Chương 156: Chương 156: Phương phủ
Nam Phong Ca
11/07/2018
Editor: Vện
Tiêu Ngự dứt nụ hôn, lại bị Tạ Cảnh Tu kéo mạnh vào lòng, suýt hất đổ giá nến trên bàn.
Tiêu Ngự khẽ hô một tiếng, vươn tay chụp giá nến.
“Ngươi cẩn thận chút chứ!”
Một tay Tạ Cảnh Tu dập tắt lửa đèn, một tay ôm cứng Tiêu Ngự.
Nến tắt, trong phòng tối mù, Tiêu Ngự nửa nằm trong lòng Tạ Cảnh Tu, tầm nhìn chỉ thấy được đôi mắt sáng lấp lánh của Tạ Cảnh Tu.
“Ngọc Nhi, Ngọc Nhi.” Tạ Cảnh Tu gọi nỉ non, đầu ngón tay vân vê môi Tiêu Ngự.
Cảm giác hơi nhột, Tiêu Ngự nhịn không được nghiêng đầu né, cười nói, “Rửa tay chưa mà sờ đó.”
“Đừng có sát phong cảnh.” Tạ Cảnh Tu lập tức sầm mặt, bất mãn nói.
Đôi mắt đượm ý cười của Tiêu Ngự cong lên, còn muốn nói thêm, Tạ Cảnh Tu cúi đầu hôn cánh môi mỏng xinh đẹp, đỡ cho hắn lại nói mấy câu mất hết tình thú.
Tiêu Ngự ngửa đầu hôn, cổ họng bật ra tiếng rên khẽ, đưa tay ôm cổ Tạ Cảnh Tu, ngoại bào khoác hờ đã sớm tuột xuống, vắt trên tay Tạ Cảnh Tu.
Khắng khít như môi với răng, dây dưa thân mật, Tiêu Ngự chỉ cảm thấy chóp mũi tràn ngập mùi hương lạnh lẽo nhàn nhạt của Tạ Cảnh Tu, cả người lâng lâng.
Toàn thân đột ngột nhẹ hững, trời đất quay cuồng, Tiêu Ngự khẽ hô một tiếng, hắn bị Tạ Cảnh Tu bế lên.
“Tạ Cảnh Tu! Mau bỏ ta xuống! Còn ra thể thống gì!” Tiêu Ngự hơi xấu hổ vùng vằng.
Tạ Cảnh Tu mỉm cười, căn bản không bận tâm hắn giãy dụa, trực tiếp ôm về giường mới khom lưng thả hắn xuống.
Tiêu Ngự quýnh lên, Tạ thế tử thuận theo tình thế quá nhanh! Vừa mới lưỡng tình tương duyệt đã muốn vào thẳng vấn đề!
“Đừng! Đừng! Chờ một chút!” Tiêu Ngự nửa nằm, khuỷu tay chống trên giường, hai chân đá lung tung chặn vai Tạ Cảnh Tu.
Tạ thế tử cởi nút áo cổ, để lộ xương quai xanh mạnh mẽ và một phần cơ thể, một chân quỳ bên giường, tư thế rất nguy hiểm. Tiêu Ngự suy nghĩ, nếu thời đại này có cravat thì động tác của Tạ thế tử bây giờ chắc chắn là đang chậm rãi tháo cravat…
“Ngọc Nhi muốn nói gì” Tạ Cảnh Tu bắt được cái chân nhỏ đang đạp lên vai y, xúc cảm láng mướt và mát lạnh sau khi tắm.
Mu bàn chân nằm trong lòng bàn tay thô ráp hơi run lên, mặt Tiêu Ngự đỏ ửng, không được tự nhiên định rút chân về, Tạ Cảnh Tu lại nắm chặt không buông.
“Ngươi đừng nghịch.” Tiêu Ngự cuống quýt.
Tạ Cảnh Tu nghiêm túc nhìn hắn, “Ngọc Nhi, chúng ta là phu thê.”
“Ước hẹn ba năm của ngươi đâu!”
“Ngươi trêu chọc ta trước.”
Tiêu Ngự không còn gì để nói.
“Này… này… Ai quy định ngươi là chồng ta là vợ! Ta cũng là nam nhân đấy!” Tiêu Ngự trừng Tạ thế tử, nhưng vì nửa nằm trên giường mà chẳng có lấy một chút khí thế.
