chiếc cả đời, vĩnh viễn không được gặp Hoàng đế thì tốt biết bao. Ngay cả biện pháp để không được sủng ái sau khi vào cung nàng cũng đã nghĩ ra, trong cung muốn được sủng mới khó chứ để tránh sủng chẳng phải rất dễ sao?
Nhưng không ngờ Hoàng thượng lại nói muốn phong nàng làm Hoàng hậu. Thang thị vừa khiếp sợ lại vừa nghi hoặc, nàng suy đi tính lại, thấy mình giấu tài rất giỏi, Hoàng thượng đâu thể nào coi trọng nàng.
Không khí trong cung Càn Thanh nhất thời ngưng đọng, Thẩm Huyền Ninh ngẫm nghĩ rồi nói cho Thang thị nghe suy tính của mình.
Sau khi nói xong, y nói: “Trẫm không biết tại sao nàng không muốn làm Hoàng hậu, nhưng nếu vì nàng đã có người trong lòng, trẫm sẽ không ép nàng.”
Mùi vị yêu một người mà không thể có được, y đã từng nếm trải.
Nhưng Thang thị lập tức lắc đầu: “Không có.” Sau đó nàng ngẩng đầu lên, thở phào rồi bật cười, “Nếu là thế thì thần nữ sẽ làm Hoàng hậu.”
“?” Thẩm Huyền Ninh chẳng hiểu gì, đánh giá Thang thị một chút, “Rốt cuộc nàng nghĩ sao, trẫm hình như không hiểu lắm.”
“………. Thần nữ không nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy như thế rất tốt.” Thang thị vội khom người bái lạy, “Tạ Hoàng thượng, thần nữ về nhà đợi chỉ ạ.”
Thẩm Huyền Ninh: “………”
Y vì chuyện này mà ngơ ngác cả buổi, Thang thị cáo lui đã lâu mà y vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Y nghĩ kiểu gì cũng không hiểu chuyện này là sao. Cô nàng này đầu óc sao mà kỳ lạ thế?
Y bảo nàng làm Hoàng hậu, nàng nói nàng không muốn. Y nói không phải làm Hoàng hậu thật sự, phải để nàng ấm ức phòng không gối chiếc mười năm thì nàng lại vui muốn nổ trời?
Rốt cuộc nàng có hiểu y đang nói gì không?
Nhất thời, y hoài nghi có phải Thang thị hiểu sai ý y hay không, nhưng khi cẩn thận ngẫm lại, y thấy mình đã nói rất rõ ràng cơ mà. Thang Thuật Nhân là bậc đại nho đương thời, Thang thị đương nhiên không thể học hành không tới nơi tới chốn, làm gì tệ đến mức nghe chút chuyện như thế mà không hiểu.
Rốt cuộc ý nàng là sao?
Thẩm Huyền Ninh nghĩ mãi mà không hiểu, định gọi Thang thị vào hỏi lại nhưng cuối cùng lại thôi. Vừa rồi thật ra y đã hỏi qua song nàng chỉ trả lời chiếu lệ, giờ y có hỏi nữa cũng vô dụng.
Nàng có nỗi niềm riêng, vậy tùy nàng. Ai mà chẳng có bí mật của mình? Chẳng phải giờ đây ngày nào y cũng bị giam hãm trong tình cảm với Tô Ngâm không cách nào khống chế được hay sao?
Dù Thang thị có bí mật gì thì cũng không thể gây ra sóng to gió lớn trong hậu cung được.
—
Thẩm Huyền Ninh vừa nghĩ vừa đi khỏi cung Càn Thanh, tiến vào tiểu viện quen thuộc.
Tô Ngâm đang uống trà trong phòng, vừa nghe tiếng gọi “Tô Ngâm!” từ đằng xa đã biết y lại tới.
Nàng vội bỏ chén trà xuống, ra ngoài đón y. Y vừa thấy nàng liền cười: “Hôm nay nàng sao rồi?”
“Không khác hôm qua là mấy.” Nàng cười đáp. Y vừa đi vào vừa nói: “Ngày nào nàng cũng nói thế.”
“Là vì ngày nào cũng rất ổn mà.” Nàng dứt lời bèn đi tới kệ trà lựa lá trà pha cho y, y nằm nhoài ra giường nàng: “Hôm nay trẫm không uống trà, chỗ nàng có bột hạnh nhân hoặc bột mè không? Pha cho trẫm một chén.”
