Chương 11: Phiền toái
Bạc Mộ Nhan
11/09/2024
Trưởng Tôn Hi hoàn toàn ngủ không được.
Thì ra, cái gọi là "Bởi vì Thái Tử Phi nhớ biểu muội, mới gọi qua đó làm bạn" trước đây, căn bản chính là một lời nói dối! Kỳ thật là Thái Tử Phi bị rắn cắn, không lên được kiệu hoa, cho nên kêu nguyên chủ qua tạm thời thế thân.
Đây......, mới là sự thật chân tướng.
Chính là mặc dù nguyên chủ đã từng gả thay, cũng không đáng để tự sát.
Chẳng lẽ nói, nguyên chủ bị Thái Tử điện hạ chiếm trong sạch? Nữ tử cổ đại tự sát vì mất đi trong sạch, thật ra cũng có thể lý giải được. Nghĩ đến đây, lại nghĩ đến bộ dáng vân đạm phong khinh của Chiêu Hoài Thái Tử, cũng quá dối trá đi? Không khỏi rùng mình.
Không, không đúng.
Nếu nói như vậy, ban nãy Thái Tử nhìn thấy mình cho dù có thể làm bộ bình tĩnh, vậy cũng không nên để mình ở lại đó. Chẳng lẽ hắn không lo lắng Sở vương đùa giỡn mình, nhục nhã nữ nhân hắn từng dùng qua? Cho dù hắn không để bụng một thiên kim gặp nạn, nhưng người hắn đã dùng, cũng không thể chịu đựng lại bị Sở vương cho mang đội nón xanh đi chứ.
Hơn nữa, lúc các nữ quan tiến cung, khẳng định là cần cẩn thận kiểm tra thân thể. Tuy rằng không phải tú nữ chuyên hầu hạ hoàng đế, nhưng cấm cung nghiêm ngặt, quyết không có khả năng để nữ tử không trong sạch tiến cung.
Suy nghĩ lại đi vào ngõ cụt.
Nếu không nữa thì, nguyên chủ thay thế Thái Tử Phi vào tân phòng, nhìn thấy nhân vật Thái Tử thanh tuấn, thân phận tôn quý, lại qua một lần giả làm Thái Tử Phi thành nghiện, cho nên không cam lòng? Vì vậy luẩn quẩn trong lòng rồi thắt cổ? Đáng tiếc......, mình chỉ chiếm cứ thân thể này, không chiếm cứ được ký ức của nguyên chủ, thật sự không thể nào biết được.
Trưởng Tôn Hi một đêm trằn trọc khó ngủ.
Thái Tử Phi lại ngủ cả đêm thoải mái không mộng mị. Ngày kế tỉnh lại, mặt mày tinh thần sáng láng, phân phó nói: "Chi Hương, đi tìm hai bộ xiêm y kiểu dáng tương đồng, ta còn muốn như trước kia nữa, ta muốn trang điểm giống Linh Tê."
Chi Hương cong môi cười, "Chỉ cần Thái Tử Phi và biểu tiểu thư ở bên nhau, thì cái gì cũng giống nhau."
Trưởng Tôn Hi nhận được nàng, đúng là cung nữ hôm qua chà lau váy áo cho Thái Tử Phi, ăn mặc đều cực thể diện, như là thị nữ tâm phúc của Thái Tử Phi. Nàng gọi mình biểu tiểu thư, xem ra hẳn là nha đầu công chúa phủ hồi môn lại đây.
Nghĩ đến nàng cũng rất quen thuộc với nữ chủ, không tiện nhiều lời, chỉ mỉm cười không nói.
Thái Tử Phi tóc tai rối tung, xuống giường.
Một đám cung nữ lục tục tiến vào, mang bồn, đổ nước, lấy xà bông thơm, bới tóc lên, hỗ trợ xắn tay áo, còn có thử độ ấm của nước. Trưởng Tôn Hi đại khái nhẩm nhẩm, chỉ là một việc dậy sớm rửa mặt, phải đến năm, sáu người hầu hạ. Bởi vì lo lắng lời nói việc làm lộ vẻ khiếp sợ, không giống một thiên kim đại tiểu thư sống trong nhung lụa, nên phải chiếu theo tư thế của Thái Tử Phi, tận lực thả lỏng thân thể, tùy ý để các cung nhân hầu hạ.
Chi Hương thực mau chọn y phục trở về, cho hai cung nữ mang, đi lên cười hỏi: "Thái Tử Phi và biểu tiểu thư nhìn một cái, có thích không? Không thích hợp nô tỳ lại đi đổi."
"Được rồi." Thái Tử Phi gật đầu, chỉ một bộ trong đó, "Linh Tê, muội mặc bộ này." Áo bông màu xanh nhạt, váy thạch lựu hồng rải hoa dệt chỉ vàng, phối với đai lưng màu nguyệt bạch, là một bộ xiêm y rất tươi sáng xinh đẹp, làm cho người nhìn trước mắt sáng ngời.
Trưởng Tôn Hi tự nhiên sẽ không có bất luận ý kiến nào, mỉm cười gật đầu, "Ừm, khá tốt."
Thái Tử Phi thì mặc cái áo bông màu vàng tối, váy màu đỏ rải hoa dệt chỉ vàng, phối với đai lưng thêu hoa quỳ chìm, kiểu dáng giống nàng như đúc, nhưng màu sắc khác nhau. Thậm chí ngay cả búi tóc của hai người, cũng phân phó nói: "Đều búi kiểu dao đài vọng tiên đi."