Tạ Cảnh Tu nhìn xuống hắn từ trên cao, mặt không đổi sắc gật đầu, “Ngọc Nhi nói không sai, mặc dù ngươi mang mười dặm hồng trang gả cho ta không có nghĩa ngươi phải khuất phục dưới kẻ khác.”
Tiêu Ngự nghe vậy, ngạc nhiên trừng y, không ngờ Tạ thế tử còn biết nói chuyện dễ nghe như vậy.
“Ngươi và ta đều là nam nhân, vậy thì dùng vũ lực phân cao thấp đi.” Tạ Cảnh Tu nói xong, hai tay nắm cổ chân Tiêu Ngự, khí thế lẫm liệt đè xuống.
“Á!!!” Một tiếng rắc rất nhỏ vang lên, tiếng hét thảm vọng khắp khoảnh sân, dọa đám chim chóc bay tán loạn.
“Đau đau đau, đừng bẻ chân ta!” Tiêu Ngự đỏ mắt ôm đùi, đạp Tạ thế tử qua một bên.
Tạ Cảnh Tu buồn rầu nằm kế bên, nhìn Tiêu Ngự hít mũi, ôm chân co thành một đống.
“Tuổi nhỏ sao gân cốt lại cứng thế” Tạ thế tử bất mãn nói, “Sau này nhớ rèn luyện nhiều hơn, nếu không sẽ bất tiện.”
Lại còn bất tiện! Tên khốn nhà ngươi có biết thương hương tiếc ngọc không! Đúng là gả lầm người rồi!
Tạ thế tử vươn cánh tay dài, cương quyết ôm ái nhân vào lòng, vừa hôn vừa vuốt ve an ủi.
Bầu không khí đang nồng đượm, ngoài cửa đột ngột truyền đến tiếng gõ cửa như bão táp.
“Phượng đại phu còn thức không Tiền viện có người cần tìm gấp!” Người làm đứng ngoài la lớn.
Tiêu Ngự phục hồi tinh thần khỏi cơn ý loạn tình mê, nhìn hai người quần áo xộc xệch, quẫn bách đẩy Tạ Cảnh Tu ra, luống cuống chỉnh lại y phục.
“Đến đây!”
“Ta đi giết hắn.” Tạ thế tử mặt đen thui đi chân trần xuống giường.
Tiêu Ngự vội vàng chụp y lại, “Đừng giỡn!”
Tìm trúng nam nhân bất mãn đúng là quá thê thảm!
Người làm đến thông báo lo lắng chờ ngoài cửa, không lâu sau cửa mở, Phượng đại phu mặt như hoa đào môi đỏ mọng đang đứng sau Tạ thế tử mặt đen như Bao Công.
Người làm bất thình lình đụng trúng ánh mắt âm trầm của Tạ thế tử, sợ đến lùi về sau hai bước.
Cuối cùng hắn đã biết tại sao hai nha đầu Bách Linh và Lục Dung Dung không chịu đi truyền tin… Đáng sợ quá mẹ ơi…
Tiêu Ngự dùng khuỷu tay thúc Tạ Cảnh Tu, lên trước hỏi, “Ai tìm ta”
Người làm vội thưa, “Là người làm Phùng lão phái tới, nói có việc gấp muốn tìm ngươi!”
Đã do Phùng lão tìm, hơn nửa là bệnh nặng bộc phát, Tiêu Ngự không dám chậm trễ, dặn người làm đi tìm Bách Linh, hắn và Tạ Cảnh Tu ra ngoài.
Tiêu Ngự muốn để Tạ Cảnh Tu đi ngủ trước, nhưng Tạ thế tử dùng vẻ mặt ai oán nhìn hắn, Tiêu Ngự bị nhìn cho nói không thành tiếng, đành phải cho y theo.
Tiền viện đốt đèn sáng trưng, người làm Phùng lão phái đến sốt ruột đi qua đi lại, vừa thấy Tiêu Ngự xuất hiện liền chạy đến.
“Phượng đại phu, Phùng lão bảo ta tìm ngươi, mời ngươi lập tức đến phủ Phương tướng!”