“?” Tô Ngâm tò mò quay đầu lại hỏi, “Sao đột nhiên hôm nay Hoàng thượng lại muốn uống mấy thứ này?”
“Trẫm vừa mới làm được một chuyện lớn, tâm trạng rất tốt.” Y nói xong bèn chống tay ngồi dậy, “Bảo bọn họ mang ít điểm tâm lên, chọn món nàng thích ăn là được, chúng ta ăn chung.”
Tô Ngâm cười tươi rói, gật đầu: “Dạ, để nô tỳ ra ngoài bảo họ một tiếng.”
Vì thế nàng liền đi ra cửa, bảo tên thái giám đang chờ bên ngoài là nàng muốn ăn bánh đậu vàng, bánh đậu cuốn và đậu phộng rang, sau đó tới sương phòng bê hai chén nước hạnh nhân vào nhà.
Nàng để nước hạnh nhân lên chiếc bàn cạnh giường, sau đó kéo cái tú đôn lại gần ngồi xuống. Thẩm Huyền Ninh vẫn ngồi trên giường, bê nước hạnh nhân lên uống một ngụm khiến quanh miệng dính một vòng bọt trắng.
Tô Ngâm vội tìm khăn đưa cho y rồi hỏi: “Chuyện gì khiến tâm trạng Hoàng thượng tốt đến thế?”
Y lau miệng, vui sướng cười rộ, nhìn nàng bình tĩnh nói: “Trẫm không ép nàng gả cho trẫm. Nhưng bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày trẫm đều chuẩn bị để cưới nàng.”
Thẩm Huyền Ninh vẫn để Điền Yến Di chăm sóc nàng. Nhưng gần đây, tâm trạng của Điền Yến Di không tốt, mắt cứ đỏ hoe.
Hôm này cũng thế. Tô Ngâm nghe tiếng mở cửa, quay đầu nhìn ra thì thấy hốc mắt cô bé đỏ lên như mực vẽ hoa đào.
Tô Ngâm vội vàng kéo cô bé ngồi xuống: “Bọn họ lại bắt nạt muội à?”
“Mắt chó coi thường người!” Điền Yến Di oán hận mắng.
Tô Ngâm nắm chặt tay cô bé: “Đừng nóng, là ta liên lụy muội.”
“Không phải thế đâu ạ.” Điền Yến Di lớn tiếng, nhìn Tô Ngâm nói, “Chuyện ta đang làm bây giờ là do Hoàng thượng ra lệnh, không phải do tỷ tỷ liên lụy ta. Ta chỉ ngứa mắt ả Dư Linh Lan kia thôi! Ả nói gì với Lê tiểu thư thì trong lòng ả rõ nhất. Giờ tỷ tỷ bị phạt thế này rất đúng ý ả đấy!”
Lê tiểu thư?
Tô Ngâm không khỏi nhíu mày, vội vàng gặng hỏi. Nhưng Điền Yến Di đang nóng giận, nhất thời không nhận ra Tô Ngâm đang hỏi mình, vẫn tiếp tục mắng chửi Dư Linh Lan: “Hoàng thượng đón tỷ tỷ về, rõ là không đành lòng để tỷ tỷ chịu khổ ở phòng giặt. Ấy thế mà ả thì ngược lại, suốt ngày nói tỷ tỷ “có quay lại cũng không dám gặp ai”, chỉ ước tỷ tỷ bị nhốt ở đây cả đời. Hai hôm trước, Phùng công công mới vừa nói một câu cung Càn Thanh không thể không có nữ quan chưởng sự, có thể sẽ chọn những người ở vị trí cao thì ả đã vội vã xông tới trước mặt Phùng công công để tự tiến cử mình!”
“Phần lớn cung nữ đều mong tỷ tỷ sẽ quay lại chưởng sự, vậy mà ả lại hận tỷ tỷ không chết ở đây ngay đêm nay!”
“Loại người này nếu có quyền thế thì còn ngang ngược tới mức nào? Nếu để ả nắm quyền thật thì chẳng phải ngày nào ả cũng nói xấu tỷ tỷ trước mặt Hoàng thượng sao!”
Điền Yến Di hầm hừ, Tô Ngâm yên lặng lắng nghe. Đương nhiên nàng thấy không vui khi nghe được những chuyện này, nhưng Dư Linh Lan không đáng để nàng tức giận.