Chẳng qua búi tóc vọng tiên của Trưởng Tôn Hi nhỏ hơn một ít, trâm vàng trên đầu cũng ít hơn một ít, Thái Tử Phi dùng trâm phượng ba đuôi bằng vàng ròng hiển lộ thân phận, nghĩ đến nếu không phải ngại tôn ti thân phận, liền phải toàn bộ giống nhau.
Trưởng Tôn Hi soi soi trước gương, "Cứ như song sinh ấy."
"Muội không vui à?" Thái Tử Phi nhìn qua, nhéo nhéo mặt nàng, hừ nói: "Là ai trước kia luôn quấn lấy ta muốn mặc giống ta? Hôm nay vì muốn dỗ muội cao hứng, ta mới mặc như vậy, muội còn nói thế nữa hả!"
Ngữ khí nàng nhẹ nhàng, thanh thoát, lại mang theo vài phần thân mật khăng khít cùng hờn dỗi.
Trưởng Tôn Hi lại không thả lỏng không nổi.
Thái Tử Phi và nguyên chủ hẳn đã có quan hệ tốt từ trước, còn mình không cảm giác gì nổi. Những chuyện hồi nhỏ nàng nhớ lại, nghĩ chắc cũng là sự thật, ---- nói chung cũng không thể làm trò nói dối trước mặt biểu muội. Chỉ là, nguyên chủ đã từng gả thay Thái Tử Phi đó! Đến tột cùng là đến bước nào đây ta? Là đã bái đường, hay là đã nhập động phòng?
Loại việc này, Thái Tử Phi thật sự đều không ngại chút nào sao? Thái Tử chính là trượng phu của nàng đó.
Nếu nói tránh, thì trước mắt Thái Tử Phi cảm thấy nguyên chủ là đang hỗ trợ, thật sự không ngại chuyện biểu muội gả thay lúc nguy cấp, nhưng cũng khó bảo toàn ngày nào đó nàng nghe lời tiểu nhân gièm pha, thay đổi suy nghĩ, lại khó chịu với biểu muội.
Thậm chí, có khả năng còn có khác bí mật.
Tỷ như Thái Tử coi trọng sắc đẹp của nguyên chủ, tính toán giữ nguyên chủ lại làm thị thiếp thì sao? Hoặc là, nguyên chủ thấy Thái Tử tuấn tú lại động tâm, nhân cơ hội câu dẫn Thái Tử thì sao? Bằng không, đang êm đẹp nguyên chủ tự sát làm cái gì? Thái Tử Phi khả năng không biết bí ẩn, nhưng cũng có khả năng lén phát hiện, lại ẩn nhẫn không phát.
Trước mắt nàng đối với mình nhìn như thân mật, thật sự khó nói, có mưu đồ khác hay không.
Trước khi mọi chân tướng đều rõ ràng, thì hết thảy đều có khả năng.
Trưởng Tôn Hi không khỏi cân nhắc trong lòng.
"Ngẩn người làm gì a?" Thái Tử Phi đẩy đẩy nàng, cười nói: "Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài uống canh tai mèo, ta còn cho người làm bánh tơ vàng nữa đó." Cười đến mi mắt cong cong, như trăng non vừa nhú, "Ngày thường Thái Tử điện hạ không thích ăn mấy món này, bây giờ muội đến rồi, ta vừa lúc ăn hết mấy món muốn ăn."
Trưởng Tôn Hi mỉm cười, giữ tay nàng đang nắm cánh tay mình cùng đi ra ngoài.
Ăn sáng xong, Thái Tử Phi lại muốn dạo phòng ấm sau hoa viên, "Mấy ngày hôm trước hoa phượng tiên vừa nở."
Trưởng Tôn Hi cười nói: "Đẹp nha."
Chỉ mong sau khi đi dạo trở về, lòng nhiệt tình này của nàng có thể vơi bớt phần nào, tìm một cơ hội, mình liền cáo từ về lại Tư Nhạc Tư. Bất quá......, nghiêm túc mà nói, bản thân mình cũng không muốn về Tư Nhạc Tư. Sau khi trở về, Sở vương bên kia khẳng định như hổ rình mồi, nhưng ở Đông Cung, lại có Thái Tử Phi là địch hay bạn cũng khó phân biệt.
---- thật là thế khó xử.
"Hôm qua muội rơi xuống nước, chúng ta không đi đình giữa hồ nữa." Tâm tình Thái Tử Phi thoạt nhìn rất tốt, nàng không cho cung nhân nâng tay, cũng không cho quá thân cận với nàng, kéo biểu muội chậm rãi đi tới trên đường nhỏ, "Phòng ấm ở ngay phía trước, không xa đâu, là sau khi ta thành thân đã cho người làm, tuy rằng không có nhiều chủng loại hoa như ở phủ công chúa trước kia, bất quá cũng có không ít."
Nàng nói vô cùng khiêm tốn.
Chờ sau khi tới rồi, Trưởng Tôn Hi quét mắt nhìn lại, một cảnh tượng muôn hồng nghìn tía nhìn không thấy điểm cuối.
Thế mà Thái Tử Phi lại nói phòng ấm này không lớn bằng ở phủ trưởng công chúa? Có thể thấy được phủ trưởng công chúa bên kia, quy mô còn lớn hơn nữa, như vậy phủ Phần Quốc trưởng công chúa khẳng định không nhỏ. Chẳng lẽ, Phần Quốc trưởng công chúa là là chị em ruột của hoàng đế? Hơn nữa còn là con vợ cả? Bằng không lời trong lời ngoài của Thái Tử Phi, sao có thể kiêu ngạo tự tin như vậy? Ngay cả Sở vương đều không để vào mắt.