“Phương tướng” Tiêu Ngự còn chưa lên tiếng, Tạ Cảnh Tu đã cau mày hỏi, “Là ai trong Phương phủ bị bệnh”
“Là một tiểu bối của Phương phủ, đứa trẻ mới hơn một tuổi.” Người làm vội thưa.
Tiêu Ngự nhận ra Tạ Cảnh Tu đang lưỡng lự, hắn biết xưa nay Tạ Cảnh Tu không muốn dính líu đến phân chia phe phái của quan viên triều đình, bất kể là gian nịnh như Lý tướng hay trung thần như Phương tướng.
“Vậy ta đi một mình được rồi.” Tiêu Ngự nói, “Ta chỉ chẩn bệnh cho một đứa trẻ thôi, không liên lụy nhiều đâu.”
Tạ Cảnh Tu lại lắc đầu, “Ta và ngươi cùng đi.”
Tiêu Ngự thấy y như vậy cũng không nói gì nữa, chờ Bách Linh ôm hộp thuốc của hắn tới liền lên xe ngựa phóng đến Phương phủ.
Trong chủ viện hậu viện Phương phủ cũng đang đốt đèn sáng như ban ngày.
Phương lão phu nhân run rẩy chống gậy đi vào, một đám nha hoàn đại nương vây quanh khuyên nhủ.
“Các ngươi đừng cản ta! Triết Nhi đâu Tiểu tôn nhi của ta đâu Nó thế nào rồi!”
“Mẫu thân!”
“Tổ mẫu!”
Hai nam tử cuống quýt tiến lên đón.
“Mẫu thân đừng vội, Phùng lão đang ở bên trong với Triết Nhi, Triết Nhi không sao hết.” Nam tử đỡ Phương lão phu nhân có bộ râu dài, vóc dáng gầy gò, là nhân vật duy nhất có địa vị ngang hàng với Nội các Lý tả tướng, Phương Truyền Chính.
Phương lão phu nhân hét lên, “Ngươi đừng nói dối ta! Phùng lão đến một canh giờ rồi mà vẫn không viết được phương thuốc! Rốt cuộc Triết Nhi của ta mắc bệnh gì! Hả! Đến giờ thuốc còn chưa uống, sao ta có thể yên tâm được!”
“Tổ mẫu, Phùng lão nói tạm thời Triết Nhi không có gì đáng ngại.” Con trai Phương Hoàn của Phương Truyền Chính vội động viên, “Phùng lão không lập tức viết đơn thuốc cũng do cẩn thận, chúng ta chỉ cần chờ là được.”
Đám con dâu cháu dâu cũng hấp tấp tiến lên an ủi Phương lão phu nhân, dẫn bà về sảnh ngồi chờ.
Một công tử trẻ tuổi đến trước mặt Phương tướng, chắp tay nói, “Phương đại nhân, nếu tại hạ có thể giúp gì, xin đại nhân cứ việc phân phó.”
Gương mặt tuấn tú được ánh đèn rọi sáng rõ ràng là Trần Tố Khanh mặc nam trang.
Trần Tố Khanh tuy là nữ nhi Trần gia nhưng lần này hồi kinh lại mang chứng cứ về việc Lý gia hãm hại trung thần lương tướng đến Phương phủ, ngay cả Trần gia cũng không về, đến giờ Trần gia vẫn không biết nàng đã rời khỏi chùa Hộ Quốc, đang có mặt ở kinh thành.
Phương Truyền Chính cảm kích, đối đãi với nàng như khách quý.
Không đợi Phương tướng nói gì, một tên nô bộc từ bên ngoài chạy vào.
“Lão gia, đại phu Phùng lão muốn tìm đã đến!”
“Sao Mau mời vào!” Hai mắt Phương Truyền Chính và Phương Hoàn đồng loạt sáng bừng, cùng ra ngoài nghênh đón.
Ai ngờ đại phu còn chưa gặp đã thấy một người hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ, Tạ Cảnh Tu.
“Tạ thế tử Này…” Phương Hoàn vội lên đón.
“Ta hộ tống Phượng đại phu đến đây.” Tạ Cảnh Tu nói như vậy rồi lùi qua một bên, để Tiêu Ngự xuất hiện.