Vị trí nữ quan chưởng sự cung Càn Thanh dù sao cũng không thể để Dư Linh Lan ngồi lên, chuyện này nàng hiểu rõ.
Vì thế, đợi Điền Yến Di mắng đã miệng, nàng lại gặng hỏi thêm: “Chuyện Lê tiểu thư là sao?”
“……..” Điền Yến Di khựng lại, chợt nhận ra vừa rồi hình như đã quên mất Tô Ngâm đang hỏi mình.
Cô bé vội kể lại thật tỉ mỉ, nói Dư Linh Lan hay tới chỗ Lê tiểu thư, có khi ở đó mãi mới chịu về. Nhưng khi đó mọi người không nghĩ gì nhiều, mãi đến khi Lê tiểu thư xin sắc phong cho Tô Ngâm và Tô Ngâm bị phạt thì cô bé mới cảm thấy quyết định này có liên quan tới Dư Linh Lan.
“Nếu không tại sao Lê tiểu thư chưa gặp tỷ tỷ được mấy lần, chỉ vì mấy lời đồn đại trong cung mà lại mở miệng nói thế?” Điền Yến Di hoài nghi.
Hơn nữa, Điền Yến Di còn kể thêm một chi tiết. Cô bé nói, sau khi Tô Ngâm bị phạt, có lần Dư Linh Lan còn cay nghiệt chửi Tô Ngâm là đồ không biết điều.
Nguyên văn lời ả là: “Thật không ngờ nàng lại như vậy, uổng công ta nói tốt về nàng trước mặt Lê tiểu thư. Ai ngờ khi vận may tới, nàng lại không chịu nhận lấy!”
Còn “nói tốt” gì thì Tô Ngâm có thể đoán được sơ sơ.
“Chuyện này muội đừng làm rộn đấy.” Nàng dặn Điền Yến Di.
Điền Yến Di trừ cãi cọ với Dư Linh Lan thì cũng không biết làm gì hơn, nhưng Tô Ngâm có thể gánh vác chuyện này.
Sóng gió lần này xảy ra một phần cũng do lỗi của nàng, nàng biết bây giờ nàng được như vậy là do số nàng may mắn, nếu Hoàng thượng và Thái hậu muốn phạt nặng thì nàng cũng đành chịu.
Nhưng đó là một lẽ, còn nếu có người đứng sau giở trò thì lại là lẽ khác. Nàng tự nhận mình sai, nhưng không có nghĩa là nàng cảm thấy người dựng lên chuyện này là đúng.
—
Tại cung Càn Thanh.
Mấy hôm trước, Thẩm Huyền Ninh đã nói chuyện lập Hoàng hậu cho thầy nghe. Vì tình cảm thầy trò sâu nặng,y cũng không muốn giấu giếm mà nói rõ ý định của mình cho ông nghe.
Sau khi Thang Thuật Nhân nghe xong đã ngây người rất lâu, sau đó nhíu chặt mày hỏi y: “Hoàng thượng ngài… nói thật sao?”
Thẩm Huyền Ninh nặng nề gật đầu: “Trẫm tính rồi, năm nay lệnh ái mười lăm tuổi, trễ nhất là đến năm nàng hăm lăm trẫm sẽ để nàng đi. Trong kinh thành cũng có không ít nhà không nỡ gả con gái đi mà giữ trong nhà tới tuổi ấy, đến lúc đó trẫm sẽ phong nàng làm cáo mệnh phu nhân, để nàng vẻ vang tái giá.”
Thang Thuật Nhân nghe xong, trầm mặc hồi lâu, sau đó chỉ nói một câu: “Thần chắc chắn sẽ dốc toàn lực giúp đỡ Hoàng thượng diệt trừ nhà họ Hồ.”
Ngược lại, Thẩm Huyền Ninh thấy ông bình tĩnh như vậy có phần bất ngờ. Y biết Thang thị là cô con gái rượu được ông nuông chiều từ tấm bé, nếu nói Thang Thuật Nhân không thương nàng thì y không tin.
Thang Thuật Nhân đúng là rất thương con gái. Nhưng ông tiếp nhận tin này bình tĩnh như thế cũng là vì ông thương con mình.
Việc Hoàng đế tuyển phi lập hậu từ gia đình quan lại vốn chỉ là một giao dịch chính trị. Thông qua việc đưa con gái vào cung, bọn họ sẽ giúp y củng cố địa vị, còn y sẽ trao cho bọn họ quan to lộc hậu, quả là trao đổi công bằng.