"Làm đường hoa quá tốn công." Thái Tử Phi cười nói: "Thân thể muội còn chưa tốt lắm, lát nữa lại lăn lộn vào những thứ lao lực đó." Chỉ chỉ một bụi hoa phượng tiên cách đó không xa, "Chúng ta tới nhuộm móng tay đi? Hai ta đều nhuộm màu giống nhau."
"Được." Trưởng Tôn Hi thất thần, mỉm cười đáp.
"Đi đi." Tính Thái Tử Phi hình như có chút nôn nóng, tiến lên ngắt mấy đóa hoa phượng tiên màu đỏ rực, bọc trong vạt áo, quay đầu lại hô: "Linh Tê, muội mau tới đây."
Trưởng Tôn Hi cũng đi qua, khom lưng ngắt một đóa hoa phượng tiên.
Hoa phượng tiên kiều nộn mềm mại, kinh diễm như máu, nếu không cẩn thận nóp nát, sẽ bị nhuộm trên ngón tay một lớp phấn, phân thành hai màu trắng hồng rõ ràng trên tay. Không biết sao, nhìn chất lỏng màu máu uốn lượn không ngừng, trong lòng bỗng không thoải mái, cảm giác như có một loại điềm xấu.
---- tựa hồ có chuyện gì không tốt sắp xảy ra.
Cách đó không xa, một tiểu cung nữ bước chân vội vàng đi tới, nói nhỏ bên tai Chi Hương vài câu gì đó. Sắc mặt Chi Hương khẽ biến, nhanh chóng đi đến bên người Thái Tử Phi, đưa sát lỗ tai nói nhỏ, "Thái Tử điện hạ......, bên kia......"
Trưởng Tôn Hi nghe loáng thoáng không rõ lắm.
Nụ cười trên mặt Thái Tử Phi đột nhiên cứng đờ, buông tay đứng lên, hoa phượng tiên trên váy rơi rụng đầy đất. Mày liễu nàng hơi chau, tức giận nói: "Không dứt có phải hay không? Hôm qua tới, hôm nay lại tới, xem bản thân nàng là người của Đông Cung hay gì!"
Đây là nói ai? Trưởng Tôn Hi khó hiểu nhìn nàng.
"Linh Tê." Thái Tử Phi đột nhiên kéo tay nàng, "Muội và ta cùng nhau qua đó." Gợi khóe miệng lên cười lạnh, "Đi xem, vị Phó Tư Nhạc tài hoa hơn người, tiếng tăm vang dội khắp hậu cung, lại nhiều lần cầu kiến Thái Tử điện hạ, rốt cuộc là muốn cái gì?!"
Phó Trinh lại đi tìm Chiêu Hoài Thái Tử?
Trong lòng Trưởng Tôn Hi kinh ngạc, không kịp cân nhắc tỉ mỉ, đã bị kéo nghiêng ngả lảo đảo rời đi.
Toàn bộ Đông Cung, trước sau được tạo từ ba tổ cung điện tạo thành, khoảng cách từ đầu tới cuối, thật sự không tính gần. Còn Thái Tử Phi nổi giận đùng đùng, không dùng kiệu. Trưởng Tôn Hi hôm qua mới rơi xuống nước, hơn nữa thân thể nguyên chủ có chút mảnh mai, bị nàng lôi kéo bước nhanh đi một đoạn, không khỏi thở hổn hển.
Vừa thở dốc, vừa nhìn về phía Thái Tử phi mặt đầy phẫn nộ bên cạnh, nhìn biểu tình trên mặt, cũng không phải người có tâm cơ. Nàng như vậy......, phải chăng mình có thể yên tâm một ít hay không? Nhưng bất luận như thế nào, đều không thể cứ nổi giận đùng đùng như vậy đi gặp Thái Tử.
Mình không có tự tin ngút trời như Thái Tử Phi như vậy đâu, đừng nói chọc tức Thái Tử, cho dù chọc giận Phó Trinh, cũng sẽ không có chỗ tốt. Cho nên nắm lấy tay nàng dừng lại, "Biểu tỷ, có lẽ Phó Tư Nhạc là có việc hồi bẩm." Uyển chuyển khuyên nhủ: "Vẫn còn chưa biết là chuyện gì, tỷ trước đừng nổi nóng, miễn cho Thái Tử điện hạ khó chịu."
Chi Hương ở bên cạnh phụ họa, "Đúng vậy."
"Các ngươi bớt nói chuyện dùm nàng đi!" Thái Tử Phi dùng sức hất tay biểu muội, cắn cắn môi, mắng nói: "Người nào a? Trai đơn gái chiếc, vậy mà cũng không biết nên tị hiềm!"
Tuy rằng bực bội, nhưng cuối cùng cũng nương bậc thang dừng bước chân.
Trưởng Tôn Hi ôn nhu nói: "Bớt giận trước đã." Sau đó nâng tay lên, ném cho Chi Hương một ánh mắt, "Tay bị nước hoa phượng tiên làm dơ, ngươi đi mang chậu nước rửa tay lại đây." Chờ Thái Tử Phi bớt nóng, lại đi tiếp.
"À à, lập tức đi ngay." Chi Hương vội vàng đáp.