Phụ tử Phương gia ngẩn người, hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ không ngờ, đại phu Phùng lão nhất quyết muốn mời đến hội chẩn mới dám kê đơn thuốc lại là thiếu niên này.
“Phu nhân” của Tạ Cảnh Tu.
Bầu không khí có hơi kỳ lạ, trong lòng Tiêu Ngự thấy nghi hoặc, chỉ cười nói, “Có phải nên dẫn ta đến xem bệnh nhân trước hay không”
Phương Hoàn vội đáp, “Mời Phượng đại phu.”
Nói rồi dẫn đoàn người vào chính phòng trong chủ viện.
Một đám nha hoàn nhũ mẫu đứng dọc đường cúi đầu hành lễ, Tiêu Ngự bắt gặp một người đang mỉm cười gật đầu với hắn, Trần Tố Khanh.
Trần Tố Khanh cũng có mặt ở Phương phủ Tiêu Ngự nhìn Tạ Cảnh Tu, y vẫn đeo vẻ mặt hờ hững đi bên cạnh hắn.
Tiêu Ngự lắc đầu cười, tập trung đi theo Phương Hoàn.
Phùng lão nhận được tin lập tức chạy ra đón, không để ý những người khác, trực tiếp đến kéo Tiêu Ngự.
“Cuối cùng Phượng đại phu cũng đến, mau mau vào xem đứa trẻ này!”
Vừa vào phòng, Tiêu Ngự liền ngửi thấy mùi trầm hương nồng nặc, trong đó còn trộn lẫn mùi chua, không khỏi nhíu mày.
Đứa trẻ bị bệnh nằm trên giường lớn, vài nha hoàn vây quanh giường.
“Đứa trẻ này bắt đầu từ hôm qua đã náo loạn không muốn ăn cơm, chỉ muốn ngủ, còn nôn mửa. Đêm nay triệu chứng nặng hơn, nôn cũng nhiều hơn. Lão phu không tìm ra căn nguyên nên không dám kê đơn thuốc.” Phùng lão vuốt râu, nói, “Phượng đại phu tới xem xem có phát hiện vấn đề khác hay không.”
Người trong phòng thấy cựu Tổng quản Thái y đức cao vọng trọng lại đi thỉnh giáo một hậu bối trẻ như vậy, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Tiêu Ngự dứt nụ hôn, lại bị Tạ Cảnh Tu kéo mạnh vào lòng, suýt hất đổ giá nến trên bàn.
Tiêu Ngự khẽ hô một tiếng, vươn tay chụp giá nến.
“Ngươi cẩn thận chút chứ!”
Một tay Tạ Cảnh Tu dập tắt lửa đèn, một tay ôm cứng Tiêu Ngự.
Nến tắt, trong phòng tối mù, Tiêu Ngự nửa nằm trong lòng Tạ Cảnh Tu, tầm nhìn chỉ thấy được đôi mắt sáng lấp lánh của Tạ Cảnh Tu.
“Ngọc Nhi, Ngọc Nhi.” Tạ Cảnh Tu gọi nỉ non, đầu ngón tay vân vê môi Tiêu Ngự.
Cảm giác hơi nhột, Tiêu Ngự nhịn không được nghiêng đầu né, cười nói, “Rửa tay chưa mà sờ đó.”
“Đừng có sát phong cảnh.” Tạ Cảnh Tu lập tức sầm mặt, bất mãn nói.
Đôi mắt đượm ý cười của Tiêu Ngự cong lên, còn muốn nói thêm, Tạ Cảnh Tu cúi đầu hôn cánh môi mỏng xinh đẹp, đỡ cho hắn lại nói mấy câu mất hết tình thú.
Tiêu Ngự ngửa đầu hôn, cổ họng bật ra tiếng rên khẽ, đưa tay ôm cổ Tạ Cảnh Tu, ngoại bào khoác hờ đã sớm tuột xuống, vắt trên tay Tạ Cảnh Tu.
Khắng khít như môi với răng, dây dưa thân mật, Tiêu Ngự chỉ cảm thấy chóp mũi tràn ngập mùi hương lạnh lẽo nhàn nhạt của Tạ Cảnh Tu, cả người lâng lâng.
Toàn thân đột ngột nhẹ hững, trời đất quay cuồng, Tiêu Ngự khẽ hô một tiếng, hắn bị Tạ Cảnh Tu bế lên.