Vậy nên, ngay từ khi bắt đầu, cô gái vào cung để đổi lấy vinh quang cho người nhà không nợ Hoàng đế, mà Hoàng đế cũng không nợ bọn họ. Chẳng mấy ai nghĩ con gái mình vào cung sau này sẽ được Hoàng đế cưng chiều nâng niu cả, họ đã sớm hiểu cảnh phòng không gối chiếc là chuyện khó tránh khỏi.
Kể ra thì, bọn họ cũng hy vọng con gái mình có thể chiếm được lòng vua, nhưng nếu không thì chẳng lẽ không vào cung sao? Tóm lại là vẫn phải vào.
Bây giờ, Hoàng đế nguyện ý phong Hậu theo lệ thường, trao quan to lộc hậu theo lệ thường, lại nguyện ý sau khi nắm được mọi quyền hành sẽ cho nàng kết hôn với người khác, vậy cớ sao không thuận theo chứ? Còn chuyện Hoàng hậu kia là thực chất hay chỉ trên danh nghĩa nào có quan trọng như thế.
Thang Thuật Nhân bèn đồng ý chuyện này, nhưng sau đó Thẩm Huyền Ninh vẫn vời Thang thị vào gặp riêng.
Y muốn Thang thị hiểu rõ chuyện này, hơn nữa cũng muốn biết tính tình Thang thị ra sao vì y chẳng để tâm gì đến nàng trong quá trình tuyển phi trước đây cả. Thang thị hình như cũng không xuất sắc mấy, y cũng không nhớ diện mạo nàng trông thế nào.
Bây giờ gặp mới thấy Thang thị có một khuôn mặt rất lạnh lùng, đầu mày cuối mắt đều mang vẻ cao ngạo không ai sánh được.
Thang thị hành lễ, y mời Thang thị ngồi xuống, sau đó liền nói thẳng chuyện y muốn lập nàng làm Hoàng hậu.
Bất ngờ là, Thang thị nghe vậy bất chợt hoảng hốt, khuôn mặt đang cao ngạo tràn đầy vẻ sợ hãi, nàng không chút do dự quỳ xuống đất lạy: “Hoàng thượng……..”
Thẩm Huyền Ninh ngớ người: “Sao thế?”
“Thần, thần nữ…” Thang thị sững người ra đó một lúc lâu mới cắn răng nói một câu, “Thần nữ không muốn làm Hoàng hậu, xin Hoàng thượng hãy chọn giai ngẫu khác!”
Nàng không muốn làm Hoàng hậu, thậm chí còn chẳng có ý định gả chồng. Trong lòng nàng cất giấu một suy nghĩ kỳ quái mà nàng không dám tâm sự với người nhà, càng không dám nói cho Hoàng đế hay.
Nàng nguyện ý vào hậu cung cũng vì suy nghĩ này. Nàng nghĩ, nếu làm một phi tần phòng không gối chiếc cả đời, vĩnh viễn không được gặp Hoàng đế thì tốt biết bao. Ngay cả biện pháp để không được sủng ái sau khi vào cung nàng cũng đã nghĩ ra, trong cung muốn được sủng mới khó chứ để tránh sủng chẳng phải rất dễ sao?
Nhưng không ngờ Hoàng thượng lại nói muốn phong nàng làm Hoàng hậu. Thang thị vừa khiếp sợ lại vừa nghi hoặc, nàng suy đi tính lại, thấy mình giấu tài rất giỏi, Hoàng thượng đâu thể nào coi trọng nàng.
Không khí trong cung Càn Thanh nhất thời ngưng đọng, Thẩm Huyền Ninh ngẫm nghĩ rồi nói cho Thang thị nghe suy tính của mình.
Sau khi nói xong, y nói: “Trẫm không biết tại sao nàng không muốn làm Hoàng hậu, nhưng nếu vì nàng đã có người trong lòng, trẫm sẽ không ép nàng.”
Mùi vị yêu một người mà không thể có được, y đã từng nếm trải.
Nhưng Thang thị lập tức lắc đầu: “Không có.” Sau đó nàng ngẩng đầu lên, thở phào rồi bật cười, “Nếu là thế thì thần nữ sẽ làm Hoàng hậu.”
“?” Thẩm Huyền Ninh chẳng hiểu gì, đánh giá Thang thị một chút, “Rốt cuộc nàng nghĩ sao, trẫm hình như không hiểu lắm.”