Thái Tử Phi ngồi ở ghế đá bên cạnh, vẫn căm giận, trào phúng nói: "Hừ, các yêu tinh trong phủ không ngừng nghỉ, bên ngoài cũng là. Có thể thấy được Thái Tử điện hạ là cái bánh bao thơm ngon, ai cũng muốn cắn một miếng."
Trưởng Tôn Hi muốn nói một câu, Phó Tư Nhạc hẳn không phải loại người như vậy, nhưng lại không nói.
Mình làm sao biết Phó Trinh là người như thế nào? Huống hồ cho dù nàng thật sự trong sạch, mình nói như vậy, Thái Tử Phi khẳng định cũng sẽ tức giận. Cho nên cân nhắc một hồi, sửa lời nói: "Chỉ cần Thái Tử điện hạ đối với biểu tỷ tốt, không phải được rồi sao? Người khác có nghĩ như thế nào, vậy cũng là si tâm vọng tưởng."
Thái Tử Phi nghe xong lời này, giật mình, sắc mặt giận dữ hơi giảm vài phần.
Trưởng Tôn Hi biết ngay mình khuyên đúng rồi.
Nhớ lại tình hình ngày hôm qua, Chiêu Hoài Thái Tử bị mình làm cho bùn đất đầy người, rõ ràng rất là bực bội, nhưng hắn lại chịu đựng không phát tác với mình. Đối với mình hắn đều có thể nhẫn nại, tự nhiên đối với Thái Tử Phi càng thêm ôn hòa khách khí, cho nên nói: "Ngày hôm qua ta thấy Thái Tử điện hạ, tính tình rất tốt."
"Hắn......" Thái Tử Phi không phản đối, "Thái Tử điện hạ rất ôn hòa, cũng dễ nói chuyện."
Trưởng Tôn Hi liền nói, "Sao lại không ổn."
"Muội thì biết cái gì?" Ánh mắt Thái Tử Phi hơi tối, khẩu khí mang ra vài phần tự giễu, "Hắn tuy tốt, nhưng không ổn, hắn không phải vì ta nên mới ôn nhu săn sóc, bất quá là do nhìn mặt mũi nương và Hứa gia thôi."
Trưởng Tôn Hi khuyên nhủ: "Mặc kệ Thái Tử điện hạ vì sao đối tốt với tỷ, chỉ cần không tính kế tỷ, hại tỷ, đó chính là tốt. Nếu là có thể đối xử với tỷ lâu lâu dài dài như thế cả đời, vậy đó càng là phúc khí của tỷ." Phủi phủi váy cho nàng, "Đông Cung này, không biết có bao nhiêu nữ tử muốn cầu phần phúc khí này, còn cầu không đến đấy."
Thái Tử Phi nghe xong, biểu tình thoáng hòa hoãn vài phần.
Trưởng Tôn Hi mới vừa thả lỏng một chút, phía sau liền truyền đến giọng nói nữ tử thanh lệ, "Thỉnh an Thái Tử Phi." Quay đầu nhìn lại, nhanh chóng đứng dậy hành lễ, "Gặp qua Thái Tử điện hạ, Phó Tư Nhạc."
Làm cái gì vậy chứ? Hai vị này còn cùng nhau lại đây? Thái Tử Phi khẳng định càng thêm bực bội.
Người đến phía đối diện, đúng là Chiêu Hoài Thái Tử cùng Phó Trinh.
Thái Tử Phi cắn cắn môi, đứng dậy, trước hành lễ với Chiêu Hoài Thái Tử, "Thái Tử điện hạ." Sau đó nhìn về phía Phó Trinh, lại cười nói: "Thì ra là Phó Tư Nhạc à." Hơi hơi nhướng mày, "Sao vậy? Có phải vội vã muốn đưa Linh Tê trở về không?"
Phó Trinh lắc đầu, "Không phải." Nghiêng đầu liếc nhìn Chiêu Hoài Thái Tử một cái.
Chiêu Hoài Thái Tử vẫy lui cung nhân trước mặt.
Thái Tử Phi vốn dĩ đang áp chế lửa giận tràn ngập trong lòng, thấy thế không khỏi lửa cháy đổ thêm dầu, nhịn không được bực nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi nhìn Thái Tử điện hạ làm cái gì? Ngươi lại không phải người Đông Cung, chẳng lẽ còn muốn......"
"Quỳnh Hoa." Chiêu Hoài Thái Tử đánh gãy lời nàng, sắc mặt hơi ngưng trọng, tựa hồ gặp được cái gì phiền toái, "Phó Tư Nhạc đến đây là đưa tin tức." Ánh mắt lướt qua trên người Trưởng Tôn Hi, ngữ khí hơi trầm xuống, "Có liên quan đến Trưởng Tôn nữ quan."
Quỳnh Hoa? Trưởng Tôn Hi đầu tiên là ngạc nhiên, đây là khuê danh Thái Tử Phi sao? Tiện đà nghe được sự tình có liên quan đến mình, không khỏi giật mình, nhanh chóng nhìn về phía Phó Trinh hỏi: "Có liên quan đến ta?"
Thái Tử Phi cũng ngừng tức giận, hỏi: "Linh Tê bị làm sao?"
Phó Trinh nhíu mày nói: "Sáng sớm hôm nay, một ma ma bên phía Quý phi nương nương tới, nói là muốn tìm người xem khúc phổ." Nàng hô ngập ngừng, "Sau đó......, liền rước Nguyễn nữ quan đi mất."