“Tạ Cảnh Tu! Mau bỏ ta xuống! Còn ra thể thống gì!” Tiêu Ngự hơi xấu hổ vùng vằng.
Tạ Cảnh Tu mỉm cười, căn bản không bận tâm hắn giãy dụa, trực tiếp ôm về giường mới khom lưng thả hắn xuống.
Tiêu Ngự quýnh lên, Tạ thế tử thuận theo tình thế quá nhanh! Vừa mới lưỡng tình tương duyệt đã muốn vào thẳng vấn đề!
“Đừng! Đừng! Chờ một chút!” Tiêu Ngự nửa nằm, khuỷu tay chống trên giường, hai chân đá lung tung chặn vai Tạ Cảnh Tu.
Tạ thế tử cởi nút áo cổ, để lộ xương quai xanh mạnh mẽ và một phần cơ thể, một chân quỳ bên giường, tư thế rất nguy hiểm. Tiêu Ngự suy nghĩ, nếu thời đại này có cravat thì động tác của Tạ thế tử bây giờ chắc chắn là đang chậm rãi tháo cravat…
“Ngọc Nhi muốn nói gì” Tạ Cảnh Tu bắt được cái chân nhỏ đang đạp lên vai y, xúc cảm láng mướt và mát lạnh sau khi tắm.
Mu bàn chân nằm trong lòng bàn tay thô ráp hơi run lên, mặt Tiêu Ngự đỏ ửng, không được tự nhiên định rút chân về, Tạ Cảnh Tu lại nắm chặt không buông.
“Ngươi đừng nghịch.” Tiêu Ngự cuống quýt.
Tạ Cảnh Tu nghiêm túc nhìn hắn, “Ngọc Nhi, chúng ta là phu thê.”
“Ước hẹn ba năm của ngươi đâu!”
“Ngươi trêu chọc ta trước.”
Tiêu Ngự không còn gì để nói.
“Này… này… Ai quy định ngươi là chồng ta là vợ! Ta cũng là nam nhân đấy!” Tiêu Ngự trừng Tạ thế tử, nhưng vì nửa nằm trên giường mà chẳng có lấy một chút khí thế.
Tạ Cảnh Tu nhìn xuống hắn từ trên cao, mặt không đổi sắc gật đầu, “Ngọc Nhi nói không sai, mặc dù ngươi mang mười dặm hồng trang gả cho ta không có nghĩa ngươi phải khuất phục dưới kẻ khác.”
Tiêu Ngự nghe vậy, ngạc nhiên trừng y, không ngờ Tạ thế tử còn biết nói chuyện dễ nghe như vậy.
“Ngươi và ta đều là nam nhân, vậy thì dùng vũ lực phân cao thấp đi.” Tạ Cảnh Tu nói xong, hai tay nắm cổ chân Tiêu Ngự, khí thế lẫm liệt đè xuống.
“Á!!!” Một tiếng rắc rất nhỏ vang lên, tiếng hét thảm vọng khắp khoảnh sân, dọa đám chim chóc bay tán loạn.
“Đau đau đau, đừng bẻ chân ta!” Tiêu Ngự đỏ mắt ôm đùi, đạp Tạ thế tử qua một bên.
Tạ Cảnh Tu buồn rầu nằm kế bên, nhìn Tiêu Ngự hít mũi, ôm chân co thành một đống.
“Tuổi nhỏ sao gân cốt lại cứng thế” Tạ thế tử bất mãn nói, “Sau này nhớ rèn luyện nhiều hơn, nếu không sẽ bất tiện.”
Lại còn bất tiện! Tên khốn nhà ngươi có biết thương hương tiếc ngọc không! Đúng là gả lầm người rồi!
Tạ thế tử vươn cánh tay dài, cương quyết ôm ái nhân vào lòng, vừa hôn vừa vuốt ve an ủi.
Bầu không khí đang nồng đượm, ngoài cửa đột ngột truyền đến tiếng gõ cửa như bão táp.
“Phượng đại phu còn thức không Tiền viện có người cần tìm gấp!” Người làm đứng ngoài la lớn.
Tiêu Ngự phục hồi tinh thần khỏi cơn ý loạn tình mê, nhìn hai người quần áo xộc xệch, quẫn bách đẩy Tạ Cảnh Tu ra, luống cuống chỉnh lại y phục.