“………. Thần nữ không nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy như thế rất tốt.” Thang thị vội khom người bái lạy, “Tạ Hoàng thượng, thần nữ về nhà đợi chỉ ạ.”
Thẩm Huyền Ninh: “………”
Y vì chuyện này mà ngơ ngác cả buổi, Thang thị cáo lui đã lâu mà y vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Y nghĩ kiểu gì cũng không hiểu chuyện này là sao. Cô nàng này đầu óc sao mà kỳ lạ thế?
Y bảo nàng làm Hoàng hậu, nàng nói nàng không muốn. Y nói không phải làm Hoàng hậu thật sự, phải để nàng ấm ức phòng không gối chiếc mười năm thì nàng lại vui muốn nổ trời?
Rốt cuộc nàng có hiểu y đang nói gì không?
Nhất thời, y hoài nghi có phải Thang thị hiểu sai ý y hay không, nhưng khi cẩn thận ngẫm lại, y thấy mình đã nói rất rõ ràng cơ mà. Thang Thuật Nhân là bậc đại nho đương thời, Thang thị đương nhiên không thể học hành không tới nơi tới chốn, làm gì tệ đến mức nghe chút chuyện như thế mà không hiểu.
Rốt cuộc ý nàng là sao?
Thẩm Huyền Ninh nghĩ mãi mà không hiểu, định gọi Thang thị vào hỏi lại nhưng cuối cùng lại thôi. Vừa rồi thật ra y đã hỏi qua song nàng chỉ trả lời chiếu lệ, giờ y có hỏi nữa cũng vô dụng.
Nàng có nỗi niềm riêng, vậy tùy nàng. Ai mà chẳng có bí mật của mình? Chẳng phải giờ đây ngày nào y cũng bị giam hãm trong tình cảm với Tô Ngâm không cách nào khống chế được hay sao?
Dù Thang thị có bí mật gì thì cũng không thể gây ra sóng to gió lớn trong hậu cung được.
—
Thẩm Huyền Ninh vừa nghĩ vừa đi khỏi cung Càn Thanh, tiến vào tiểu viện quen thuộc.
Tô Ngâm đang uống trà trong phòng, vừa nghe tiếng gọi “Tô Ngâm!” từ đằng xa đã biết y lại tới.
Nàng vội bỏ chén trà xuống, ra ngoài đón y. Y vừa thấy nàng liền cười: “Hôm nay nàng sao rồi?”
“Không khác hôm qua là mấy.” Nàng cười đáp. Y vừa đi vào vừa nói: “Ngày nào nàng cũng nói thế.”
“Là vì ngày nào cũng rất ổn mà.” Nàng dứt lời bèn đi tới kệ trà lựa lá trà pha cho y, y nằm nhoài ra giường nàng: “Hôm nay trẫm không uống trà, chỗ nàng có bột hạnh nhân hoặc bột mè không? Pha cho trẫm một chén.”
“?” Tô Ngâm tò mò quay đầu lại hỏi, “Sao đột nhiên hôm nay Hoàng thượng lại muốn uống mấy thứ này?”
“Trẫm vừa mới làm được một chuyện lớn, tâm trạng rất tốt.” Y nói xong bèn chống tay ngồi dậy, “Bảo bọn họ mang ít điểm tâm lên, chọn món nàng thích ăn là được, chúng ta ăn chung.”
Tô Ngâm cười tươi rói, gật đầu: “Dạ, để nô tỳ ra ngoài bảo họ một tiếng.”
Vì thế nàng liền đi ra cửa, bảo tên thái giám đang chờ bên ngoài là nàng muốn ăn bánh đậu vàng, bánh đậu cuốn và đậu phộng rang, sau đó tới sương phòng bê hai chén nước hạnh nhân vào nhà.
Nàng để nước hạnh nhân lên chiếc bàn cạnh giường, sau đó kéo cái tú đôn lại gần ngồi xuống. Thẩm Huyền Ninh vẫn ngồi trên giường, bê nước hạnh nhân lên uống một ngụm khiến quanh miệng dính một vòng bọt trắng.
Tô Ngâm vội tìm khăn đưa cho y rồi hỏi: “Chuyện gì khiến tâm trạng Hoàng thượng tốt đến thế?”
Y lau miệng, vui sướng cười rộ, nhìn nàng bình tĩnh nói: “Trẫm không ép nàng gả cho trẫm. Nhưng bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày trẫm đều chuẩn bị để cưới nàng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.