Trưởng Tôn Hi tức khắc khiếp sợ, thất thanh nói: "Nguyễn Lục Nhi bị đưa đi?!"
Thì ra, cái gọi là "Bởi vì Thái Tử Phi nhớ biểu muội, mới gọi qua đó làm bạn" trước đây, căn bản chính là một lời nói dối! Kỳ thật là Thái Tử Phi bị rắn cắn, không lên được kiệu hoa, cho nên kêu nguyên chủ qua tạm thời thế thân.
Đây......, mới là sự thật chân tướng.
Chính là mặc dù nguyên chủ đã từng gả thay, cũng không đáng để tự sát.
Chẳng lẽ nói, nguyên chủ bị Thái Tử điện hạ chiếm trong sạch? Nữ tử cổ đại tự sát vì mất đi trong sạch, thật ra cũng có thể lý giải được. Nghĩ đến đây, lại nghĩ đến bộ dáng vân đạm phong khinh của Chiêu Hoài Thái Tử, cũng quá dối trá đi? Không khỏi rùng mình.
Không, không đúng.
Nếu nói như vậy, ban nãy Thái Tử nhìn thấy mình cho dù có thể làm bộ bình tĩnh, vậy cũng không nên để mình ở lại đó. Chẳng lẽ hắn không lo lắng Sở vương đùa giỡn mình, nhục nhã nữ nhân hắn từng dùng qua? Cho dù hắn không để bụng một thiên kim gặp nạn, nhưng người hắn đã dùng, cũng không thể chịu đựng lại bị Sở vương cho mang đội nón xanh đi chứ.
Hơn nữa, lúc các nữ quan tiến cung, khẳng định là cần cẩn thận kiểm tra thân thể. Tuy rằng không phải tú nữ chuyên hầu hạ hoàng đế, nhưng cấm cung nghiêm ngặt, quyết không có khả năng để nữ tử không trong sạch tiến cung.
Suy nghĩ lại đi vào ngõ cụt.
Nếu không nữa thì, nguyên chủ thay thế Thái Tử Phi vào tân phòng, nhìn thấy nhân vật Thái Tử thanh tuấn, thân phận tôn quý, lại qua một lần giả làm Thái Tử Phi thành nghiện, cho nên không cam lòng? Vì vậy luẩn quẩn trong lòng rồi thắt cổ? Đáng tiếc......, mình chỉ chiếm cứ thân thể này, không chiếm cứ được ký ức của nguyên chủ, thật sự không thể nào biết được.
Trưởng Tôn Hi một đêm trằn trọc khó ngủ.
Thái Tử Phi lại ngủ cả đêm thoải mái không mộng mị. Ngày kế tỉnh lại, mặt mày tinh thần sáng láng, phân phó nói: "Chi Hương, đi tìm hai bộ xiêm y kiểu dáng tương đồng, ta còn muốn như trước kia nữa, ta muốn trang điểm giống Linh Tê."
Chi Hương cong môi cười, "Chỉ cần Thái Tử Phi và biểu tiểu thư ở bên nhau, thì cái gì cũng giống nhau."
Trưởng Tôn Hi nhận được nàng, đúng là cung nữ hôm qua chà lau váy áo cho Thái Tử Phi, ăn mặc đều cực thể diện, như là thị nữ tâm phúc của Thái Tử Phi. Nàng gọi mình biểu tiểu thư, xem ra hẳn là nha đầu công chúa phủ hồi môn lại đây.
Nghĩ đến nàng cũng rất quen thuộc với nữ chủ, không tiện nhiều lời, chỉ mỉm cười không nói.
Thái Tử Phi tóc tai rối tung, xuống giường.
Một đám cung nữ lục tục tiến vào, mang bồn, đổ nước, lấy xà bông thơm, bới tóc lên, hỗ trợ xắn tay áo, còn có thử độ ấm của nước. Trưởng Tôn Hi đại khái nhẩm nhẩm, chỉ là một việc dậy sớm rửa mặt, phải đến năm, sáu người hầu hạ. Bởi vì lo lắng lời nói việc làm lộ vẻ khiếp sợ, không giống một thiên kim đại tiểu thư sống trong nhung lụa, nên phải chiếu theo tư thế của Thái Tử Phi, tận lực thả lỏng thân thể, tùy ý để các cung nhân hầu hạ.
Chi Hương thực mau chọn y phục trở về, cho hai cung nữ mang, đi lên cười hỏi: "Thái Tử Phi và biểu tiểu thư nhìn một cái, có thích không? Không thích hợp nô tỳ lại đi đổi."
"Được rồi." Thái Tử Phi gật đầu, chỉ một bộ trong đó, "Linh Tê, muội mặc bộ này." Áo bông màu xanh nhạt, váy thạch lựu hồng rải hoa dệt chỉ vàng, phối với đai lưng màu nguyệt bạch, là một bộ xiêm y rất tươi sáng xinh đẹp, làm cho người nhìn trước mắt sáng ngời.
Trưởng Tôn Hi tự nhiên sẽ không có bất luận ý kiến nào, mỉm cười gật đầu, "Ừm, khá tốt."
Thái Tử Phi thì mặc cái áo bông màu vàng tối, váy màu đỏ rải hoa dệt chỉ vàng, phối với đai lưng thêu hoa quỳ chìm, kiểu dáng giống nàng như đúc, nhưng màu sắc khác nhau. Thậm chí ngay cả búi tóc của hai người, cũng phân phó nói: "Đều búi kiểu dao đài vọng tiên đi."