“Đến đây!”
“Ta đi giết hắn.” Tạ thế tử mặt đen thui đi chân trần xuống giường.
Tiêu Ngự vội vàng chụp y lại, “Đừng giỡn!”
Tìm trúng nam nhân bất mãn đúng là quá thê thảm!
Người làm đến thông báo lo lắng chờ ngoài cửa, không lâu sau cửa mở, Phượng đại phu mặt như hoa đào môi đỏ mọng đang đứng sau Tạ thế tử mặt đen như Bao Công.
Người làm bất thình lình đụng trúng ánh mắt âm trầm của Tạ thế tử, sợ đến lùi về sau hai bước.
Cuối cùng hắn đã biết tại sao hai nha đầu Bách Linh và Lục Dung Dung không chịu đi truyền tin… Đáng sợ quá mẹ ơi…
Tiêu Ngự dùng khuỷu tay thúc Tạ Cảnh Tu, lên trước hỏi, “Ai tìm ta”
Người làm vội thưa, “Là người làm Phùng lão phái tới, nói có việc gấp muốn tìm ngươi!”
Đã do Phùng lão tìm, hơn nửa là bệnh nặng bộc phát, Tiêu Ngự không dám chậm trễ, dặn người làm đi tìm Bách Linh, hắn và Tạ Cảnh Tu ra ngoài.
Tiêu Ngự muốn để Tạ Cảnh Tu đi ngủ trước, nhưng Tạ thế tử dùng vẻ mặt ai oán nhìn hắn, Tiêu Ngự bị nhìn cho nói không thành tiếng, đành phải cho y theo.
Tiền viện đốt đèn sáng trưng, người làm Phùng lão phái đến sốt ruột đi qua đi lại, vừa thấy Tiêu Ngự xuất hiện liền chạy đến.
“Phượng đại phu, Phùng lão bảo ta tìm ngươi, mời ngươi lập tức đến phủ Phương tướng!”
“Phương tướng” Tiêu Ngự còn chưa lên tiếng, Tạ Cảnh Tu đã cau mày hỏi, “Là ai trong Phương phủ bị bệnh”
“Là một tiểu bối của Phương phủ, đứa trẻ mới hơn một tuổi.” Người làm vội thưa.
Tiêu Ngự nhận ra Tạ Cảnh Tu đang lưỡng lự, hắn biết xưa nay Tạ Cảnh Tu không muốn dính líu đến phân chia phe phái của quan viên triều đình, bất kể là gian nịnh như Lý tướng hay trung thần như Phương tướng.
“Vậy ta đi một mình được rồi.” Tiêu Ngự nói, “Ta chỉ chẩn bệnh cho một đứa trẻ thôi, không liên lụy nhiều đâu.”
Tạ Cảnh Tu lại lắc đầu, “Ta và ngươi cùng đi.”
Tiêu Ngự thấy y như vậy cũng không nói gì nữa, chờ Bách Linh ôm hộp thuốc của hắn tới liền lên xe ngựa phóng đến Phương phủ.
Trong chủ viện hậu viện Phương phủ cũng đang đốt đèn sáng như ban ngày.
Phương lão phu nhân run rẩy chống gậy đi vào, một đám nha hoàn đại nương vây quanh khuyên nhủ.
“Các ngươi đừng cản ta! Triết Nhi đâu Tiểu tôn nhi của ta đâu Nó thế nào rồi!”
“Mẫu thân!”
“Tổ mẫu!”
Hai nam tử cuống quýt tiến lên đón.
“Mẫu thân đừng vội, Phùng lão đang ở bên trong với Triết Nhi, Triết Nhi không sao hết.” Nam tử đỡ Phương lão phu nhân có bộ râu dài, vóc dáng gầy gò, là nhân vật duy nhất có địa vị ngang hàng với Nội các Lý tả tướng, Phương Truyền Chính.
Phương lão phu nhân hét lên, “Ngươi đừng nói dối ta! Phùng lão đến một canh giờ rồi mà vẫn không viết được phương thuốc! Rốt cuộc Triết Nhi của ta mắc bệnh gì! Hả! Đến giờ thuốc còn chưa uống, sao ta có thể yên tâm được!”