Chẳng qua búi tóc vọng tiên của Trưởng Tôn Hi nhỏ hơn một ít, trâm vàng trên đầu cũng ít hơn một ít, Thái Tử Phi dùng trâm phượng ba đuôi bằng vàng ròng hiển lộ thân phận, nghĩ đến nếu không phải ngại tôn ti thân phận, liền phải toàn bộ giống nhau.
Trưởng Tôn Hi soi soi trước gương, "Cứ như song sinh ấy."
"Muội không vui à?" Thái Tử Phi nhìn qua, nhéo nhéo mặt nàng, hừ nói: "Là ai trước kia luôn quấn lấy ta muốn mặc giống ta? Hôm nay vì muốn dỗ muội cao hứng, ta mới mặc như vậy, muội còn nói thế nữa hả!"
Ngữ khí nàng nhẹ nhàng, thanh thoát, lại mang theo vài phần thân mật khăng khít cùng hờn dỗi.
Trưởng Tôn Hi lại không thả lỏng không nổi.
Thái Tử Phi và nguyên chủ hẳn đã có quan hệ tốt từ trước, còn mình không cảm giác gì nổi. Những chuyện hồi nhỏ nàng nhớ lại, nghĩ chắc cũng là sự thật, ---- nói chung cũng không thể làm trò nói dối trước mặt biểu muội. Chỉ là, nguyên chủ đã từng gả thay Thái Tử Phi đó! Đến tột cùng là đến bước nào đây ta? Là đã bái đường, hay là đã nhập động phòng?
Loại việc này, Thái Tử Phi thật sự đều không ngại chút nào sao? Thái Tử chính là trượng phu của nàng đó.
Nếu nói tránh, thì trước mắt Thái Tử Phi cảm thấy nguyên chủ là đang hỗ trợ, thật sự không ngại chuyện biểu muội gả thay lúc nguy cấp, nhưng cũng khó bảo toàn ngày nào đó nàng nghe lời tiểu nhân gièm pha, thay đổi suy nghĩ, lại khó chịu với biểu muội.
Thậm chí, có khả năng còn có khác bí mật.
Tỷ như Thái Tử coi trọng sắc đẹp của nguyên chủ, tính toán giữ nguyên chủ lại làm thị thiếp thì sao? Hoặc là, nguyên chủ thấy Thái Tử tuấn tú lại động tâm, nhân cơ hội câu dẫn Thái Tử thì sao? Bằng không, đang êm đẹp nguyên chủ tự sát làm cái gì? Thái Tử Phi khả năng không biết bí ẩn, nhưng cũng có khả năng lén phát hiện, lại ẩn nhẫn không phát.
Trước mắt nàng đối với mình nhìn như thân mật, thật sự khó nói, có mưu đồ khác hay không.
Trước khi mọi chân tướng đều rõ ràng, thì hết thảy đều có khả năng.
Trưởng Tôn Hi không khỏi cân nhắc trong lòng.
"Ngẩn người làm gì a?" Thái Tử Phi đẩy đẩy nàng, cười nói: "Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài uống canh tai mèo, ta còn cho người làm bánh tơ vàng nữa đó." Cười đến mi mắt cong cong, như trăng non vừa nhú, "Ngày thường Thái Tử điện hạ không thích ăn mấy món này, bây giờ muội đến rồi, ta vừa lúc ăn hết mấy món muốn ăn."
Trưởng Tôn Hi mỉm cười, giữ tay nàng đang nắm cánh tay mình cùng đi ra ngoài.
Ăn sáng xong, Thái Tử Phi lại muốn dạo phòng ấm sau hoa viên, "Mấy ngày hôm trước hoa phượng tiên vừa nở."
Trưởng Tôn Hi cười nói: "Đẹp nha."
Chỉ mong sau khi đi dạo trở về, lòng nhiệt tình này của nàng có thể vơi bớt phần nào, tìm một cơ hội, mình liền cáo từ về lại Tư Nhạc Tư. Bất quá......, nghiêm túc mà nói, bản thân mình cũng không muốn về Tư Nhạc Tư. Sau khi trở về, Sở vương bên kia khẳng định như hổ rình mồi, nhưng ở Đông Cung, lại có Thái Tử Phi là địch hay bạn cũng khó phân biệt.
---- thật là thế khó xử.
"Hôm qua muội rơi xuống nước, chúng ta không đi đình giữa hồ nữa." Tâm tình Thái Tử Phi thoạt nhìn rất tốt, nàng không cho cung nhân nâng tay, cũng không cho quá thân cận với nàng, kéo biểu muội chậm rãi đi tới trên đường nhỏ, "Phòng ấm ở ngay phía trước, không xa đâu, là sau khi ta thành thân đã cho người làm, tuy rằng không có nhiều chủng loại hoa như ở phủ công chúa trước kia, bất quá cũng có không ít."
Nàng nói vô cùng khiêm tốn.
Chờ sau khi tới rồi, Trưởng Tôn Hi quét mắt nhìn lại, một cảnh tượng muôn hồng nghìn tía nhìn không thấy điểm cuối.
Thế mà Thái Tử Phi lại nói phòng ấm này không lớn bằng ở phủ trưởng công chúa? Có thể thấy được phủ trưởng công chúa bên kia, quy mô còn lớn hơn nữa, như vậy phủ Phần Quốc trưởng công chúa khẳng định không nhỏ. Chẳng lẽ, Phần Quốc trưởng công chúa là là chị em ruột của hoàng đế? Hơn nữa còn là con vợ cả? Bằng không lời trong lời ngoài của Thái Tử Phi, sao có thể kiêu ngạo tự tin như vậy? Ngay cả Sở vương đều không để vào mắt.