“Tổ mẫu, Phùng lão nói tạm thời Triết Nhi không có gì đáng ngại.” Con trai Phương Hoàn của Phương Truyền Chính vội động viên, “Phùng lão không lập tức viết đơn thuốc cũng do cẩn thận, chúng ta chỉ cần chờ là được.”
Đám con dâu cháu dâu cũng hấp tấp tiến lên an ủi Phương lão phu nhân, dẫn bà về sảnh ngồi chờ.
Một công tử trẻ tuổi đến trước mặt Phương tướng, chắp tay nói, “Phương đại nhân, nếu tại hạ có thể giúp gì, xin đại nhân cứ việc phân phó.”
Gương mặt tuấn tú được ánh đèn rọi sáng rõ ràng là Trần Tố Khanh mặc nam trang.
Trần Tố Khanh tuy là nữ nhi Trần gia nhưng lần này hồi kinh lại mang chứng cứ về việc Lý gia hãm hại trung thần lương tướng đến Phương phủ, ngay cả Trần gia cũng không về, đến giờ Trần gia vẫn không biết nàng đã rời khỏi chùa Hộ Quốc, đang có mặt ở kinh thành.
Phương Truyền Chính cảm kích, đối đãi với nàng như khách quý.
Không đợi Phương tướng nói gì, một tên nô bộc từ bên ngoài chạy vào.
“Lão gia, đại phu Phùng lão muốn tìm đã đến!”
“Sao Mau mời vào!” Hai mắt Phương Truyền Chính và Phương Hoàn đồng loạt sáng bừng, cùng ra ngoài nghênh đón.
Ai ngờ đại phu còn chưa gặp đã thấy một người hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ, Tạ Cảnh Tu.
“Tạ thế tử Này…” Phương Hoàn vội lên đón.
“Ta hộ tống Phượng đại phu đến đây.” Tạ Cảnh Tu nói như vậy rồi lùi qua một bên, để Tiêu Ngự xuất hiện.
Phụ tử Phương gia ngẩn người, hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ không ngờ, đại phu Phùng lão nhất quyết muốn mời đến hội chẩn mới dám kê đơn thuốc lại là thiếu niên này.
“Phu nhân” của Tạ Cảnh Tu.
Bầu không khí có hơi kỳ lạ, trong lòng Tiêu Ngự thấy nghi hoặc, chỉ cười nói, “Có phải nên dẫn ta đến xem bệnh nhân trước hay không”
Phương Hoàn vội đáp, “Mời Phượng đại phu.”
Nói rồi dẫn đoàn người vào chính phòng trong chủ viện.
Một đám nha hoàn nhũ mẫu đứng dọc đường cúi đầu hành lễ, Tiêu Ngự bắt gặp một người đang mỉm cười gật đầu với hắn, Trần Tố Khanh.
Trần Tố Khanh cũng có mặt ở Phương phủ Tiêu Ngự nhìn Tạ Cảnh Tu, y vẫn đeo vẻ mặt hờ hững đi bên cạnh hắn.
Tiêu Ngự lắc đầu cười, tập trung đi theo Phương Hoàn.
Phùng lão nhận được tin lập tức chạy ra đón, không để ý những người khác, trực tiếp đến kéo Tiêu Ngự.
“Cuối cùng Phượng đại phu cũng đến, mau mau vào xem đứa trẻ này!”
Vừa vào phòng, Tiêu Ngự liền ngửi thấy mùi trầm hương nồng nặc, trong đó còn trộn lẫn mùi chua, không khỏi nhíu mày.
Đứa trẻ bị bệnh nằm trên giường lớn, vài nha hoàn vây quanh giường.
“Đứa trẻ này bắt đầu từ hôm qua đã náo loạn không muốn ăn cơm, chỉ muốn ngủ, còn nôn mửa. Đêm nay triệu chứng nặng hơn, nôn cũng nhiều hơn. Lão phu không tìm ra căn nguyên nên không dám kê đơn thuốc.” Phùng lão vuốt râu, nói, “Phượng đại phu tới xem xem có phát hiện vấn đề khác hay không.”
Người trong phòng thấy cựu Tổng quản Thái y đức cao vọng trọng lại đi thỉnh giáo một hậu bối trẻ như vậy, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.