"Làm đường hoa quá tốn công." Thái Tử Phi cười nói: "Thân thể muội còn chưa tốt lắm, lát nữa lại lăn lộn vào những thứ lao lực đó." Chỉ chỉ một bụi hoa phượng tiên cách đó không xa, "Chúng ta tới nhuộm móng tay đi? Hai ta đều nhuộm màu giống nhau."
"Được." Trưởng Tôn Hi thất thần, mỉm cười đáp.
"Đi đi." Tính Thái Tử Phi hình như có chút nôn nóng, tiến lên ngắt mấy đóa hoa phượng tiên màu đỏ rực, bọc trong vạt áo, quay đầu lại hô: "Linh Tê, muội mau tới đây."
Trưởng Tôn Hi cũng đi qua, khom lưng ngắt một đóa hoa phượng tiên.
Hoa phượng tiên kiều nộn mềm mại, kinh diễm như máu, nếu không cẩn thận nóp nát, sẽ bị nhuộm trên ngón tay một lớp phấn, phân thành hai màu trắng hồng rõ ràng trên tay. Không biết sao, nhìn chất lỏng màu máu uốn lượn không ngừng, trong lòng bỗng không thoải mái, cảm giác như có một loại điềm xấu.
---- tựa hồ có chuyện gì không tốt sắp xảy ra.
Cách đó không xa, một tiểu cung nữ bước chân vội vàng đi tới, nói nhỏ bên tai Chi Hương vài câu gì đó. Sắc mặt Chi Hương khẽ biến, nhanh chóng đi đến bên người Thái Tử Phi, đưa sát lỗ tai nói nhỏ, "Thái Tử điện hạ......, bên kia......"
Trưởng Tôn Hi nghe loáng thoáng không rõ lắm.
Nụ cười trên mặt Thái Tử Phi đột nhiên cứng đờ, buông tay đứng lên, hoa phượng tiên trên váy rơi rụng đầy đất. Mày liễu nàng hơi chau, tức giận nói: "Không dứt có phải hay không? Hôm qua tới, hôm nay lại tới, xem bản thân nàng là người của Đông Cung hay gì!"
Đây là nói ai? Trưởng Tôn Hi khó hiểu nhìn nàng.
"Linh Tê." Thái Tử Phi đột nhiên kéo tay nàng, "Muội và ta cùng nhau qua đó." Gợi khóe miệng lên cười lạnh, "Đi xem, vị Phó Tư Nhạc tài hoa hơn người, tiếng tăm vang dội khắp hậu cung, lại nhiều lần cầu kiến Thái Tử điện hạ, rốt cuộc là muốn cái gì?!"
Phó Trinh lại đi tìm Chiêu Hoài Thái Tử?
Trong lòng Trưởng Tôn Hi kinh ngạc, không kịp cân nhắc tỉ mỉ, đã bị kéo nghiêng ngả lảo đảo rời đi.
Toàn bộ Đông Cung, trước sau được tạo từ ba tổ cung điện tạo thành, khoảng cách từ đầu tới cuối, thật sự không tính gần. Còn Thái Tử Phi nổi giận đùng đùng, không dùng kiệu. Trưởng Tôn Hi hôm qua mới rơi xuống nước, hơn nữa thân thể nguyên chủ có chút mảnh mai, bị nàng lôi kéo bước nhanh đi một đoạn, không khỏi thở hổn hển.
Vừa thở dốc, vừa nhìn về phía Thái Tử phi mặt đầy phẫn nộ bên cạnh, nhìn biểu tình trên mặt, cũng không phải người có tâm cơ. Nàng như vậy......, phải chăng mình có thể yên tâm một ít hay không? Nhưng bất luận như thế nào, đều không thể cứ nổi giận đùng đùng như vậy đi gặp Thái Tử.
Mình không có tự tin ngút trời như Thái Tử Phi như vậy đâu, đừng nói chọc tức Thái Tử, cho dù chọc giận Phó Trinh, cũng sẽ không có chỗ tốt. Cho nên nắm lấy tay nàng dừng lại, "Biểu tỷ, có lẽ Phó Tư Nhạc là có việc hồi bẩm." Uyển chuyển khuyên nhủ: "Vẫn còn chưa biết là chuyện gì, tỷ trước đừng nổi nóng, miễn cho Thái Tử điện hạ khó chịu."
Chi Hương ở bên cạnh phụ họa, "Đúng vậy."
"Các ngươi bớt nói chuyện dùm nàng đi!" Thái Tử Phi dùng sức hất tay biểu muội, cắn cắn môi, mắng nói: "Người nào a? Trai đơn gái chiếc, vậy mà cũng không biết nên tị hiềm!"
Tuy rằng bực bội, nhưng cuối cùng cũng nương bậc thang dừng bước chân.
Trưởng Tôn Hi ôn nhu nói: "Bớt giận trước đã." Sau đó nâng tay lên, ném cho Chi Hương một ánh mắt, "Tay bị nước hoa phượng tiên làm dơ, ngươi đi mang chậu nước rửa tay lại đây." Chờ Thái Tử Phi bớt nóng, lại đi tiếp.
"À à, lập tức đi ngay." Chi Hương vội vàng đáp.
Thái Tử Phi ngồi ở ghế đá bên cạnh, vẫn căm giận, trào phúng nói: "Hừ, các yêu tinh trong phủ không ngừng nghỉ, bên ngoài cũng là. Có thể thấy được Thái Tử điện hạ là cái bánh bao thơm ngon, ai cũng muốn cắn một miếng."
Trưởng Tôn Hi muốn nói một câu, Phó Tư Nhạc hẳn không phải loại người như vậy, nhưng lại không nói.
Mình làm sao biết Phó Trinh là người như thế nào? Huống hồ cho dù nàng thật sự trong sạch, mình nói như vậy, Thái Tử Phi khẳng định cũng sẽ tức giận. Cho nên cân nhắc một hồi, sửa lời nói: "Chỉ cần Thái Tử điện hạ đối với biểu tỷ tốt, không phải được rồi sao? Người khác có nghĩ như thế nào, vậy cũng là si tâm vọng tưởng."
Thái Tử Phi nghe xong lời này, giật mình, sắc mặt giận dữ hơi giảm vài phần.
Trưởng Tôn Hi biết ngay mình khuyên đúng rồi.
Nhớ lại tình hình ngày hôm qua, Chiêu Hoài Thái Tử bị mình làm cho bùn đất đầy người, rõ ràng rất là bực bội, nhưng hắn lại chịu đựng không phát tác với mình. Đối với mình hắn đều có thể nhẫn nại, tự nhiên đối với Thái Tử Phi càng thêm ôn hòa khách khí, cho nên nói: "Ngày hôm qua ta thấy Thái Tử điện hạ, tính tình rất tốt."
"Hắn......" Thái Tử Phi không phản đối, "Thái Tử điện hạ rất ôn hòa, cũng dễ nói chuyện."
Trưởng Tôn Hi liền nói, "Sao lại không ổn."
"Muội thì biết cái gì?" Ánh mắt Thái Tử Phi hơi tối, khẩu khí mang ra vài phần tự giễu, "Hắn tuy tốt, nhưng không ổn, hắn không phải vì ta nên mới ôn nhu săn sóc, bất quá là do nhìn mặt mũi nương và Hứa gia thôi."
Trưởng Tôn Hi khuyên nhủ: "Mặc kệ Thái Tử điện hạ vì sao đối tốt với tỷ, chỉ cần không tính kế tỷ, hại tỷ, đó chính là tốt. Nếu là có thể đối xử với tỷ lâu lâu dài dài như thế cả đời, vậy đó càng là phúc khí của tỷ." Phủi phủi váy cho nàng, "Đông Cung này, không biết có bao nhiêu nữ tử muốn cầu phần phúc khí này, còn cầu không đến đấy."
Thái Tử Phi nghe xong, biểu tình thoáng hòa hoãn vài phần.
Trưởng Tôn Hi mới vừa thả lỏng một chút, phía sau liền truyền đến giọng nói nữ tử thanh lệ, "Thỉnh an Thái Tử Phi." Quay đầu nhìn lại, nhanh chóng đứng dậy hành lễ, "Gặp qua Thái Tử điện hạ, Phó Tư Nhạc."
Làm cái gì vậy chứ? Hai vị này còn cùng nhau lại đây? Thái Tử Phi khẳng định càng thêm bực bội.
Người đến phía đối diện, đúng là Chiêu Hoài Thái Tử cùng Phó Trinh.
Thái Tử Phi cắn cắn môi, đứng dậy, trước hành lễ với Chiêu Hoài Thái Tử, "Thái Tử điện hạ." Sau đó nhìn về phía Phó Trinh, lại cười nói: "Thì ra là Phó Tư Nhạc à." Hơi hơi nhướng mày, "Sao vậy? Có phải vội vã muốn đưa Linh Tê trở về không?"
Phó Trinh lắc đầu, "Không phải." Nghiêng đầu liếc nhìn Chiêu Hoài Thái Tử một cái.
Chiêu Hoài Thái Tử vẫy lui cung nhân trước mặt.
Thái Tử Phi vốn dĩ đang áp chế lửa giận tràn ngập trong lòng, thấy thế không khỏi lửa cháy đổ thêm dầu, nhịn không được bực nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi nhìn Thái Tử điện hạ làm cái gì? Ngươi lại không phải người Đông Cung, chẳng lẽ còn muốn......"
"Quỳnh Hoa." Chiêu Hoài Thái Tử đánh gãy lời nàng, sắc mặt hơi ngưng trọng, tựa hồ gặp được cái gì phiền toái, "Phó Tư Nhạc đến đây là đưa tin tức." Ánh mắt lướt qua trên người Trưởng Tôn Hi, ngữ khí hơi trầm xuống, "Có liên quan đến Trưởng Tôn nữ quan."
Quỳnh Hoa? Trưởng Tôn Hi đầu tiên là ngạc nhiên, đây là khuê danh Thái Tử Phi sao? Tiện đà nghe được sự tình có liên quan đến mình, không khỏi giật mình, nhanh chóng nhìn về phía Phó Trinh hỏi: "Có liên quan đến ta?"
Thái Tử Phi cũng ngừng tức giận, hỏi: "Linh Tê bị làm sao?"
Phó Trinh nhíu mày nói: "Sáng sớm hôm nay, một ma ma bên phía Quý phi nương nương tới, nói là muốn tìm người xem khúc phổ." Nàng hô ngập ngừng, "Sau đó......, liền rước Nguyễn nữ quan đi mất."
Trưởng Tôn Hi tức khắc khiếp sợ, thất thanh nói: "Nguyễn Lục Nhi bị đưa đi?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.